Khi bọn hắn trở về, Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du lập tức chào đón, lo lắng trùng trùng hỏi: "Bệ hạ, chuyện kia thế nào rồi?"
An Hoằng Hàn mới vừa độ kiếp xong, sức lực và thân thể đang ở thời kỳ cường thịnh, tinh thần cả người đều sảng khoái, lạnh lùng nói: "Nguy hiểm đã qua, lũ lụt rất nhanh sẽ rút đi. Hai người các ngươi tạm thời ở lại Phong Châu, xử lý chuyện hồng tai. Trẫm rời Hoàng Đô đã nửa tháng, đúng lúc nên trở về."
Nếu không, trong triều đình không có ai nắm giữ, rất dễ dàng xảy ra sơ suất.
Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du dĩ nhiên cũng hiểu đạo lý này, hiếm khi không có tranh cãi với nhau, cùng nhau đồng ý.
Ánh mắt ngược lại nhìn về phía Phùng chân nhân áp giải thái tử luật Vân quốc, đầu hai người đều có chút không hiểu gì, "Bệ hạ, sao ngài lại trói thái tử điện hạ?"
Dù gì Đông Phương Vưu Dục cũng là sứ giả Luật Vân quốc, trói hắn như vậy, có phải không hợp lí lắm không? Sắc mặt của An Hoằng Hàn lập tức âm trầm, "Chẳng lẽ người tập kích trẫm không nên bị đối xử như vậy? Nếu không phải bởi vì hắn là thái tử Luật Vân quốc, trẫm đã sớm muốn tính mạng hắn rồi."
Tập kích. . . . . . ?
Hai chữ này khiến bọn họ không thể tin, nhưng nhìn vẻ mặt bệ hạ lại không giống nói dối.
Chuyện ập lên đầu, Đông Phương Vưu Dục cũng lười giải thích, tội danh này còn đỡ hơn tội thiết kế khiến Phong Châu lâm vào trong hồng tai.
Chỉ là từ bên trong câu trả lời của An Hoằng Hàn, hắn liền biết An Hoằng Hàn không muốn quá nhiều người biết về chuyện của Giao Long. Hắn làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng là công dã tràng.
Từ lão đầu nghe nói bọn họ trở lại, dùng một cây gậy gỗ chống đỡ, run rẩy đi tới. Vừa nhìn thấy Đông Phương Vưu Dục, liền mang theo giọng mũi nói một câu: "Làm sao ngươi ngu như vậy, làm mấy chuyện này không phải là hại mình ư?"
Sắc mặt Đông Phương Vưu Dục mềm xuống, vẻ mặt xấu hổ, "Quốc sư, con thực xin lỗi người."
Âm mưu này cũng đã tính toán người rồi, hai tháng này còn làm hại thân thể của người càng ngày càng suy sụp.
"Ngươi không có lỗi với ta, là có lỗi với chính ngươi!" Bởi vì cảm xúc kích động, Từ lão đầu gõ gậy gỗ vài cái, "Hủy hết thanh danh một đời, đáng giá không?"
Ở Luật Vân quốc, uy danh của Đông Phương Vưu Dục gần như là nhà nhà đều biết. Ai không biết thái tử điện hạ bọn họ văn võ song toàn, đặc biệt là trình độ đối với âm luật, không người theo kịp. Mà cuối cùng, hắn lại cô phụ kỳ vọng của bọn họ.
Đông Phương Vưu Dục im lặng không lên tiếng, nhưng mặc dù như thế, hắn cũng không hối hận.
Sau khi đám người An Hoằng Hàn ở trên núi ăn đơn giản xong một bữa cơm, liền ngồi vào xe ngựa lên đường. Tịch Chân và Phùng chân nhân tự nhiên đi theo đám bọn họ, bọn họ còn mang theo mấy người lính, phụ trách tạm giam Đông Phương Vưu Dục và An Vân Y.
Khi An Vân Y biết được người trong lòng của mình lại là Đông Phương Vưu Dục thì không nói ra được kinh ngạc, chỉ tiếc trong miệng chận một khối vải, khiến nàng không có cách nào mở miệng.
Bên trong một gian xe ngựa khác, An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi còn có Tịch Chân ngồi ở chung một chỗ.
Tịch Chân trừng mắt nhìn hai người đối diện đang ôm chung một chỗ, hắng giọng một cái, ho khan hai tiếng nói: "Đồ đệ, con muốn trở về với ta hay không?"
Về chỗ nào? Tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Mới vừa rồi không khí còn thoải mái, lập tức trở nên yên lặng.
Tịch Tích Chi bỗng chốc không quyết định chắc chắn được, một hồi nhìn sư phụ một chút, một hồi lại nhìn An Hoằng Hàn. Trở lại thế giới cũ luôn là hi vọng của Tịch Tích Chi, vậy mà khi đối mặt với đôi mắt của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi lại không thể nói ra lời. Huống chi, mình cũng không bỏ được hắn.
"Trẫm sẽ không cho phép nàng rời đi." An Hoằng Hàn kéo bàn tay Tịch Tích Chi, nắm thật chặt.
"Ngươi không cho phép thì không thể đi sao? Lão tử cũng không có bán đồ đệ cho ngươi!" Tịch Chân tức đến dựng râu trợn mắt, vừa nhìn ánh mắt bá đạo của An Hoằng Hàn, càng cảm thấy lo lắng cho tương lai của đồ đệ mình. Lòng nói, làm gì cũng dựa theo tâm tư An Hoằng Hàn, chẳng may người này thay lòng, đồ đệ mình đi nơi nào khóc đây? Nơi này không có đến một người nhà mẹ để làm chỗ dựa.
Ông lại không thể lưu lại ở nơi này quá lâu, dù sao thượng giới có quy củ của thượng giới. Len lén thả ông xuống tìm đồ đệ, đã là phá lệ rồi.
"Trẫm biết ngươi lo lắng cái gì, chỉ là chuyện kia vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Lần này trẫm trở về, liền cưới nàng làm hậu. Nếu ngươi không yên tâm, tham gia xong điển lễ đại hôn rồi đi cũng không muộn."
Tịch Tích Chi chợt trợn to mắt, gắt gao nhìn An Hoằng Hàn, "Ai nói muốn thành thân với chàng."
Mày kiếm An Hoằng Hàn khẽ nhíu, trong mắt mang theo một tia trêu chọc, "Không phải nàng luôn miệng nói trẫm phụ trách ư? Trẫm nhất định sẽ thực hiện lời hứa."
Tịch Chân nhìn cử động giữa hai người, khẽ thở dài, thì ra là đồ đệ này của ông đã sớm bán mình cho An Hoằng Hàn rồi! Thua thiệt ông còn phải lo lắng.
Chỉ là lấy ánh mắt của ông nhìn thấy, An Hoằng Hàn là một người nam nhân có thể phó thác cả đời. Loại người như thế, hoặc là lạnh lùng tuyệt tình, nhưng nếu gặp được người mình yêu thì sẽ chấp nhất cả đời, cho dù chết cũng không chịu buông tay.
Lên đường mấy đêm liên tiếp, bọn họ trải qua nửa tháng, cuối cùng đến được ngoại ô Hoàng Đô. Chỉ cần chưa tới hai canh giờ nữa, bọn họ sẽ đến hoàng cung.
Thời gian này, Từ lão đầu gần như mỗi ngày đều tới cầu tình cho Đông Phương Vưu Dục. Người được tìm nhiều nhất chính là Tịch Tích Chi, Từ lão đầu là người đã trãi qua mưa gió, biết được tỷ lệ đả động để Tịch Tích Chi mềm lòng sẽ cao hơn An Hoằng Hàn – người có tâm địa sắt đá này.
Nể tình trước kia Từ lão đầu tận tâm chữa bệnh cho mình, Tịch Tích Chi thật đúng là quanh co lòng vòng đề cập mấy lần với An Hoằng Hàn, muốn hắn tha thứ cho Đông Phương Vưu Dục.
Từ lão đầu có nói một câu rất đúng, thời hạn của Đông Phương Vưu Dục không nhiều lắm. Coi như mấy người bọn hắn không đối phó hắn, hắn cũng không sống nổi bao nhiêu ngày.
Huống chi, khi bị yêu lực phản phệ lại,hành hạ nhận được càng làm cho người thường khó có thể chịu được.
“Trẫm vẫn không đồng ý, Đông Phương Vưu Dục không phải người đơn giản, trẫm không thể thả hổ về núi.” Miễn lưu lại mối họa, An Hoằng Hàn vẫn luôn giữ thái độ cự tuyệt.
Tịch Tích Chi ghét nợ nhân tình nhất, thời điểm mình vừa tới cái thế giới này, làm phiền Từ lão đầu giúp một tay, nàng vẫn chôn phần ân tình này ở trong lòng . Hôm nay Từ lão đầu muốn cầu cạnh mình, nếu nàng không làm được, sẽ cảm thấy thẹn với ông.
“Thật ra thì Đông Phương Vưu Dục chết ở trong Phong Trạch quốc là chuyện bất lợi cho bang giao hai nước. Chúng ta thả hắn đi, hắn nhiều lắm chỉ có thể sống nửa tháng mà thôi, đến lúc đó hắn chết ở nơi nào, cũng không có quan hệ với chúng ta! Từ trong miệng sư phụ biết được, yêu khí cả người Đông Phương Vưu Dục quá nặng, nhiều nhất chỉ có thể kéo dài nửa tháng liền không chịu nổi nữa.
Tịch Tích Chi cực lực khuyên An Hoằng Hàn, lý do gì đều dùng hết rồi. Nam nhân dựa lưng vào ghế ngồi, từ đầu đến cuối đều không có một chút biểu cảm. Tịch Tích Chi nhất thời thất bại bưng một ly trả lên, uống một hớp.
“Nói đi! Phải làm sao chàng mới nguyện ý để Đông Phương Vưu Dục rời đi?” Tịch Tích Chi hết cách, ghé vào bên tai An Hoằng Hàn nhỏ giọng hỏi.
Lúc hơi thở áp đặc biệt của đối phương thổi vào tai hắn, lại khiến An Hoằng Hàn có chút động tình. Kéo cánh tay của thiếu nữ, liền ấn nàng vào trong ngực.
“Thật muốn trẫm thả cho Đông Phương Vưu Dục rời đi sao?” Ngón tay An Hoằng Hàn vén tóc cảu Tịch Tích Chi lên, vuốt vuốt ở trong tay. So với mái tóc đen nhánh sáng bóng, An Hoằng Hàn vẫn tương đối thích mái tóc màu trắng bạc trước kia của Tịch Tích Chi, chỉ tiếc vì che giấu tai mắt người, đoán chừng tạm thời không thấy được.
Nhìn ra còn có chỗ thương lượng, Tịch Tích Chi ra sức gật đầu một cái, “Chỉ cần ta có thể làm được, ta đều đồng ý.”
Tịch Tích Chi hiểu rất rõ tính tình của đối phương, loại chuyện giết người phóng hỏa, hắn chắc chắn sẽ không kêu mình làm. Coi như làm, có lẽ cũng không phải chuyện nguy hiểm.
“Nàng có thể làm được.” An Hoằng Hàn thấy cá đã cắn câu, chậm rãi bắt đầu thu lưới, cúi người nói ở bên cạnh lỗ tai nàng: “Nàng đã đồng ý, như vậy sau khi trở về, chúng ta trước hết cố gắng sinh một đứa bé. Trước khi chưa thành công, nàng đừng mơ tưởng bước ra khỏi Bàn Long điện một bước.”
Gì?! Tịch Tích Chi hoài nghi mình nghe lầm, trong đầu lặp lại lời nói An Hoằng Hàn mấy lần. Đợi sau khi nàng phản ứng kịp, gương mặt liền đỏ lên. Vừa định chạy ra khỏi lồng ngực An Hoằng Hàn, không ngờ đối phương sớm nhìn ra ý đồ của nàng, hai cánh tay giam cầm nàng thật chặt, ngay sau đó một nụ hôn cực nóng phủ lên môi của Tịch Tích Chi.
An Hoằng Hàn hôn rất nghiêm túc, cũng rất dịu dàng, chẳng qua ở bên trong phần dịu dàng này, hình như có mang theo sự cuồng nhiệt, làm cho người ta chống đỡ không được.
Hôn đến khi Tịch Tích Chi hít thở khó khăn, An Hoằng Hàn mới lưu luyến rời khỏi cánh môi đối phương. Dù sao hai người bọn họ vẫn còn ở bên trong xe ngựa, có người coi chừng ở bên ngoài, không thể nào làm chuyện mập mờ khác. Nếu không phải như thế, lúc này An Hoằng Hàn tuyệt đối không chỉ hôn là có thể xong việc, nhất định sẽ hủy một thiếu nữ nào đó vào bụng. Tư vị một đêm kia, cho tới bây giờ An Hoằng Hàn vẫn còn nhớ, có lẽ chỉ có thể dùng bốn chứ ‘thực cốt trầm luân’ để hình dung.
Đêm đã khuya, khoảng thời gian trước Tịch Tích Chi chưa từng nghỉ ngơi tốt, vừa tới tối liền đặc biệt mệt mỏi, không bao lâu sau liền ngủ thiếp đi ở trong ngực An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn giơ tay lên vuốt ve mắt thiên hạ đang buồn ngủ ở trong ngực, hạ thấp giọng nói ở bên tai nàng: “Cả đời này, nàng đừng nghĩ thoát khỏi trẫm.”
Điều kiện vừa rồi, thật ra chỉ vì giữ Tịch Tích Chi lại, tăng thêm một lợi thế. Một khi Tịch Tích Chi hoài thai con của hắn, sau này nàng nói muốn rời đi, cũng phải suy nghĩ một chút nên làm thế nào với đứa bé.
Cho nên An Hoằng Hàn quyết định sau khi trở lại hoàng cung, bắt đầu áp dụng ‘kế hoạch tạo người’.
Trong bóng đêm đen nhánh, từng chiếc xe ngựa chạy vào Hoàng Đô, chạy một đường từ cửa thành vào hoàng cung.
Khắp nơi trong hoàng cung đều là ngói lưu ly, mỗi một tòa cung điện đều biểu lộ rõ sự xa hoa.
Thái giám, cũng nữ trong cung nhận được tin tức bệ hạ hồi cung, mỗi một người đều trận địa sẵn sàng đón quân địch, nơm nớp lo sợ vội vàng chuyện trong tay. Đặc biệt là thái giám, cung nữ trong Bàn Long điện, không có một người nào dám lười biếng.
Tịch Tích Chi mới ngủ vào sáng sớm, rất khó bị đánh thức cho nên nàng được An Hoằng Hàn ôm xuống xe ngựa, cũng không có cảm giác gì với ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh phóng đến.
Chỉ là có một việc có thể khẳng định, đó chính là sáng sớm ngày hôm sau, tin tức bệ hạ mang theo một tiểu mỹ nhân hồi cung, không nghi ngờ chút nào đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Tịch Tích Chi ngủ thẳng đến nắng phơi ba sào mới từ từ tỉnh lại. Đợi khi nàng rời giường thì nhìn thấy bố trí quen thuộc của Bàn Long điện, trong lòng tự nhiên sinh ra một cỗ cảm giác đã lâu, loại cảm giác đó tựa như một người thật lâu chưa về nhà.