Đến khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa, bẩm tấu xong xuôi, thì trời chiều đã chạng vạng…
“Tiểu thư, Vương gia mời người đến đại sảnh dùng bữa.” Hương Hàn đẩy cửa đi vào.
Bắc Vương phủ bây giờ chỗ nào cũng có lính gác trùng trùng!
Thủy Băng Tuyền từ hậu viện đi tới chính viện, trong lòng tràn ngập sát khí ngất trời…
Eo thon nhỏ nhắn, bước đi khoan thai, cổ tay trắng nõn phất chiếc khăn lụa mỏng, nhẹ bước vào sảnh đường. Nàng thờ ơ đảo mắt, thấy Trữ Thiên Kỳ ngồi trên ghế chính chủ, sau lưng hắn là bốn gã thị vệ, hai cung nữ, hai thái giám, ngồi bên cạnh là Trữ Hy, Thân tướng quân, Lễ bộ thượng thư và Hoàng quốc cữu.
Kế đó mới là Thiên Hợp và Trữ Thiên Khang, bên cạnh Thiên Hợp có một chỗ trống, hiển nhiên là dành cho nàng!
“Tham kiến hoàng thượng!” Tuy lòng hận đến nghiến răng, nhưng sắc mặt Thủy Băng Tuyền lại lạnh nhạt như không, giọng điệu thờ ơ chẳng chút phập phồng.
Trữ Thiên Kỳ ngước mắt lên nhìn Thủy Băng Tuyền, rồi gật đầu: “Bắc Vương phi ngồi đi.” Hắn thầm đánh giá nàng, y phục màu lam nhạt, tóc như mây, mặt như họa, phong thái thuần khiết tươi mát tựa đóa sen vừa chớm nở! Ngoại hình đó xứng là một mỹ nhân khuynh thành, nhưng nàng đeo bám hắn nhiều năm vô hình chung khiến hắn vô cùng chán ghét. Mặc dù từ sau khi từ hôn, nàng dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác xo với trước kia, khiến lòng hắn cũng có chút dao động. Nhưng so với giang sơn vạn dăm, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôi.. Nhưng, vì sao… đôi khi hắn lại chợt nhớ tới nàng?
Thủy Băng Tuyền thầm cười nhạo trong lòng, kẻ không biết xấu hổ nàng đã gặp qua nhiều rồi, thế nhưng kẻ không biết xấu hổ như Trữ Thiên Kỳ, nàng lần đầu tiên mới thấy.
Vừa nghĩ nàng vừa nhẹ bước đến chỗ trống giữa Trữ Thiên Hợp và Trữ Thiên Khang rồi ngồi xuống. Ánh mắt vừa chạm đến khuôn mặt Thiên hợp thì lửa hận trong lòng bỗng chốc dâng cao, những kẻ này đều mù hết rồi sao? Không thấy sắc mặt hắn tái nhợt đến không một giọt máu hay sao, mà vẫn bắt hắn ngồi đây thiết yến tiệc?
Thủy Băng Tuyền vừa đến liền có vài ánh mắt chợt lóe lên, Bắc Vương phi vốn là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của đương kim hoàng thượng, bây giờ…
Nghĩ vậy nên ai ai cũng đều lấm lét nhìn nàng! Thật ra Bắc Vương phi cũng là một mỹ nhân khuynh sắc! Chỉ không biết thân là Bắc Vương phi thì tính tình nàng ta có bớt hống hách hay không?
Và… nàng có còn si tâm vọng tưởng với hoàng thượng nữa không?
Nhìn thấy khuôn mặt Thủy Băng Tuyền thoáng chút buồn bã, Trữ HY khẽ nhíu mày… Nàng không vui sao? Rồi nương theo ánh mắt Thủy Băng Tuyền, vùng chân mày của hắn lại càng nhíu chặt lại, bởi hắn thấy sắc mặt Bắc Vương gia rất tệ?
“Vương gia, người có chỗ nào khó chịu sao? Nhìn người không được khỏe cho lắm.” Trữ Hy đột nhiên lên tiếng hỏi.
Mọi người nghe vậy đều nhìn qua Bắc Vương gia, quả thực khuôn mặt tái nhợt đến dọa người, chỉ vì nụ cười bình tĩnh đạm nhiên của hắn, nên mới khiến cho mọi người không để ý tới điều đó…
Ai cũng nảy sinh nghi hoặc trong lòng, Bắc Vương gia bị sao vậy?
“Mọi người đúng là mắt sáng tinh tường, Vương gia nhà ta thân thể khó chịu, vậy mà mọi người cũng nhìn ra, hoàng thượng, chẳng biết người có thể cho Vương gia được cáo lui trước?” Mỗi chữ của nàng đều nghiến răng, nghiến lợi mà nói, ý châm chọc trong đó cũng chẳng khó khăn để hiểu!
Trữ Thiên Kỳ hơi nhíu mày, bộ dáng Thất hoàng đệ quả thực không tốt! Nhưng chẳng phải trước nay hắn đều như vậy sao?
“Thất hoàng đệ thấy trong người không khỏe sao?” Một câu hỏi của Trữ Thiên Kỳ lại khiến Thủy Băng Tuyền nắm chặt nắm tay, con mắt của hắn có vấn đề rồi sao?
“Thần quả thật hơi mệt, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn cho thần cáo lui trước.” Trữ Thiên Hợp lạnh nhạt cười. Thấy nàng véo lên đùi mình, hắn đành phải nói vậy, nếu không, e rằng nàng sẽ phát hỏa mất. Hơn nữa, hắn sắp kiên trì không nổi nữa rồi, thân thể hắn dường như đã đến cực hạn. Nhưng.. Tính tình của nàng như vậy… làm sao hắn có thể yên tâm?
“Thôi được, đệ cứ vào nghỉ ngơi đi.” Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, tái nhợt chẳng chút huyết sắc! Đúng là kỳ quái!
“Đa tạ hoàng thượng…” Trữ Thiên Hợp đứng lên định hành lễ với Trữ Thiên Kỳ, nhưng hắn đột nhiên thấy trước mắt tối sầm khiến cả người lảo đảo, mềm nhũn không chút sức lực, nên vội vã nắm chặt mép bàn.
“Thiên Hợp…” Thủy Băng Tuyền thấy hắn đổ mồ hôi hột vội đỡ lấy hắn! Mà một câu ‘Thiên Hợp’ của nàng, khiến cho người trong sảnh có những phản ứng khác nhau, trong mắt ai cũng đều lộ vẻ phức tạp…
“Thất ca…” Trữ Thiên Khang vụt tới đỡ phía bên kia của Trữ Thiên Hợp
“Ta… không sao.” Đẩy cánh tay Trữ Thiên Khang ra, Trữ Thiên Hợp cười nói.
“Ta đỡ chàng về phòng nghỉ ngơi.” Thủy Băng Tuyền lúc này đây trong mắt chẳng còn ai nữa, chỉ thấy Trữ Thiên Hợp đang quằn quại đau đớn mà thôi.
Nhìn ánh mắt lo lắng của nàng, đáy mắt Trữ Thiên Kỳ lóe lên một tia không rõ!
Còn Trữ Hy khẽ chau mày bởi thần sắc của Bắc Vương gia quả thực không ổn tí nào! Tựa như bệnh nhân mắc bệnh nặng lâu ngày vậy..
Thấy thân thể Trữ Thiên Hợp hơi run lên, lòng Thủy Băng Tuyền bỗng chốc hoảng loạn: “Thiên Hợp… Chàng sao rồi?”
Trả lời câu hỏi của Thủy Băng Tuyền là một ngụm máu đen phun thẳng ra ngoài…
Mọi người trong sảnh đều sợ ngây người…
“Thất ca…” Cái chén trong tay Trữ Thiên Khang rớt xuống đánh ‘choang’ trên đất, rồi hắn phóng lại đỡ Trữ Thiên Hợp nằm xuống, bi thương gào thét: “Thất ca… Huynh sao vậy? Thất ca, huynh đừng làm đệ sợ!”
“Hương Hàn, nhanh đi gọi đại thiếu gia đến đây!” Thủy Băng Tuyền nhìn vết máu đen trên mặt đất, hô hấp như tắc nghẹn, thét gọi Hương Hàn.
“Dạ!” Hương Hàn cũng thất kinh, nên vội vã dùng khinh công chạy ra ngoài.
Trữ Hy thấy vậy liền chạy tới đỡ lấy lưng Trữ Thiên Hợp rồi ngồi phía sau hắn vận công…
Thủy Băng Tuyền kinh hoảng đến đờ đẫn, chỉ có thể lặng yên nhìn Trữ Thiên Khang hét to cuồng loạn, nhìn Trữ Hy đặt hai tay trên lưng hắn, tim nàng, đột nhiên lạnh lẽo!
“Thiên Hợp…” Nàng thì thào gọi hắn.
Ngay đến Trữ Thiên Kỳ nhìn ngụm máu đen trên mặt đất, lại nhìn tới Trữ Thiên Hợp lúc này đã hôn mê bất tỉnh, đều có vẻ mặt kinh hoàng! Càng không nói tới những người khác. Tất cả đều ngây dại đứng nhìn, nhất thời không rõ chuyện gì đang xảy ra!
Lúc Thủy Hoằng Văn chạy tới, thì trên trán Trữ Hy đã túa đầy mồ hôi… Hắn nhanh chóng nhét một viên thuốc vào miệng Trữ Thiên Hợp, sắc mặt ngưng trọng.
“Đại… đại ca, sao rồi?” Thủy Băng Tuyền tựa như bắt được chiếc phao cứu sinh, nhanh chóng nắm chặt tay Thủy Hoằng Văn hỏi gấp.
Thủy Hoằng Văn lắc đầu: “Tuyền Nhi, Vương gia không xong rồi, chịu đựng tới lúc này đã là giới hạn cuối cùng của người!” Hắn rất bội phục sự cứng cỏi của Trữ Thiên Hợp, chịu đựng những đau đớn không tưởng như vậy mà vẫn có thể chống đỡ đến bây giờ, xứng là một nam tử!
Thủy Băng Tuyền loạng choạng lùi ra sau, lắc đầu, không…”Không…” Nàng thét lên một tiếng thê lương, chấn động tất cả mọi người!
Trữ Thiên Kỳ nhíu chặt mày: “Chuyện gì đã xảy ra? Khang Vương gia, ngươi nói cho rõ ràng xem!” Tâm trạng hắn bỗng chốc cũng bất an!
Trữ Thiên Khang vừa nghe Thủy Hoằng Văn nói vẫn còn sững sờ chưa tỉnh… Thất ca phải ra đi rồi sao?
“Không, không đâu, Thất ca sẽ không đi nhanh như vậy đâu, chẳng phải vẫn còn bảy ngày nữa sao, đúng, huynh ấy vẫn còn bảy ngày nữa…” Hôm nay thần sắc của Thất ca thực sự rất tốt, tốt đến kỳ lạ! Hắn còn đang vui mừng vì thấy huynh ấy khỏe lên… nào ngờ chỉ là hồi quan phản chiếu*
*Hồi quang phản chiếu: là hiện tượng trước khi chết, con người có một thời khắc trở nên rõ ràng, minh mẩn.
“Khang Vương!” Trữ Thiên Kỳ hét gọi thật lớn nhưng đáng tiếc Trữ Thiên Khang lúc này đang chìm vào nỗi đau của chính mình, sao có thể nghe thấy hắn gọi chứ…
“Ngươi, ngươi là ai, nói thử chuyện gì đang xảy ra!” Trữ Thiên Kỳ cũng không giận dữ, chỉ chuyển hướng sang hỏi Thủy Hoằng Văn.
“Hồi bẩm hoàng thượng, thảo dân Thủy Hoằng Văn, là đại ca của Bắc Vương Phi, Bắc Vương gia…” Nói tới đây, Thủy Hoằng Văn nhìn thoáng qua Trữ Thiên Hợp, Trữ Thiên Khang và Tuyền Nhi, sắc mặt nghiêm trọng: “Bắc Vương gia e là không qua khỏi đêm nay…”
“Cái gì…” Trữ Thiên Kỳ ngã ngồi xuống ghế, tại sao có thể như vậy?
Những người còn lại ai nấy đều biến sắc…
Trữ Hy kinh hãi nhìn Thủy Băng Tuyền, sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
“Đại ca, huynh gạt ta đúng không, hôm nay tinh thần chàng rất tốt, ta vẫn luôn lưu ý đến sắc mặt của chàng, chàng chẳng qua chỉ mới phát độc lần thứ hai thôi phải không?” Thủy Băng Tuyền chạy lại, nắm chặt lấy tay Thủy Hoằng Văn, thận trọng hỏi.
“Tuyền Nhi…” Thủy Hoằng Văn đau xót cho muội muội của mình, nhẹ ôm Thủy Băng Tuyền vào lòng nói: “Tuyền Nhi, muội hãy khóc đi, khóc rồi sẽ thấy tốt hơn!”
Khóc ư? Nàng khóc thế nào đây? Lòng nàng bây giờ đã chẳng còn chút cảm giác nào!
“Tiểu thư…” Hương Hàn thấy Thủy Băng Tuyền như vậy thì rất lo lắng! Nhưng vẫn chỉ có thể đứng sau lưng nàng, không biết nên làm thế nào!
“Thiên Hợp, bọn họ đều gạt ta, nào, ta đỡ chàng về phòng nghỉ ngơi!” Chẳng chút để ý đến những người ở đây, Thủy Băng Tuyền lại đỡ Trữ Thiên Hợp dậy rồi nhẹ nhàng nói.
“Hương Hàn, giúp ta đỡ Vương gia về phòng.”
Hương Hàn rơi lệ, nhanh chân chạy lên trước cùng đỡ Trữ Thiên Hợp dậy…
“Thu Nhi, ngươi xuống dặn nhà bếp chuẩn bị chút cháo thanh đạm, đợi Vương gia tỉnh sẽ ăn!” Giọng nói của Thủy Băng Tuyền khá lớn.
Thu Nhi vẫn bị lời vừa rồi làm cho kinh hoảng, trong đầu chỉ quây quẩn câu nói Vương gia không thể qua khỏi đêm nay…
Tại sao lại như vậy? Vương phi sẽ ra sao?
“Thu Nhi… Ngươi không nghe thấy ta nói à?” Thủy Băng Tuyền lại hét lớn lên lần nữa.
“Dạ, Vương phu, Thu Nhi đi ngay!” Bị quát một tiếng, Thu Nhi mới giật mình nhìn Thủy Băng Tuyền, đưa tay quẹt nước mắt rồi đáp lại.
“Thái y…” Trữ Thiên Kỳ bị tiếng thét của Thủy Băng Tuyền khiến cho hoàn hồn, vội vã bảo một tên thái y đi theo họ!
“Thân tướng quân.” Trữ Thiên Kỳ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thủy Băng Tuyền lúc này đã không còn lý trý. Hắn vừa đến Bắc cảnh, Bắc Vương gia đã qua đời, việc này nếu bị kẻ có tâm lợi dụng thì chẳng phải là chuyện đùa… Hắn có thể giải thích với Tam Vương, cũng có thể đối phó với bách tính Bắc cảnh, nhưng dân chúng trong thiên hạ hắn có thể làm gì? Cho nên đầu óc hắn cũng nhanh chóng suy tính.
“Có thần!” Thân tướng quân cũng vô cùng bàng hoàng.
“Cho Khang Vương gia chút nước để hắn tỉnh táo lại!” Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng!
Trữ Thiên Khang bị dội một gáo nước lạnh, nhanh chóng hoàn hồn, liền nhảy dựng lên muốn chạy vào nội đường…
“Đứng lại, Khang Vương gia, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Trẫm muốn nghe lời giải thích.” Trữ Thiên Kỳ nghiêm khắc hỏi.
Trữ Thiên Khang cười bi thương, chuyện gì ư?
“Hoàng thượng từng nghe qua Thiên Tuyệt tán chưa?” Hoàng cung hoa lệ chẳng khác chi địa ngục sâu thẳm, nơi đó vốn chẳng có con người, chỉ toàn là quỷ dữ!
Thiên Tuyệt tán? Trữ Thiên Kỳ cả kinh: “Thiên tuyệt tán sao?” Đương nhiên hắn từng nghe nói tới Thiên tuyệt tán, chỉ không ngờ Thất hoàng đệ lại có thể trúng Thiên tuyệt tán, mà chết tiệt hơn nữa, là lại chết ngay lúc hắn ở Bắc thành? Nghĩ tới đây thôi, sắc mặt Trữ Thiên Kỳ liền tối sầm lại!
“Hoàng thượng còn có vấn đề gì không? Nếu muốn biết là ai hạ độc thì thần xin nói luôn, chính là hoàng hậu nương nương, cò muốn biết khi nào, thì chính là mười năm trước! Thần xin cáo lui!” Trữ Thiên Khang nói xong thì chạy ngay vào trong nội đường, giờ phút này hắn chỉ muốn ở bên Thất ca!
Trữ Thiên Kỳ cũng không vì thế mà có thái độ tức giận với Khang Vương gia!
“Hồi bẩm hoàng thượng.” Thái Y khi nãy đã đi ra.
“Thế nào rồi?” Trữ Thiên Kỳ dù đã biết đáp an, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng. Cũng chẳng phải hắn thương xót gì Trữ Thiên Hợp, chỉ là Trữ Thiên Hợp này lúc nào không chết, lại chọn ngay lúc hắn vừa đến Bắc thành! Truyền ra ngoài sẽ khiến người khác hiểu lầm là hắn hại chết.
“Bắc Vương gia đã trúng phải kịch độc, sợ rằng khó qua khỏi đêm nay!” Thái y vừa nói xong, sắc mặt của Trữ Thiên Kỳ cũng trầm xuống, lắc lắc tay, ý bảo hắn lui ra ngoài.
Trong phòng, Thủy Băng Tuyền cầm lấy chậu nước rửa mặt Hương Hàn đưa cho rồi vắt khăn lau trán cho Trữ Thiên Hợp: “Thiên Hợp, chàng ngủ cho tốt, nhưng đừng ngủ lâu quá, ta đã cho nhà bếp chuẩn bị bữa tối rồi!” Giọng nói dịu nhẹ tựa như sợ kinh động đến người trên giường vậy.
Trữ Thiên Khang đi vào trong, bước chân nặng nề chậm chạp… lệ nóng dâng lên nơi khóe mắt!
Màn đêm lại buông xuống!
Bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp Bắc Vương phủ! Tất cả khách khứa gồm cả đương kim hoàng thượng đều an vị trong sảnh đường.
Trong phòng nội, chén cháo trên bàn đã nguội lạnh, nhưng Trữ Thiên Hợp vẫn chưa tỉnh lại! Thủy Băng Tuyền ngồi bên lẳng lặng nhìn gương mặt hắn, thỉnh thoảng lại run run đưa tay lên cảm nhận hơi thở yếu ớt của hắn! Lòng nàng vô cùng hoảng hốt sợ hãi, sợ rằng hắn sẽ cứ như thế mà ra đi, mãi mãi không tỉnh lại.
Thủy Hoằng Văn đi vào, thấy Thủy Băng Tuyền ngồi lặng đó thì than nhẹ một tiếng…
Liếc mắt nhìn Trữ Thiên Hợp nằm an tĩnh trên giường, Tuyền Nhi có thể tiếp nhận nổi việc Vương gia ra đi không? Ánh mắt hắn lại chuyển tới những người bên cạnh, khoát nặng vẻ mặt bi thương. Hắn thở dài xoay người đi ra.
“Đại ca…” Thủy Băng Tuyền gọi thật khẽ.
“Tuyền Nhi.”
“Thiên Hợp còn có thể tỉnh lại không?” Nàng tự nhủ hắn nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng nàng cũng rất sợ hắn cứ ngủ mãi.
Thủy Hoằng Văn hạ ánh mắt: “Tuyền Nhi, Vương gia hẳn sẽ tỉnh lại.” Chỉ là sau đó sẽ mãi mãi ra đi!
“Thật sao?” Hàng mi khẽ động, đôi mắt nàng bỗng chốc sáng rực lên.
“Ừ, hắn nhất định sẽ tỉnh lại!” Nhìn Tuyền Nhi như vậy, lòng hắn đau quá, chỉ có thể gật đầu cho nàng thỏa mong muốn! Nhưng hy vọng qua đi còn lại sẽ là nỗi tuyệt vọng!
“Vậy là tốt!” Vậy là tốt, ánh mắt bừng sáng niềm hy vọng, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Trữ Thiên Hợp: “Thiên Hợp, ta đang đợi chàng, chàng nhanh tỉnh lại đi!”
Thủy Hoằng Văn quay người đi, không kiềm được để mặc cho giọt lệ nóng hổi tuôn rơi!! Tuyền Nhi yêu Vương gia đến vậy, nhưng ông trời đối với Tuyền Nhi lại quá tàn nhẫn…
Thời gian lặng lẽ vô tình, sẽ chẳng dừng lại vì bất cứ ai. Chẳng mấy chốc mà ánh dương đã soi rạng khắp đất trời…
Lúc tia nắng đầu tiên chiếu vào gian phòng, Thủy Băng Tuyền cảm giác thấy bàn tay hắn khẽ động trong tay mình, nhất thời vui sướng nhìn người trên giường: “Thiên Hợp… Chàng tỉnh rồi!” Thấy hắn tỉnh lại nàng chưa bao giờ cảm kích ông trời đến như vậy! Cảm ơn ông trời đã cho hắn được mở mắt thêm lần nữa!
Còn bốn người Cảnh An, Cảnh Trúc, Thu nhi, Hương Hàn đã canh giữ suốt đêm đều cười trong nước mắt! Vương gia cuối cùng đã tỉnh rồi!
Trữ Thiên Khang cũng phóng tới bên giường: “Thất ca…”
“Tuyền… Bát… Bát đệ…” Giọng hắn khàn khan, khiến lòng người chua xót.
“Ta muốn ngắm ánh mặt trời.”
“Được, Thất ca, đệ đỡ huynh ra ngoài.” Trữ Thiên Khang bi ai cất tiếng.
“Cảnh An, Cảnh Trúc, hai người các ngươi sau này hãy đi theo Vương phi! Vương phi là người ta yêu quí nhất trong cuộc đời, xin hai ngươi hãy giúp ta chăm sóc tốt cho nàng, cũng giống như đã chăm sóc cho ta vậy.” Giọng nói ấy khiến Cảnh An, Cảnh Trúc khóc nấc lên thành tiếng, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt…
“Chủ tử…” Cảnh Trúc khóc không ra tiếng.
“Thiên Hợp…” Thủy Băng Tuyền đột nhiên cảm thấy bất an… Trái tim treo lơ lửng vừa mới hạ xuống, phút chốc lại nhấc lên cao.
Sắc mặt Trữ Thiên Khang bỗng hóa bi thương, tim hắn đau như dao cắt, thời gian của Thất ca sắp hết rồi!
“Tuyền, dân chúng Bắc cảnh nhờ cả vào nàng!” Ánh mắt hắn nhìn Thủy Băng Tuyền tràn đầy nhu tình.
Thủy Băng Tuyền cố sức lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa: “Thiên Hợp, chàng sẽ không việc gì đâu, không việc gì đâu!”
“Đừng ngốc vậy, thực ra người ta không yên tâm nhất chính là nàng!” Nhẹ an ủi Thủy Băng Tuyền, trong đáy mắt Trữ Thiên Hợp lại thoáng chút không nuối tiếc không cam lòng!
Thủy Băng Tuyền chỉ biết lắc đầu, lồng ngực nghẹn thắt chẳng thốt nên lời, chỉ mãi lắc đầu…
“Bát đệ…” Trữ Thiên Hợp lúc này cực kỳ bình thản, hắn trịnh trọng nhìn Trữ Thiên Khang mắt đã đỏ mọng.
Cổ họng Trữ Thiên Khang đau rát, tựa như không thể thở nổi, khó khăn mở miệng: “…Thất…Thất ca, huynh nói đi!”
“Nhớ lời hứa của đệ với ta!” Trữ Thiên Hợp cảm kích nhìn Trữ Thiên Khang, khiến Trữ Thiên Khang cũng không kìm nổi lệ!
“Thiên Hợp… Chàng khờ quá, ở đây nói nhăng nói cuội gì thế, nào, chẳng phải chàng nói muối xem mặt trời sao? Ta đỡ chàng ra ngoài!” Thủy Băng Tuyền lòng đau như cắt, hô hấp tắc nghẹn. Nhưng lúc này nàng không thể gục ngã, chỉ còn chút thời gian nữa thôi, nàng cần phải vui vẻ mà ở bên hắn… Nhìn hắn!
“Bát đệ, mang thánh chỉ ra đây.” Nói đoạn hắn duỗi tay về phía Thủy Băng Tuyền, để nàng nâng mình dậy đi ra ngoài. Ngày đó, hắn đã rung động trước hình ảnh nàng ngoái đầu cười dưới ánh dương rực rỡ! Bóng dáng đó đi thẳng vào trái tim hắn và ngự sâu trong đó. Bởi thế, hắn hy vọng có thể lại nhìn thấy lần nữa.
Hương Hàn và Cảnh Trúc liền bước tới cùng đỡ Trữ Thiên Hợp…
Trữ Thiên Khang đưa tay chùi đi lệ trên mặt, siết chặt đạo thánh chỉ trong tay!
Người trong đại sảnh thấy Thủy Băng Tuyền đỡ Trữ Thiên Hợp đi ra đều sững người! Mặt hắn lúc này tái nhợt đến đau lòng, không ai dám nghi ngờ sinh mệnh hắn đã như ngọn đèn trước gió!
Trữ Hy thấy Thủy Băng Tuyền ôn nhu dịu dàng đỡ Trữ Thiên Hợp, tim hắn đột nhiên như có gì đó siết chặt, bởi vì dường như hắn đang cảm giác thấy nỗi đau của nàng! Dẫu cho lúc này nhìn nàng rất lãnh tĩnh, nhưng chẳng giấu nỗi sự bi thương trong đó!
“Thu Nhi, mang ghế đặt ở ngoại đình.”
“…Dạ!” Thu Nhi và Cảnh An liền nhanh chóng khiêng cái ghế dựa ra đặt ở hành lang bên ngoài.
Trữ Thiên Kỳ nhăn trán, hắn như muốn nói gì đó lại thôi! Lúc này, ngay đến hắn cũng cảm thấy bầu không khí bi ai tràn đến! Đó chính là bi ai của nàng sao?
Thủy Băng Tuyền dịu dàng đỡ Trữ Thiên Hợp nằm xuống ghế, rồi nương theo ánh mắt hắn nhìn ra muôn hoa rực rỡ dưới ánh dương bên trong vườn…
“Bát đệ, tuyên chỉ đi!” Trữ Thiên hợp nhàn nhạt nói.
Bàn tay căng thẳng, hàng mi rũ che đi nỗi thương tâm, Trữ Thiên Khang bỗng cất tiếng rõ ràng: “Đương kim thánh thượng Trữ Thiên Kỳ tiếp chỉ!” Lời vừa dứt, mọi người trong sảnh đường ai nấy đều kinh hãi, kia chính là chiếu chỉ cuối cùng của tiên hoàng sao?
Trữ Thiên Kỳ thất kinh, nhưng trên mặt lại chẳng chút biến hóa, hắn phất vạt áo ra sau rồi quỳ xuống đất: “Trẫm cúi lạy chiếu chỉ của tiên hoàng.” Suốt mấy trăm năm khai quốc của Thanh Lăng, đây chính là chiếu chỉ có quyền lực nhất, ngoại trừ việc bức vị cùng lập thái tử, thì hoàng đế đương triều nhất nhất phải tuân theo! Chiếu chỉ của thái tổ hoàng đế truyền cho Trương phủ còn chưa lấy ra, mà nay chiếu chỉ của tiên hoàng lại…
Thất hoàng đệ muốn làm gì? Lòng Trữ Thiên Kỳ cũng nghìn thiên vạn chuyển, thấp thỏm bất an…
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nay tước vị đất phong Bắc cảnh sẽ truyền cho Bắc Vương phi Thủy Băng Tuyền, đương lúc Thủy Băng Tuyền sinh thời, nàng có toàn quyền quyết định vùng Bắc cảnh, nếu một ngày Bắc Vương phi may mắn gặp duyên lành, có thể tự do kết mối lương duyên, đến lúc đó có tiếp tục quản lý Bắc cảnh hay không sẽ do Bắc Vương phi tự mình định đoạt! Khâm thử!”
Toàn đại sảnh bỗng chốc yên tĩnh đến quỷ dị, trên thực tế ngoại trừ Trữ Thiên Khang vừa đọc xong, Thủy Băng Tuyền đã sớm biết trước nội dung và đương sự Trữ Thiên Hợp ra, thì những người còn lại đều sợ hãi đến sững sờ! Chuyện này… Chuyện này là đại nghịch bất đạo, không chỉ giao đất phong cho Vương phi quản lý mà còn cho phép nàng được tái giá! Vương gia…Hắn…Hắn điên rồi!
“Hoàng thượng…” Trữ Thiên Khang ho nhẹ, nhắc nhở Trữ Thiên Kỳ tiếp chỉ! Hắn có thể hiểu được tâm trạng của hoàng thượng lúc này, bởi khi mới nhìn thấy đạo thánh chỉ này, hắn cũng vô cùng khiếp sợ!
Trữ Thiên Kỳ thoáng chốc phục hồi, hai tay nắm chặt thành quyền rồi lại buông ra, sắc mặt âm trầm: “Trẫm vâng theo tổ mệnh!” Đạo thánh chỉ này hắn bắt buộc phải tiếp, đây là quy định của tổ tiên, hắn không thể không tuân!
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
………
Trữ Thiên Hợp dường như chẳng hề bận tâm đến sắc mặt sám đen của Trữ Thiên Kỳ, chỉ nhìn về ánh dương, hơi hơi nheo mắt: “Tuyền…”
Thủy Băng Tuyền mỉm cười nhìn hắn: “Ta đây!” Với nàng, thánh chỉ đó chỉ khiến lòng thêm đau, tim thêm nhức! Bởi hắn sắp đi mà vẫn canh cánh lo lắng cho nàng, cho bách tính…
“Ngày ấy, nàng đứng đó…” Trữ Thiên Hợp chỉ tay về phía hành lang, cười ấm áp: “Thản nhiên nhìn ta mỉm cười, trong thời khắc ấy ta như thấy ngàn hoa nở rộ giữa đất trời!”
Thủy Băng Tuyền nhìn theo ngón tay hắn… Trong đầu bỗng thoáng qua hình ảnh khi nàng nói với hắn: Thiên Hợp, chúng ta hẹn hò đi! Sau đó quay đầu nhìn hắn tươi cười!
“Cho nên chàng muốn đi xem ánh mặt trời?” Thủy Băng Tuyền cười ngọt ngào..
“Phải, ta muốn khắc sâu hình ảnh nàng dưới ánh nắng trời, tuyệt mỹ như trăm hoa đua nở!” Trữ Thiên Hợp hơi nghiêng người, nhìn Thủy Băng Tuyền cười ôn nhu.
Thủy Băng Tuyền cười trong nước mắt: “Ta cũng sẽ ghi nhớ.” Vĩnh viễn ghi nhớ người nam nhân đã cho nàng toàn bộ yêu thương trong cuộc đời!
Trữ Thiên Hợp lại thoáng chút buồn bã: “Tuyền, ta cầu xin nàng một việc được không?”
“Được, ta nhất định sẽ đáp ứng chàng!” Lệ rơi đầy trên khuôn mặt tuyệt mỹ. Dù hắn nói gì, nàng cũng đều đáp ứng!
“Đừng tổn thương chính mình, cũng đừng tổn thương người bên cạnh, được không!” Nếu có ngày nàng nhớ lại, hắn chỉ mong nàng không ôm hận!
“Được, ta đồng ý!” Không cần biết vì sao hắn lại nói vậy, nàng đều đáp ứng!
Hai người họ ngọt ngào như vậy, tình nồng như vậy, khiến nước mắt mọi người cứ mãi tuôn rơi! Hương Hàn, Thu Nhi, Cảnh An, Cảnh Trúc bốn người gắn sức cắn chặt tay, không để mình bật ra tiếng khóc!
Trữ Thiên Khang té ngồi trên đất, nhìn họ nói chuyện, nhìn họ thâm tình…
Ánh mắt Trữ Thiên Kỳ vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, nước mắt lấp lánh trên dung nhan kiều diễm, hắn chưa từng biết thì ra nữ nhân rơi lệ cũng có thể đẹp đến thế, động lòng đến thế!
Nàng yêu người đó! Yêu Trữ Thiên Hợp sâu đậm! Lúc này hắn hoàn toàn không nghi ngờ điều đó… Nàng yêu Thất hoàng đệ! Tình yêu đẹp đến thế, rung động lòng người đến thế!
Trữ Hy nhìn nàng ngồi bên chân hắn, lặng lẽ đón ánh nhìn của hắn, cười nhợt nhạt, lệ nhẹ rơi, giọng nói ôn nhu… Nhưng tim y như tê tái, vì nàng mà đau đớn!
Toàn không gian như chẳng còn một hơi thở, không dám gây ra tiếng động quấy rối hai người!
“Tuyền…”
“Ta đây!”
“Nàng lại cười một lần nữa cho ta xem được không?” Hắn hy vọng được thấy nàng tươi cười dưới ánh dương lần cuối.
“Được!” Thủy Băng Tuyền để mặc cho dòng lệ rơi xuống, ôn nhu nhìn hắn, nhẹ nhàng trả lời. Nàng chỉ có thể lẳng lặng bên hắn như vậy, hoàn thành mọi tâm nguyện của hắn, để hắn thanh thản ra đi!
Thủy Băng Tuyền từ từ đứng dậy, đi ra bên ngoài, rồi xoay đầu lại. Ánh mắt nàng như chói chặt vào Trữ Thiên Hợp, rồi thoáng chốc nở ra một nụ cười xinh đẹp… Nụ cười ấy đẹp không gì tả được, giọt nước mắt trong suốt lấp lánh dưới ánh quang lại càng tôn thêm nhan sắc của nàng!
Trữ Thiên Hợp nở nụ cười: “Đẹp quá, Tuyền ơi, ta xem như đã nhìn thấy điều đẹp nhất thế gian!” Nụ cười ấy, dù đến kiếp sau, hắn cũng sẽ không quên!
Thủy Băng Tuyền gật đầu: “Thiên Hợp, ta hát cho chàng nghe được không?”
Trữ Thiên Hợp nhướng mày, ôn nhu mỉm cười: “Tuyền còn biết hát nữa ư?”
“Ha hả, đương nhiên rồi!”
“Vậy còn đánh đàn?”
“Ta biết!”
“Nhảy múa?”
“Ta cũng biết!”
“Ha hả, Tuyền thật lợi hại! Vậy nàng hãy đánh đàn và hát cho ta nghe đi!”
“Được, Hương Hàn, mang đàn lại đây.” Nàng biết trong phủ có đàn!
“Ta vậy mà không biết nàng lại biết đánh đàn cơ đấy!”
“Ta cũng không rảnh mà đàn này nọ!”
“Ừ, ừ, cũng đúng!”
Hương Hàn mang đàn tới, Thủy Băng Tuyền ngồi xếp bằng dưới đất, mặt trời chiếu rọi lên nàng phát ra tinh quang sáng chói!
Điều chỉnh dây đàn một chút, rồi Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu, đối mắt với Trữ Thiên Hợp, nàng vừa cười vừa hát:
“Chàng có biết
yêu chàng thật chẳng dễ dàng
và cần rất nhiều dũng khí
Là ý trời
Bao nhiêu lời không nói ra
Bởi sợ chàng không thể gánh vác
Chàng có tin
Kiếp này gặp chàng
là vì em nợ chàng kiếp trước
Là ý trời
Cho em yêu chàng lại mang chàng ra đi
Có lẽ trong luân hồi từ lâu đã định
Kiếp này em phải trả cho chàng
Tấm lòng này chìm trong mưa gió
Bay tới thổi đi đều là cho chàng
Đường này có chàng, dù đau khổ em cũng cam lòng
Dẫu chia ly hay tương ngộ vì em
Đường này có chàng, dù đau khổ em cũng cam lòng
Dẫu một đời này ta mãi chia lìa.”
(Đây là bài Trên đường có em – không nhớ ai hát nữa, híc)
Giai điệu đẹp khiến người ta kinh ngạc, bàn tay Thủy Băng Tuyền đặt trên đàn từ từ gảy lên những giai điệu sầu bi, lại mơ hồ ngọt ngào, khiến người nghe chìm đắm!
Thủy Băng Tuyền cố gắng mỉm cười, nước mắt lại lặng lẽ rơi, giọng hát run rẩy không che nổi thâm tình!
Lúc này, nàng thật sự luyến tiếc, nam nhân này sẽ phải ra đi, ra đi khỏi cuộc đời nàng, nàng sẽ không bao giờ được nhìn thấy hắn, không bao giờ được nằm trong vòng tay ấm áp của hắn nữa!
Tiếng đàn day dứt rung động hồn người, mang đến niềm chua xót vô hạn… Mọi người ở đây đều cảm thấy cổ họng như có thứ gì nghẹn lại, sống mũi cay cay! Bởi hai người trước mắt nhìn nhau tựa như trong mắt họ chẳng có thể gian chỉ có người trong mộng!
Trong đáy mắt Trữ Thiên Hợp toát ra niềm thương yêu vô hạn, tất cả nỗi tiếc thương đều hóa thành giọt lệ trong suốt phảng phất dâng lên trong hốc mắt…
Tuyền, ta thực sự chẳng thể buông tay! Tuyền ơi… Trữ Thiên Hợp chớp mắt, lệ lăn ra, thâm tình nhìn nàng!
Thấy giọt lệ của hắn, cổ họng Thủy Băng Tuyền nghẹn cứng đau đớn, hít sâu một hơi, nàng lại hát:
“Chàng có biết
yêu chàng thật chẳng dễ dàng
Tấm lòng này chìm trong mưa gió
Bay tới thổi đi đều là cho chàng
Đường này có chàng, dù đau khổ em cũng cam lòng
Dẫu tương ngộ là để chia ly
Đường này có chàng, dù đau khổ em cũng cam lòng
Dẫu một đời này ta mãi chia lìa
Đường này có chàng, dù đau khổ em cũng cam lòng
Dẫu tương ngộ là để chia ly
Đường này có chàng, dù đau khổ em cũng cam lòng
Dẫu chỉ có thể ôm chàng trong giấc mộng…”
Thủy Băng Tuyền dịu dàng đứng dậy, đi tới trước mặt Trữ Thiên Hợp, duỗi cánh tay về phía hắn…
Trữ Thiên Hợp nắm tay nàng, từ từ đứng dậy, tựa vào người nàng, hắn bây giờ căn bản chẳng thể chống đỡ nỗi cơ thể mình.
Thủy Băng Tuyền đỡ hắn ngồi xuống đất, rồi nhích vào lòng hắn, hai người lặng ngắm ánh mặt trời dần chiếu tới..
“Ánh nắng thật đẹp!” Trữ Thiên Hợp nheo mắt, chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.
“Ừ, Ánh nắng thật đẹp!”Thủy Băng Tuyền đắng cay cất tiếng, bởi vòng tay hắn càng ngày càng lỏng dần…
Trữ Thiên Hợp khẽ nói bên tai nàng: “Tuyền… Ta yêu nàng.” Rồi đôi tay kia trượt hẳn khỏi người nàng…
Thủy Băng Tuyền nghẹn ngào nói: “Ừ, ta cũng yêu chàng!” Nhưng tiếng đáp này hắn có nghe được chăng?
Thân thể Trữ Thiên hợp lảo đảo nghiêng đi, Thủy băng Tuyền vội ôm hắn lại, đặt hắn nằm trên chân mình, nhìn ánh dương rọi chiếu trên khuôn mặt như bạch ngọc khắc thành, bình tĩnh an tường, không chút đau đớt, chỉ có khóe mắt vẫn còn lưu giọt lệ…
Nàng rốt cuộc cũng nghẹn ngào: “Chàng biết không, đường này có chàng, dẫu đau khổ em cũng cam lòng, dẫu rằng chỉ có thể ôm chàng trong giấc mộng, em cũng cam lòng!”
“Thiên Hợp, ta yêu chàng, chàng có nghe thấy không? Chàng trả lời ta đi, chỉ một tiếng thôi, được không, chỉ một tiếng thôi…” Thủy Băng Tuyền vuốt ve gương mặt hắn, khóc to lên…
“Thất ca” Trữ Thiên Khang nhìn Trữ Thiên Hợp không hề có một tiếng động nào, cũng bi thương mà gào thét.
Mọi người ở đây đều kiềm lòng không được mà rơi nước mắt… Nghe tiếng khóc của Cảnh An, Cảnh Trúc, tim Thủy Băng Tuyền chợt run lên, Thiên Hợp, Chàng đi rồi, Đi thực rồi sao? Thiên Hợp, chàng đi rồi, ta phải làm sao đây?
Hương Hàn, Thu Nhi hai mắt đã sưng đỏ lên…
Thủy Hoằng Văn tiến lên phía trước ôm Thủy Băng Tuyền vào lòng: “Tam muội, muội khóc đi… Có đại ca ở đây rồi, muội cứ khóc đi!”
Trữ Thiên Kỳ xoay người, đi vào đại sảnh…
Trữ Hy cắn răng nắm tay thành quyền, nhìn tình cảnh trước mắt, thân thể không chịu được mà run lên…
Thủy Băng Tuyền chẳng nói chẳng rằng, chỉ ôm chặt lấy người trong lòng đã không còn hơi thở… Nàng ôm hắn, mong muốn giữ lại tia ấm áp sau cùng…
“Tam muội…” Nhìn bộ dạng này của nàng, Thủy Hoằng văn nghẹn ngào lên tiếng, trước khi Vương gia ra đi, muội ấy đã cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này lòng muội ấy hẳn đau đớn đến tột cùng, nếu không khóc ra sẽ chẳng thể chịu nổi!
“Tiểu thư…” Hương Hàn muốn đỡ Thủy Băng Tuyền dậy nhưng lại bị đẩy ra!
“Vương phi… ” Thu Nhi ngã bệt xuống đất, khóc đến thất thanh!
Toàn Vương phủ bao trùm tiếng khóc, tất cả mọi người đều chìm trong nỗi bi ai…