Nghe những lời ấy của lão tướng gia, Trương Quang Duệ không khỏi nhíu mày ngẫm nghĩ, ý của ông nội là…
Thủy Băng Tuyền đạm nhiên như không, ánh mắt thi thoảng liếc qua trông chừng Tiểu Miêu.
Giang Dĩ Bác dịu dàng lấy ống tay áo lau nước dãi trên khóe môi Tiểu Miêu, xong mới ngẩng đầu đối diện với lão tướng gia đang đợi câu đáp của hắn. Ánh mắt vô tình chạm đến Thủy Băng Tuyền, ôn nhu đằm thắm chẳng thèm che giấu: “Tổ mẫu mong có cháu bế là chuyện thường tình. Nhưng người Dĩ Bác muốn, không phải là nữ nhân giúp mình sinh con nối dõi, mà là ý trung nhân tâm đầu ý hợp, nắm tay đến bạc đầu.”
Ngữ khí thản nhiên đến hời hợt, nhưng phát ra từ miệng Giang Dĩ Bác, lại khiến người nghe tin chắc rằng hắn nói được nhất định sẽ làm được.
Lão tướng gia thầm gật đầu tán thưởng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bất đồng: “Hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, sao có thể tùy ý làm bừa?”
Giang Dĩ Bác cong khóe môi vẽ nên vòng cung tuyệt mỹ. Ánh mắt lóe sáng như thanh bảo kiếm vốn giấu mình trong lớp vỏ bình thường, nhưng vừa tuốt ra đã mang theo sức mạnh kinh thiên động địa, chực tàn phá cả thế gian, khiến lão tướng gia lỏi đời là thế cũng phải kinh sợ vài phần.
“Cuộc đời tiểu bối, nên do tiểu bối làm chủ.” Nhãn thần kiên quyết mà cuồng ngạo. Tuy nhiên, ngữ điệu của hắn chỉ nhàn nhạt như trước, sợ làm Tiểu Miêu giật mình.
“Giỏi… giỏi cho một Giang Dĩ Bác muốn làm chủ đời mình.” Lão tướng gia ngây người giây lát mới lại định thần, vỗ tay lên ghế tán thán.
Mối bận tâm về Tuyền Nhi treo lơ lửng trong lòng ông lúc này đã tạm đặt xuống. Giang Dĩ Bác dám mạnh miệng tuyên bố như vậy, tin rằng, trắc trở thế nào cũng không khiến hắn chùng bước nhục tâm. Ông trời có mắt, thương xót Tuyền Nhi bất hạnh khổ đau, bồi thường cho con bé một nam nhân ưu tú bảo vệ nó nửa đời sau.
Đôi đồng tử thâm thúy của Trương Quang Duệ hết nhìn Thủy Băng Tuyền lại đảo sang Giang Dĩ Bác, vững dạ an lòng. Có thể khiến Giang Dĩ Bác cam tâm nói chữ ‘đầu bạc’, Tuyền Nhi là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.
Thủy Băng Tuyền cạnh bên chỉ thản nhiên ngồi nghe những lời đối đáp ấy, môi nhoẻn cười. Giang Dĩ Bác là người thế nào, nàng còn chẳng rõ sao?
Liếc thấy bộ dạng hí hửng vui vẻ khác ngày thường của Tiểu Miêu, Thủy Băng Tuyền chỉ có thể chậc lưỡi cảm thán. Cái gọi là huyết thống tình thân quả không ngoa tí nào. Ngoại trừ tháng đầu tiên hai cha con gắn bó không rời, thì đây có thể xem là lần đầu Dĩ Bác gặp lại con. Ấy vậy mà, chàng lại được lòng Tiểu Miêu đến thế.
“Bẩm vương phi, người trong cung đến báo hoàng thượng và thái hậu đã khởi giá, nói người và lão gia mau ra ngoài nghênh đón.” Giọng Cảnh Trúc từ ngoài viện truyền vào.
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!” Thủy Băng Tuyền khẽ nhướng đuôi mày, ánh mắt lơ đễnh giao với Giang Dĩ Bác. Nàng đưa tay đón Tiểu Miêu, đoạn quay qua lão tướng gia: “Ông ngoại, chúng ta đến đại sảnh thôi ạ!” Ngênh giá ư? Nực cười…
Khách phòng Thủy phủ hôm nay tề tựu toàn những nhân vật tai to mắt lớn, quyền thế, tiền tài bậc nhất kinh thành. Nghe báo Thánh giá sắp đến, không khí trong phòng bỗng xôn xao rôm rả hẳn lên. Nhác thấy đoàn người Thủy Băng Tuyền đi vào, họ không khỏi chú mục nhìn sang.
Tay bế Tiểu Miêu, nàng ung dung thả bước vào sảnh, đánh mắt một vòng, mày liễu hơi nhướng lên cao. Nhìn những khuôn mặt hưng phấn không dấu nổi sự tò mò của khách đến, nàng tự hỏi, bao nhiêu trong họ thật tâm bái tế người đã khuất đây?
Vì có hai mẹ con hoàng thượng giá đáo, nàng đành vận bộ cung trang tượng trưng cho thân phận Vương phi của mình. Cung trang nhã màu, làn váy uốn lượn, đai lưng nhẹ nhàng, tư thái thướt tha, trong trang nhã lại toát lên nét phong tình quyến rũ, khiến chúng nhân xuýt xoa sợ hãi.
Mái tóc đen nhánh, bóng loáng tựa đám mây trên trời cao, một kiểu vấn tóc đơn giản, chừa lại vài sợi ở hai bên cũng đủ tôn lên gương mặt nàng. Những hạt châu lấp lánh cài trên tóc không thể lấn át được làn da trắng mịn chẳng chút điểm tô. Nàng như hoa sen tươi mát sau cơn mưa, mắt phượng hẹp dài, đồng tử đen láy thâm thúy, môi đỏ mọng cong cong nụ cười nhạt, ưu nhã mà cao quý.
Giang Dĩ Bác tựa tiếu phi tiếu, nhìn khắp gian phòng những ánh mắt si mê kinh hãi dán vào Thủy Băng Tuyền, đôi đồng tử tức thì hóa âm u như vực sâu muôn trượng, lóe lên luồng sáng bất minh.
Giang Dĩ Bác nhìn quanh những ánh mắt si mê dán chặt vào Thủy Băng Tuyền, đôi đồng tử tức thì âm u như vực sâu muôn trượng. Tuyền Nhi của hắn xinh đẹp tuyệt mỹ, nhưng hắn căm ghét những ánh mắt tròng trọc dán chặt vào người nàng như này.
Máu huyết trong người sục trào sát khí, hắn ngứa tay hận không thể móc hết tròng mắt của những kẻ trong sảnh.
Lắm kẻ cảm thấy bầu không khí nặng nề sát khí, vô thức thu hồi ánh mắt, đã thấy tấm lưng lạnh toát mồ hôi.
Vân Tại Viễn nhìn cơn sóng ngầm phát ra từ người Giang Dĩ Bác, lại liếc sang Thủy Băng Tuyền, hắn không thể không thừa nhận, Thủy Băng Tuyền mỹ lệ vô song.
Điều hấp dẫn ở nàng ta, không phải dáng vẻ bên ngoài, mà là nét phong tình vạn chủng. Lúc quyến rũ dịu dàng, khi lạnh lùng hờ hững. Đôi đồng tử lạnh nhạt lưu chuyển tinh quang yêu mị. Sự cao quý thấm nhuần trong cốt tủy khiến vô số nam nhân cam nguyện quỳ gối dưới chân nàng.
Với dung mạo này, hắn không tin nàng ta có thể lâm vào tình cảnh như hôm nay. Nàng ta lừa toàn bộ người kinh thành, lừa Trữ Thiên Kỳ từ hôn trong tai tiếng nhục nhã. Hóa ra là không muốn gả cho Trữ Thiên Kỳ…
“Ông ngoại đi trước đi ạ.” Thủy Băng Tuyền khom lưng xoay sang lão tướng gia.
……….
Xa giá trùng điệp nối đuôi nhau từ hoàng cung đến Thủy phủ. Mấy nghìn cấm quân nửa đi trước mở đường, nửa theo sau hộ tống long liễn của hoàng thượng và phượng giá của hoàng thái hậu. Ngoài vô số cung nữ thái giám theo hầu, còn có nhiều triều thần cưỡi ngựa đi sau. Khí thế bất phàm, uy nghiêm hùng dũng.
Dọc đường đi, dân chúng kinh thành quỳ rạp hai bên tung hô vạn tuế, thiên tuế, tiếng vang dễ chừng truyền xa đến vài dặm.
Trước cổng lớn Thủy phủ, người ra đón đã quỳ sẵn từ lâu.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Tiếng hô đinh tai nhức óc khiến Thủy Băng Tuyền nhíu mày nhăn mặt. Tuy Tiểu Miêu không đến nỗi sợ hãi khí thế ngút trời này, nhưng chính bản thân nàng lại chẳng thấy vui vẻ gì.
Long liễn vừa hạ, Trữ Thiên Kỳ đã sải bước đến đỡ lão tướng gia dậy, đoạn nhàn nhạt hô: “Mọi người bình thân.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Lão tướng gia khom lưng hơi lui về sau nửa bước.
Thái hậu tự mình đến đỡ Thủy Băng Tuyền, trên mặt nở nụ cười ôn hòa thân thiết: “Tuyền Nhi bế thế tử, mau đứng lên nào.”
Thủy Băng Tuyền rũ mắt, cong môi: “Tạ ơn thái hậu.” Hai mẹ con này trình độ diễn trò có thể giành ngôi ‘ảnh đế’ chứ chẳng chơi.
……
Đại sảnh Thủy phủ vốn xa hoa lộng lẫy, nay được bài trí tao nhã trang nghiêm.
Vài trọng thần lục tục đến đứng cạnh hoàng đế, Trữ Thiên Kỳ uy nghi trên ghế cao, lạnh nhạt nhìn những cái đầu cúi thấp không dám đối diện long nhan. Khi chạm tới Giang Dĩ Bác, đáy mắt hắn xoẹt qua một tia bí hiểm. Dẫu đã dặn kỹ cấm quân, nhưng hắn biết, bọn họ không có khả năng chặn chân Giang Dĩ Bác. Mà thật ra cũng không cần thiết, hắn chỉ muốn cảnh cao y, hắn hôm nay đã là hoàng đế đương triều, không còn là lục hoàng tử phải kiên dè y vài phần của ngày xưa.
Ngồi cạnh bên Trương Quang Duệ, Giang Dĩ Bác từ đầu chí cuối đều duy trì nụ cười nhàn nhã trên môi, đạm nhiên nhìn bầu không khí thâm trầm vởn quanh đại sảnh, không hề để ý đến ánh mắt như có như không của Trữ Thiên Kỳ.
Liếc nhìn Tiểu Miêu đang dòm đông ngó tây, loay hoay quanh quất, khóe mắt Giang Dĩ Bác cũng đọng lại ý cười. Tên nhóc này có gương mặt bầu bĩnh đáng yêu là thế, lại không hề gây sự chú ý của người khác, cũng bởi vẻ an tĩnh đến kỳ lạ của thằng bé. Ấn tượng thật!
Trương Quang Duệ mơ hồ suy đoán, không biết quan hệ giữa Dĩ Bác và Tuyền Nhi đã đến mức độ nào, mà thái độ giữa họ kỳ lạ đến thế. Một Giang Dĩ Bác như vậy, quả khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Nhớ đến Tuyền Nhi trong quá khứ, nghĩ lại Dĩ Bác của ngày xưa, Trương Quang Duệ cảm khái trong lòng, vận mệnh quả là thứ diệu kỳ khó đoán.
Một năm trước, Tuyền Nhi là Thủy tam tiểu thư nổi danh ngu dốt chốn kinh kỳ, vị hôn phu đương kim hoàng thượng quyết tâm từ bỏ, ai nấy đều cười nhạo sau lưng.
Ngay biểu ca là hắn cũng căm ghét tránh xa. Đừng nói lọt vào mắt Giang Dĩ Bác.
Nhưng từ khi nào? Từ khi nào Tuyền Nhi đã dùng ánh mắt ngạo nghễ trông lại thế nhân?
Là từ sau khi cô cô qua đời, nàng lạnh nhạt, lạnh lùng, nàng trào phúng, dửng dưng. Hắn nghi hoặc, hắn quan tâm.
Là trong ngày tang lễ, lời nói nhẹ nhàng ẩn sức nặng ngàn cân, phong ba dậy sóng.
Lẽ nào ngày ấy, Tuyền Nhi đã đi vào tim Dĩ Bác.
…………
Vân Tại Viễn nghiêng người tựa vào thành ghế, ánh mắt mơ hồ tựa như những ảo ảnh ngày xưa hiện ngay trước mắt. Ngày tang lễ đó, cũng tại nơi này, phong ba bắt đầu dậy sóng. Hắn và Dĩ Bác nép mình trong góc khuất, hứng thú xem vở kịch từ hôn.
Trăm tính vạn nghĩ, hắn lại không ngờ Thủy Băng Tuyền ngày ấy phát sáng rạng rỡ như mặt trời, hấp dẫn ánh mắt Giang Dĩ Bác. Kết cục, lại khiến Vân gia và Giang gia trở mặt thành thù.
Lão tướng gia và Thủy Băng Tuyền ngồi bên dưới, lạnh trông cả đại sảnh an tĩnh trong cuồn cuộn sóng ngầm.
Toàn bộ quan khách trong sảnh đều cảm nhận được sự áp bức nặng nề từ bầu không khí đè lên đầu họ, khiến trái tim họ nhảy tưng tưng chực phóng ra khỏi lồng ngực.
“Khang vương gia đến! Khang vương phi đến.” Đúng lúc này, giọng người chủ lễ từ ngoài vọng đến phá tan bầu không khí im lặng trogn sảnh. Như được hoàn hồn, vài người lén đưa ống tay lau mồ hôi rịn ra trên trán.
Đôi đồng tử của Trữ Thiên Kỳ lóe lên một tia sáng khó thấy. Tuy thoạt trông không có gì thay đổi, nhưng nhìn kỹ, sẽ thấy lớp hàn khí mỏng bao phủ gương mặt anh tuấn. Thái hậu chau mày biến sắc, nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười che lấp.
Trữ Thiên Khang tay đỡ một nữ nhân với cái bụng to chậm chạp đi vào. Nhị phu nhân sốt ruột nhíu chặt hàng mày. Con bé này, bà đã dặn nó không được về Thủy phủ, nhưng nó lại không nghe, giờ đã là Khang vương phi tôn quý, vẫn cứ thích quấn theo chân Thủy Băng Tuyền không rời.
Thần sắc Khang Vương có vẻ dửng dưng lạnh nhạt, nhưng thái độ cẩn trọng dìu đỡ kia lại cho thấy hắn thật lòng quan tâm Thủy Băng Ngọc.
Bởi là ngày giỗ, Thủy Băng Ngọc cũng chọn cho mình bộ cung trang thanh nhã. Bụng tuy đã lớn mà dáng đi nhẹ nhàng thong thả. Mái tóc đen vấn búi, thoa hồ điệp cài đầu, đuôi tóc xõa trước ngực, lớp trang điểm nhẹ ẩn hiện đôi gò má như cánh hồng mềm mại, phong thái phiêu linh tựa cánh bướm chập chờn, khí chất tinh khôi như băng trong tuyết trắng.
“Tham kiến hoàng thượng, thái hậu.” Trữ Thiên Khang đỡ Thủy Băng Ngọc đến hành lễ.
“Bình thân.”
“Khang vương phi thân thể bất tiện, ban tọa.” Ánh mắt thái hậu vô tình dừng chỗ bụng Thủy Băng Ngọc, nhàn nhạt nói.
“Tạ ơn thái hậu.”
Thủy Băng Ngọc đến ngồi cạnh thủy Băng Tuyền Tuyền, Trữ Thiên Khang bèn ngồi kế bên Lão tướng gia.
“Tam tỷ…”Vừa ngồi xuống, Thủy Băng Ngọc đã nắm chặt lấy bàn tay Thủy Băng Tuyền, môi mấp máy tựa muốn nói trăm vạn điều, nhưng rốt cuộc chỉ có thể nghẹn ngào bật thốt hai tiếng ‘Tam tỷ’.
Từ lúc Tam tỷ hồi kinh, nàng vẫn luôn muốn về thăm, nhưng mẫu thân thì ngược lại, hết lời răn đe dè chừng, không cho nàng hồi phủ. Viện lý do bát tự xung khắc, người buộc nàng phải tránh xa tỷ ấy kẻo ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, nàng không tin, nhưng chẳng thể ngỗ nghịch cãi lời.
Hôm nay nhân ngày giỗ của đại nương, nàng náo loạn ỉ ôi một hồi, cuối cùng cũng khiến Khang vương thất thủ vô sách, đành phải đưa nàng theo.
Nhìn Tam tỷ ôm ấp con nhỏ trong lòng, nàng chua xót đau đớn không nói nên lời. Danh tước Bắc Vương phi cao quý, nào sánh bằng hạnh phúc của Tam tỷ?
Dù mẫu thân nói thế nào, dù người trong thiên hạ đàm tiếu ra sao, thì trong lòng nàng, Tam tỷ mãi là người nắm chặt tay nàng khi nàng vẫy vùng trong hồ nước lạnh giá năm xưa.
Nhưng số mệnh thật tàn nhẫn, lạnh lùng cướp đi những người thân yêu bên cạnh tỷ ấy.
Nghe tiếng gọi nghẹn ngào thâm tình của Thủy Băng Ngọc, trong lòng Thủy Băng Tuyền như có dòng suối ấm áp chảy qua. Từ lúc nàng lạc đến chốn này, cô bé Thủy Băng Ngọc vẫn cứ ngốc nghếch bám lấy chẳng màng đến ánh mắt lạnh lùng, ngôn từ lạnh nhạt của nàng. Giờ đã lập gia đình rồi, nhưng tình tỷ muội thuần khiết thơ ngây ấy vẫn không hề thay đổi.
Chừng như giữa nàng ta và Thủy Băng Tuyền đã xảy ra chuyện gì mà người khác không biết.
Một mặt, bầu không khí quỷ dị bao trùm không gian.
Mặt khác, mọi người đã bắt đầu dâng hương hành lễ.
Thái hậu nhận nén hương do tỳ nữ thân cận đưa qua, nhìn bài vị trên bàn hương, chớp chớp vài cái, nước mắt chảy dài, run giọng nói: “Thanh Thanh… Ánh Thu đến thăm muội đây.”
Là nữ nhi của Trương Thanh Thanh, Thủy Băng Tuyền phải đứng cạnh khi khách đến dâng hương, còn Thu Nhi bế Tiểu Miêu, Hồng Hồ đứng gác phía sau.
Thấy thái hậu nhạt nhòa nước mắt mà Thủy Băng Tuyền không nén nổi tiếng lòng trào phúng, dẫu khi xưa tình nghĩa tỷ muội kết giao không là giả, thì sau bao năm cung đấu, đối diện với hiện thực nghiệt ngã, nó đã sớm biến chất phai màu.
Chưa nói đến Hoàng Ánh Thu vào cung còn có thể đánh bật được vô số đối thủ, bình an sinh hạ hoàng tử, bình an ngồi trên ghế quý phi. Số người chết trong tay bà ta, không đến ngàn người, cũng phải cả trăm.
“Xin lỗi, Thanh Thanh…. Ta có lỗi với muội!” Ngữ điệu nghèn ngào của bà ta càng lúc càng chối ta, hoàn toàn đối lập với vẻ thống thiết bi thương của Thủy Băng Ngọc vừa nãy.
Nàng cảm thấy phiền muộn, mẹ con bà ta có hứng diễn, nhưng xin lỗi, nàng không có hứng xem.
Đuôi mày nhướng cao ra chiều chán ghét, nàng vừa tính mở miệng cắt đứt dòng lải nhải của thái hậu, thì Trữ Thiên Kỳ đã nhanh hơn một bước.
Khoác trên vai bộ long bào, phong thái tôn quý uy nghiêm, hắn nhẹ nhàng đến đỡ vai thái hậu, cất giọng an ủi: “Mẫu hậu đừng quá thương tâm, Thủy phu nhân nhất định sẽ không trách người.” Giọng nói từ tính êm tai, nhưng vì do miệng hắn phát ra, nên khiến lòng Thủy Băng Tuyền bùng lên lửa giận.
Đồ ngu ngốc! Nếu muốn diễn, cũng phải viết lời xướng hợp lý một chút chứ. Lời như vậy mà cũng có thể nói lên được. Đúng là muốn đánh tan đến sự nhẫn nại cuối cùng của nàng. Nàng bây giờ chỉ muốn nhanh chóng giải quyết bọn họ, trả lại sự thanh tĩnh cho Trương Thanh Thanh.
“Hoàng thượng nói đúng, mẫu thân thần sao dám trách thái hậu, dẫu sao mẫu thân thần cũng đâu phải do người hại chết, phải không ạ?”Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên trong sảnh, tuy âm lượng không lớn lại đủ sức lấn áp vở diễn sướt mướt của hai mẹ con kia.
Toàn đại sảnh lặng ngắt như tờ, đâu đấy có tiếng xuýt xao hít khí lạnh. Bắc… Bắc vương phi phải chăng ăn nhằm gan hùm mật gấu?
Vẻ thương cảm trên mặt thái hậu đóng băng thành đá, nhưng bà ta đã nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng đau thương vừa nãy.
Trữ Thiên Kỳ trân trối nhìn Thủy Băng Tuyền, đáy mắt thoáng hiện quả cầu lửa đầy vẻ uy hiếp và lãnh khốc.
Giang Dĩ Bác cụp mi che đậy nét âm u trong mắt, khóe miệng nhếch cười bất minh.
Hồng Hồ lắc người, lập tức đến đứng ngay sau Thủy Băng Tuyền.
Lão tướng gia ngồi yên bất động, ánh mắt lim dim tựa như bậc chân tu đang thiền định, không đoái hoài đến lời lẽ châm chọc, hàm ý bén nhọn trong câu nói của Thủy Băng Tuyền.
Vân Tại Viễn liếc nhìn xung quanh sảnh đường với ánh mắt phức tạp pha lẫn sự hiếu kỳ mong đợi. Cách đây đúng một năm, trước bàn linh của Thủy đại phu nhân, Thủy Băng Tuyền vừa mở miệng nói mấy câu, đã đeo lên lưng hoàng thượng tội danh bạc tình bạc nghĩa, không biết hôm nay, sẽ còn có chuyện kinh thiên động địa gì đây?
Mấy ngày nay, hắn lúc nào cũng miên man suy ngẫm, tự hỏi lòng sớm đoán trước kết cục hôm nay, vì sao khi ấy lại thờ ơ mặc La Y lao đầu vào biển lửa như thiêu thân?
Biết rõ dẫu không gả cho Trữ Thiên Kỳ, La Y cũng không đến nỗi không thể sống tiếp, lại càng không phải đớn đau tủi nhục như bây giờ. Nhưng hắn không hề ngăn cản khuyên can, vẫn ích kỷ lừa mình đó là lựa chọn của La Y, chứ bản thân không hề lợi dụng con bé.
Giờ đây Phương Vu hoài thai, La Y đớn khổ, Vân gia tụt dốc, bạn bè cạn nghĩa, chỉ một nước cờ sai, hắn thua thảm cả ván cờ.
“Được hồi kinh tế mẫu, thần phụ đã muôn tạ thánh ân. Người đã qua đời không thể sống lại, phượng thể thái hậu lại cao quý muôn phần, hà tất sầu não muộn phiền?” Thủy Băng Tuyền từ tốn nói, ngữ điệu cung kính, mỹ dung lộ rõ sự khoan dung độ lượng, mắt phượng toát lên niềm cảm kích.
Nhưng lời nàng nói khiến phượng nhan tinh tế của thái hậu biến đổi thoắt xanh thoắt trắng, mặt mày tím tái.
Thủy Băng Tuyền dám vọng ngôn loạn ngữ, công nhiên chống đối hoàng thượng, cả thái hậu là bà cũng không bỏ qua. Đau nhất là bà chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi quả thật Trương Thanh Thanh tự vẫn là do hoàng nhi của bà cường ngạnh từ hôn.
Đuối lý, mọi lời lẽ của thái hậu nghẹn lại nơi cổ họng, nuốt không trôi, nhả không ra.
Nhiều khách quý hôm nay đều từng tham dự lễ tang ngày đó. Thấy sắc mặt Thủy Băng Tuyền như vậy, chỉ có thể tặc lưỡi than thầm, đúng là ‘ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây*’
*Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây: Ngạn ngữ Trung Quốc, sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông. Nói sự đời thay đổi.
Ngày trước từ hôn, hoàng thượng muốn gì ai lại chẳng rõ. Hôm nay thời thế thay đổi, hoàng thượng tính toán thế nào, ai lại chẳng hay.
Nhưng rõ ràng, tính toán này không hề thuận lợi suông sẻ. Bắc vương phi nay về tài trí hay quyền thế đều đã khác xưa.
Là Vương phi do đích thân tiên hoàng sắc phong, nắm trong tay chiếu chỉ tổ truyền, dưới gối lại có thế tử kế vị. Dân chúng Bắc cảnh sùng bái nàng ta như thánh thần, thương nhân thiên hạ lại hiếu kính nàng ta thùng lớn rương nhỏ bạc vàng không ngớt. Còn gì phải e sợ?
Hôm nay thiên hạ phân chia, tứ vương nắm giữ đất phong. Tuy ba vị vương gia kia chưa dính líu gì tới Bắc cảnh, nhưng một khi hoàng thượng ép buộc Bắc vương phi, khác nào tuyên cáo sớm muộn cũng nuốt chửng những phần đất phong còn lại. Chờ đến khi ấy, phải đơn thương độc mã đối đầu, ai có thể thay đổi thế cục? Nguy cơ trước mắt, vì tự bảo vệ mình, bọn họ buộc phải đứng về phía Bắc cảnh…
“Tuyền Nhi nói phải, sầu não ích chi? Không bằng làm chuyện thiết thực để Thanh Thanh trên trời được an lòng!” Không hổ là người phụ nữ lăn lộn ba mươi năm trong chốn hậu cung, nén cơn giận trong lòng, thái hậu bèn nở nụ cười hiền hậu, bắt chuyện với Thủy Băng Tuyền, từng bước đưa nàng vào cái bẫy của bà ta.