Thủy Băng Tuyền lặng đứng trên triền dốc, xa ngắm những đỉnh núi lẩn khuất sau đám mây mù. Gió thổi bung mái tóc dài, cuốn tà áo tung bay, dáng vẻ nàng mông lung vô định tựa muốn bay đi cùng cơn gió.
Giang Dĩ Bác hốt hoảng băng tới ôm chầm lấy Thủy Băng Tuyền, cánh tay siết chặt như đôi gọng kiềm, tim hẫng một nhịp đập. Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn thực sự đã nghĩ nàng là tiên nữ hạ phàm, sắp rời bỏ hắn phi thân về trời cao.
Thủy Băng Tuyền kinh ngạc chớp mắt nghi hoặc: “Dĩ Bác?” Cánh tay hắn run rẩy nhường ấy, chuyện gì vậy?
Giang Dĩ Bác chăm chú siết chặt lấy nàng, cảm nhận thân thể ấm áp mềm mại mới thoáng an lòng: “Tuyền Nhi, cùng ta về quân doanh, sau này không bao giờ cách biệt.” Nói rồi ôm nàng xoay người đi.
Thủy Băng Tuyền chau mày khó hiểu, nhưng chỉ ngả đầu tựa vào ngực hắn, không nói nửa lời. Trải qua nhiều sóng gió, được kề cận bên nhau chính là niềm hạnh phúc lớn lao cần quý trọng.
Lúc một mình đối mặt với nguy hiểm khi ở trong tay Trữ Thiên Kỳ, nàng mới rõ mình đã không còn là Thủy Băng Tuyền bất cần đời trước kia. Nàng hôm nay đã là vợ, là mẹ, chỉ mong ước sống ngày giản dị bên cha con họ. Nếu là ngày trước, nàng tuyệt đối không tin nổi mình cũng có lúc chỉ cầu thanh bình.
……………..
Nhờ sự tương trợ hết lòng của Thủy Băng Tuyền và Giang Dĩ Bác, đại quân Khang vương và Nam vương tiến bước thần tốc, chỉ cách kinh thành chưa đến trăm dặm, thực sự giáp mặt với toàn bộ chủ lực của triều đình, kể cả lính thủ hộ kinh thành lẫn tả hữu doanh.
Tiếng trống trận dồn dã nổi lên bốn phía, máu tươi vung vẩy tưới khắp mọi nơi. Trên chiến trường, khi cái chết cận kề trước mắt, bản năng cầu sinh trong con người lại được dịp trỗi lên mạnh mẽ. Giữa lựa chọn giết hay bị giết, dù là hạng binh tốt tầm thường nhất cũng xông xáo vung kiếm chém vào kẻ địch, máu tươi nhiễm đỏ mắt. Tiếng hô ‘giết’ vang vọng cả đất trời.
Lúc này, sinh mệnh là thứ rẻ mạt nhất, binh sĩ tử trận là điều bình thường nhất. Cả đám người hùng hổ huơ đại đao đẫm máu, một người ngã xuống liền có người khác xông lên.
Hai bên giao đấu không dưới mười trận tử chiến. Trận này đã kéo dài những hai ngày đêm mà vẫn bất phân thắng bại, tổn thất chưa kịp thống kê, chỉ biết liếc mắt nhìn qua là thấy xác người như rạ.
Thanh Lăng mùa thu này nổi bật hẳn với màu đỏ máu. Gió thu nhẹ lướt mang theo hàn khí lạnh lẽo ngấm tới xương.
Qua ba ngày, đôi bên tạm ngưng chiến. Ráng triều đỏ rực tương phản với khôi giáp màu bạc của binh lính triều đình đang hối hả thối lui ba dặm. Quân kỳ màu bạc phấp phới trong gió, mang máng vẫn trông rõ sắc hiệu.
Quân triều đình lùi một bước, quân Khang vương và Nam vương tiến một bước. Hai bên hằm hè dè chừng lẫn nhau, bộ dáng lăm lăm sẵn sàng liều chết nhưng chẳng bên nào dám tùy tiện xuất thủ, cứ như vậy gườm gườm nhau mãi đến khi nắng chiều tắt hẳn, thi thể chất đống, quân nhu vứt đầy rẫy trên chiến trường cũng không ai thu dọn hay có ý chiếm đoạt.
………
Trong trướng chỉ huy của lưỡng vương, Trữ Thiên Khang và Trữ Thiên Dung cùng song song ngồi ở vị trí đầu tiên, kế đó là tướng tĩnh hai bên.
“Báo cáo vương gia, quân sư tới!” Ngoài trướng đồng thanh vang lên hai giọng báo.
“Cho mời!” Trữ Thiên Khang và Trữ Thiên Dung đưa mắt nhìn nhau, dáng vẻ nghiêm nghị.
Thủy Băng Tuyền và Giang Dĩ Bác sóng vai nhau đi vào, hai bộ thường phục nổi bật hẳn giữa đám người mặc quân trang trong trướng.
“Dĩ Bác huynh, mời ngồi!” Trữ Thiên Khang chìa tay mời.
Giang Dĩ Bác mỉm cười chắp tay: “Đa tạ!”, đoạn quay sang Thủy Băng Tuyền dịu dàng săn sóc: “Nương tử ngồi đi!” Hai người được xếp cho hai chiếc ghế đối diện với lưỡng vương. Không khí trong doanh lúc này trở nên yên tĩnh hẳn.
Trữ Thiên Khang hắng giọng, đưa mắt nhìn Thủy Băng Tuyền, rành rọt cất tiếng: “Đôi bên giằng co dai dẳng, thất tẩu có kế sách gì phá vỡ cục diện này không?”
Trữ Thiên Dung cũng chăm chú nhìn Thủy Băng Tuyền với ánh mắt chờ mong. Hắn sớm đã đoán thể nào chiến cục cũng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan như này. Qua mấy trận đại chiến, quân triều đình vẫn đứng vững như thái sơn chắn trước cổng thành, không cách nào triệt để công phá.
Thủy Băng Tuyền im lặng cụp mắt.
Giang Dĩ Bác híp mắt nhìn hai người đối diện, nhàn nhạt mở lời: “Ngày mai…”
“Báo…” Bỗng có tiếng thông báo gấp gáp từ ngoài vọng vào, ngắt lời Giang Dĩ Bác.
Trong trướng, cả Khang vương lẫn Nam vương đều nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng, chỉ Giang Dĩ Bác là hơi cong khóe mắt.
Trữ Thiên Khang lạnh lùng quát: “Vào đi!”
Cùng vào là hai gã binh sĩ, cung kính ôm quyền hành lễ: “Bẩm vương gia, triều đình cử người truyền tin cho Giang công tử.”
Nghe vậy, ánh mắt của Trữ Thiên Khang và Trữ Thiên Dung đều đổ dồn vào Giang Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền cau mày: “Cho hắn vào đây.”
Hai tên lính đưa mắt nhìn chủ nhân xin lệnh, được sự đồng ý của hai vương mới ra ngoài dẫn người vào.
“Trương quản gia?” Vừa thấy người nọ, đôi hàng mày của Thủy Băng Tuyền liền chau lại thành một đường thẳng.
Trương quản gia gặp Thủy Băng Tuyền, lệ rơi đầy mặt, bùm một cái quỳ gối xuống đất: “Tôn tiểu thư, cầu xin tiểu thư cữu lão thái gia, người bị hoàng thượng bắt đi rồi!”
Trương quản gia nhác thấy Thủy Băng Tuyền liền quỳ sụp xuống, nức nở: “Tôn tiểu thư*, cầu xin tiểu thư cứu lão thái gia, người bị hoàng thượng bắt đi rồi.”
*Tôn tiểu thư: chữ Tôn ở đây có nghĩa là cháu (nội hoặc ngoại), vì Thủy Băng Tuyền là cháu ngoại của Lão tướng gia nên Trương quản gia gọi nàng là Tôn tiểu thư.
Thủy Băng Tuyền thở dài trầm ngâm, lúc trước nàng có nhờ Phong Cô Tình và Vân gia nghĩ cách đưa mọi người trong kinh ra. Ông ngoại đánh thuốc mê cậu, để Phong Cô Tình đưa đi, còn mình thì khăng khăng đòi ở lại. Nào ngờ, Trữ Thiên Kỳ lại liều lĩnh đến mức này.
Giang Dĩ Bác siết chặt tay Thủy Băng Tuyền như muốn an ủi và tiếp thêm sức mạnh cho nàng.
“Hoàng thượng đưa ra điều kiện gì?” Thủy Băng Tuyền trầm giọng hỏi.
Trương quản gia khóc nấc đáp: “Muốn tiểu thư đến gặp hoàng thượng.”
Thủy Băng Tuyền lập tức đứng lên. Trữ Thiên Khang và Trữ Thiên Dung nheo mắt nhìn nàng.
“Đợi đến mai không kịp rồi, ta đi ngay bây giờ.” Thủy Băng Tuyền vừa nói vừa quay sang gật đầu với Giang Dĩ Bác.
“Ta đi cùng nàng.” Giang Dĩ Bác cũng đứng lên theo.
“Không được!” Trữ Thiên Dung hốt hoảng phản đối. Để hai người cùng đi, nhỡ họ bị hoàng thượng uy hiếp quay sang chống lại bọn hắn thì chẳng phải bọn hắn sẽ gặp nguy hiểm ư? Vừa nãy Giang Dĩ Bác còn đang nói ‘ngày mai…’ gì đó. Chắc chắn đã có thượng sách.
Trữ Thiên Khang cũng nhăn mặt không tán thành. Tuy không lên tiếng nhưng nhìn sắc mặt cũng đủ biết thái độ của hắn. Rõ ràng Giang Dĩ Bác có mưu hay đối phó với triều đình. Nếu hắn trở mặt, hậu quả thực khó lường.
Thủy Băng Tuyền lạnh lùng nhìn lưỡng vương: “Hai người chỉ có thể chọn tin tưởng bọn ta.” Nói xong dứt khoát quay người đi thẳng.
Giang Dĩ Bác nhàn nhạt đưa mắt nhìn Trữ Thiên Khang, giọng điệu thâm sâu: “Khang vương gia, Giang mỗ không đời nào để người khác dòm ngó thê tử mình.”
Dứt lời, bóng dáng hắn cũng biến mất tăm. Chúng tướng lĩnh trong trướng đều đồng loạt đặt tay lên chuôi kiếm, sẵn sàng đợi lệnh.
Trữ Thiên Khang trầm ngâm trong giây lát, rồi cụp mắt thở dài: “Để họ đi đi!” Hôm nay, hắn sẽ cược vào trực giác của mình.
Nửa số người trong doanh bèn rút tay về, nửa khác đưa mắt nhìn Nam vương chờ lệnh.
Trữ Thiên Dung phất tay, số còn lại cũng thu kiếm về.
……….
“Xin dừng bước, hoàng thượng chỉ mời một mình Bắc vương phi thôi!” Chủ doanh của quân triều đình có một binh đoàn kim giáp vây vòng ngoài, một đội ngân giáp vây vòng giữa và một đội cận vệ bên trong, cả thảy phải đến vạn người.
Thủy Băng Tuyền đưa mắt nhìn Giang Dĩ Bác: “Thiếp ra ngay thôi.”
Giang Dĩ Bác không màng đến những mũi tên từ bốn phía đang nhắm về phía mình, lưu luyến nhìn nàng rồi gật đầu: “Được, ta đợi nàng.”
Thủy Băng Tuyền vận bộ y phục trắng khiết ung dung thả bước vào trong. Ân oán giữa nàng và Trữ Thiên Kỳ đã đến lúc phải kết thúc.
“Trẫm biết nàng nhất định sẽ đến.” Giọng nói âm trầm ngập tràn phẫn hận đắc thắng vang lên.
“Tuyền Nhi, cháu…” Trương lão tướng quân rơm rớm nước mắt nhìn Thủy Băng Tuyền. Ông rõ hơn ai hết đương kim hoàng thượng không phải bậc chính nhân quân tử, nên nổi vong quốc cũng chẳng có gì lạ. Nhưng nhớ đến ân đức khi xưa của hai vị tiên hoàng, ông muốn cho hắn thêm một cơ hội. Tiếc thay…
“Ông ngoại!” Thủy Băng Tuyền mỉm cười với ông. Trữ Thiên Kỳ tuyệt đối không biết mạo phạm tới lão tướng gia là hắn đã đánh mất thứ gì đâu.
Trữ Thiên Kỳ nén cảm giác tức giận khi bị phớt lờ, nháy mắt ra hiệu cho người đưa Trương lão tướng gia ra ngoài.
Trong doanh chỉ còn lại hắn và Thủy Băng Tuyền, không khí căng thẳng.
Thủy Băng Tuyền nhìn lão tướng gia đi khuất mới từ tốn nhìn Trữ Thiên Kỳ ngồi trên cao. Khóe miệng cười như nụ hoa chớm nở, có chút thơ ngây, có chút phong tình, mỹ lệ tuyệt sắc động lòng người. Nụ cười này dành cho hắn ư? Trữ Thiên Kỳ ngây ngẩn ngắm nhìn, ánh mắt đê mê. Vẫn biết nàng có ý đồ riêng, nhưng khóe cười ấy lại dịu dàng chạm vào tận tâm hồn, khiến hắn không thể trấn định được.
“Xưa nay tranh vị đế vương chưa từng ngớt, ngươi khát vọng ngôi báu, tham luyến hoàng quyền, ta không có tư cách trách ngươi sai. Nhưng…” Nụ cười trên môi Thủy Băng Tuyền càng hé rộng, gót sen nhẹ nhàng bước tới.
“Nhưng ngươi lại năm lần bảy lượt quấy nhiễu ta, khiến ta phiền lòng. Thủy Băng Tuyền chẳng phải do ngươi tự tay vứt bỏ sao? Cớ gì còn bám víu không buông?” Nam nhân ra đến nông nổi này, thật đáng hổ thẹn. Năm đó lần đầu gặp hắn, chí ít nàng còn xem hắn như con người. Hôm nay trước mắt nàng, hắn chẳng bằng hạt bụi.
Ngữ điệu cợt nhả của Thủy Băng Tuyền khiến Trữ Thiên Kỳ thẹn quá hóa giận. “Nàng…” Hắn đứng phắt dậy, chộp tay nàng kéo ngã vào lòng hắn, gằn từng tiếng: “Thủy! Băng! Tuyền!” Vì sao nàng không chịu hiểu tâm ý của trẫm?
Như đọc được ý nghĩ trong đầu Trữ Thiên Kỳ, Thủy Băng Tuyền cũng phối hợp nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi cơn ngươi trong suốt như mặt hồ hiện lên cái nhìn châm chọc: “Ngươi đang nghĩ, ngươi yêu ta như vậy, ta không biết tốt xấu lại từ chối ngươi, phải không?”
Kẻ này vốn không hiểu tình yêu, lại còn chấp nhất không buông. Nàng cũng từng có suy nghĩ cực đoan, nhưng chưa hề điên cuồng như hắn. Cùng lắm chỉ là dùng ánh mắt trào phúng nhìn những người hết lòng đợi kẻ vô tâm là nàng.
“Đã biết vậy, vì sao nàng…”
“Vì sao cái gì? Chẳng nhẽ được ngươi yêu thì ta phải cảm kích? Gọi thì đến, đuổi lại đi?” Đáy mắt nàng ánh lên vẻ châm biếm.
“Tình yêu của Thiên Hợp vô tư, của Dĩ Bác bao dung, của Trữ Hy thầm lặng, của Phong Cô Tình là nỗi hổ thẹn. Với Trữ Hy và Phong Cô tình ta không thể đáp lại họ, nhưng họ luôn tôn trọng tình yêu của mình, tôn trọng tình cảm của ta. Còn ngươi? Ngươi yêu thế nào đây? Yêu cố chấp lại còn kèm điều kiện. Ngươi yêu ta thì bắt ta phải đáp lại. Không được thỏa mãn, thì hận thù trong ngươi lại ngùn ngụt lấn át yêu thương. Thứ tình yêu này, chẳng đáng để ta ngoảnh đầu nhìn một cái, nói chi đến coi trọng.”
Thủy Băng Tuyền lạnh lùng nhìn hắn, cất giọng đều đều lại như sấm nổ bên tai, khiến bàn tay Trữ Thiên Kỳ bất giác thả lỏng.
Hắn loạng choạng lùi ra sau vài bước, nhìn vào đôi mắt trong vắt của Thủy Băng Tuyền mà lạnh lẽo cả người. Bởi trong đó, hắn chẳng thấy bóng mình đâu cả.
“Không đâu, chỉ cần nàng ở bên trẫm, nàng sẽ phát hiện ra điểm tốt của trẫm.” Trữ Thiên Kỳ không thể chấp nhận nổi sự thật trong mắt nàng không có sự tồn tại của hắn, nên hy vọng nàng nhìn thẳng vào hắn, để trong đáy mắt kia, bóng hắn xuất hiện.
Thủy Băng Tuyền nhận ra thần trí của Trữ Thiên Kỳ đã bắt đầu hỗn loạn, khóe môi nhếch lên, ngón tay khẽ ấn vào vòng tay.
Tâm trạng Trữ Thiên Kỳ lại biến đổi, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, cất bước áp sát Thủy Băng Tuyền, trầm giọng dọa dẫm: “Nàng không sợ ta giết lão tướng gia ư?” Độc tình của nàng đã ngấm vào tận xương tủy hắn, phát giác ra thì đã chẳng cách nào quên. Nàng là độc, cũng chính là thuốc giải.
Thủy Băng Tuyền hoảng hốt thụt lùi về sau: “Ta vốn không độc, là ngươi biến ta thành chất độc. Đừng quên năm đó tự tay ngươi đưa ta cho Thiên Hợp.” Được quen biết Thiên Hợp, nàng chưa bao giờ hối hận. Sự tồn tại của chàng đã khắc sâu vào tâm khảm, để cả đời nàng không bao giờ quên được nam tử bị ông trời bỏ rơi nhưng có đôi mắt trong suốt hơn cả ngọc mình châu ấy.
Trữ Thiên Kỳ giật mình thảng thốt: “Nàng còn hận trẫm chuyện đó ư? Nếu vậy, trẫm… Không… Trẫm sẽ hối lỗi. Tuyền Nhi, chỉ cần nàng đồng ý… cho trẫm một cơ hội.” Trữ Thiên Kỳ đột nhiên nói năng loạn xạ. Hắn hoàn toàn vứt bỏ thần thái cao ngạo tôn quý, gương mặt anh tuấn lộ vẻ cầu xin hèn mọn. Thay vào sự hung hiểm trong đáy mắt là sự chấp mê bất ngộ.
Đôi đồng tử của Thủy Băng Tuyền lạnh lùng trong suốt, rèm mi dài khẽ rung động: “Ta chưa từng yêu ngươi. Bây giờ không, sau này càng tuyệt đối không.” Những lời đanh thép kiên định thốt ra từ bờ môi đỏ mọng lập tức hóa thành mũi kiếm nhọn đâm nát trái tim Trữ Thiên Kỳ. Cảm giác đau đớn phút chốc bao trùm toàn bộ thần trí hắn, lấn át đi mọi thứ cảm tình.
“Trẫm đã cho nàng cơ hội, là nàng không biết nắm lấy, đừng trách trẫm vô tình.” Thấy vẻ mặt nàng vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt Trữ Thiên Kỳ lóe lên tia tàn độc.
“Người…” Chữ ‘đâu’ còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã trợn mắt kinh hoàng nhìn Thủy Băng Tuyền: “Nàng…” Vội thử vận công, hắn phát hiện toàn thân đã yếu ớt vô lực.
Thủy Băng Tuyền nhìn hắn: “Bây giờ ta có thể giết ngươi.” Đoạn nàng kề thanh đoản kiếm ngang cổ, kéo hắn ra ngoài. Tuy võ công của Trữ Thiên Kỳ không cao nhưng dư sức đối phó với một nữ nhân không biết võ học như nàng. Nên nàng chọn cách gậy ông đập lưng ông, dùng nhuyễn cân tán đối phó hắn.
“To gan… Dám khi quân phạm thượng, Bắc vương phi ngươi có mấy cái mạng?” Cấm quân bên ngoài thấy nàng kề kiếm đe dọa hoàng thượng, loạt xoạt rút gươm chỉa về phía nàng, nhưng lại không dám đến gần.
Thủy Băng Tuyền lạnh lùng đánh mắt một vòng, không thèm nhiều lời, gí sát kiếm hơn một chút, vết máu đỏ tươi rớm ra trên lưỡi kiếm bóng loáng có sức mạnh hơn bất cứ lời nói nào.
Cấm quân thấy thế bèn lùi bước ra sau.
Giang Dĩ Bác đỡ lão tướng gia đến, khẽ trao đổi một ánh mắt với Thủy Băng Tuyền.
Lão tướng gia thấy Thủy Băng Tuyền ra tay với hoàng thượng, chỉ đành thở dài một hơi: “Hoàng thượng, người khiến cựu thần thật thất vọng.” Mấy đời Trương gia trung quân ái quốc, kết cục lại ra nông nỗi này, đúng là khiến lòng người giá lạnh.
Trữ Thiên Kỳ thấy Giang Dĩ Bác đã cứu được lão tướng gia, bèn cụp mắt cúi đầu, không rõ đang nghĩ gì.
…………
Trữ Thiên Khang và Trữ Thiên Dung thấy bức tường lính dày đặc vây quanh một điểm nho nhỏ ở giữa, tập trung nhìn kỹ, hai người mừng rỡ phi ngay xuống ngựa, chạy như bay đến kè sát hai bên Thủy Băng Tuyền.
Khóe mắt Thủy Băng Tuyền đảo qua hai bên, mỉm cười lạnh lùng. Có lẽ không cần nàng phải dùng đến vũ khí bí mật để kết thúc trận chiến này rồi.
“Bắc vương phi, hoàng thượng đối với người không bạc, ngươi lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này?!” Thân tướng quân thấy hai vương chạy đến tương trợ, trừng mắt sắc bén nhìn Thủy Băng Tuyền.
Lưỡi gươm trong tay Thủy Băng Tuyền lại gí sát vào cổ họng Trữ Thiên Kỳ: “Hoàng thượng, không muốn nói câu gì ư?”
Trữ Thiên Kỳ đánh mắt nhìn chung quanh một vòng, đoạn mỉm cười. Thủy Băng Tuyền, trẫm chấp nhất một đời, có chết cũng phải đưa nàng cùng đi.
Hắn từ từ ngẩng đầu, bàn tay khẽ làm dấu ra hiệu. Đột nhiên, từ trong đám lính triều đình, hàng trăm mũi tên phá không lao vun vút khiến mọi người kinh hoảng.
Giang Dĩ Bác nhanh chóng phản ứng, nhảy vọt lên trước tạo thành bức tường an toàn cho Thủy Băng Tuyền. Vô Hình đỡ lão tướng gia rút lui ra xa, Vô Tâm xông lên trước cản tên.
Giang Dĩ Bác vừa múa kiếm vừa ngoái đầu thét lớn: “Tuyền Nhi, mau buông hắn ra!” Trữ Thiên Kỳ muốn ngọc thạch câu phần.
*Ngọc thạch câu phần: Ngọc đá cùng vỡ, ý nói muốn chết chung với Thủy Băng Tuyền.
Thân tướng quân thấy loạt mưa tên từ phía quân mình bắn ra, sau phút đờ người thì giận dữ gầm lên: “Kẻ nào? Kẻ nào dám bắn tên?”
Hắn vừa dứt lời, hơn mười hắc y nhân ẩn hiện như ma quỷ nhảy ra trước đại quân, trên lưng chúng giắt trăm mũi tên, tay kéo căng cánh cung, nom chừng đều là cao thủ đại nội nên mũi tên bắn ra chứa sát khí hung hãn mười phần.
Bọn họ là đội đế vệ của Trữ Thiên Kỳ, là những tử sĩ chỉ nghe lệnh hắn mà thôi.
Thấy đám người đó xuất hiện, Trữ Thiên Kỳ và Trữ Thiên Dung lập tức rút kiếm cản tên giúp Thủy Băng Tuyền.
Thủy Băng Tuyền sửng sốt nhìn Trữ Thiên Kỳ bằng ánh mắt phức tạp. Kẻ này đến chết cũng không tỉnh ra được.
Trữ Thiên Kỳ không màng đến lưỡi gươm đang cứa vào cổ mình, ngoảnh đầu nhìn Thủy Băng Tuyền, nhếch môi lớn tiếng ra lệnh: “Bắn tên!”
Tức thì một mũi tên mạnh mẽ ma sát vào không khí tạo nên tiếng rít rợn người, sắc bén lao về phía Trữ Thiên Kỳ với tốc độ không gì cản phá được.
Toàn trường lặng ngặt. Kẻ này, muốn giết hoàng thượng ư?
Trữ Thiên Khang và Trữ Thiên Dung lập tức thu kiếm, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, hoàng thượng chết ở đây, bọn họ chẳng cần nhọc công động thủ.
Thủy Băng Tuyền sợ hãi quên cả phản ứng.
Giang Dĩ Bác ngoái nhìn nàng, gào lên như đứt ruột: “Tuyền Nhi, lùi lại.” Rồi không bận tâm đến trận mưa tên phía trước, hắn vận toàn lực chạy về phía nàng.
Thấy mũi tên còn cách mình không xa, Giang Dĩ Bác đinh ninh có thể chặn được, nào ngờ, Trữ Thiên Kỳ bật cười kỳ quái, xoay người ôm chầm lấy Thủy Băng Tuyền rồi bước lùi lại hứng trọn mũi tên.
Phập! Mũi tên nhọn hoắc xuyên qua người hắn, tay hắn vẫn ôm chặt Thủy Băng Tuyền.
Cánh tay cầm kiếm của Thủy Băng Tuyền buông thõng, nàng trợn mắt ngước nhìn vẻ mặt điên dại của Trữ Thiên Kỳ, lại đưa mắt xuống dưới thấy đầu mũi tên xuyên qua người hắn đã cắm vào vai nàng.
“Tuyền Nhi…” Giang Dĩ Bác băng đến, lập tức đánh bay Trữ Thiên Kỳ ra. Hắn bật cười nắc nẻ, máy ứa ra khóe môi, gió thốc qua xõa tung mái tóc đen, bóng dáng màu vàng từ từ ngã xuống. Cùng lúc, hơn mười hắc y nhân đồng loạt rút mũi tên cuối cùng, đâm thẳng vào tim mình.
Cảnh tượng thê lương khiến ai nấy sững người, vạn quân yên ắng không một tiếng động.
Trữ Thiên Kỳ từ từ nhắm mắt, những hình ảnh cuối cùng hiện qua trong đầu là nàng với nụ cười rạng rỡ, với gương mặt đẫm lệ, những khi vui, khi buồn, khi yêu, khi hận.
Thủy Băng Tuyền, trẫm đã thắng được nàng một lần. Nếu nàng có thể đại nạn không chết, trẫm không còn gì để nói. Nhưng, trẫm vẫn hy vọng được ra đi cùng nàng.
“Nương tử… nàng sao rồi?” Nhìn vết máu đỏ thẫm chảy ra từ vai Thủy Băng Tuyền, Giang Dĩ Bác hoảng sợ tột cùng. Mũi tên có độc!
Cơn lạnh giá từ đâu ập tới, lan đến toàn thân Thủy Băng Tuyền, nàng nắm tay Giang Dĩ Bác: “Lạnh… lạnh quá…”
Giang Dĩ Bác thử đặt tay dò mạch, đoạn điên cuồng hét gọi: “Quân y… quân y đau…”
Thủy Băng Tuyền bật rên khe khẽ, toàn thân không chút khí lực nào. Tên Trữ Thiên Kỳ biến thái, muốn chết thì chết một mình, còn kéo nàng chôn theo. Thật muốn quất thêm vài roi lên thi thể hắn.
Nàng nghiến răng oán thán, ngạc nhiên khi trở mình mà không thấy bờ vai bị đau. Thấy lạ, nàng mở bừng mắt, ngơ ngẩn, khẽ nhắm mắt, nàng đếm thầm đến mười lại mở mắt ra, lúc này nàng hoàn toàn đờ đẫn.
“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói trong vắt như nước suối vang đến bên tai khiến con ngươi cứng ngắc chằm chằm nhìn trần nhà của Thủy Băng Tuyền chuyển động về phía phát ra. Thấy người phụ nữ trung niên một mình cao nhã ngồi trên ghế sô pha, nàng suy sụp hẳn.
Người phụ nữ đó có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, khí chất đạm nhiên nhẹ nhàng như gió. Đáy mắt bình tĩnh không có vẻ gì vui mừng kích động, có chăng chỉ là một gợn sóng nhỏ nhoi. Bà chính là mẹ ruột Thủy Băng Tuyền – Thủy Hàm Thư.
“Mẹ… mẹ…?” Vừa cất tiếng, Thủy Băng Tuyền kinh ngạc phát hiện ra giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe thấy phát ra từ cổ họng nàng.
Nàng … về rồi ư? Nhận thức được điều đó, Thủy Băng Tuyền nhảy dựng lên, khiến chăn giường run lên bần bật, há hốc mồm nhìn khắp căn phòng ngủ quen thuộc của mình.
“Con đã ngủ hơn hai tháng rồi.” Thủy Hàm Thư mặc bộ đồ màu trắng ở nhà, ngũ quan tinh tế như phác ra từ tranh vẽ, ngón tay nhỏ nhắn phóng khoáng luồn vào mái tóc xoăn rối tung, nhìn Thủy Băng Tuyền rõ ràng là đang choáng váng, giải thích.
“Mẹ… mẹ… nói sao cơ?” Thủy Băng Tuyền không dám tin vào tai mình, lắp bắp hỏi lại. Chỉ hai tháng? Rõ ràng nàng đến nơi đó đã hơn hai năm.
Thủy Hàm Thư đưa mắt xuống sàn, thoáng bối rối. Rồi đột nhiên bà đứng phắt dậy: “Mẹ đi lấy thuốc cho con.” Đoạn đi thẳng ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
……………
Lâu sau, cửa phòng được đẩy ra, Thủy Hàm Thư bưng chén thuốc vào, ngồi lên giường. Nhìn con gái thẫn thờ ngây ngẩn, gương mặt bà hé ra nụ cười hiếm hoi: “Con sao vậy? Ngủ liền mấy tháng nên ngốc rồi ư?”
Thủy Băng Tuyền chộp tay Thủy Hàm Thư, khẩn trương hỏi: “Mấy giờ rồi mẹ?”
Thủy Hàm Thư bất giác đưa mắt nhìn đồng hồ, thoáng cụp mắt che giấu điều gì, lát sau bà đặt chén thuốc lên tủ đầu giường, rồi lấy đồng hồ báo thức đưa cho Thủy Băng Tuyền, bình thản đáp: “Năm giờ ba mươi bốn phút chiều, theo giờ Glasgow*.”
*Glasgow: Một thành phố lớn của Scotland.
Thủy Băng Tuyền từ từ cúi đầu nhìn mặt đồng hồ. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lóng lánh trên bức tranh bên dưới mặt thủy tinh. Bức tranh của mẹ do nàng vẽ năm mười sáu tuổi.
Thủy Hàm Thư thấy con gái khóc, bèn xoay mặt không nhìn: “Con nghỉ đi, mẹ ra phòng khách.” đoạn lẳng lặng ra ngoài. Sau cánh cửa, bà mặc cho những tâm tình phức tạp nổi trong đáy mắt.
Tuyền, mẹ làm vậy có đúng không?
Trong phòng, Thủy Băng Tuyền nhào lên giường khóc nức nở, răng cắn chặt tay ngăn tiếng nấc nghẹn ngào.
Thân thể của nàng, giọng nói của nàng, nhưng linh hồn nàng từ lâu đã ở trong thân thể của người khác, trải qua vô số đắng cay hạnh phúc, biến chúng thành hồi ức của chính mình.
Không…
Sao có thể như vậy?
Nàng không muốn… Nàng không muốn! Vì sao? Vì sao ông trời cứ thích đùa cợt nàng?
…………….
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Thủy Hàm Thư khẽ khàng đẩy cửa vào phòng.
“Tách.”
Ngọn đèn thủy tinh gắn giữa bức tường trắng tuyết tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ đến chói mắt.
Thủy Băng Tuyền vẫn nằm trên giường thổn thức, chiếc đồng hồ vẫn chôn chặt trong lòng.
“Mẹ, cho con chút thời gian, con muốn yên tĩnh một mình.”
Môi Thủy Hàm Thư khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng bà không nói gì cả, chỉ lẳng lặng xoay người trở ra.
Thủy Băng Tuyền nhìn xuống đồng hồ, đã ba giờ sáng. Hóa ra, thời gian cũng qua nhanh đến vậy.
Xốc tấm chăn mềm mại lên, nàng thả bước vào phòng tắm, nhìn bóng hình phản chiếu trong gương, nàng gần như đã quên mất hình dung ấy. Dung nhan người con gái quen thuộc mà xa lạ nhường nào.
Gương mặt trong gương tái nhợt như thiếu ánh mặt trời đã lâu, trắng đến mức mờ ảo trong suốt.
Trở lại phòng, nàng đứng sững như kẻ lữ khách vô tình lạc vào chốn lạ, đờ đẫn nhìn quanh phòng vốn là nơi trú ẩn của riêng nàng bằng ánh mắt lạ lẫm.
Căn phòng do tự tay nàng trang trí, giản dị mà không mất đi sự tinh xảo vốn có.
Khẽ kéo tấm rèm cửa sổ sát đất, lặng ngắm cảnh đêm xuyên qua lớp kính. Khu vực này là trung tâm thành phố, nên dù trời còn chưa hửng sáng, xe cộ vẫn tấp nập qua lại như nêm. Cách quãng lại có những ngọn đèn đường rọi sáng.
Hai năm qua, nàng đã làm quen với cảnh đêm mờ ảo dưới ánh trăng tỏ, khác hẳn với màn đêm rực rỡ trước mắt này. Trái tim nàng quặn thắt lên nỗi đau tan nát. Nàng nhớ Dĩ Bác, nhớ Tiểu Miêu. Không có nàng, họ sẽ ra sao?
Nàng rõ ràng đã xuyên đến thời không dị thường, sống gần ba năm, vì sao ở đây chỉ mới có ba tháng?
Xuyên đến thời không dị thường ngót ba năm, nàng chỉ mới lìa nơi này ba tháng. Thanh Lăng hoàng triều chưa từng được ghi chép trong sử sách, nàng biết đi đâu để tìm lại trái tim đã đánh mất của mình?
Nghĩ tới đây, lồng ngực Thủy Băng Tuyền như có bàn tay vô hình siết chặt, những ngón tay mạnh mẽ ra sức bóp nát trái tim nàng, máu xối ra ào ạt.
………….
Ba ngày sau, Thủy Băng Tuyền buồn bã ra khỏi phòng, đẩy cửa bước vào phòng vẽ, nhẹ nhàng vuốt ve những vật dụng thân quen.
Năm ngày sau, nàng thẫn thờ đứng ngoài phố, nhìn người qua kẻ lại, ngắm cảnh sắc hai bên, xe cộ nối đuôi nhau không ngớt, cảm giác hoàn toàn tách biệt với thế gian, tựa du hồn phiêu đãng không biết đi về nơi đâu.
Ngày qua ngày, Thủy Băng Tuyền lẳng lặng nhìn tờ lịch nhẩm đếm. Nàng trở về được một tháng, xa nơi đó đã một năm.
Tiểu Miêu tròn một tuổi, nàng không thể ở bên con chúc mừng. Vốn nghĩ đến ngày con được hai tuổi, cả nhà nàng sẽ được đoàn viên. Ngờ đâu, khi nàng lạc bước bơ vơ chốn này, con trai gần ba tuổi nàng cũng không thể nào gặp được.
Nhẹ nhàng cầm tập tranh vẽ, khẽ lật qua từng tờ, mắt nàng nhòe lệ. Giờ đây, nàng chỉ có thể nhớ nhung họ qua những bức tranh mình tự vẽ.
Những ngày này, trong đầu nàng chỉ đầy ắp bóng hình của hai cha con. Những ngày này, nàng đêm đêm lấy nước mắt rửa mặt.
“Con đi đi!” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng nhuốm vẻ mỏi mệt vang lên sau lưng Thủy Băng Tuyền.
Thủy Băng Tuyền sửng sốt ngoái đầu, giọt lệ trong suốt đọng trên khóe mi, lóng lánh thuần khiết tựa đóa sen sau mưa.
Thủy Hàm Thư mỉm cười ôn hậu, đến ngồi cạnh nàng, khẽ cầm tập tranh trong tay nàng giở ra xem. Người đàn ông anh tuấn hiên ngang, đứa bé trai đáng yêu bụ bẫm. Bà nhẹ nhàng khép lại, rồi đưa tay ôm chặt lấy Thủy Băng Tuyền.
“Trên máy bay con đột nhiên ngừng thở, Trần Chấn Phàm lập tức đưa con vào viện, các bác sĩ ở đó chuẩn đoán con đã tử vong. Mặc dù họ đều là những y bác sĩ hàng đầu, mẹ vẫn không tin. Không, phải nói là mẹ không thể chấp nhận việc con ra đi đột ngột như vậy. Lúc đó mi cũng thường ngồi ngẩn ngơ như con bây giờ. Lần đầu tiên trong đời mẹ nhờ vả đến thế lực của cha con, đưa con về Anh. Vẫn luôn tin rằng con chưa chết, mẹ dốc sức mời hết các chuyên gia trong và ngoài nước…”
Thủy Hàm Thư buồn bã kể lại, thở dài nhìn Thủy Băng Tuyền: “Có lẽ nếu mẹ cứ mặc con ở đó, thì con đã không thương tâm như vậy.”
Thủy Băng Tuyền ra sức lắc đầu, sà vào lòng bà, bật khóc nức nở: “Mẹ, con xin lỗi!” Nàng từng nghĩ liệu mẹ có đau lòng khi nàng đi xa, nhưng khi chính tai nghe bà nói, nàng vẫn cảm thấy khổ sở (khó chịu)
Thủy Băng Tuyền lắc đầu nguầy nguậy, sà vào lòng bà, bật khóc nức nở: “Mẹ ơi, con xin lỗi.” Vì nàng, bà lại chịu đi tìm người đàn ông đó…
“Các chuyên gia đều nhất trí cho rằng con đã tử vong, duy chỉ một người nói con chưa chết. Đó là một lão trung y trong nước.” Ông ta nói, hồn phách của Tuyền đã bám trụ vào một thân thể có từ trường giống hệ thân thể này, tiếp tục sống ở một thế giới khác. Bởi không thể chấp nhận con gái đã ra đi, bà hoàn toàn tin tưởng vào lời giải thích phản khoa học này. Hơn nữa, người nọ đức cao vọng trọng, khiến bà nuôi chút hy vọng.
“Chúng ta đã dùng rất nhiều biện pháp gọi hồn phách của con về, nhưng không được. Lão trung y đó nói con đã tiếp nhận cuộc sống ở thế giới kia, nên mẹ cũng nghĩ đến việc bỏ cuộc. Nhưng vì không biết con đang sống thế nào, lòng mẹ vẫn đầy nỗi bất an…” Ánh mắt Thủy Hàm Thư lộ vẻ ưu thương.
“Mẹ?”
Thủy Băng Tuyền ngước mắt nhìn sự đau đớn trong mắt Thủy Hàm Thư. Tim nảy lên đau nhói.
Thủy Hàm Thư lẳng lặng đến trước cửa sổ, ánh mắt dõi ra ngoài xa xăm, thật lâu sau mới thờ ơ lên tiếng: “Con muốn đi rất đơn giản, chết một lần nữa con sẽ đến lại đó. Nhưng lần này, mẹ phải xóa sạch mọi vết tích của con ở thế giới này, và con không bao giờ trở về được nữa.”
Thủy Băng Tuyền ngây người không đáp, nước mắt lặng lẽ chảy thành dòng. Nghĩa là giữa hai bên nàng chỉ có thể chọn một. Ở lại, nàng phải mãi mãi buông bỏ những người nơi đó. Nếu đi, nàng phải rời xa mẹ.
Thủy Hàm Thư quay đầu nhìn nàng, nói tiếp: “Tuyền, chỉ còn ba tiếng thôi. Mẹ vốn định ích kỷ một lần, im lặng chờ qua hết hôm nay. Nhưng mẹ không muốn sau này con phải hối hận, bởi con ở đây mà lòng còn ở chốn ấy.”
Thủy Băng Tuyền sửng sốt hô: “Sao cơ? Ba tiếng?”
“Đúng vậy, chấp niệm của con đối với thế giới kia quá mạnh mẽ, vẫn còn một hồn một phách không chịu trở về. Sau khi con tỉnh lại, mẹ cho lão trung làm phép phong ấn hồn phách hiện tại vào cơ thể con, đồng thời gọi hồn phách còn lại về. Qua hết bảy bảy bốn mươi chín ngày, hồn phách con sẽ trở về nguyên vẹn, con có muốn đi, cũng không thể tách hồn phách ra khỏi cơ thể này nữa. Ở thế giới kia con sẽ thực sự chết. Hôm nay đã là ngày thứ bốn mươi chín.” Ánh mắt Thủy Hàm Thư lại bất giác dừng chỗ đồng hồ báo thức đặt trên tủ giường. Chín giờ ba mươi lăm phút, đến đúng mười hai giờ sẽ vừa tròn bốn mươi chín ngày.
Nhìn thấy Tuyền ngày ngày khắc khoải đau đớn nhớ người thương, bà mới biết ở thế giới mà bà không rõ kia, con gái bà đã có mối bận lòng, nỗi luyến tiếc. Đứa con gái này, đến lúc phải xa mẹ rồi. Chí ít, bà cũng biết con bé sống hạnh phúc.
Thủy Hàm Thư quay người đi ra.
“Mẹ…” Ngay lúc bà đặt tay lên cửa, Thủy Băng Tuyền đột nhiên gọi lớn. Bà ngừng bước, nhưng không dám ngoái đầu, sợ mình không đủ kiên định để con bé ra đi lần nữa.
Thủy Băng Tuyền chạy tới ôm chầm bà từ phía sau, nép đầu vào lưng bà: “Mẹ, tha thứ cho ông ấy đi, ông ấy cũng hổ thẹn hai mươi mấy năm rồi.”
Thủy Hàm Thư nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Thủy Băng Tuyền, khóe môi hé cười. Đoạn bà đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Cách nhau một cánh cửa, hai mẹ con thi nhau rơi lệ.
Cuộc đời là thế, dẫu đứa con sinh ra từ bụng mình, thì khi lớn lên, cũng sẽ có con đường của riêng nó.
Thủy Băng Tuyền tựa lưng vào cửa, đôi chân trơn tuột xuống đất, khóc tắt thanh. Rồi nàng bỗng mở toang cửa, hét lớn: “Mẹ…mẹ ơi…”
Thủy Hàm Thư bưng một chén thuốc đến, hai tay run run. Hết chén thuốc này, bà và con gái mãi mãi cách biệt.
Thủy Băng Tuyền ngừng bước không đuổi theo bà. Nàng khẽ lùi lại, tựa người mở cửa phòng vẽ, thoáng ngoái đầu ra sau, nàng kiên quyết bước vào phòng, nhanh chóng dựng giá vẽ.
……….
Mười giờ… Mười một giờ… Mười một giờ mười lăm…
Thủy Hàm Thư từ từ tĩnh tâm lại, đến trước phòng vẽ, tựa cửa nhìn Thủy Băng Tuyền hăng say múa bút, ngắm bức tranh bắt đầu thành hình.
Đó là một nhà ba người. Người phụ nữ bà chưa thấy bao giờ, gương mặt thanh lệ mang nét đẹp cổ điển, mái tóc đen dài chạm thắt lưng, búi tóc phức tạp, váy áo dài tha thướt kiểu cổ. Vẽ rồng điểm mắt*, đôi mắt cô gái lạnh lùng thanh khiết, có thể hút hồn người khác từ cái nhìn đầu tiên. Đây hẳn là hình ảnh con gái bà ở thế giới đó.
Người đàn ông và đứa trẻ, bà đã nhìn thấy trong tập tranh nhỏ của Tuyền.
*Vẽ rồng điểm mắt: vẽ ánh mắt là quan trọng nhất, thể hiện được mọi thần thái, khí chất của người cần vẽ.
……..
Mười một giờ ba mươi tám phút, Thủy Băng Tuyền hoàn thành nét vẽ cuối cùng.
Thủy Hàm Thư lựng khựng một hồi, cũng đưa chén thuốc cho Thủy Băng Tuyền. Nàng kinh ngạc nhận lấy, nhìn chất nước đục đục trong chén với vẻ bối rối.
“Thuốc này do vị sư phụ kia đưa cho mẹ. Chỉ cần con uống hết, hồn phách sẽ lập tức nhập vào thân thể kia, mãi mãi không thể trở về.”
Thủy Băng Tuyền rưng rưng nhìn Thủy Hàm Thư, đáy mắt trong trẻo từ từ trở nên mông lung mờ mịt. Nàng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ tràn mi, tay run run kề chén gần miệng, ngửa cổ uống cạn.
Thủy Hàm Thư xoay người, nép vào ngực người đàn ông không biết đã đứng sau lưng bà từ bao giờ. Trên mặt hai người đều ướt đẫm nước mắt.
“Đừng buồn, cho con gái đi tìm hạnh phúc, bà làm tốt lắm.” Người đàn ông trung niên có vẻ ngoài anh tuấn nho nhã ôm Thủy Hàm Thư vỗ về, nhìn phòng vẽ buồn bã. Ông và đứa con gái này cũng đôi lần qua lại, nhưng chưa từng được nghe một tiếng cha. Âu cũng là nhân đời trước, quả đời này.
……….
Bắc cảnh, Hậu hoa viên Giang phủ
Ngày trừ tịch, ba mươi tháng chạp. Sau giờ ngọ, không cơn gió thổi. Trong cảnh đông yên ắng nhuộm vẻ u tịch, ánh dương le lói len qua những tán lá cây, phát tán lấp lánh trong khí quyển, rọi xuống mặt đất, xua tan đi giá lạnh.
Thời gian này trong năm, hoa mai không cần tranh sắc với bất kì loại hoa nào. Mỗi khi trăm thứ hoa rạng rỡ khác đến kỳ úa tàn, cành mai lại khăng khiu vươn mình đón tuyết. Trong hậu hoa viên Giang phủ, mai nở rộ một vùng.
Trong đình mai, có một chiếc bàn tròn lót vải gấm và bốn chiếc ghế đặt xung quanh. Một trong số đó được trải lớp vải bông mềm mại, nữ tử nhắm mắt nằm ngủ say. Nàng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng dung nhan có phần nhợt nhạt.
Giang Dĩ Bác cầm khăn nóng vừa lau tay nàng, vừa dịu dàng trò chuyện: “Nương tử, nàng xem, nắng hôm nay thật đẹp. Mai đã là sinh nhật tròn ba tuổi của Tiểu Miêu rồi, nàng mau dậy đi đừng lười biếng ngủ nướng nữa, không con lại cười cho đấy.” Hắn còn âu yếm véo chóp mũi nàng.
“Cha, cha ơi…” Một giọng trẻ con non nớt từ xa vọng đến, theo sau, đứa trẻ chừng ba tuổi, mặc áo bông bằng gấm, tóc tết thành bím nhỏ, hớt ha hớt hải chạy vào đình.
Giang Dĩ Bác quay lại nhìn con, thoáng thất thần. Tiểu Miêu chỉ giống hắn ba phần, lại giống Tuyền Nhi đến bảy phần. Càng lớn, đôi mắt phượng hẹp dài càng tinh ranh sắc sảo, gương mặt trắng tươm sạch sẽ, chóp mũi xin xắn, miệng nhỏ hồng nhuận, dây chuông buộc tóc khẽ kêu đinh đang theo từng cái lắc lư. Cu cậu chỉ mới ba tuổi mà đã có vẻ mị hoặc chừng này, đến lúc trưởng thành, e còn đẹp hơn cả nữ nhân.
“Cha ơi…”
Giang Dĩ Bác giật mình sức tỉnh, mỉm cười nhìn gương mặt trắng nõn của Tiểu Miêu vì chạy nhanh mà đỏ ửng lên: “Chuyện gì vậy?”
“Cha, bà cố lại đưa một đám người xấu xí vào phủ kìa.” Nó dẩu môi hậm hực mách lẻo. Đám nữ nhân đó sao đẹp bằng mẹ chứ? Tuy mẹ cứ ngủ hoài thôi.
Giang Dĩ Bác chau mày, Vô Tâm tinh ý lui ra ngoài xử lý. Từ dạo thiếu phu nhân hôn mê, lão phu nhân cứ liên tục đưa nữ nhân vào phủ, mỹ danh là chọn nô tỳ, thực tế là muốn tuyển tiếu thiếp cho chủ nhân.
Người trong phủ ai cũng biết chủ nhân tình thâm ý trọng, ngoài lúc bận rộn xử lý sự vụ, thời gian còn lại đều dành cho thiếu phu nhân. Cầu ông trời đừng phụ người có tâm, mong thiếu phu nhân chóng tỉnh lại, không để chủ nhân mãi lẻ loi một mình.
Thu Nhi thấy Tiểu Miêu chạy tới, bèn bế cu cậu ngồi lên chiếc ghế cạnh tiểu thư. Khẽ ghé mắt qua gương mắt say ngủ của người, nàng thở dài luyến tiếc. Không chỉ hạ nhân trong phủ, cả Bắc cảnh đều ngóng trông người.
Tiểu thư bị trúng độc hôn mê không tỉnh, đại công tử nói chỉ tùy vào ý trời, có thể người cả đời không tỉnh, cũng có thể nay mai sẽ tỉnh lại không biết chừng.
“Cha ơi, Khả Nhi nói tỷ ấy sắp có đệ đệ rồi, con cũng muốn có đệ đệ.” Tiểu Miêu nắm ống tay cha nó, khẩn thiết nài nỉ.
Giang Dĩ Bác dịu dàng đặt tay Thủy Băng Tuyền vào trong áo choàng, đoạn nhẹ giọng nói: “Không phải con đã có bốn người Thanh, Bạch, Chu, Huyền chơi cùng rồi sao?” Đệ đệ ư? Hắn cũng từng muốn nàng sinh thêm một nữ nhi… nhưng ngày đêm trông ngóng, đã hơn một năm rồi nàng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh.
Tiểu Miêu nhìn cha nó, miệng chu lên bất mãn. Cha lúc nào cũng mải mê nhìn mẹ, chẳng chịu nhìn nó gì cả. Nó cũng phải nhìn mẹ mới được.
Giang Dĩ Bác lẳng lặng ngắm nàng. Nàng an tĩnh nằm đó, gió dịu dàng thoảng qua, thổi bay tóc mai, lộ làn da trắng ngần. Nắng ấm áp dịu dàng ôm ấp gương mặt sáng bóng như men sứ của nàng. Vẫn là dung nhan thanh tú, nhưng đôi đồn tử lạnh lùng kiêu ngạo, luôn hiểu ý hắn lại chẳng chịu mở ra. Khiến lòng hắn nhức nhối như có mũi kim nhọn đâm vào.
Thái dương dần khuất, ánh nắng hắt vào đình cũng chan hòa hơn. Gió mỗi lúc một lớn, Giang Dĩ Bác bèn cẩn trọng bế Thủy Băng Tuyền về phòng.
Thu Nhi đưa tay định bế Tiểu Miêu: “Thế tử, để Thu Nhi đưa người về tiền viện.”
Tiểu Miêu lắc đầu, gạt tay Thu Nhi rồi nhảy phốc xuống ghế, lạch bạch chạy đuổi theo Giang Dĩ Bác: “Cha ơi, đợi con với!”
Thu Nhi lắc đầu cười, dặn dò tỳ nữ thu dọn mọi thứ trong đình rồi rảo bước chạy theo Tiểu Miêu, sợ cu cậu vấp ngã.
Thủy Băng Tuyền cảm thấy thân mình đang đong đưa rung lắc, trong đầu dần hồi nhớ lại những kí ức vừa xong. Nghĩ đến việc bỏ lại mẹ nơi đó, nàng bỗng thấy lòng quặn đau.
Trong vòng tay với hơi ấm quen thuộc, nỗi hổ thẹn lại trào lên trong ruột. Giữa mẹ và hắn, nàng đã chọn hắn.
“Cha ơi…Đợi con với!” Giọng trẻ non nớt từ phía sau vọng đến khiến Thủy Băng Tuyền giật mình. Là Tiểu Miêu ư? Tiểu Miêu của nàng đó ư?
Nàng mở bừng mắt: “…Tiểu Miêu!”
Giang Dĩ Bác đứng sững không dám tin vào tai mình, từ từ cúi đầu xuống, nhìn đôi đồng tử khép kín lâu ngày nay đã mở toang. Mắt hắn bỗng mờ đi, mi chớp liên tục như để gạt nước mắt ra, sợ trước mắt chỉ là ảo ảnh của niềm nhớ thương tích tụ.
Nhìn giọt nước mắt lăn dài trên má hắn, mắt nàng cũng ràn rụa nước mắt tủi thân khi khó khăn lựa chọn trở về bên hắn.
Rồi Thủy Băng Tuyền nhoẻn cười, quàng tay qua cổ hắn: “Dĩ Bác, thiếp về rồi. Sau này sẽ không bao giờ bỏ chàng lại nữa.”
Giang Dĩ Bác cứng ngắc thả nàng đứng xuống, nhìn nàng đứng vững vàng trước mặt, hắn mới dám tin hình ảnh trước mắt không phải là ảo giác của nỗi nhớ nhung.
Vừa chạm chân xuống đất, Thủy Băng Tuyền lập tức xoay người nhìn đứa trẻ đứng ngây ngốc sau lưng Giang Dĩ Bác. “Tiểu Miêu.” Nàng ngồi xổm xuống, ôm chầm Tiểu Miêu bật khóc nức nở. Chớp mắt Tiểu Miêu đã lớn ngần này. Không thể chứng kiến từng thời khắc con trưởng thành, nàng đúng là mẫu thân không ra gì.
Thấy hai mẹ con ôm nhau thắm thiết, Thu Nhi che miệng ngăn tiếng khóc vui mừng. Tiểu thư về rồi, người về thật rồi.
Giang Dĩ Bác định thần lại, cẩn trọng bước tới gần nàng, ánh mắt sâu thẳm âu yếm không rời.
Nàng nói nàng đã về, sẽ không bỏ hắn ra đi một mình nữa!
Nàng đang ôm con trai của bọn họ.
Nàng về rồi… Về rồi…
Đợi đến khi hoàn toàn nhận thức được sự thật trước mắt, khóe môi hắn cong lên nụ cười mãn nguyện. Một nụ cười rạng ngời khắp bốn phương, phong hoa tuyệt đại.
Hắn nhào đến, dùng hết sức ôm Thủy Băng Tuyền vào lòng.
“Ối…Cha… Mẹ…” Tiểu Miêu hoảng hốt lớn tiếng hét lên. Được cha mẹ ôm, nó vui lắm. Nhưng cha à, đừng siết chặt con và mẹ như vậy!
Thủy Băng Tuyền vừa tỉnh lại, Giang phủ trầm lặng ngót một năm nay trở nên huyên náo xôn tụ hẳn. Ngay chiều hôm đó, dường như cả Bắc cảnh đều hay tin Bắc vương phi, nay là Giang thiếu phu nhân trúng độc hôn mê rốt cuộc đã tỉnh.
Hoàng hôn buông xuống, chời triều bừng đỏ tôn thêm vẻ tráng lệ huy hoàng cho Giang phủ. Trước đại môn là hàng người đông nghịt, ai nấy trông đều hớn hở chờ mong, thi thoảng lại quay đầu phấn khích đàm luận với người bên cạnh.
Đến khi thật sự nhìn thấy bóng dáng tuyệt mỹ ngược sáng đi ra, sau lưng như có vầng hào quang rực rỡ, mọi người mới há hốc mồm rúng động.
Thủy Băng Tuyền dịu dàng cười nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến ta.”
Sau phút ngỡ ngàng, đám đông vỡ òa trong niềm vui khôn tả cùng những lời chúc nồng nhiệt.
Thủy Băng Tuyền nhìn những gương mặt với nụ cười hiền hậu chất phát,
hạnh phúc trào dâng trong lòng. Ngước nhìn trời xanh, nàng thầm nói: Mẹ, con gái hạnh phúc lắm. Mẹ cũng sẽ hạnh phúc, phải không?
Giang Dĩ Bác đứng trên hành lang mải mê ngắm nhìn nàng. Suốt ngày nay, hắn đờ đẫn si ngốc như người trong mộng vậy.
Thủy Băng Tuyền khẽ ngoái đầu nhìn lại, rồi nhấc váy chạy nhào vào lòng hắn, một tích tắc, thiên trường địa cửu.
……………
Bàn cơm tất niên được bày trong chính sảnh. Thủy Băng Tuyền đặt Tiểu Miêu lên chân, dịu dàng đút cho con ăn.
Không được song hành cùng bước đường trưởng thành của con, Thủy Băng Tuyền lấy làm an ủi rằng Tiểu Miêu vẫn rất thân thiết với nàng. Suốt buổi chiều, nó bám dính không rời, khiến Thủy Băng Tuyền yêu chiều đến nỗi hận không thể hái cả sao trời xuống cho nó chơi.
Lần đầu tiên Giang Dĩ Bác thấy Tiểu Miêu chướng mắt đến thế. Đến chỗ nào cũng thấy cu cậu thò đầu ra, dùng ánh mắt long lanh đáng thương tranh thủ sự hối lỗi trong lòng mẫu thân. Sau đó, trong mắt Tuyền Nhi chỉ còn mỗi Tiểu Miêu, hắn bị tụt sau một bậc.
“Tiểu Miêu, sao con không tự ăn? Lớn như vậy mà…”
Bắt gặp ánh mắt nhàn nhạt liếc lên của Thủy Băng Tuyền, Giang Dĩ Bác ngưng bặt. Ngập ngừng một lát, hắn lại dịu giọng mở lời: “Nương tử, Tiểu Miêu đã tự ăn được rồi.” Thằng nhóc này từ lâu đã tự biết ăn cơm. Nhưng hôm nay, nhìn xem, bộ dạng gì thế này? Gọi nó là Tiểu Miêu, nó liền biến thành con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng mẹ sao?
Thủy Băng Tuyền tiếp tục thản nhiên gắp một miếng cá vào đĩa, cẩn thận gỡ hết xương ra rồi đút cho thằng nhóc trong lòng ăn.
Cử chỉ này khiến Giang Dĩ Bác tức đến lộn ruột, ánh mắt bắn về phía Tiểu Miêu với hình mũi tên.
Tiểu Miêu nhạy bén cảm giác được ánh mắt thù địch của cha nó, thân thể bất giác rụt lại, lòng nao núng, đang cân nhắc xem có nên tự giác ăn cơm hay không. Dù sao cha mà giận lên, nó cũng khó mà yên được.
Nhưng, Thủy Băng Tuyền lại nhẹ nhàng vỗ lên lưng trấn an, ý bảo nó đừng sợ.
Đoạn nàng ngẩng đầu, hé môi cười với Giang Dĩ Bác: “Đương nhiên thiếp biết Tiểu Miêu có thể tự ăn, nhưng thiếp cứ thích đút con đấy, không được sao?”
Giang Dĩ Bác tức khắc cười lấy lòng: “Được chứ, được chứ!”
Thủy Băng Tuyền tiếp tục cúi đầu hì hục gỡ xương cá, miệng muốn bật cười thật lớn nhưng phải dằn xuống.
Giang Dĩ Bác vừa thấy Thủy Băng Tuyền cúi xuống, liền tặng ngay cho Tiểu Miêu một ánh mắt cực kỳ ‘ôn hòa’.
“Mẹ, cha trừng con kìa, con sợ lắm!” Lần thứ hai Tiểu Miêu co rúm người trong lòng Thủy Băng Tuyền. Lần trước là sợ thật, còn lần này rõ ràng nó cố ý.
Giang Dĩ Bác sững sờ, hóa đá tại chỗ.
Thủy Băng Tuyền cũng vô cùng ngạc nhiên, mắt lấp lánh ý cười, Tiểu Miêu thật là…
Giang lão phu nhân tằng hắng một tiếng, cáu kỉnh lườm Thủy Băng Tuyền. Tuy lấy làm vui khi con bé tỉnh lại, nhưng Dĩ Bác sủng nó tới trời thế này khiến bà không vừa mắt chút nào.
Có lẽ trong lòng bà có phần nào đố kỵ, mệnh số con bé này thật tốt.
Thủy Băng Tuyền nhìn vẻ không hài lòng của lão phu nhân, bèn mỉm cười gắp một miếng cá đặt vào chén bà: “Bà nội, cá có lợi cho sức khỏe lắm đấy ạ.” Rồi nháy mắt với Giang Dĩ Bác.
Khi đau đớn lìa xa, khi dứt khoát bỏ mẹ trở về, nàng đã biết cuộc đời mình không có hắn và Tiểu Miêu, nàng sống mà như đã chết.
Giang Dĩ Bác nhìn dáng vẻ hòa hiếu thâm tình của nàng, sắc mặt liền dãn ra hẳn.
Cả nhà ăn xong cơm tất niên cũng là lúc bầu trời Bắc cảnh nở rộ những đóa hoa màu sắc rực rỡ đón chào năm mới.
Một năm nàng không có ở đây, Dĩ Bác chẳng những bảo vệ tốt dân chúng Bắc cảnh mà cho họ có cuộc sống no ấm đủ đầy.
Phần Trữ Thiên Kỳ, kẻ suốt đời không chịu buông tay quyền lực, cực đoan đến mức muốn kéo nàng chôn chung, đến cuối cùng lại có thể vì Thanh Lăng làm một việc tốt – lập di chiếu truyền ngôi cho Khang vương.
Nam Vương Trữ Thiên Dung tuy không phục, nhưng tiên cơ đã mất, Trữ Thiên Khang lại có di chiếu, đường đường chính chính đăng quang. Hắn còn tiếp tục gây hấn, chỉ e thành tội nhân thiên cổ.
Cuối cùng, Trữ Thiên Khang phong cho Trữ Thiên Dung là Trấn Nam Vương, giao cho mười vạn quân, cai quản Nam, Tây cảnh. Số quân còn lại sát nhập vào binh lính của triều đình.
Tiểu Miêu được ban tên Trữ Thừa, phong làm Trấn Bắc Vương, giao cho toàn bộ quyển quản hạt Bắc cảnh. Thiên hạ lấy làm tin phục, đặc biệt là người dân Bắc cảnh.
Nghe Giang Dĩ Bác kể lại, Thủy Băng Tuyền chỉ cười nhàn nhạt. Trong mắt người đời, Tiểu Miêu là con trai của Thiên Hợp, có thể danh chính ngôn thuận kế thừa Bắc cảnh.
Nhưng Trữ Thiên Khang thì khác, hắn biết rõ thằng bé là con của Dĩ Bác, mới phải ban cho cái tên Trữ Thừa. Trữ là họ của hoàng thất, Thừa là thừa hưởng tước hiệu Bắc vương. Hắn giao lại Bắc cảnh, với điều kiện Tiểu Miêu phải mang họ Trữ. Đây có lẽ là sự nhân nhượng lớn nhất của hắn rồi.
“Chàng khó chịu không?” Thủy Băng Tuyền ngước nhìn màn pháo hoa muôn màu, thờ ơ hỏi.
Giang Dĩ Bác quàng tay ôm nàng, nói như thở dài: “Cứ coi như ta trả nợ cho Trữ Thiên Hợp vậy.”
Thủy Băng Tuyền nghiêng đầu nhìn hắn, đoạn nở nụ cười: “Hay là như vầy, chúng ta sinh thêm hai đứa nữa, một trai một gái lại càng hay, trai thì theo họ Thủy, gái cho theo họ Giang.” Ba đứa con mang ba họ, thú vị biết bao. Thủy Băng Tuyền trộm cười.
Giang Dĩ Bác không đáp lời nàng, chỉ quay đầu nghiêm túc phân phó: “Vô Tâm, đêm nay ta mà thấy tiểu chủ tử, ta sẽ lột sạch y phục bắt ngươi chạy rông trên phố.”
Nói xong, chưa đợi Vô Tâm, Vô Hình kịp hoàn hồn, hắn đã ôm Thủy Băng Tuyền đang ôm bụng phá lên cười chạy biến vào phòng ngủ.
Vô Tâm quay sang Vô Hình, hết sức tội nghiệp hỏi: “Này… tiểu chủ tử đâu rồi?”
Vô Hình cười ngặt nghẽo, cực kỳ phối hợp chỉ tay theo hướng phòng ngủ chủ tủ vừa đi vào…
Vô Tâm vô tội khóc không ra tiếng, chỉ đành kêu khổ với ông trời.
…………
Kinh thành, hoàng cung
Trữ Thiên Khang mặc long bào, dáng vẻ uy nghi đường bệ, sải chân vào nội điện
“Tham kiến hoàng thượng!”
“Lui ra đi.” Hắn phất tay, đoạn rảo bước đến chỗ nhuyễn tháp ngăn Thủy Băng Ngọc đang gượng đứng lên, trách cứ: “Ngọc nhi, bụng nàng lớn như vậy rồi, còn đứng lên hành lễ gì chứ?!”
Thủy Băng Ngọc mỉm cười, gương mặt sáng lạn hòa ái, dịu dàng vuốt ve bụng, khẽ hỏi: “Thái tử đâu rồi?”
Ngày đăng quang, hắn đã chiêu cáo phong đứa con đầu lòng của họ làm thái tử. Nên nàng hy vọng đứa trẻ trong bụng là một nữ nhi.
“Tam tỷ của nàng tỉnh rồi.” Trữ Thiên Khang âu yếm ôm Thủy Băng Ngọc, khẽ khàng báo cho nàng tin vui hắn vừa nhận. Chắc chắn Ngọc Nhi sẽ vui mừng lắm đây.
Quả đúng vậy!
“Thực ư? Tốt quá rồi.” Thủy Băng Ngọc rơm rớm nước mắt vừa khóc vừa cười.
“Được rồi, đây là chuyện vui, nàng khóc gì chứ? Đã làm mẫu thân rồi mà hở tí là khóc.” Trữ Thiên Khang dịu dàng an ủi.
Thủy Băng Ngọc sụt sịt mũi, tựa đầu lên vai hắn, nhắm mắt mỉm cười. Hắn đã được ngôi chí cao vô thượng, lại vẫn yêu thương săn sóc nàng như trước, khiến nàng tin rằng, dù ngày sau hậu cung trăm ngàn mỹ nữ, nàng vẫn có địa vị không ai sánh kịp trong lòng hắn.
……..
Phong Cô Tình vẫn làm nghề buôn bán mạng người, nhưng không còn khăng khăng với cái quy tắc lạnh lùng nhận bạc không nhận người trước kia nữa.
Thi thoảng phát thiện tâm, hắn cũng giải quyết vài tên ác đồ chướng mắt.
Hiện tại, hắn đang nằm trên một tán cây rậm rạp, cành lá xum xuê. Cất mẩu tin vừa nhận được vào ngực áo, trong mắt hắn ẩn hiện nét vui mừng. Nàng… đã tỉnh. Ông trời đối với Giang Dĩ Bác quả từ tâm.
Bóng dáng cố nhân lại hiện lên trong lòng, Phong Cô tình cụp mắt giấu nỗi cô đơn. Đung đưa trên nhánh cây mềm, hắn đăm chiêu lặng ngắm trời xanh.
Đột nhiên có mấy bóng nam tử rượt đuổi một nữ tử trông có chút tư sắc, từ xa chạy vào tầm mắt hắn.
“Đồ súc sinh, các ngươi có chết cũng bị đem cho chó ăn. Quân khốn nạn, lũ chó má…” Lời rủa xả khó nghe liên tiếp bật ra từ miệng mỹ nhân khiến Phong Cô Tình nghe thấy mà giật mình.
“Con tiện nhân này, không cho mày thấy sự lợi hại, mày lại không biết ông nội đây là ai.” Giọng nói chói tai thô tục tà ác vang đến bên tai, Phong Cô Tình cau mày, quay đầu nheo mắt nhìn xuyên qua tán lá.
“Hừ, mẹ bây mới là tiện nhân. Sinh ra một lũ súc sinh mà không biết dạy dỗ….Aaaaaaaa… Cứu với…” Tiểu mỹ nhân đang mắng chửi sướng miệng, bỗng nhiên thét lên một tiếng khiến chim rừng sợ hãi xáo xác bay loạn, cũng khiến hàng mày của Phong Cô Tình càng cau chặt.
“Đứng lại… Mày chạy không thoát đâu…”
“A…a… Bớ người ta… cứu với…” Cô gái vừa chạy vừa hét thất thanh.
Phong Cô Tình tiện tay hái vài chiếc lá, lia xuống dưới. Năm tên ác đồ lập tức ngã gục chết quay đơ tại chỗ.
“A… Giết người….a…” Giọng cô gái lúc này lên cao chót vót khiến vẻ mặt Phong Cô Tình trầm xuống, sát khí tỏa ra dọa người.
“Im miệng!” Khốn khiếp, hắn chỉ muốn thư thái nghỉ ngơi một lát cũng bị người ta chạy lại chọc tức.
Giọng thét của nữ tử này thật ghê rợn, sớm biết hắn đã mặc kệ nàng ta, đi quách cho rồi.
Cùng lúc, cô gái đang nhắm mắt nhắm mũi la hét tán loạn bên dưới thấy nam tử bay lướt qua ngọn cây như tiên giáng trần thì ánh mắt dại ra, mồm há to không phát nổi ra tiếng… Đẹp quá đi mất!
......
Dưới chân thành Bắc cảnh, Trữ Hy dắt ngựa thong dong rời thành. Nàng đã tỉnh, hắn cũng nên đi thăm thú đó đây, tìm nhân duyên cho mình.
“Trữ quận vương, xin dừng bước!” Vô Tâm cưỡi khoái mã từ xa chạy đến.
Trữ Hy quay đầu nheo mắt nhìn lại, thấy người vừa gọi hắn là Vô Tâm thì ngẩn ra kinh ngạc.
“Cuối cùng cũng đuổi kịp.” Vô Tâm nhảy phốc xuống ngựa, lấy một phong thư từ ngực áo cung kính đưa cho Trữ Hy.
“Thiếu phu nhân dặn thuộc hạ đưa tận tay ngài.”
Trữ Hy khựng người, đoạn nhận thư. Vô Tâm bèn chắp tay: “Cáo từ.” Rồi nhảy lên, giục ngựa trở về.
Trữ Hy mở thư ra xem, ngoái nhìn Bắc cảnh, mỉm cười.
......
Một năm sau
Thủy Băng Tuyền lâm bồn, đau bụng la hét suốt một đêm, đến khi Giang Dĩ Bác suýt nữa đạp tung cửa phòng xông vào thì đứa trẻ cũng chịu chui ra.
“Chúc mừng thiếu phu nhân, là tiểu thiếu gia ạ!” Bà đỡ cười toe toét báo tin mừng. Thủy Băng Tuyền tuy mệt đờ người vẫn đủ bình tĩnh căn dặn: “Ngươi ra ngoài nói cho cái kẻ đứng ngoài kia biết, đứa trẻ này không phải thiên kim hắn ngày đêm mong ngóng, nó mang họ Thủy không phải họ Giang.” Nói xong bèn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bà đỡ đờ mặt tại chỗ, trân trối nhìn chủ tử đã thư thả nhắm mắt trên giường. Thu Nhi và chúng tỳ nữ trong phòng không hẹn mà cùng nghĩ tới đống y phục chuẩn bị cho tiểu thư chưa chào đời trong phủ. Cuối cùng, tiểu thư lại biến thành tiểu thiếu gia.
Bởi vậy, hơn mười đôi mắt ra chiều cảm thông đổ dồn vào bà đỡ đang lựng khựng mở cửa phòng, dáo dác nhìn ra ngoài với ánh mắt lo lắng: “Bẩm chủ nhân, thiếu phu nhân nói đứa trẻ bên trong không có phần của chủ nhân, bởi vì, người sinh một tiểu thiếu gia ạ!”
“Tốt quá rồi.” Khác với Giang Dĩ Bác, Giang lão phu nhân nghe vậy thì mừng rơn.
Giang Dĩ Bác gạt bà đỡ ra ào vào phòng: “Nương tử, nàng sao rồi?”
Thủy Băng Tuyền yếu ớt phất tay: “Thiếp mệt lắm, muốn nghỉ ngơi.”
Xác nhận nương tử bảo bối chỉ bị mất sức không có gin guy hiểm, trái tim treo lơ lửng của Giang Dĩ Bác mới rơi lại vào lồng ngực. Khóe mắt khẽ liếc qua đứa trẻ trên tay Thu Nhi, tuy hơi thất vọng vì không phải là nữ nhi, hắn vẫn rất vui lòng.
“À phải, đừng quên đứa bé theo họ của thiếp đấy.” Thủy Băng Tuyền đột nhiên nghĩ tới ước định khi trước, trước khi vào mộng còn không quên bổ sung một câu.
Giang Dĩ Bác cười bất lực: “Ta vẫn nhớ.”
Thủy Băng Tuyền mỉm cười ngọt ngào. Đứa trẻ này, có lẽ là ông trời trả lại cho nàng.
…………
Ba năm hậu
Tiểu Miêu bảy tuổi kéo theo đệ đệ ba tuổi nằm ườn lên Thủy Băng Tuyền, vuốt ve bụng mẫu thân: “Mẹ, nghe Dì Thu nói lúc sinh đệ đệ, cha toàn chuẩn bị áo quần cho muội muội mặc, nhưng rốt cuộc đệ đệ lại không phải là muội muội. Vậy lỡ như lần này vẫn không phải là muội muội mà cha mong muốn thì sao? Lần này, cha cũng chuẩn bị quá trời quần áo nữ nhi luôn.” Đôi mắt phượng dài giống hệt Thủy Băng Tuyền của Tiểu Miêu chớp chớp liên tục, gương mặt xinh đẹp lộ ra cái vẻ âu sầu không hợp tuổi.
“Mẹ, con không phải là muội muội!” Phía bên kia, đứa trẻ ba tuổi mũm mĩm cố sức trèo lên chân mẹ ngồi, nhưng mãi vẫn chẳng đu lên được, nó nhụt chí, bèn ngồi bệch dưới chân mẹ, ngẩng đầu ấm ức nhìn nàng, gương mặt mũm mĩm, giống Giang Dĩ Bác tới tám phần. Hai đứa đứng gần nhau, trông càng nổi bật.
Thủy Băng Tuyền nghe hai huynh đệ lo lắng hỏi, nghĩ lại cũng thấy đúng. Hơn nữa, năm xưa nàng đã nói rõ, chỉ sinh thêm hai đứa, cơ hội chia đều một nam một nữ. Lỡ như lần này vẫn là con trai…
Haizz, thì cuộc đời này của Giang Dĩ Bác đã định không có nữ nhi rồi. Nàng nói sinh hai đứa thì chắc chắn chỉ sinh hai đứa mà thôi.
“Chuyện này… Khụ, Tiểu Miêu, Tiểu Đệ, mẹ dặn này, trước mặt cha các con không được nhắc đến việc này, bằng không sau này lúc cha trách phạt, mẹ sẽ không chống lưng cho các con đâu.”
Thủy Băng Tuyền nghiêm túc căn dặn như thật. Trong lòng không nhịn được cười thầm. Nàng cũng đáng rất mong đứa trẻ chào đời.
Nửa đêm, Thủy Băng Tuyền bị cơn đau từ bụng dưới giục tỉnh, hít sâu một hơi rồi thúc nam nhân bên cạnh: “Dậy, dậy đi, nữ nhi của chàng muốn ra rồi này.”
Gần như ngay lúc tay Thủy Băng Tuyền chạm vào người, Giang Dĩ Bác đã phi ngay xuống giường. Hắn nhanh chóng mặc áo khoác, rồi mở cửa gọi lớn: “Người đâu, thiếu phu nhân sắp sinh.”
Giang phủ đang chìm trong giấc ngủ tức thì trở mình thức giấc, rộn ràng hẳn lên. Mọi người trong phủ vốn đã chuẩn bị tâm thế sẵn sàng nên cứ ai làm việc nấy… Nhưng lúc này, trái tim của hạ nhân trong Giang phủ đều treo lơ lửng ở yết hầu, bởi vì bọn họ đều mang một năm bổng lộc của mình ra đánh cược với Tiểu Miêu thiếu gia.
Cùng lúc này, Tiểu Miêu đang kéo một bóng người nho nhỏ len lén trốn vào phòng khách.
Nó móc một túi bạc từ ngực áo ra, mắt phượng hẹp dài lóe lên ý cười xấu xa giảo hoạt.
“Ca, chia cho đệ.” Đứa nhóc ba tuổi không chút khách khí chìa bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn về phía Tiểu Miêu đòi chia tiền.
Tiểu Miêu bèn nhặt vài mẩu bạc vụn dúi vào tay nó: “Nhớ đó, mẹ mà sinh muội muội thì đệ phải nhổ số bạc này ra cho ta.”
Hai huynh đệ bọn họ đều cược mẫu thân sinh tiểu đệ đệ.
“Đệ biết rồi.” Đứa trẻ ba tuổi thành thục nhét bạc vào ngực áo.
Huynh đệ nhà này có chung một sở thích quái dị, ấy là muốn nhìn dáng vẻ khóc không ra nước mắt của người khác.
Gần đây nhất, bọn họ mở sòng cược bạc với lũ hạ nhân xem đứa trẻ trong bụng mẫu thân là trai hay gái. Đương nhiên, nếu thua bọn họ cũng không hề quịt nợ, nhà họ nhiều tiền như vậy chia cho người khác một ít để họ chơi với mình thì ai cũng đẹp lòng.
Chia bạc xong, đứa bé hơn liền bắt chước ca ca ngồi xổm xuống đất.
Tiểu Miêu quàng tay qua vai đệ đệ nó, cúi đầu thấp giọng hỏi: “Đệ thích muội muội hay đệ đệ?”
“Đệ đệ.” Giọng nói non nớt lập tức trả lời.
Tiểu Miêu khinh khỉnh liếc mắt nhìn qua tiểu đệ đệ, lòng thầm mắng: Đồ bụng dạ hẹp hòi. Cu cậu chắc chắn còn giận cha chuyện chuẩn bị y phục cho muội muội nên mới xấu xa không muốn cha được như nguyện.
Có điều, nghĩ lại thì, chính nó cũng rất thù dai. Tiểu Miêu híp mắt cười vui vẻ, huynh đệ có khác.
......
“Oa…oa…” Tiếng trẻ con cất lên khiến Giang Dĩ Bác và Lão phu nhân bồn chồn cả tối cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn vẻ mặt của bà đỡ, Thủy Băng Tuyền liền đoán được đứa trẻ là trai hay gái. Bà đỡ đã có kinh nghiệm một lần, hơn nữa trên dưới Giang phủ đều biết chủ nhân vô cùng yêu thích tiểu thư. Vả chăng trong phủ đã có hai tiểu ác ma rồi.
“Chúc mừng thiếu phu nhân, là thiếu gia ạ!” Bà đỡ chúc giọng đều đều, không có vẻ hớn hở vui mừng khi gia chủ có được con trai cả. Trong lòng oán trời, sao không phải là tiểu thư chứ. Thiếu gia có nói nếu như thiếu phu nhân sinh tiểu thư, toàn bộ hạ nhân sẽ được thưởng thêm một tháng tiền lương.
Thủy Băng Tuyền bình tĩnh gật đầu, tuy hơi tiếc, nhưng là con nàng, nàng đều vui cả.
Bà đỡ mở cửa, nhìn chủ tử đứng bên ngoại cẩn trọng báo hỉ: “Chúc mừng chủ tử, là một thiếu gia ạ.”
Giang lão phu nhân vừa định bật lên tiếng ‘tốt quá rồi’, nhưng trộm nhìn sắc diện của cháu trai bà quyết định cười thầm trong lòng. Có tam tử khai chi tán diệp, đây là phúc của Giang gia.
“A….a…” Bên trong phòng lại có tiếng thét chói tai vang lên, Giang Dĩ Bác biến sắc, dợm bước xông vào phòng, nhưng bị bà đỡ theo phản xạ đóng cửa ngăn lại.
“Trong bụng thiếu phu nhân vẫn còn một đứa bé nữa!” Bà đỡ kinh ngạc hô lên một tiếng khiến mọi người bên ngoài lại thêm một hồi bồn chồn hồi hộp. Vài hạ nhân vì thua bạc cũng miễn cưỡng lấy lại chút tinh thần.
Tiểu Miêu nghe tin này, lẻn về phòng khách, vỗ vỗ vai đệ đệ ba tuổi, trầm giọng nói: “Ta có dự cảm, lần này chúng ta thua rồi.”
......
“Úi trời, là tiểu thư, là tiểu thư…” Bà đỡ vui sướng hô lớn khiến Giang Dĩ Bác nghe thấy mà nở hoa trong lòng. Nữ nhi, rốt cuộc hắn cũng có nữ nhi rồi.
Giang lão phu nhân sửng sốt đứng ngây ra, lát sau mỉm cười xoay người trở về phòng.
Tiểu Miêu thở dài não nề, trực giác của nó thật…quá chuẩn!
Nó chán nản vỗ vai đệ đệ: “Chúc mừng đệ trở thành ca ca, sau này lên chức thành Nhị đệ rồi.”
Tiểu ca ca vừa lên chức móc chỗ bạc vụn ném lại cho Tiểu Miêu, buồn bực nói: “Đệ đi ngủ đây.”
......
Thủy Băng Tuyền bất lực nhìn gã nam tử đang toét miệng cười không ngậm lại được. Mộng đẹp của hắn đã thành hiện thực.
“Nương tử, cảm ơn nàng!” Giang Dĩ Bác hôn nhẹ lên môi nàng, giọng nói nghe chừng vẫn còn kích động lắm.
Giang Dĩ Bác dịu dàng vuốt tay Thủy Băng Tuyền, ánh mắt đầy ắp yêu thương: “Nàng ngủ đi, ta ngồi đây với nàng.”
Thủy Băng Tuyền gật đầu, an tâm tiến vào mộng đẹp, trước khi ngủ thẳng giấc, còn thầm thấy may mắn cuối cùng cũng sinh được một nữ nhi, xem như là tình yêu của nàng dành cho hắn.
Nhìn dung nhan nàng bình yên trong giấc ngủ, Giang Dĩ Bác thương tiếc hôn nhẹ lên môi nàng, trong đôi mắt đen láy nồng đậm tình yêu, và niềm cảm kích vô hạn. Kiếp này hắn may mắn, có thể tương ngộ cùng nàng.
Hắn kề môi sát bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Tuyền Nhi, ta yêu nàng.”
Trong lúc mơ màng, gương mặt Thủy Băng Tuyền mơ hồ nở nụ cười.
HOÀN