Những tia nắng vàng rực rỡ xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trắng, nổi bậc trên nền trời xanh thẳm. Gió man mác nhẹ thổi, đem đến làn hơi trong lành của buổi sớm mùa xuân.
Tiếc sao khí trời đẹp đẽ thư thái như vậy lại chẳng thể xuyên qua bầu không khí nặng nề bao phủ tường cung cao như núi. Cửa cung đóng chặt, cảm giác áp bách nặng nề len lỏi vào trong lồng ngực khiến mỗi người đều cảm thấy như nghẹn thở…
Đứng trước cửa cung, Trữ Thiên Khang và bách tính kinh thành làm thành một tấm ngăn vững trãi cản chân tất cả bá quan văn võ, không cho ai bước vào trong nửa bước.
“Khang Vương gia, ngài có ý gì đây?” Phương thống lĩnh thấy đoàn người đông như kiến, cau mày lạnh lùng nhìn Trữ Thiên Khang chất vấn.
Khang Vương khoác bộ nhung trang, nghe hắn hỏi liền lấy ra một hộp gấm, bên trong là cuộn thánh chỉ màu vàng rực rỡ. Hắn giơ cao thánh chỉ lên đầu, lớn tiếng nói: “Phiền Phương thống lĩnh đi hỏi hoàng thượng. Chiếu chỉ tổ tiên, người có muốn tiếp hay không?”
Trữ Thiên Khang vừa giơ thánh chỉ lên, hết thảy bá quan đứng dưới cổng đều đồng loạt quỳ xuống, cả dân chúng kinh thành cũng loạt xoạt quỳ theo.
Phương thống lĩnh thấy thánh chỉ xuất hiện, giật nảy mình, vội vã quỳ gối. Chiếu chỉ này có quyền năng cỡ nào, không cần nói ai cũng có thể hiểu.
Trữ Thiên Khang lại chắp tay cung kính hướng lên trời, lạnh giọng nói: “Phiền thống lĩnh chuyển lời đến hoàng thượng, nói bản vương hạn cho người trong vòng một nén hương phải ra tiếp chỉ. Nếu không, hoàng thượng liệu mà ăn nói với dân chúng và hai mươi vạn đại quân của bản vương!”
“Ngài…” Phương thống lĩnh thấy Khang vương nghiêm mặt không như nói chơi, cũng biết việc hệ trọng phải lập tức báo với hoàng thượng.
Không lâu sau, hoàng thượng dưới sự hộ giá của cấm quân uy nghiêm bước ra cửa cung. Theo sau hắn là thái hậu vận bộ phượng bào cao quý, Thủy Băng Tuyền mặc cung trang, Vân Quý phi và chúng phi tần hậu cung.
“Tham kiến hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mọi người đồng loạt hành lễ với Trữ Thiên Kỳ.
Bộ long bào của hắn ánh lên dưới nắng trời rực rỡ, khiến Trữ Thiên Khang thấy chói mắt vô cùng. Còn phía sau hắn, chúng quan lại và bách tính chẳng dám ngẩng đầu nhìn.
“Khang Vương, có biết đệ đang làm gì không?” Trữ Thiên Kỳ quét nhìn dân chúng ô hợp tụ tập sau lưng Trữ Thiên Khang, ánh mắt âm trầm liếc nhanh tờ thánh chỉ, đuôi mày khẽ nhướng, khóe mắt lập tức đảo qua Thủy Băng Tuyền.
Trữ Thiên Khang bèn lớn giọng: “Trữ Thiên Kỳ tiếp chỉ!”
Trữ Thiên Kỳ nhếch môi, nhẹ kéo vạt áo, thẳng lưng quỳ xuống.
Thái hậu và chúng phi tần phía sau cũng lục tục quỳ theo.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Bắc vương phi lập tức khởi hành về Bắc cảnh. Hoàng thượng không được phong nàng làm hoàng hậu, không được làm khó Thủy, Trương hai nhà! Khâm thử!”
Trữ Thiên Kỳ ngẩng đầu, như cười như không nhìn Trữ Thiên Khang: “Trẫm tuân theo tổ mệnh!”
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Nghe thấy hoàng thượng đã tiếp chỉ, mọi người đều lén trút một hơi nhẹ nhõm. Tuy ai nấy đều lấy làm khó hiểu trước sự sảng khoái không mảy may tức giận của hoàng thượng, nhưng chí ít, nguy hiểm tạm thời vẫn chưa đến.
Trữ Thiên Kỳ nhận thánh chỉ vào tay, nhìn Trữ Thiên Kỳ mà rằng: “Thanh Lăng từ khi khai quốc đến nay, ngoại trừ hoàng đế đời thứ tư tiếp chỉ của thánh tổ hoàng đế ra, chỉ có trẫm được tiếp những hai chiếu thư, còn đều do Khang Vương tuyên đọc. Ha ha ha, ông trời cũng thật khéo an bài.”
“Nếu hoàng thượng đã nghĩ được như vậy, thần đệ cũng thấy vui mừng.” Ánh mắt Trữ Thiên Khang như có như không liếc nhìn mu bàn tay nắm thánh chỉ của Trữ Thiên Kỳ đã nổi đầy gân xanh, thấp thoáng ý cười.
Quay sang Thủy Băng Tuyền, hắn nói: “Thất hoàng tẩu, bản vương sẽ phái tinh binh hộ tống hoàng tẩu về Bắc cảnh.”
Thủy Băng Tuyền gật đầu, đoạn hành lễ với Trữ Thiên Kỳ: “Hoàng thượng, thần phụ xin cáo lui.”
Trữ Thiên Kỳ bước gần tới nàng, cúi thấp bên tai Thủy Băng Tuyền, nhàn nhạt nói: “Hai đạo thánh chỉ của tiên hoàng đều đã về tay trẫm. Trẫm muốn xem xem, lần sau, nàng lấy gì để phản kháng đây! Nói cho nàng biết, hoàng hậu của trẫm chỉ có thể là nàng mà thôi!” Không chỉ vì Bắc cảnh, mà còn vì tôn nghiêm của bậc đế vương không cho phép hắn bất lực trước một người phụ nữ. Đợi sau khi hắn dẹp loạn Khang vương, thu hồi bốn vùng đất phong, thì nàng còn biện pháp gì chống đối hắn? Còn dám kiêu ngạo xem thường hắn? Hắn tin, không lâu nữa, hắn sẽ khiến nàng khuất phục dưới chân mình.
“Thần phụ cáo lui!” Thủy Băng Tuyền cười nói. Trong lòng bỗng thấy cảm hoài xót xa, đến cuối cùng nàng vẫn phải dùng đặc quyền mà ông ngoại và cậu đánh đổi bằng tâm huyết cả đời.
Trữ Thiên Kỳ mỉm cười nhìn bóng lưng nàng khuất dần, hắn xoay người, trong mắt đã không còn sự hiền hòa, chỉ thấy lóe lên con ngươi hung tợn, ngón tay vì siết chặt tờ chiếu chỉ mà trắng bệch cả ra.
Trước tiên là tiêu diệt Trữ Thiên Khang. Hắn muốn xem thử, lấy một chọi hai, Trữ Thiên Khang thắng bằng cách nào? Giải quyết được Khang vương rồi, những vương gia ở đất phong kia sẽ phải an phận. Kế đó là hủy thương mạch trong tay Giang Dĩ Bác…
Về phần nàng, Thủy Băng Tuyền, nàng là của trẫm, không còn lựa chọn nào khác cả. Đợi đến khi đoạt lại được nàng, cũng chính là lúc trẫm chặt gãy đi đôi cánh ngông nghênh cuồng ngạo của nàng, nhốt nàng trong hậu cung cả đời. Trẫm sẽ khiến nàng mở lớn mắt nhìn xem trẫm từng bước đưa nàng lên ngôi vị hoàng hậu.
Cấm quân tỏa trên những con đường lớn trong kinh đã rút sạch, số binh bao vây Thủy phủ và Trương phủ cũng không còn một mống. Kinh thành lại được trả về với dáng vẻ khi trước, dân chúng tạm gác mối lo qua bên, trở lại sinh hoạt bình thường. Chỉ có điều, trong chuyện trà dư tửu hậu, chẳng ai dám đem ‘đệm khúc’ vừa qua ra đàm tiếu lung tung. Bởi ai cũng biết, sau ‘đệm khúc’, ‘khúc nhạc chính’ sẽ thực sự bắt đầu.
…………
Mười ngày sau, trên quan đạo cách Tân thành Bắc cảnh chưa tới hai dặm đường, một bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần nhẹ vén màn xe. Nhìn cảnh sắc quen thuộc bên ngoài, Thủy Băng Tuyền thở dài một tiếng. Chuyến hồi kinh lần này, nàng đúng là lỗ to. Nhưng không sao, chờ Trữ Thiên Khang thuận lợi đăng cơ, nàng nhất định phải bắt hắn đền lại chiếu chỉ khác cho Trương phủ.
Trữ Thiên Kỳ bị tiêu diệt chỉ là vấn đề về thời gian. Nhưng lần này lại cho hắn được đắc ý, thuận lợi lấy đi chiếu chỉ của Trương phủ.
Còn chiến lợi phẩm của Trữ Thiên Khang, chính là cơ hội. Trong lòng bách tính, hắn là vị Vương gia chính nghĩa khí khái, ngày sau nếu có nổ ra chiến sự, vẫn sẽ được lòng dân.
Trữ Thiên Kỳ ngoài mặt là thua, nhưng lại có thể diệt trừ được một mối họa ẩn tàng. Chỉ e, có trong mơ hắn cũng mong sớm ngày thu về chiếu chỉ của Trương phủ. Hơn nữa, hắn không hề để ý đến hình tượng của mình, bởi cho đến bây giờ hắn chưa từng là bậc chính nhân quân tử, đường đường chính chính trong mắt người đời. Nên mục tiêu của hắn chỉ là phá bỏ thứ đặc quyền không biết lúc nào giáng cho hắn một nhát dao chí mạng mà thôi.
Từ nay, quyền lực của hắn là tối cao trong thiên hạ, không cần phải cúi đầu trước bất cứ thứ gì nữa.
Xem ra, tiếp theo đây chính là….
……..
“Vương phi về rồi… Vương phi về rồi…” Thủy Băng Tuyền bị tiếng hô vang bên ngoài làm cho giật mình sực tỉnh. Dọc đường đi chỉ có Hồng Hồ và Cảnh Trúc bên cạnh, cảm giác thật buồn chán. Lúc này, nghe thấy tiếng gọi nồng nhiệt bỗng thấy cay cay trong hốc mắt. Những dân chúng giản dị chân chất này hẳn lo lắng cho nàng nhiều lắm.
Về tới Bắc cảnh, cảm giác như đã thực sự trở về nhà. Tuy dọc đường đi vẫn là khung cảnh hoang sơ tiêu điều của một năm trước, nhưng chí ít, đã có con đường lớn bằng phẳng, dân chúng có đất đai, lại chăm chỉ trồng trọt. Không còn cảnh người người rách rưới, đói khát cùng những đôi mắt trống hoắc vô hồn.
“Tham kiến Vương phi. Vương phi vạn phúc.” Từ tận cổng thành đến phủ Bắc vương, dân chúng quỳ rạp hai bên đường, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng và kích động.
Thủy Băng Tuyền vừa bước xuống xe ngựa, lại cảm thấy ấm áp đến tận đáy lòng. Hệt như, một đứa trẻ được trở về với vòng bảo bọc thương yêu của gia đình vậy.
“Thuộc hạ tham kiến Vương phi!” Cao Nho An tiến lên một bước, cung kính hành lễ. Gặp được người, hắn không ngăn nổi sự xúc động trong lòng, được tin hoàng thượng ép buộc Vương phi, tim hắn như bị treo vào một sợi chỉ, lơ lửng trên cao, lúc nào cũng phập phồng lo sợ. Cũng may, Vương phi đã bình an trở về.
“Những ngày này, vất vả cho Cao tiên sinh và Trữ quận vương!” Thủy Băng Tuyền điềm đạm gật đầu với Cao Nho An.
“Thuộc hạ không dám!”
Thủy Băng Tuyền đưa mắt đối diện với Trữ Hy, mỉm cười chào.
Hiếm khi có nụ cười trên gương mặt lạnh nhạt của Trữ Hy, chỉ thấy nét mặt hắn hơi giãn ra, ôn hòa.
Thủy Băng Tuyền lại quay sang dân chúng đứng ngoài phủ đệ, lớn tiếng nói: “Mọi người đứng dậy cả đi, trở về ai làm việc nấy.” Nàng đã về, sẽ không rời đi nữa. Từ nay về sau, nàng sẽ bảo vệ vùng đất này, khiến nó vững mạnh để không ai dám coi thường.
“Dạ.” Tuy miệng thì đáp vậy, nhưng ánh mắt họ vẫn tha thiết dán chặt lên vị Vương phi mà họ tôn sùng, một tấc không rời.
“Vương phi đi đường mệt mỏi, mọi người cũng về đi cho người nghỉ ngơi.” Trữ Hy lúc này mới lên tiếng, khóe mắt lại liếc qua Thủy Băng Tuyền ra hiệu, ý bảo nàng mau vào phủ.
Thủy Băng Tuyền gật đầu, thật ra nàng cũng mong ngóng Tiểu Miêu đến nóng ruột rồi.
Sải bước trên dải hành lang quen thuộc, đến trước phòng ngủ của mình, nàng nhẹ đẩy cửa ra. Thấy Tiểu Miêu đang ngủ trên giường thì chớp mắt liên tục như muốn ngăn thứ gì đó nghẹn ngào trực trào lên. Ngót nửa tháng không gặp, Tiểu Miêu của nàng lớn lên trông thấy.
“Lần sau không được phép tự biến mình thành quân cờ như thế nữa!” Một giọng nam trầm ấm vang lên, ngữ điệu vừa xót xa vừa trách cứ.
Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu, nhìn người đàn ông ngồi bên mép giường, thấy sâu trong đáy mắt hắn là sự lo lắng và yêu thương tràn đầy, giọt nước mắt cuối cùng cũng không kìm được, trào lên trong hốc mắt nàng.
“Sao lại vậy?” Giang Dĩ Bác thấy nàng khóc thì cả kinh, khẩn trương đến sốt ruột.
Dưới màn nước mắt, vẫn cảm nhận được sự lo lắng của Giang Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền bèn nhào hẳn vào lòng hắn, bá vào cổ hắn nghẹn ngào: “Dĩ Bác, lần sau thiếp sẽ không làm thế nữa!”
“Còn có lần sau sao?” Giang Dĩ Bác mắng yêu, hơi đẩy nàng ra, nhẹ nhéo phạt vào cái mũi thanh tú của nàng.
“Đây là thiếp dùng để phạt Tiểu Miêu mà, sao chàng lại dùng để trêu thiếp chứ?” Thủy Băng Tuyền ôm chặt lấy cổ hắn, nũng nịu nói. Trong lòng lại cảm thấy có lỗi. Nàng ở trong cung, hắn nhất định sẽ lo lắng khôn cùng, nhưng vẫn làm theo ý nàng, để nàng ở đó ba ngày, lại một mình đưa Tiểu Miêu về Bắc cảnh trước. Hắn quả thực vô cùng chiều chuộng nàng.
Thủy Băng Tuyền nhắm mắt đặt cằm lên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Thiếp rất nhớ chàng và Tiểu Miêu.” Từ lúc nào, hắn và Tiểu Miêu đã trở thành toàn bộ cuộc sống của nàng?
Giang Dĩ Bác nghe những lời nhẹ nhàng ấy, nét giận trên mặt lập tức biến thành vẻ nhu tình. Hắn siết nàng vào lòng mình, khẽ thở dài: “Nếu không phải đã biết nàng đang trên đường về, ta thực sự sẽ xông vào cung cướp người mất.”
“Thiếp biết, nên thiếp chỉ ở trong cung đúng ba ngày mà thôi.” Cho nên nàng chỉ đến sau hắn một ngày.
Đôi mắt đen thẳm của Giang Dĩ Bác khẽ cúi nhìn người con gái trong lòng, vẫn chưa thôi giận mà hừ nhẹ một tiếng.
“Được rồi… Dĩ Bác, chàng đừng giận nữa. Chẳng phải thiếp đã bình an trở về sao? Ha ha, bây giờ chúng ta chỉ việc tọa sơn quan hổ đấu, thi thoảng chỉ tay xen vào một chút là được.” Thủy Băng Tuyền tinh nghịch nháy mắt, rồi hôn chụt lên mặt hắn một cái.