Xe chạy đến chân núi thì hết đường, A Bảo không thể không theo Ấn Huyền xuống xe cuốc bộ.
Lão quỷ cùng Tứ Hỉ biến thành trạng thái thật thể, lưng đeo hai cái túi hành lý còn cao hơn cả đầu, A Bảo cũng cõng trên lưng một cái, nhưng rõ ràng là nhỏ hơn rất nhiều. “Đây là cái gì?” Cậu đi chưa được bao lâu đã thở hồng hộc hỏi.
Lão quỷ nói: “Thức ăn nước uống.”
A Bảo giật mình nói: “Tất cả đều là?”
“Tất cả đều là”
” Ở đây không phải chỉ có tôi với tổ sư gia là cần thức ăn nước uống sao?”
“Chỉ có cậu cần.” Lão quỷ nhìn cậu.
A Bảo nhớ tới hắn có nói qua Ấn Huyền có thể một tháng không ăn không uống, trong lòng nhất thời sinh ra một hồi dự cảm bất hảo, “Các người dự định ở trong núi ngốc bao lâu?”
Lão quỷ nói: “Không biết, có lẽ là hai ba ngày, mà cũng có lẽ là hai ba tháng.”
A Bảo la hoảng lên, “Như vậy một chút đồ đạc này ăn trong hai ba tháng sao?” Cậu sẽ ốm nhom cho coi, cậu lưu luyến nắm nắm đám thịt béo đến lỏng lẻo trên cánh tay.
Lão quỷ nói: “Vậy phải ăn tiết kiệm một chút.”
A Bảo nói: “Tôi có thể ở chân núi chờ mà.”
Ấn Huyền quay đầu lại.”Ngươi nghĩ muốn đi theo Thượng Vũ làm cương thi sao?”
“Ách, nơi này hẻo lánh như vậy......” A Bảo thất kinh nhìn bốn phía, cành lá dày đặc chặn hơn phân nửa không trung, mảnh trời ngẫu nhiên lộ ra cũng là màu xám âm u, gió núi lạnh lẻo vô thanh vô tức thổi lất phất lại đây, không theo một quy luật nào. Cậu cảm giác được da gà trên người bắt đầu nhảy múa tập thể: “Tôi cần phải khuyên sư phụ cùng sư thúc chậu vàng rửa tay, làm một chuyến này quả thực là nằm ăn cả đời a.”
Lão quỷ nói: “Tại sao?”
A Bảo nói: “Ý tôi là nếu như tôi lớn tuổi thêm một chút nữa, đi đứng sẽ bất tiện.”
Tứ Hỉ nói: “Đại nhân, đó là bởi vì bình thường ngài chỉ ăn rồi nằm bất động đó chứ.”
A Bảo nói: “Ta không hỏi ý kiến của em.”
Tứ Hỉ nói: “Nga.”
A Bảo dừng bước nhìn thấy Ấn Huyền đột nhiên cũng dừng bước chân quay đầu lại liền khẩn trương nói: “Có phải có cái gì xảy ra rồi hay không?”
Khóe miệng Ấn Huyền gợi lên, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi han: “Lớn tuổi một chút thì nên chậu vàng rửa tay?”
......
Thiếu chút nữa đã quên nơi này có một lão...... tổ sư gia đã tu hành cả trăm năm a!
A Bảo lập tức đắp lên mặt nụ cười mười vạn phần thành thật nói, “Đây đương nhiên là trường hợp đặc biệt mà, tôi là nói giống như sư phụ của tôi vậy, lớn tuổi rồi, thể lực không còn tốt như trước nữa.”
Ấn Huyền nói: “Sư phụ ngươi gặp nguy, chẳng lẽ ngươi không lo lắng chút nào?”
A Bảo nói: “Tục ngữ nói cát nhân tự có thiên tướng. Sư phụ được Phan chưởng môn sửa đổi tên, nghe nói có thể không bệnh không lo mà sống đến chín mươi chín tuổi. Tôi đối với kỹ thuật của chưởng môn phái cát tường rất là tin tưởng.” Cậu nguyên bản còn tưởng mình vỗ mông ngựa phi thường điêu luyện, hẳn là lão quỷ cũng phải lên tiếng ủng hộ, ai ngờ lão quỷ thế nhưng thở dài.
” Phan Triết nếu cũng tới thôn Quỷ Sát rồi, đã nói lên mệnh cách của Tư Mã Thanh Khổ xuất hiện vấn đề.”
A Bảo oa oa kêu lên: “Không thể nào?! Vậy chúng ta đây nhanh lên một chút đi.”
Lão quỷ nói: “Tốc độ bây giờ của cậu cùng vừa rồi có cái gì khác nhau sao?”
A Bảo nói: “Ngài không có nghe thấy tiếng tim tôi đập gia tốc sao?”
Lão quỷ: “......”
Cho dù có bản đồ, thôn Quỷ Sát so với trong tưởng tượng của bọn hắn vẫn rất khó tìm.
Vào đêm cả ngọn núi chẳng khác gì một cái lồng sắt khổng lồ úp xuống.
Đám người A Bảo ngồi vây quanh ở bên cạnh đống lửa, lão quỷ đưa một khối bánh bích quy nén cho cậu, kèm theo một chén nước nhỏ.
“......” A Bảo tiếp nhận nói, “Đây là đồ ăn khai vị sao?”
Lão quỷ nói: “Ăn xong đi ngủ sớm một chút.”
A Bảo nói: “Nhưng nửa đêm tôi sẽ tỉnh vì đói.”
” Vậy chứng minh hôm nay cậu còn chưa đủ mệt.” Lão quỷ biến thành trạng thái thể, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn cái túi to bên cạnh.
“......” A Bảo nói, “Nhưng mà tôi rất nhanh sẽ ngủ lại.” Trong núi không có điện, cho nên cho dù cậu mang theo di động cùng một đống pin di động cũng không dám dùng để chơi trò chơi, chờ cơm nước xong, đi theo Tứ Hỉ vòng quanh đống lửa tiêu thực một vòng xong, liền chui vào trong một cái túi ngủ duy nhất.
Gió núi rất lạnh.
Bởi vì không có lều trại, cho nên mặt của A Bảo vẫn bị gió lạnh vù vù thổi mạnh, thế cho nên cậu không thể không một lát thì đem mặt chui vào trong túi ngủ, một lát lại chui trở ra để thở.
Ấn Huyền bị cậu lăn qua lăn lại đến mức tâm cũng phiền, dứt khoát đem cậu tha lại đây, đặt ở trên đùi, mặt hướng về phía mình.
Một loạt động tác của hắn quá nhanh, thế cho nên thời điểm A Bảo há mồm muốn kinh hô một tiếng thì cảnh sắc trước mắt đã biến thành cái áo bào trắng của Ấn Huyền.
“Tổ sư gia.” Cậu hạ giọng nói.
Ấn Huyền thùy mâu.
Dường như A Bảo nhìn thấy cặp mắt hắn lóe ra ánh sáng nhàn nhạt mầu hổ phách thì phải? Chẳng lẽ đây là hai mắt phát ánh sáng trong truyền thuyết sao?...... Mình có tú sắc khả xan không nhỉ? Cậu trừng mắt nhìn, phát hiện ánh sáng kia có chút tối, có phần giống như ánh sáng trăng u ám dọc theo đường đi, chẳng hề đáng sợ chút nào.
“Như vậy tôi sẽ bị sái cổ đó.” Cậu ăn ngay nói thật.
Ấn Huyền nói: “Đầu như vậy là được rồi.”
“...... Chúc ngủ ngon.”
Ngày hôm sau đứng lên, A Bảo không có bị sái cổ, nhưng đùi cùng cánh tay giống như bị người ta dùng gậy gõ một trận, vừa xót vừa đau, tốc độ leo núi cũng không bằng ngày hôm qua. Lão quỷ nhìn không được, đành phải đem luôn hành lý của cậu cõng lên lưng mình, mặc dù vậy, cậu vẫn là người chậm nhất.
” Định thân phù vẽ như thế nào rồi?” Ấn Huyền hỏi.
A Bảo nâng cánh tay lên, ở trên không trung qua loa huy huy hai cái.
Ấn Huyền nói: “Bên trái cùng bên phải không cân xứng.”
...... Vậy cũng nhìn ra được? Đoán mò sao?
Vẻ mặt A Bảo hiện lên chữ không tin.
Ấn Huyền tùy tay giữa không trung vẽ một cái định thân phù. Phù cứ như vậy dừng lại ở giữa không trung. Tựa như lần trước vậy.”Xem hiểu được chứ?”
A Bảo nhìn kỹ, quả nhiên hai bên vô cùng cân xứng.
Ấn Huyền huy tay áo biến mất, “Tiếp tục đi.”
A Bảo không thể làm gì khác hơn là chăm chú vẽ bùa.
Ấn Huyền vài lần đều không hài lòng, mãi đến lần thứ mười ba mới miễn cưỡng gật đầu nói: “Có tiến bộ.”
“Có thể nghỉ ngơi một chút không?” A Bảo đáng thương nhìn hắn.
Ấn Huyền ngoảnh mặt làm ngơ nói: “Phệ hồn phù.”
“......”
Đến lúc ăn cơm trưa. Ngay cả cánh tay A Bảo cũng không nâng lên nổi. Cậu cầm khối bánh bích quy nén qua loa nhét vào miệng, kèm thêm một chén nước nuốt xuống, sau đó liền dựa vào gốc cây ngủ gật.
Mười lăm phút sau, Ấn Huyền lại kéo cậu lên đường.
A Bảo vẻ mặt cầu xin nói: “Tổ sư gia, tôi sẽ chết đó.”
Ấn Huyền nói: “Ta sẽ đem ngươi đốt thành tro, để tránh biến thành cương thi.”
Sắc mặt A Bảo càng khổ, nói: “Không nghĩ tới ngay cả hậu sự của tôi tổ sư gia cũng an bài tốt lắm.”
“Cấm hồn phù.”
“......” Vẫn là đốt thành tro đi.
Lại là một ngày đi qua.
Ngày hôm qua A Bảo còn đối với chuyện mức độ sạch sẽ của khoảng đất mà chọn tam lấy tứ giờ thì trực tiếp gục trên mặt đất, sau đó gian nan trở mình, giống như một con cá chết nằm ngửa phơi bụng.
“Đại nhân, ăn cơm chiều.” Tứ Hỉ giúp cậu lĩnh bánh bích quy cùng nước.
A Bảo hé miệng.
Tứ Hỉ đem bánh bích quy bẻ thành từng khối nhỏ nhét vào trong miệng cậu.
Ăn xong cơm chiều nằm một lát, rốt cục A Bảo khôi phục chút sức lực, cậu chậm rì rì mà ngồi xuống, lập tức giật mình nói: “Đây không phải là chỗ chúng ta nghỉ ngơi ngày hôm qua sao? Quỷ dựng tường sao?”
Ấn Huyền nói: “Không, đây đích thật là địa phương khác.”
A Bảo nhìn về phía bốn phía, chỉ vào nhánh cây đốt ngày hôm qua nói: “Xem, kia không phải chúng ta dùng ngày hôm qua còn lại sao?”
Lão quỷ cầm lấy một nhánh cây trong đó, đem đống củi đẩy ra nói: “Cậu cảm thấy đúng là nó sao?”
A Bảo quan sát một chút, “A? Trên tảng đá không có dấu vết bị lửa đốt qua.”
Lão quỷ nói: “Có người cố ý bài nghi trận, nhưng lại không hiểu biết thường thức gì.”
A Bảo nói: “Có ý tứ gì? Tôi không hiểu. Làm sao lại có hai ngọn núi giống nhau như đúc chứ, chuyện này không phù hợp lẽ thường!”
Ấn Huyền lấy bản đồ cùng bản sao chép đưa cho cậu.
A Bảo nghi hoặc nhận lấy, sau đó tiến đến bên cạnh đống lửa xem thử, “Có cái gì khác biệt sao? A, bản sao chép còn rõ hơn trong bản đồ nữa?”
Ấn Huyền nói: “Tào Cảnh nhất định cảm thấy được bản đồ không đủ rõ ràng cho nên đem bản đồ quét hình vào máy tính, thông qua kỹ thuật máy tính sửa chữa cho càng thêm rõ ràng, sau đó lại in ra, thế nhưng chỗ đáng giá nhất của tấm bản đồ này chính là lớp trên rất mơ hồ.”
A Bảo suy nghĩ một chút, đem bản đồ lăn qua lộn lại nhìn ở các góc độ khác nhau, rốt cục khi nâng bản đồ lên đến một độ cao nhất định khiến cho ánh trăng tràn vào bản đồ, có thể nhìn thấy mấy chữ phát sáng lên.
“Hiện tại chúng ta hẳn là ở vị trí này.” A Bảo vươn tay chỉ chỉ vào một ngọn núi phía trên, “Đại Kính Sơn?” Ánh mắt cậu nhìn lại ngọn núi ngày hôm qua đã đi qua, “Tiểu Kính Sơn?”
Ấn Huyền nói: “Đây là hai ngọn núi có cảm ứng với nhau.”
A Bảo nói: “Cảm ứng? Song bào thai?”
“Nghe đồn thật lâu thật lâu trước kia, có một đôi thần tiên sinh đôi, lớn kêu Đại Kính Tiên, nhỏ kêu Tiểu Kính Tiên. Bọn họ mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ, tình cảm phi thường tốt. Sau đó Đại Kính Tiên yêu một vị tiên nữ, từ từ xa lánh Tiểu Kính Tiên, Tiểu Kính Tiên thương tâm thành bệnh, cuối cùng tan hết tiên nguyên chết ở trong nhà. Ngày Tiểu Kính Tiên chết, Đại Kính Tiên lòng đau như ai xé, hắn liền biết em trai xảy ra chuyện, vội vàng chạy gấp trở về thì phát hiện thi thể của Tiểu Kính Tiên. Đại Kính Tiên cực kỳ bi thương, vì muốn cho mình cùng em trai vĩnh viễn cùng một chỗ, hắn đã đem trái tim của hai bên ra trao đổi với nhau. Một khắc khi hai trái tim để vào cùng nhau, bọn họ biến thành hai ngọn núi. Đây là nguồn gốc của Đại Kính Sơn cùng Tiểu Kính Sơn, không nghĩ tới dĩ nhiên là có thật.” Lão quỷ cảm khái nói.
A Bảo nói: “Ách, cái này dùng ánh trăng chiếu vào mới có thể nhìn thấy tên địa danh không phải là quá thần bí hay sao? Ngài làm sao biết chúng nó chỉ là truyền thuyết?”
Lão quỷ nói: “《 Sơn xuyên kỳ văn lục 》 có đề cập qua, nhưng không ai biết nó ở nơi nào, cho nên vẫn tưởng là chỉ là một truyền thuyết.”
A Bảo nói: “Đại Kính Sơn cùng Tiểu Kính Sơn này thật đúng là thông minh sắc xảo, ngay cả củi lửa chúng ta đốt cũng có thể bắt chước rập khuôn.”
Ấn Huyền nói: “Đại Kính Sơn cùng Tiểu Kính Sơn chẳng qua là có cây cối hoa cỏ địa hình sinh trưởng giống nhau như đúc, bởi vì đều là do con người tạo nên.”
A Bảo nói: “Vậy nhánh cây này...... chúng ta đang bị người theo dõi?”