A Bảo nói, “Vào trong rồi nói.”
Ấn Huyền nhướn mày nhìn cậu bước vào rồi mới đóng cửa lại.
Nơi ở của Quỷ Thần Tông chưa từng có người ở nhưng cũng không phải quá mức rách nát, chỉ là sân có cỏ dại mọc.
A Bảo nói, “Con muốn xem Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm.”
Ấn Huyền nhìn cậu, không nói.
Khóe miệng A Bảo giương lên, “Chẳng lẽ tổ sư gia không niệm tình với con sao?”
Thanh âm Ấn Huyền lạnh lùng, “Ngươi là ai?”
A Bảo cười, “Con? Con đương nhiên là Đinh Côi Bảo.”
Ấn Huyền đột nhiên ra tay.
Tốc độ của hắn cực nhanh, nếu thực sự là A Bảo thì tuyệt đối không thể phản ứng được trước tốc độ đó nhưng ‘A Bảo’ trước mắt không những phản ứng lại mà còn có thể thoải mái tránh.
Sắc mặt Ấn Huyền ngày càng khó coi, “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Đinh Côi Bảo.”
Ấn Huyền nheo mắt, ngón tay vung lên, niệm chú.
Đinh Côi Bảo cười nói, “Chiêu hồn? Tôi đứng ngay trước mắt ngài, ngài triệu hồi hồn phách của tôi làm gì?” Dường như xác minh lời cậu nói, hồn phách Đinh Côi Bảo đột nhiên thoát từ trong thân thể ra nhưng nhanh chóng lại trở về. Cho dù chỉ trong chớp mắt nhưng cũng đã đủ để Ấn Huyền nhìn rõ toàn bộ. Hồn phách này giống A Bảo như đúc.
Ấn Huyền nói, “Hồn phách không thể hiện rõ khuôn mặt.”
Đinh Côi Bảo nói, “Nhưng sinh hồn thì có.”
Ấn Huyền không nói gì.
Đinh Côi Bảo nói, “Nếu ngài đã không cho tôi xem kiếm thì chúng ta thử một lần đi?”
Ấn Huyền nói, “Thử cái gì?”
“Từ nhỏ đến ớn tôi vẫn là thiên tài, chưa từng có người nào có thể vượt qua được. Bởi vậy nên tôi rất thắc mắc xem liệu cái người mà ‘tôi’ thần tượng như thần liệu có mạnh đến như vậy hay không.”
Linh quang trong đầu Ấn Huyền chợt lóe, “Ngươi là nhân cách thứ hai của A Bảo?”
Đinh Côi Bảo sửng sốt sau đó lập tức cười, “Ngài nói vậy cũng có thể nhưng tôi thấy hình như cậu ta mới là nhân cách thứ hai mới đúng.
Trong khi cậu đang nói, Ấn Huyền ra tay.
Chỉ là định thân phù nhưng với tốc độ ra tay xuất quỷ nhập thần của Ấn Huyền thì Đinh Côi Bảo cũng không dám khinh thường.
Đinh Côi Bảo lập tức vung bút, vẽ một lá bùa cực kì phức tạp nhưng chỉ trong nháy mắt Ấn Huyền có thể nhìn ra được đây là bùa triệu hồi ác quỷ.
Ấn Huyền phản thủ thiết kế kết giới, vây trận pháp ở trong khiến nó không thể liên lạc với địa phủ.
Đinh Côi Bảo xoay bút trên ngón tay, tựa tiếu phi tiếu nói, “Ngài quả nhiên rất am hiểu trận pháp.”
Ấn Huyền nói, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Đinh Côi Bảo nói, “Thẳng thắn mà nói thì tôi còn chưa nghĩ tới.”
Hiển nhiên câu trả lời ấy không nằm trong sở liệu khiến Ấn Huyền hơi hơi kinh ngạc. Hắn nói, “Giao thân xác A bảo ra.”
Đinh Côi Bảo nói, “Ngài không nghĩ là tôi hữu dụng hơn so với cậu ta sao?”
Ấn Huyền nói, “Ngươi rất phiền.”
Đinh Côi Bảo nói, “A, vậy là ngài chọn một đối thủ như thần và một đồng đội như heo?”
Việc hình dung như vậy làm Ấn Huyền phản cảm nhưng hắn vẫn không nói gì cả.
Đinh Côi Bảo cười, “Kỳ thật từ khi ra khỏi tác hồn đạo tới này, chỉ khi ở đây tôi mới có thể chiếm dụng thân xác này, ngài biết vì sao không?”
Ấn Huyền bất động thanh sắc.
“Bởi vì cậu ta muốn mạnh lên.” Đinh Côi Bảo nói, “Nhưng vì có tôi ở đây cậu ta không thể mạnh lên vì nếu mạnh lên thì khác nào ngang bằng tôi. Cậu ta muốn mạnh lên thì cũng chẳng khác nào muốn biến thành tôi cả.” Cậu nói xong, bước chân hơi hơi lui lại phía sau.
Ấn Huyền nghi hoặc nhìn.
Không thể trách hắn nghi ngờ vì thần sắc Đinh Côi Bảo rất kì quái, giống như bị chuốc thuôc mê, ánh mắt không còn tiêu cự, đột nhiên lảo đảo ngã xuống.
“Cốc...cốc..” Có người gõ cửa bên ngoài.
Ấn Huyền lao tới ôm A Bảo đặt lên giường trong phòng nhủ, sau đó ra mở cửa. Một loạt động tác chỉ tốn bốn, năm giây nên khi A Bảo vừa nâng tay đụng tới tay áo Ấn Huyền thì người cũng đã biến mất.
A Bảo ngáp một cái, xoa xoa thái dương, rón ra rón rén rời giường, lén lút ngồi nghe.
Người đến là Phan Triết và Lao Đán.
Hai người đi cùng nhau khiến A Bảo sửng sốt. Trong đầu cậu lúc nào cũng nghĩ Phan Triết hẳn là đứng về phía Ấn Huyền mà Lao Đán lại đứng phía đối diện, nhưng tại sao hai người này lại cùng nhau xuất hiện?
Đầu tiên, Phan Triết còn nói chuyện tào lao rồi mới dần đi vào chủ đề, “Nhiều năm qua Ấn Huyền tiền bối vẫn bôn ba vì sự tình của Thượng Vũ?”
Ấn Huyền nói, “Giết cương thi kiếm tiền, sao ta lại không làm?”
A Bảo còn đang thấy ngạc nhiên vì họ cùng nhau tìm đến nơi nhưng câu hỏi tiếp theo của Lao Đán đã trả lời tất cả, “Thượng Vũ có phải là Thượng cổ thần thú?”
Ấn Huyền nói, “Ngươi nghe thấy tin này từ đâu?”
Lao Đán vẻ mặt không kiên nhẫn, “Ngài nói có phải hay không cái đã.”
“Không phải.” Ấn Huyền đã trả lời chắc chắc như vậy rồi nên Lao Đán cũng không còn nguyên nhân ở lại nữa.
Phan Triết cười nói, “Hóa ra là không phải. Lao huynh đã quá lo lắng rồi.”
Lao Đán cười lạnh, “Sẽ rất nhanh bỏ phiếu thôi. Chúng ta chờ đến lúc đó đi.” Hắn nói xong liến đứng lên nhưng thấy Phan Triết vẫn còn ngồi đó lại nói, “Phan chưởng môn không đi?”
Phan Triết nói, “Tôi muốn hỏi Ấn Huyền tiên bối có muốn đem tam đại thế gia bỏ phiếu hay không.”
Trong lòng A Bảo căng thẳng. Nếu đồng ý thì hắn (Phan Triết) cũng có thể tính một phiếu.
Ấn Huyền nói, “Tùy tiện.”
Phan Triết nói, “Vậy thì tính đi.”
“Phan chưởng môn, ngài....” Lao Đán muốn nói cái gì nhưng lại bị Phan Triết lôi về. Đến khi hai người xuất môn, Ấn Huyền mới trở lại phòng ngủ, nhìn thấy A Bảo ngồi xổm góc cửa thì sửng sốt, đang muốn nói thì bị A Bảo xông lên, gắt gao ôm lấy eo, đầu dụi vào ngực hắn.
Ấn Huyền theo bản năng ôm lấy A Bảo.
“Tổ sư gia.” A Bảo tội nghiệp nói, “Mấy ngày nay con luôn cố gắng học tập.”
Ấn Huyền nói, “Nga?”
“Thật sự mà. Con đã đọc đến chương II trang 16.”
“....Không phải lúc ta rời đi cậu đã đọc đến chương II trang 15 sao?”
“Đúng nha. Điều này cho thấy con có tiến bộ.” =.=
Ấn Huyền, “...”
A Bảo nói, “Tuy rằng gần đây không thể học tập được nhiều nhưng ít nhất so với trước thì tốt hơn rồi. Nhưng mà thả dây dài thì câu cá lớn nên cho dù mỗi ngày học ít thì cũng có thể tích tiểu thành đại, một ngày nào đó con có thể trở thành thiên sư cường đại! Nga, tổ sư gia muốn diệt cương thi thì con sẽ trở thành đạo trưởng diệt cương thi!”
Ấn Huyền xoa xoa đầu cậu, “Kì thật cậu như hiện tại cũng tốt.”
A Bảo giật mình trừng mắt, “Tổ sư gia...ngài không phải là...chịu qua kích thích hay ủy khuất gì rồi chứ?”
Ấn Huyền nói, “Ăn cơm chưa?”
“Ngài hỏi hôm qua hay ngày mai?”
Ấn Huyền, “...”
Sau khi A Bảo trở về, cả người, cả nét mặt đều lòe lòe tỏa sáng.
Tứ Hỉ hỏi, “Đại nhân, ngài có mùa xuân* thứ hai rồi sao?”
(*mùa xuân: chỉ tình yêu á.)
A Bảo trừng mắt, “Mùa xuân thứ nhất của ta còn chưa qua đâu!”
Tứ Hỉ gật đầu, “Nga, hóa ra là tổ sư gia đại nhân.”
A Bảo khẩn trương bịt miệng y, “Em biết cái gì?”
Tứ Hỉ vô tội lắc đầu.
Tào Dục và Tam Nguyên đứng ăn canh, giọng điệu không tốt, “Ấn tiên sinh không sao chứ?”
A Bảo lúng túng, “Ai nói là tôi vừa đi gặp tổ sư gia? Di? Không đúng, sao tôi lại không có bất cứ ấn tượng nào về việc đã tới chỗ tổ sư gia nhỉ?”
Tứ Hỉ thở dài, “Đại nhân, ngài giả bộ rất kém.”
Tào Dục nói, “Tôi tận mắt thấy cậu đi ra.”
A Bảo hỏi, “Lúc tôi đi qua bậc cửa thì bước chân phải hay chân trái?”
Tào Dục nghĩ nghĩ, “Chân trái.”
“Không thể nào, tôi chỉ thích ra khỏi cửa bằng chân phải.”
Tào Dục vẫn kiên trì, “Tôi chắc chắn là chân trái.”
“Được rồi!” Tứ Hỉ hòa giải, “Đại nhân chụm chân nhảy ra ngoài.” ==|||
A Bảo, “....” Đây thực sự bôi đen hình tượng của cậu.
Tư Mã Thanh Khổ vốn ngồi trầm tư bên cạnh đột nhiên nói, “A Bảo, con không nhó mình đến thế nào sao?”
A Bảo nói, “Con xác định là không phải nhảy chụm chân hay bước chân trái.”
Sắc mặt Tư Mã Thanh Khổ ngưng trọng.
Bên ngoài có tiếng đập cửa, Lam đại thúc ra mở không thấy ai nhưng lại cầm vào một cài giấy mời khác ghi giờ giấc đi vào.