A Bảo nói: “Vậy Trân Châu với San Hô đâu rồi?” Tốt xấu gì cậu với Trân Châu cũng từng nói chuyện với nhau mấy câu, từng có tình hữu nghị “trên giường dưới giường”, cho nên cậu hy vọng các cô ấy có thể bình an rời khỏi đây.
Tào Dục cười lạnh nói: “Cậu có biết tại sao gã động chủ bị sống nuốt không?”
A Bảo chần chờ nói: “Thịt của hắn ngon lắm hả?”
Tào Dục nói: “Bởi vì thời điểm hắn đang lẩn trốn thì bị San Hô chặt bỏ chân, dùng hắn để hấp dẫn lực chú ý của Mị Nương, ả mới có thời gian để bản thân đào thoát.”
A Bảo nghĩ đến tiếng kêu thảm của động chủ, nhớ tới tình cảnh ngay lúc đó, chân tay đều phát lạnh.
Lão chuột già nói: “Hừ, tác phong của Kỳ Lân thế gia trước giờ vẫn luôn ngoan lệ bá đạo, không cần nói lý lẽ, chỉ cần vì mục đích không từ thủ đoạn, các ả làm như vậy, tôi không có gì phải ngạc nhiên.”
A Bảo nói: “Đây là lời nói phiến diện của các người, rất khó làm cho người khác tin được.”
Lão chuột già liếc mắt nhìn cậu, ý châm chọc rất rõ ràng trong mắt.
Tào Dục nói: “Lời của chúng ta nói thì không tính, vậy lời Mị Nương nói hẳn là nên tính chứ?”
Cánh cửa bị mở ra từng chút từng chút.
Bên ngoài không hề có lấy một tiếng động.
Lão chuột già nhíu mày nói: “Có phải ả biến về hình người rồi đào tẩu rồi không?”
Tào Dục nói: “Hai người của Kỳ Lân thế gia nói không chừng còn mai phục trên đường, ả không dám làm thế đâu.”
A Bảo nghe thấy tiếng nói của hắn đã tới gần cánh cửa.
Ầm, một xung lực thật lớn vừa đập xuống bên cạnh.
Cùng lúc đó, trong lòng ngực A Bảo vừa động, chờ cậu hoàn hồn thì Tam Nguyên đã xông ra ngoài!
“Cẩn thận!” A Bảo chỉ kịp hét lên câu này.
Hết thảy mọi chuyện phát sinh quá nhanh.
Chờ lúc cậu cùng Ấn Huyền chạy tới cửa, chỉ thấy một con rắn khổng lồ đang chiếm cứ trung tâm của thạch thất, nó ngẩng đầu thẳng lên, từ trên cao vừa nhìn xuống bọn hắn chằm chằm vừa phun lưỡi.
Lão chuột già đứng ở trước mặt nó ba bốn thước, ngửa đầu, trong tay cầm một vốc bột phấn, bột phấn không ngừng từ kẽ tay hắn bay ra.
Trên mặt đất có một vết máu, phía trên còn có một dấu giày, dấu này nhìn rất quen mắt, một đôi hài được dán bằng tay, là đôi giày độc nhất vô nhị mà cậu đã đốt cho Tam Nguyên.
Tí tách.
Bên trong thật sự rất im lặng, cho nên tiếng nước chảy nhẹ như vậy vẫn làm cho người ra nghe hết sức rõ ràng.
A Bảo quay đầu lại nhìn về phía nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy trong góc, không ngừng có vết máu nhỏ xuống.
“Tam Nguyên?” Cậu thử kêu một tiếng, bả vai lập tức đau nhức, thân thể bị đẩy ra xa, ngã vào một vòng tay ôm ấp.
Tứ Hỉ đang ôm lấy cậu, đau đớn nói: “Đại nhân không có việc gì chứ?” Vừa vặn lúc con rắn đột nhiên phóng sang đây, Ấn Huyền trước tiên đẩy A Bảo ra, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, trực tiếp đem cậu như chưởng về phía tường đá. Trong thời điểm chỉ mành treo chuông Tứ Hỉ đã hóa làm thật thể thay cậu hứng lấy cú va chạm.
A Bảo ôm lấy đầu gối, nhíu mặt nói: “Không sao cả.”
Tứ Hỉ giúp đỡ A Bảo đứng lên.
Bên kia Ấn Huyền cùng lão chuột già đã bắt đầu chiến đấu với con rắn.
Suy cho cùng cũng là tọa kỵ mà yêu vương coi trọng, cho dù là đổi nghề giữa chừng thì thực lực cũng không phải bình thường. Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn ngủn, A Bảo đã nhìn ra nó chẳng những lì lợm, nước lửa không xâm, hơn nữa phản ứng linh mẫn, thân thủ thoăn thoắt. Thân hình cồng kềnh chẳng những không trở thành gánh nặng của nó ngược lại nhờ vào ưu thế thể trọng nó còn khiến cho Ấn Huyền cùng lão chuột già phải trốn đông trốn tây đến mức không có thời gian để thở.
A Bảo lẩm bẩm nói: “Đánh như vậy không phải phương pháp hay a.”
Tứ Hỉ nói: “Đại nhân có biện pháp gì sao?”
A Bảo hai tay bắt làm loa, kêu lên: “Đánh rắn phải đánh giập đầu!”
Lão chuột già linh hoạt tới được gần cái đuôi của con rắn, lúc rảnh rỗi còn trừng mắt nhìn cậu một cái. Ánh mắt kia giống như đang nói: Vô nghĩa! Có bản lĩnh tự cậu đến đây.
Ấn Huyền đột nhiên rút trường kiếm ra.
Xích huyết bạch cốt thủy hoàng kiếm!
A Bảo hưng phấnbắt lấy tay Tứ Hỉ: “Đến rồi, đến rồi!”
Tứ Hỉ cảm khái nói: “Thời khắc mấu chốt vẫn là tổ sư gia đại nhân đáng tin cậy a!”
Con rắn theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, cơ thể đột nhiên lao về hướng góc phòng có dấu máu.
Lão chuột già vừa chạy như bay sang vừa vung vẩy đám bột phấn trắng mịn như bột mì.
Bột phấn dính vào vảy của con rắn phát ra tiếng xèo xèo, như một nồi cháo đang sôi trào ra ngoài.
Con rắn bị đau ra sức vẫy đuôi, đầu tông mạnh vào góc tường.
“Tam Nguyên!” A Bảo lo lắng hô lên.
Mặc dù nhìn không rõ tình hình trong góc phòng, nhưng chỉ cần dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết người đang ẩn thân lại bị thương chảy máu nhất định là Tào Dục. Còn Tam Nguyên từ nãy đến giờ vẫn không thấy đâu, cho thấy rằng hắn cũng đã cùng Tào Dục ẩn thân.
“Không có việc gì.” Giọng nói của Tam Nguyên phát ra từ hướng góc tường.
Con rắn nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu lại.
Phía sau, Ấn Huyền cầm kiếm đã muốn áp đảo được nó.
Lần trước bởi vì đang ở trong cuộc chiến, căn bản không có cơ hội nhìn cho rõ thanh kiếm này, giờ A Bảo mới phát hiện Xích huyết bạch cốt thủy hoàng kiếm là thanh kiếm có màu trắng, nhưng trên thân kiếm có hoa văn màu đỏ sậm, tựa như máu tích ở trên thanh kiếm, đẹp đẽ tột cùng.
Mũi kiếm đâm vào lớp vảy trên mình con rắn khiến nó phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, vậy mà lại là tiếng rên của một người phụ nữ.
Thân kiếm đâm sâu từng chút một vào thân con rắn.
“A!” Miệng con rắn lớn đột nhiên mở lớn, phun ra một viên nội đan màu xanh thẫm to bằng cái trứng chim.
Lão chuột già tay mắt lanh lẹ phi thân qua bắt nó vào tay.
Con rắn vặn vẹo mãnh liệt trên mặt đất, thân thể dần dần thu nhỏ lại, quả nhiên là Mị Nương. Cô ả bò rạp trên mặt đất, máu loãng chảy từ miệng và ngực ra không ngừng, đôi mắt không còn thần thái, rất nhanh thì tắt thở.
Rốt cuộc lại một sinh mệnh nữa đã ra đi.
A Bảo chứng kiến mà phát lạnh trong lòng, nhìn lại hướng Ấn Huyền, chỉ thấy mặt hắn không đổi sắc rút kiếm ra, bỏ vào trong tay áo, sau đó vẩy vẩy tay với cậu.
Máu loãng dọc theo cánh tay hắn nhỏ xuống dưới theo ống tay áo trắng tinh giống như một đoá hoa mai đỏ tươi nở rộ trên nền tuyết, cho dù dưới ánh lửa lúc mờ lúc tỏ vẫn chói mắt vô cùng, cậu chỉ cảm thấy ghê tởm từng đợt trào tới cổ họng, không thể không hít sâu vài hơi mới chầm chậm đi qua.
“Tổ sư gia.” Cậu vươn tay.
Sức nặng thân thể Ấn Huyền đột nhiên đổ ập cả lên người cậu.
A Bảo bất ngờ không kịp chuẩn bị bị đụng phải lui ra phía sau nửa bước.
Ấn Huyền nhắm mắt lại hình như mất đi tri giác.
A Bảo ôm lấy hắn thật cẩn thận, lúc này mới phát hiện trên trán hắn tràn đầy mồ hôi lạnh, mái tóc bạc bết cả vào trán, huyết sắc trên môi mất hết chỉ còn mà xám nhàn nhạt, cả khuôn mặt đều lộ ra một luồng hắc khí, hoàn toàn không bằng phong thái phiêu dật như tiên ngày xưa.
Tứ Hỉ thấp giọng nói: “Tổ sư gia đại nhân làm sao vậy?”
A Bảo cũng không dám nói lớn tiếng: “Bị trọng thương thì phải?”
“Đại nhân, người xem.” Tứ Hỉ lấy khủyu tay huých huých A Bảo.
A Bảo quay đầu lại.
Chỉ thấy Tào Dục cùng Tam Nguyên đã giải trừ trạng thái ẩn thân, hai người một người ôm một người nằm, một người trầm mặc một người hài lòng, một người tay dính đầy máu tươi, một người trên người vết máu loang lổ. Tam Nguyên đang cầm trong tay một cái khăn tay giúp Tào Dục băng miệng vết thương trên vai.
Nơi này chỉ một người duy nhất lấy tư thế người chiến thắng đứng thẳng là lão chuột già.
Hắn vui vô cùng cầm nội đan xà vương, đôi mắt vốn đã ti hí như mắt chuột giờ híp lại như sợi chỉ.
A Bảo đỡ lấy thắt lưng của Ấn Huyền lui vài bước, tựa vào vách núi đá, chậm rãi ngồi xuống.
Ấn Huyền ngồi xếp bằng, đầu dựa vào vách đá.
A Bảo sợ hắn mệt, nhỏ giọng hỏi: ” Muốn tựa vào vai tôi hay không?”
Mí mắt Ấn Huyền giật giật, không có mở.
Tứ Hỉ nói: “Đại nhân, như vậy có phải sẽ làm hỏng hình tượng của tổ sư gia đại nhân hay không?”
A Bảo nói: “Hiện tại là vấn đề hình tượng hay sao? Là vấn đề liên quan mạng sống đó.”
“Ông muốn làm gì?” Tam Nguyên thình lình quát lên thu hút sự chú ý của hai người.
Lão chuột già đem nội đan để vào túi áo, xoay người nhìn về phía Tào Dục, tinh quang loé ra trong mắt, “Tôi muốn cái gì, Tào tiên sinh biết rõ ràng nhất.”
Tào Dục thùy mâu nói: “Chuyện tôi đã hứa với ông, nhất định sẽ làm được, ông yên tâm.”
Lão chuột già giận dữ nói: “Ngộ nhỡ cậu chết thì sao?”
“Tôi sẽ không chết.” Tào Dục ngẩng đầu nhìn Tam Nguyên, nhu tình mật ý suýt nữa từ khóe mắt tràn ra ngoài.
Lão chuột già nói: “Suy cho cùng vẫn nên đề phòng vạn nhất.”
Tào Dục đột nhiên cười nói: “Ông am hiểu quỷ đạo nhất, nếu như tôi chết, không phải là đã rơi vào tay ông, Đến lúc đó, ông muốn tôi làm cái gì thì tôi phải làm cái đó, ông còn gì phài lo lắng?”
Lão chuột già nhìn về phía Ấn Huyền đang nhắm mắt dưỡng thần: ” Ở đây, người am hiểu quỷ đạo không chỉ có mình tôi.”
Trong lòng A Bảo căng thẳng, Ấn Huyền nhắm mắt làm ngơ.
Lão chuột già nói: ” Nếu như tôi không nhận nhầm thì thanh kiếm vừa rồi là xích huyết bạch cốt thủy hoàng kiếm?”
A Bảo lén lút nói thầm trong lòng: Người trong tam tông lục phái biết thanh kiếm này không nhiều lắm, tại sao giống như là người ở ngoài tam tông lục phái cũng đều biết hết vậy?
Lão chuột già nói: “Xích huyết bạch cốt thủy hoàng kiếm là bảo vật trấn phái của Quỷ Thuật tông, ngươi là môn đồ của Quỷ Thuật tông phải không?”
A Bảo nói: “Lão gia gia ơi, ông cảm thấy chúng ta thảo luận vấn đề này vào thời điểm này thích hợp lắm hay sao?”
Lão chuột già nhíu mày nói: “Lão gia gia? Cậu gọi ai là lão gia gia đấy?”
“Cẩn thận phía sau!” Sắc mặt A Bảo đột nhiên biến đổi.
Lão chuột già phản ứng cực nhanh, tuy rằng không quay đầu lại, nhưng mà cơ thể lại vặn vẹo hết sức kỳ dị, sau đó chầm chậm quay đầu lại.
Trân Châu cùng San Hô đứng ở một cửa thông đạo khác, một trái một phải, một nghiêm túc một mỉm cười.
Trên không trung dập dềnh mấy chục phiến vảy màu vàng, lớn đại khái cỡ cái móng tay, giống như đang lơ lửng ở trên mặt nước, từ trong tay hai cô ả lắc lư trôi qua.
Sắc mặt Lão chuột già cực khó coi, trầm giọng nói: “Khốn long giáp.”
Cái tên này vừa rồi A Bảo đã nghe lão ấy nhắc qua, nhưng hiện vật và trong tưởng tượng hiển nhiên kém cách xa vạn dặm. Cậu nhìn thấy mấy mảnh khốn long giáp càng ngày càng gần hỏi: “Cái này nếu đụng tới sẽ thế nào?”
Lão chuột già nói: “Khốn long giáp, tên như ý nghĩa, chỉ ần dính một mảnh, những mảnh khác sẽ ùa đến. Chính giáp cứng rắn như sắt thép, phó giáp mềm mại như sợi tơ tằm, một bên trong một ở ngoài, làm cho người ta bị vây khốn không thoát ra được.” Thân thể lão ta khôi phục bình thường, rón ra rón rén lui lại mấy bước, đến chân tường chậm rãi ngồi xuống.
A Bảo há mồm muốn lớn tiếng nói chuyện, bị lão chuột già liên tục xua tay ngăn cản, “Khốn long giáp nghe tiếng sẽ di chuyển.”
A Bảo thấp giọng nói: “Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy ngồi chờ chết sao?”
Lão chuột già nói: “Khốn long giáp một lần chỉ có thể vây khốn một người, tốt nhất chúng ta ném một mồi câu ra ngoài.” Lão nói xong, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tứ Hỉ bên cạnh A Bảo.
Tứ Hỉ chủ động nói: “Em đi, trước biến thành thật thể bị nhốt long giáp vây, sau đó biến thành hồn thể trốn đi.”
“Có thể chứ?” A Bảo hồ nghi nhìn về phía lão chuột già.
Lão chuột già hơi hơi gật gật đầu.
Tứ Hỉ đang muốn động, lại nghe Ấn Huyền đột nhiên mở miệng nói: “Đừng đi.”
A Bảo cùng Tứ Hỉ đồng thời ngẩn ra.
Ấn Huyền mở to mắt, lạnh nhạt liếc một cái về phía lão chuột già. Chỉ một cái liếc mắt, lão chuột già liền cảm thấy da mặt một trận căng thằng.
Trân Châu cùng San Hô đột nhiên bước tới hướng bọn họ.
Khốn long giáp nổi tại không trung cảm thấy các cô ấy tới gần, đều dạt ra hai bên.
A Bảo hiếu kỳ nói: “Khốn long giáp làm sao phân biệt các cô ấy với chúng ta?”
Lão chuột già nói: “Trên người hai ả có Kỳ Lân giáp.”
“Nga.” A Bảo cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu.