Nhất thời, trên không chỉ còn một tầng trận pháp màu vàng mỏng và nước không ngừng bắn ra bốn phía.
Đám người A Bảo trợn mắt há mồm nhìn lên tới khi nước bị trận pháp chắn toàn bộ ở ngoài và chảy xuống tựa như nước mưa đánh vào ô.
Nước ào ào lao xuống như hạt đậu, đụng phải trận pháp lại chảy ra ngoài.
A Bảo nỉ non, “Ta đột nhiên có cảm giác đi tàu vũ trụ rồi vào nhà rửa xe.”
Tứ Hỉ nói, “Đi tàu vũ trụ thì không phải sẽ vào nhà rửa tàu sao?”
A Bảo nói, “Ai nói tàu vũ trụ nhất định là tàu. Em tên là Tứ Hỉ cũng không phải là mạt chược a.”
(Tứ Hỉ = Mạt chược)
“Đại nhân, ngài quên rồi sao. Ban đầu em cũng không phải tên là Tứ Hỉ.”
A Bảo nói, “Không sao, ta cũng không phải tên là đại nhân nhưng mỗi lần em gọi ta vẫn trả lời mà.”
Tứ Hỉ, “....”
Nước rốt cuộc cũng rơi xuống hết. Nước biển vốn che kín nửa vòm trời nay biến mất sạch sẽ tựa như tất cả mọi thứ chỉ là ảo cảnh. Trời vẫn trong xanh, ngay cả mây cũng không thay đổi.
Dân đảo trầm mặc một lát đột nhiên phát ra tiếng hoan hô nhưng đoàn người A Bảo vẫn không lộ ra biểu tình vui vẻ tí nào. Bọn họ đã giao phong qua vài lần với Thượng Vũ nên biết y chắc chắn sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.
Bọn họ đợi một lát, xác định là Thượng Vũ tạm thời ngưng lại mới lui ra sau, lập tức lên xe. Vì chỗ trống trên xe không đủ nên ba quỷ sử đều bị A Bảo thu vào lòng. Vốn cậu còn muốn thu cả Đồng Hoa Thuận nhưng thấy vẻ mặt sủng nịch của Khâu Cảnh Vân nên đành thôi.
Lúc trước khi mất trí nhớ, Đinh Hải Thực và Tư Mã Thanh Khổ đều sợ sau này có quỷ sử sẽ dễ tiết lộ bí mật thân phận của cậu nên cậu vẫn độc lai độc vãng. Cho đến khi mất trí nhớ, Tư Mã Thanh Khổ mới tìm riêng ba quỷ sử công năng khác nhau, tính cách quỷ dị cho cậu. Lệ quỷ thiện lương Tam Nguyên làm bảo tiêu, lệ quỷ tri kỉ Tứ Hỉ làm quản gia, lệ quỷ hồn nhiên Đồng Hoa Thuận phụ trách làm nũng, tương đương với sủng vật. Nhưng Tư Mã Thanh Khổ có nằm mơ cũng không ngờ tới sau lưng Tam Nguyên và Đồng Hoa Thuận còn có một đoạn cố sự tình sử rắc rối phức tạp.
A Bảo đột nhiên lôi Tứ Hỉ ra.
Tứ Hỉ mạc danh kì diệu nhìn cậu.
“Em....” A Bảo do dự, “Có người yêu chưa?”
Khâu Cảnh Vân mẫn cảm hơi nheo mắt.
Khóe miệng Tứ Hỉ co giật, “Đại nhân dự định lôi kéo thêm người nào đó sao?
A Bảo giật mình gật đầu, “Quả nhiên em thích nam quỷ.”
“Ai nói?”
“Không phải em nói là lôi kéo người nào đó sao? Thêm người nào đó đương nhiên là nam.”
“Cũng có thể là một nữ quỷ xinh đẹp nữa!”
(Giải thích: ‘người nào đó’ tiếng Trung là 郎, vừa có thể chỉ anh ta, vừa có thể chỉ cô ta. – Không biết có đúng là thế không nữa – Ame)
A Bảo rút ra hoàng phù và mực đỏ trong ngực, viết viết vẽ vẽ một hồi sau đó lại đốt một ít tiền giấy.
Tứ Hỉ đột nhiên có dự cảm xấu, “Đại nhân, ngài vừa mới làm gì?”
“Giúp em tặng quỷ soa chút tiền, thỉnh quỷ soa tìm cho em đối tượng tốt.” A Bảo thấy sắc mặt Tứ Hỉ trắng xanh nên đã tốt bụng bổ sung, “Yên tâm, là nữ quỷ.”
Mặt Tứ Hỉ nhất thời biến thành trái khổ qua, “Đại nhân, đối đầu với kẻ địch mạnh mà ngài vẫn hưng trí vậy sao?” Vì sao trước đây khi đại nhân không biết pháp thuật y cảm thấy lo, giờ đến khi đại nhân lợi hại rồi y vẫn thấy lo?
A Bảo thở dài, “Ta đang phòng hỏa hoạn trước khi xảy ra a. Loại thời điểm này sợ nhất là mâu thuẫn nội bộ.”
Ấn Huyền nhìn sau gáy A Bảo, nhất thời nói, “Có chút lửa không hắn là không tốt.”
A Bảo nghĩ nghĩ cẩn thận, cảm thấy những lời này rất có đạo lý. Khâu Cảnh Vân và Tào Dục gia nhập có thể làm tăng thêm thực lực bên mình mà cũng có thể đối đầu với tay chân của Thượng Vũ.
Tứ Hỉ đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát, ngẩng đầu thấy A Bảo đang nhìn mình chằm chằm sau đó lại buồn bã thở dài. Tứ Hỉ nhẫn nhẫn nhưng không thể nhịn được tò mò, “Đại nhân, ngài cảm thán cái gì?”
A Bảo nói, “Ta suy xét đến việc em có bao nhiêu khả năng quyến rũ được Thượng Vũ.”
Tứ Hỉ, “.....”
A Bảo nói, “Sau đó ta phát hiện đánh bại y có vẻ dễ hơn.”
Tứ Hỉ cúi đầu, tựa như đang tính toán cái gì. Cho đến khi xe tới gần đại trạch Đinh gia mới đột nhiên nói, “Đại nhân, sao ngài không suy xét đến việc...tự mình làm?”
“....”
Trầm mặc. Trầm mặc và chỉ có trầm mặc.
Loại trầm mặc này đột phá định luật vật lý, trực tiếp vượt qua cả định nghĩa về tinh thần, sau đó A Bảo phát hiện bên người mình có một khối băng. Sau khi Tứ Hỉ nói xong câu đó, độ ấm trên người Ấn Huyền tự động giảm xuống dưới không độ, thậm chí mọi người còn có ảo giác trần truồng giữa bão tuyết.
Tứ Hỉ thật thức thời, nói xong liền trực tiếp chui vào trong ngực A Bảo tị nạn, đem cục diện rối rắm bỏ lại.
Cuối cùng xe đã dừng lại.
Khâu Cảnh Vân, Tào Dục, Tam Nguyên và Tứ Hỉ vội vã xuống xe.
A Bảo cũng muốn xuống xe nhưng lại bị Ấn Huyền kéo tay lại.
Cửa xe lại bị đóng lại, không gian trong xe bị khép lại tạo thành thế giới riêng của hai người.
A Bảo dự cảm rằng quan hệ của hai người sẽ có đột phá, trong lòng hưng phấn và khẩn trương nhưng vẫn tận lực duy trì bình tĩnh chỉ có bàn tay đang nắm lấy góc áo mới thể hiện được tâm tình của cậu.
Một bàn tay chậm rãi xoa nhẹ má cậu.
A Bảo cực kì phối hợp quay mặt lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Ấn Huyền.
“Thượng Vũ là trách nhiệm của ta.” Ấn Huyền buông tay, “Cậu đứng sau ta là được rồi.”
A Bảo thấy hắn tính toán xuống xe, nhất thời nóng nảy, nắm lấy tay Ấn Huyền kéo một cái.
Ấn Huyền nghi hoặc quay đầu thì thấy môi A Bảo dán lại, nhẹ nhàng ngậm lấy môi hắn.
A Bảo thừa dịp Ấn Huyền còn đang ngây người dùng sức ôm lấy cổ hắn, hai chân đang quỳ trên đệm chậm rãi đứng thẳng dậy ép sang.
Cả người Ấn Huyền bị đẩy vào góc, hai tay không thể không đỡ lấy eo A Bảo, sợ cậu dùng sức quá mức.
A Bảo nhẹ nhàng hôn một lát thấy Ấn Huyền tuy rằng không chủ động nhưng cũng không lảng tránh mà dùng một loại phương thức hàm súc để dung túng cho hành vi của mình, trong lòng vui sướng, thử thăm dò vươn lưỡi liếm liềm bờ môi hắn.
Đôi mắt thanh minh của Ấn Huyền trầm xuống, hai bàn tay đỡ eo cậu cũng hơi hơi dùng sức.
A Bảo cảm thấy hơi buồn nhưng không dám cười, cắn răng nhịn xuống, thử nghiêng đầu nhẹ nhàng dùng lưỡi tách môi đối phương nhưng cố gắng hồi lâu Ấn Huyền vẫn không có ý định đáp lại khiến trái tim nhảy nhót bất chợt lạnh xuống.
Chẳng lẽ tổ sư gia sợ mình xấu hổ nên mới không đẩy mình ra?
Cậu thu hồi đầu lưỡi, môi lưu luyến một lát mới chậm rãi rời đi, nội tâm chua xót. Lần này thất bại còn không biết khi nào mới có cơ hội đến gần tổ sư gia như vậy nữa.
Hai chân cậu nhẹ nhàng lui lại, đang muốn xoay người mở cửa thì eo lại bị kéo trở về, ngã vào trong lòng Ấn Huyền.
A Bảo kinh ngạc ngẩng đầu thấy đôi mắt vạn năm lạnh lùng kia lóe ra ngọn lửa. Cậu đương nhiên hiểu được ngọn lửa này có ý nghĩa gì, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, liếm liêm môi, “Tổ sư gia.”
Ấn Huyền hạ mi mắt che khuất hỏa diễm trong mắt, cúi đầu hôn lên môi cậu.
A Bảo cực kì phối hợp mở miệng, tùy ý đều hắn xâm lược khoang miệng của mình, châm lên ngọn lửa không thể khống chế được.
Cho dù hai người chưa từng hôn, cũng không có kĩ thuật gì cao siêu nhưng nhiệt tình hiển nhiên hoàn toàn bù lại tất cả. Bởi vậy nên khi bọn họ xuống xe vào nhà, chỉ cần nhìn môi thôi đã biết vừa rồi trên xe xảy ra chuyện gì.
Đinh Hải Thực làm như không thấy gì cả, cười nói, “Mau ăn cơm.”
Kì thúc tựa như muốn nói gì nhưng thấy thái độ của Đinh Hải Thực nên lại thôi.
A Bảo nắm lấy góc áo Ấn Huyền, chậm chạp lên lầu. Phòng bọn họ ngay gần nhau nên khi về phòng, A Bảo nhịn không được quay sang ôm hôn Ấn Huyền trong chốc lát rồi mới chạy về.
Trở lại trong phòng, cái gì bình tĩnh, cái gì trấn định đều bay đi mất tiêu.
A Bảo bổ nhào lên giường, ôm gối đầu, hai chân giãy dụa.
Tuy từ đầu đến cuối hai người đều không nói thích nhưng hành động đã chứng tỏ hết thảy. Ở chung cũng tổ sư gia lâu như vậy cậu thậm chí còn rất hiểu Ấn Huyền tuyệt đối không phải là loại người đùa bỡn tình cảm. Nếu không phải xác định tình cảm đôi bên thì hắn nhất định sẽ không dung túng cậu muốn làm gì thì làm.
Muốn làm gì thì làm, năm chữ này tuyệt vời cỡ nào a.
Đáng tiếc quãng đường phía trước còn bị một tòa núi tên Thượng Vũ chắn đường mà Ấn Huyền lại không bỏ xuống được kì vọng và trách nhiệm của tam tông lục phái, mơ ước của mình cũng bị vây vào khốn cảnh.
Cậu đột nhiên nhớ tới tại Ẩn trang, khi Thượng Vũ muốn bắt lấy Tứ Hỉ. Khi Thượng Vũ thu tay, biểu tình lại còn khiếp sợ, nếu cậu nhớ không lầm thì Thượng Vũ còn hỏi qua kiếp trước của cậu....
Trong đầu mơ hồ xuất hiện một bức tranh ghép hình, đáng tiếc là mảnh ghép trong tay còn quá ít, không thể ghép được, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy trên đời này có thứ nhất định khắc chế Thượng Vũ...Hay là người?
Hồi tưởng về trước đó, Thượng Vũ có nói qua y muốn làm ra đội quân cương thi, chế tạo cương thi vương để chứng minh sự tồn tại của một người....
Liên tưởng tới những điều mà Thượng Vũ đã trải qua, vài miếng ghép đã tới đúng vị trí, bức hình dần dần lộ ra.
Buổi tối mới ăn cơm được một nửa thì lại động đất.
Đám người A Bảo đành phải bê bát ra ngoài ăn.
Vẫn là nước biển đại chiến trận pháp, chỉ là nước biển lần này không phải là trường thương mà là chim. Chim không ngừng tập kích các góc của hòn đảo, tựa như muốn tìm ra khe hở nhưng đáng tiếc, cho dù chúng có cố thế nào thì trận pháp này vẫn không suy chuyển.
A Bảo cơm nước xong mới hỏi nhỏ Đinh Hải Thực, “Cha, trận pháp này có sơ hở không?”
Đinh Hải Thực nói, “Có.”
Trong lòng A Bảo căng thẳng.
Đinh Hải Thực không nói, chỉ chăm chăm nhìn mặt đất.
Đúng rồi.
Trận pháp này mới chỉ bảo vệ hòn đảo từ công kích trên mặt đất, nếu Thượng Vũ công kích từ dưới lên sẽ rất khó đoán.
Đinh Hải Thực nhìn ra sự lo lắng của cậu, mỉm cười, “Yên tâm, ta đã sớm suy xét đến nên phía dưới cũng có an bài.”
A Bảo nhẹ nhàng thở ra, cười hì hì, “Quả nhiên cha luôn mưu tính sâu xa.”
Nụ cười của Đinh Hải Thực nhạt dần, “Đáng tiếc là mưu tính quá muộn.”
A Bảo biết ông lại nhớ tới mẹ, không khỏi cầm tay ông, hi vọng đem sự quan tâm ấm áp của mình truyền sang.
Đinh Hải Thực sờ sờ đầu cậu, “Mẹ con biết con hiếu thuận như vậy sẽ rất vui.”
A Bảo đột nhiên nhớ tới đề nghị của Ấn Huyền, kêu lên, “Đúng rồi, con có thể để mẹ biến thành quỷ sử của con, như thế mỗi ngày chúng ta đều có thể thấy mẹ.”
Đáy mắt Đinh Hải Thực xẹt qua kinh hoàng, một lúc sau mới nói, “Chuyện này nói sau. Với tình huống hiện tại thì mẹ đến đây cũng không an toàn.”
A Bảo đồng ý gật đầu, “Chúng ta giải quyết Thượng Vũ sau đó đón mẹ trở về.”
Kì thúc đi tới, “Lão gia, Phan chưởng môn gọi.”
Hiện tại A Bảo rất tò mò về Phan Triết. Người này luôn gọi vào đúng lúc, tựa như không gì không đoán được nên khi thấy hắn gọi điện đến, A Bảo đã đi theo Đinh Hải Thực đến thư phòng. Đương nhiên trừ tò mò cậu còn lo lắng sợ Đinh Hải Thực sẽ làm ra chuyện gì đó.
Đinh Hải Thực tựa như biết ý nghĩ của cậu, cố ý mở loa ngoài điện thoại.
Thanh âm Phan Triết truyền đến rất hỗn độn vì bị trận đánh ngoài kia cản trở tín hiệu.
Đinh Hải Thực và A Bảo chỉ nghe thấy từ ngữ đứt quãng tựa như đang luyện ngữ âm.
“Dư Mạn.....Không, không phải......Cẩn thận......Điện thoại.....”
Những từ ngữ đó A Bảo và Đinh Hải Thực đều phải xác nhận một lúc lâu mới hiểu.
Đinh Hải Thực nói, “Dư Mạn có phải là người mất tích tại Ẩn trang?”
Cho dù Hỏa Luyện phái giờ đang ở phe mình nhưng trước đó bọn họ muốn đối phó Ấn Huyền mà Mộc Liên cũng đến từ Hỏa Luyện phái nên A Bảo không có ấn tượng tốt với bọn họ, bĩu môi, “Chính là anh ta, đệ tử Hỏa Luyện phái. Nếu Mộc Liên có thể là tu chân giả thì anh ta cũng có thể. Người đả thương tổ sư gia cũng có thể là anh ta.”
Đinh Hải Thực không phủ nhận, hiển nhiên cũng thấy điều cậu nói có chỗ đúng.
Thượng Vũ tiến công bốn tiếng đồng hồ mới ngừng.
Trận pháp tuy không bị công phá như trấn nhỏ bị tổn thất không nhỏ. May mắn là Đinh Hải Thực đã dự trù sẵn cho hôm nay nên đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn. A Bảo đi phía sau Kì thúc, thấy hắn an bài đâu ra đó thì trong lòng vừa tự hào vừa bội phục.
Chờ mọi người trở lại đại trạch thì đã ba giờ sáng.
Đinh Hải Thực còn ngồi ở phòng khách chờ bọn họ.
A Bảo nhíu mày, “Cha, người nên nghỉ ngơi sớm.”
Đinh Hải Thực cười nói, “Không thấy con về ta không ngủ được.”
A Bảo cảm thấy bản thân mình rất giống Lâm Đại Ngọc, động chút là có thể muốn khóc. Cậu lặng yên đến ngồi bên cạnh Đinh Hải Thực.
Đinh Hải Thực rót súp, Kì thúc bưng bát tới đưa cho bọn họ.
A Bảo chậm rãi uống, lẳng lặng hưởng thụ tình cha con.
Đinh Hải Thực nói, “Đúng rồi, Phan chưởng môn có gọi lại nói là tìm được Dư Mạn nhưng đang hôn mê.”