Mệt mỏi cả ngày, Tô Sầm vừa thu dọn xong xuôi chuẩn bị đóng cửa ngủ thì bỗng thấy một bóng người dưới hàng hiên, cậu chần chừ một lát rồi khoác áo ra ngoài, đi về phía người kia.
“Chưa ngủ sao?” Tô Sầm hỏi.
Người nọ quay đầu lại, đúng là Giả Chân, gã khẽ cười với Tô Sầm: “Tôi… tôi không ngủ được.”
“Vẫn còn nghĩ chuyện ban ngày à?” Tô Sầm thở dài, cậu cũng làm thiếu gia từ nhỏ, có bao giờ phải an ủi người khác. Tô Sầm xoắn xuýt tái hồi, chỉ bảo: “Đến nước này rồi nghĩ nhiều cũng vậy, tới đâu hay tới đó đi.”
“Ừ.” Giả Chân gật đầu.
Bỗng chốc lại im lặng, Tô Sầm phân vân không biết nên về phòng hay cố thêm lần nữa, cuối cùng cậu tìm chuyện mà hỏi: “Sao huynh không đi cùng họ?”
Giả Chân cười khổ: “Tôi đi theo cũng chẳng giúp được gì, còn phải phiền đại ca thị vệ kia trông chừng, với cả…” Giọng gã nhỏ dần: “Tôi muốn ở lại đây nhìn Hà Kiêu bị pháp luật trừng trị, báo thù cho đại ca. Không phải tôi không tin huynh… Chẳng qua… tôi muốn thấy thôi.”
“Ừ.” Lần này tới phiên Tô Sầm gật đầu.
Hai người im lặng, Tô Sầm lại bắt đầu xoắn xuýt có nên đi hay không.
“Huynh rất giỏi.” Giả Chân bỗng nhỏ giọng nói.
“Hả?” Tô Sầm nghiêng đầu.
Giả Chân nói: “Lúc đầu ở trên thuyền hoa tôi đã nghĩ huynh rất giỏi rồi, nhưng không ngờ nhoằng một cái huynh đã thành mệnh quan triều đình, mà bất ngờ hơn là huynh còn trẻ như vậy đã được triều đình tin tưởng, phái huynh đến tra vụ án lớn thế này.”
Tô Sầm thầm nghĩ không phải triều đình tin tưởng, là người kia tin tưởng, mà cậu cũng chỉ cố gắng không phụ lòng tin của người kia thôi.
Tô Sầm cười, bảo: “Huynh cũng đâu biết tôi là người thế nào đã lập lờ tiết lộ cho tôi bao nhiêu chuyện về Hà Kiêu, cả lần trước ở nhà huynh nữa, tôi đã nghe trộm đến tận cửa rồi huynh còn giúp tôi?”
“Huynh nhận ra hết hả?” Giả Chân ngại ngùng gãi đầu: “Tôi chỉ nghĩ huynh không sợ Hà Kiêu. Thành Dương Châu này ai cũng sợ hắn cả, chỉ mình huynh không sợ, ắt hẳn là người có bản lĩnh.”
Không sợ Hà Kiêu tức là có bản lĩnh? Tô Sầm cảm giác cách định nghĩa của Giả Chân thật sự rất mới lạ, cậu bất đắc dĩ hỏi: “Huynh chưa nghĩ đến chuyện nhỡ đâu tôi là người của Hà Kiêu à?”
Giả Chân lại gãi đầu, đúng là gã chưa nghĩ đến thật.
Tô Sầm chỉ cười không nói nữa, thầm nghĩ gã cũng coi như kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, nếu Giả Chân là người lòng dạ thâm sâu thì e là Hà Kiêu đã không tha cho gã rồi.
…
Mấy ngày tiếp theo Tô Sầm vẫn ăn uống no say như người rỗi việc, ở lì trong nhà không bước chân khỏi cửa, khoan khoái nhìn Hà Kiêu tất bật bên ngoài.
Dù gì người nên sốt ruột lúc này không phải cậu.
Một ngày sau khi nhà họ Giả hỏa hoạn Hà Kiêu mới biết không tìm thấy thi thể Giả Vọng Xuân, gã lập tức liên lạc Tiết Trực phong tỏa toàn bộ lối ra khỏi thành Dương Châu, nhưng Kỳ Lâm đã đi suốt một đêm, thuyền nhẹ xuôi dòng sớm đã rời khỏi địa phận Dương Châu.
Giặc ngoài chưa xong mà thù trong đã dậy. Không biết bắt nguồn từ đâu mà trẻ con khắp đầu đường cuối phố bắt đầu truyền nhau một bài đồng dao: Làng Địch Hoa, chàng Địch Hoa, gió không che, mưa không núp, một thân một mình không chỗ dựa, thiếp dốc gia tài phò tá chàng, mong chàng sang năm đề danh bảng vàng. Đông qua đi, xuân lại tới, chàng đi không dặn trước một lời, thiếp đi tìm lặn lội đường xa, nào ngờ đâu uyên ương thành đôi chim thành cặp, mà chàng đã sớm quên mất thiếp. Sống biệt ly, chết đoàn tụ, ngâm gửi chàng một khúc bướm tàn, mong chàng sớm hết mối duyên trần thế, gặp lại nhau đường xuống suối vàng.
Bài ca dao vô cùng tỉ mỉ, người để tâm nghe được sẽ hiểu ngay. Bỗng chốc thành Dương Châu bàn tán ồ ạt, khắp quán trà quán rượu không nơi nào nói sang chuyện khác, thậm chí có mấy kẻ mau bút, cách ngày đã rao bán truyền kỳ, truyện kể khắp đường.
Nhà họ Uông nháo nhào hết cả, tiểu thư Uông gia ngày đêm ầm ĩ đòi hòa ly, khóc quấy đòi chết trước mặt Hà Kiêu, Hà Kiêu hết cách không dám về nhà, ngày nào cũng ngủ lại trướng phòng trong hiệu muối.
Đã nghèo còn mắc cái eo, chưa yên ổn được mấy hôm Hà Kiêu đã phát hiện đám Tiết Trực âm thầm thu thập chứng cứ định tội gã, hẳn là thấy gã không còn hy vọng nên muốn phủi cho sạch quan hệ.
Hà Kiêu chỉ cười khẩy, chẳng ư hử gì, một đám tiểu nhân nông cạn, chẳng biết nếu gã thật sự đi đời thì đừng kẻ nào trong nha môn Tử Thành này hòng thoát kiếp.
…
Qua hai hôm nữa, thấy bên Hà Kiêu bận không dứt ra được, Tô Sầm mới bắt đầu chuẩn bị về kinh.
Tuy Tô Lam không nỡ nhưng hắn cũng biết Tô Sầm không bị bãi quan, cũng coi như bớt một nỗi băn khoăn, lo cho Tô Sầm ăn uống no say hai ngày mới thả đi.
Để bảo đảm an toàn, Tô Lam đã sắp xếp cho Tô Sầm theo thuyền buôn trà Dụ Thái đến kinh thành. Trà nhà họ Tô là trà cống, dù là đám Tiết Trực cũng không có quyền chặn lại tra xét. Thời gian xuất phát định là giữa trưa, mới sáng sớm Khúc Linh Nhi đã đến thuyền hoa tạm biệt Tiểu Hồng, Tô Lam lại đi vội vì một cửa hiệu gặp vấn đề, trong nhà chỉ còn Nhạc Vãn Tình thu xếp hành lý cho Tô Sầm.
Gần đến trưa hai người vẫn chưa về, Nhạc Vãn Tình bèn giục Tô Sầm lên thuyền trước kẻo lỡ giờ nhổ neo, nếu Khúc Linh Nhi không về kịp thì đi chuyến sau.
Tô Sầm nhíu mày, bảo mình muốn hai lạng trà long tỉnh rang minh tiền rồi kéo Nhạc Vãn Tình vào trong kho.
Đợi người vào đến nơi Tô Sầm mới khép cửa, hỏi: “Có phải đại ca gặp chuyện rồi không?”
Nhạc Vãn Tình lảng tránh, nhưng cuối cùng không chịu nổi ánh mắt sáng rực của Tô Sầm, cô che mặt khóc: “Hà Kiêu… Sáng sớm nay Hà Kiêu phái người qua đưa Tử An đi rồi.”
“Sao lại như vậy?” Tô Sầm sững người: “Không phải đại ca đã biết con người hắn rồi sao? Tại sao còn đi theo hắn?”
Phải biết ở Dương Châu này trừ phi Tô Lam tự nguyện, bằng không ai có thể ép hắn làm chuyện hắn không muốn?
Nhạc Vãn Tình nức nở, mãi không trả lời.
Tô Sầm lập tức hiểu ra: “Tại em đúng không? Hà Kiêu đe dọa đại ca không đi theo thì sẽ công bố thân phận của em ra ngoài đúng không?”
Một khi tên của cậu bị công bố rộng khắp, bất kể thương buôn muối hay đám quan lại nhận hối lộ đều sẽ chĩa mũi dùi vào cậu. Dù là trọng thần triều đình e là cũng khó giữ được mình chứ huống chi một quan tòng ngũ phẩm nho nhỏ như cậu.
“Ngốc quá.” Tô Sầm nghiến răng: “Người hắn muốn là em, em đi đổi đại ca về.”
Vừa mới bước lên đã bị người níu lại, Nhạc Vãn Tình lau nước mắt, bàn tay thon thả giữ lấy Tô Sầm không buông: “Em đi mau, Tử An có ơn tri ngộ với Hà Kiêu, Hà Kiêu sẽ không làm gì chàng, chỉ khi em đi rồi Tử An mới yên lòng. Em đừng quan tâm gì nữa, về kinh thành tiếp tục vì dân vì nước, làm một vị quan tốt.”
“Em không bảo vệ được đại ca còn làm quan gì nữa!” Tô Sầm cúi đầu bình tĩnh lại, sau đó nghiêm túc nói với Nhạc Vãn Tình: “Hà Kiêu đã có mấy mạng người trên tay, em không thể phó mặc đại ca cược lấy chút nhân từ mỏng manh của hắn được, nếu đại ca có chuyện gì cả đời em cũng không được yên ổn.”
Thấy Nhạc Vãn Tình lung lay, Tô Sầm lại nói: “Chị yên lòng, nếu em đã dám một thân một mình đến Dương Châu thì cũng đã có sẵn đường lui rồi, trong triều có nhân vật lớn bảo vệ em, Hà Kiêu không làm gì được đâu.”
Nhạc Vãn Tình cũng không biết làm gì khác, cô hỏi thử: “Thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật.” Tô Sầm cười: “Chị đợi ở nhà, em đi đưa đại ca về.”
…
Tô Sầm muốn tìm Hà Kiêu đơn giản hơn Hà Kiêu muốn gặp cậu nhiều, chỉ việc bước ra ngoài nói với hai kẻ bám đuôi là ắt có người đưa cậu đến trước mặt Hà Kiêu.
Nơi gặp mặt là một biệt viện ở ngoại thành Dương Châu, Tô Sầm để ý thấy nơi này không nhỏ nhưng lại không có hơi người, ngoài sân chất đầy những gói đồ được bóng sẵn, xem ra đây chỉ là nơi nghỉ tạm, Hà Kiêu cũng biết mình không gây nên sóng gió gì ở Dương Châu được nữa nên chuẩn bị để rút lui bất cứ lúc nào.
Tô Sầm vừa vào cửa đã thấy Hà Kiêu ngồi trước mặt, so với vẻ rạng rỡ khi cậu gặp ở thọ yến nhà họ Uông lần trước, lúc này gã có vẻ tiều tụy, tóc mai bên trái đã lẫn màu muối tiêu. Gã lạnh lùng cười: “Đại Lý Tự chính Tô Sầm, Tô Tử Húc, Tô đại nhân đúng là kiêu ngạo, phải làm thế này mới mời tới được.”
Tô Sầm nhíu mày, hỏi thẳng: “Đại ca ta đâu?”
“Tử An…” Hà Kiêu híp đôi mắt ẩn chứa vẻ đau xót: “Tử An vẫn khỏe, huynh ấy đang ở một nơi rất an toàn, người ta muốn là ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì huynh ấy sẽ không sao cả.”
“Ba năm qua đại ca ta đối xử với ngươi thế nào, ngươi lại làm vậy với đại ca.” Tô Sầm lạnh lùng nhìn người trước mắt: “Đúng là thứ lòng muông dạ thú, vong ân phụ nghĩa.”
“Ngươi nghĩ nếu không nể mặt Tử An, bây giờ ngươi có thể đứng ở đây nói chuyện với ta sao?!” Hà Kiêu vỗ bàn: “Nếu không phải ngươi… ta và Tử An đâu đến bước này!”
“Ngươi tưởng không có ta thì đại ca không biết những chuyện ngươi làm sao?” Tô Sầm cười khẩy: “Bao năm nay đại ta ca coi ngươi như tri kỷ, nên mới tự lừa mình mà tin những việc ngươi làm chỉ là bất đắc dĩ. Đại ca ta thật lòng thật dạ với ngươi, ngươi lại ỷ hắn mềm lòng mà lừa hắn hết lần này đến lần khác. Ngươi nên thấy may mắn vì ta đã nói cho đại ca, nếu để hắn tự tìm ra chân tướng e là sẽ hận ngươi thấu xương, thà rơi vào tay đám thổ phỉ trên đường đến Hoài Dương năm đó còn hơn là được ngươi cứu.”
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, mãi lâu sau mới có tiếng thở dài vang lên, Hà Kiêu tựa vào ghế, khẽ nói: “Ngươi tin hay không thì tùy, năm đó ta cứu Tử An là thật lòng.”
“Khi đó ta không biết huynh ấy là ai, cũng không mong được đền đáp gì, nhưng sai là sai ở chỗ Tử An quá lương thiện, một lòng muốn báo đáp ta. Huynh ấy dẫn ta đến Dương Châu, cho ta được mở mang tầm mắt. Vợ đẹp gái xinh, xe ngựa bảo mã, chỉ cần có tiền thì không gì không mua được, nhưng thế vẫn chưa là gì, ngươi có biết tiền còn mua được gì nữa không?” Hà Kiêu cười tự giễu, lắc đầu nói: “Mua được công danh.”
Tô Sầm nhíu mày, nghe Hà Kiêu nói tiếp: “Một lần nọ đến đi dự thọ yến, Tử An dẫn ta theo cùng, khi đó ta mới biết thương nhân quan lại có thể ngồi chung một bàn, một tấm rèm mỏng là che hết được tai mắt người đời. Trùng hợp là ở đó có Học chính chủ khảo chúng ta năm đó, gã chuếnh choáng cơn say được người ta kính rượu, được tạ ơn vì đã đẩy một học trò nghèo khó đi để đưa con mình lên!”
“Sau đó ta mới hỏi hắn còn nhớ người bị thay tên là ai không? Ha ha, đoán xem hắn nói gì?” Hà Kiêu càng cười càng điên cuồng, cười ra cả nước mắt: “Hắn nói không nhớ, ha ha ha, không nhớ nữa rồi! Một nhân vật bé nhỏ chẳng đáng là gì, đổi thì đổi thôi, thậm chí hắn còn chẳng nhớ người đó là ai nữa!”
Tô Sầm nhíu mày: “Nếu hắn đã không nhớ, sao ngươi biết người đó là mình?”
Hà Kiêu chùi nước mắt rỉ ra vì cười, ánh mắt bỗng trở nên hung dữ: “Hắn không nhớ nhưng ta thì có, từng chữ ta viết ra ta đều nhớ hết! Ta cho người tìm cuốn ghi lại bàn thi kỳ thi Hương năm đó, bên cạnh bài thi của ta lại viết tên một người khác!”
Hà Kiêu nghiến răng: “Tại sao ta vất vả đèn sách mười năm mà kẻ đề tên bảng vàng lại là thiếu gia nhà giàu ta còn chẳng biết tên! Khi đó ta đã hiểu rồi, trong sách không có lầu vàng, mà vàng lại có thể mua được tất cả những thứ ngươi muốn!”
“Cả mạng người sao?” Tô Sầm hỏi.
Hà Kiêu sửng sốt, sau đó bật cười: “Mạng người chẳng đáng mấy đồng.”
Tô Sầm bèn hỏi: “Vậy Thu Nương thì sao? Mạng nàng ta đáng mấy đồng đây?”
“Thu Nương…” Hà Kiêu đỡ trán cười: “Con đàn bà ngu xuẩn đó, ha ha, ngươi không nói ta cũng quên mất, con ả ngu xuân đó là không đáng tiền nhất.”
“Đúng vậy.” Tô Sầm lạnh lùng nói: “Nên ngươi giết nàng mà chẳng cần mượn tay kẻ nào khác.”
“Vì ả ta tìm chết!” Hà Kiêu cười tà: “Ta đã nói sẽ bố trí cho ả một căn nhà, cho ả ta sống không cần lo nghĩ cả đời. Nhưng ả không chịu, nhất quyết ở trên con thuyền hoa bẩn thỉu kia, còn viết chuyện của chúng ta thành nhạc, hát cho đám khách làng chơi nghe. Ả muốn đe dọa ta, không muốn ta cưới tiểu thư nhà họ Uông! Ngươi nói xem, ta giữ lại kẻ ngu đần như vậy làm gì?”
“Ngươi thật đáng thương.” Tô Sầm nói nhỏ.
Hà Kiêu sửng sốt.
Tô Sầm rũ mắt nhìn gã, giọng nói chậm rãi xen lẫn vẻ thương hại: “Nàng không muốn ở nhà của ngươi là vì không muốn ngươi chịu điều tiếng bên ngoài. Còn khúc nhạc của nàng… ngươi đã nghe chưa?”
Khuôn mặt Hà Kiêu lộ vẻ nghi hoặc, hẳn nhiên là chưa nghe bao giờ.
Hoặc là không dám nghe.
Tô Sầm nói: “Khúc nhạc đó kể về một nữ tử trăng hoa trao thoa định tình với thư sinh, thư sinh kia đỗ cao làm Tiến sĩ, khi mang thoa bươm bướm về tìm nữ tử thì nàng đã hóa bướm mà đi, chỉ vì nàng là người chốn long đong, không muốn liên lụy đến thư sinh. Câu chuyện này có giống như ngươi nghĩ không?”
“Ngươi nói láo!” Hà Kiêu giả vờ bình tĩnh, song ngón tay đã bắt đầu run rẩy: “Nếu ả sợ liên lụy ta thật sao lại không chịu đi!”
Tô Sầm tuyệt tình phản bác chút suy nghĩ cuối cùng trong đầu gã: “Nàng muốn đi rồi,chẳng qua ngươi không cho nàng cơ hội ấy thôi.”
“Có một cao thủ dùng độc từng nói có hai loại độc trộn vào nhau, thấm lên vạt áo sẽ tỏa ra mùi thơm lạ. Năm đó thi thể Thu Nương trôi trên sông vài ngày, hương thơm bay khắp thành, còn cần ta phải nói nữa không?”
Mặt Hà Kiêu trắng bệch, mãi lâu sau mới nhọc nhằn cất tiếng: “Ý ngươi là… nàng, nàng ta tự sát?”
Tô Sầm cụp mắt, nói: “Nàng đã dùng độc rồi, ngươi lại hạ độc cho nàng nữa. Trước khi chết nàng cũng muốn vun vén cho ngươi, ngươi lại tự tay bóp chết hy vọng cứu rỗi cuối cùng của mình.”
“Ta không tin!” Hà Kiêu gần như gầm lên, nhưng gã vẫn không thể lừa gạt chính mình, giọng ngày một nhỏ đi, cuối cùng thì thào: “Sao lại như vậy?”
Gã vẫn nhớ cô gái năm đó đưa chiếc bánh cuối cùng trong nhà cho gã, bảo gã rằng nàng không đói.
Kỹ năng nói dối của nàng luôn rất kém, vừa nói xong bụng đã kêu rồn rột, nhưng nàng vẫn đỏ mặt bảo gã ăn hết đi.
Sao gã lại không phát hiện ở bên bờ sông đêm ấy, nàng cười nói muốn ở bên gã mãi mãi, khuôn mặt ấy chẳng khác nào khi bảo mình chẳng đói năm xưa. Diễn xuất của nàng vẫn vụng về như thế, mà gã lại coi là thật. Khi nhìn nàng uống chén rượu kia, gã còn thở phào nhẹ nhõm.
Tô Sầm nói phải, Thu Nương là hy vọng cuối cùng của gã. Nếu năm đó gã không đưa nàng chén rượu kia thì có lẽ nào gã cũng sẽ không đẩy mình đến đường cùng như hôm nay.
Bỗng dưng tiếng ồn ào vang lên ngoài cửa, Hà Kiêu hoàn hồn, lúc này gã mới nhận ra mình đã mắc bẫy: “Ngươi đang kéo dài thời gian?!”
Chưa dứt câu cửa phòng đã mở, Phong Nhất Minh đẩy cửa vào, cười hỏi hai người: “Hai người nói đến đâu rồi? Ta không làm phiền chứ?”
Tô Sầm thở phào, hất cằm ra hiệu: “Bắt lại đi.”
“Đương nhiên là phải bắt.”
Đột nhiên mắt Phong Nhất Minh lóe lên, Tô Sầm chưa kịp phản ứng đã bị một con dao kề sát cổ. Phong Nhất Minh cười, nói: “Tô đại nhân, Môn chủ của chúng ta mời ngài qua nói chuyện.”