Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước lúc lên đường, Tô Lam thết tiệc tiễn Ninh Vương, quan viên lớn nhỏ khắp thành Dương Châu đều đến từ biệt, chỉ có Lâm Tông Khanh lấy cớ mới nhậm chức phải làm quen công việc mà không đến.

Tuy lão không đến nhưng Ninh Vương cũng không quên lão, tức thì sai người tặng bức hoành phi “Cần chính vi dân” đến phủ, còn tặng thêm một câu “Lâm đại nhân kỷ luật nghiêm chỉnh, đúng là tấm gương cho bá quan.”

Làm vậy một là tỏ rõ mình rộng rãi hào phóng, không chấp nhặt với lão già kia.

Hai là… Lý Thích nhìn đám quan nhỏ thấp thỏm bên dưới, e là giờ đã đang mắng lão già kia rồi. Lâm Tông Khanh này không đến thì thôi, còn liên lụy đến họ nữa, Lâm Tông Khanh cần chính vì dân thì chẳng phải họ tự ý rời cương vị à?

Tô Sầm đỡ trán, Ninh Vương ưa đục nước béo cò, cuỗm hết ba nghìn lượng vàng tiền tham ô của thành Dương Châu, trước khi đi còn phải chọc giận lão Lâm, cậu có thể tưởng tượng được thầy cậu thấy bức hoành phi xong sẽ tức dựng hết cả râu lên cho mà xem.

Quá ba tuần rượu, Ninh Vương ăn dầm nằm dề ở nhà họ Tô lâu như vậy cũng phải thể hiện ít nhiều, hắn hỏi thẳng Tô Lam muốn được thưởng gì.

Tô Lam đứng dậy rồi lùi hai bước, hành lễ với Lý Thích.

“Vương gia không chê tệ xá đơn sơ mà hạ cố đến đây đã là vinh dự cho tệ xá, thảo dân không dám xin ân thưởng gì.” Sau lại nói: “Nhưng quả thật thảo dân có chuyện muốn cầu xin. Xá đệ trước giờ mải việc đèn sách chưa từng để tâm vào chuyện trai gái, nay đã đến tuổi dựng vợ gả chồng, xá đệ ngu dốt, thảo dân muốn xin Vương gia làm chủ kết cho xá đệ một mối hôn nhân.”

Tô Sầm ngẩng phắt đầu.

Trước giờ đại ca chưa từng lo cho hôn sự của cậu, còn thường xuyên bảo cậu đừng để ý chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, phải tìm một người chân thành thương yêu nhau, không quan trọng chuyện gia cảnh dòng dõi.

Chuyện đến nước này… e là đại ca đã nhìn ra gì đó, muốn ép Lý Thích nói rõ ngay tại đây?

Các quan viên bên dưới nhao nhao trêu chọc, Tô đại nhân thanh niên tài tuấn, lại tuổi trẻ tài cao, người đến cửa làm mai đạp nát cửa cũng được, còn phải lo lắng không tìm được ai sao?

Thế nhưng Ninh Vương ngồi trên cao lại thu đũa, nhận khăn lau miệng, sắc mặt không vui thấy rõ.

Mọi người thấy vậy đều gác đũa, không ai nói thêm gì.

Tô Sầm khẽ ho một tiếng, đứng ra hòa giải: “Em vừa mới vào kinh chưa tròn một năm, còn nhiều việc bộn bề chưa thể ổn thỏa, việc này không gấp.”

“Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại[1].” Tô Lam trợn mắt nhìn em mình: “Nay tuổi cha mẹ đã cao, em không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho cha mẹ chứ.”



[1] Tội bất hiếu có ba điều, mà không con nối dõi là lớn nhất.

Tô Sầm lén nhìn Lý Thích, bỗng cảm thấy tình hình bất ổn, cậu vội khuyên: “Đại ca, em…”

Cậu chưa nói xong, Lý Thích đã mở miệng: “Cũng đến tuổi rồi, cậu đã có người trong lòng chưa?”

Tô Sầm quay ngoắt sang.

Lý Thích nhìn thẳng vào mắt cậu, không hề né tránh, thậm chí còn chan chứa ý cười. Hắn cầm khăn lau tay, hỏi: “Con gái nhỏ nhà Thị lang Lễ bộ Hà Trọng Khanh, cậu thấy thế nào?”

“Hạ quan…” Tô Sầm cắn môi: “Hạ quan không thích.”

“Ồ?” Lý Thích nhướng mày, lại nói: “Thế cháu nhà Ngự sử Đại phu Tôn đại nhân thì sao?”

“Hạ quan không thích.”

“Tử Húc…” Tô Lam gọi.

“Lớn lối thật đấy.” Lý Thích bật cười: “Chẳng lẽ còn muốn lấy quận chúa hay sao?”

“Không nhọc công Vương gia và đại ca lo lắng.” Tô Sầm thở dài: “Đúng là tôi đã có người trong lòng.”

Mọi người: “…”

“Chẳng qua người ấy là hoàng thân quốc thích, thân phận cao quý, ta không thể trèo cao.” Tô Sầm nhìn thẳng người trên cao: “Nay lòng ta không có người khác, đợi khi ta hết hi vọng rồi hẵng suy tính việc khác.”

Tô Sầm cúi người chào: “Tôi ăn xong rồi, xin cáo từ trước.”

Mọi người trợn mắt há miệng nhìn Tô đại nhân thẳng lưng ra ngoài, dám cả gan rời tiệc trước cả Vương gia.

Lại nhìn Ninh Vương không có vẻ gì là tức giận, ánh mắt nhìn theo người kia lại thêm vài phần sâu xa không thể nói rõ.



Tô Sầm ra khỏi sảnh cũng không biết đi đâu bèn loanh quanh trong nhà, đến ao cá lúc trước Lý Thích hay câu, nhờ người hầu lấy ít thức ăn cho cá rồi ngồi xuống cạnh hồ.

Vào đông, bèo tảo trong nước cũng ít đi nhiều, đám cá kia vừa thấy trên mặt nước có đồ ăn thì tranh nhau bơi lên, chẳng mấy chốc mặt nước đã náo động tưng bừng, xanh đỏ rực rỡ.

Tô Sầm đang mải cho cá ăn chợt thấy có người đi tới, quay đầu lại, cậu sửng sốt: “Tan tiệc rồi sao?”

“Tan rồi.” Lý Thích chắp tay sau lưng: “Đuổi hết về cần chính vì dân.”

Tô Sầm bật cười.

Lý Thích hỏi: “Sao thế, khó xử à?”

Tô Sầm cúi đầu cho cá ăn: “Cũng không đến mức ấy.”

“Thế sao lại đi?”



Tô Sầm suy nghĩ, sau đó ném hết thức ăn trong tay xuống rồi đứng dậy phủi tay, cậu nhìn bầy cá đỏ trắng dưới áo, nói: “Ngài xem, tâm tư của em cũng như bầy cá này vậy, chìm dưới đáy nước không bao giờ thấy mặt trời. Bỗng một ngày ngài bắt em mang nó lên, bại lộ trước mặt mọi người, em cũng khó tránh khỏi có phần thổn thức.”

Tô Sầm nhìn bầy cá ăn xong lại bơi xuống đáy hồ, cười bảo: “Nhưng ngài đừng lo, em biết thân phận của mình, em sẽ giấu những điều không nên nghĩ kia lại xuống đáy hồ, không ngoi lên nữa. Em không thành gia không phải muốn chứng minh gì cả, chỉ là… em…”

Nói đến cuối cùng cậu đã hơi nghẹn ngào, lúc này Tô Sầm mới phát hiện người mình cứng còng, cơ thể run nhè nhẹ.

Cậu biết rõ mình có bỏ ra nhiều tới đâu cũng không nhận được đền đáp tương xứng từ Lý Thích, có lẽ cậu sẽ được thăng quan tiến chức, cũng có thể sẽ có quyền cao chức trọng, thậm chí là một mối hôn sự tốt, nhưng vĩnh viễn không thể danh chính ngôn thuận đứng sau người kia.

Cậu coi một cuộc giao dịch là thật, nhưng lại có người vẫn luôn tỉnh táo.

Lý Thích thở dài, kéo người vào lòng: “Được rồi, ta biết rồi.”

Tô Sầm lắc đầu, cố chấp nói cho xong.

“Chỉ là… lòng em không chứa được ai nữa.”



Sáng hôm sau, đoàn người lên thuyền trên bến tàu ngoài thành Dương Châu, lên đường về kinh.

Khác với con thuyền lúc họ đến, chuyến này về là ngồi thuyền quan. Tuy có vết xe đổ tiền triều, từ khi lập quốc tới nay quy cách thuyền quan đã bị hạn chế nhiều, nhưng chắc chắn con thuyền họ ngồi đây là tốt nhất có thể rồi.

Thuyền cao ba tầng, phòng ngủ thoải mái như nhà trọ xa hoa nhất Dương Châu, có thư phòng, có trà thất, trên cùng còn có chòi quan sát, bước lên nóc thuyền là mặt sông mênh mang rọi vào tầm mắt, sông dài đón hoàng hôn, hùng vĩ tráng lệ.

Ngoài thuyền chính ra còn có bốn thuyền lâu bốn phía xung quanh, trên đó đều có trọng binh canh gác, chủ yếu để bảo vệ thuyền chính và không cho thuyền buôn lại gần.

Tô Sầm không khỏi cảm thán, chẳng trách tiền triều lại mất nước vì một dòng sông. Họ ở trên thuyền, từng hành vi cử chỉ đều là tiền cả, đi một chuyến này phải dốc bao nhiêu tiền, càng khó mà tưởng tượng cảnh ngàn thuyền rồng cùng nhổ neo.

Sắc trời dần tối, mặt sông bắt đầu nổi gió, Tô Sầm đứng trên chòi cao nhìn xuống, đúng lúc thấy một thái giám bưng khay vội vàng đi qua, thấy cậu cũng không hành lễ.

Tô Sầm tặc lưỡi, người hầu ở đâu ra mà không lễ phép chút nào hết vậy, may mà đại nhân cậu rộng lượng không thích so đo… Vừa định quay đi, Tô Sầm bỗng khựng lại.

Sau một hồi suy nghĩ, Tô Sầm quay người đuổi theo.

Chắc hẳn thái giám kia nghĩ mình đã thoát, y thong thả đi về phía bếp, cầm miếng bánh phù dung trên khay định đưa vào miệng, song tiếng gọi chợt vang lên sau lưng: “Đứng lại!”

Thái giám nọ khựng lại, ném khay bánh bỏ chạy, nhưng người phía sau lại thong thả nói: “Chạy đi, chạy xong tôi bảo Kỳ Lâm có thích khách lên thuyền, bảo hắn tự đi bắt.”

Thái giám xoắn xuýt một hồi, cuối cùng đành phải quay lại, nhếch miệng với Tô Sầm: “Tô ca ca…”

Đúng là Khúc Linh Nhi.

Tô Sầm nhíu mày: “Qua đây với tôi!”

Về phòng khép cửa lại, Tô Sầm ngồi xuống cạnh bàn, thi triển khí thế như thăng đường xử án, hỏi Khúc Linh Nhi: “Đã bảo ở lại Dương Châu dưỡng thương mà? Sao lại theo qua đây?”

Đôi mắt hoa đào của Khúc Linh Nhi đảo quanh: “Tô ca ca, tôi lo cho huynh mà, kinh thành hiểm ác, huynh lại không biết võ công, tôi phải bảo vệ huynh chứ. Cả A Phúc nữa, lâu rồi không gặp tôi cũng nhớ lắm đây.”



Tô Sầm hờ hững nhìn y, tay gõ lên bàn, biểu cảm như muốn nói “Cậu bịa tiếp đi, tôi xem cậu có bịa ra được bông hoa nào không”.

Khúc Linh Nhi thở dài, mấy sợi gân não ít ỏi của cậu muốn giở trò trước mặt Tô ca ca chẳng khác gì trò đùa.

“Nói ra cũng phải trách huynh đấy.” Khúc Linh Nhi đặt mông đối diện Tô Sầm: “Tôi cũng định ở lại Dương Châu rồi đấy chứ, thế nhưng lại vô tình hay tin huynh cắt hai tháng bổng lộc của Kỳ ca ca!”

Tô Sầm: “…”

Khúc Linh Nhi căm phẫn nói: “Huynh nói xem tôi không về Kỳ ca ca phải ăn gì đây? Trông huynh ấy là biết không có tích cóp gì rồi, chuyện này là do tôi mà ra, tôi đâu thể để huynh ấy đói bụng hai tháng được đúng không? Vả lại Kỳ ca ca chất phác như vậy, tôi mà không về huynh lại lén lút bắt nạt huynh ấy thì sao?”

Chất phác cái đầu cậu. Tô Sầm trợn mắt, trông Kỳ Lâm từ sợi tóc đến móng chân xem có chỗ nào dính dáng đến từ “chất phác” không?

Khúc Linh Nhi lại không hay biết gì, nói tiếp: “Tô ca ca, lần này là huynh không đúng đấy nhé, huynh không thể ỷ mình thông minh bắt nạt người thật thà như chúng tôi được. Tôi thấy huynh phải xin lỗi Kỳ ca ca đi, nếu huynh ngại thì tôi đi nói giúp cho, tốt nhất là bù lại hai tháng bổng lộc cho huynh ấy nữa.”

Chẳng được lợi lộc gì còn phải đền hai tháng bổng lộc, đúng là làm ơn mắc oán. Tô Sầm bị tên vong ân bội nghĩa này chọc tức gần chết, thầm nghĩ bây giờ trùm bao thả sông có kịp nữa không?

Khúc Linh Nhi cười hí hửng sáp lại: “Tô ca ca, huynh xem giờ huynh phát hiện ra tôi rồi, tôi thay bộ đồ khác được không?”

Tô Sầm nhìn bộ y phục thái giám không biết Khúc Linh Nhi kiếm được ở đâu, cười khẩy: “Ổn mà, cứ mặc đi.”

“Không mặc đâu, bộ này xúi quẩy lắm, mặc vào dễ thiếu gì đó.” Khúc Linh Nhi vừa nói vừa cởi: “Tô ca ca, tìm giúp tôi cái gì mặc đi.”

Tô Sầm lục một bộ đồ ra đưa Khúc Linh Nhi: “Cậu kiếm đâu ra bộ này đấy?”

“Lột từ người một tên thái giám chứ sao.” Khúc Linh Nhi vừa mặc vừa nói: “Đáng ra tôi định lấy đồ thị vệ cơ, nhưng bốn con thuyền xung quanh đều là quân Hoài Khánh điều từ Hoài Nam đạo đến, năm người một nhóm ăn uống ỉa đái cùng nhau, đã thế ngày nào Kỳ ca ca cũng đi tuần, tôi sợ bị coi là thích khách rồi ném xuống sông.”

Tô Sầm liếc y: “Thế cậu mặc đồ thái giám thì không ai phát hiện chắc?”

Khúc Linh Nhi muốn khóc, nói nhỏ: “Họ toàn bảo trông tôi mặt hoa da phấn nhìn là thấy có tướng làm thái giám, còn bảo sau này tôi đắc sủng thì nhớ đến họ nữa chứ. Ông đây chính trực rạng ngời thế này, giống thái giám chỗ nào? Đám thái giám kia mù hết rồi chắc?”

Chẳng trách Khúc Linh Nhi ghét bộ đồ này như vậy. Tô Sầm cười mãi mới dừng, sau đó nói với Khúc Linh Nhi: “Thế cậu không nghĩ tại sao bốn chiếc thuyền xung quanh cậu còn không lên được lại lên được thuyền chính của Lý Thích à?” Khúc Linh Nhi sửng sốt, sau đó nhảy dựng lên: “Ý huynh là Kỳ ca ca biết tôi ở trên thuyền á?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK