Chẳng qua lần này hắn đến một mình, không dẫn Trâu Minh Kính theo. Khi Tô Sầm về thì Hoàng Miễn đang đi qua đi lại trước cổng nhà.
Hơn một tháng không gặp, không biết đã đỡ nóng tính hơn chưa.
Tô Sầm bước lên: “Sao Hoàng huynh không vào nhà mà đứng ngoài cửa làm gì?”
Hoàng Miễn thấy Tô Sầm mới dừng bước, khách sáo chắp tay: “Hôm đó có điều mạo phạm, sợ Tô đại nhân không hoan nghênh.”
“Sao Hoàng huynh lại nói vậy.” Tô Sầm mỉm cười, dẫn hắn vào: “Mời Hoàng huynh, có gì vào nhà rồi nói.”
Ngồi vào sảnh, Hoàng Miễn mới nói rõ mục đích: “Vẫn là chuyện hôm đó, xin nhờ Tô huynh điều tra giúp tôi.” Nói xong, hắn đứng dậy nghiêm túc hành lễ với Tô Sầm: “Chuyện liên quan đến tính mạng của em nhà, hãy mong Tô huynh không so đo hiềm khích trước kia, đừng từ chối tôi.”
Tô Sầm vội đỡ hắn, thái độ của người này khác một tháng trước nhiều như vậy, xem ra là hết cách thật rồi.
Tô Sầm đỡ hắn ngồi xuống, hỏi: “Có phải có manh mối gì không?”
Mắt Hoàng Miễn sáng lên, ngẩng phắt đầu: “Sao huynh biết…”
“Trước đây huynh không chắc em huynh có nguy hiểm tính mạng hay không nên không sốt ruột, lần này này tôi thấy huynh khác trước rất nhiều, có thể thấy huynh rất sốt ruột, nên chắc là có manh mối gì rồi đúng không?”
Hoàng Miễn nghiêm túc nghe Tô Sầm nói xong, cười bất lực: “Lần trước để Tô huynh chê cười rồi. Sùng Chi nói phải, Tô huynh đúng là nhân tài vượt trội, nên xin Tô huynh nhất định cứu lấy em nhà!”
Hoàng Miễn lấy một đôi bông tai ngọc lục bảo trong tay áo ra đưa Tô Sầm: “Đôi bông tai này là tôi tình cờ có được từ một người phụ nữ, đây là đồ của Uyển Nhi, vậy chẳng phải tức là Uyển Nhi… Uyển Nhi nó đã…”
Tô Sầm nhận bông tai quan sát, ngọc phỉ thúy tẩm dầu thượng hạng được làm thành hình giọt nước, một nửa nạm hoa sen chín cánh, chế tác tinh xảo không giống thứ tầm thường.
Tô Sầm hỏi: “Huynh chắc chắn đây là đồ của em huynh chứ?”
Hoàng Miễn nói chắc nịch: “Đây là của gia truyền, Uyển Nhi thân thiết với bà từ nhỏ, đây là đôi hoa tai tự tay bà đưa lại cho Uyển Nhi khi mất, Uyển Nhi rất quý trọng nó, luôn mang theo người. Tôi dám chắc rằng cả kinh thành chỉ có một đôi này, không còn ai khác có nữa.” Hoàng Miễn lại hỏi: “Tô huynh, huynh nói xem có phải Uyển Nhi đã… bị hại rồi không?”
Tô Sầm trả lại hoa tai cho Hoàng Miễn: “Hoàng huynh đừng sốt ruột, cũng chưa chắc là bị hại mà, có lẽ là gặp chuyện gì sơ ý làm mất thôi. Người đàn bà kia lấy được đôi hoa tai này từ đâu?”
Hoàng Miễn tựa vào lưng ghế, thở phào, đáp: “Bà ta nói là mua lại ở tiệm cầm đồ, tôi cũng đến tiệm cầm đồ đó rồi, nhưng vì cũng đã lâu nên người trong tiệm không nhớ nữa. Tô huynh, giờ phải làm sao đây?”
Tô Sầm nhướng mày: “Vẫn không báo quan?”
Hoàng Miễn có vẻ khó xử: “Tô huynh, nói thật với huynh, thật lòng không phải tôi không muốn báo quan mà là cha tôi không cho. Ông từng bảo nếu có ai dám báo quan thì sẽ đuổi thẳng khỏi nhà, nên tôi mới…”
“Ồ?” Tô Sầm trầm tư suy nghĩ, sau đó cười, bảo: “Vậy tôi cũng không làm khó Hoàng huynh nữa, đợi hai hôm nữa đến ngày nghỉ Hoàng huynh gửi thiếp mời cho tôi, tôi lấy thân phận bạn bè đến phủ huynh xem thử. Nhưng tôi cũng không dám chắc có nhìn ra được manh mối gì không, Hoàng huynh đừng trông đợi quá.”
Hoàng Miễn đứng dậy hành lễ: “Đa tạ Tô huynh.”
…
Tiễn Hoàng Miễn đi rồi Tô Sầm mới vào sân. Sắc xuân vừa đẹp, gió nhẹ mây trôi, Tô Sầm đứng nhìn mấy gốc hải đường mới nhú nụ trong sân, bỗng cảm thấy mấy cành cây mọc ngang chối mắt quá, bèn vào phòng lấy kéo ra quyết tâm sửa sang lại một phen.
Vừa cắt vừa nghĩ, nhà họ Hoàng này cũng hay thật, một người trong nhà không dưng mất tích vài tháng vẫn không chịu báo quan. Cậu có thể nhận ra sự chân thành của Hoàng Miễn, hẳn là hắn thật lòng lo cho em mình. Nhưng Hoàng lão gia kia không lo chút nào hay sao? Chẳng lẽ lão trọng nam khinh nữ đến mức vì thể diện của gia tộc mà mặc kệ cả tính mạng con gái?
Tô Sầm không khỏi nhớ đến Thẩm Vu Quy, cùng là phận gái nhưng Thẩm Tồn coi Thẩm Vu Quy như báu vật, liều cả mạng sống để cứu Thẩm Vu Quy khỏi đám cháy, tại sao đến nhà họ Hoàng lại vứt bỏ con gái như chiếc giày rách vậy?
Nói đến Thẩm Vu Quy sắc mặt Tô Sầm mới dịu đi. Bây giờ Thẩm Vu Quy ở phủ Thái phó khỏi bệnh rất nhanh, nghe chuyện Thẩm Vu Quy xong, cụ Ninh sinh lòng thương tiếc bèn nhận làm cháu nuôi. Ninh Tam Thông cũng rất cưng chiều cô em này, lý do chỉ là vì có Thẩm Vu Quy dỗ dành bên tai cụ nên bây giờ cụ không ngày ngày trách hắn không làm việc nghiêm chỉnh nữa.
Ban đầu Tô Sầm định đợt nghỉ này qua thăm ông cụ, tiện thể thăm Thẩm Vu Quy, tiếc là giờ phải làm việc khác rồi.
“Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia…”
Tô Sầm hoàn hồn lại mới thấy A Phúc đau đớn đứng cạnh mình, nhìn xuống dưới tay, một chậu hải đường đã bị tàn sát hơn nửa…
Ngày nào A Phúc cũng chăm chút chậu hải đường này, còn kĩ càng hơn chăm sóc nhị thiếu gia cậu. Mấy hôm nay khó khăn lắm nó mới nhú nụ, cậu ta còn có cảm giác như con gái đến tuổi trưởng thành, đang vui vẻ chờ hoa nở, không ngờ bẵng đi cái đã bị Tô Sầm tỉa trụi lủi hết.
“Chậu tùng La hán lúc trước cũng thế, tự dưng cậu vặt trụi hết cả, còn chậu phỉ thúy, rồi cậu măng leo kia nữa, cậu không thích thì đừng có mua về chứ…”
Thấy A Phúc lại bắt đầu lải nhải hờn giận, Tô Sầm vội buông kéo chuồn vội: “Xin lỗi xin lỗi, sau này ngươi quây rào quanh đây chặn ta đi, ta không mó tay vào nữa.”
Đúng lúc này Khúc Linh Nhi ôm một cành đào vào sân, vừa bước vào y đã bị A Phúc kéo lại kêu ca: “Ngươi nhìn nhị thiếu gia kìa, lại cắt hỏng chậu hải đường sắp nở rồi…”
Khúc Linh Nhi lấy kéo trong tay A Phúc, cắt nốt nhành hải đường cuối cùng còn sót lại, sau đó vui vẻ ôm vào lòng: “Ghép với hoa đào của ta là vừa đẹp.”
A Phúc: “…” Không thể sống nổi nữa!
…
Đến ngày nghỉ, Hoàng Miễn gửi thiếp mời đến như đã nói, mời Tô Sầm qua nhà chơi.
Tô Sầm bảo A Phúc tìm một lọ trà mới năm nay, sau đó mang đến Hoàng phủ.
Nhà họ Hoàng này cũng tính là gia tộc lớn trong kinh, làm quan nhiều đời, từng có người làm Tể tướng, đến đời Hoàng Đình thì kém hơn một chút, hiện đang là Thị lang Hộ bộ hàng chính tứ phẩm. Nhà họ Hoàng ngụ ở phường Tuyên Dương, là một nơi tụ tập nhiều quan viên triều đình, một miếng ngói ở đây rơi xuống cũng đủ đập chết mấy kẻ làm quan.
Hoàng Miễn đã đợi sẵn ngoài cửa, thấy Tô Sầm mang quà đến hắn lại càng áy náy, đùn đẩy vài lần, Tô Sầm cười nói: “Diễn phải diễn cho trọn, cũng không phải thứ gì quý giá, trà của nhà thôi.”
Hoàng Miễn nghe vậy mới miễn cưỡng nhận lấy. Hắn định mời Tô Sầm vào phòng khách uống trà trước, nhưng Tô Sầm lại muốn vào phòng Hoàng Uyển Nhi xem thử. Hoàng Miễn nghĩ cũng phải, đúng lúc này Hoàng Đình không ở nhà, đợi lão về lại không tiện vào xem nữa.
Hoàng Miễn dẫn Tô Sầm vào sân sau, đi qua sảnh, qua vườn, chỉ tính hành lang thôi đã vài khúc rẽ, rồi qua một hốc cửa thùy hoa nữa mới đến nơi ở của Hoàng Uyển Nhi.
Tô Sầm cười, nói: “Nhà họ Hoàng đúng là danh gia vọng tộc, căn nhà này rất khí phách.”
“Hưởng sái tổ tiên thôi.” Hoàng Miễn cười, bảo: “Nhưng Tô huynh này, đúng là nhà huynh đang ở có hơi nhỏ, không tương xứng với thân phận của huynh bây giờ, huynh có cần ta hỏi thăm giúp, mua căn nhà khác lớn hơn không?”
Tô Sầm lắc đầu: “Ban đầu mới vào kinh chỉ mong có chỗ đặt chân là đủ, giờ ở cũng quen rồi, nhà tôi ít người, nhà to cũng ở không xuể.”
“Cũng phải.” Hoàng Miễn gật đầu: “Tôi thấy Tô huynh cũng đến tuổi thành thân rồi, sao vẫn chưa lấy vợ? Trong nhà có phụ nữ chăm chút vẫn hơn.” Mắt hắn tối đi: “Nếu Uyển Nhi còn ở đây tôi cũng muốn bỏ quách hôn sự với họ Tống kia đi, giới thiệu cho Tô huynh.”
“Hoàng huynh cứ quá lời.” Tô Sầm mỉm cười, cắt ngang câu chuyện tại đây.
Tô Sầm quan sát tiểu viện Hoàng Uyển Nhi ở. Tiểu viện này nằm ở khóa viện phía Đông, khá xa nơi ở của người hầu, vả lại chỉ có một lối vào qua cửa thùy hoa này, vắng vẻ yên tĩnh, muốn vào đây phải đi qua sảnh chính, đúng là rất hợp làm khuê phòng cho con gái.
Người ngoài không được vào khuê phòng của nữ tử chưa lấy chồng, nam tử trẻ tuổi lại càng kiêng kị, Tô Sầm nói: “Mạo phạm”, sau đó mới bước vào.
Bên ngoài là một sảnh nhỏ để tiếp khách, ngăn với bên trong bằng bức rèm châu, vào đến bên trong lại càng nặng tâm tư con gái, trước cửa sổ là một bàn trang điểm, một chiếc sạp kê sát tường, vào trong giữa thì là giường khuê.
Tô Sầm bước đến bàn trang điểm cầm chiếc thoa ngọc trai lên, bỗng nghe có tiếng người quát bên ngoài: “Ai đấy?”
Người đến là hầu cận của Hoàng Uyển Nhi, Hoàng Miễn ra dặn dò mấy câu, người hầu định lui xuống, Tô Sầm bỗng gọi lại: “Bảo cô ấy vào đây cho tôi hỏi mấy câu.”
Thị nữ vào phòng, khom người chào Tô Sầm, Tô Sầm hỏi: “Các cô có từng đụng vào thứ gì trong phòng này không?”
Thị nữ đáp: “Đồ đạc vẫn như lúc tiểu thư còn ở, chúng tôi chỉ lo việc quét tước, không dám đụng gì.”
Tô Sầm chỉ vào chiếc trâm kia, hỏi: “Cây trâm ngọc trai này vốn nằm trên bàn?”
Thị nữ nhìn kĩ lại, trả lời: “Vâng, đây là cây trâm ngọc trai tiểu thư đeo hằng ngày, hôm đó ra ngoài dùng cây mới nên tiện tay để trên bàn.”
Hoàng Miễn bước lên hỏi: “Cây trâm ngọc trai này có vấn đề gì sao?”
Tô Sầm ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu, rồi sang bên sạp xem thử. Sạp bằng gỗ sưa, bên trên có một chiếc gối sứ, Tô Sầm vừa nhấc gối sứ lên đã khựng lại, khẽ lắc thì nghe thấy tiếng sột soạt vang lên. Tô Sầm không dám làm gì, bèn đưa cho Hoàng Miễn.
Hoàng Miễn vừa lắc là biết bên trong đựng thứ gì, hắn quyết đoán ném gối xuống đất, một cuốn sách bìa da màu chàm lẳng lặng nằm giữa đống mảnh sứ.
Tô Sầm cầm một mảnh vỡ lên xem trước, tiếc nuối bảo: “Chắc là có lối mở, đập thì tiếc quá.” Sau đó cầm cuốn sách kia lên, trên bìa ghi chữ “Nữ Giới”, nhưng đọc qua vài chữ cậu lại bật cười.
Hoàng Miễn cũng nhận cuốn sách đọc thử, càng đọc mặt hắn càng xanh, hồi lâu sau mới ném cuốn sách đi, hỏi thị nữ kia: “Chuyện gì đây?”
Nội dung bên trong tấm bìa “Nữ Giới” kia lại là những mẩu chuyện thịnh hành nhất bên ngoài, toàn là chuyện tình yêu nam nữ, nào là tài tử phong lưu nào là mỹ nữ yêu kiều, chuyên dùng để lừa mấy cô gái trẻ chưa biết sự đời.
Thị nữ quỳ xuống: “Nô tỳ không biết, nô tỳ cũng không biết chữ, chỉ biết cuốn sách này là tiểu thư bên nhà họ Vương mang sang, nội dung bên trong thì nô tỳ không biết!”
Hoàng Miễn tái mặt giải thích với Tô Sầm: “Tiểu thư nhà họ Vương là thiên kim nhà Vương Ngự sử bên cạnh, thường xuyên sang chơi với Uyển Nhi, toàn là nó dạy hư Uyển Nhi cả!”
Tô Sầm nhặt cuốn sách lên, bất đắc dĩ cười: “Một cuốn sách thôi, Hoàng huynh không cần tức giận. Năm xưa còn đi học tôi cũng bọc tiểu thuyết trong Tả Truyện đến thôi, còn mơ ước sau này làm hiệp khách lên trời xuống đất nữa, giờ cũng có làm được đâu.”
Hoàng Miễn thở dài: “Tô huynh chê cười rồi.”
Tô Sầm lại cầm sách lên giở, không lâu sau một tờ giấy nhẹ nhàng bay ra từ cuốn sách, Hoàng Miễn cầm lên đọc, nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
Tô Sầm nhận lấy xem, đây là một tờ giấy hải văn đã ố vàng, trên đó có một bài thơ thất ngôn: Bãi cỏ khô cần nguồn suối mát, cố gắng lại chẳng dễ dàng chi, vô tình gặp được người tri kỷ, dắt tay nhau lên đến trời xanh.
Nói là thơ nhưng gieo vần không hề đúng, giống như chỉ đơn giản để nói chuyện gì, không quan tâm những quy củ kia.
Tô Sầm ngửi tờ giấy, cũng lờ mờ đoán được chuyện gì.
“Hình như đây là thẻ xăm trong chùa.”
“Thẻ xăm?” Hoàng Miễn sửng sốt.
Tô Sầm nói: “Chùa miếu thường dùng nhiều loại xăm bằng giấy hải văn này, hơn nữa trên giấy cũng có mùi nhang khói. Ý nghĩa của thẻ xăm này là không nên cưỡng cầu, có duyên thì tự sẽ có kết quả. Cũng như mọi người hay nói cố ý trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh.”
“À, phải rồi.” Thị nữ bỗng nói: “Một hôm trước lúc mất tích tiểu thư còn đến chùa bốc xăm, lúc về thì vui lắm, hôm sau lại bảo muốn đi dâng lễ, sau đó thì không về nữa.”
“Dâng lễ?” Tô Sầm nheo mắt: “Cô ấy có nói đi chùa nào không?”
Thị nữ lắc đầu: “Chuyện này tiểu thư không nói.”
Tô Sầm vừa định tìm thêm manh mối đã nghe tiếng loảng xoảng bên ngoài sân, sau đó là một tiếng gầm: “Nghịch tử, mày ra đây cho tao!”