Có lẽ thái giám kia cũng chưa từng thấy ai nhận chỉ diện Thánh mà biểu cảm coi thường cái chết như vậy, bỗng chốc cũng không dám bước lên thúc giục.
Tô Sầm hít sâu một hơi, quay lại giao nhiệm vụ cho người của Đại Lý Tự: “Cử hai người về thẩm vấn quản gia nhà họ Từ và Từ Lâm thị, hỏi xem họ có biết Lưu Khang không, Lưu Khang và Từ Hữu Hoài có quan hệ gì không, cả thân phận của hai ông chủ thần bí của Tụy Tập Hiên kia nữa. Hai người khác thì điều tra nguồn gốc của hai bức tranh kia, những người còn lại thì ở đây thẩm vấn từng người hầu trong nhà họ Lưu, mọi hành động của họ vào hôm qua, giờ nào làm gì, có ai làm chứng không… đều phải hỏi rõ ràng.”
Sau đó cậu quay lại chỉ vào Ninh Tam Thông: “Còn anh thì về khám nghiệm thi thể, xem có đúng là hắn ta bị bỏ thuốc không, bị bỏ thuốc gì, lúc nào, ta muốn biết toàn bộ.”
Tô Sầm dặn dò xong thì đi thẳng ra cửa, được chừng chục bước thì quay lại, nhíu mày nhìn thái giám kia: “Đi thôi.”
Thái giám tuyên chỉ đứng ngây như phỗng, vẫn chưa hiểu làm sao mà mới một ngày, vụ ám sát Thánh thượng đã biến thành ông chủ, tranh vẽ với chuốc thuốc rồi. Nhìn Tô Sầm hùng hổ sắp xếp rồi lại luôn chân bước ra ngoài, như thể ai làm lỡ dở thời gian của cậu đều là kẻ thù không đội trời chung vậy, thái giám vội vàng bước theo: “Đi, đi thôi, chuẩn bị kiệu cho Tô đại nhân.”
Tô Sầm trưng vẻ mặt không bằng lòng suốt dọc đường tới Hoàng thành, lại không hay biết mưa máu gió tanh đã quét qua hoàng cung được mấy bận.
…
Điện Tử Thần trong tẩm cung Hoàng đế sôi nổi vô cùng. Vì Thiên tử vẫn chưa chấp chính nên thường ngày không có nhiều đại thần đến điện Tử thần bàn chuyện, song hôm nay lại khác, nửa sảnh điện lấp kín là người.
Mà nguyên do là vì hôm nay Thiên tử nhỏ trái lệnh Lý Thích lần đầu, không vào chầu sớm.
Tuy Thiên tử nhỏ vẫn chưa thể quyết định việc quốc gia đại sự, nhưng vẫn bị Lý Thích yêu cầu tham dự chầu sớm hằng ngày, lý do bảo là xem trước học hỏi. Nhưng trong mắt người ngoài, chẳng qua Thiên tử nhỏ chỉ là bình hoa Lý Thích bày trên đó, tránh mang tiếng độc đoán chuyên quyền. Sáng sớm nay Lý Thích và các đại thần đợi trong triều nửa canh giờ vẫn chưa thấy người đâu, hắn bèn dẫn theo chúng thần chuyển buổi chầu vào tẩm cung của Thiên tử.
Thiên tử nhỏ bị Lý Thích lôi từ trên giường xuống, theo sau đó còn có cả bà vú của Thiên tử lúc nhỏ… Khi đó bà ta sợ đến nhũn cả người, bổ nhào từ trên giường xuống, quần áo lộn xộn, dập đầu dưới đất run như cầy sấy.
Tuy Thiên tử còn nhỏ nhưng cũng qua tuổi cai sữa từ lâu, mà bà vú cũng đã được phong cáo mệnh đưa ra khỏi cung, nay bà ta xuất hiện tại đây là thành vấn đề rồi.
Lý Thích híp mắt nhìn bà vú kia, nhướng mày hỏi: “Ai gọi ngươi tới?”
Bà vú kia sợ mất hồn mất vía, lòng dạ đâu nói chuyện nữa, bà ta chỉ biết dập đầu với Lý Thích, luôn miệng nói: “Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng…”
Lý Thích cũng không phải người kiên nhẫn, hắn không hơi đâu nhìn bà ta kêu khóc om sòm ở đây, bèn phất tay: “Tự ý vào cung, xúi giục Thiên tử trễ nải triều chính, rối loạn triều cương, lôi ra ngoài đánh chết.”
Bà vú trợn trắng mắt, suýt ngất tại chỗ.
Đến khi bị hai thị vệ kéo lên thì bà vú mới hoàn hồn, bà ta vội ôm chân Thiên tử nhỏ: “Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng, Trạc Nhi cứu vú…”. 𝘛rờ u𝗆 𝘁ru𝗆 huyề𝙣 𝘁rù𝗆 -- 𝘁rù𝗆 𝘁ruyệ𝙣﹒𝗏𝙣 --
Thiên tử nhỏ Lý Trạc như vẫn chưa tỉnh ngủ, ngây người tròn mắt nhìn người bên cạnh bị kéo đi, giống như đang chìm trong cơn ác mộng không thể tỉnh dậy. Đến khi bà vú của mình bị lôi khỏi cửa rồi cậu mới choàng tỉnh, vội vàng cầu xin: “Là con gọi vú vào, Hoàng thúc tha cho vú đi.”
“Con gọi bà ta vào?” Lý Thích liếc Thiên tử nhỏ làm cậu sợ rùng mình, sau đó nói: “Hạ chỉ vào lúc nào? Ai tuyên chỉ? Vào từ cổng nào? Ai dẫn đường? Canh giờ nào?”
Thiên tử nhỏ đứng như trời trồng, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Cổng Tả Ngân Đài… Giờ… giờ Tuất.”
Lý Thích ra lệnh: “Gọi thị vệ canh cổng Tả Ngân Đài giờ Tuất vào đây.”
“Hoàng… Hoàng thúc… Trẫm nhớ nhầm rồi.” Thiên tử nhỏ vội sửa lại: “Trẫm cũng không nhớ là giờ nào nữa.”
“Thế gọi toàn bộ thị vệ trực cổng hoàng cung suốt đêm qua vào.”
Khuôn mặt của Thiên tử nhỏ nhăn tịt lại, khẩn khoản nói: “Hoàng thúc…”
Lý Thích cụp mắt nhìn người trước mặt: “Con là Hoàng thượng, phải có trách nhiệm với từng lời nói của mình, con có biết một câu nói dối phải che đậy bằng bao nhiêu lời nói dối khác, sẽ liên lụy đến bao nhiêu người khác không? Không chỉ riêng thị vệ canh cổng hôm qua, còn cả thái giám cung nữ trong cung của con, ta có thể điều tra từng người, ai nói dối, biết mà không nói đều xử tội hết, đến khi đó con vì một người mà ảnh hưởng đến vô số người, đây là tấm gương làm vua một nước của con sao?”
Đôi mắt sâu thẳm khiến người ta không thể che giấu, Thiên tử nhỏ vốn đã sợ ánh mắt này, nay lại càng không dám ngẩng đầu, chỉ nói nhỏ: “Vú chỉ muốn ở cạnh con thôi, cứ đến tối con lại sợ không ngủ được, chỉ có vú chịu ở cạnh con…”
“Bà ta ở cạnh con?” Lý Thích cười khẩy: “Bà ta nói gì với con rồi?”
“Nói…” Thiên tử nhỏ mím môi: “Nói trời giáng lửa thần để khơi gợi sát khí của bạch hổ ở phương Tây, chỉ cần lập lại đàn tế trời ở hướng chính Tây là có thể san bằng sát khí Tây Thiên, Trẫm sẽ không mơ ác mộng nữa.”
Có người nói: “Bà vú này có một họ hàng xa bên ngoài nhậm chức tại Thái Thường Tự, e là muốn mượn cớ này đục nước béo cò.”
Lý Thích cúi đầu nhìn Thiên tử nhỏ: “Con nghe rồi đấy.”
Thiên tử nhỏ cúi đầu không nói gì, cậu không thể khóc trước mặt quan lại khắp triều được, mấy giọt nước mắt đảo quanh hốc mắt, cuối cùng vẫn phải cố nhịn lại, cậu nói nhỏ: “Trẫm biết rồi.”
“Trẫm biết vú có lý do mới đến đây, nhưng ít nhất vú còn lấy cớ như vậy đến gặp Trẫm, chịu nói chuyện với Trẫm. Mấy ngày hôm nay Trẫm không ngủ được, Hoàng thúc bận rộn quốc sự, mẫu hậu cũng không ở đây, chỉ có vú ở cạnh Trẫm. Nếu… nếu phụ hoàng vẫn còn ở đây thì Trẫm cũng không sợ.”
Khắp điện Tử Thần bỗng lặng như tờ. Ai cũng biết Tiên đế và Ninh Vương bất hòa, Tiên đế vừa lên ngôi đã chủ trương đối đầu với Đột Quyết, mục đích là để trói chặt Ninh Vương nơi biên cảnh, nếu không phải sau này không còn ai để gửi gắm, phải triệu gấp Ninh Vương từ biên quan về thì e là hắn muốn trói người lại biên quan cả đời. Lúc này Thiên tử nhỏ nhắc đến Tiên đế khó tránh khỏi có ý oán trách, chỉ e không có tác dụng gì còn chọc giận Lý Thích.
Thấy đôi mắt như ngọc đen của Lý Thích híp lại, Thiên tử nhỏ bất chợt rùng mình, nhẹ nhàng lùi lại.
Đúng lúc này, quan thông truyền bên ngoài vào bẩm báo, Thái hậu nương nương tới.
Lời vừa dứt, Sở Thái hậu đã bước vào trong điện, mắt phượng nhìn quanh: “Dàn trận hoành tráng thật đấy, mới sáng sớm đã vậy là định ép vua thoái vị hay sao?”
Ép vua thoái vị là đại tội mưu nghịch, chúng thần không dám lên tiếng, cuối cùng là Liễu Trình chống chọi áp lực đáp lại: “Hôm nay bệ hạ vắng chầu, chúng thần chỉ lo bệ hạ không khỏe nên mới tới thăm nom.”
“Một đứa trẻ như nó thỉnh thoảng ham ngủ dậy muộn thì sao?” Sở Thái hậu cản bà vú bị lôi ra ngoài lại: “Đến thăm nom mà lại chết người được nữa à?”
Người không thích việc bà vú làm loạn chẳng bao giờ thiếu, một ngôn quan cất tiếng: “Thái hậu nương nương không biết đấy thôi, ả đàn bà này dụ dỗ bệ hạ, can thiệp triều chính, tội không thể tha, Vương gia làm vậy chỉ là thanh trừng gian thần…”
Sở Thái hậu ngắt lời: “Ý ngươi là đàn bà vô đức không thể can thiệp triều chính?”
Ngôn quan kia lập tức quỳ xuống: “Thần không dám! Thái hậu nương nương minh giám, thần không có ý đó!”
“Vậy ngươi có ý gì?”
Lý Thích bước ra từ noãn các: “Đã không hiểu thì về mà nghỉ, việc gì phải ló ra cho mất mặt.”
Sở Thái hậu trừng mắt: “Ngươi!”
Mọi người đều nhận ra hôm nay Lý Thích không vui, hầu như chẳng còn kiên nhẫn, cả Liễu Trình cũng biết điều không chống đối hắn, chuyến này Sở Thái hậu qua đây lại đụng trúng mũi đao.
Vốn đã là đối thủ, hai người giương cung bạt kiếm, mùi thuốc súng nồng nặc.
Sở Thái hậu cười khẩy: “Ai gia lại nghe nói trời giáng thiên tai là vì có kẻ hoành hành ngang ngược chọc giận trời cao, ngươi có bản lĩnh ở đây diễu võ dương oai thì sao không đi mà giải quyết thiên tai?”
“Nếu thật là thiên tai thì phải lùi lại hai phân chứ.” Mọi người chưa kịp hiểu Lý Thích có ý gì đã nghe hắn nói tiếp: “Cháy phải phượng loan mới đúng là ý trời.”
“Ngươi… ngươi muốn ai gia chết…” Sở Thái hậu chỉ ngón tay đỏ tươi vào Lý Thích, đầu ngón tay run rẩy: “Ngươi muốn hại chết ai gia để độc chiếm quyền hành!”
“Ta nói nếu là thiên tai.” Lý Thích thong thả chắp tay sau lưng: “Nhưng tiếc đây lại là nhân họa.”
Một chữ “tiếc” này lại có vài phần chân thành, khiến người đứng trong đây đều không khỏi rùng mình.
Tình hình trong điện Tử Thần căng thẳng, không ai chú ý đến một Tiểu Hoàng môn[1] thò đầu vào cửa, nhìn hai bên giao chiến chưa xong, Liễu Trình bèn tránh khỏi đám đông ra cửa, hỏi: “Có chuyện gì?”
[1] Một chức quan trong cung thấp hơn Hoàng môn Thị lang.
Tiểu Hoàng môn ghé vào tai hắn nói một câu, mặt Liễu Trình biến sắc, cho Tiểu Hoàng môn lui ra rồi trở vào điện, hắn hắng giọng nghiêm mặt nói: “Lại có thêm người chết, là chết cháy trong nhà lúc nửa đêm.”
Cả điện Tử thần bỗng im phăng phăng, mỗi người đều mưu tính chuyện riêng, Lý Thích lạnh lùng cười: “Trời giáng thiên tai kiểu này cũng hay đấy, mỗi ngày một người, vị trên trời kia cũng rảnh thật.”
Mặt Sở Thái hậu lúc xanh lúc đỏ, một là vì nhớ lại tình huống hôm đó vẫn chưa hết sợ, hai là vì bị vả mặt quá nhanh. Bà ta vừa mới khẳng định là thiên tai nhằm vào Lý Thích, thoắt cái ông trời đã đi hại thêm người khác rồi.
Tiếng khóc khe khẽ bỗng vang lên trong noãn các, ban đầu còn cố gắng kìm nén, sau lại càng lúc càng dữ dội hơn, cậu bé há miệng gào khóc, như thể đã tích tụ quá lâu, đến khi đê cũng hết đường cứu vãn.
Mọi người lập tức nhìn sang, chỉ thấy Thiên tử nhỏ vẫn mặc nguyên áo ngủ khóc ướt khuôn mặt, ngồi bệt xuống đất, gào lên: “Trẫm không muốn làm Hoàng đế nữa!”
Văn võ khắp triều sửng sốt, sau đó đồng loạt quỳ xuống, không dám ngẩng đầu. Song họ chợt nghe thấy Ninh Vương đứng trên điện cười khẽ: “Thế cũng được.”