Vì vậy, sáng sớm hôm nay, Triệu Trinh cưỡi ngựa mang theo Thuần Tiểu Vũ và Chu Thanh cùng thị vệ đi phía trước, Ngân Linh và Thanh Châu ngồi xe ngựa đi ở phía sau, đoàn người ra khỏi thành đi về hướng biệt viện.
Được Vương Gia dặn dò, huynh đệ Lâm Tiêu Sấu rất nghiêm túc mà duyệt qua một lần danh sách tất cả Tướng quân dưới trướng trong đại quân của Vương Gia ví như quân phòng thủ Nam Cương, quân phòng thủ Bắc Cương, quân phòng thủ Đông cương, Tân Quân, kỵ binh dũng mãnh và cấm quân, cuối cùng chọn ra toàn bộ Tướng quân chưa đầy hai mươi lăm tuổi chưa cưới cũng chưa đính hôn, lại sàng lọc lần nữa, lấy hết tất cả người có phẩm cấp chưa tới Ngũ Phẩm trong đó ra, liệt kê thành lý lịch trích ngang hoàn chỉnh, sau đó cầm danh sách này tới cửa phòng Trị sự của nội viện Diên Hi cư, yên lặng chờ vương phi cho gọi.
Không biết tại sao, Vương Gia đã sớm rời đi, nhưng bọn hắn đợi rất lâu, vương phi vẫn chưa đứng dậy.
Lâm Tiêu Sấu và Lâm Tuyết Trập cũng không gấp, vừa uống trà, vừa chờ. Đợi khi sắp đến buổi trưa, nha hoàn Thanh Thủy của vương phi mới ra ngoài, gọi huynh đệ bọn hắn đến thư phòng bên trong gặp vương phi.
Huynh đệ họ Lâm vừa vào thư phòng bên trong, đã nhìn thấy vương phi mặc thường phục ở nhà ngồi ngay ngắn trên giường thấp, đại nha hoàn Thanh Ba thân cận đang đứng một bên hầu hạ. Bọn họ vội vàng tiến lên hành lễ thỉnh an vương phi.
Bộ dạng Vương phi hình như vô cùng buồn ngủ, vừa che miệng ngáp một cái, vừa bảo bọn họ ngồi xuống ghế thêu bên cạnh.
Lâm Tiêu Sấu lặng lẽ nhìn trộm vương phi một cái, phát hiện tinh thần vương phi không tốt lắm, bộ dạng giống như còn chưa tỉnh ngủ, mắt cũng có chút không mở ra nổi.
Lâm Tuyết Trập cùng Lâm Tiêu Sấu đều chưa quá mười lăm tuổi, vẻ mặt vẫn còn nét ngây thơ của đứa bé, trước mặt bọn hắn Chu Tử cũng có chút buông lỏng —— nàng cũng thật có chút mệt mỏi, may mà Triệu Trinh nói hai ngày nữa sẽ không trở lại.
Hai huynh đệ là gã sai vặt hữu dụng trong thư phòng Triệu Trinh, tay chân rất nhanh nhẹn, làm việc cũng tỉ mỉ. Bọn họ lấy hết toàn bộ nhóm tướng quân tuổi trẻ chưa cưới chưa đính hôn từ Thất Phẩm tới Ngũ Phẩm ra, hơn nữa còn sắp theo thứ tự quan chức từ thấp đến cao, ngay cả hoàn cảnh gia đình chức vị của phụ thân bối cảnh của mẫu thân cũng đều ghi rõ, theo từng hàng từng nhóm thật chỉnh tề.
Chu Tử vừa xem, không khỏi vô cùng bội phục, liền tỉ mỉ xem lại lần nữa.
Lâm Tiêu Sấu thấy vương phi rất dụng tâm, đứng một bên giải thích: "Bẩm vương phi, Vương Gia có dặn, chỉ có thể viết từ Ngũ Phẩm trở xuống!"
Chu Tử gật đầu một cái, vội vã sai Thanh Thủy lấy hai tờ ngân phiếu một trăm lượng tới, thưởng cho huynh đệ họ Lâm.
Ăn trưa xong, Chu Tử lại chui vào trong chăn ngủ thật ngon.
Đợi đến khi nàng tỉnh ngủ, đã là giờ Thân.
Chu Tử đứng dậy rửa mặt chải đầu soi gương, cảm thấy xem ra da thịt mình đã khôi phục trắng mềm xinh đẹp rồi, lúc này mới mang theo danh sách đến chỗ Cao Thái phi.
Lúc nàng đến, Cao Cảnh đã theo Hoàng Oanh cùng Nhũ Yến đưa tiểu thế tử đi chơi rồi, Chu Tử vội đưa danh sách cho Thái phi xem, sau đó nói: "Vương Gia nói nên chọn một người Ngũ Phẩm, con dâu không biết có thích hợp hay không, cho nên mời mẫu thân xem trước!"
Cao Thái phi là người từng trải, bà gật đầu một cái nói: "Làm như vậy mới đúng. Mặc dù có Trinh nhi làm chủ, nhưng xét theo xuất thân của Cao Cảnh, ta cũng không thể quá trèo cao!"
Bà tỉ mỉ xem qua một lần, rồi nhắc nhở Chu Tử: "Để Cảnh muội muội của con chọn trong nhóm người này, sau đó con bảo Triệu Hùng hoặc Triệu Tráng ra mặt, hỏi người mà nàng ta chọn có nguyện ý hay không, ngộ nhỡ người ta không muốn, chẳng phải sẽ rất lúng túng?"
Chu Tử cười, gật đầu nói: "Vẫn là mẫu thân suy tính chu toàn!"
Nếu đã nói đến việc này, Chu Tử nhân cơ hội nói: "Mẫu thân, hôn sự của Ngân Linh và Triệu Tráng——"
Cao Thái phi cũng không kiên nhẫn mà quan tâm chuyện này, bà nói thẳng: "Con xem mà làm đi! Trong phủ, phàm là nha hoàn quá hai mươi tuổi và gã sai vặt từ cùng tuối đến tròn hai mươi hai, đều có thể lên tiếng để bọn họ tự động chọn người tương xứng, bẩm lại với con là được!"
Chu Tử gật đầu vâng theo, lại nói: "Vậy Nhũ Yến và Hoàng Oanh. . . . . ."
Cao Thái phi thật có chút không bỏ được Nhũ Yến và Hoàng Oanh, trầm mặc một chút mới nói: "Họ đã theo ta gần mười năm, cũng đã hai mươi tuổi rồi. . . . . . Cũng được, con đi hỏi bọn họ, xem họ có xem trọng ai hay không, con thay họ làm chủ đi, đến lúc đó ta sẽ tặng của hồi môn!"
Chu Tử thấy Cao Thái phi giao chuyện quan trọng, vội đứng lên, nói: "Dạ, mẫu thân."
Sau khi Cao Cảnh trở về, Chu Tử dẫn nàng đến phòng kề phía đông, đưa danh sách cho nàng ta, bảo nàng chọn một trong số đó, chuyện còn lại giao hết cho mình.
Cao Cảnh không ngờ chuyện này thật sự có hi vọng, trong lòng rất kích động, nàng ta nhìn Chu Tử, trong mắt trăng rằm nổi lên một lớp hơi nước, giọng cũng có chút nghẹn ngào: "Chị dâu, cám ơn người!"
Chu Tử cười vỗ nhẹ nhẹ lên vai nàng, nói: "Huynh muội nhà mình, không nên khách khí với ta!"
Trong lòng Cao Cảnh rất cảm kích, chút ngăn cách với Chu Tử hoàn toàn mất hết —— có thể trở thành chánh thê cưới hỏi đàng hoàng của những thanh niên tài tuấn này, chẳng phải còn thư thái hơn việc làm trắc phi không được sủng ái của Nam An vương sao?
Hai người hàn huyên một lát, nói đến y phục đồ trang sức đúng mốt gì đó, càng trò chuyện càng vui vẻ.
Chu Tử phát hiện Cao Cảnh rất tâm đắc với quần áo ăn mặc, hơn nữa cũng biết các loại búi tóc, nàng vội mời Cao Cảnh ngày mai đến Diên Hi cư, dạy cho mình.
Cao Cảnh hớn hở đồng ý, hai người ước định sáng sớm ngày mai, Cao Cảnh sẽ đi cùng nàng.
Bởi vì hai ngày nay Triệu Trinh đều phải ở biệt viện, cho nên buổi tối Chu Tử cũng không trở về Diên Hi cư, mà ở lại chánh viện, cùng chơi với Bánh Bao nhỏ và màn thầu nhỏ. Buổi tối lúc ngủ, Chu Tử ngủ ở giữa, màn thầu nhỏ ngủ bên trong, Bánh Bao nhỏ ngủ bên ngoài. Có hai vị Tiểu Mỹ nam thị tẩm, Chu Tử cảm thấy mình làm mẹ thật cực kỳ hạnh phúc.
Lần này Triệu Trinh tới biệt viện có hai mục đích, một là muốn xem các võ sĩ mà Triệu Phúc và Triệu Tráng chọn cho tiết Trùng cửu (9/9), mặc khác là muốn xem thử đầu đạn thuốc súng Triệu Phú đã tiến hành cải tiến đến đâu.
Võ sĩ đương nhiên là hoàn mỹ nhất, sau khi Triệu Trinh xem xong liền thưởng thật hậu, lệnh cho bọn họ vẫn đợi lệnh ở biệt viện. Tự hắn lại dẫn Triệu Tráng cùng Triệu Phú đi nghiên cứu hỏa dược.
Triệu Trinh là dân kỹ thuật tiêu chuẩn, một khi rơi vào đam mê nghiên cứu, ngay cả Chu Tử mỗi ngày không rời hắn cũng có thể tạm thời ném ra sau ót.
Kết quả, cái Triệu Trinh gọi là "Hai ngày sau sẽ trở về" biến thành năm ngày sau đó cũng chưa thèm về.
Ngày thứ sáu, sau khi tiếng nổ mạnh "ầm ầm" vang lên, Triệu Trinh và Triệu Phú Triệu Tráng mặt xám mày tro đứng cạnh mái nhà đổ sập, trong lòng tràn đầy vui sướng vì thành công. Hắn vỗ vỗ lên người Triệu Phú, vui mừng nói: "Tốt lắm, Triệu Phú! Muốn có vợ thế nào, nói ra Bổn vương sẽ thay ngươi làm chủ!"
Triệu Trinh rất ít khi nhiệt tình như vậy, hiếm khi nhiệt tình được một lần, Triệu Phú cũng không lĩnh tình, nói: "Vương Gia, nô tài không cần vợ, ngài vẫn nên quan tâm đến Triệu Tráng đi, nô tài sợ Ngân Linh đợi tới đợi lui sẽ đợi thành gái lỡ thì!"
Triệu Tráng ở một bên nở nụ cười.
Nhắc Ngân Linh, Triệu Trinh nhớ tới Chu Tử - vợ của mình, không khỏi mỉm cười.
Hắn không biết, trong thiên viện cách đó một bức tường, trên lầu nhỏ thật cao, một cô gái đang dùng ánh mắt hâm mộ nhiệt tình nhìn hắn.
Sau khi Hà Khiết Hoa bị phụ thân phái người đưa đến biệt viện Nam An vương, trong lòng vốn cực kỳ kích động, cho là Nam An vương coi trọng mình, muốn bí mật nạp mình làm thiếp, trong đôi mắt nho nhỏ tràn đầy ngượng ngùng và vui sướng, đến đi bộ cũng như lướt gió, bước chân nhanh nhẹn.
Kể từ khi vào ở Thiên viện phía đông, nàng vẫn mong đợi Nam An vương đến.
Ai ngờ trông mong mấy ngày, Nam An vương không tới, ngược lại có hai vị nha hoàn ăn mặc như cô nương, một vị khoảng hơn mười tuổi, đen kịt gầy teo; một vị khác khoảng mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng cũng rất bình thường.
Hai vị cô nương này vừa vào cửa, tự giới thiệu mình trước, nói mình là ám vệ dưới trướng Nam An vương, một người tên là Ngân Linh, một người tên là Thanh Châu.
Hà Khiết Hoa nháy đôi mắt to vô tội dễ thương nghe ý định của Ngân Linh và Thanh Châu xong, thiếu chút nữa tức ngất xỉu —— mục đích của Nam An vương lại chỉ là muốn mình giả làm Nam An vương phi, theo hắn đến Ngọc Sơn giổ tổ vào tiết Trùng cửu, chút ý gì khác cũng không có!
Hà Khiết Hoa tức giận, cảm thấy phải tìm lý do trốn tránh, nghĩ đến liền lập tức áp dụng, nàng ta giả vờ sợ hãi quá độ, mảnh mai mềm mại ngã xuống.
Cô nương tên gọi Ngân Linh tuyệt không dịu dàng, dùng sức kéo Hà Khiết Hoa đang ngã xuống giả bộ bất tỉnh lên, ném lên trên ghế, đưa đầu ngón tay bấm lên nhân trung của Hà Khiết Hoa. Hà Khiết Hoa thấy mình sẽ bị cô nương thô kệch này làm đau, vội ai ui một tiếng tỉnh lại, miệng rên rỉ không dứt: "Ai ui, đầu của ta đau quá!"
Ngân Linh không chút thương hương tiếc ngọc, trực tiếp nói: "Hiện tại ta sẽ dạy ngươi thần thái bộ dạng cùng tư thế đi đứng của vương phi trước, chút nữa Thanh Châu sẽ dạy ngươi cách búi tóc và trang điểm của vương phi!"
Hà Khiết Hoa hiểu là mình đã hoàn toàn bị lừa, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu ngày ngày bị Ngân Linh đốc thúc học tập cách thức bắt chước Nam An vương phi.
Hôm đó, Ngân Linh và Thanh Châu đưa Hà Khiết Hoa đến lầu nhỏ, dạy nàng ta học tập bộ dạng khi vương phi trầm ngâm trông về nơi xa.
Hà Khiết Hoa đứng trên lầu, lặng lẽ nhìn thửa ruộng biến mất trong đám cỏ khô mọc hoang ở phương xa, học bộ dạng của Thanh Châu, cố sức làm ra bộ dạng Chu Vương phi yên tĩnh nhìn xa xăm (thật ra thì chính là bộ dạng Chu Tử ngẩn người ngơ ngốc nhìn ra xa) mà Ngân Linh yêu cầu.
Đang lúc ấy, trong sân sát vách đột nhiên truyền đến tiếng vang "ầm ầm" thật lớn, ngay sau đó tiếng mấy nam tử hoan hô liền truyền tới.
Trên thực tế, kể từ khi Hà Khiết Hoa vào ở Thiên viện phía đông, loại âm thanh ầm ầm này chưa từng ngừng lại. Nàng ta vốn không quá để ý, ai ngờ liếc mắt liền thấy Ngân Linh nhìn sang bên kia, nàng cũng vội lặng lẽ nhìn sang.
Nào ngờ vừa nhìn sang, nàng liền nhìn thấy ba nam tử đầu đầy bụi đất đứng sát vách.
Khi Hà Khiết Hoa thấy rõ nam tử cao gầy đứng giữa chính là Nam An vương thì không khỏi lập tức mở cờ trong bụng —— thì ra Nam An vương cũng tới, đây chẳng phải là một cơ hội tốt trời ban sao?