Trước khi đi, Vương Gia có dặn: "Ta sẽ phái người chi viện ở Núi Vân Mông, ẩn tại biên giới lãnh thổ của hắn, đây là phương pháp chỉ dùng trong trường hợp không còn cách khác."
Hôm nay, đã là thời điểm không còn cách nào khác, Vương Gia sẽ không cho phép hắn vứt bỏ Liễu Liên!
Theo đóa hoa lan nở rộ trên bầu trời đêm, phía bên Núi Vân Mông thuộc về Đại Kim, một một người áo trắng cao gầy từ dưới một cây đại thụ đứng lên, tay thon dài nhẹ nhàng vung xuống, vô số người áo đen giáp bạc như nước chảy nhanh chóng xông lên đỉnh núi, hội hợp cùng đám người Phàn Duy Bân, sau đó phóng như bay về phía sườn núi thuộc về Ô Thổ.
Người áo trắng chậm rãi đi về phía trước, trên mặt tuấn mỹ lạnh lùng không lộ vẻ gì, quý khí cùng khí thế bức người tự nhiên mà có. (LPH: *mắt lấp lánh* hâm mộ~ing)
Bên cạnh hắn đi theo hai người, một tóc trắng như tuyết, áo đen toàn thân; một tuấn tú lịch sự, tóc đen áo đỏ.
Ba người đi tới đỉnh Núi Vân Mông, nhìn chém giết bên dưới.
Thủ lĩnh áo trắng đột nhiên nói: "Bạch Tử Hạ, ngươi đi bảo vệ Liễu Liên!"
Nam tử tóc trắng khom người nói: "Dạ, Vương Gia!"
Vừa dứt lời, hắn đã như phi thân như chim bay, vượt qua tinh vệ của phủ Nam An vương, sau đó rơi xuống trong biển thích khách của Đông Khu quốc, đỡ lấy cả thân người đầy máu xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của Liễu Liên. Trên mặt tung tóe đầy máu tươi, Liễu Liên thấy là hắn, mắt hoa đào cong cong, nhếch miệng: "Tử Hạ ca!"
"Ừ." Trên mặt Bạch Tử Hạ tuôn ra nụ cười lạnh lẽo, "Cùng chiến đấu thôi!"
"Dạ!" Thân thể Liễu Liên lay động, lần nữa đứng thẳng như tùng bách, cùng Bạch Tử Hạ lưng tựa lưng, mỉm cười lần nữa vung nhuyễn đao màu đen trong tay lên.
Liễu Liên cùng Phàn Duy Bân vừa xuất phát, Vân Hàn liền bắt đầu khó xử. Hắn cũng nguyện ý liên kết cùng Đại Kim, nhưng người của Đông Khu quốc sẽ không để Đại Kim cùng Ô Thổ thuận lợi liên hiệp như vậy.
Đang lúc ấy thì Vân Noãn tới, tự động xin đi giết giặc, yêu cầu được đi bảo vệ Sứ giả của Nam An vương Đại Kim.
Vân Hàn không tin tưởng quan sát đệ đệ của mình một phen, hắn thật rất không tin tưởng bản thân đệ đệ ruột không đáng tin cậy này.
Sau khi Vân Noãn van nài mọi cách, Vân Hàn hết cách, không thể làm gì khác hơn là chọn năm trăm người tinh nhuệ nhất trong cấm vệ quân của Kinh Thành đưa cho Vân Noãn, trước khi đi lại dặn dò: "Chỉ theo xa xa, không mất dấu là được, không cần vừa nhìn thấy Liễu Liên liền nhào tới, sẽ mất mạng; theo tới dưới chân Núi Vân Mông là được, chờ bọn hắn lướt qua biên giới nơi đỉnh núi, liền vội vàng trở về, ngàn vạn lần không được lướt qua biên giới, đây chính là xâm phạm nước láng giềng; ngộ nhỡ có người đánh lén hắn, khiến quân đội ra mặt, đệ không được giục ngựa xung trận lên trước, cẩn thận cái mạng nhỏ của đệ. . . . . ."
Vân Hàn dài dòng nói nửa ngày, Vân Noãn sắp bị lời lảm nhảm của ca ca mình làm vội muốn chết, tự cầm lệnh bài, đứng dậy rời đi.
Vân Hàn: ". . . . . ."
Ta còn chưa nói xong !
Dọc tuyến đường, Vân Noãn mang theo cấm vệ quân, bởi vì sợ đám người Liễu Liên phát giác, bọn họ vẫn đi theo xa xa, lộ trình lui về phía sau ước chừng nửa canh giờ.
Đi gần một tháng, nhưng vẫn không thể nhìn thấy Liễu Liên, Vân Noãn cực kỳ buồn bực, trong lòng vội vàng mong mỏi, mong mỏi, mong mỏi Đông Khu quốc có thể ra tay kịp thời, bày mai phục khi hắn còn ở trong lanh thổ Ô Thổ, hắn sẽ anh hùng cứu mỹ, uy phong lẫm lẫm từ trên trời giáng xuống, giải cứu mỹ nhân Liễu Liên trong lúc nguy nan, nhất định Liễu Liên sẽ cực kỳ cảm kích lệ rơi đầy mặt lấy thân báo đáp gì đó. . . . . . (LPH : mẹ ui, mơ gì mà khiếp thế…)
Vân Noãn nghĩ bậy suốt đường đi, chỉ có thể hận người Đông Khu quốc không hiểu phong tình, vẫn chưa hề tấn công.
Đang lúc Vân Noãn đứng giữa sườn núi xa xa nhìn lên cao, nhìn đỉnh núi Vân Mông cao vút trong mây dưới ánh trăng, nản lòng thoái chí thiếu chút nữa định phái người báo tin cho Đông Khu quốc, tiếng kêu thảm thiết tiếng la giết vang lên trên đỉnh núi.
Tim Vân Noãn đập thình thịch: "Mau đánh trống trận!"
Thích khách Đông Khu quốc bị tinh vệ Đại Kim ép tới thất bại liên tiếp, cuối cùng định xoay người chạy như điên về phía chân núi, kết quả đối mặt cùng cấm vệ quân Ô Thổ do Vân Noãn thống lĩnh, hai bên lập tức đao kiếm chạm nhau, hỗn chiến.
Triệu Trinh dưới sự hộ vệ của Bạch Tử Xuân cũng đi qua, Hầu Lâm Sinh Hứa Văn Cử cõng hòm thuốc cùng mấy ám vệ đi theo phía sau.
Bạch Tử Hạ và Phàn Duy Bân cùng nhau dắt díu Liễu Liên cả người đẫm máu tiến lên trước, ba người đang muốn khom mình hành lễ, Triệu Trinh nhìn Hầu Lâm Sinh và Hứa Văn Cử một cái, hai vị Hứa Hầu lập tức đi tới đỡ Liễu Liên ngồi xuống trên đám cỏ bên cạnh, bắt đầu kiểm tra chữa thương cho Liễu Liên.
Trên mặt Liễu Liên hiện đầy vết máu lớn nhỏ, có vết đã khô cạn, có vết còn mới, tôn lên khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp, thoạt nhìn đáng sợ không nói nên lời.
Quần áo của hắn cũng bị máu thấm ướt, có nơi ướt nhẹp, dính vào trên người; có nơi máu đã khô, cứng lại.
Liễu Liên liếc Hầu Lâm Sinh cùng Hứa Văn Cử một cái, ngược lại lần này không có ý nghĩ giơ nấm đấm nên qua.
Phàn Duy Bân tiến lên, từ trong lồng ngực móc thư của Vân Hàn ra, dâng hai tay giao cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh nhìn hắn, gật đầu một cái, nhìn Bạch Tử Hạ, nói: "Đi đi!"
Bạch Tử Hạ mang theo Bạch Tử Xuân, thống lĩnh Tinh Vệ vương phủ cùng nhau xông vào cuộc chiến —— người Ô Thổ tới cứu bọn họ, không thể gặp chuyện không may ở chỗ này!
Tinh Vệ Đại Kim gia nhập, khiến cho trận chiến kết thúc rất nhanh.
Trên lưng bị chém một đao, quần áo rách tan tành, trên mặt nhuộm vết máu, Vân Noãn được Bạch Tử Hạ xách ra khỏi chiến trường.
Nhìn tinh vệ Đại Kim bao vây tiêu diệt giết chết thích khách Đông Khu quốc, đi cứu người lại được người cứu, Vân Noãn rất buồn bực.
Hắn nhìn Liễu Liên ngồi trên cỏ bị hai đại phu vây quanh băng bó mà vẫn mỉm cười, rất muốn đến vây xem, nào ngờ mới vừa tiến tới, liền bị Phàn Duy Bân ôm ra ngoài: "Đại nam nhân trị vết thương có gì hay mà xem!"
Liễu Liên rất nhanh liền được băng bó xong, Triệu Trinh nhìn hắn đứng lên, mặc dù có chút lung lay, nhưng vẫn đứng thẳng tắp được nhìn mình, trong lòng hiểu rõ ý của Liễu Liên.
Áo bào trắng đội ngân quan, Triệu Trinh đứng nơi đỉnh núi, ánh trăng như nước chiếu xuống, trải trên người hắn, phủ lên gương mặt tuấn mỹ của hắn một tầng vầng sáng.
Vân Noãn ngơ ngác nhìn, trái tim đập thình thịch, da mặt bắt đầu phát sốt —— cõi đời này lại có người đẹp đến thế sao? (LPH: bộ ba Triệu Trinh, Liễu Liên và Vân Noãn mà chuyển sang đam thì sao nhỉ? hắc hắc)
Hắn lại lần nữa vừa thấy đã yêu rồi!
Vẻ mặt Triệu Trinh không chút thay đổi nhìn vị Thất vương gia Ô Thổ này, lạnh lùng nói: "Làm phiền, tạm biệt!"
Hắn tùy ý vung tay, tinh vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh tự có trật tự đi như bay về phía Đại Kim.
Vân Noãn đứng nơi biên giới, si ngốc nhìn bóng lưng đám người Triệu Trinh, trong lòng vẫn không ngừng rung động —— thì ra Kim Triều nhiều mỹ nam như vậy!
Mỹ nam đều đã đi rồi, hắn vẫn không thể đi, hắn còn phải chỉ huy đám người quét dọn chiến trường!
Vân Noãn thật rất buồn bực!
Trước khi Triệu Trinh rời vương phủ, đã nói rõ với Chu Tử: "Ta mang người đi tiếp ứng cho Liễu Liên và Phàn Duy Bân."
Chu Tử biết tình cảm của Triệu Trinh với mấy thuộc hạ cùng vào sanh ra tử này của hắn, cũng không ngăn cản, chỉ nói: "Mang theo cả Bạch Tử Hạ nữa, thiếp nghe Ngân Linh nói võ công của hắn rất cao!"
Triệu Trinh không lên tiếng, chỉ nhìn Chu Tử, một lát sau mới cúi người hôn xuống trán Chu Tử, nhỏ giọng nói: "Ở lại vương phủ đừng ra ngoài, chăm sóc tốt cho mẫu thân và bọn nhỏ, chờ ta trở về!"
Chu Tử nhón chân lên, lập tức hôn lên môi Triệu Trinh.
Sau khi hai người tách ra, nàng mới nhìn hắn, dịu dàng nói: "Yên tâm, thiếp sẽ đợi chàng!"
Triệu Trinh hít sâu một hơi, ôm chặt lấy Chu Tử.
Hắn vẫn không biết tại sao mình lại yêu Chu Tử như vậy, nhưng hắn biết, Chu Tử của hắn ấm áp, loại ấm áp này hấp dẫn hắn, sưởi ấm hắn, bao dung hắn.
Hắn không thể rời bỏ Chu Tử.
Sau khi Triệu Trinh dẫn người rời đi, ngày ngày Chu Tử đều đến thỉnh an Cao Thái phi, cùng Cao Thái phi chơi đùa với ba tiểu gia hỏa.
Bánh trôi nhỏ mới vừa tròn một tuổi cùng hai ca ca, đều là chín tháng mười tháng đã nói chuyện được, nhưng cho đến một tuổi mới có thể bước đi. Hôm nay Bánh Bao nhỏ và Màn thầu nhỏ đã chạy tới chạy lui chơi trốn tìm trong vườn hoa rồi, Bánh trôi nhỏ lại vừa mới bắt đầu tập tễnh học bước.
Sau khi Cao Thái phi theo Chu Tử cùng Triệu Trinh trở về Nam Cương, mỗi ngày đều hài lòng, càng thêm thỉnh thoảng Chu Tử hiếu kính dâng lên các loại Hoàng kim thủy Tố Ngọc Dịch gì đó mà hai vị Hứa Hầu điều chế, khí sắc bà càng tốt, da thịt mịn màng, mắt phượng chau lên, đôi môi trơn bóng, thoạt nhìn cùng Chu Tử không giống mẹ chồng nàng dâu, giống như tỷ muội.
Mặc dù vẫn xinh đẹp, bà lại tự xưng là lão thân, hơn nữa vẫn mang theo Bánh Bao nhỏ, Màn thầu nhỏ cùng Bánh trôi nhỏ, ba tiểu gia hỏa cũng thân thiết với tổ mẫu nhất.
Chu Tử vẫn ở luôn chánh viện ăn xong bữa tối, rồi mới mang theo ba tiểu gia hỏa trở về Diên Hi cư —— ba nhóc này, ai cũng không chịu nhượng bộ, cuối cùng đạt thành hiệp định: đều cùng ngủ một giấc với mẫu thân!
Đêm khuya đến, nhìn ba con trai nhỏ xấu xa nằm song song ngủ ở giữa giường, Chu Tử rất là cảm thán, may nhờ mình đã dự kiến trước, đặc biệt yêu cầu làm bộ giường cực to như vậy, bằng không sao có thể đủ chỗ cho ba quỷ bướng bỉnh này ngủ đây!
Tính toán thời gian Triệu Trinh hẳn nên mang theo bọn Liễu Liên trở về, Chu Tử bắt đầu làm trước các loại chuẩn bị.
Chu Tử dặn dò Triệu Hùng bắt đầu chuẩn bị các loại ban thưởng, ví như bạc, tơ lụa, các loại bảo đao, đợi Vương Gia trở về liền đưa cho vương gia lấy dùng.
Mặc dù lúc Triệu Trinh lên đường, đã mang theo rất nhiều thuốc, nàng cũng vẫn dặn dò Y nữ họ Hồ đưa người sửa sang các loại thuốc chữa thương, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Nàng biết Liễu Liên thích mặc quần áo mình may, lúc may quần áo cho Triệu Trinh cũng đã sớm may thêm mấy bộ trong trong ngoài ngoài cho Liễu Liên. Chu Tử cũng không phải là người ngu, nàng có thể cảm nhận được tình cảm ngưỡng mộ ngây thơ của Liễu Liên đối với mình, nàng cũng xem và đối đãi với hắn như đệ đệ, trong lòng rất thương xót hắn.
Lúc sắp đến thành Nhuận Dương, Triệu Trinh phái người báo cho Chu Tử.
Chờ khi bọn hắn tới biệt viện, tất cả rượu ngon thức ăn ngon nước nóng áo khô thuốc thang đều đã chuẩn bị xong xuôi.
Khi thấy Chu Tử mang theo Triệu Hùng Triệu Tráng Triệu Phúc Triệu Phú cùng bước ra đón tiếp mình thì Triệu Trinh ngồi trên lưng ngựa lập tức thả lỏng từ trong ra ngoài.
Tất cả mọi người đều cưỡi ngựa, trừ Liễu Liên và mấy Tinh Vệ cùng theo chém giết, bọn họ cũng bị thương hoặc nhiều hoặc ít, đành phải nằm trên xe ngựa trở về.
Chu Tử không tìm được Liễu Liên trong đám người, trong lòng bắt đầu hốt hoảng.
Triệu Trinh biết nàng quan tâm Liễu Liên, lạnh nhạt nói: "Ở trong xe ngựa!"
Chu Tử trợn mắt nhìn Triệu Trinh một cái, theo Y nữ họ Hồ đi tới trước chiếc xe ngựa đầu tiên, nhấc màn xe lên.
Mới vừa vén rèm xe lên, nàng liền thấy Liễu Liên cười đến mắt hoa đào cong cong cùng tám cây răng trắng!
Mặc dù hàng năm trên mặt Liễu Liên đều mang cười, nhưng vẫn là lần đầu tiên Chu Tử nhìn thấy Liễu Liên cười đến rực rỡ như vậy, lập tức chút nữa là bị lóa mù.
"Bị thương ở đâu?" Chu Tử cau mày tiến lên, quan sát Liễu Liên.
Liễu Liên thấy mắt to của Chu Tử tràn đầy quan tâm nhìn mình, trong lòng cực kỳ ấm áp, hắn cười nói: "Vết thương rất nhiều, rất đau!"
Trong lòng Chu Tử tiếc thương một trận: "Trước hết cứ dưỡng thương trong biệt viện, muốn ăn cái gì liền nói với ta, ta làm cho ngươi!"
Con ngươi Liễu Liên đảo một vòng, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, không thấy Vương Gia, lúc này mới híp mắt cười nói: "Thật muốn ăn mì trụng, còn muốn ăn sủi cảo hầm củ cải, còn có bánh bao hấp trứng gà rau hẹ, còn cả sườn kho tàu. . . . . ."
Chu Tử đang muốn đồng ý, sau lưng Chu Tử chợt truyền đến giọng của Triệu Trinh: "Liễu Liên, ngươi xong chưa!"
Tác giả có lời muốn nói: đối với Chu Tử, Mạc Mạc thấy được nhiều đánh giá thế này ~ —— là nữ nhân xinh đẹp dịu dàng, là đứa bé bướng bỉnh đáng yêu, là người ấm áp quần áo chỉnh tề, việc nhà hoàn hảo thức ăn mỹ vị, cẩn thận quan tâm —— đây chính là ấm áp mà Chu Tử mang tới ~