Lần cuối hai tỷ muội Chu Tử Chu Bích gặp nhau là mùa đông năm ngoái, đến nay cũng đã quá nửa năm. Tất nhiên có nhiều chuyện để nói, hai người cúi đầu nhích lại gần nhau, nhỏ giọng nói chuyện.
Khi Chu Bích được kể lại tình hình của mẫu thân và đệ đệ mà chị em họ đã tìm khắp nơi, trong lòng vừa vui vẻ vừa thê lương, nói với Chu Tử: “Nhà ta vậy là hết, cha chết, mẹ lập gia đình, cả đệ đệ tiểu Thanh giờ cũng đổi họ!”
Chu Tử an ủi nàng: “Có sao đâu. Cho dù tương lai hai ta khó khăn thế nào, vẫn quan tâm chăm sóc tiểu Thanh là được, tiểu Thanh họ gì thì đã làm sao?”
Chu Bích vẫn cảm thấy không thoải mái, cau mày mất hứng.
Chu Tử cố gắng khuyên nàng mấy câu.
Lục Hà ngồi bên cạnh nhìn mà khó chịu, lành lạnh nói: “Nhà họ Chu đã làm gì tốt cho ngươi? Chỉ bán ngươi thôi!”
Lúc này Chu Bích không thể nói gì.
Chu Tử không khỏi cảm kích liếc nhìn Lục Hà. Lục Hà nói chuyện thẳng thắn, luôn đánh đúng điểm quan trọng nhất.
Ngay lúc đó, một cung nữ thanh tú đi tới, nhún người xuống châm cho Chu Tử một ly trà.
Trong nháy mắt khi nàng ta nhún người, Chu Tử nghe nàng ta nhỏ giọng nói: “Vương gia có dặn, thức ăn trong cung có thể ăn, nhưng rượu thì tuyệt đối không thể uống!”. Dứt lời, nàng nâng bình sứ trắng đến chỗ khác châm trà.
Chu Tử lặng lẽ lấy ly trà đang định uống trên tay Chu Bích, đặt lên bàn.
Đúng giờ, Hàn Thái hậu, Cao thái phi cùng đến. Hoàng hậu cũng mang Can lão thái phi theo. Dạ tiệc Đoàn viên cho nữ quyến của hoàng tộc Đại Kim chính thức bắt đầu.
Vì muốn tỏ rõ ý đoàn viên, dạ tiệc lần này lựa chọn hình thức bàn tiệc phân tán. Ở phòng khách lớn bày ba mươi sáu bàn, vị trí được xếp theo địa vị. Bàn của Chu Tử xét theo thân phận địa vị thì vị trí, cũng coi như là trung đẳng, bày ở một góc.
Năm nay Cao Thái phi đã có cháu, xem như đã trọn vẹn, trong lòng thật vui sướng. Vừa rồi Triệu Tử đã được Triệu Trinh phái người đón, đưa về vương phủ, bà hiếm khi được thoải mái, vì vậy sảng khoái nâng rượu với đồng minh năm đó là Hàn Thái hậu.
Hàn Thái hậu phớt lờ mọi chuyện, chỉ một mực uống rượu cùng Cao Thái phi. Hai vị lão nhân gia buông lỏng, hoàng hậu lại luôn luôn hiền hậu, cả nhà hiếm khi hòa thuận. Theo thời gian trôi qua, không khí tiệc rượu càng lúc càng thoải mái, một vài phi tần bạo gan đã bắt đầu chúc rượu lẫn nhau. Một vài phi tử vẫn luôn có quan hệ tốt cũng bắt đầu mời rượu qua lại.
Bởi vì Chu Bích có thai, mà cung nữ rót rượu châm trà trong bữa tiệc đoàn viên lần này đều do Hoàng hậu mệnh lệnh dùng người của cục Ngự thiện, nhóm cung nữ hầu hạ bên người các tần phi đều không được phép tiến vào, Chu Tử liền ngưỡng cổ, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn Chu Bích, sợ Chu Bích có gì sơ xuất.
Những phi tần khác, vì kiêng dè việc Chu Tiệp dư mang thai, cũng không tiện tới mời rượu. Chỉ sợ không cẩn thận liền rước họa vào thân, bị người khác lợi dụng, cho nên vẫn luôn tránh xa xa bàn của Chu Bích Chu Tử; dù có tới, tất cả đều chỉ dám mời tỷ muội cùng bàn của Chu Tiệp dư: Doãn Tiệp dư.
Về phần vị Chu trắc phi của Nam An vương, bởi vì không quen, nên cũng không ai đến mời rượu.
Cho dù như thế, Chu Tử vẫn chuẩn bị tinh thần, tuyệt không dám lơ là, ngay cả bát canh Chu Bích uống, nàng cũng muốn nếm thử trước. Sự nhiệt tình cẩn thận của nàng, ngay cả Lục Hà cũng cảm thấy hơi quá.
Lúc này trăng đã treo giữa trời, một vầng trăng sáng vẩy muôn vạn ánh sáng khắp nhân gian. Không biết tiếng sáo vẳng ra từ đâu, ban đầu còn bị tiếng nói của đám phi tần che lấp, như có như không, như mùi hoa nhàn nhạt, rung rinh, từ từ biến mất. Không lâu sau, lại có tiếng tỳ bà gia nhập, như tiếng băng tan, trong veo cao vút, nhẹ nhàng ép tiếng ồn ào của mọi người xuống.
Lúc Chu Tử còn ở Cao phủ, có một thời gian ngắn phải học tiêu, tương đối nhạy cảm với âm nhạc, liền nghiêng tai lắng nghe.
Cao Liễn ngồi cùng bàn với mấy phi tần cấp thấp.
Nàng ta ngồi ngay ngắn, nhìn rất lẻ loi.
Bởi vì gần đây Hoàng đế vô cùng cưng chìu, hơn nữa một mỹ nhân nho nhỏ như nàng lại ở một mình tại Lân Hoa các, rất nhanh liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, hơn nữa tuổi còn quá nhỏ, không có tiếng nói chung với các phi tần khác, cho nên cũng không ai quan tâm đến nàng.
Cung nữ rót rượu rót cho nàng một chén, nàng liền bưng lên uống một hơi cạn sạch, cung nữ lại rót đầy chén nữa, nàng lại uống cạn lần nữa. Cứ như vậy, không lâu lắm, nàng đã lấp đầy bụng hơn mười chén rượu hoa Quế.
Tuy rượu hoa Quế này có vị rất ngọt, nhưng tác dụng chậm lại khá lớn, sau khi nàng uống hết hơn mười chén, nước mắt đã muốn chảy ra, da thịt trắng nõn trong suốt cũng trở thành một màu hồng nhàn nhạt, đầu óc lâng lâng.
Cao Liễn dẫn một cung nữ rót rượu đi theo mình, lảo đảo đi đến bàn của Chu Tử Chu Bích. Nàng cười cười với Chu tử, bộ dạng say rượu, cười nói: “Em dâu, chào ngươi!”
Vì khoảng thời gian trước trong kinh có lời đồn, nói lục tiểu thư Cao Liễn của phủ Thừa tướng quyến rũ Nam An vương, bị Nam An vương hung hăng đánh mấy mươi gậy, cho nên những phi tần chỉ sợ thiên hạ không loạn này lập tức yên tĩnh, trừng mắt chờ xem động tác kế tiếp của Tiểu Cao mỹ nhân.
Trong lòng Chu Tử có chút áy náy với nàng, nên hành động lời nói đều vui vẻ hòa hợp, đáp lại: “Ta vẫn tốt, ngươi thì sao?”
Cao Liễn híp mắt cười nói: “Ta rất tốt nha!”
Nàng quay đầu sai bảo cung nữ theo cùng: “Rót cho ta một chén rượu!”
Cung nữ vội rót một chén rượu đưa tới.
Cao Liễn bưng rượu, cảm thấy mặt phát sốt mắt phát cháy đầu óc lâng lâng, nàng vốn định đưa rượu cho Chu Tử, nhưng trong nháy mắt khi sắp đưa tới, cái mông lại theo phản xạ mà đau nhói, nhớ lại lần đầu tiên trong đời bị ai đó ở phủ Nam An vương đánh, tay bưng chén ngừng lại giữa không trung. Đầu óc nàng ta đã mơ màng, nhưng trận đòn đó lại khiến nàng thoáng tỉnh táo một chút, cảm thấy không nên chọc Chu trắc phi thì tốt hơn, nhưng rượu đã đưa ra không thể thu hồi được, đành cứ vậy chuyển hướng mời rượu Chu tiệp dư.
Vì vậy, khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của Cao Liễn thoáng chút hoảng hốt, cười cười dời hướng của cái chén trong tay, nói với Chu Bích: “Tiệp dư nương nương, thiếp thân xin mời ngài một ly!”
Chu Bích còn chưa phản ứng, Chu Tử đã đưa tay nhận lấy chén rượu, cười cười nói: “Thiếp thân uống chén này thay Tiệp dư nương nương!”
Nàng ngửa cổ, uống hết rượu hoa Quế ngọt lành, sau đó nâng trả chén.
Cao Liễn lung la lung lay rời đi.
Giữa nơi ăn uống linh đình cực kỳ náo nhiệt như vậy, bóng dáng nhỏ gầy của nàng ta, thoạt nhìn có chút hiu quạnh.
Chu Tử dời tầm mắt khỏi người nàng ta, tiếp tục trông chừng Chu Bích,
Tất cả đều rất bình thường.
Không ai chú ý tới cung nữ vừa rót rượu kia, rất thành thạo đi xuyên qua các cấp bàn rượu, bóng dáng rất nhanh biến mất ở cửa phòng khách.
Triệu Trinh ngồi trong đại chánh điện, tay bưng một chén rượu, ngoài mặt như chăm chú chuyên tâm nghe Hưng Thịch đế đang nói không ngừng, thực tế là đang suy nghĩ chuyện Chu Tiệp dư mang thai vừa được trong cung mật báo.
Triệu Trinh cảm thấy, cho dù mình mặc kệ đứa bé trong bụng Chu Bích, chỉ sợ hoàng huynh cũng không muốn. Bởi vì cục diện chính trị còn chưa an ổn, nếu Chu Tiệp dư vốn có liên hệ dây mơ rễ má chặt chẽ với phủ Nam An vương sinh được hoàng tử, như vậy Hoàng đế sẽ cảm thấy vị trí của mình tràn ngập nguy cơ.
Nên làm thế nào đây?
Chu Tử sẽ nghĩ sao?
Triệu Trinh yên lặng suy tư.
Rốt cuộc Hưng Thịnh đế cũng nói xong, vung tay lên: “Mở tiệc đi!”
Bởi vì là gia yến, nên đều là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Hưng Thịnh đế và Triệu Trinh. Bọn họ ngồi đó trân mình nghe Hoàng đế an ủi, cổ vũ đến hơn nửa canh giờ, đã sớm phiền chết đi được, vừa nghe đến hai chữ “Mở tiệc”, lập tức sôi nổi hẳn lên.
Lão hoàng đế có rất nhiều con, cho dù đã chết non không ít, nhưng đằng sau Triệu Trinh cũng có khá nhiều đệ đệ, mỗi người một bàn, nhét đầy đại chánh điện. Hôm nay ăn uống linh đình, tiếng nói tiếng cười, thật cực kỳ náo nhiệt.
Giữa nơi vô cùng náo nhiệt đó, Triệu Trinh lại cảm thấy tim mình đột nhiên đập mạnh, trong lòng dường như hoảng sợ, giống như có truyện gì đó sắp xảy ra. Hắn buông chén rượu trong tay, ngồi thẳng người.
Chẳng nhẽ là Chu Tử?
Nghĩ tới đây, Triệu Trinh lập tức đứng dậy, chào Hưng Thịnh đế một tiếng, đi thẳng ra ngoài điện.
Ra khỏi điện, Triệu Tráng và Triệu Hùng lập tức đến đón.
Triệu Trinh lấy lại bình tĩnh, hỏi Triệu Tráng: “Có nhắn lời của ta cho trắc phi chưa?”
Triệu Tráng nói: “Nô tài đã nhắn với Ngân Linh, bảo Ngân Linh tìm cách nói cho trắc phi rồi!”
Triệu Trinh thoáng bình tĩnh, nhưng tim vẫn còn đập rất nhanh. Hắn hơi trầm ngâm, nói: “Ta đi thỉnh an Thái hậu!”
Dứt lời, chân đã nhấc, càng bước càng nhanh.
Triệu Hùng, Triệu Tráng gấp rút đuổi theo.
Sau khi uống hết chén rượu, mặt Chu Tử nóng rần lên, đây là phản ứng thường có sau khi nàng uống rượu, nên không đặc biệt chú ý, vừa chăm sóc Chu Bích vừa tùy ý ăn chút gì đó, ngay cả canh cũng không dám uống.
Không biết từ lúc nào, Chu Tử cảm thấy bụng có chút lâm râm đau đớn, lúc đầu còn chưa rõ ràng, còn có thể chịu đựng, Chu Tử cũng không quá để ý.
Nhưng theo thời gian trôi qua, đau đớn lại dần dần lan rộng, bắt đầu từ một điểm nhỏ lan dần ra cả bụng, càng ngày càng đau, giống như có một con dao găm đâm loạn trong bụng Chu Tử, một dao lại một dao, từng đợt rồi từng đợt. Hai tay Chu Tử ra sức ấn chặt bụng, muốn ép cơn đau xuống. Nhưng cơn đau này dường như không cách nào có thể chống cự, thân thể nàng mềm yếu ngã nghiêng xuống người Chu Bích.
Chu Bích vốn đang gắp nem rán mà tỷ tỷ thích cho nàng, tỷ tỷ lại mềm yếu ngã xuống, cực kỳ sợ hãi, ôm lấy tỷ tỷ, vội vàng nói với Lục Hà: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ xảy ra chuyện rồi!”
Lục Hà lại rất bình tĩnh, nàng ta đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi chạy tới, đỡ Chu Tử lên, luôn miệng hỏi: “Sao lại thế này? Chỗ nào không thoải mái?”
Chu Tử miễn cưỡng nói: “ Bụng…. đau bụng…. đau chết mất……”
Lúc này Lục Hà quyết đoán, lập tức la lớn: “Không xong rồi, Chu trắc phi xảy ra chuyện!”
Cao Thái phi vốn đang nói chuyện năm xưa với Hàn Thái hậu, vừa nghe tiếng Lục Hà la lớn, lập tức đứng lên, nhấc chân chạy về phía Chu Tử.
Hàn Thái Hậu cùng Hoàng hậu cũng vội vàng bước đến, nhất thời bữa tiệc đại loạn.
Lục Hà vừa giúp Chu Bích chăm sóc Chu Tử, vừa la lớn: “Người đâu! Mau gọi thái y!”
Thái y còn chưa đến, trong sự hỗn loạn đến không chịu nổi Triệu Trinh đã xuất hiện ở cửa phòng khách lớn. Hắn giống như đã chạy đến, giữa đêm thu mát mẻ, trên trán hắn lại đầy mồ hôi.
Triều Trinh đứng ở ngoài cửa phòng khách, nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy Chu Tử trong ngực Chu Thái phi và Chu Bích.
“Chu Tử….” trong nháy mắt hắn chìm vào hốt hoảng, rồi cố gắng bình tĩnh lại, nói với Triệu Tráng đã đuổi theo đến: “Mau gọi Hứa đại phu và Hầu đại phu! Lệnh cho cấm quân phong toả Hoàng thành!”. Vừa nói chuyện, cũng không quan tâm đến việc nam nữ khác biệt, vừa trực tiếp vọt nhanh vào phòng khách, chạy thẳng tới chỗ Chu Tử.
Bụng Chu Tử từ xoắn vặn đau đớn biến thành trầm xuống. Ngay trong nháy mắt Triệu Trinh ôm lấy nàng, trong cơn đau đớn nàng cảm thấy có một vật nhỏ hình tròn trượt xuống thoát ra khỏi thân thể, trượt ra bên dưới.
Triệu Trinh ôm lấy Chu Tử, một bàn tay ôm lấy mông nàng, lập tức có cảm giác thấm ướt. Hắn giơ tay lên nhìn, là máu tươi. Mặt sau của cái váy trắc phi nhiều mảnh màu đỏ tươi mặc trên người Chu Tử đã thấm ướt đầy máu.
Triệu Trinh ôm Chu Tử chạy ra ngoài, máu tươi nhỏ từng giọt từng giọt suốt đường đi.
Triệu Trinh ôm Chu Tử, vừa chạy thật nhanh vừa nhỏ giọng nói: “Chu Tử, kiên trì một chút! Chu Tử, xin nàng! Chu Tử….”.
Chu Tử, nàng phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng. Ta nhất định sẽ khiến bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu!