Một mặt Bạch Anh tích cực tiến hành trang bị quân đội, mặt khác bắt đầu thao tác xây dựng hình tượng thần linh. Hắn ra lệnh tuyên dương, thần thánh hóa chiến tích, tiếp tục sùng bái thần Sáng Thế của bộ tộc Tây Nhung —— đại thần Thiên Chiếu.
Đại thần Thiên Chiếu sáng lập ra loài người thần thánh cao cấp nhất —— người Tây Nhung, người Tây Nhung giáng sinh xuống trần thế là để trở thành tùy tùng của Đại thần Thiên Chiếu, để thay đổi cái thế giới không tin thần linh này.
Sau khi thừa kế vương vị tám năm, Bạch Anh thông qua thầy tế tuyên bố Đại thần Thiên Chiếu ban thần ý, rằng Đại Kim mù quáng tự đại không ai tin đại thần Thiên Chiếu, con dân Tây Nhung nên giết chết tất cả những kẻ dị giáo này.
Bộ tộc Tây Nhung chính thức phản bội Đại Kim.
Hoàng đế Đại Kim cùng quần thần sa vào cuộc sống an nhàn hưởng lạc, trang bị quân đội chưa đủ, quân phản loạn Tây Nhung thế như chẻ tre, rất nhanh đã tiến tới gần thành trì lớn nhất Tây Bắc - Mặc thành. Phía Đông, Mặc thành dựa vào núi Minh Ngọc hiểm trở, thành cao tường chắc, dễ thủ khó công. Quân phản loạn quyết định đóng quân ở ngoại ô phía Tây của Mặc thành, vừa mặc cho binh lính đốt giết cướp phá, vừa thu gom lương thảo chuẩn bị cho cuộc chiến chiếm thành sau này.
Đức vua Bạch Anh của Tây Nhung mang theo đội quân chủ lực đi trước mở đường, đến thôn trang nhỏ có tên Trải dài mười tám dặm ở Thành Tây cách Mặc thành mười tám dặm, hắn lệnh cho thuộc hạ đóng quân. Vì dọn dẹp chỗ ở cho quân đội của mình, hắn lệnh cho thuộc hạ bắt đầu tắm máu —— trừ nữ tử thanh xuân, còn lại mặc kệ nam nữ già trẻ, toàn bộ đều giết chết.
Hắn dùng lý do giết người phóng hỏa giống hệt tất cả những quân phản loạn khác: tất cả những người dân này đều là dị giáo không tin đại thần Thiên Chiếu, Đại thần Thiên Chiếu hạ lệnh xuống, phải tiêu diệt toàn bộ những giống người cấp thấp này.
Theo tiếng vó ngựa liên miên không dứt, thôn trang nhỏ Trải dài mười tám dặm luôn luôn yên tĩnh biến thành thế giới máu tanh, nam bị giết, nữ bị bắt, nhà cửa bị thiêu, tiếng kêu khóc, tiếng xin tha, tiếng ngựa hí, tiếng trường đao chém vào xương phát ra chói tai, đan vào thành một vùng máu và lửa, nước mắt và cười gằn, đúng là thảm kịch chốn nhân gian.
Liễu Liên cùng người cộng tác Từ Liên Ba liên tục ăn gió nằm sương cưỡi ngựa như bay, cuối cùng cũng chạy tới Tây Bắc trước khi Mặc thành rơi vào tay giặc.
Lúc bọn họ lần theo dấu vết đến được thôn trang Trải dài mười tám dặm, trận tàn sát sắp kết thúc, hiện đang kết thúc.
Liễu Liên và Từ Liên Ba núp trong rừng bạch dương phía đông thôn Trải dài mười tám dặm.
Cỏ hoang mọc dưới rừng bạch dương cao ngang người, cung cấp chỗ ẩn thân tốt nhất cho Liễu Liên và Từ Liên Ba.
Xa xa không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếng kẻ địch hả hê cười điên cuồng từ trong thôn xóm. Mặt Liễu Liên tái nhợt không còn vẻ tươi cười, đôi môi đỏ tươi mím thật chặt, hai tay nắm chặt thành quyền, khẽ run.
Mười sáu tuổi, hắn cho là mình đã đủ lạnh đủ tĩnh, thế nhưng cùng là con dân Đại Kim, lại bị thứ súc sinh này đuổi tận giết tuyệt đến thế!
"Ngươi có thể nhanh một chút không!" Liễu Liên đè nén tức giận, không nhịn được bộp một phát chọc vào Từ Liên Ba đang hóa trang giúp hắn.
Từ Liên Ba - mười bảy tuổi cau mày, gương mặt thanh tú lộ vẻ nghiêm nghị. Mặc dù bị Liễu Liên chọc phải, kẻ luôn luôn có thù phải trả như hắn lại lần đầu tiên không phản kháng, mà từ tốn nói: "Nhanh! Nhanh! Mặc dù hầu kết ở cổ ngươi không quá rõ ràng, nhưng vẫn phải che giấu chứ!"
Từ Liên Ba vừa bận rộn, vừa phỉ nhổ: "Ta nói ca ca ngươi đó, ngươi nói xem rốt cuộc ngươi là thế nào, rõ ràng bộ dạng còn đẹp hơn cả nữ nhân, tại sao lại có cái hầu kết đáng chết này? Tại sao?"
Liễu Liên nghe vậy giận dữ, đưa tay gõ lên đầu Từ Liên Ba một cái: "Ca là đàn ông chân chính đó biết không! Không có hầu kết sao ca có thể là đàn ông chân chính!"
Từ Liên Ba luôn không chịu thiệt thòi, lập tức cũng gõ lên đầu Liễu Liên một cái: "Đừng quấy rầy ta, quấy rầy nữa ta sẽ vẽ con rùa đen lên mặt ngươi!"
Liễu Liên tính tình nóng nảy không thúc giục nữa, hắn đưa tay phải vuốt lên thân cây Bạch Dương khô héo, trong lòng suy tính kế hoạch hành động.
Tốc độ của Từ Liên Ba rất nhanh, không mất quá nhiều thời gian đã giúp Liễu Liên hóa trang xong, cả búi tóc cũng vấn thành búi tóc đôi của tiểu cô nương Đại Kim, kế tiếp chỉ cần chờ Liễu Liên thay quần áo thôn nữ là xong.
Hắn đưa một bộ quần áo vải bố sậm đã bị giặt đến trắng bệch cho Liễu Liên, đang muốn thúc giục Liễu Liên thay nhanh, lại phát hiện trên thân cây Bạch Dương bên cạnh đã bị Liễu Liên bấu một dấu móng tay thật sâu.
Thừa dịp Liễu Liên thay quần áo, Từ Liên Ba đưa tay phải ra, dùng hết toàn lực bấu lên chỗ phía trên dấu tay của Liễu Liên. Sau khi bấu xong, so sánh một chút, cuối cùng đau đớn phát hiện, hình như võ công của Liễu Liên đã vượt qua mình.
Từ Liên Ba bắt đầu suy tư: là bởi vì gần đây ta đắm chìm vào dịch dung, bỏ phế võ công? Hay bởi vì Liễu Liên quá chăm chỉ, ngày đêm không ngừng luyện công, cho nên hắn mới vượt qua ta?
Liễu Liên thay quần áo xong, Từ Liên Ba bước lên giúp hắn sửa sang lại, sau đó đứng thẳng người, nhìn tiểu mỹ nữ đối diện cài trâm gỗ mặc áo vải lại không giấu được vẻ đẹp như tiên tử hạ phàm, hắn lộ vẻ nghiêm túc, mắt nhìn chằm chằm Liễu Liên, trầm giọng nói: "Liễu Liên, Vương Gia có dặn, dù được hay không, đều phải an toàn rút lui!"
Bởi vì Liễu Liên luôn hăng hái, vì hoàn thành nhiệm vụ mà cả mạng cũng không cần, trước khi đi Vương Gia đặc biệt dặn dò Từ Liên Ba, nhất định phải trông nom Liễu Liên, mang Liễu Liên hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về!
Liễu Liên cũng nhìn hắn, chợt cười một tiếng, cũng không che giấu nét sáng chói trong đôi mắt hoa đào: "Từ Liên Ba, vóc người ta đã cao hơn ngươi!"
Từ Liên Ba: ". . . . . ."
Sống chết ở trước mắt mà ngươi còn so đo việc vóc người cao hơn lão tử sao!
Liễu Liên nhìn Từ Liên Ba đang ngơ ngác, khẽ mỉm cười, nói: "Chờ ta dưới tàng cây bạch quả ở phía đông ngoài thành năm dặm, không chết không rời!"
Giọng của hắn rất nhẹ, nhưng bốn chữ "Không chết không rời" cuối cùng lại bị hắn phun ra từng chữ từng chữ, nói như chém đinh chặt sắt.
Từ Liên Ba nhìn hắn, mắt có chút chua xót, đưa tay vỗ vai hắn một cái.
Liễu Liên khẽ cười một tiếng, thân thể đột nhiên nghiêng về phía sau tung người, mấy bước liền không thấy tăm hơi.
Cùng lúc khi hắn lướt đi, Từ Liên Ba liền vội vàng nhảy theo hướng ngược lại ra ngoài.
Lúc tướng quân Mã Phi Hổ của quân phản loạn Tây Nhung mang theo một đội binh lính dò xét trong thôn xóm, hình như nhìn thấy vạt áo xinh đẹp chợt lóe trong rừng cây, hắn không nói gì, mà giơ Trường Đao dính đầy máu tươi chỉ về hướng vạt áo biến mất.
Binh sĩ cấp dưới của hắn cười lớn, có một giọng nói mạnh mẽ hô lớn: "Hay quá hay quá! Là một nữ tử!"
Mấy người lính trong đó dẫn đầu vọt vào rừng cây, rất nhanh mấy người liền kéo một nữ hài tử áo quần vải bố từ trong rừng cây ra, vừa kéo về phía Mã Phi Hổ, vừa nói: "Tướng quân, quả là một con dê trắng!"
Mã Phi Hổ ngồi trên ngựa, tùy ý nhìn nữ hài tử bị hắn ta kéo tới, rốt cuộc cũng không dời nổi đôi mắt trợn tròn.
Đây là một tiểu cô nương y hệt tiên nữ trên trời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay là một đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh sáng chói mắt, giống như vì sao sáng nhất đẹp nhất trong đêm.
Da thịt nàng mịn màng, giống như có thể bấm ra nước, thân thể nhu nhược bị quấn trong lớp quần áo vải bố rách nát khẽ run, kích thích dục vọng của con người.
Mã Phi Hổ nhìn một lát, mới nói: "Thật là một con dê trắng tuyệt đẹp!"
Hắn dùng hết toàn lực dời mắt đi, tay cầm dây cương nắm rồi lại nắm, cuối cùng nói: "Người đâu, đưa con dê trắng này đến chỗ Đại Vương!"
Trên mặt mấy người lính lộ vẻ tiếc hận, bọn họ vốn đang mong đợi tướng quân vui đùa đủ, sẽ đến phiên bọn họ thay nhau chơi đùa, không ngờ Tướng quân lại trung thành tận tâm với Đại Vương đến thế, cư nhiên đưa thịt béo bên khóe miệng tặng ra ngoài.
Mã Phi Hổ cũng không nhìn con dê trắng y hệt tiểu tiên nữ thêm lần nào nữa, hắn sợ nhìn thêm một lần, hắn sẽ không nhịn được.
Đại Vương Bạch Anh ham thích nhất chính là sắc đẹp, nếu biết mình có được sắc đẹp như thế mà không dâng cho hắn, e rằng con đường trước mắt của mình đều sẽ bị phá hỏng. Chỉ tiếc Đại Vương có ham mê ngược đãi, sau khi qua tay hắn, chỉ sợ Tiểu Tiên Tử này sẽ không còn mạng, nếu không mình cũng có thể. . . . . .
Sau khi mang theo quân đội tiến vào thôn Trải dài mười tám dặm, đức vua Bạch Anh của Tây Nhung lệnh cho thân binh tìm một ngôi nhà tốt nhất trong thôn, đuổi hết mọi người trong nhà ra ngoài. Hắn cưỡi ngựa đứng ngoài cửa, nhìn thân binh cầm Trường Đao, từng đao chét hết cả nam lẫn nữ. Nghe tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của những người này, trong lòng Bạch Anh có một loại khoái cảm khó có thể ức chế.
Sau khi giết chết toàn bộ cả nhà mười mấy miệng ăn, Bạch Anh lệnh cho thân binh ném tất cả thi thể vào cống rãnh ở trước cửa.
Mặc dù thi thể đã bị dọn đi, nhưng trên mặt đất trước cửa lớn đều là máu, máu thấm vào cả trong bùn, có nơi còn quanh co chảy đến chỗ trũng thấp.
Ngôi nhà của gia đình này tường lam ngói xám, được xây thành một Tứ Hợp viện, Bạch Anh sải bước đi vào, vì chém giết kích thích mà dục hỏa của hắn thiêu đốt khiến gân mạch muốn nứt ra, hắn phất cho thân binh một bạt tai, phẫn nộ quát: "Còn không mau tìm nữ nhân cho Bổn vương!"
Thân binh kia vừa muốn xông ra tìm nữ nhân, Mã Phi Hổ đã mang Tiểu Tiên Nữ đến.
Bạch Anh không nhìn Mã Phi Hổ, cũng không nghe thấy mấy lời nịnh nọt bợ đỡ của Mã Phi Hổ, hắn chỉ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn gầy yếu bị binh lính lôi kéo, chỉ thấy ánh mắt sáng chói cùng đôi môi đỏ tươi trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn —— đây là loại hình có thể kích thích thú tính của hắn nhất, hơn nhiều năm trước kia, hắn đã chơi đùa một nữ nhân rất giống như thế.
Bởi vì quá mức tuyệt vời, quá mức kích thích, quá mức quý hiếm, hắn vẫn luôn nhớ mãi nhiều năm.
Bạch Anh tiến lên, đoạt lấy Tiểu Tiên Nữ, quắp về hướng chánh phòng. Hắn đá văng cửa phòng, quắp Tiểu Tiên Nữ vào phòng, dùng chân đạp cửa.
Mã Phi Hổ thấy cửa phòng đóng ngay trước mắt, trong lòng bắt đầu hối hận. Hắn nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, nói: "Đại Vương sắp hưởng thụ một trận diễm phúc, dê hai chân ở bên ngoài rất nhiều, người anh em này cũng muốn ra ngoài thả lỏng một chút, ai muốn đi cùng?"
Binh lính cùng các tướng quân trong sân đều biết người nằm dưới thân Đại Vương chưa ai toàn mạng, lúc vào bằng chân, lúc ra là thi thể đã bị làm nhục, cả người không còn chút da thịt hoàn chỉnh nào, cho nên cũng không đợi thêm, hô vang một tiếng, đều cùng Mã Phi Hổ ra ngoài.
Chỉ có Huyết y vệ (hộ vệ áo đỏ huyết) trung thành nhất của Bạch Anh, vẫn đứng ở trước phòng, không nhúc nhích.
Lúc sắp đi đến bên giường, Bạch Anh dùng sức ném Tiểu Tiên Nữ lên giường, sau đó cười gằn bước tới.
Thật ra mặt mũi hắn tương đối anh tuấn, làn da màu lúa mì, gương mặt hẹp dài, mày kiếm rậm đen, con ngươi hẹp dài, lỗ mũi cao thẳng, đôi môi trên mỏng dưới dày, vừa nhìn liền nhận ra huyết thống Vương tộc Bạch thị của Tây Nhung, chỉ là tà khí khiến người ta run sợ đã phá hư phong cách toàn thân của hắn.
Tiểu Tiên Nữ dường như cực kỳ sợ hãi, khóc cũng không khóc nổi, cả người nằm lỳ trên giường, mặt quay lại nhìn Bạch Anh, vì hoảng hốt mà trong đôi mắt trợn to tràn đầy sợ hãi.
Bạch Anh rất hưởng thụ sợ hãi của nàng, bước lên trước roẹt một tiếng, xé váy vải bố của nàng.
Hắn cúi đầu, một tay ấn chặt nàng, một tay xé quần lót của nàng.
Động tác của Bạch Anh không nhanh, hắn luôn thích không nhanh không chậm hưởng thụ quá trình tàn phá chém giết.
Tay của hắn mới vừa tiếp xúc đến quần lót của Tiểu Tiên Tử, đột nhiên cảm thấy trước mắt như chợt lóe ánh đen, tiếp đó cổ có chút tê ngứa.
Bạch Anh nhíu mày, tay phải sờ sờ cổ, sao lại ướt nhẹp, hắn cúi đầu nhìn, tất cả đều là máu.
Bạch Anh nhìn thân thể Tiểu Tiên Tử - chỉ một kích mà thành - sắp nhảy ra, trong đầu đột nhiên hiểu rõ, thân thể hắn lảo đảo ngã xuống, ngón tay chỉ vào nữ tử đẹp như tiên: "Ngươi ——"
Nữ hài tử cười, mắt hoa đào khẽ nheo lại, nhếch miệng lên, hai lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, nàng mở miệng nói chuyện, nhưng giọng lại rất trầm, Bạch Anh chỉ thấy đôi môi đỏ tươi của nàng nhẹ nhàng phun ra hai chữ, hắn nghe rất rõ, hai chữ kia là ——"Phụ thân".
Đầu của hắn sắp rời khỏi cổ, cái chết đến gần, Bạch Anh giống như giật mình tỉnh mộng, những những ký ức bị tháng năm phủ bụi chỉ như mới hôm qua, đều lần lượt hiện lên trong đầu hắn.
Một lần nữa quay về mười bảy năm trước, lần đầu tiên hắn dẫn thuộc hạ Huyết y vệ cải trang rời biên giới cướp bóc, ở Mặc thành gặp được nữ hài tử đẹp như tiên đó, chân tướng là đây!
Đó là hắn lần đầu tiên hắn cưỡng hiếp mà không giết chết con mồi.
Hắn cưỡi ngựa mang theo nàng, dẫn nàng trở về bộ tộc Tây Nhung, cuối cùng lại hiến tặng nàng cho phụ vương của mình.
Chín tháng sau, nàng sinh một đôi Long Phượng Thai, bởi vì phụ vương nói hai đứa bé này xinh đẹp tinh khiết như hai đóa hoa sen trước tòa sen của Đại thần Thiên Chiếu, cho nên đã đặt tên rất đẹp cho bọn họ, bé lớn là nữ, tên gọi Ngọc Liên; bé nhỏ là nam, tên gọi Thanh Liên.
Hai đứa bé càng ngày càng xinh đẹp, vào lúc vừa tám tuổi, càng ngày bọn họ càng tựa như tiên tử ngồi trước đại thần Thiên Chiếu trong bức họa. Phụ vương thật yêu chìu chúng!
Nhưng sao Bạch Anh hắn cho phép người khác uy hiếp địa vị của mình chứ?
Một đêm kia, hắn giả mượn việc say rượu, đâm chết phụ vương, ngay trước mặt hai đứa bé, một lần nữa hắn xé quần áo của nàng, đè nàng dưới thân.
Ngọc Liên xông đến cứu mẫu thân của mình, lại bị hắn bắt được ném vào vách tường.
Nhìn tỷ tỷ té xuống đất giống như búp bê vải rách, Thanh Liên im lặng quỳ trên mặt đất.
Nàng liều mạng giẫy giụa, gào thét: "Bạch Anh, đó là con của ngươi, là con của ngươi!"
Hắn lập tức ngây dại.
Từ dưới người hắn nàng liều mạng tránh thoát ra ngoài, nhào tới thi thể nữ nhi Ngọc Liên.
Chỉ chốc lát sau, nàng dùng sức đập vào vách tường mà nữ nhi đã mất mạng.
Chờ khi hắn tỉnh táo lại, Thanh Liên tám tuổi đã biến mất, dưới góc lều chỉ lưu lại một khe hở, hẳn là chui ra từ nơi đó?
Trong lều chỉ còn lại hắn và hai thi thể lạnh băng —— nữ nhân của hắn và nữ nhi của hắn.
---
Từ Liên Ba dắt hai con ngựa, đứng dưới cây bạch quả, lo lắng nhìn về phía tây.
Một bóng đen từ phía tây chạy như bay tới.
Từ Liên Ba vội cưỡi ngựa của mình.
Liễu Liên phi thân nhảy lên ngựa của hắn, thúc vào bụng ngựa, "Giá" một tiếng, phóng ngựa chạy đi.
Từ Liên Ba giục ngựa đuổi theo.
Sau nửa canh giờ, hai người giấu ngựa thật kỹ, leo lên núi Minh Ngọc.
Trên đỉnh núi Minh Ngọc, Từ Liên Ba đang chuẩn bị lương khô và nước cho Liễu Liên, lại phát hiện Liễu Liên bắt đầu nôn mửa.
Từ Liên Ba vội đến trông chừng hắn.
Liễu Liên nôn sạch, đến cuối cùng đã không còn gì để nôn, khạc ra chỉ là nước.
Không biết từ lúc nào, một vầng trăng sáng treo giữa không trung, soi sáng cõi đời ô trọc.
Liễu Liên không nôn nữa, hắn nằm trên cỏ, nhìn lên trăng sáng trên bầu trời.
Vừa rồi Từ Liên Ba cứu chữa cho hắn một lúc lâu, giờ một chút hơi sức cũng không còn, cũng ngồi xuống bên cạnh hắn. Nhìn gương mặt đã tẩy hóa trang xinh đẹp tươi sáng như ngọc dưới ánh trăng của Liễu Liên, thở dài nói: "Sao ngươi lại khổ như thế chứ? Nếu ghê tởm đến thế, lần sau để ta ra tay cho!"
Liễu Liên không nói gì.
Sau hồi lâu, Liễu Liên từ dưới đất tung mình lên, như ngọn giáo đứng trước mặt Từ Liên Ba, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười rực rỡ, sóng mắt hoa đào lưu chuyển, lóe sáng ngời dưới ánh trăng: "Đi thôi, tiếp tục hành động của chúng ta!"
Trong một đêm, sau khi vua của Tây Nhung bị cắt cổ ám sát, thủ lĩnh của ba đạo quân Tây Nhung đều bị cắt đầu lúc đang ngủ, quân đội Tây Nhung bắt đầu lưu truyền giả thuyết Đại thần Thiên Chiếu trừng phạt, trong khoảng thời gian ngắn đã rơi vào nội loạn.
Ngày hôm sau, đại quân do Nam An vương thống lĩnh hành quân ngày đêm đã đến Mặc thành, lập tức tổ chức mười vạn đại quân vây bắt và tiêu diệt quân phản loạn Tây Nhung.
Một tháng sau, Tây Nhung làm phản kéo dài ba tháng đã hoàn toàn bị bình ổn.
Trước khi đại quân xuất phát, Từ Liên Ba và Liễu Liên từ biệt người bạn nối khố mà rời đi.
Mục tiêu lần này của bọn họ là kinh đô Đông Khu quốc.