Cận Tử Kỳ không nhìn đến bà Tần, chẳng qua là cứ thế mà dời đi lực chú ý nên nhìn chằm chằm tấm bảng trên cửa phòng vệ sinh.
Sau lưng, rất nhanh đã vang lên giọng nói nhàn nhạt của Tần Viễn: "Mẹ, mẹ mới vừa truyền dịch xong, đi về trước đi."
Bà Tần chần chờ mà liếc nhìn Cận Tử Kỳ, dường như cũng không yên tâm, "A Viễn, gọi Tử Kỳ một tiếng đi."
Tần Viễn không lên tiếng, vừa không nói những lời tốt cũng không nói những lời không tốt, nhưng anh im lặng cũng đã là câu trả lời tốt nhất.
"Con đứa nhỏ này, làm thế nào không nghe lời như vậy?" Bà Tần oán trách mà trừng mắt Tần Viễn, lại tự mình tiến lên đi tới bên cạnh Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ à, tính tình nó chính là như vậy, con đừng để ở trong lòng!"
Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn sang bà Tần vẻ mặt thật hiền hòa, không nhìn đến Tần Viễn đứng ở nơi đó liếc mắt một cái, chẳng qua là đối với bà Tần cực kỳ tự nhiên mà cười một tiếng: "Bác gái, bác trở về đi thôi, cháu ở chỗ này chờ bạn của cháu ra ngoài."
Bà Tần thế này mới ý thức được lý do Cận Tử Kỳ xuất hiện tại nơi này, bà thoáng sững sờ một chút, ngay sau đó kinh ngạc mà nhìn sang phòng vệ sinh ở sau lưng Cận Tử Kỳ, thần sắc mơ hồ toát ra thất vọng, thở dài một tiếng thật nhỏ không thể nghe thấy.
Cận Tử Kỳ chỉ làm như mình không nghe thấy, duy trì nụ cười vừa đủ bên khóe miệng.
Khóe mắt cô lại liếc về phía phòng vệ sinh, cầu nguyện Tiêu Tiêu nhanh lên một chút ra ngoài mà đánh vỡ cục diện bế tắc như bây giờ.
Bà Tần thu hết sự kháng cự và xa lánh của Cận Tử Kỳ vào trong mắt, mặc dù thỉnh thoảng thần trí sẽ không rõ, nhưng trong lòng lại như gương sáng, nhưng cũng vì ức chế không được khó chịu, bà đột nhiên nắm lấy tay của Cận Tử Kỳ.
"Tử Kỳ, mẹ vẫn luôn đang đợi con trở lại." Giọng nói của bà Tần rất nhẹ, vô cùng tang thương cùng mong đợi.
Cận Tử Kỳ nhìn ánh mắt tha thiết của bà, mặc dù trong lòng không đành, nhưng vẫn từ từ mà kiên định rút tay mình về, đối diện ánh mắt kinh ngạc của bà Tần, cô chẳng qua là lễ phép trả lời: "Cháu bây giờ rất tốt."
Bà Tần dường như đã sớm dự liệu được sẽ là cái kết quả này, vậy mà, cho dù biết rõ, nhưng vẫn muốn thử một lần.
Bởi vì trong lòng vẫn còn có mong đợi, mặc dù chỉ là một chút xíu gió nhẹ, chỉ là hi vọng cực kỳ bé nhỏ.
Bà lẳng lặng nhìn sang Cận Tử Kỳ, trên khóe mắt hiện đầy nếp nhăn lại có chút ướt át: "Tử Kỳ, không phải con đang trách ta để cho A Viễn đón nhận cái cô Tình Vân kia, Tử Kỳ. . . . . ."
"Ngại quá, cháu phải vào xem bạn của cháu một chút."
Cận Tử Kỳ đột ngột mà cắt đứt lời của bà Tần, cô không nhìn bà Tần nữa, chẳng qua là dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bà Tần, khó khăn lắm mới nhanh chóng xoay người đi vào phòng vệ sinh, dùng cánh cửa cản trở sự ngóng nhìn của bà Tần.
Cô biết giọng nói mình rất lạnh lùng, cũng thật bình tĩnh, nghe không ra một chút gợn sóng.
Đối với bà Tần, cô nói không nên lời là loại tình cảm gì, mười năm trước Tô Ngưng Tuyết vô cùng lạnh nhạt, không để cho cô nếm trải qua tình thương của mẹ, bà Tần sau khi biết cô và Tần Viễn lui tới đã đối đãi chăm sóc cô như con gái ruột, cho dù là về sau cô nhìn thấy Tần Viễn hai chân bị cắt đứt, đối mặt sự uy hiếp của cha không thể không đưa ra thỏa hiệp.
Năm đó cô nói muốn rời khỏi Tần Viễn, bà Tần tuổi gần sáu mươi đang một mình canh giữ ở trước giường bệnh của Tần Viễn. Đối mặt việc cô đột nhiên nói rời đi, bà Tần chẳng qua là hiểu mà gật đầu, không có trách cứ, không có oán hận.
Khi đó ánh mắt bà Tần nhìn sang cô từ ái mà bi thương, từ đầu đến cuối chỉ có một câu: "Đón xe quay về sao? Có cần mẹ gọi lão Vương đưa con ra trạm xe hay không?"
Cũng chính là phần khoan dung này của bà Tần, để cho mười năm sau Cận Tử Kỳ đối với bà vẫn luôn tồn tại áy náy.
Trong toilet truyền đến tiếng nôn mửa, Cận Tử Kỳ thu lại suy nghĩ của mình, đi tới cánh cửa nhà vệ sinh đã đóng chặt, gõ cửa lên tiếng hỏi thăm: "Tiêu Tiêu, có sao không?"
Bên trong tiếng nôn mửa dừng lại, Cận Tử Kỳ nghe được tiếng xả nước, sau đó là Tiêu Tiêu đáp lại yếu ớt.
"Không có gì, chị Tử Kỳ, có thể do em ăn đồ không sạch, dạ dày không thoải mái, chị đợi em thêm một chút."
Cận Tử Kỳ lại đứng ngoài cửa một lát, xác định Tiêu Tiêu ở bên trong không sao mới gật đầu: "Được."
Thật sự thì cô cũng không có ý muốn lập tức đi ra ngoài, tình nguyện ở bên trong chịu mùi khai của nước tiểu như vậy, cũng không muốn gặp lại bà Tần , cô nhìn thấy mình trước tấm gương ở bồn rửa tay, đã sớm không còn vẻ ngây ngô và mềm mại của mười năm trước nữa.
Sửa lại một chút tóc mai rơi ra hơi lộn xộn, Cận Tử Kỳ xoay người đi ra ngoài, ánh đèn hành lang có chút tối, một bóng dáng cao to thanh nhã đứng nghiêm ở giữa hành lang, bước chân cô hơi chậm lại, không nghĩ tới anh ta còn chưa đi.
Tần Viễn nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại, không nói gì, chẳng qua là đôi mắt sâu thẳm đang dừng ở trên người cô.
Sự trầm lặng nhuộm khắp hành lang, sau đó có một tràn tiếng trẻ con lanh lảnh đã phá vỡ đi phần an tĩnh quỷ dị này.
"Kỳ Kỳ!" Cận Mỗ Mỗ đầy sức sống mà từ nơi không xa chạy tới, lúc đi ngang qua Tần Viễn vẫn còn không cẩn thận đụng anh một cái, Tần Viễn phản ứng theo bản năng cúi người đỡ Mỗ Mỗ đang chạy đi lảo đảo nghiêng ngã, "Cẩn thận."
Cận Tử Kỳ theo bản năng mà đi về phía trước hai bước, muốn đi qua đón lấy Mỗ Mỗ bị Tần Viễn ôm.
Tần Viễn lại không nhìn thấy trên mặt Cận Tử Kỳ lộ ra vẻ lo lắng, chẳng qua là cúi đầu nhìn đứa nhỏ dịu dàng mềm mại xinh đẹp trong ngực, khi đôi tay nhỏ bé mập mạp xoa nhẹ lên gương mặt anh, Tần Viễn bỗng chốc hoảng hốt.
Mỗ Mỗ nhếch cái miệng nhỏ nhắ: “Cám ơn thục thử, bây giờ, buông Mỗ Mỗ ra thôi!”
Ánh mắt Tần Viễn vốn xa xăm từ từ trấn tĩnh, sờ sờ đầu Mỗ Mỗ, nhưng không buông nó ra, mà mở miệng hỏi nó: “Cháu tên là gì? Mấy tuổi rồi?”
Tần Viễn không che giấu sự yêu thích của mình đối với đứa nhỏ này, Cận Mỗ Mỗ cũng cảm thấy chú đây sẽ không làm thương tổn mình, cho nên tựa vào trong ngực Tần Viễn, quơ ngón tay nhỏ núc ních tự hào mà nói: “Ba ba nói Mỗ Mỗ có thể gọi Cận Mỗ Mỗ, cũng có thể gọi là Tống Vũ Cơ, Mỗ Mỗ qua năm thì được năm tuổi rồi!”
Tần Viễn chỉ là vì ôm Mỗ Mỗ lau chút mới tùy tiện vẽ ra một cái đề tài, hôm nay nghe được Mỗ Mỗ cười hì hì nói ra tên của mình, “Cận” và “Tống” hai dòng họ nhạy cảm này khiến cho nụ cười nhẹ trên mặt anh có chút lạnh nhạt.
Không chờ Tần Viễn phản ứng, Mỗ Mỗ đã nghiêng đầu nhìn sang một bên, bày ra khuôn mặt trái táo cười đến tựa như đóa hoa nở rộ, từ trong ngực Tần Viễn chồm người ra, quay dang Cận Tử Kỳ đưa hai cánh tay mình lên.
“Kỳ Kỳ, người làm gì mà còn không cùng dì Tiêu Tiêu đi xuống vậy? Mỗ Mỗ đợi đến bụng đã đói!”
Thân thể Tần Viễn có chút cứng ngắc, mà Mỗ Mỗ đã tránh khỏi ngực của anh, vui vẻ mà chạy tới bên người Cận Tử Kỳ, một phen ôm hai chân Cận Tử Kỳ, uốn éo thân thể mũm mĩm lẩm bẩm làm nũng.
“Đói chết rồi đói chết rồi, Kỳ Kỳ, chúng ta về nhà ăn tôm hùm lớn thôi!”
Cận Tử Kỳ giơ tay lên vuốt mái tóc mềm mại của Mỗ Mỗ, ngồi xổm người xuống ôm nó vào trong ngực, “Đợi thêm một lát đi, dì Tiêu TIêu còn chưa đi ra, chúng ta không thể mặc kệ bỏ lại bệnh nhân mà có đúng hay không?”
Lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng trấn an, ý cười giữa mày mắt thật thản nhiên, đó là vẻ mặt một người mẹ mới có.
Tần VIễn chẳng biết lúc nào đã đứng lên, đứng ở dưới một cái đèn treo tường, snh sáng vàng nhạt hắt vào mặt của anh, có vẻ có phần tái nhợt nặng nề, cũng mơ hồ biểu lộ biểu tình của anh giờ phút này.
Anh chỉ lặng lặng nhìn hai mẹ con bên kia ôm nhau, trong chốc lát sau, quay mặt đi, trong lòng lại có chút quặn thắt chua chát không nói nên lời, sau đó không biến sắc mà cất bước bỏ đi.
Cận Tử Kỳ vừa nhấc mắt, lại nhìn thấy Tần Viễn xoay người, cô nhìn anh bước chân đi, nhìn sang bóng lưng anh, cô chần chờ một chút, nhưng vẫn mở miệng: “Ngày đó ở Phúc Hạ Lâu… Cảm ơn anh.”
Ngày đó nếu không phải anh kịp thời ra tay, cô sẽ gặp phải vũ nhục gì đều có thể nghĩ là biết.
Tần Viễn nghe tiếng dừng bước lại, xoay người, tầm mắt dừng ở trên mặt Cận Mỗ Mỗ, trên gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười gần như lạnh lùng, “Tôi thế nhưng không biết các người năm năm trước đã ở bên nhau.”
Hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo, Cận Tử Kỳ nhíu chân mày lại, vậy mà đối mặt với việc anh mỉa mai, cô không có bất kỳ giải thích nào.
Tần VIễn nhìn dáng vẻ của cô lạnh nhạt, giọng nói cũng lạnh đi không ít: “Nếu như ngày đó đổi lại người khác, tôi cũng sẽ làm như vậy, cũng sẽ không bở vì cô là Cận Tử Kỳ, cho nên… không cần thiết tự mình đa tình.”
Cận Tử Kỳ bỗng dưng ngẩng đầu nhìn anh, anh lại lạnh lùng nghiêng đầu, sau đó một khắc cũng không ngừng bước đi.
“Kỳ Kỳ a, thục thử đó làm gì đối với người hung dữ như vậy?”
Mỗ Mỗ nhận ra Tần Viễn không hề thân thiện, sợ hãi mà ghé vào đầu vai Cận Tử Kỳ hỏi.
Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt của mình, vỗ vỗ lưng Mỗ Mỗ: “Có thể tâm tình của chú ấy không tốt.”
Mỗ Mỗ chơi đùa với ngón tay nhỏ của mình, ồ một tiếng, cùng Cận Tử Kỳ đợi Tiêu Tiêu ra ngoài, lúc Mỗ Mỗ nhìn thấy chiếc bụng nhô lên của Cận Tử Kỳ, giống như nhớ ra cái gì đó, giòn giã nói: “Mới vừa rồi ở chỗ khúc rẽ Mỗ Mỗ cũng nhìn thấy một dù bụng nhô ra, dì ấy vẫn luôn nhìn thục thử đó!”
Trong lòng Cận Tử Kỳ căng thẳng, trong đầu hiện ra chính là gương mặt của Phương Trình Vân, cái người phụ nữ đó hao tổn tâm cơ đều muốn cột Tần Viễn vào bên cạnh, người phụ nữ vì một người chấp niệm mười năm như một ngày!
Phương Trình Vân, Cận Tử Kỳ không thể nói có bao nhiêu oán hận, chẳng qua là cảm thấy cô ta vừa thật thảm thương lại đáng sợ.
Nếu như một ngày nào đó, Tần Viễn rời bỏ cô ta, không biết cô ta còn có thể làm ra chuyện điên cuồng gì đây?
Lúc Tiêu Tiêu từ trong phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt cũng không khá lắm, so với mới vừa rồi tái nhợt hơn mấy phần.
Cận Tử Kỳ muốn dìu cô, Tiêu Tiêu lại cự tuyệt hảo ý của cô, miễn cưỡng mà giật giật khóe miệng: “Em còn không đến nổi suy sút đến độ không nhúc nhích được, chị Tử Kỳ, chị dắt Mỗ Mỗ đi.”
Cận Tử Kỳ không éo buộc cô, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên bàn tay Tiêu Tiêu che bụng mình, Tiêu Tiêu vừa rồi ói không ngừng, bây giờ lại dùng tay che chở bụng của mình, một dòng suy đoán xông lên đầu.
Tiêu Tiêu đã nhận ra ánh mắt của cô, dời đi tay từ trên bụng, khó khăn lắm cười một tiếng: “Mới vừa rồi phát hiện chu kỳ đến đây, bụng có chút đau, chị Tử Kỳ, chị đưa em về nhà nhé.”
“Được.” Cận Tử Kỳ cũng không tiện nói thêm gì nữa, “Vậy đi thôi.”
Trở lại phòng bệnh ở lầu dưới, Cận Tử Kỳ lập tức nhìn thấy Tống Kỳ Diễn ngồi ở trên ghế, híp tròng mắt đen nhìn ra phong cảnh xa xa ngoài cửa sổ, có chút kinh ngạc, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên xuất hiện tại nơi này.
Tống Kỳ Diễn nghe được tiếng mở cửa, quay đầu, thoáng hiện một chút cười: “Làm thế nào đi lâu như vậy?”
Nói xong, người đã đứng dậy, đi tới, ôm lấy Mỗ Mỗ, nhéo nhéo gương mặt phấn hồng, Mỗ Mỗ cười khanh khách tránh né, một phen nhào vào trong ngực Tống KỲ Diễn, nhưng thỉnh thoảng len lén ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Cận Tử Kỳ nhìn sang một màn cha hiền con thảo, cxung theo đó cong khóe môi lên.
Ngược lại Thanh Kiều ở một bên lấy điện thoại di động chơi game, đột nhiên dẫu khóe môi, ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn ôm đứa nhỏ, nói: “Anh rể, không phải anh cũng đi lên thật lâu sao, làm thế nào không có dẫn người trở lại?”
Cận Tử Kỳ ngẩn ra, nghiêng mắt nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, hắn vội ho một tiếng, không có nhìn cô, chẳng qua là vuốt vuốt đầu Mỗ Mỗ, sau đó mới quay đầu nhìn cô, khóe miệng chứa chút ý cười: “Có thể đi rồi chưa?”
Nói như vậy, hắn cũng nhìn thấy một màn cô cùng Tần Viễn chạm mặt nhau trong hành lang sao?
Trong lòng Cận Tử Kỳ hiểu rõ, vậy mà, thấy hắn không nói toạc ra, cô cũng không muốn nói thêm.
Đối mặt hắn hỏi thăm, cô gật gật đầu, liếc nhìn Tiêu Tiêu: “Trước tiên đưa Tiêu Tiêu trở về, chúng ta mới về nhà.”
Thanh Kiều cũng không chơi game nữa, nhìn cái này một chút, lại nhìn cái kia một chút, mắt mở thật to, cuối cùng lầm bầm một câu: “Chơi cái gì bí hiểm sao, biết rất rõ ràng em nghe như vậy sẽ không hiểu.”
Tống Kỳ Diễn không tiếng động mà cười cười, nhếch khóe miệng, dắt tay Cận Tử Kỳ, vững vàng mà nắm chặt.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn gò má của hắn, cũng mỉm cười, cầm ngược tay của hắn.
Cửa sổ hành lang lầu bốn, Tần Viễn đứng ở nơi đó, mắt lạnh nhìn sang hai chiếc xe lần lượt ra khỏi bãi đậu xe.
Bầu trời sau hoàng hôn, đã sớm nhuộm lên màu sắc âm u, nhìn không rõ, vậy mà, anh lại biết là ai xe, anh cũng nhớ mới vừa rồi đã thấy một bóng dáng cao ngất loanh quanh ở khúc quanh hành lang.
Năm tuổi, đứa bé kia nói nó gần năm tuổi rồi. . . . . .
Bây giờ nghĩ lại, đứa bé kia mặt mày đúng là cùng Tống Kỳ Diễn một khuôn mẫu khắc ra, cái mũi nhỏ tú khí và cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng cũng là cực kỳ giống Cận Tử Kỳ, đó là kết quả hai người bọn họ cùng dựng dục.
Chuyện phát triển đến nước này, có phải quá buồn cười hay không?
Từng là bạn bè tốt đối xử chân thành của anh, và từng là người con gái anh hứa lấy cả đời ở bên nhau, còn có một kết tinh.
Chung quanh an tĩnh đến đáng sợ, anh dựa ở cạnh tường, yên lặng mà nhìn đèn đường dưới lầu.
Trên đường lớn xe cộ qua lại, xe của Tống Kỳ Diễn đã sớm hoà vào dòng xe như nước, anh lại vẫn duy trì một tư thế, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng phiền chán mệt mỏi.
Thật sự thì, anh không có gì có thể không biết đủ, anh có một người phụ nữ thương anh, tương lai không lâu, anh sẽ có một đứa nhỏ cùng mình huyết mạch tương liên, tựa như. . . . . như đứa bé đáng yêu kia của cô ấy.
Cơn nghiện thuốc lá đã sớm từ bỏ lại dâng lên, anh tiện thể cho tay vào trong túi quần, lại sờ lấy một bao thuốc lá, chẳng biết lúc nào đã được anh giấu ở chỗ này, cũng không biết là khi nào lại bắt đầu hút thuốc.
Ở nước ngoài bao năm qua, anh rất ít đụng rượu và thuốc lá, nhưng mà sau khi về nước, tất cả thói quen xấu đều đã quay lại.
Khói mù bay lên lượn lờ, cũng làm cho thần sắc anh trở nên mông lung, chỉ cảm thấy trong lòng khang khác lại trống rỗng.
Quá đắm chìm ở trong dòng suy nghĩ ký ức của mình, anh không nhìn thấy cách đó không xa có một người phụ nữ đã ngắm nhìn mình thật lâu.
Phương Tình Vân nhìn người đàn ông trong làn khói quanh quẩn bên cửa sổ, trái tim giống như bị cắn nát, hít thở không thông. Khi anh từ nhà vệ sinh trở lại thì mang một bộ dáng tâm sự nặng nề, cô thế nào lại không nhìn ra?
Cho dù hiện tại người anh đứng ở nơi đó, tuy nhiên tâm hồn đã sớm không biết đã bay tới đi đâu.
Có lẽ, ngay từ lúc trong nháy mắt đó gặp phải Cận Tử Kỳ, đã theo cô ấy đi rồi, để lại cho Phương Tình Vân cô chỉ còn là một cái xác trống rỗng, không có linh hồn, không có hỉ nộ ái ố!
Trong lòng cô rất khổ sở, cảm thấy vừa hốt hoảng vừa lo buồn, tuy nhiên lại không biết nên làm gì.
Cận Tử Kỳ so với cô sớm đi vào tim của anh, so với cô có tình yêu của anh sớm hơn một bước, không phục không cam lòng vậy thì thế nào? Một năm, mười năm, hoặc là một trăm năm, kết quả cũng sẽ không thay đổi.
Tần Viễn yêu Cận Tử Kỳ, chỉ cho cô năm mươi phần trăm tình cảm, kiêu ngạo như cô, thế nào lại muốn loại tình yêu không hoàn chỉnh? Từng muốn buông tay, tuy nhiên cho đến ngày nay, cho đến khi anh thừa nhận trong lòng còn có một người phụ nữ khác, cô vẫn như cũ lựa chọn ở lại bên cạnh anh, bởi vì yêu, cho nên ngay cả sự kiêu ngạo
Phương Tình Vân âm thầm cười khổ, những năm này có thể làm cô đều đã làm, là đi vào tim của anh, nhưng không xua đuổi đi được bóng dáng nhỏ gầy mà anh đã chôn giấu dưới trong lòng kia, cô mới biết, thế sự xoay vần không chỉ là như mây khói thoảng qua, cũng có thể là một cây gai trong tim, không nhổ được, mỗi lần lướt nhẹ qua cũng là từng trận đau đớn.
Cũng không phải là chưa từng khóc chưa từng ồn ào, kết quả còn không phải là như nhau sao? Hơn nữa, một người đàn ông nếu thay lòng, khóc thì có ích lợi gì, chỉ sẽ làm anh ta càng thêm chán ghét không kiên nhẫn, chỉ rời đi nhanh hơn thôi.
Cô hít thở sâu xuống, thu lại sự u ám trên mặt, đi tới, đứng ở phía sau anh: "A Viễn."
Tần Viễn chợt bừng tỉnh, theo đó kéo tinh thần mình đang bay xa trở về, trước khi quay người lại, thì dụi đi thuốc lá trong tay, sau đó không dấu vết mà ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Anh nhìn sang Phương Tình Vân nhỏ gầy ở sau lưng, cho dù mang thai cũng không thấy cô béo lên, ngược lại càng ngày càng gầy, mặt mũi vốn hồng hào gần đây càng thêm mệt mỏi, giữa hai lông mày cũng là tràn đầy tâm sự.
"Mẹ đã ăn rồi, bây giờ dì đang giúp bà rửa mặt rửa chân, anh yên tâm đi."
Lỗ mũi của Phương Tình Vân bị lạnh nên hồng hồng, bờ môi vẫn còn treo một nụ cười, làm cho lòng người sinh thương tiếc.
Nghĩ đến phần cảm tình kia mình đối với Cận Tử Kỳ dứt bỏ không đi, trái tim Tần Viễn có một trận đau nhói, anh tiến lên một bước, kéo cô vào trong lồng ngực ấm áp của mình, cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán cô như chuồn chuồn lướt nước.
"Đói bụng không, chúng ta qua phòng ăn bên cạnh ăn cơm tối thôi."
Ngón tay thon gầy của anh lướt nhẹ qua sợi tóc dài dính vào trên môi cô, săn sóc mà giúp cô vén nhẹ qua sau lỗ tai.
Phương Tình Vân bị anh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú, dòng phiền muộn nghẹn ở trong cổ họng, nhất thời tiêu tán hơn phân nửa, cô đắm đuối đưa tình cười một tiếng, "Được, em muốn ăn bánh đậu xanh."
Tần Viễn sờ sờ gương mặt lạnh như băng của cô, nhốt chặt năm ngón tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay mình vuốt nhẹ sưởi ấm.
Phương Tình Vân nhìn dáng vẻ anh chuyên chú, vành mắt từ từ phiếm hồng, có chút thụ sủng nhược kinh (được cưng mà lo sợ).
"Anh đã bao lâu không có quan tâm em như vậy rồi? Năm đó khi anh cầu hôn em, còn nói muốn cả đời đối đãi em thật tốt, xem ra trước kia là em quá dung túng anh rồi, mới có thể để cho anh cảm thấy dường như em không thể rời bỏ anh vậy!"
Cô khẽ mím môi khóe môi, nũng nịu oán trách: "Tần Viễn, anh nếu dám phụ lòng em, em cho dù chết cũng sẽ không bỏ qua cho anh, cho nên, anh nhất định phải đối với em thật tốt biết không?"
Tần Viễn ngẩn ra, ngay sau đó lại cười một tiếng khô khốc, ôm chặt cô: "Trước đó là anh không tốt, anh xin lỗi em."
Cô hai tay ôm ngược lấy anh, nghe mùi thuốc lá trên người anh, giống như một trận u sầu xông tới mặt, tuy nhiên cô lại chỉ có thể lựa chọn làm như không thấy, chẳng qua là liếc xéo anh: "Vô duyên vô cớ xin lỗi cái gì?"
Con ngươi mắt của Tần Viễn u ám, hầu kết rung động lên xuống, khẽ nói: "Tình Vân, dường như anh chưa từng chính thức nói qua cho em, anh và Cận Tử Kỳ đã từng là một đôi tình nhân, chân của anh cũng là bởi vì cô ta mà bị đứt."
Đáy mắt Phương Tình Vân thoáng xẹt qua tia hốt hoảng, cô cắn cắn cánh môi, lại nghe được Tần Viễn nói: "Thật xin lỗi, Tình Vân, không phải anh cố ý muốn gạt em, chẳng qua là. . . . . . Không biết làm thế nào mở miệng."
Nhưng Phương Tình Vân bởi vì những lời anh nói ra mà sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng lui ra khỏi ngực của anh, lạnh lùng nhìn anh. “Anh là muốn nói cho tôi biết, anh vẫn luôn đối với cô ta nhớ mãi không quên phải không?”
Tần Viễn dường như không ngờ tới cô lại đột nhiên đổi sắc mặt, nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ mấy giây.
Cũng bởi vì lúc này tinh thần anh thoáng dao động, khiến cho mặt của Phương Tình Vân lập tức âm trầm, trong lòng không cách nào khống chế mà dấy lên ngọn lửa ghen tị. “Anh nếu không thể rời bỏ cô ta, bây giờ cùng tôi tình nồng ý mật như vậy thì tính là cái gì?”
“Tình Vân…” Tần Viễn nhíu mày.
“Tôi cho là mấy ngày nay anh đã hiểu rõ ai mới là người anh muốn bên cạnh cả đời, ha ha, thì ra cũng bất quá là tôi tự cho mình đúng.” Cô ta tự giễu mà cười lạnh: “Là bởi vì tôi mang thai con của anh, cho nên anh mới không nói ra lời chia tay sao?”
“Em biết rất rõ anh không có ý này.”
“Vậy là ý gì?” Phương Tình Vân cáu kỉnh phản bác: “Anh thật coi tôi là đứa ngốc sao? Anh nếu không thèm để ý cô ta, đêm đó ở Phúc Hạ Lâu tại sao lại phải ra mặt giúp cô ta, còn ngầm đối với bí thư Hồng…”
“Phương Tình Vân!” Ngữ điệu của Tần Viễn rõ ràng lạnh nhạt trầm xuống, cắt đứt lời cô chưa nói xong.
Trong mắt Phương Tình Vân chợt lóe ánh cười: “Bị tôi nói trúng có đúng hay không? Anh đối với tôi đột nhiên săn sóc như vậy, cũng bất quá là cảm thấy có lỗi với tôi, tuy nhiên tôi không cần sự đồng cảm như vậy, Tần Viễn, tôi muốn cái gì anh so với ai khác đều đã rõ ràng.”
Lãnh ý giữa hai mắt Tần Viễn bởi vì giọng nói cô nghẹn ngào mà tiêu tán, “Thật xin lỗi, Tình Vân, anh…”
Anh nâng bàn tay lên muốn sờ mặt cô, lại bị cô lập tức tránh đi.
Cô quay mặt sang, lạnh lùng nói: “Anh là muốn cùng cô ta hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, như người xa lạ, hay là muốn cùng tôi chấm dứt, trở lại ôm cô ta vào trong ngực, đều là một câu nói của anh mà định đoạt, tôi không ngăn cản anh.”
Tần Viễn chỉ cảm thấy những lời này phá lạ chói tai, nếp uốn giữa lông mày của anh càng lúc càng sâu.
“Cô ấy đã kết hôn sinh con, đứa bé cũng đã năm tuổi rồi, đứa bé thứ hai mấy tháng sau cũng sẽ ra đời, con của anh cũng muốn đi tới cái thế giới này, em cần gì phải nói có hay là không.”
“Vậy nếu không có Tống Kỳ Diễn thì sao?” Dáng vẻ Phương Tình Vân gây sự khiến cho anh có chút phiền não.
Tần Viễn không muốn lại nhìn bộ dáng cô bị sự ghen ghét nhuộm đỏ mắt, chẳng qua là sâu kín mà nói: “Cô ấy chưa từng nói với anh những lời mập mờ không rõ, cũng chưa từng ám hiệu muốn lần nữa cùng anh ở chung một chỗ.”
“Tôi có nói cô ta muốn cùng anh nối lại tình cũ sao?” Trong lòng Phương Tình Vân vẫn đau xót, “Tôi còn chưa có chỉ trích cô ta phá hư hôn nhân của người khác, anh cứ như vậy vội vã bảo vệ cô ta rồi sao?”
“Anh không có bảo vệ cô ấy, chẳng qua là nói thật, anh thấy em cũng không có tâm tình ăn cơm, tối nay anh ở chỗ này phụng bồi mẹ, em đi về trước đi.”
Tần Viễn không muốn cùng cô tiếp tục dây dưa nữa, lướt qua cô muốn đi.
Trong hành lang cũng chỉ mang theo tiếng chất vấn nức nở của cô: “Tần Viễn, anh chớ quên, bây giờ tôi còn là vợ của anh, thời điểm anh nói lời cầu hôn cam kết với tôi, có phải cũng không chắc chắn hay không?”
Tần Viễn ngưng chân bước đi về phía trước, chẳng qua là nhìn sang chiếc đèn tường cách đó không xa, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thê lương và mệt mỏi, không biết tại sao Tình Vân lại biến thành cuồng loạn như vậy.
Anh không có cách nào liên tưởng cô và cô gái hiểu chuyện dịu dàng hoạt bát ở Anh quốc lúc trước là cùng một người. Cô giờ phút này, giống như người phụ nữ đã bị sự ghen tị chiếm lấy lý trí, nghi thần nghi quỷ.
“Anh đã từng nói, anh vĩnh viễn sẽ không phản bội tôi, vĩnh viễn đối với tôi tận tâm tận lực!”
Tần Viễn vuốt vuốt mi tâm của mình, lấy lại tinh thần, nhìn sang Phương Tình Vân hai mắt đẫm lệ.
“Anh không có phản bội em.”
“Thân thể thì không có, tuy nhiên lòng của anh thì sao?”
“Tình Vân, anh không muốn tiếp tục tranh chấp không có ý nghĩa như vậy, anh cảm thấy chúng ta cần yên tĩnh một chút, hay là trước hết em về nhà đi, chờ em suy nghĩ rõ ràng, rồi gọi điện thoại cho anh.”
Phương Tình Vân vừa nghe, trong lòng bốc lửa lên, “Anh không có trở về nhà vậy muốn đi nơi nào? Đi giữ cửa cho cô ta sao?”
“Tình Vân, không nên cố tình gây sự nữa!” Tần Viễn bất đắc dĩ nói một câu.
Nhưng Phương Tình Vân không chịu đi, ngược lại đề cao âm lượng: “Là tôi đang cố tình gây sự sao? Tần Viễn, anh như vậy không làm tôi thất vọng sao? Không làm đứa bé sắp chào đời của chúng ta thất vọng sao?”
“Tiên sinh, tiểu thư…” Nhiều lần nhận được khiếu nại, hộ lý cũng không nhìn nổi, đi tới. “Nơi này là bệnh viện, nếu như các người muốn gây gổ thì trở về nhà ầm ĩ, buổi tối khuya, các bệnh nhân đều phải nghỉ ngơi!”
Trong hành lang yên tĩnh còn lưu lại một chút dư âm, đều là đến từ chính tiếng gào thét của Phương Tình Vân.
Tần Viễn quay sang hộ lý, áy náy gật đầu, sau đó nhìn về phía Phương Tình Vân xoay mặt đi, giảm thấp âm lượng, xuống giọng nói: “Anh không muốn tiếp tục ở chỗ này ầm ĩ với em nữa, mẹ thân thể không tốt, không chịu nổi kích động, em đi đi.”
Phương Tình Vân nhìn anh chẳng những không có hướng mình cầu hòa, ngược lại giọng điệu lạnh nhạt đuổi mình đi, lập tức nổi giận.
Cô đẩy hộ lý đang cản đường ra, hộ lý mất thăng bằng, cái khay cầm trong tay nghiêng đi, vật dụng chữa bệnh bên trong vãi đầy mặt đất, không ít chế phẩm thủy tinh rớt đổ thành mảnh vụn, giữa hành lang tràn đầy mùi thuốc nước.
Chân mày của Tần Viễn nhíu đến sát sao, sa sầm mặt đối với Phương Tình Vân gầm nhẹ một tiếng, “Em làm gì vậy!”
Từ lúc họ quen biết nhau tới nay, đây là một trong những lần ồn ào nhất, cũng là lần đầu tiên Tần Viễn rống lên với cô như vậy.
Vành mắt của Phương Tình Vân vì chua xót mà đỏ lên, nước mắt không chảy nữa, chẳng qua là từ trong túi của mình cô lấy ra một chiếc nhẫn bạc màu trắng, khi Tần Viễn kinh ngạc nhìn chăm chăm, cô giơ lên giữa không trung, ở dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng bạc.
“Anh vẫn luôn cất giấu nó, anh cho rằng tôi không biết sao?”
Lòng ngón tay cô tinh tế mà vuốt ve hoa văn trên chiếc nhẫn từng chút từng chút một, thật sự thì bất quá là một chiếc nhẫn bạch kim bình thường, tuy nhiên ý nghĩa đại biểu lại hai từ đơn giản như vậy sao?
Phương Tình Vân nhàn nhạt mà cong khóe miệng lên, sau đó đột nhiên hung hăng mà đập chiếc nhẫn lên trên vách tường bên cạnh.
Tần Viễn đột nhiên quay đầu, chiếc nhẫn “Bang” một tiếng, từ trên vách tường cứng chắc văng xuống nền đất lạnh như băng, phát ra tiếng vang trong trẻo, lại chuyển động trên đất vài vòng, sau đó lăn ra xa yên lặng bất động mà dừng lại ở góc tường.
“Nếu như vậy, tại sao anh còn phải cùng tôi ở chung một chỗ? Nếu như không thể hết lòng hết dạ yêu tôi, tại sao phải cho tôi hi vọng, để cho tôi ngu khờ mà cho là mình cố gắng rốt cuộc nhận được báo đáp!”
Tần Viễn nhắm chặt mắt, đối mặt cô xúc động phẫn nộ trách cứ, nói không nên một chữ.
Hộ lý ở một bên cũng bị dọa cho sợ đến có chút khiếp đảm, nhưng nhìn thấy thuốc men bị đánh vỡ như vậy, vẫn là nhắm mắt đi tới bên cạnh, Tần Viễn tương đối bình tĩnh hơn: “Tiên sinh, những thứ bà nhà anh đánh vỡ, anh xem mà xử lý thôi!”
Tần Viễn cũng không muốn cùng Phương Tình Vân giằng co nữa, nghe được hộ lý oán trách, không nói hai lời, móc bóp da ra, từ bên trong rút ra ba tờ tiền giấy màu đỏ đưa cho hộ lý: “Bao nhiêu đây đủ chưa?”
“Cái này tôi cũng không biết, nếu không anh trước hết chờ một chút, tôi đi đến phòng thuốc hỏi thử.”
Hộ lý nói xong cũng vội vội vàng vàng mà đi rồi, giữa hành lang trừ thuốc men đầy đất, chỉ có Tần Viễn và Phương Tình Vân.
Tần Viễn không nhìn đến Phương Tình Vân, anh gập bóp da lại, vừa muốn nhét vào trong túi quần lại, nhưng Phương Tình Vân đột nhiên đưa tay giật lấy bóp da trong tay anh, con ngươi mắt của anh không khỏi lạnh lẽo: “Em muốn làm cái gì?”
Phương Tình Vân chẳng qua là cúi đầu mở bóp da ra, bên trong có thẻ tín dụng, thẻ chứng minh thư, danh thiếp còn có tiền mặt, cùng ví tiền của toàn bộ đàn ông khác thời buổi này giống như nhau, bên trong bóp da cũng bày ra tấm ảnh anh và cô chụp chung.
Đó là tấm ảnh lúc cô cùng Tần Viễn ở Anh quốc du ngoạn London Eye chụp được, trong hình Tần Viễn từ phía sau nhốt chặt hông của cô, hai tay của cô phủ lấy hai cánh tay anh, mặt của hai người áp sát vào nhau, hướng về phía ống kính cười đến rực rỡ.
Ngày đó, cô bỏ qua sự dè dặt của nữ sinh, ngồi ở trên du thuyền quay lớn tiếng thổ lộ với anh: ngày đó, bọn họ chính thức trở thành người yêu, ngày đó, bọn họ bắt đầu tốt nghiệp đại học Oxford…
Tấm ảnh này vẫn là dưới tình huống hiếm khi cô tùy hứng mà bỏ vào bóp da của anh, cô còn cố ý cắt bỏ bớt tấm ảnh cho gọn, cách mỗi tháng thì đổi cho anh một tấm khác, như cũng nhắc nhở anh nhất định luôn luôn mang cô bên người.
Đủ loại chuyện cũ tràn về trong đầu, cô hít sâu, ngăn thân thể mình run rẩy, nhanh chóng rút đi tấm ảnh kia, một giây kế tiếp, khó có thể kiềm chế mà đau lòng, ngón tay nắm lấy tấm ảnh, khớp xương xanh trắng run rẩy.
Quả nhiên, dưới tấm ảnh bọn họ chụp chung, là một tấm ảnh khác, bày ra một bức ảnh chụp chung không thuộc về cô và anh!
Tấm ảnh kia bởi vì qua nhiều năm tháng mà có chút phai màu, biến thành màu vàng rồi.
Bên trong một nam một nữ dáng vẻ còn rất ngây ngô non nớt, hai người hướng về phía ống kính, đứng căng thẳng, dựa nhau không phải rất gần, ánh mặt trời hắt vào trên người của hai người, pô ảnh ngừng ở khoảnh khắc Tần Viễn chợt đưa tay cầm lấy bàn tay của Cận Tử Kỳ, động tác đó bị ống kính chụp lại có chút mơ hồ, gương mặt Cận Tử Kỳ hồng hồng, lông mi vụt sáng.
Phương Tình Vân đột nhiên cảm giác được khí lực toàn thân bị rút đi, thân hình cô ngẩn ngơ, ngay khi Tần Viễn muốn tới dìu cô, cô chẳng qua là đem bóp da trong tay hung hăng ném vào anh. “Bốp” một tiếng, đánh vào trên mặt của anh.
Gò má bên trái của Tần Viễn lập tức đỏ lên một mảng lớn, nhưng anh cái gì cũng không nói, vẻ mặt nhàn nhạt, cúi đầu nhìn tấm ảnh kia trong bóp da đang nằm trên mặt đất, hoặc là nói, là nhìn cô gái trẻ ngây ngô trong ảnh đó.
“Tần Viễn, đây chính là câu trả lời anh cho tôi sao?”
Phương Tình Vân lạnh lùng cười nhạo một tiếng, không biết là cười nhạo mình hay là cười nhạo anh, một tiếng nghẹn ngào buồn bực ở cổ họng, cô không liếc mắt nhìn anh một cái, xoay người rời đi đến thang máy.
Chẳng qua là cô mới vừa đi tới cạnh cửa thang, hai cảnh sát cao lớn, mặc đồng phục cảnh sát vừa vặn lên lầu, khiến chút nữa cùng Tần Viễn đang cúi đầu đi nhanh một mạch đụng vào nhau. Phương Tình Vân phản ứng theo bản năng mà bảo vệ bụng của mình.
Hai vị cảnh sát kia khẽ nói câu xin lỗi, phía sau bọn họ vốn là cô hộ lý trẻ đang dẫn đường vừa vặn nhìn thấy Phương Tình Vân, ánh mắt sáng lên, mắt thấy Phương Tình Vân lại cúi đầu, vội vàng lên tiếng: “Cô ấy chính là Phương tiểu thư mà các vị muốn tìm!”
Phương Tình Vân bước đi hơi chậm lại, quay đầu nhìn về phía hai vị cảnh sát vẻ mặt đầy nghiêm túc kia, “Các người tìm tôi?”
Trong đó một vị cảnh sát gật đầu, lấy ra thẻ ngành của mình cho Phương Tình Vân nhìn, tiếp theo đi thẳng vào vấn đề: “Chào cô, tiểu thư Phương Tình Vân. Chúng tôi là người của cục cảnh sát thành phố B, có mấy câu chúng tôi cũng muốn hỏi cô.”
Ánh mắt của Phương Tình Vân có chút cảnh giác, vuốt bụng của mình: “Hỏi cái gì?”
Hai người cảnh sát liếc mắt nhìn lẫn nhau, vị hơi trẻ tuổi kia từ trong túi lấy ra một tấm ảnh, đưa cho Phương Tình Vân: “Phương tiểu thư, xin cô xem thử tấm ảnh này, người phụ nữ trên đây, cô quen biết sao?”