Mục lục
Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa ở Tam Á hơi khô nóng, Cận Tử Kỳ ra khỏi phòng ăn, cũng không lập tức trở về phòng.

Ở chỗ này gặp phải Tần Viễn, có kinh ngạc, cũng có tâm lý muốn tránh, hơn nữa sau khi biết anh sinh ra ý muốn hối lỗi, cô lại càng không muốn sẽ gặp mặt anh thêm.

Cô đi tới phía sau vườn hoa của khách sạn mà tản bộ, hít thở một chút không khí mới mẻ để bình phục cơn sóng trong lòng.

Lúc này trong vườn hoa, không có người nào.

Cận Tử Kỳ dừng lại ở cạnh bể bơi, nhìn sang mặt nước lăn tăn gợn sóng, sau một lát mới xoay người chuẩn bị trở về.

Tần Viễn không biết lúc nào thế nhưng đã đứng cách cô một khoảng cách đó không xa.

Anh cứ như vậy lẳng lặng đứng nghiêm, ánh mắt lưu luyến mà dừng trên bóng dáng cô quay trở lại.

Cận Tử Kỳ giật mình, nhưng ngay sau đó thì tỉnh táo lại, không để lại dấu vết mà dời mắt đi.

Tần Viễn đã đến gần, bước chân rất nhẹ, làm như sợ đã quấy rầy cô.

Anh nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp của cô, con ngươi màu nâu sẫm chuyển xuống: "Trước kia em rất sợ nước."

Cận Tử Kỳ xoay đầu, đón ánh mặt trời mãnh liệt, híp híp mắt, trên người cũng có chút nóng lên.

Sự trầm mặc như vậy cũng đủ để cho hai người họ cảm thấy bầu không khí trở nên lúng túng.

Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn anh một cái: "Không có ai sẽ luôn luôn sống với quá khứ, cũng phải học được việc nhìn về phía trước."

Tần Viễn nhàn nhạt cười lên, cũng học dáng vẻ của cô mới vừa rồi, nhìn sang mặt hồ gợn nước nhè nhẹ.

"Tuy nhiên, cho dù nhìn về phía trước có xa hơn đi nữa, đến cuối cùng cũng phát hiện, trong lòng dứt bỏ không được vẫn là quá khứ chôn sâu ở đáy lòng, không thể quên được, ném đi cũng không xong, càng nhớ rõ ràng, cũng càng thống khổ."

Khóe miệng Cận Tử Kỳ hơi giật giật, cô không tiếp lời, làm như nghe mà không hiểu hàm ý trong lời nói của anh.

"Giữa chúng ta...... Thật sự đến nông nỗi trở nên xa lạ đến như thế này sao?" Tần Viễn chợt cười khổ, bỗng chốc tâm loạn: "Tiểu Kỳ, đừng xa cách với anh như thế, được không?"

"Chúng ta đều là người đã kết hôn, kiêng dè một chút là chuyện bình thường."

Cận Tử Kỳ nói xong thì không muốn nán lại nữa, xoay người muốn đi.

"Nói cho anh biết, rốt cuộc anh nên làm thế nào?"

Anh đột nhiên đưa tay bắt được cánh tay của cô, lôi cô đến bên cạnh, rũ mắt ngắm nhìn cô đầy lưu luyến.

Cô giơ tay lên lướt qua nhẹ gỡ tay của anh ra: "Cái gì cũng không cần làm, Tần Viễn." Cô không nhìn đến vẻ mặt đau đớn của anh, "Như vậy rất tốt, không phải sao? Cả đời người cũng sẽ không bước vào một con sông hai lần."

Cho nên, anh chính là con sông bị cô bỏ qua đó sao?

Trong lòng Tần Viễn thầm khổ sở, trên mặt lại cố bình tĩnh, anh đi tới trước mặt cô, từ trên ngón áp út của mình, tháo xuống một chiếc nhẫn bạch kim, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh bạc lấp lánh.

Lúc anh nhìn thấy chiếc nhẫn cưới ruby trên ngón áp út bên tay trái của cô, ánh mắt chợt lóe, nhưng vẫn cầm tay phải của cô lên, đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay cô.

Cận Tử Kỳ rũ thấp mi mắt xuống, nhìn chiếc nhẫn vẫn sáng bóng không thay đổi, một giây kế tiếp thì dời mắt đi, muốn trả lại chiếc nhẫn cho anh, nhưng anh khép tay của cô lại: "Lần này, anh sẽ không giữa đường mà bỏ cuộc."

Giọng nói của anh dịu dàng mà hơi có vẻ khàn khàn, quanh quẩn  ở bên tai cô, lại như một sợi tơ tằm vô hình chậm rãi cuốn lấy cô, sau đó sẽ từ từ dùng sức, để cho cơ thể và đầu óc cô đều cảm thấy khó chịu.

Cô rút tay mình về, nhàn nhạt mở miệng: "Tần Viễn, chớ có nói đùa."

"Anh giống như đang nói đùa sao?" Sắc mặt của Tần Viễn khi  nhìn cô rất vắng lặng, "Anh đang giải quyết ly hôn."

Cận Tử Kỳ bỗng dưng ngẩng đầu nhìn anh, thấy rõ trên mặt anh sự kiên định, sau khi tinh thần thoáng dao động, cô chợt cười một tiếng: "Vậy cũng đâu có liên quan gì đến tôi, chuyện gia đình anh không cần nói cho tôi biết."

Tần Viễn rũ mắt: "Tiểu Kỳ, thật sự thì anh vẫn chưa từng quên chuyện đã hứa với em......"

Bởi vì cô nói cô thích nhà thờ Đức Bà Paris, muốn đến tầng cao nhất xem thử chiếc chuông mà Maxim đã từng đánh qua, cho nên sau khi anh tốt nghiệp, lúc sự nghiệp có khởi sắc, không chút do dự đã chọn di cư sang Pháp.

Anh yên lặng đứng ở đàng kia, không hề chớp mắt nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, trong con ngươi mơ hồ mang theo sóng gợn chập chờn.

"Tiểu Kỳ......" Cổ họng anh khẽ động, muốn nói lại thôi, trong tròng mắt tràn đầy hình ảnh phác họa của cô.

Cận Tử Kỳ nhấp nhẹ khóe môi, nụ cười nhàn nhạt, lần nữa mở lòng bàn tay ra, chiếc nhẫn kia đang nằm trong đó.

Cô dùng lòng ngón tay sờ sờ đường vân phía trên, khi đó, cô lén chạy đến thành phố B tìm anh, cùng ở chung một căn phòng nhỏ hẹp với anh và mẹ anh, nhẫn này là do Tần Viễn dùng tiền mình kiếm được mua lấy. Ngày đó, anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, không nói những lời tâm tình tận xương tủy, chỉ nói sẽ chăm sóc cho cô thật tốt.

Đã nhiều năm như vậy, nhưng sớm cảnh còn người mất.

Chiếc nhẫn kia của cô, cô đã chôn trong bồn hoa ở ban công, dùng bùn đất chôn đi một đoạn quá khứ.

Không nghĩ tới, Tần Viễn vẫn giữ lại chiếc nhẫn này của anh, sau khi anh tiếp thụ Phương Tình Vân rồi, nhưng lại không bỏ được mà sa vào tiếc nuối cô, làm cô không tự chủ mà nghĩ tới hoa hồng trắng và con muỗi máu.

Cô và Phương Tình Vân, rốt cuộc ai là hoa hồng trắng của Tần Viễn, ai sẽ là vậy giọt máu muỗi (*) chói mắt?

(*) lấy ý từ tác phẩm “Hoa hồng  trắng – hoa hồng đỏ” của Trương Ái Linh để lý giải tình yêu của người đàn ông: “Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào cũng từng có hai người phụ nữ như thế này trong đời, ít nhất là hai. Cưới một đóa hoa hồng đỏ, lâu dần, nàng thành vết máu muỗi trên tường còn hoa hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng. Cưới đóa hồng trắng, nàng như hạt cơm dính trên áo còn hoa hồng đỏ là nốt ruồi chu sa trên ngực” – Trương Ái Linh.

Cận Tử Kỳ lần nữa cẩn thận vuốt ve hoa văn trên chiếc nhẫn, sau đó vươn cánh tay ra, khi nắm tay lơ lửng trên mặt bể bơi, cô buông lỏng tay ra, chiếc nhẫn rơi vào trong bể.

Con ngươi của Tần Viễn chợt căng thẳng, nhìn chiếc nhẫn từ trong lòng bàn tay của cô rơi ra, giống như một luồng ánh sáng bạc trượt vào trong nước, văng lên chút bọt nước không thể nhận ra, chậm rãi chìm vào đáy nước.

"Tần Viễn, nếu như anh vẫn luôn không lựa chọn được, lần này tôi chọn thay anh."

Tần Viễn đứng ở cạnh bể bơi, sững sờ mà nhìn đến chỗ chiếc nhẫn chìm xuống, thật lâu cũng không kịp phản ứng.

Cận Tử Kỳ chớp mắt xuống, quay người trở lại, mới vừa đi hai bước, phía sau là một tiếng rơi xuống nước.

Cô theo bản năng quay đầu lại, bóng trắng vốn đứng vững vàng cạnh bờ hồ đã biến mất, trong bể bơi nước gợn ràn rụa, là bóng người của Tần Viễn đi nhặt chiếc nhẫn, cô ngạc nhiên nói không nên lời.

Từ trong bể bơi đi lên, toàn thân Tần Viễn đều đã ướt đẫm, bên chân là một vũng nước, mái tóc đã ướt sũng mà rũ xuống ngang trán, một lần nữa anh vớt được chiếc nhẫn kia lên, giữa ánh sáng, trong đáy mắt anh là một thứ ánh sáng dịu dàng nhưng đầy cố chấp.

"Lần này, anh sẽ không tùy tùy tiện tiện mà thì xoay người rời đi nữa."

"Đó là chuyện của anh."

Cận Tử Kỳ nói xong, không đợi anh mở miệng lần nữa, đã cất bước đi xa.

Chân trước cô mới bước vào phòng, chân sau Tống Kỳ Diễn đã trở lại rồi, nhân tiện, viền mắt trái có chút quầng đen nhàn nhạt.

"Mắt anh xảy ra chuyện gì vậy?" Cận Tử Kỳ mới vừa đụng vào khóe mắt hắn, hắn xoay đi, miệng hút khí lạnh, theo bản năng liền né qua bên cạnh, tránh được tay của cô.

Tống Kỳ Diễn chột dạ liếc cô mấy lần, hiển nhiên sẽ không nói cho cô biết, hắn cùng Doãn Lịch đánh tennis, đánh qua đánh lại, rồi bắt đầu dùng vợt bóng đập lên người đối phương, cuối cùng trực tiếp vất bóng đi mà đánh nhau luôn.

Nhưng vừa nghĩ tới hai con mắt gấu mèo của Doãn Lịch, Tống Kỳ Diễn sờ sờ con mắt mình bị một cục, trong lòng cũng vui tươi hớn hở, tối thiểu một so với hai, hắn thắng!

Cận Tử Kỳ nhìn sang dáng vẻ hắn mặt mày hớn hở, trong lòng đoán được đại khái, cũng không hỏi tới nữa, chẳng qua là vào trong phòng tắm lấy chiếc khăn sạch sẽ, bọc lấy mấy viên nước đá, sau đó tiêu sưng cho mắt hắn.

Nhớ tới Tần Viễn, Cận Tử Kỳ cũng không giấu giếm: "Mới vừa rồi ở phòng ăn em vô tình gặp Tần Viễn."

Bàn tay Tống Kỳ Diễn bưng lấy mắt khựng lại, "Hết rồi?"

Cận Tử Kỳ gật đầu, tặng kèm nụ cười nhẹ bên mép: "Hết rồi."

Tống Kỳ Diễn thuận thế từ từ cọ qua, ôm cô vào trong lồng ngực mình, nhìn bộ dáng cô tràn ngập ý cười, không nhịn được cúi đầu xuống khẽ hôn khoé môi cô, nhếch miệng nở nụ cười: "Cái cuốc không tốt, có cạy thế nào đi nữa cũng không cạy được."

Ý cười của Cận Tử Kỳ lan tràn tới đáy mắt, khi hắn cọ xát vào đầu vai, cô thay đổi tư thế cho dễ chịu.

Hắn bây giờ ngược lại học được đắc ý, cũng không biết ban đầu ai nơm nớp lo sợ?

Tống Kỳ Diễn vỗ vỗ mu bàn tay cô, "Khi anh mới vừa trở về đúng lúc nhìn thấy Tôn Hạo bước xuống từ trong một chiếc xe ô tô màu đen, cậu ta vừa xuống xe thì chiếc ô tô đó đã lập tức lái đi thật nhanh."

Tống Kỳ Diễn thường sẽ không nói những chuyện không liên quan, Cận Tử Kỳ thu lại ý cười đùa, quay đầu nhìn hắn.

Hắn ho khan rồi lên tiếng nói: "Anh thấy mấy người trong xe kia lén lén lút lút, cũng không giống là người nghiêm chỉnh trên phương diện làm ăn mà lui tới, càng giống như là..... hắc đạo."

Hắc đạo?

Cận Tử Kỳ có chút kinh ngạc, mặc dù người trong lĩnh vực kinh doanh, hoặc nhiều hoặc ít sẽ dính dấp một chút đến những việc làm không minh bạch, nhưng cô không nghĩ tới, Tôn Hạo lại dám qua lại cùng người trong hắc đạo.

"Dường như em luôn quên đi một vấn đề." Cận Tử Kỳ lọt vào trong suy nghĩ của mình, tự lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn sang hắn: "Anh có biết tình trạng tài chánh của nội bộ công ty nhà họ Tôn mấy năm gần đây ra sao không?"

Tống Kỳ Diễn hơi chau mày, hiển nhiên cũng cùng suy nghĩ với cô.

Nếu như Tôn Hạo thật sự là bởi vì tiền mới tiếp cận Kiều Niệm Chiêu, hôm nay lại cùng người trong hắc đạo lui tới......

Cận Tử Kỳ không nghĩ tiếp nữa, vuốt vuốt huyệt thái dương, thật sự là càng ngày càng loạn, làm cho người ta nhức đầu.

Tống Kỳ Diễn cảm giác được tâm tư cô rối loạn, thuận thế ấn cô ngồi lên trên đùi của mình, đưa tay vuốt tóc cô từng cái một, giống như đang an ủi một con mèo biếng nhác.

"Chuyện này anh sẽ kêu Trâu Hướng đi thăm dò, mặc dù không tính là tay mắt thông thiên, nhưng sẽ không để cho em thất vọng."

Cận Tử Kỳ tựa như nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn lên hắn: "Lúc trước, anh cũng điều tra em như vậy?"

Đuôi lông mày Tống Kỳ Diễn khẽ động, ậm ờ mà muốn lướt qua trang chuyện suy đoán này.

"Thật sự thì...... Cũng không điều tra gì, chỉ đi theo nghe ngóng hỏi thăm, sau đó thì biết một vài chuyện thôi."

Cận Tử Kỳ cũng không phải thật sự muốn băn khoăn với hắn, cô cười tủm tỉm nhìn ánh mắt hắn tránh trái tránh phải, đưa tay vòng qua hông của hắn, "Em ngủ một lát, một tiếng sau kêu em dậy."

Tống Kỳ Diễn cúi đầu, nhìn người con gái đã nhắm mắt lại, thở nhẹ đều đều, cứ như vậy bị làm tấm đệm, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn, hắn áp trán mình vào trán của cô, sau đó vén vài sợi tóc chắn ngang trán ra sau.

Chờ sau khi cô thật sự ngủ mất, hắn mới cẩn thận từng li từng tí ôm cô về giường, giúp cô đắp kín chăn, mới rón ra rón rén mà cầm lấy điện thoại di động đi ra ngoài, bàn giao cho Trâu Hướng chuyện muốn điều tra.

Bên kia, khi mẹ con Kiều Niệm Chiêu và Kiều Hân Hủy qua một đêm bình an vô sự, thở phào thật mạnh, chẳng qua là khi cơn thở phào này vẫn chưa buông sướng, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Kiều Niệm Chiêu mở máy tính ra, nhìn thấy trên Microblogging cái tên được tìm kiếm nóng sốt nhất chính là tên mình, sợ tới mức làm rơi xuống vỡ nát cái ly nước bên bàn, một mục tin tức kinh người trong một đêm đã sớm lan tràn khắp nơi trên mạng!

Hầu như cùng thời điểm với Kiều Niệm Chiêu, không ít người trẻ tuổi, sáng sớm thức dậy, vừa uống sữa tươi, vừa mở máy tính ta, nhập vào trang web quen thuộc, đều thấy cùng một mẩu tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK