Gần cửa ải cuối năm, rất nhiều xí nghiệp đều phải nghỉ, Phong Kỳ cũng không ngoại lệ, Cận Tử Kỳ cũng chính thức nghỉ việc.
Buổi trưa dùng qua bữa ăn, Cận Tử Kỳ phải đến Phong Kỳ thu dọn đồ đạc, Tô Ngưng Tuyết lái xe đưa cô đi tới.
Cho dù là từ chức rồi, cô vẫn là đại cổ đông thứ hai của Phong Kỳ, ở phương diện huê hồng, Tô Hành Phong chưa từng khiến cô uất ức, khi cô nói từ chức, anh trầm mặc một hồi thì gật đầu, không có thêm một chữ.
Tô Ngưng Tuyết ở dưới lầu ngồi trong xe chờ cô, Cận Tử Kỳ tự mình lên lầu lấy đồ.
Thật sự thì cũng không có đồ gì, rất nhiều thứ cô mỗi ngày tan sở cầm một chút cho đến bây giờ gần như đã lấy cạn sạch, bây giờ trở về một chuyến nữa, mục đích chủ yếu vẫn là nói một tiếng chia tay cùng nhân viên ở nơi này.
Lúc Cận Tử Kỳ đi ngang qua bàn làm việc Tiêu Tiêu, thấy cô đang cầm một chiếc bút chì, vùi đầu vẽ cái gì đó, không khỏi đến gần, phát hiện lại là bản vẽ thiết kế kiến trúc.
Tiêu Tiêu vừa phát hiện đỉnh đầu của mình có bóng tối bao phủ xuống, bị dọa cho sợ đến lập tức cất đi bản vẽ, lúc nhìn đến Cận Tử Kỳ thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng vẫn còn có chút khẩn trương: "Chị Tử Kỳ, chị đã đến rồi?"
Cận Tử Kỳ gật đầu một cái, "Chị là tới thu dọn đồ đạc, " tầm mắt lại dừng trên bản thiết kế bị cô bóp ở trong tay, "Gần đây em đang tìm việc kiêm chức làm thêm sao?"
"Không có! Cái bản vẽ này là em làm thay cho anh Hạo." Tiêu Tiêu cuống lên rồi lộ ra bản thiết kế.
Nói tới Tôn Hạo, trong đầu Cận Tử Kỳ tự động xuất hiện Kiều Niệm Chiêu, nhìn lại dáng vẻ Tiêu Tiêu hạnh phúc, hàng lông mày đen xinh đẹp mơ hồ nhíu lại, có chút nghi ngờ, nhưng ở trước mặt Tiêu Tiêu không có lộ ra.
Cận Tử Kỳ nhìn như vô tình mà nói: "Không phải làm ở công ty xây dựng của nhà họ Tôn sao?"
"Đúng nha, bất quá anh Hạo cũng tự mình mở một phòng làm việc, đặc biệt sau khi tan giờ làm thì anh ấy nhận thêm một ít việc làm thiết kế, mặc dù kích thước không lớn, nhưng coi như là tự anh ấy sáng lập sự nghiệp."
"Là cậu ta mời em vẽ ?" Ánh mắt Cận Tử Kỳ không chớp nhìn chằm chằm bản vẽ thiết kế kia.
Tiêu Tiêu vội vàng lắc đầu, nhìn sắc mặt Cận Tử Kỳ khó chịu, có chút chột dạ giải thích: "Đó cũng không phải, gần đây anh ấy nhận một vài trường hợp, nghe nói đối phương yêu cầu rất cao, em thấy anh ấy dậy sớm vẽ vời quá mệt mỏi, liền muốn giúp anh ấy một chút thôi."
Cận Tử Kỳ cũng không phải là người nhiều chuyện, nhưng nghĩ đến tối hôm qua nhìn thấy Tôn Hạo xuất hiện ở trong bệnh viện thì mơ hồ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, bước chân phải đi dừng lại, xoay người hỏi Tiêu Tiêu đang giấu bản vẽ.
"Tôn Hạo cậu ta. . . . . . Gần đây có còn cùng Kiều Niệm Chiêu liên lạc hay không?"
Vừa nhắc tới tên Kiều Niệm Chiêu, sắc mặt Tiêu Tiêu có chút không tốt lắm, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt: "Bọn họ là anh em họ, em cũng không thể khiến anh ấy cùng người trong nhà cắt đứt quan hệ, anh ấy đã nói chuyện với cha nuôi rồi, đến năm sau thì tự mình ra ngoài xông pha, không ở lại công ty nữa, đến lúc đó em sẽ cùng anh ấy đến Thượng Hải."
Nhìn sang dáng vẻ Tiêu Tiêu đối với tương lai tràn đầy ước mơ, Cận Tử Kỳ không biết mình nên nói cái gì, cô trầm ngâm chốc lát, không chớp mắt mà nhìn Tiêu Tiêu: "Các người đã đến. . . . . . Cái tình trạng gì rồi?"
Cô nói ra cực kỳ mịt mờ, cô hi vọng Tiêu Tiêu nghe không hiểu, nhưng trên thực tế Tiêu Tiêu lập tức đỏ mặt.
Tiêu Tiêu phản ứng theo bản năng nhìn quanh mọi nơi, sau khi xác định không ai mới buông lỏng, cô cúi đầu vuốt ve ngón áp út trên tay trái của mình, Cận Tử Kỳ thấy được một chiếc nhẫn kim cương, ý cười bên khóe miệng Tiêu Tiêu càng đậm.
"Anh ấy đã chính thức cầu hôn em rồi."
Cận Tử Kỳ nhíu chặt mi tâm, Tiêu Tiêu cho câu trả lời đã rất rõ ràng.
Tiêu Tiêu yêu Tôn Hạo nhiều năm như vậy, sợ rằng chỉ cần Tôn Hạo có một chút bày tỏ, cô nàng đều đã ắt phải như thiêu thân bay vào trong lửa mà nghênh đón, cho dù người bên cạnh nói thêm cái gì cũng là nghĩa vô phản cố thôi.
"Tiêu Tiêu, em chỉ cần nói cho chị biết, bây giờ em hạnh phúc không?"
Tiêu Tiêu gật đầu thật mạnh, ánh sáng trong đáy mắt kiên định hạnh phúc khiến cho trái tim Cận Tử Kỳ co rút.
Cận Tử Kỳ chớp chớp lông mi, trong lòng chẳng biết tại sao lại có chút bất an, đối với chuyện Tôn Hạo và Tiêu Tiêu dường như là một người ngoài như cô thì không có tư cách nói thêm cái gì.
"Mặc dù chị muốn nhìn thấy em hạnh phúc, nhưng không muốn em bị lời nói dối lừa gạt, Tiêu Tiêu, tối hôm qua mẹ Kiều Niệm Chiêu bị thương vào bệnh viện, chị đã nhìn thấy Tôn Hạo."
Tiêu Tiêu cắn môi, dừng một chút, nhưng vẫn là lộ ra nụ cười: "Chị Tử Kỳ, em biết chị lo lắng cho em, bất quá em cũng tin tưởng anh Hạo, anh ấy không có gạt em, anh ấy. . . . . . Thích vẫn là em."
Lời đều nói đến mức này rồi, Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy nói thêm gì nữa chỉ là tự tìm thêm chuyện không có gì vui.
Cận Tử Kỳ cũng phát ra một nụ cười nhẹ thật lòng: "Vậy thì tốt." Cô cầm bàn tay Tiêu Tiêu.
Sau khi thu dọn đại khái trong phòng làm việc, thứ có thể vứt đều đã vứt, cuối cùng chỉ còn lại một cái hộp nhỏ gì đó.
Tiêu Tiêu thấy Cận Tử Kỳ mang thai không có tiện, nên xung phong nhận việc giúp cô mang xuống.
Từ Phong Kỳ rời đi, Cận Tử Kỳ lại đề nghị đi đến trung tâm mua sắm cho mẹ con Tô Ngưng Thu chút đặc sản làm quà cho họ mang về, Tô Ngưng Tuyết cũng đồng ý, hai mẹ con lái ô-tô đi đến trung tâm mua sắm lớn nhất gần đấy.
Thành phố S tương đối nổi tiếng chính là đồ thủ công mỹ nghệ, Tô Ngưng Tuyết cũngf nhân viên hướng dẫn ở trong quầy chuyên doanh chọn lựa, Cận Tử Kỳ tùy ý mà nhìn một vòng, cũng muốn chọn một món hàng mỹ nghệ đẹp mắt xinh xắn đặt vào trong phòng ngủ.
Lúc xoay người, ở chỗ cửa thang máy không xa, cô dường như thấy được một bóng dáng quen thuộc thoáng hiện.
Cận Tử Kỳ giật mình, ngay sau đó đi vài bước đến thang máy bên kia, mặc dù không có nhìn thấy ngay mặt, nhưng cô có bảy phần khẳng định người phụ nữ ưỡn cái bụng to đó là Bạch Tang Tang không sai.
Nhưng kỳ quái là Bạch Tang Tang là một người phụ nữ có thai đi dạo phố, thế nhưng không có tìm người cùng đi, cho dù là cùng Tống Nhiễm Cầm quan hệ không tốt cũng nên tìm người nhà họ Bạch đi cùng, cái bụng to như vậy mà cô ta ngược lại yên tâm sẽ không xảy ra chuyện!
Trên vai bị người vỗ một cái, Cận Tử Kỳ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Ngu Thanh Kiều cười híp mắt đứng ở phía sau mình.
"Chị họ, tại sao chị lại ở chỗ này?"
Cận Tử Kỳ chỉ chỉ Tô Ngưng Tuyết cách đó không xa: "Muốn mua một ít đồ thủ công để cho mọi người mang về."
Ngu Thanh Kiều hiểu rõ mà ồ một tiếng, sau đó xoay người: "Nhanh một chút nữa đi, chờ anh chờ đến không thấy người đâu cả!"
Cận Tử Kỳ theo phương hướng Thanh Kiều phất tay mà nhìn, Hàn Mẫn Tranh đang mang theo một đôi găng tay kiểu nữ chậm rãi đi đến, trên sóng mũi cao thẳng mang lấy một bộ kính mắt gọng đen, comple giày Tây, đúng cách ăn mặc của một người đàn ông tinh anh ở thành phố lớn.
Lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ, Hàn Mẫn Tranh lập tức cung kính khiêm nhường mà gật đầu chào hỏi: "Thiếu phu nhân!"
Ngu Thanh Kiều chỉ chờ anh vừa qua tới, thì khoác lên cánh tay của anh, Hàn Mẫn Tranh có chút ngại ngùng, muốn rút cánh tay mình về, Ngu Thanh Kiều lại ôm giữ chặt: "Xấu hổ cái gì, chị họ cũng biết!"
Hàn Mẫn Tranh ngượng nhưng mà liếc nhìn Cận Tử Kỳ, cũng không hề giãy dụa vô vị nữa.
"Chị họ chị có biết không? Anh ta lại là dân mù đường, mới vừa rồi anh ta nói với em là đi toilet, em ở cửa hàng chuyên doanh chờ anh ta, kết quả anh ta thế nhưng mất tích, chờ đến lúc em tìm được anh ta, anh ta lại vẫn đang tìm nhà vệ sinh."
Cận Tử Kỳ mỉm cười mà quét mắt nhìn Hàn Mẫn Tranh bên tai đã đỏ lên, hình như ở Tống trạch cô cũng nghe qua chuyện này, Hàn Mẫn Tranh ở trong mắt những người giúp việc kia có thể nói hoàn mỹ, duy nhất chưa đủ chính là dễ dàng lạc đường, nghe nói đi thư phòng lấy văn kiện cũng có thể không tìm được đường trở về.
Tô Ngưng Tuyết đối với Hàn Mẫn Tranh cũng không xa lạ, Hàn Mẫn Tranh trong ngày thường thường làm bạn bên cạnh Tống Chi Nhậm, là người khiêm tốn trầm ổn, cho nên nhìn thấy cháu gái mình cùng anh lui tới cũng không có ý kiến gì.
Trên đường cùng nhau quay lại hoa viên Nam Đô, Cận Tử Kỳ mới biết được, Hàn Mẫn Tranh là cố ý xin nghỉ tới bái phỏng Tô Ngưng Thu, mới vừa rồi ở trung tâm mua sắm cũng là đang chọn vài món quà tặng cho mấy vị trưởng bối.
Bản thân Hàn Mẫn Tranh vào nhà, Tô Ngưng Thu vẫn quan sát anh, giống như là một cái máy có tính năng kiểm tra, mà Hàn Mẫn Tranh với tư thế ngồi đoan chánh, mặc cho Tô Ngưng Thu nhìn thế nào mặt đều không đổi sắc.
Cuối cùng Tô Ngưng Thu kéo Thanh Kiều đi phòng ngủ, Hàn Mẫn Tranh là do Kiều Nam chiêu đãi, giữa đàn ông dù sao so với giữa nam nữ có cùng chung đề tài, rất nhanh, Hàn Mẫn Tranh lại cùng Kiều Nam ở bên kia đĩnh đạc nói chuyện với nhau.
Tô Ngưng Tuyết bất động thanh sắc mà gọi cô vào phòng bếp, đóng cửa lại, Tô Ngưng Tuyết hít một hơi thật sâu, mới nhìn Cận Tử Kỳ nói thẳng thắn: "Tử Kỳ, chú Kiều con cầu hôn với mẹ rồi, mẹ muốn nghe một chút cái nhìn của con."
Cận Tử Kỳ chớp chớp lông mi, cầm lấy bàn tay Tô Ngưng Tuyết: "Mẹ, so với cái gì thì hạnh phúc của mẹ mới là quan trọng."
Nói xong, cô xuyên qua tấm thủy tinh hơi mờ, nhìn về phía Kiều Nam ngồi ở trong phòng khách, Kiều Nam là người rất tốt, vô luận là đối với mẹ, hay là đối với cô và Mỗ Mỗ, coi như chính mình sinh ra, giữa thương yêu cũng mang theo chút phần lấy lòng.
Mặt mày Tô Ngưng Tuyết nhu hòa xuống, lại vẫn nhuộm mấy phần ngượng ngùng, đây là điều Cận Tử Kỳ chưa từng thấy qua lúc ở nhà họ Cận, cùng cha ở chung một chỗ, hình tượng của mẹ vẫn luôn là nữ cường nhân trong trẻo lạnh lùng.
Mẹ người đã trung niên, chợt cùng một người đàn ông không phải cha cô tạo thành gia đình, trong lòng mặc dù có chút là lạ, nhưng không tổn hao gì đối với việc cô ủng hộ mẹ tái hôn, hơn nữa, Kiều Nam là một người đàn ông đáng giá phó thác.
Khi ông quyết định cầu hôn với mẹ, còn có thể cố ý trưng cầu ý kiến của cô, người đàn ông này, ngôn hành cử chỉ lúc nào cũng đều lộ ra ôn nhã, rồi lại cứ vững vàng giống như ngọn núi lớn vĩ ngạn làm người ta muốn dựa vào.
Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, Cận Chiêu Đông bỏ qua ba mươi năm không có quý trọng Tô Ngưng Tuyết, phạm phải lỗi như vậy, Tô Ngưng Tuyết không có nghĩa vụ còn phải thủ trinh cho ông ấy, có một người thật tâm yêu bà, bà cũng nên đáp lại.
Được tới chỗ sơn cùng thủy tận, cũng là liễu rũ hoa cười.
Đây là kết quả tốt nhất, Cận Chiêu Đông sẽ có gia đình mới, Tô Ngưng Tuyết cũng sắp có một gia đình, mà cô bây giờ, cũng có một người đàn ông yêu cô như mạng, còn có. . . . . . Con của bọn họ!