Anh ta tựa vào bên cạnh trên tường, cúi đầu, bộ dáng như có điều suy nghĩ, nghe được tiếng bước chân, có chút vội vàng mà ngẩng đầu, lúc tầm mắt cùng Cận Tử Kỳ chạm nhau, anh ta lại phản ứng theo bản năng mà đứng thẳng người lên.
Dường như mỗi lần thấy cô, anh ta đều đã biểu hiện mất tự nhiên, cho cô một loại cảm giác anh ta có tật giật mình.
Cận Tử Kỳ nhìn sang đáy mắt Tôn Hạo thoáng qua tâm tình phức tạp, có lo lắng, cũng có một chút hoảng hốt, cô chỉ cảm thấy buồn cười, thì ra là chuyện anh ta làm không thể lộ ra ngoài ánh sáng, còn biết sợ hãi bất an.
Chẳng lẽ là sợ cô đem chuyện anh ta một cước đạp hai thuyền tuyên cáo ra ngoài, cho nên mới ở nơi này cầu xin cô giữ bí mật sao?
"Thiếu phu nhân." Bên ngoài phòng vệ sinh thỉnh thoảng có người đi qua, anh ta cố ý giảm thấp giọng mà gọi cô.
Cận Tử Kỳ ngay cả khóe mắt cũng không phân cho anh ta một chút, tiếp tục lướt qua anh ta muốn đi trở về.
Anh ta không nổi giận, theo sát ở phía sau cô, sau khi đi vài bước thấy Cận Tử Kỳ vẫn chưa phản ứng, thì đi vòng qua trước mặt cô, chặn lại đường đi, "Sau này kính xin thiếu phu nhân chiếu cố Tiêu Tiêu nhiều hơn."
Cận Tử Kỳ nhíu lại chân mày, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Lời này của anh có ý gì?"
Tôn Hạo tránh ánh mắt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ, "Cô ấy ở trên thế giới này đã không có thân nhân, tôi biết nói như vậy rất mạo muội, nhưng vẫn hi vọng thiếu phu nhân có thể nhìn trên phương diện cô ấy đi theo cô nhiều năm mà chiếu cố cô ấy một chút."
Lời cũng đã nói đến mức này rồi, nếu như Cận Tử Kỳ vẫn không rõ thì thật sự thành kẻ ngu rồi.
Cô cười lạnh: "Xem ra bây giờ rốt cục anh đã đưa ra lựa chọn."
Cuối cùng người kia bị vứt bỏ, không chút nào chừng trừ, là Tiêu Tiêu, mà không phải là Kiều Niệm Chiêu.
Tôn Hạo không nói tiếp, nhưng sắc mặt trở nên rất khó coi, anh ta cúi mắt rũ mi đứng ở nơi đó, Cận Tử Kỳ lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, lướt qua anh ta muốn cất bước rời đi.
Sau lưng lại vang lên giọng nói khẽ vắng vẻ: "Thiếu phu nhân, cô có từng chịu đói qua hay không?"
Cận Tử Kỳ hơi ngẩn ra, nhưng bước chân mình cũng trở lại bình thường .
"Thiếu phu nhân, cô có từng chịu đói đến mức phải đi lục thức ăn trong thùng rác người khác ăn còn dư lại để ăn không? Hơn nữa, khẽ đảo chính là đã nhiều năm, ngày đêm không ngừng ở đây lo lắng không thấy được mặt trời ngày mai. . . . . ."
"Thiếu phu nhân, cô có từng bị người ta đánh hay không? Không có bất cứ lý do nào, vừa bị đánh còn phải vừa quỳ xuống bị người ta cưỡi bắt chước theo chó sủa? Lo liệu việc nhà không xong thì không chút do dự liền bị đuổi ra khỏi cửa. . . . . ."
"Trên đời này, không phải tất cả mọi người đều có thể giống như thiếu phu nhân áo cơm không lo mà lớn lên, có bao nhiêu người vừa sinh ra liền bị cha mẹ vứt bỏ, ăn nhờ ở đậu, bất cứ lúc nào cũng đều phải chuẩn bị tâm lý bị vứt bỏ đi."
Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn anh ta, nhìn đến giữa mày mắt anh ta đầy vẻ giễu cợt, không nói gì.
Căn cứ tin tức Tiêu Tiêu tiết lộ, cha Tôn Hạo qua đời trong một tai nạn giao thông khi anh ta còn rất nhỏ, sau khi mẹ anh ta cầm lấy phí bồi thường thì bỏ chạy, mà cô biết được là do khi ở cùng cô nhi viện với Tôn Hạo.
Nhưng từ lời nói này của Tôn Hạo, xem ra trong này dường như còn có một đoạn ký ức quanh co phức tạp.
"Thời điểm ba tôi qua đời tôi chỉ có ba tuổi, mẹ tôi cầm khoản tiền kia lập tức bỏ đi, để lại một mình tôi, chị gái mẹ tôi dẫn tôi về nhà, dì sau khi kết hôn vẫn không có con, cho nên coi tôi như con trai ruột mà nuôi dưỡng, tuy nhiên cuộc sống hạnh phúc như vậy cũng chỉ qua hai năm, khi tôi bắt đầu hoà nhập vào cái gia đình này thì dì của tôi mang thai."
Cận Tử Kỳ hiển nhiên hiểu thế thái nhân tình của con người ta bên trong tình huống này, khi dì và dượng của anh ta bắt đầu có con của mình, Tôn Hạo ở trong gia đình đó không thể nghi ngờ thành kẻ dư thừa.
"Sau đó, dì sinh con trai, trong nhà vốn là chỉ có một mình dượng đi làm ở bên ngoài, nuôi dưỡng đứa bé chi phí không thấp, huống chi còn là hai. . . . . ."
Tôn Hạo nói xong cong khóe miệng lên, anh ta nhìn thấy trên mặt Cận Tử Kỳ lộ chút xúc động thì cười cười: "Tôi bị dượng đưa đi đến nhà bác cả, điều kiện tiên quyết là nhà dì sau khi bán nhà của tôi đi thì đưa cho bác cả tôi một nửa tiền làm tiền nuôi dưỡng, nhân khẩu nhà bác cả không ít, trên tôi thì có hai người chị họ, phía dưới còn có một em trai, gia cảnh so với nhà dì cũng không tốt hơn."
"Nhà giàu giống như thiếu phu nhân, chỉ sợ sẽ không hiểu được cảm thụ mình bị người nhà mà mình tin tưởng vứt bỏ ở trong bến xe đâu, nếu như không phải thân thể cha dượng tôi có vấn đề, không thể sinh con, mẹ của tôi về sau cũng không tới tìm tôi."
Cận Tử Kỳ nhìn anh ta, bình tĩnh mà nói: "Cho nên anh muốn phú quý, làm người bề trên?"
Kiều Niệm Chiêu chính là một cái tấm ván cầu vững chắc để thông cho con đường đi lên trên cao của anh ta sao?
Tôn Hạo sửng sốt, ngay sau đó lại nhìn sang Cận Tử Kỳ thật sâu nói: "Không có tự do, hết thảy đều là nói suông."
"Đây bất quá là anh vì mình tìm từ giải vây." Cận Tử Kỳ nhìn anh ta, bắt được dưới đáy mắt anh ta thoáng chớp tắt sự khát vọng đối với quyền dục, cười nhạt: "Những lý do này trừ lừa mình dối người, giảm bớt cảm giác áy náy sâu trong nội tâm anh, chứ đối với anh mà nói cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì khác."
Tôn Hạo nhíu tròng mắt lại, dường như không ngờ tới thái độ của Cận Tử Kỳ sẽ máu lạnh như vậy.
"Trên thế giới này có rất nhiều người là tay trắng dựng nên sự nghiệp, dựa vào cũng bất quá là tự thân cố gắng, mà không phải dựa vào việc giẫm lên người khác làm bàn đạp một lần là xong."
Tôn Hạo hé miệng muốn giải thích, Cận Tử Kỳ lại giơ tay lên ngăn anh ta lại, mình giành nói trước: "Có lẽ anh thật sự thích Tiêu Tiêu, tuy nhiên phần tình cảm cùng tiền đồ trước mặt anh, anh có thể dứt khoát kiên quyết mà lựa chọn bỏ qua, ở trong mắt của anh, bây giờ Kiều Niệm Chiêu cũng bất quá là cơ hội có thể giúp anh nâng cao một bước, cô ta bất quá là công cụ để cho anh mạ một lớp vàng lên trên người, nếu như Tiêu Tiêu có một người cha giàu có, thì bây giờ không tới phiên Kiều Niệm Chiêu rồi."
"Anh nhiều lần giải thích với tôi như vậy, bất quá là muốn kích thích sự đồng tình của tôi, từ đó ở trước mặt Kiều Niệm Chiêu thậm chí cả cha tôi mà giấu giếm đoạn tình sử của anh cùng Tiêu Tiêu, anh muốn thuận lợi cùng Kiều Niệm Chiêu kết hôn, nhất định phải để cho mình trước khi cưới là một tờ giấy trắng không dính mực."
Sắc mặt của Tôn Hạo có chút tái nhợt, anh ta quay đầu, không nhìn tới cặp mắt lạnh lùng kia của Cận Tử Kỳ.
"Lòng người chưa đủ, sau khi anh trêu chọc Kiều Niệm Chiêu, rồi lại không chịu buông tay Tiêu Tiêu, anh nhận định cô ấy không thể rời bỏ anh, cho nên có ý đồ ngồi hưởng thụ tề nhân chi phúc (*), bất quá cõi đời này chưa từng có chuyện tốt như vậy."
(*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Cận Tử Kỳ nói xong, trực tiếp đi thẳng về phía trước, lúc lướt thoáng qua, giọng cô sâu kín mà ghé vào tai anh ta vang lên: "Tôn Hạo anh có từng nghĩ đến không, anh như vậy căn bản không xứng nhận được sự đối đãi thật lòng của người khác."
Tôn Hạo bỗng quay đầu nhìn cô, đôi mắt nổi lên màu máu đỏ tươi, anh ta mím chặt môi.
Cận Tử Kỳ rũ mắt nhìn hai tay anh ta nắm thành quả đấm, khóe miệng mang theo độ cong dễ hiểu: "Tôi bây giờ mới phát hiện, anh cùng Kiều Niệm Chiêu thật ra là cùng loại người, chỉ bất quá, anh so với cô ta biết cách tính toán hơn."
Cho nên. . . . . . Kiều Niệm Chiêu nhất định phải là vật trong túi của anh, bị anh bán còn phải thay anh kiếm tiền!
"Cô muốn nói tất cả những chuyện này cho Kiều Niệm Chiêu sao?" giọng nói Tôn Hạo đột nhiên trở nên lạnh nhạt sa sầm.
Cận Tử Kỳ lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, không trả lời, rời đi, để anh ta lại một mình đứng ở nơi đó.
Cô bất kể chuyện gì của Kiều Niệm Chiêu, cô bất kể chuyện gì của Tôn Hạo, nhiều lắm thì cuối cùng là một tiết mục chó cắn chó.
Kiều Niệm Chiêu mưu toan thông qua Tôn Hạo trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tôn, Tôn Hạo lại muốn lợi dụng Kiều Niệm Chiêu dựa vào ngọn núi lớn nhà họ Cận, hai người ai cũng có mưu đồ riêng, tiến tới cùng nơi e rằng cuộc sống sau này sẽ muôn màu muôn vẻ.
Cận Tử Kỳ từ phòng vệ sinh trở lại, toàn bộ món ăn đã được mang lên trên xong rồi, người trên bàn căn bản làm thế nào cũng không ăn, Tống Kỳ Diễn đang cùng Tôn Danh Dương nhìn như hăng hái rất cao mà trò chuyện với nhau, trên mặt còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Khi cô đến gần, hắn mới đưa tới một cái ánh mắt, nhưng rất nhanh lại bị đề tài câu chuyện của Tôn Danh Dương kéo đi lực chú ý, Cận Tử Kỳ ngồi xuống ở bên cạnh hắn, quả thực hoài nghi hắn không phải thật sự nghe lọt tai được.
Cận Tử Kỳ mới vừa ngồi xuống, Lâm Ngọc Chi liền gắp món ăn vào trong chén cô, thân thiện mà xê dịch cái ghế qua bên cạnh cô, tựa như muốn lôi kéo lòng của cô: "Tử Kỳ, bụng của cháu nhọn, chắc là con trai rồi?"
Mặc dù bây giờ bệnh viện trên mặt ngoài đã nói không cho phép phân biệt giới tính thai nhi, nhưng chỉ cần có quyền thế, lại còn nhiều biện pháp, muốn biết mình mang thai là trai hay gái bất quá cũng là chuyện phụ nữ có thai gật đầu một cái.
Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ Lâm Ngọc Chi cố ý lấy lòng, cầm cốc nước lên từ từ uống một hớp, ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn đã kết thúc nói chuyện phiếm cùng Tôn Danh Dương, chồm qua ôm lấy cô nói tiếp lời của Lâm Ngọc Chi.
"Chỉ cần là Tiểu Kỳ sinh, là nam hay nữ cũng đều là bảo bối của tôi."
Tôn Danh Dương cười tủm tỉm chen vào nói: "Tôi đã nói Tử Kỳ cháu là được may mắn, người đàn ông giống như Kỳ Diễn vậy bây giờ cũng đều tuyệt chủng rồi, Tử Kỳ, cháu nên quý trọng thật tốt!"
Tống Kỳ Diễn tựa lưng vào ghế ngồi, cười đến không lộ sơn lộ thủy, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, dán bên tai Cận Tử Kỳ, lời nói nhẹ nhàng: "Có nghe hay không, sau này đối với anh tốt hơn một chút, hửm?"
Cận Tử Kỳ nhếch mày lườm hắn, lấy một ly trà ngăn chận cái miệng của hắn, trên bàn những người khác đều cười lên, không biết cảnh tượng vui vẻ hòa thuận lúc này xen lẫn mấy phần thật mấy phần giả.
Tôn Hạo đã trở lại ngồi xuống, thần không biết quỷ không hay, không có đưa tới bao nhiêu chú ý.
Lâm Ngọc Chi phát hiện con trai nửa đường đi ra ngoài, nhưng ngại vì có mặt vợ chồng Tống Kỳ Diễn, chẳng qua là âm thầm nói Tôn Hạo mấy câu, sau đó lại quay đầu cùng Cận Tử Kỳ đưa chuyện.
"Tử Kỳ, nói ra, chúng ta sau này thế nhưng thân càng thêm thân rồi."
Cận Tử Kỳ nhìn bộ dáng Lâm Ngọc Chi hớn hở nhướng mày vui vẻ, thì tiếp lời của bà ta: "Ah?"
Tôn Danh Dương cũng không đồng ý mà liếc mắt Lâm Ngọc Chi: "Chuyện vẫn chưa xác định, đừng nói ra ngoài mất thể diện!"
Lâm Ngọc Chi cáu mà liếc chồng, lại cười nhẹ nhàng mà mở miệng: "Làm thế nào mà chưa xác định chứ? Mới vừa rồi Cận đổng gọi điện thoại với anh, nói muốn cùng anh thương lượng hôn sự hai đứa nhỏ, huống chi, Tử Kỳ và Kỳ Diễn cũng không phải là người ngoài, giữa người trong nhà nói một chút chuyện riêng tư, có cái gì mất thể diện ?"
Lần này lúc lời nói hơi có vẻ đắc ý thốt ra ngay lúc đó, trước hết biến sắc mặt vẫn là Tôn Hạo đang ngồi ở một bên.
Tôn Lan Phương vẫn ngồi ở ngay phía trên, vào lúc này cũng lấy ra một phong thái uy nghiêm giá thế, cầm lấy khăn ướt nhân viên phục vụ đưa tới lau lau bàn tay, mà Tôn Danh Dương đúng lúc đưa lên một ly trà, cung kính mà khiêm tốn.
Tôn Lan Phương uống một hớp trà súc miệng, mới giống như bố thí mà đưa mắt sang Tống Kỳ Diễn bên kia, quay qua nhìn Cận Tử Kỳ, chậm rãi mà nói: "Niệm Chiêu muốn kết hôn, cô đây làm chị gái dù sao vẫn nên bày tỏ một chút."
Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm chỗ ngồi Tôn Lan Phương, khóe mắt liếc về phía Tống Kỳ Diễn, vừa vặn, Tống Kỳ Diễn cũng nhìn sang, hai người không biến sắc mà cùng trao đổi ánh mắt: bà lão này thật sự đem mình làm chuyện như vậy!