Không ngờ trên mặt Phạm Nhàn vẫn bình tĩnh như cũ, hai mắt giống như mặt hồ không sóng, mỉm cười đi tới phía trước, chắp tay thi lễ với Ti Lý Lý, đang chuẩn bị nói cái gì đó, không ngờ bên cạnh đã có một ánh mắt cực kỳ hèn mọn trợn trừng nhìn qua hắn rồi.
Phạm Nhàn cảm thấy khó chịu, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện đó là một vị ma ma già ăn mặc cũng có chút địa vị.
Còn chưa nghe hắn nói, vị ma ma già này cực kỳ khinh bỉ, vô cùng lãnh đạm nói rằng:
-Vị quan viên Nam Tề này, Ti cô nương đã bước trên ranh giới nước ta, không cần nghe ngươi lại răn dạy nữa?
Phạm Nhàn nhíu mày, nghĩ thầm nói cái gì vậy, rồi lại nghe thấy ma ma già nhẹ giọng lẩm bẩm:
-Quan viên Nam triều, không ngờ dám nhìn chằm chằm vào cô nương hoàng gia, thực sự là không có chút lễ nghĩa nào cả.
Vị ma ma già này là người trong hoàng cung, từ trước đến nay rất có địa vị. Ti Lý Lý khi còn bé lúc ở trong hoàng cung Thượng Kinh Bắc Tề thì nàng đã từng hầu hạ qua. Lần này hoàng đế Bắc Tề đau lòng Ti Lý Lý tới Nam Khánh chịu khổ, lại sợ nàng trên đường đi chịu nhiều ủy khuất bởi quan viên Nam Khánh, mới lệnh cho ma ma già này tới biên cảnh đón người, muốn cho Ti Lý Lý được điều dưỡng một chút.
Phạm Nhàn lại nhíu mày, bỗng nhiên sải bước đi tới bên cạnh Ti Lý Lý đang đứng gần xe ngựa, chân khí trong cơ thể hắn vốn bá đạo, lúc này Phạm Nhàn tràn ra bên ngoài một chút, liền làm cho nữ nhân thân hình mảnh mai này kêu lên một tiếng ôi hô, văng ra tạo cho hắn một con đường, đầu đường, chính là Ti Lý Lý đang bất an đứng dưới cỗ xe ngựa.
-Đúng là một tên ngang ngược.
Ma ma già giận dữ, mắng:
-Tên mọi rợ phương nam ngươi muốn làm gì? Người đâu, đuổi người này đi chỗ khác.
Nghe lời này, Cẩm Y vệ cùng quan viên bên Bắc Tề nhanh chóng tiến tới, có mấy người không nhịn được, chuẩn bị rút loan đao bên hông ra. Quan viên tiếp đãi sứ đoàn bên phía Bắc Tề lại biết bối cảnh của Phạm Nhàn, đường đường là con rể tể tướng, trưởng tử thượng thư, phò mã quận chúa của hoàng đế Nam Khánh, nhất đại thi tiên làm cho đại gia Bắc Tề Trang Mặc Hàn phải thổ huyết… đâu có thể giống như một quan viên bình thường được.
Một trận đánh năm ngoái, Bắc Tề liên tiếp bại, lần này kết giao hiệp nghị, vốn là một phương nép vế, nào dám vô lễ đối với nhân vật trọng yếu này. Tên quan viên kia vội vã đuổi theo Cẩm Y Vệ.
Ma ma già tức giận càng thêm gay gắn, chỉ vào tên quan viên kia mắng:
-Trên lãnh thổ của nước ta, há có thể dung những tên man rợ phương nam này làm càn!
Bà ta ỷ lại vào mình đã từng ở trong hoàng cung, chỉ biết nước sông sâu cạn thế nào, làm sao biết được thiên hạ rộng lớn, quai hàm vừa mở, bàn tay khô đưa lên, định tát Phạm Nhàn một cái.
Ba một tiếng, Phạm Nhàn mỉm cười cầm lấy cổ tay ma ma già, nghiêng đầu nhìn vào hai mắt bà ta.
Ma ma già có chút sợ hãi, nhưng vẫn già mồm nói rằng:
-Buông tay!
Ba một tiếng, lần này ma ma già lỗ tai lạnh lẽo không gì sánh được, dưới chân mềm nhũn ra, té nhào xuống đất vàng trên đường quan đạo, ôm mặt đau nhức vô cùng. Bà ta giật mình nhìn Phạm Nhàn, đại khái đã nhiều năm rồi không bị người đánh, cho nên lúc bị đánh, mới quá mức khiếp sợ, nhất thời quên hô lên đau đớn.
Phạm Nhàn thu hồi bàn tay, có chút chán ghét như sờ tay vào vỏ cây bẩn vậy, xoa xoa vào quần áo một chút, lẳng lặng nói rằng:
-Ngươi nói ta là man rợ phương nam, vậy là man rợ cho ngươi coi.
Một cái bạt tai này làm cho tất cả mọi người muốn hôn mê, ai cũng không ngờ nhất đại thi tiên Phạm Nhàn đề ti, lại có thể động thủ với một lão bà già. Vị quan viên kia nhanh chóng lau mồ hôi, chạy lại giải thích rằng:
-Vị này chính là lão nhân trong cung, các quan viên khác đều phải cấp cho bà ta vài phần mặt mũi.
Phạm Nhàn nhìn lão thái bà đang ngồi dưới đất che miệng khóc lóc om sòm, khẽ lắc đầu, cười khẽ nói:
-Ta không phải quan viên Bắc Tề các ngươi, tự nhiên không cần phải cho bà ta mặt mũi, không chỉ nói là lão nhân gì trong cung, trong lòng ta, chỉ là một lão nhân không biết xấu hổ ở trong cung mà thôi.
Lời này thật sự quá cuồng vọng, đúng là không nể mặt hoàng cung Bắc Tề chút nào. Vị quan viên kia cúi đầu, biết nhất thời không thể cường thế so với người ta, cho nên Phạm Nhàn động thủ đánh người, mình cũng không thể nói thêm cái gì.
Phạm Nhàn trực tiếp đi trên con đường vừa xuất hiện, đi tới bên cạnh xe ngựa, lúc này cũng không có người can đảm cản hắn. Hắn mỉm cười nhìn Ti Lý Lý, nhỏ giọng nói rằng:
-Vào cung rồi, giữ gìn sức khỏe!
Ti Lý Lý nhợt nhợt chào hắn, lúc trước nhãn thần nàng có chút hoảng loạn, lúc này đã được che giấu vô cùng tốt, nhẹ mân đôi môi nhàn nhạt trả lời:
-Trên đường đi được đại nhân chiếu cố, ân đức của đại nhân, tiểu nữ không thể báo, cho nên tay chân có chút luống cuống.
Phạm Nhàn mỉm cười nói rằng:
-Tay chân… tất nhiên là không tồi rồi, nàng yên tâm đi.
Mấy câu nói vô cùng đơn giản, liền định ra tương lai của vị huynh đệ Ti Lý Lý vẫn còn ở trong kinh đô. Phạm Nhàn trầm mặc lùi lại sau, đứng ở xa xa giữa đoàn xe sứ giả, nhìn lão nhân, nữ nhân đã đồng hành cùng mình suốt chặng đường dài trên xe ngựa đi tới phương bắc xa xôi.
Hắn hơi hí mắt, nghĩ có chút kỳ diệu, bên Bắc Tề dường như coi việc này như một hiệp nghị bí mật. Theo đạo lý mà nói, lão Tiếu Ân này hẳn là phải được bí mật đưa tới thượng kinh mới đúng. Hôm nay có nhiều Cẩm Y vệ như vậy, bí mật sẽ khó giữ, nếu để cho nhiều người biết, ngàn vạn lần không được. Nếu như Thượng Sam Hổ hướng về hoàng thất Bắc Tề đòi người, vậy hoàng đế trẻ tuổi kia phải ứng phó như thế nào? Còn có lực lượng bên phía Hải Đường nữa, xem ra hoàng thất Bắc Tề một hồi phải đau đầu đây.
Phạm Nhàn rất kỳ quái với đãi ngộ của Ti Lý Lý, nhìn ra được, vị hoàng đế kia thật sự rất thích nàng, nếu không cũng không dụng tâm tới đón nàng như vậy. Thế nhưng Ti Lý Lý lại là tôn nữ của thân vương nam man, đã qua nhiều năm như vậy rồi, kỳ thực cũng sớm không còn giá trị nào để lợi dụng… Lẽ nào, vị đế vương trẻ tuổi kia đúng là tin tưởng chuyện ái tình này? Thế nhưng chuyện trịnh trọng như vậy, hoàng thái hậu chẳng lẽ không tức giận? Ti Lý Lý thế nào mới có thể vào cung được đây?
Vị lão nhân hai chân bị chặt đứt kia, trầm mặc lên xe ngựa. Phạm Nhàn trong lòng không khỏi than nhẹ, Tiếu Ân mới rời khỏi xe tù, lại lên một xe tù khác, một chiếc xe ngựa, chuyển đi hai mươi năm nỗi buồn ly biệt, nhưng liệu có bao nhiêu tự do?
…
Lúc tiến vào lãnh thổ nước Bắc Tề, hắc kỵ tự nhiên vô thanh vô tức quay trở lại nơi dừng chân bên cạnh kinh đô. An toàn của sứ đoàn toàn bộ giao cho Cẩm Y Vệ của Bắc Tề và quân đội ven đường. Phạm Nhàn hiếm thấy có được nửa ngày an nhàn, rất thích thú, nghĩ lại mình đang trên đất đai của người ta, đối phương dù có một trăm lá gan, cũng không dám làm gì sứ đoàn.
Một đường đi đầy cảnh xuân, trong sứ đoàn đại bộ phận mọi người đã tới Bắc Tề rồi, ngay cả Vương Khải Niên năm đó cũng từng ‘làm ăn’ giữa hai nước, duy nhất cảm thấy hưng phấn khi xuất ngoại chỉ có Phạm Nhàn và bảy vị hổ vệ.
Tuy rằng đầu lĩnh hổ vệ Cao Đạt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của cao thủ như cũ nhưng cũng liên tục cùng bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ thần sắc hăng say. Chỉ biết, bọn họ đối với cảnh sắc dị quốc cảm thấy hứng thú vô cùng.
Phạm Nhàn vừa cười vừa nói:
-Chúng ta coi như là đã mở mắt rồi, nhưng mà cảnh sắc Bắc Tề cùng Khánh quốc của chúng ta cũng không khác biệt nhiều lắm, cây cối không lớn như nhau, ngay cả nhiệt độ cũng hơi lạnh, so với cánh đồng hoang phía tây nam đại hồ thì còn ấm áp hơn rất nhiều.
Vương Khải Niên giải thích nói:
-Bắc Tề tuy là ở đông bắc, nhưng kỳ thực khí hậu vô cùng tốt.
Cao Đạt bỗng nhiên thanh khí ông ông nói một câu, bởi vì người này cực kỳ ít nói, cho nên Phạm Nhàn cảm thấy rất hứng thú, nghe hắn nói:
-Phong cảnh Bắc quốc quả thực không tồi, thuộc hạ nguyện vọng lớn nhất cả đời mình, là được theo bệ hạ tiến hành bắc phạt lần thứ tư, lấy mảnh đất này của Bắc quốc nhét vào quản hạt của Khánh quốc, trợ giúp bệ hạ thống nhất thiên hạ.
Xe ngựa bon nhanh trên quan đạo, ngoài cửa sổ, lá rụng trên những cây tao tạo thành những điểm xanh lá to nhỏ khác nhau. Gió thổi qua hai bên xe ngựa dường như cũng lắc đầu than nhẹ.
Phạm Nhàn thở dài nói:
-Cảnh xuân tươi đẹp thế này, đừng nói chuyện chém giết nữa.
Lời tuy là nói thế, nhưng trong lòng hắn vẫn như cũ chuyên chú vào toàn bộ chuyện được giao lần này. Lần này không cần phải tiếp tục đàm phán, về phần chứng thực hiệp nghị năm ngoái, độ khó hẳn là không phải quá lớn. Nhưng cần phải cẩn thận một chút, trên xe ngựa ngoài trừ Phạm Nhàn ra còn có Vương Khải Niên, Cao Đạt, Lâm Tĩnh đại nhân xuất thân từ Hồng Lư Tự, phó đoàn của sứ đoàn nữa. Cho nên bốn người nói chuyện cũng không cố kị gì, chỉ cần không để cho người Bắc Tề bên ngoài nghe thấy là tốt rồi.
Từ sông vụ độ cho tới Thượng kinh còn một khoảnh cách rất xa, xe ngựa đi một ngày một đêm về phía chính đông. Phạm Nhàn dần dần nhíu mày lại, cũng không còn tâm trí nhìn cảnh sắc bên ngoài nữa. Trong lòng hắn lúc này suy nghĩ Tiếu Ân lúc này đang ở đâu? Lý Lý Lý thì sao? Nàng trước khi vào cung, vị hoàng đế trẻ tuổi kia sẽ an bài cho nàng thân phận như thế nào? Trần Bình Bình thiết kế kế hoạch Hồng Tụ Chiêu đã bị Phạm Nhàn âm thầm phá hỏng. Kế hoạch Hồng Tụ Chiêu của Phạm Nhàn thực sự ngày nào đó có thể thực hiện được không?
Nhìn tâm tình của Phạm đề ti dường như không tốt, vị phó sử Lâm Tĩnh cung kính nói rằng:
-Đại nhân, sứ đoàn tuy rằng an toàn, nhưng đường xá xa xôi, có chút khổ cực, xin đại nhân hãy nhẫn nại một chút.
Hắn biết rõ thân phận của Phạm Nhàn, lúc qua sông vụ độ đã tát ma ma già một cái, Lâm Tĩnh cũng không cho rằng đó là chuyện gì to tát. Với thân phận cùng tính tình của Phạm Nhàn, ở kinh đô Khánh quốc, ngay cả người của Quách gia, còn có con gái độc nhất của Diệp thủ bị cũng bị đánh nói chi tới một ma ma già. Hắn rõ ràng, sứ đoàn lần này toàn bộ là do lệnh của Phạm đề ti mà hành sự, mình bất quả chỉ là vai nhỏ làm một số việc vặt vãnh mà thôi, cho nên hắn rất sợ tâm tình của Phạm Nhàn không tốt, làm hỏng chính sự, nhanh chóng cười khuyên bảo:
-Thượng kinh cũng là nơi phồn hoa nhất trên thế giới, nữ nhân nơi này cũng mặc áo đỏ như nữ nhân trên sông Lưu Tinh, còn có một phong thái rất khác, tới lúc đó đại nhân có thể tận mắt nhìn.