-Phạm đại nhân quả nhiên lợi hại, bản vương chinh chiến mấy năm, không nghĩ tới khi về kinh đô liền bị các hạ chém chết hai con ngựa trước mặt mọi người! Thì ra đó là cách triều đình hoan nghênh tướng sĩ trở về nhà sao.
Phạm Nhàn thở dài một hơi, đưa tay che miệng mũi, dường như ghét mùi máu ngựa, giải thích nói:
-Đại điện hạ, cho thần một nghìn lá gan cũng không dám giết chết chiến mã của điện hạ.
Hắn lúc này mới phát hiện, vị điện hạ này tuy hào sảng, nhưng cũng không phải người ngu ngốc. Từng câu từng chữ như thủ sẵn nói với mình rồi, đợi khi nghe đại hoàng tử tự xưng là bản vương, lúc này mới nhớ tới, lúc ý chỉ gọi Đại hoàng tử trở về kinh, bệ hạ đã ban tước vương cho đại hoàng tử. Đây là người thứ nhất được phong vương trong đám đệ tử hoàng thất.
Nghĩ tới hôm nay đắc tội thảm với đối phương rồi, Phạm Nhàn không nhịn được mà nhíu mày.
Đại hoàng tử sắc mặt dần lạnh lại, những hộ vệ thiếp thân bên người hắn tiến tới nói vài câu gì đó. Nghe được mấy câu nói đó, đại hoàng tử ánh mắt chậm lại, nhìn hai đao khách phía sau Phạm Nhàn, nhíu mày nói rằng:
-Thì ra là Hổ Vệ!
Cao Đạt lúc này đã ở sau lưng Phạm Nhàn nhỏ giọng nói:
-Bên cạnh đại hoàng tử, chính là Hổ Vệ.
Phạm Nhàn hơi cau mày lại hỏi:
-Ngươi quen sao?
-Thuộc hạ không nhận ra, nhưng thuộc hạ biết.
Cao Đạt trầm giọng nói, máu ngựa trên trường đao lúc này vẫn còn đang nhỏ xuống. Phạm Nhàn nói rằng:
-Ngươi đã là Hổ Vệ, thế nào lại vô lễ với đại hoàng tử như vậy.
Cao Đạt trầm giọng nói:
-Thiếu gia, bệ hạ có chỉ, thuộc hạ bảo vệ thiếu gia bình an, về phần đối phương là ai, không cần phải lo lắng.
Hai người thanh âm cực nhẹ, Phạm Nhàn giữa trán đột nhiên xuất hiện vài tia khó hiểu, sau khi trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiêu quay về tọa kỵ của đại hoàng tử cong người thi lễ, không nói gì thêm.
Lúc này thân binh của đại hoàng tử vừa đưa hai người bị ngất vào trong doanh đã trở lại, chỉ chờ điện hạ ra lệnh một tiếng liền xông lên, đánh cho sứ đoàn một trận. Nhưng lúc này đại hoàng tử vẫn lâm vào trong trầm mặc. Đột nhiên đại hoàng tử chạy tới bên cạnh Phạm Nhàn, hơi thấp thân thể, nhỏ giọng nói rằng:
-Tính tình của ngươi, ta thích. Nhưng giết ngựa không tốt, sau khi vào kinh, cẩn thận bản vương tìm ngươi gây phiền phức.
Phạm Nhàn thở dài nói rằng:
-Đại điện hạ, việc này cùng vi thần không có quan hệ gì, xin điện hạ minh giám.
Đại hoàng tử cười lạnh một tiếng, hắn thân là người trong hoàng thất, tự nhiên biết quyền quản hạt của Hổ Vệ. Đây là bảo tiêu của bệ hạ cấp cho sứ đoàn, cùng Phạm Nhàn không có quan hệ, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ tức giận.
-Đây là ý tứ của bản cung, điện hạ có bất mãn, không nên làm khó Phạm đại nhân.
Công chúa hồi lâu yên tĩnh bên trong xe ngựa rốt cuộc cũng lên tiếng lần thứ hai.
Lúc này chúng quan viên mới xông lên, Nhâm Thiếu Ân lôi tay Phạm Nhàn, Tân Kỳ Vật đặc biệt ôm lấy chân đại hoàng tử. Đám người trong cung liều mạng ôm lấy cương ngựa của đại hoàng tử. Lễ Bộ Thượng thư râu mép dựng cả lên, vẻ mặt mang đầy cừu hận mắng đám thân binh. Còn có mấy lão già trong Xu Mật Viện thì nói liên hồi, nói chúng quan viên trong triều đình Khánh quốc, cả đám vây quanh đại hoàng tử, biến chiến tranh thành tơ lụa, biến lệ khí thành hòa khí.
Đám quan viên vây quanh quá nhiều, xung đột giữa sứ đoàn cùng tây quân không thể làm gì khác hơn đành thôi. Không thể động thủ, nếu không làm mấy lão nhân gia này bị thương, chẳng phải không nể mặt triều đình sao.
Triều đình là cái gì? Không phải là tam viện lục bộ, tứ tự. Mà là mặt mũi, mặt mũi của toàn bộ thần tử.
Chính lúc này, trên cửa thành ở xa xa dường như nhìn thấy xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc cũng có phản ứng, một con chạy tới, hỏi nửa ngày mới hiểu rõ, thì ra sứ đoàn tới rồi, cùng đại hoàng tử tranh đường, bực đại sự này đám thuộc hạ đâu có thể xử lý được, nhanh chóng chạy về bẩm báo.
Lúc này song phương đều nổi lên tính tình tranh đường, cho dù Phạm Nhàn muốn thối lui, nhưng công chúa trong xe ngựa, đám quan văn trong sứ đoàn cũng không muốn lùi lại, dám so đo với đại hoàng tử.
Nhưng đại hoàng tử hôm nay oan ức chết mất hai con ngựa, mặt mũi mất đi rất nhiều. Nếu không phải Hổ Vệ là thân tín của phụ hoàng, cũng không phải một thần tử có thể sai khiến, thì đã sớm hạ lệnh loạn thương mở đường rồi. Nhưng lúc này hắn cũng bị khơi dậy tính tình cố chấp của mình, không muốn nhượng sứ đoàn vào thành, cái gì mà công chúa chó má, nàng tương lai cũng phải bưng nước rửa chân cho bản vương mà thôi!
Dưới tranh chấp, bị các vị quan viên triều đình ôm lấy chân, ngăn ngựa. Việc này tự nhiên đánh không đánh được, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nói lời thiệt hơn. Nhưng những chiến sĩ quân tây lộ này chiến tranh thì lợi hại, nhưng nếu đấu võ miệng thì, làm sao là đối thủ của những vị quan viên am hiểu ngoại gia trong triều đình được chứ. Từ quy củ triều đình hiệp nghị ngoại giao giữa hai nước, từ bộ mặt của quan viên cùng bệ hạ, dần dần bên đại hoàng tử rơi xuống hạ phong. Nhưng đám quan tướng cũng vô cùng cương ngạnh, không chịu nhường đường cho sứ đoàn tiến lên.
Một chiếc xe ngựa màu vàng, chậm rãi đi tới hiện trường mà lần đầu tiên chuyện quan viên toàn bộ triều đình khóc lóc om sòm náo nhiệt nhất từ lúc khai quốc Khánh quốc cho tới nay mới có.
Rốt cuộc cũng có người phát hiện ra, nhanh chóng im miệng không nói gì. Lúc này Phạm Nhàn cũng sớm lui ra ngoài, tiến tới bên cạnh xe ngựa của Ngôn Băng Vân nói chuyện gì đó không rõ. Được nhắc nhở của Ngôn Băng Vân, lập tức phát hiện ra xa giá, nhanh lên nghênh tiếp, chỉnh lại quan phục, theo quan viên bên cạnh thi lễ.
-Bái kiến thái tử điện hạ!
Thái tử vốn có thánh chỉ của bệ hạ, chuẩn bị nghênh tiếp đại hoàng tử về kinh, nào biết được có chuyện như vậy xảy a. Không có biện pháp gì, không còn cách nào đành phải tự mình tới đây hòa giải.
Thấy thái tử tới, đại hoàng tử cũng không tiếp tục làm càn quá mức, nhanh xuống ngưa, mang theo khôi giáp chạy tới trước xa giá của thái tử, bái lạy. Lúc này thái tử cũng nhanh xuống xe, nhanh ngăn cản, không cho hắn quỳ xuống, trong miệng không ngừng nói rằng:
-Đại ca, huynh còn giáp trụ trong người, không cần phải làm đại lễ, huống chi huynh là huynh trưởng, sao có thể bái lạy ta được.
Tính tình đại hoàng tử đúng là rất thẳng, thái tử nói không bái, hắn liền không bái, đứng thẳng lên, gỡ mũ giáp xuống. Quan viên Lễ Bộ cùng Thái Thường tự bên cạnh trong lòng thầm nói cái gì đó, nhưng chuyện của hai huynh đệ người ta, nếu bệ hạ không nói, thì thân làm thần tử, làm sao dám nhiều lời.
Thái tử nhìn gương mặt huynh trưởng, có chút động tình nói rằng:
-Đại ca nhiều năm chinh chiến bên ngoài vì nước, mưa năng như vậy, người đã gầy đi nhiều.
Đại hoàng tử cười đáp:
-Có cái gì đâu? Phi ngựa ở bên ngoài coi như cũng sảng khoái, ngươi cũng biết, vi huynh không thích ngây ngốc trong phủ, phiền muộn muốn chết à. Nếu không phải nãi nãi gọi ta phải trở về bằng được, ta hận không thể ở bên ngoài ngây ngốc thêm vài ngày rồi.
Thái tử trách cứ nói:
-Không chỉ hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, hoàng hậu, còn có những huynh đệ chúng ta còn muốn đại ca sớm ngày trở về.
Đại hoàng tử liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, nói rằng:
-Chỉ sợ có người không muốn ta sớm trở về.
Thái tử thấy sắc mặt của hắn, hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra, cũng không khỏi nở nụ cười, tiếng cười này có chút cổ quái. Đại thần bên ngoài cũng không biết thái tử làm cái gì, chỉ thấy thái tử nhẹ nhàng vẫy tay, lệnh Phạm Nhàn tới, chất vất nói:
-Ngươi cùng đại điện hạ tranh đường sao? Có biết đây là trọng tội không?
Phạm Nhàn cười cười giải thích nói:
-Thần nào có lá gan kia, đây là do đại công chúa Bắc Tề đường xa tới đây, ngủ bên ngoài sợ gặp phải phong hàn, cho nên cấm không cho đợi ngoài thành được.
Thái tử hơi nhíu mày, cầm tay đại hoàng huynh tới bên cạnh xe ngựa, nhẹ giọng thăm hỏi. Lúc này mới cười nói với đại hoàng huynh rằng:
-Huynh cũng không nên tính toán với những thần tử này, hơn nữa huynh không ở kinh đô hai năm nên không biết chuyện gì. Chắc cũng không biết Phạm Nhàn, tới tới, bản cung giới thiệu cho huynh một chút.
Phạm Nhàn cùng thái tử căn bản không hề gặp mặt, nhưng thấy thái độ ôn hòa của thái tử biết được thái tử muốn biểu hiện quan hệ thân mật trước đám quan viên chung quanh. Vì vậy vẻ mặt mỉm cười đi tới trước, quay lại thi lễ với đại hoàng tử:
-Thần Thái Học Phụng Chính Phạm Nhàn, ra mắt đại điện hạ.
-Ngươi là trung lang tứ phẩm.
Thái tử trách cứ nói:
-Thế nào quên mất chức quan chính của mình rồi.
Phạm Nhàn cười khổ lắc đầu:
-Một đường từ bắc xuống năm, thật sự có chút hồ đồ, xin thái tử thứ tội.
Thái tử nhẹ giọng nói với đại hoàng tử:
-Phạm Nhàn hiện giờ được viện trưởng đại nhân chiếu cố.
-Việc này ta biết rồi, đề ti Giám Sát Viện, quan uy thật lớn à.
Đại hoàng tử cười nhạt nói rằng.
Thái tử cười hòa giải:
-Thôi thôi, cho dù không nể mặt đệ, thì cũng nể mặt tiểu nha đầu Thần Nhi một chút, huynh không nên tức giận với hắn. Khi còn bé, huynh cùng nha dầu Thần Nhi thế nhưng vô cùng tốt đi… Nói đi nói lại, Phạm Nhàn cũng là muội phu của chúng ta, đều là người một nhà, tức giận cái gì chứ.
Đại hoàng tử hừ lạnh một tiếng, nhìn Phạm Nhàn đang có chút câu nệ:
-Ta tức giận chính là chuyện này nè, Thần Nhi năm đó ở trong cung như một bảo bối, không ngờ lại gả cho một tên ẻo lả như thế này, nhìn thật tức giận! Thành hôn không được nửa năm, không ngờ lại xin đi sứ, để thê tử mới cưới ở trong phủ, ham thích quyền tài, sao xứng với Thần Nhi chứ!
Phạm Nhàn cười khổ không ngừng, thế mới biết mình hoàn toàn lầm rồi, thì ra việc tranh đường đúng là chuyện trong nhà. Nhưng không phải chuyện nhà của đại hoàng tử cùng hoàng phi tương lại, mà là việc nhà của muội phu đại hoàng tử.