Hôm nay là cải trang để đi chơi, cho nên nhóm người Phạm Nhàn ở Nhất Xử đổi cỗ xe ngựa bình thường , đăng đăng đương đương đi tới một chỗ hẻo lánh ở thành tây, dừng trước một kiến trúc lầu gỗ ba tầng, sớm có tiểu nhị trong lầu đi ra ngoài dẫn ngựa thu cương, động tác lưu loát vô cùng, lại có người tiếp khách trang phục nhẹ nhàng tươi trẻ đem mấy người đón vào.
Phạm Nhàn hôm nay ở trên lông mày có động chút tay chân, lại trên má trái theo bộ dáng của Tư Triệt điểm mấy vết rỗ, liền vô cùng xảo diệu làm cho dung nhan của mình mờ nhạt đi, ở trong một xã hội tin tức không được phổ biến lắm như này, tin tưởng không có mấy người có thể đoán ra hắn chính là Phạm đề ty nổi danh khắp cả kinh đô.
Bão Nguyệt lâu là kiến trúc bằng gỗ, bình thường những kiến trúc bằng gỗ như vậy muốn xây ba tầng trở lên, sẽ áp súc diện tích trong lầu, để bảo đảm sự ổn định của cả lầu. Nhưng Bão Nguyệt lâu này diện tích rất lớn, thậm chí đứng ở trước lầu cũng không thấy rõ được bầu trời phía sau lầu.
Phạm Nhàn biết này gỗ dùng chế tạo tòa lầu các này nhất định là tài liệu tốt từ phương bắc chuyển tới, cất bước đi vào trong lầu, bàn tay tựa như vô ý thức vỗ vỗ cây cột bên cạnh mình, xác nhận phán đoán của mình.
Lúc này sắc trời còn sớm, nhưng trong đại sảnh lầu một đã có không ít khách nhân, phía trước nhất có cái bàn nhỏ phương viên ước chừng hơn một trượng, trên đài một vị cô nương quần áo mộc mạc đang gảy đàn, tiếng đàn róc rách, đủ để thanh tâm.
Phạm Nhàn khẽ híp mắt, càng cảm thấy kỹ viện này không đơn giản chút nào. Ba người theo người tiếp khách chỉ tới lầu hai, chọn một cái bàn phía đằng sau lầu ngồi xuống, Phạm Nhàn ngồi vị trí cạnh lan can, dùng ánh mắt ý bảo Đặng Tử Việt cùng Sử Xiển Lập hai người ngồi xuống. Ổn định xong vị trí, ánh mắt của hắn cụp xuống, phát hiện dưới lan can dùng hình ảnh điêu khắc tiên cung , không khỏi nghĩ tới lầu này mới mở, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng cao quý đến thế, ông chủ tài tư quả nhiên hùng hậu, xem ra phán đoán của Mộc Thiết không hề sai, nhất định cùng mấy vị hoàng tử có liên quan.
Bão Nguyệt lâu quả thật lộ ra một tia cổ quái, mà cổ quái sự thanh nhã cùng không hợp thức.
Không hợp thức, chính là không hợp với quy chuẩn của một kỹ viện.
Không có quy công đón tiếp, không có lão bảo bôi son phấn tới dụ dỗ, thậm chí cũng không thấy nữ tử hở ngực đầy khêu gợi, một cỗ mùi vị thanh tân như vậy nhìn thế nào cũng không giống kỹ viện. Phạm Nhàn vào kinh một năm rưỡi, cũng giao thiệp với nơi thanh sắc như vậy mấy lần, lại là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh như vậy, đợi nhìn ra ngoài, trong lòng hơi động một chút.
Lầu này ngay sát đường đi, địa điểm yên tĩnh, mà sau lầu, lại là một chiếc hồ, hồ này hình dạng hẹp dài, chính là Sấu hồ nổi danh cả kinh đô.
Mấy người ngồi cạnh lan can, cảm thụ được gió thu trên mặt hồ nhẹ nhàng phất tới hơi thoáng lạnh, sảng khoái khó diễn tả được thành lời. Phạm Nhàn không nhịn được vỗ nhẹ lan can, hé mắt ——dọc theo hai bờ Sấu hồ đằng sau lầu xây lên rất nhiều tiểu viện nho nhỏ, vừa vặn ẩn trong hàng cây thu, thỉnh thoảng để lộ ra tường viện màu xám tro, cực kỳ nhã trí, chỉ là ánh mắt của hắn vô cùng sắc bén, sớm nhìn thấy trong cống thoát nước đằng sau tiểu viện mơ hồ nhuộm chút màu hồng của son phấn, liền biết trong tiểu viện có rất nhiều các cô nương, xem ra Bão Nguyệt lầu trước mặt chẳng qua là tửu lâu đón khách, nơi thực sự vui vẻ lại là mấy tiểu viện sau lầu này.
Giống như tìm hiểu danh sơn, cần có sương mù che phủ trước núi, mới có thể kích thích cho du khách đi vào tìm hiểu.
Bão Nguyệt lâu ba tầng lầu gỗ, liền giống như mây mù trước danh sơn, đem tiểu viện kia ẩn ở phía sau, mới có thể kích khởi ham muốn tìm niềm vui của khách làng chơi.
Kẻ kinh doanh gian kỹ viện này, quả nhiên là rất có đầu óc , nếu như đối phương là nhân vật có thể mua chuộc, hơn nữa trên tay không có mấy vị kỹ nữ này, Phạm Nhàn có lẽ thật có hứng thú mời hắn đi nội khố để làm việc.
Bất quá đối với loại nghề nghiệp như thanh lâu, Phạm Nhàn vẫn mang thái độ rất thuần túy , khách làng chơi chính là khách làng chơi, kỹ nữ chính là kỹ nữ, một người là bỏ tiền, một người là bỏ thịt, cho dù ở phía ngoài miếng thịt này phủ ba trăm bài thơ, cũng không có thể xóa bỏ được bản chất của chuyện này.
Hắn chỉ nhìn đình viện ven hồ mấy lần, không nhịn được lắc đầu, đình viễn u nhã như vậy một ngày chỉ sợ kiếm không ít tiền a, còn có một ý nghĩ có chút chết chóc, hắn tựa như nghĩ đến dưới bùn đất những đình viện thanh nhã kia, có phải chôn cất một ít hài cốt của các nữ tử nhu nhược hay không?
Thời điểm hắn hơi có chút thất thần, Sử Xiển Lập đã gọi mấy món rượu và thức ăn. Bão Nguyệt lâu phục vụ vô cùng tốt, chỉ thoáng chốc , hai gã sai vặt mười ba mười bốn tuổi đã bưng đồ ăn tới, đem những chiếc đĩa sứ vô cùng tinh sảo nhẹ nhàng mà đặt trên bàn, không phát ra một chút thanh âm, quả nhiên là huấn luyện rất nghiêm chỉnh.
Thức ăn trong đĩa cũng cực kỳ mê người, một đạo sơn trà tôm nõn lan tỏa mùi thơm ngát, mấy đóa váng dầu vàng tươi an tĩnh phiêu du trên bát cháo gà, một miếng thịt bò ngâm dấm phía trên nhìn rõ những sợi gân trắng tươi ngon, còn có mấy món nhắm rượu cũng làm rất đẹp.
Gã sai vặt mi thanh mục tú rót rượu cho ba người, Sử Xiển Lập liền phất tay để cho bọn họ lui ra . Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn một cái, trong lòng thưởng thức nhất là vị môn sinh này rất tự nhiên không câu chấp, ngay trước mặt của mình vẫn có quyết đoán riêng.
Muôi gỗ hơi quấy bát cháo gà một chút, mùi thơm vẫn ẩn bên dưới bỗng nhiên dâng lên, ngay cả Phạm Nhàn cũng không nhịn được ngây ra, nhận lấy chén Sử Xiển Lập đưa tới ăn một ngụm, không nhịn được khen một tiếng ngon!
...
...
Hôm nay Phạm Nhàn dùng tên giả là Trần công tử, là lấy theo Trần Bình Bình.
Trên bàn rượu, ba người giống như bằng hữu ăn uống ngắm cảnh, uống rượu hàn huyên, chỉ nói chút ít tin đồn thú vị trong kinh. Đặng Tử Việt là người phụ trách Khải Niên tiểu tổ, trong lòng luôn phải lo an toàn của đề ty, lại ở một nơi xa lạ không có thành viên nào khác trong tổ, cho nên vẫn hơi căng thẳng mà có chút câu nệ, nhưng bị rượu cùng ánh mắt nghiêm nghị của Phạm Nhàn bức bách , cuối cùng cũng buông lỏng chút ít.
Rượu quá ba tuần, Sử Xiển Lập không nhịn được nhíu mày, hạ thấp giọng hỏi: "Trần công tử, hôm nay chúng ta đến đây là để làm gì?"
Phạm Nhàn ha ha cười một tiếng, nói: "Đương nhiên là tới thưởng thức những thứ xa hoa nhất ở kinh đô..." Sau khi xác nhận bốn phía không có ai nghe lén, hắn mới nhẹ nói: "Mộc Thiết nói cho ta biết một nơi như vậy, dĩ nhiên có ý tứ của hắn, chẳng qua là thấy hắn không dám nói rõ, nghĩ đến trong đó tất có ẩn tình, ta nổi hứng nên muốn tới xem một chút."
Sử Xiển Lập lắc đầu, cười khổ nói: "Mặc dù ta cũng thương xót cho nữ tử trong lầu, nhưng mà... kiếp sống bán thân mua vui như vậy, thiên hạ thường gặp, Khánh luật cho phép, đại nhân cần gì phải cố tình nhúng tay vào."
Phạm Nhàn dùng đũa gắp một miếng thịt bò thái mỏng đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai, cười nói: "Bão Nguyệt lâu một tháng đã làm hại tính mạng của bốn nữ tử, hạ thủ thật là độc ác, chính là bổn công tử cũng kém khá xa, coi như là tới để học tập một chút."
Sử Xiển Lập cau mày nói: "Vụ án hình sự, đều do kinh đô phủ doãn xử lý, Giám Sát Viện chỉ chịu trách nhiệm giám sát quan viên, căn bản không có quyền lực nhúng tay vào chuyện này, đại nhân... chắc là có ý khác."
Đặng Tử Việt uống chút ít rượu, lá gan cũng hơi lớn, nói: "Muốn tra chính là tội kinh đô phủ doãn không làm tròn trách nhiệm. Hơn nữa..." Hắn nhìn Phạm Nhàn một cái, nhận được cho phép mới hạ giọng nói: "Ông chủ của Bão Nguyệt lâu này, ngay cả Giám Sát Viện cũng không điều tra ra được, cho nên mới cảm thấy cổ quái."
Sử Xiển Lập trong lòng kinh hãi, nghĩ thầm mật thám của Giám Sát Viện trải rộng khắp trong kinh, vương công quý phủ chỉ sợ đều có người, tai mắt đông đảo, thực lực kinh người, chỉ dùng một tháng, có thể đem đầu mối quan hệ giữa Nhị hoàng tử cùng Tín Dương điều tra rõ ràng. Mà Bão Nguyệt lâu ngoài mặt chỉ là một kỹ viện tửu lâu, Giám Sát Viện lại không tra ra được ông chủ của nó!
Hắn ở trong lòng suy nghĩ, vậy chuyện này chỉ có một khả năng —— ông chủ sau lưng kỹ viện này là...
Phạm Nhàn biết hắn hiểu được ý của mình, cười nói: "Ông chủ này lại có thể làm cho bát đại xử đều cảm thấy khó giải quyết, xem ra trong viện có người đang giúp đỡ rồi."
Chỗ lợi hại nhất của Giám Sát Viện, chính là tính chuyên nghiệp cùng tổ chức phiền phức mà thành hệ thống tạo thành, bản thân trong viện vốn cực kỳ hiếm khi có sơ hở, Nhất Xử xuất hiện một cái Chu Cách, đã chấn kinh toàn bộ mọi người. Không ngờ Chu Cách mới chết mấy ngày, Giám Sát Viện lại bắt đầu có người đang ra tay giúp đỡ các hoàng tử, đây mới là chuyện mà Phạm Nhàn lo lắng nhất.
Hắn là đề ty của Giám Sát Viện, làm sao có thể cho phép có người giương oai trong phần đất nhà mình? Cho nên hắn hôm nay nhất định phải tới tự mình nhìn Bão Nguyệt lâu này một cái, xem xem là ai lén lút đem đũa đưa vào trong chén của mình, thuận tiện cũng điều tiết cuộc sống nhàm chán của thuộc hạ đáng thương một chút .
...
...
"Học sinh nên làm gì đây?" Sử Xiển Lập mặc dù tính tình trầm ổn, nhưng dù sao cũng là người đọc sách, đột nhiên gia nhập vào một chuyện nguy hiểm như thế, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Phạm Nhàn nói: "Ngươi tay trói gà không chặt, nếu mang theo ngươi, tự nhiên chỉ là thăm quan một chút thôi." Hắn vỗ vỗ bả vai Sử Xiển Lập: "Cũng để chiêu đãi ngươi một phen."
Sử Xiển Lập sửng sốt, lập tức ngộ ra ý của đại nhân, vừa nghĩ tới chính mình còn chưa có hôn phối, lập tức mặt đỏ rần rần. Phạm Nhàn có chút bất ngờ, cười nói: "Nói như thế nào ngươi cùng Hầu Quý Thường cũng là thanh niên có tài học trong kinh, chẳng lẽ trước kia không đi dạo thanh lâu, không có mấy cô nương thân mật hay sao?"
Sử Xiển Lập xấu hổ nói: "Học sinh vô năng, học sinh vô năng."
Phạm Nhàn nhịn không được bật cười lên nói: "Ở những nơi như thế này, những từ như vô năng tuyệt đối không nên nói tùy tiện ."
...
...
Chỉ một lúc sau, sắc trời đã muộn, nắng chiều chiếu mặt hồ, hóa thành một vệt dài, chẳng qua khí trời không tốt lắm, cho nên màu sắc vệt sáng kia cũng trở nên ảm đạm. Bão Nguyệt lâu nhanh chóng rực rỡ đèn dầu, giống như là bị người làm ma pháp, ở trong thời gian rất ngắn phủ lên vô số ánh đèn, đem cả lầu rực rỡ đủ loại màu sắc, ánh đèn phản chiếu xuống mặt hồ, như sao trên trời rơi xuống nước, hẳn là so với cảnh hoàng hôn còn đẹp hơn nhiều.
Đèn lên người tới, Bão Nguyệt lâu nghênh đón thời khắc náo nhiệt nhất trong ngày của nó, lờ mờ có thể nhìn thấy không ít xe kiệu dừng ở trước lầu, người xuống kiệu mặc dù đều mặc thường phục, nhưng đi lại vẫn khoe khoang một cỗ khí tức quan gia, xem ra đều là quan lại kinh đô thường đến nơi này, bên cạnh những người này phần lớn đều có phú thương phụng bồi.
Phạm Nhàn có thể dùng bạc phá án của Giám Sát Viện cho Sử Xiển Lập chơi đùa, mà quan viên lục bộ vẫn có thói quen cướp của nhà giàu, vừa an toàn lại có thể diện.
Bên cạnh lan can có chút u ám, đem thân ảnh ba người bọn họ bào trùm, Phạm Nhàn híp mắt từ trong bóng tối nhìn ra, cũng nhìn thấy mấy quan viên từng gặp qua trên yến tiệc, chẳng qua là mấy vị quan lớn này trực tiếp vào trong phòng riêng, không nhìn rõ ràng người nào phụng bồi người nào. Không lâu lắm, các phòng đại khái đầy, người trên lầu hai bắt đầu càng ngày càng nhiều, tiếng nhạc cùng tiếng chúc rượu đan xen, phi thường náo nhiệt, mà đám nữ tử mặc áo yếm đầy quyến rũ cũng bắt đầu đi lại trong lầu, nhân khí dần thịnh hơn.
Phạm Nhàn nhìn mình rượu thịt còn thừa trên bàn, nghĩ thầm nếu như lão bản nơi này biết thân phận của mình, chỉ sợ lại là một quang cảnh khác.
"Các ngươi chơi thoải mái đi." Hắn mở miệng phân phó nói.
Sử Xiển Lập khẩn trương nói: "Đại nhân, ngài muốn đi đâu?"
Phạm Nhàn đáp: "Ta tới là để nghỉ ngơi, dĩ nhiên cũng muốn nghỉ ngơi một chút, có câu không vào hang hổ sao bắt được hổ con."
Hắn ôn ôn nhu nhu, tinh tinh khiết khiết nói. Đặng Sử hai người mặc dù không thể không tin, nhưng cảm giác không vào kỹ viện, sao bắt được kỹ nữ, tựa như cũng là đạo lý này.
Phạm Nhàn cười nói: "Ở thời điểm phong lưu khoái hoạt, nhớ hỏi thăm vài câu, không cần hỏi ông chủ làm gì, chỉ hỏi những cô nương này hàng ngày sinh hoạt thế nào, càng chi tiết càng tốt, dĩ nhiên, nếu không tiện cũng không cần hỏi, đừng làm cho người ta nhìn ra chúng ta có dụng ý khác, đây mới là mấu chốt nhất ."
Đặng Tử Việt nhìn đề ty đại nhân một cái, lúc này mới thật sự tin đại nhân là tới lén điều tra, mà không phải mượn chuyện này chơi gái, bất quá nói khách sáo những chuyện nhỏ nhặt như vậy, tựa như không cần đến quan viên cao tầng ra tay, lại càng không cần đường đường đề ty đại nhân tới làm.
Lúc này lầu dưới ven hồ đình viện đã được thắp đèn rực rỡ.
Đặng Tử Việt đứng dậy, phất tay gọi gã sai vặt, nói: "Sắp xếp cho nhà chúng ta một chút."
Gã sai vặt đưa tay nhận lấy miếng vàng lớn bằng đầu ngón tay, tay khẽ trầm xuống, kinh hãi mới hiểu được thì ra ba vị này hẳn là hào khách, không dám chậm trễ, vội vàng báo cho người tiếp khách miệng lưỡi lưu loát. Tiên sinh tiếp khách vội vàng tới đây, vô cùng mềm mại uyển chuyển xin lỗi ám hiệu một chút lúc trước chiêu đãi không chu toàn, liền dẫn ba người đi xuống lầu dưới, một đường cẩn thận đỡ, một đường khéo léo trò chuyện, tựa như muốn thăm dò ba vị hào khách này lai lịch thế nào.
Phạm Nhàn tự nhiên không để ý tới hắn, chắp tay đi về phía trước .
Sử Xiển Lập ở phía sau cùng người tiếp khách cười cười nói nói, chỉ nói mình tú tài từ Giang Nam tới, ngưỡng mộ danh tiếng lại lần đầu vào lâu, không biết trong lâu có thứ gì hay.
Người tiếp khách cười hắc hắc nói: "Ba vị đại gia, ở Bão Nguyệt lâu này của ta, chỉ có thứ ngài không nghĩ tới , không có gì chúng ta không làm được , muốn chơi cái gì cũng được."
Trong lúc nói chuyện, hắn len lén liếc mắt nhìn bóng lưng của Phạm Nhàn, hắn dĩ nhiên đã nhận ra vị Trần công tử này mới là nhân vật chủ yếu trong ba người này, chẳng qua là nhìn khí độ của vị Trần công tử này, quả nhiên không phải phàm nhân, nghe cũng không nghe giới thiệu của mình, nhìn cũng không nhìn chính mình một cái, xem chừng là vị công tử nào đó của quan lớn Giang Nam rồi.
...
...
Bão Nguyệt lâu thiết kế cực xảo diệu, từ dưới tửu lâu tới vừa chuyển hướng, đã đến ven hồ, đình viện nơi này mơ hồ đã có oanh thanh yến ngữ truyền ra gần ngay trước mắt, hai nơi như hai thế giới, chính là do mấy con đường đá này nối lại với nhau, không can thiệp lẫn nhau, không can thiệp chuyện của nhau.
Ba người được người tiếp khách dẫn , vào một chỗ đình viện , nơi đây khác hẳn lúc trước, vừa mới vào viện, đã có mấy vị giai nhân tiến lên đón, nói cười thản nhiên, lụa mỏng khiêu vũ , đỡ cánh tay ba người đưa vào gian phòng, tự nhiên như nương tử đón tướng công về nhà.
Bên trong phòng một mảnh ấm áp, trong góc đặt một cái hộp sưởi, ở khí trời đầu thu tăng thêm chút ít xuân noãn, một góc đặt bồn hoa giả, cánh hoa được thêu tỉ mỉ, tinh mỹ dị thường.
Mùi nước hoa nhẹ nhàng xông vào mũi, Phạm Nhàn nhíu mày, chợt mỉm cười quay đầu lại, đối với Sử Xiển Lập đang lúng túng bên cạnh một cô gái nói: "Ngươi thả lỏng chút ít, trong nhà cũng không có con cọp cái nào mà."
Hắn cởi áo choàng phía ngoài, cô gái bên cạnh động tác nhanh nhẹn đón lấy, dịu dàng nói: "Ngài mới dùng rượu và thức ăn, lúc này muốn nghe một chút nhạc, hày là... uống chút ít nữa?"
Phạm Nhàn ngồi xuống trên giường êm, phất tay nói: "Cho một bàn tiệc nữa, nhạc cũng có luôn, ngươi đấm bóp cho ta trước đã."
Nữ tử hầu hạ hắn mặt lộ vẻ vui mừng, cảm kích nói: "Gia thật là thể thiếp." Vội vàng đem áo ngoài của hắn cất gọn, lại có hầu gái bên ngoài châm trà, cẩn thận phân đặt trước người ba người, còn trái cây tươi cũng hiếm có trên bàn, lúc này mới nửa quỳ lên giường êm, một đôi tay nhẹ nhàng bóp hai vai Phạm Nhàn, nặng nhẹ như ý.
Phạm Nhàn biết ở chỗ này tiêu càng nhiều, nữ tử hầu hạ mình sẽ được càng nhiều lợi ích, cảm giác lực đạo trên vai, nghĩ thầm Bão Nguyệt lâu phục vụ quả thật không tệ, sau đó nhìn thoáng qua bên cạnh Sử Xiển Lập vẫn có chút nhăn nhó bất an, cùng Đặng Tử Việt vẻ mặt nghiêm túc như còn đang chỉnh đốn tác phong , không khỏi ở trong lòng mắng to không có tiền đồ, vừa nhìn chính là hai tên con nít, thật là mất thể diện Giám Sát Viện cùng mình.
Phía sau nữ tử bóp vai cho Phạm Nhàn càng cúi thấp hơn, hai luồng mềm mại trực tiếp chạm vào phía sau lưng Phạm Nhàn. Phạm Nhàn bỗng nhiên nghĩ đến chính mình còn không hỏi tên họ của vị cô nương này, thậm chí ngay cả dung mạo của đối phương cũng không thật tình liếc mắt, không biết sao, lại có chút ít kinh ngạc với sự tĩnh táo vô tình của mình, trầm mặc một chút nhẹ giọng hỏi: "Cô nương xưng hô như thế nào?"
"Nghiên Nhi."
Nàng đưa hai tay vòng lên trước ngực Phạm Nhàn, bộ ngực mềm mại đầy đặn vô cùng thông minh khẽ cọ phía sau lưng Phạm Nhàn, đáp lời thanh âm mềm mại đáng yêu chí cực, ở bên tai của hắn vang lên, hơi nóng cũng thổi tới lỗ tai của hắn.
Phạm Nhàn nhịn không được bật cười lên, đưa tay vô cùng vô tình gãi tai của mình, giải thích: "Sợ ngứa."
Hắn tự nhiên biết Nghiên Nhi là một tên giả, chẳng qua là kỳ quái chính là, chính mình lúc trước thoáng nhìn, cô gái này mặc dù ăn diện hơi nhiều, nhưng có thể thấy được đúng là mỹ nhân bại hoại, vẻ thùy mị như thế chẳng lẽ ở Bão Nguyệt lầu chẳng qua là một thành viên rất bình thường hay sao, là "hạng người vô danh" có thể tùy ý dùng tiền để gặp hay sao?
Ngay khi bên trong phòng xuân sắc dần hiện, cô nương ca hát đã vào phòng. Phạm Nhàn vừa nhìn dung nhan của vị cô nương kia, trong lòng hơi động một chút, nghĩ thầm thậm chí ngay cả nàng cũng bị Bão Nguyệt lâu đoạt tới đây ư?