Nói chung, tinh linh tuổi trẻ dưới sự dung túng của Peclers và bốn đầu sỏ, đã khiến bầu không khí Hogwarts tràn ngập chủ nghĩa kinh khủng tên là “Prince”.
Buổi trưa hôm nay, Draco dẫn các Slytherin năm thứ tư vừa học xong tiết thảo dược tới đại lễ đường, lại ở ngoài lễ đường phát hiện mình không thể đi tiếp, vì ngay đó tụ tập cả đám học sinh, đều bu quanh một tấm bảng thông báo lớn dựng thẳng dưới thang lầu đá cẩm thạch. Trên bảng dùng chữ đen viết: “Trận đấu Triwizard sắp tổ chức, các vị khách của Beauxbatons và Dumstrang sẽ đến vào ngày 30 tháng 9, chạng vạng 5g30 thứ sáu, ngày đó tan học sớm nửa giờ.”
Lúc này, cậu nghe mấy Gryffindor oán giận ngày đó bọn họ có tiết độc dược, rồi ước ao các Gryffindor năm thứ tư có thể ít nửa giờ tiết này.
Xúc cảm bảng thông báo mang đến cho các học sinh ngày một hưng phấn, trong một tuần kế tiếp, bất kể đi đâu, cũng có thể nghe được một chủ đề: trận đấu Triwizard. Các học sinh không ngừng nghị luận: trận đấu sẽ xuất hiện nội dung thế nào? Các học sinh Beauxbatons và Dumstrang khác với bọn họ ra sao? Dũng sĩ được chọn bằng cách nào?
Tòa thành cũng tiến hành một lần vệ sinh triệt để, bốn đầu sỏ tự mình dẫn các giáo sư dọn dẹp các bức họa, các bức họa trong lúc dọn dẹp sẽ bị tháo xuống, hành động này khiến nhân vật chính của các bức họa rất vui vẻ, cho dù bọn họ bị ép ngồi chen chúc trong một khung tranh suốt mấy giờ, nhưng có thể được dọn dẹp thật là hưởng thụ trăm năm khó gặp. Mấy bộ khôi giáp bị các gia tinh lau chùi sáng bóng, thậm chí bôi dầu, để chúng đi lại đứng ngồi không còn phát ra tiếng ma sát kẽo kẹt kẽo kẹt chói tai. Các quỷ hồn tiến hành giáo dục với mấy thành viên thần kinh, thậm chí Godric còn riêng tìm Peeves nói chuyện, sau đó, mọi người phát hiện Peeves không còn đùa dai nữa.
Mà Filch biểu hiện cực kỳ nổi giận với hành vi tích cực làm dơ tòa thành của một số học sinh, ông thậm chí dọa khóc hai học sinh năm thứ nhất. Các giáo sư tựa hồ trở nên cổ quái, bọn họ ở lớp học yêu cầu ngày càng hà khắc. Thậm chí tiết trụ cột đã ngày càng nhắc tới thủ tịch Slytherin ưu tú biến mất một năm, điều này khiến các Slytherin cộng đồng vinh quang.
Buổi sáng ngày 30 tháng 9, khi các học sinh tới lễ đường, lễ đường đã dùng pháp thuật mở rộng lần thứ hai được đổi mới trang sức. Phong cách cổ xưa mà mới lạ, lộng lẫy lại không mất cao quý. Thảm trải khổng lồ bằng tơ từ trên tường rủ xuống, mỗi chiếc thảm đại biểu cho một học viện của Hogwarts: có thảm dài màu xanh sậm của ngân xà Slytherin, có thảm dài màu trắng của lam ưng Ravenclaw, có thảm dài màu vàng của hắc hoan Hufflepuff, và có thảm dài màu đỏ của kim sư Gryffindor. Ghế giáo sư cũng được mở rộng ra rất nhiều, phía sau đó, ba tấm thảm dài lớn nhất, giữa là giáo huy Hogwarts lấy màu trắng làm nền: sư, ưng, hoan và xà, tất cả quay quanh một chữ “H” thật lớn. Bên trái là lấy màu ô-liu làm nền, phía trên trống rỗng, bên phải lại lấy màu thủy lam làm nền, phía trên cũng trống rỗng.Cả một ngày này, các học sinh lên lớp rất mất tập trung. Buổi trưa, bộ trưởng Fudge và phó bộ trưởng Crouch dẫn các auror và trợ thủ tới Hogwarts. Kế Hogwarts ngoại trừ Potter và Prince, mười nhà giáo đổng từng nhà trang phục lộng lẫy lần lượt trình diện, thiếu niên mặt tròn ngồi ở bàn dài Hufflepuff thấy bà nội của mình không khỏi có cảm giác như đã mấy đời, suốt hơn chín tháng, đây là lần đầu cậu thấy lão phu nhân này. Không biết nên nói gì nữa, tâm tình cậu cực kỳ phức tạp, nhìn bà một hồi, lão phu nhân Longbottom tựa hồ không cảm giác được. Kế cậu lại thấy Narcissa đang mỉm cười với mình, tâm tình cậu đột nhiên thả lỏng, cũng lộ ra một nụ cười ngượng ngùng với mẹ nuôi.
Sau đó, Crouch rời đi, một lát sau dẫn mấy phù thủy lớn tuổi hơn tới. Draco có chút kinh ngạc nhìn các vị nam phù thủy và nữ phù thủy này. Cậu nhớ kỹ bọn họ——
“Ây, những người đó là ai vậy?” Pansy khó được hiếu kỳ như mèo.
“Bọn họ đều là đại nhân vật bình thường khó gặp, kia là một trong các viện thủ của St. Mungo, nữ sĩ Anna • Listerine. Phu nhân bên trái, là bậc thầy minh văn học phu nhân Celine • Mankr, giờ là hội trưởng hiệp hội minh văn, phía sau là phó hội trưởng bậc thầy Anton • Hoff. Người đàn ông thoạt nhìn hèn mọn sau nữa là đồng sự của viện trưởng chúng ta, phó hội trưởng hiệp hội độc dược, một kẻ không được hoan nghênh, Aragon • Versace phía trước ông ta là hội trưởng hiệp hội độc dược, bậc thầy Iverson • Karpins. Còn có vị kia, mặc tinh nguyệt bào màu lam là hội trưởng hội Nghệ Thuật Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, bậc thầy Messi • Abrison.” Draco giới thiệu cho cô bé.
Nghe xong lời giải thích Draco, không ít học sinh Slytherin bắt đầu đánh bàn tính nhỏ, giao hảo với những nhân vật cấp đại sư này khẳng định không sai.
…
Buồng nhỏ trên tàu Hải Hoàng
“Cha, chú Hussein muốn gặp ngài.” Schatz tới khoang thuyền cha nghỉ ngơi, thấy con gái mình đang ngủ say trong lòng cha.
“Để cậu ta vào. Từ lần trước cậu ta tự chủ trương tính lừa con đến trước mặt Al, ta đã không nói chuyện với cậu ta nữa rồi.” Grindelwald ôm cô cháu gái đáng yêu, mặc dù đã làm Silencing Charm, nhưng ông vẫn đè thấp giọng mình.
“Vậy, con ôm Angel đi nhé?” Schatz hỏi.
“Không cần, vạn nhất cứu tỉnh tiểu thiên sứ của ta, con đền không nổi đâu, tiểu tử thối!” Grindelwald khẽ mắng.
“Được nha có Angel không cần con, cha, cha không thể như vậy.” Schatz ủy khuất nói.
“Cút, tiểu tử thối! Biết xấu hổ không? Giành ông nội với con gái mình? Con cũng làm được?” Grindelwald cười mắng.
Vì vậy, Schatz rất u buồn, anh thấy ủy khuất, anh thấy mình bị người cha sống nương tựa lẫn nhau vứt bỏ… Martin, thân ái, anh cần em an ủi!
“Đợi đã, tiểu tử thối, còn bao lâu mới tới?”
“Một giờ nữa, cha.”
“À, con cút tiếp đi…”
Ôi, trái tim chất đầy vết thương của anh… Martin, anh rất cần em an ủi!
…Trong xe phi mã
“Thầy, ngài nghĩ Fleur thế nào? Con bé có cơ hội bắt được vinh dự không?” Phu nhân Olympe • Maxime hỏi thầy mình.
“Mặc dù nghe có chút đả kích sĩ khí, nhưng, Olympe, ta sẽ không nói dối. Fleur nó quá ngạo khí…” Klour • Clayderman nói.
“Thế nhưng, con bé có huyết thống của sinh vật huyền bí.” Phu nhân Maxime biện giải.
“Phải, một phần tư huyết thống Veela, đáng tiếc, ở Hogwarts, có một học sinh năm thứ tư, đã thức tỉnh huyết mạch yêu linh.” Ông Clayderman nói.
“Vậy, Fleur?” Nghe được huyết mạch yêu linh, phu nhân Maxime lập tức đánh chủ ý khác.
“Olympe, đừng nghĩ viễn vông nữa, đứa bé ấy không phải con và Delacour có thể chạm vào, hơn nữa nó đã có linh hồn bạn lữ, là một Prince, Prince thức tỉnh huyết mạch quang tinh linh.” Clayderman khuyên.
“Vâng, thưa thầy, con nghe lời thầy.” Phu nhân Maxime nói.
…
Anh, Hogwarts
Học sinh của mỗi học viện Hogwarts đều quy củ xếp hàng, bị viện trưởng của mình dẫn xuống trước bậc thang tòa thành. Các học sinh Slytherin, Ravenclaw và Hufflepuff quần áo chỉnh tề, nhẹ giọng trò chuyện với nhau. Mà Gryffindor, cho dù trường kỳ trải qua Gryffindor các hạ nghiêm khắc giáo dục, nhưng giáo sư McGonnagal lúc này vẫn đau đầu không thôi sửa đúng ăn mặc của các tiểu sư tử, không ít người vẻ mặt hạnh phúc, thỉnh thoảng cả tiếng nói gì —— quả thực hỏng bét. Mọi người vừa hưng phấn vừa khẩn trương chờ đợi.
“A! Tôi nghĩ… các vị khách của Beauxbatons đã tới rồi!” Thân là hiệu trưởng, Peclers đứng đầu. Dumbledore và Helga đứng bên ông, phía sau là bốn viện trưởng.
Các học sinh nín thở ngưng thần, bọn họ thấy một cái bóng đen thật lớn từ trên trời rơi xuống, xẹt qua ngọn cây của khu rừng, hiện ra trước mắt mọi người. Đó là một chiếc xe ngựa khổng lồ, màu phấn lam, lớn chừng một căn nhà. Mười hai con ngựa có cánh, mỗi con sánh ngang với voi, kéo xe giữa không trung. Xe ngựa dần hạ thấp, học sinh ba hàng trước lui ra sau mấy bước. Xe ngựa rơi xuống, móng ngựa còn lớn hơn cả cái đĩa giậm mạnh. Lập tức, xe dừng lại, bánh xe to đùng két vài cái, con ngựa màu vàng lắc đầu, quay lại trợn to con mắt vừa lớn vừa đỏ.
Trước khi cửa mở, cửa xe có một tầng phòng ngự làm thành hình dấu hiệu, là hai cây ma trượng màu vàng giao nhau tự bắn ra ba ngôi sao. Một cậu bé mặc áo choàng lam nhạt nhảy xuống, cúi người lục lọi một hồi ở gầm xe, mở một đoạn thang gấp màu vàng, cậu cung kính lui lại. Sau đó, một chiếc giày cao gót màu đen lóe sáng bước ra, giầy to như nạy tuyết của bọn nhỏ, kế, một phu nhân khổng lồ —— hiệu trưởng Beauxbatons phu nhân Maxime xuống xe.
Phu nhân Maxime có một làn da xinh đẹp, khuôn mặt trơn nhãn, đôi mắt vừa lớn vừa đen, ẩn ẩn ánh nước. Mũi ưng, tóc búi phía sau, lóng lánh ở cổ. Bà từ đầu đến chân bọc giữa sa-tanh đen tinh mỹ, đản bạch thạch chói mắt lòe lòe rực rỡ trên cổ và ngón tay phúc hậu của bà. Bà xuống xe, cung kính đứng một bên.
Rồi, lại xuống một ông lão, ông mặc áo choàng màu trắng thuần, trên áo choàng dùng chỉ bạc tú ma văn cao thâm, ông mang theo nụ cười ôn nhu như ánh trăng. Cả người thoạt nhìn lãng mạn mà ưu nhã.Chờ ông xuống rồi, phu nhân Maxime mới đi giữa những tiếng vỗ tay hoan nghênh, hướng về phía Peclers, trên mặt lộ ra nụ cười ưu nhã, bà vươn tay, Peclers lễ tiết hôn mu bàn tay bà.
“Phu nhân Maxime thân ái.” Peclers nói, “Hoan nghênh tới Hogwarts!”
“Chào ngài, Estifan các hạ.” Phu nhân Maxime giọng nói thâm trầm, bà đánh giá vị phù thủy khiến mình nghĩ sâu không lường được này.
“Vị này là phu nhân của tôi, Hel.” Peclers giới thiệu Helga.
“Chào ngài, hoan nghênh tới Hogwarts.” Helga rất thục nữ làm một lễ khom gối.
“Chào ngài, phu nhân Estifan.” Phu nhân Maxime nói, sau đó nhìn về phía Dumbledore, “Dumbledore, đã lâu không gặp?”
“Phải, cảm ơn.” Dumbledore trả lời, có vài phần không yên lòng.
“À, giới thiệu cho các vị, đây là thầy tôi, giáo sư Klour • Clayderman, hiệu trưởng vinh dự của Beauxbatons, đệ nhất cố vấn của Bộ Pháp Thuật Pháp, hội trưởng hiệp hội luyện kim thuật. Học trò đắc ý của giáo sư Nicolas • Flamel. Ông ấy là một trong những bình ủy của lần này.” Maxime nói.
“Chào ngài, Estifan các hạ, phu nhân Estifan.” Clayderman cực kỳ cung kính với cả hai, điều này khiến Maxime nhìn đôi vợ chồng này nhiều vài lần.
“Các học sinh.” Phu nhân Maxime vung tay, hơn 60 học sinh từ phía sau bà bước ra, bọn họ khoác áo choàng màu thủy lam, mặc kệ là nam hay nữ đều rất xinh xắn.
Sau đó, bọn họ đứng sang bên.
Lúc này, một tiếng vang kỳ quái len lỏi giữa bóng tối, hỗn tạp tiếng hít thở và tiếng rầm rầm, tựa hồ có một máy hút bụi thật lớn di chuyển dọc theo lòng sông…
Mặt nước Hồ Đen không xa kích động, chỗ sâu giữa hồ xoay vòng những bọt bóng thật lớn, gợn sóng xô vào bờ hồ lầy lội. Kế, giữa hồ xuất hiện một dòng suối, như một cái pít-tông lớn vừa bị rút ra từ đáy hồ.
Một thứ thoạt nhìn như lưới vừa dài vừa đen bắt đầu chậm rãi trồi lên, một con thuyền lớn khí thế hùng vĩ dần dần xuất hiện, giữa ánh trăng lóe sáng. Nó tạo hình rất kỳ quái, như khung xương, phảng phất là thuyền cũ được sửa chữa nhiều lần, ngọn đèn mơ hồ lóe ra ánh sáng nhạt bên cửa sổ mạn tàu, như mắt quỷ. Rốt cục, nương theo một tiếng rẽ nước thật lớn, thân thuyền hoàn toàn hiện ra, trên mặt nước nhộn nhạo gợn sóng, bắt đầu lái về phía bờ. Chỉ trong chốc lát, các học sinh đã nghe được tiếng nước nhỏ giọt trên mỏ neo bị hạ xuống chỗ cạn và tiếng bang bang trải ván gỗ lên bờ.
Học sinh Dumstrang đến từ Bắc Âu bất kể nam hay nữ đều tương đối cao to, bọn họ mặc áo choàng bằng lông đan chế. Dẫn đầu là hai người đàn ông thoạt nhìn hơn 30 tuổi, một người tóc dài màu vàng đôi ngươi màu lục, một người tóc dài nâu đỏ đôi ngươi màu lam, cả hai nắm tay nhau thân mật tiến về phía Hogwarts. Khi giáo sư McGonnagal, giáo sư Flitwick thấy người đàn ông tóc dài nâu đỏ, đều sửng sốt, bao quát mấy ông lão đứng cùng với đám người của Bộ Pháp Thuật sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. Phía sau bọn họ, đi theo một ông lão mặc áo choàng rộng rãi. Bước chân ông không lớn, nhưng rất ổn, đôi ngươi màu lam bình thản của ông nhìn không ra cảm giác. Bên cạnh ông là một người đàn ông trung niên vẻ mặt cười khổ.”Hoan nghênh tới Hogwarts, cậu Heinze.” Peclers nói.
“Estifan các hạ tôn kính, rất vui có thể gặp ngài.” Heinze chủ động vươn tay, bắt với Peclers, “Vị này là bạn lữ của tôi, Schatz • Albus • Grindelwald, thủ tịch hội đồng quản trị Dumstrang.”
“Chào ngài, các hạ tôn kính, tôi nghĩ ngài từng nghe về tôi, tôi và Harry là bạn.” Schatz cười cười, “A, hiện tại hẳn là người nhà.”
“Đương nhiên, thằng bé có nói, nó rất thích con gái đỡ đầu của mình.” Helga nói.
“Vâng, thưa các hạ, Angel cũng rất thích cậu ấy. Ngài biết, Harry rất biết chiếu cố bọn nhỏ.” Martin vui lòng khen ngợi bạn mình.
“Đương nhiên, bất quá, cậu Heinze, hai vị này là?” Peclers hỏi.
“Vị này là, hội trưởng hiệp hội biến hình thuật quốc tế, bậc thầy Iso • Hussein, một trong những bình ủy của lần này, ừ, lần này ké thuyền của chúng tôi tới.” Martin nói.
“Chào ông, ông Hussein, hoan nghênh đã tới.” Peclers làm một lễ vấn an quý tộc, Helga làm một lễ khom gối.
“Vị này, là cha tôi…” Schatz nhường đường cho cha——
“Grindelwald…” Vẫn đứng yên ở đó, Clayderman đột nhiên tiến lên, tới trước mặt ông lão, quỳ một gối, dưới tình huống mọi người không hề chuẩn bị, mở một hộp nhẫn, cả tiếng nói, “Grindelwald, từ năm đó gặp anh, trái tim em đã thuộc về anh. Trên thế giới này mỗi người chung quy sẽ gặp được đúng người, em rất vui, vì em tìm được duy nhất của mình. Anh từng lấy Schatz còn nhỏ làm lý do cự tuyệt em, nhưng giờ đây, trân bảo của anh đã lớn, đã có gia của mình rồi, anh có thể lo lắng theo đuổi hạnh phúc của anh không? Em không ngại trong lòng anh từng có người khác, cũng không quan tâm anh là kẻ giết người như ma… Grindelwald, một năm bốn mùa, em chỉ cần làm bạn bên anh. Mùa xuân hái tặng anh đóa hoa lãng mạn nhất, mùa hè hứa nguyện dưới trời sao rực rỡ, mùa thu dạo bước trong khu rừng óng ánh, mùa đông sóng vai giữa nền tuyết bao la, đây là tất cả nguyện vọng của em, kết làm bạn lữ với em, được không? Grindelwald, hãy tin em có một trái tim yêu anh chân thành tha thiết. Nguyện mỗi người ở đây chứng kiến cho em, anh là tình yêu duy nhất kiếp này của em, em nguyện ý vĩnh viễn bảo vệ anh, trân trọng anh, trong những ngày còn lại, mãi không lìa xa. Có lẽ những lời nói này nghe rất sáo rỗng, vậy hãy để em dùng mỗi ngày kế tiếp để thực hiện nó!”
Toàn trường lặng ngắt như tờ!