Đối mặt với tiếng gào của Versace, sắc mặt Severus không hề thay đổi, chỉ là nhàn nhạt liếc gã một cái, sau đó cụp mí mắt: “Nếu như ông có đầy đủ lý trí, nếu như bộ não của ông không phải cự quái sinh ra, vậy, ông nên biết, đứng ở đây biểu diễn thứ âm thanh bén nhọn hơn cả nữ quỷ của mình là không thể làm nên chuyện gì.”
Ách…
Hầu như các học sinh đều là lần đầu tiên cảm nhận được độc dược giáo sư (lão dơi đầy mỡ —— các Gryffindor nói) của bọn họ… thân thiết đến thế.
“Mày! Mày… chờ cho tao!” Versace nói xong đã nổi giận xoay người bỏ đi, vừa tới cửa thì đụng phải một người, gã bị pháp thuật phòng ngự tiềm thức của đối phương bắn ngược một cái chao đảo, ngã mông xuống nền đất cứng rắn.
“Ha ha…” Các học sinh trong lễ đường đều cười vang, điều này khiến sắc mặt của Versace từ đỏ thành tím.
Sau đó, gã sôi gan nhìn người đánh bay mình, người nọ chừng 20 tuổi, cực kỳ tuấn mỹ, có một mái tóc đen đính đầy vụn sao, một đôi mắt ngọc lục bảo xinh đẹp, ngũ quan cực kỳ tinh xảo. Quan trọng hơn là, người này có một thân khí chất tự phụ vô cùng, chỉ sợ là người quý khí nhất đời gã có thể thấy. Trong lòng người trẻ tuổi ôm một cô bé tóc vàng, nếu gã còn lý trí, sẽ có thể nhận ra cô bé này là cô bé mỗi ngày đều làm nũng trong lòng lão Chúa Tể. Nhưng mà, lúc này gã lại bị tức giận xông choáng đầu, bắt đầu há miệng mắng thanh niên.”Ta nghĩ, ông Versace hẳn không muốn là địch với Bộ Pháp Thuật Đức?” Ngay khi gã vừa mắng được hai câu, một cái giọng khiến gã lập tức câm miệng vang lên bên cạnh người trẻ tuổi, lần này mọi người thấy rõ, bên trái thanh niên tuấn mỹ chính là bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Đức Martin • Heinze.
“Hoặc, ông muốn là địch với Thánh Đồ?” Một cái giọng lười biếng khác đủ để gã kinh khủng không thôi vang lên ở một bên khác.
“Ôi, thưa ngài tôn kính… Tôi…” Versace hoàn toàn sợ hãi, là địch với Bộ Pháp Thuật Đức, gã ăn no rững mỡ mới trêu chọc Heinze, càng miễn bàn tiểu chủ nhân của Thánh Đồ.
“Cút ngay cho ta, dọa hỏng bảo bối Angel của ta và cha đỡ đầu của Angel, ông đền không nổi đâu. Hoặc là, ta hiện tại có thể tiễn ông đi gặp Merlin…” Schatz dùng đôi mắt lam tràn đầy ý xấu quan sát Versace ngồi bệt trên đất.
“Xin lỗi, thưa ngài…” Versace lập tức cúp đuôi mà chạy.
Cả đại sảnh trở nên an tĩnh, không ít giáo sư không thể không nhớ tới dòng họ của người trẻ tuổi tóc vàng dưới ghế —— Grindelwald, cả tuần lễ vừa rồi bọn họ đã quen với sự ôn hoà của người đàn ông này, đã quen với việc người đàn ông này thường ôm con gái, hứa hẹn đủ điều với cô bé khóc nháo ấy.
Mà các học sinh hoàn toàn là bị thanh niên ôm cô bé hấp dẫn, bọn họ đều nảy ra một loại xúc cảm kinh diễm, bọn họ chưa từng được gặp ai tinh xảo mỹ lệ như vậy. Nhưng mà, có vài người vẫn chú ý thấy đôi chỗ quen mắt của thanh niên.
“Cha ơi, cha lại nói sai rồi.” Cô bé tóc vàng được thanh niên đi ở giữa ôm trên tay thanh thúy nói, “Cha đỡ đầu là cha đỡ đầu Angel tôn kính nhất thích nhất quan trọng nhất.”
Cha đỡ đầu? Học sinh Dumstrang lập tức phản ứng lại —— thì ra, trạng thái trưởng thành của giáo sư Evans tuấn mỹ như vậy, thảo nào ra ngoài phải đeo mặt nạ.
“Ôi, Harry, vì sao Angel luôn bất công với cậu?” Schatz bất đắc dĩ nói.
“Đó là vì, Harry có cách khiến Angel ngoan ngoãn ăn cơm, mà anh thì không.” Martin cười xỏ bạn lữ.
“Martin, em không thể vươn tay ra ngoài…” Schatz cố ý làm vẻ mặt đau khổ nói.
“Cha ơi, cha làm vậy xấu lắm.” Angel cố ý nhíu mặt nhỏ bán manh, “Bất quá cha đỡ đầu nói, cha là người sủng ái Angel, bảo bối Angel nhất, cho nên, Angel phải nhanh lớn lên để cha kiêu ngạo, bảo vệ cha.”
“Ôi, con gái của cha ngoan nhất, cha cảm động muốn chết.” Người đàn ông nào đó bị vẻ mặt manh của con gái nhà mình triệt để tù binh.
“Được rồi, vừa nãy nói đến đâu rồi? Harry, tiết cuối cùng của cậu dự định lúc nào?” Martin hỏi.
“Không sai, hôm nay quyết luôn đi. Nếu không, lấy tính cách của cậu, sẽ lại trốn thật lâu.” Schatz nói.
“Tôi phải chuẩn bị giáo án, vậy được rồi, hôm nay là thứ bảy, không bằng, tối thứ hai thế nào? Tôi tới tàu Hải Hoàng lên lớp?” Harry cười nói, nhìn bàn dài Dumstrang, các học sinh đều là vẻ mặt hưng phấn.
“Xét thấy trình độ chương trình học của cậu được hoan nghênh, sợ rằng, tàu Hải Hoàng không có cách nào làm ra phòng học lớn như vậy.” Schatz nói, “Harry, Hogwarts các cậu có phòng học Nghệ Thuật Hắc Ám không?””Đương nhiên có.” Trả lời không phải Harry, mà là Peclers ngồi trên ghế giáo sư, “Phòng học của Sala vẫn để đó không dùng, nếu các vị cần, ta sẽ bảo gia tinh quét dọn lại.”
“Phòng học ấy đã rất lâu không ai dùng, quét dọn bảo trì sợ rằng phải tốn chút thời gian.” Helga cười nói, “Bất quá, tối thứ hai vẫn có thể hoàn thành.”
Martin và Schatz lập tức vui vẻ cảm ơn Helga và Peclers, sau đó rất không phụ trách giao bữa tối của Angel cho cha đỡ đầu cô bé. Harry nhún vai, trẻ con ở cái tuổi này có thể làm ầm ĩ nhất, hai người đàn ông chưa từng nuôi con sợ rằng căn bản không xử lý được? Vì thế, cậu suy nghĩ một hồi, ôm con gái đỡ đầu của mình vòng qua bài dài Slytherin, đi về phía Dumstrang.
“Giáo sư Evans, mời ngồi ở đây.” Các học sinh năm thứ bảy rất có lễ phép nhường ra chỗ ngồi thủ tịch.
“Sau khi về Hogwarts, ta vẫn bận rộn, chưa kịp hỏi các trò về cảm nhận của hành trình Ireland. Vậy được rồi, hôm nay cho các trò một nhiệm vụ, viết một bài cảm tưởng, sáng mai giao cho ta.” Harry nói rằng, “Ta không hạn định độ dài, một câu cũng được, một cuộn da dê cũng được, nhưng mà, tiết tổng kết của các trò phải đợi ta đọc xong cảm tưởng mới có thể bắt đầu.”
“Vâng, thưa giáo sư. Chúng con sẽ khắc chế bản thân.” Các học sinh năm thứ bảy đương nhiên biết ý giáo sư.
“Giáo sư, tên thật của thầy là Harry • Potter ạ, vì sao lúc ở Bắc Cực và Ireland chúng con vụng trộm dùng pháp thuật tên tuổi thử nghiệm thầy, hiện ra là Harry • Evans vậy?” Một cô bé hiếu kỳ hỏi, vấn đề này cũng khiến rất nhiều học sinh Hogwarts còn có giáo sư kinh ngốc.
“Ha ha… Ta liền biết các trò sẽ lén lút thử nghiệm ta.” Harry rộng rãi cười với các học sinh, nụ cười không có bất kỳ sự rụt rè và tận lực gì. Tựa như ánh sáng vậy, đột nhiên nở rộ trong bóng tối, u ám tận sâu trong linh hồn cũng bị nó xua đuổi. Đã nhiều năm rồi Harry không cười như vậy, chỉ là hôm nay đối với các học sinh của mình, y cảm thấy rất có tất yếu khiến bọn họ yên tâm rằng mình thật không để ý.
Nhìn thấy nụ cười này, học sinh Hogwarts suýt nữa rơi cằm, một con rắn của Slytherin, dĩ nhiên có thể cười Gryffindor đến thế. Trên ghế giáo sư, cũng có không ít giáo sư vì nụ cười này mà kinh ngạc.
“Ách, chúng con chỉ là hiếu kỳ.” Một cậu bé ngồi đối diện Harry có chút xấu hổ.
“Không sao, Elliot, vấn đề này à, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp. Ta nghĩ các trò hẳn biết, quy tắc của pháp thuật tên tuổi,” Harry thuần thục dùng pháp thuật làm ra chút khoai tây nghiền, rồi dùng thìa đút cho cô bé đang ngồi trên chân mình, vừa đút vừa nói, có mấy học sinh đã lấy ra bút ký, “Phù thủy kế thừa dòng họ của cha mẹ, chỉ là đại đa số chúng ta đều dùng dòng họ cha, nhưng trên thực tế, ở Thế Giới Phù Thủy phụ hệ và mẫu hệ đều quan trọng như nhau. Vì Thế Giới Phù Thủy thừa nhận hôn nhân đồng tính, dưới tình huống có hai phụ hệ, thừa nhận dòng họ bên nào bỗng trở thành vấn đề then chốt. Thế là, các phù thuỷ quy định, trừ phi cha mẹ chỉ định, bằng không do nhu cầu quyết định, nhân đinh bên nào đơn bạc hơn, dòng họ sẽ do bên đó sử dụng. Nhưng nếu cha mẹ hai bên chỉ có một đứa con, mà cha mẹ đều đã mất, vậy, đứa bé này có thể sử dụng dòng họ cả hai. Evans là dòng họ mẹ ta, vì thế, ta có thể sử dụng nó, gạt được thần chú kiểm tra tên tuổi của các trò. So với những dòng họ khác ta có thể dùng, Evans là bình thường nhất.””Giáo sư không thích đặc biệt ư?” Cyg hỏi.
Harry trầm mặc, tựa hồ nhớ tới gì, có chút xuất thần. Cả Hogwarts dường như cũng an tĩnh theo.
Draco nhìn Harry trầm mặc, có chút xót xa, cậu rõ ràng những gì Harry che giấu bên dưới sự trầm mặc. Quá khứ của Harry có thể viết thành truyền kỳ, thành đặc biệt. Nhưng ai sẽ rõ ràng đằng sau nó là thống khổ nhường nào, bất đắc dĩ nhường nào… Cậu dùng cả đời nhìn Harry lảo đảo bước đi, cậu biết y từng thèm khát được bình thường mà lại không thể. Nhìn ánh mắt cảm thấy hứng thú của không ít người trên ghế giáo sư và hiếu kỳ của đồng học xung quanh, Draco chỉ cảm thấy đáng thương —— đáng thương cho Harry, cũng đáng thương cho những kẻ hiếu kỳ ấy.
“Cha đỡ đầu, con muốn ăn bánh trứng vị chanh lần trước.” Angel đột nhiên chớp mắt đòi ăn, khiến mọi người không thể không buông tha đáp án, Draco thì cảm thấy cô bé này thật đáng yêu.
“Angel muốn ăn à, cha đỡ đầu làm cho con, chờ một chút.” Chỉ thấy Harry hồi hồn vừa cười dỗ dành, vừa ngoắc tới hai quả trứng gà đã luộc, một lát chanh nhỏ và mấy miếng bánh tráng nhỏ, trứng gà lột vỏ lại bỏ đi lòng trắng trứng. Hòa vào hỗn hợp lòng đỏ một ít nước chanh, lại thêm chút mật rồi bao vào bánh tráng, vừa dỗ Angel ăn cơm, y vừa ôn nhu hỏi cô bé về chủ đề sủng vật.
Draco gợi lên khóe môi, Harry đối với trẻ con luôn có cách, mà còn y cực có kiên trì. Năm đó Scorp, Ted và hai đứa bé khác khi còn bé đều rất thích y, làm một người cha, Harry hợp cách hơn bất kỳ ai. Cậu còn nhớ, năm đó sau khi hai đứa bé ấy thương tâm Harry, Harry vẫn giữ lại phòng của bọn họ tại trang viên Potter. Ted ở khi Harry chết, từng nói một câu với cậu: “Con chỉ hận mình không phải con ruột của cha đỡ đầu.”
Rồi, Draco nhìn cha đỡ đầu vẫn luôn quan sát Harry, có chút đau buồn nhớ tới đứa bé một năm trước đã mất. Thảo nào Harry lại rời khỏi Hogwarts, ra ngoài thông khí. Đều là người từng làm cha, Draco hiểu rõ Harry nhất.
Mà các giáo sư Hogwarts từng vì chuyện Harry mang thai mà có mấy phần phê bình kín đáo Severus không thể không thừa nhận, thanh niên này đã đủ để gánh vác trách nhiệm của một người cha.