Thấy y ưu nhã rời khỏi đại sảnh, mọi người bắt đầu thì thầm về sự xuất hiện và thân phận y. Học sinh Hogwarts vào thứ hai vừa rồi đã bị động tác phẫn nộ của Harry dọa đến, bọn họ ở ngày đó mới chân chính cảm nhận được cậu bé do các đầu sỏ giáo dục ra này đáng sợ cỡ nào. Đặc biệt là khi Harry trục xuất tiểu thư Greendograss hiện đang ngồi ở bàn dài Gryffindor ra khỏi học viện Slytherin, mà hiệu trưởng và hiệu trưởng phu nhân đều không ngăn lại, điều này khiến bọn họ suy đoán được một sự thật đáng sợ —— Harry làm người thừa kế có quyền xử lý học sinh Slytherin, vậy, làm con nuôi của bốn đầu sỏ y phải chăng cũng có quyền xử lý học sinh bốn học viện khác? Vì thế, hôm nay cho dù là cảm thấy nghi hoặc với trạng thái trường thành của Harry, cũng không một ai dám lớn tiếng chất vấn.Bọn họ trước đã nghe nói về học sinh thử luyện của Dumstrang và đạo sư thử luyện giáo sư Evans, lại không ai ngờ được, đồng học của bọn họ chính là vị giáo sư khiến người Dumstrang tôn sùng cực điểm kia. Mà các giáo sư trên ghế giáo sư đều rất ngoài ý muốn nhìn Harry lấy tư thái của một người bảo vệ, một người dẫn đường trò chuyện với các học sinh Dumstrang, bọn họ cuối cùng đã rõ mãi đến nay ở Hogwarts những khi thấy gia chủ Potter vì sao bọn họ cứ cảm thấy không thích hợp. Nguyên nhân ra là vì địa vị và tư thái.
Quả thật, Harry ở Hogwarts luôn là một học sinh ưu tú. Nhưng ngoại trừ Severus, các giáo sư khác càng nhiều là xem y như một đứa bé ưu tú, cộng thêm thói quen giấu dốt của y, nhưng linh hồn y không trẻ tuổi như vậy, những hạng mục nghiên cứu ngoài giờ học của y có lẽ đủ để khiến các giáo sư xem thế là đủ rồi, thậm chí hoàn toàn không hiểu. Vì thế điều này dẫn đến y ở đôi lúc biểu hiện ra vẻ mặt và động tác khiến các giáo sư cảm thấy không thích hợp, mà nếu là lấy địa vị và tư thái bình đẳng, các giáo sư lại nghĩ nó rất bình thường.
Thấy Harry ra ngoài, Peclers đột nhiên hỏi Severus: “Có thể nói cho ta biết, các con đã an bài ngày nghỉ của mình thế nào không? Tiểu quỷ đầu thoạt nhìn rất vui vẻ.”
“Chúng con mua một ngôi nhà ở Cambridge. Mấy ngày này cùng bố trí phòng ngự và trang sức cho nó.” Severus nói, “Con và Harry đều không thích trang viên pháp thuật, có lẽ là vì chúng con không lớn lên ở Thế Giới Phù Thủy.”
“À, đương nhiên, có thể hiểu được. Trang viên Prince cũng không phù hợp với thể chất mẫn cảm của tiểu quỷ đầu, ta đoán, thằng bé đối với hoàn cảnh có nô bộc tiểu yêu của nhà Potter cũng không thích lắm. Người trẻ tuổi luôn có suy nghĩ của mình, ừm, phải rồi, lúc nào có thể mời chúng ta tới tham quan?” Helga hỏi.
“Harry định bố trí một tổ trận Kashmir, chờ làm xong rồi, em ấy nói sẽ mở tiệc chiêu đãi, để chúc mừng một phen.” Severus nói ra dự định của Harry, anh cũng không có dị nghĩa gì. Dù sao đây xem như là một việc đáng cao hứng.
“Đúng rồi, ngày mai con muốn tới trang viên Potter không? Nghe Gody nói, Rowe mang về rất nhiều tài liệu. Cậu ấy cần con và Harry giúp cậu ấy tiêu hao nó, để lần sau Sala có thể giật dây Rowe tới chỗ Huyết Tộc đánh cướp.” Peclers trêu chọc, “Còn có, thứ tư vừa rồi, trang viên Percival và Gringotts đưa tới một số tài liệu không sai, con có lẽ sẽ thấy hứng thú. Ta nghe nói có móng tay và nước mắt của cá mập lửa, máu và tóc Janna… Ừ, nói chung, Gody đã ngủ trong kho tài liệu của trang viên bốn ngày, Sala đã rất bất mãn…”
Được rồi, xem ra bạn lữ của mỗi một bậc thầy độc dược đều có hai tình địch —— vạc và tài liệu độc dược.
Severus lúc này nghĩ, có lẽ mình có thể thoát khỏi điều đó? Thế nhưng, mấy năm sau, anh phát hiện mình sai rồi, vạc và tài liệu độc dược bình thường thấy thế nào cũng đáng yêu, ở khi chúng hoàn toàn chiếm giữ thời gian và tinh lực của Harry, lại trở nên diện mục khả tăng. Anh không thể không cùng chúng tranh giành Harry, điều này khiến các con của bọn họ đều thấy bất đắc dĩ mà buồn cười.
Severus nghe Peclers nói xong, gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ tới trang viên Potter: “Vừa vặn con cũng có mấy nghi hoặc về Nghệ Thuật Hắc Ám, cần xin giúp đỡ.””Ta tin tưởng, Sala và Rowe đều rất hoan nghênh bọn nhỏ hiếu học.” Peclers mỉm cười nói.
…
Phòng nghỉ công cộng Slytherin
Bầy rắn ăn xong bữa tối không dám dừng lại lập tức chạy về đây, quả nhiên thấy thủ tịch của bọn họ đang im lặng chắp tay đưa lưng về phía bọn họ đứng dưới bức tường thủy tinh khắc hành vi thủ tục Slytherin. Draco rất ngoài ý muốn, cậu biết, từ khi Harry thành lập Hội Áo Xám, y đã không còn đưa lưng về phía bất kỳ ai nữa, mà hôm nay là… biểu thị sự tín nhiệm của y?
Khi các học sinh Slytherin đã tới đông đủ, Harry vẫn không lên tiếng. Thế là phòng nghỉ công cộng bày ra một sự bất an và yên tĩnh quỷ dị, bầy rắn thấp thỏm nghĩ về sai lầm của mình.
Mãi đến khi bọn họ hầu như đã hối lỗi tới hành vi trốn học tiết huấn luyện khi mình ba bốn tuổi ở gia tộc, mới nghe được chất giọng mang theo sự ngưng trọng của Harry: “Chư vị, ta không hy vọng mình nghe được bất kỳ ngôn luận gì về việc hỗn huyết không xứng làm Slytherin ở Slytherin nữa. Ta hy vọng, chư vị có thể nghiêm túc hiểu rõ về 《Hành vi thủ tục Slytherin》. Trước cái đêm ta nhập học, tổ tiên của ta —— Potter đời thứ nhất, ngài từng nói với ta rằng: Salazar • Slytherin chờ mong Slytherin cao quý mà không cao ngạo, tự tôn mà không tự đại, coi trọng nguyên tắc lại bảo trì điệu thấp. Slytherin hy vọng học sinh của ngài độc lập, cá tính, uyên bác, hữu ái, trung thành, tôn nghiêm, dũng cảm, truyền thống, thân sĩ, hài hước, ưu việt. Đây mới là Slytherin hoàn mỹ. Gryffindor là nhà vui vẻ, Ravenclaw là nhà tri thức, Hufflepuff là nhà chân thành, mà Slytherin là nhà hoàn mỹ. Ta hy vọng các vị hiểu rõ, có thể vào Slytherin, bất kể là thuần huyết hay hỗn huyết, đều là tân sinh có tiềm lực nhất năm đó, vào Slytherin là vì chúng ta có ưu thế, mà không phải vì huyết thống. Tân sinh đến từ thế gia thuần huyết không quản là gia giáo hay pháp thuật vỡ lòng đều vượt trội hơn tân sinh bình thường rất nhiều, vì vậy bọn họ được Slytherin ưu tiên chọn lựa. Mà hỗn huyết vào Slytherin thì độ khó càng lớn, bọn họ cần thật nhiều tiềm lực để bổ khuyết không đủ trong sự giáo dục mầm non của mình.” Harry nói đến đây thoáng dừng lại, sau đó tiếp tục, “Nhưng mà, hãy ghi nhớ, Slytherin không có phế vật. Tiềm lực cố nhiên quan trọng, nhưng ta hy vọng các vị ở Slytherin có thể tìm được càng nhiều. Hãy dùng năng lực của các vị để thắng được sự tôn trọng của người khác, mà không phải dùng huyết thống, hoặc tiềm lực vẫn chưa phát huy.”
Các Slytherin trầm mặc, bọn họ suy ngẫm về lời Harry.
Lúc này, Harry chậm rãi xoay người, ánh mắt ôn hòa lướt qua khuôn mặt của các Slytherin. Ánh mắt của mỗi Slytherin đều nhìn Harry.
“Nếu như, các vị hiện tại vẫn vì huyết thống của mình mà kiêu ngạo, vậy, ta hy vọng có một ngày, huyết thống của các vị sẽ vì thành tựu của chính các vị mà kiêu ngạo nếu như, các vị hiện tại đang nhận được những châm chọc không công bằng từ người khác, vậy, ta hy vọng có một ngày, các vị có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mang theo thành tựu đi cảm ơn những kẻ từng châm chọc các vị, cảm ơn bọn họ đã cho các vị động lực không ngừng tiến lên. Hãy nhớ: S-silver, màu bạc, là màu sắc của sự trầm ổn, đại biểu cao thượng, tôn quý, thuần khiết, vĩnh hằng L-lofty, cao thượng, thành tựu của học sinh Slytherin nhất định cao thượng Y-yare, nhanh nhẹn, bất luận là gì, chúng ta đều phải phát huy ưu thế nhanh nhẹn đến cực hạn T-truth, chân tướng, ở trong tay chúng ta, xu lợi tị hại, im miệng không nói là đại biểu cho sự sáng suốt H-honest, trung thực, trung với gia tộc, trung với huyết thống, trung với tôn nghiêm và lý tưởng của mình, không quản là gì, không quản là ai cũng không thể khiến chúng ta phản bội kiên trì của mình E-elegance, ưu nhã, tất cả về chúng ta là sự biểu diễn hoàn mỹ đến gần như hư ảo, ưu nhã không hề có kẽ hở R-royal hoàng triều, chúng ta thành lập hoàng triều của mình, chúng ta mang theo vinh quang tiền nhân dành cho, từng bước đi về phía huy hoàng thuộc về chúng ta I-intelligent, thông minh, chúng ta giảo hoạt tinh minh, xem xét thời thế, cũng vì mình mưu cầu lợi ích tương ứng N-never, chưa từng, chưa từng mất đi tôn nghiêm, chưa từng suy bại, chưa từng tan vỡ, chưa từng cúi đầu với người khác. S-L-Y-T-H-E-R-I-N, Slytherin, đây là kiêu ngạo chôn dấu trong máu thịt của chúng ta, chúng ta vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ, cũng chưa từng vứt bỏ!”Trong mắt các Slytherin, có gì đó biến mất, có gì đó kiên định, có gì đó sinh sôi. Nhưng bất kể là gì, chúng ta có thể khẳng định là, tinh thần mãi không phai mờ của Slytherin, một lần nữa bị rót vào một ngọn lửa mới.
Rất nhiều năm sau, nhớ lại buổi dẫn đường này, rất nhiều Slytherin ký ức hãy còn mới mẻ. Khi đó, thành tựu của bọn họ đã là huy hoàng nhất trong số các Slytherin của 300 năm qua…