Đồ Nguyên cũng không có thể giết lão, như vậy làm tiêu tan cái ân oán này chính là tốt nhất.
Ba ngày sau, Phạm Tuyên Tử lại lần nữa đi tham gia đạo pháp đại hội, chỉ là tại trận đầu liền thua rồi. Tuy rằng nàng phát huy xuất sắc, tạo thành rất lớn thương tổn cho đối thủ, nhưng mà y nguyên không có chiến thắng, bất quá, đối thủ của nàng trận tiếp theo rất nhanh liền thua rồi, bởi vì khi đấu pháp với Phạm Tuyên Tử thì đã bị thương, vô pháp phát huy ra thực lực.
Bất quá, việc Đồ Nguyên chiến thắng Càn Nguyên chân nhân còn là lan truyền ra, đầu tiên là có người của một ít gia tộc dưới núi tìm tới cửa, dâng lên bái lễ, ý đồ bọn họ là muốn thỉnh Đồ Nguyên làm cung phụng trong gia tộc bọn họ. Chỉ là tới đều là một ít tiểu gia tộc, đối với đại gia tộc mà nói, Đồ Nguyên chưa kết kim đan, cũng không thể có tư cách thành cung phụng của bọn họ.
Nhưng cũng có người xem trọng Đồ Nguyên, trước đưa lên một ít bái lễ, tính là kết giao, cũng không đề xuất yêu cầu muốn Đồ Nguyên làm cung phụng.
Những người tới này đều là một ít thanh niên nhân, là đệ tử trẻ tuổi của những gia tộc kia, một cái gia tộc đối với việc bồi dưỡng hậu bối là không chỗ không tại.
Đồ Nguyên cũng không có đáp ứng bất cứ người nào. Người khác đưa tới bái lễ để giao hảo, hắn đều tiếp nhận hết, sau một thời gian, liền không có người lại đến, Đồ Nguyên mừng rỡ thanh nhàn.
Trong lòng Đồ Nguyên nghĩ đến có cơ hội cũng sẽ đi bí cảnh một chuyến, nhìn có thể hay không được chút thứ đem về. Những bí cảnh kia đều đã từng là chỗ ở thần linh, bên trong thần bí khó lường, cũng là nguy hiểm trùng điệp, nhưng mà loại địa phương này thường thường sẽ có rất nhiều thứ rất có giá trị.
Bất quá, tại trước lúc đi, còn là quyết định trước làm tốt phòng ngự cho nhà gỗ của mình. Hắn bày ra một bộ phù trận, như vậy tại lúc mình ly khai thì Phạm Tuyên Tử cũng có thể có một nơi an thân an toàn.
Tại nơi đây ba năm thời gian, hắn nhưng có nghe qua có chút động phủ trong một đêm bị diệt môn, nếu là người của Vạn Thánh sơn không biết là người nào làm, vậy thì cũng là không có cách nào. Nói đến cùng, Vạn Thánh sơn chỉ là an toàn hơn bên ngoài một chút, nhìn mặt ngoài không có dữ tợn như vậy mà thôi.
Ngồi ở trong nhà gỗ, Đồ Nguyên ngẫm kĩ lại toàn bộ đạo pháp mà mình đã biết.
"Nhiếp Linh Cầm Nã pháp, Đạp Nguyệt Trục Phong bộ, khống thi vũ, Oa minh chú, bản mạng đan khí phù chi Phong Linh pháp."
Mà bởi vì bản mạng đan khí phù là Thiên Cương thần phù, tuy chỉ là lĩnh ngộ một bộ phận nhỏ lại tính là điểm giúp hắn an tâm nhất.
Trừ cái đó ra, pháp bảo Hạt Vĩ châm chưa có thành hình, cùng là Thất Bảo Như Ý không biết cuối cùng sẽ có dạng gì kia.
Còn có một một ít thủ đoạn dựa vào Thiên Cương thần phù mà tại trong quá trình đấu pháp mới có thể tùy tâm dùng ra, những thứ này chính là toàn bộ mà Đồ Nguyên có rồi. Bất quá, khi chân chính đấu pháp với người thì còn phải nhìn khả năng ứng dụng, sự tinh diệu khi ứng dụng, tâm cảnh.
Đột nhiên có một ngày, Cố Thụ Lâm tới chỗ Đồ Nguyên, theo hắn tới còn có một người tuổi còn trẻ, mục đích đến đúng là muốn mời Đồ Nguyên đi trợ quyền.
Phương thức trợ quyền có mấy loại, có chỉ là hiển lộ pháp thuật không động thủ, còn có chính là động thủ, động thủ lại phân thấy máu hay không thấy máu, giá cả mỗi một loại đều là tăng lên.
Cố Thụ Lâm thường đi làm việc trợ quyền, người này coi như là người quen của hắn. Gần nhất hắn đại khái là cảm thấy Đồ Nguyên có thể cần tới laoị phương diện này, liền mang người đến.
Đồ Nguyên suy nghĩ một chút, liền đáp ứng.
Thanh niên nhân kia gọi là Chúc Thư Huy, đến từ một cái tiểu gia tộc trong Thiên Mạch thành dưới Vạn Thánh sơn, xảy ra mâu thuẫn với một cái gia tộc khác.
Đi cùng Cố Thụ Lâm, đi tới Chúc gia Thiên Mạch thành. Lúc này đây, bọn họ thỉnh người trợ quyền tổng cộng hai vị, chủ yếu chính là thỉnh Cố Thụ Lâm, mà khi thỉnh Cố Thụ Lâm thì là nói đối phương có khả năng không chỉ mời một người, cho nên hi vọng Cố Thụ Lâm có thể mời giúp một người, mà Cố Thụ Lâm thì là mời Đồ Nguyên.
Giữa trong yến tiệc, ly cốc đan xen, trong đại đường, ca múa mừng cảnh thái bình.
Tiếng tỳ bà, tiêu âm, tiếng trống, khoan khoái lưu sướng, nữ tử khiêu vũ trong sảnh đường mỗi người khuôn mặt xinh đẹp, thân mặc sam mỏng, da thịt như ẩn như hiện.
Ngồi ở chủ vị là gia chủ Chúc gia, nhìn qua là một trung niên nhân, khí sắc không tệ, nhưng mà Đồ Nguyên biết lão đã sáu mươi tuổi rồi.
Lão liên tiếp kính tửu hai người Cố Thụ Lâm cùng Đồ Nguyên, mặc dù không có nói gì thêm, nhưng mà biểu hiện rõ được sự tôn trọng lại cũng sẽ không khiến người cảm thấy lão làm ra vẻ hoặc là vỗ mông ngựa.
Tại trong sảnh đường này, người bồi Đồ Nguyên và Cố Thụ Lâm cùng uống rượu xem múa cũng không nhiều, nhưng mà nhìn qua xác nhận đều là nhân vật trọng yếu.
Rượu qua ba tuần đồ ăn qua ngũ vị, trong đó có một người nói ra: "Lúc này đây nghe nói Vương gia mời Hồng Diệp pháp sư, không biết Cố chân nhân và Đồ chân nhân có nắm chắc hay không."
Đồ Nguyên không biết Hồng Diệp pháp sư là ai, cũng không có trả lời, Cố Thụ Lâm ở bên cạnh nói ra: "Hồng Diệp pháp sư, sở trường ngôn chú chi pháp, mười năm trước đến Vạn Thánh sơn, từng có sự tích sau chín đạo pháp chú, bên trong quanh thân mười trượng tất cả hóa thành bụi bặm."
Cố Thụ Lâm nói chính là năng lực cùa Hồng Diệp pháp sư.
"Cố chân nhân thế nhưng là quen biết nàng?"
"Ta cũng không quen nàng, chỉ là từng thấy nàng mấy lần." Cố Thụ Lâm nói ra.
"Nga, vậy Cố chân nhân có nắm chắc thắng vị Hồng Diệp pháp sư kia hay không?" Vị đệ tử Chúc gia kia hỏi.
"Có thể thắng hay không, còn phải so qua mới biết được." Cố Thụ Lâm nói ra.
Vị Chúc gia kia chuyển nhìn về phía Đồ Nguyên, Đồ Nguyên thì là cười cười nói ra: "Ta chưa có gặp qua Hồng Diệp pháp sư kia, bất quá, không phải nói Vương gia có hai vị sao? Còn có một vị là ai?"
Vị Chúc gia kia nói ra: "Một vị khác Cố chân nhân là quen thuộc vô cùng rồi, không bằng để Cố chân nhân giới thiệu thay một cái." Người Chúc gia nói ra.
"Một người khác tên là Bạch Lâu, một món đan khí hóa kiếm thuật cực kỳ cường đại..." Cố Thụ Lâm nói ra.
Đồ Nguyên gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Mà người Chúc gia tại đây đều thoáng nhìn nhau, bọn họ là muốn nghe một chút về Đồ Nguyên. Cố Thụ Lâm là bọn hắn quen thuộc, nhưng mà Đồ Nguyên thì bọn hắn không biết. Tuy rằng, mấy ngày nay Đồ Nguyên cùng Càn Nguyên một trận đấu pháp bọn họ cũng là nghe nói qua rồi, chỉ là cũng không có tận mắt trông thấy, khó tránh khỏi có tâm tình tai nghe là không thật.
Tại trong lòng bọn họ, bản lĩnh của Cố Thụ Lâm là rất rõ ràng, tương xứng với vị Bạch Lâu kia, mà vị Hồng Diệp pháp sư kia, nếu như Đồ Nguyên không phải là đối thủ thì như vậy lúc này đây Chúc gia bọn họ liền sẽ thiệt thòi rất mất mặt.
Người Chúc gia đều nhìn Cố Thụ Lâm, bởi vì sở dĩ mời Đồ Nguyên tới, nguyên nhân chủ yếu còn là vì Cố Thụ Lâm.
Cố Thụ Lâm cũng minh bạch ý tứ mọi người, khi hắn định cất tiếng thì Đồ Nguyên đã mở miệng rồi, nói ra: "Tuy rằng ta không biết bọn họ có mạnh cỡ nào, nhưng mà chỉ cần là không có kết kim đan, liền sẽ không có chuyện."
Giọng hắn không lớn, nhưng mà ý tứ này lại phi thường rõ ràng rồi, cái loại mơ hồ để lộ ra tự tin cùng khí phách này, khiến người Chúc gia lại một lần nữa đánh giá Đồ Nguyên.
Chúc gia lão gia tử vỗ tay khen: "Chân nhân đã nói vậy, vậy thì yên tâm rồi, tất cả đều nhờ cậy hai vị chân nhân rồi."