Nhưng đến tột cùng cao bao nhiêu, cũng không ai có thể nói rõ ràng, bởi vì khí tức trên người y quá mức mờ mịt, người tu vi càng cao thì càng cảm giác thấy đáng sợ, mà người tu vi thấp trái lại không có cảm nhận trực tiếp như vậy. Bất quá bọn họ có thể nhìn thấy người tu vi cao ở bên cạnh giờ phút này đều câm như hến, cho nên bọn họ cũng không cất tiếng rồi, toàn bộ phòng đấu giá một mảnh yên tĩnh.
Người có tu vi cao đang suy đoán Vương Trác này đã là tu vi nguyên thần.
Bất quá, đối với người ở trên lầu mọi người càng thấy ngạc nhiên. Mọi người không nhận biết trung niên nhân kia, nhưng rất nhiều người đều nhận ra được Hắc Bạch song kiếm đang đứng phía sau.
Hắc Bạch song kiếm của Côn Ngô Phái đại biểu thế nhưng là sắc mặt của Côn Ngô Phái. Bọn họ từ lâu đều đã là u vi Thần Anh, nhập nguyên thần là ở trong tầm tay, chỉ cần vừa vào nguyên thần, thọ nguyên nghìn năm, vậy liền có cơ hội nhập thiên nhân đạo.
Lúc này, Hắc Bạch song kiếm lại đứng ở phía sau một người, có thể thấy địa vị và tu vi của người kia.
Về phần chuyện ông ta nói là cái gì, thì không có mấy người minh bạch, trái lại cũng có người biết rõ, bởi vì từ tên Lương Khánh Hồng này mà nghĩ đến người trong cố sự kia. Đại đa số người nghe cố sự đó, đều không biết tên của vị sắp Thiên nhân đạo mà bị ám sát đến chết của Côn Ngô Phái kia.
Đạo nhân đứng ở trên lầu là ai, mọi người đều đang suy đoán, mà có người nhận ra thì lặng lẽ không lên tiếng, tim lại đang đập điên cuồng, thời khắc nào cũng sẵn sang rời đi nơi đây, bọn họ không muốn xem náo nhiệt, chỉ có những người không biết lai lịch người này mới sẽ muốn xem náo nhiệt.
Có một số náo nhiệt không phải tùy tiện người nào đều có thể xem.
Ở trên lầu, Lương Tu Nghi không có cất tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Vương Trác, bất cứ kẻ nào đều có thể cảm nhận được ông ta đang phẫn nộ. Sự phẫn nộ của ông ta hóa thành hỏa diễm, theo quanh người ông ta mà lan tràn ra.
Người ở trong phòng đấu giá đột nhiên nghe được tiếng tim đập, sau đó phát hiện hỏa diễm theo tiếng tim đập mà bập bùng theo, mỗi một cái bùng lên đều quỷ dị lan tràn ra ngoài.
Có người đột nhiên chết đi, bởi vì có hỏa diễm từ ngực hắn bùng ra.
Toàn bộ phòng đấu giá xuất hiện từng đóa hỏa diễm quỷ dị. Cấm pháp ở nơi đây không có chút tác dụng nào, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ phòng đấu giá đã hóa thành tro tàn tại trong hỏa diễm.
Có người kinh sợ muốn rời đi, nhưng lại phát hiện thân thể của mình bắt đầu toát ra hỏa diễm. Hỏa diễm này là từ trong đan điền cháy đi ra, chỉ trong nháy mắt, liền đã đốt xuyên đan điền, sau đó lan tràn toàn thân.
"Không!"
"A..."
Lúc hỏa diễm vừa mới xuất hiện, toàn trường im tiếng, mà giờ phút này, cuối cùng bọn họ biết rõ tiếng tim đập kia không phải tiếng tim người khác đập, mà là nghe được tiếng tim của chính mình đang đập.
Có người, tim trực tiếp nổ tung, máu huyết hóa thành huyết diễm.
Lương Tu Nghi của Côn Ngô Phái khi giết người đúng là không có chút nương tay nào, người tại đây có một số tu vi cao thì lập tức lấy bảo vật hộ thân, thủ chặt hiểm yếu.
Những người nguyên bản ở bên ngoài không có tư cách tiến vào phòng đấu giá, đang ở bên ngoài uống rượu, nghe nhạc, đột nhiên, gian phòng đấu giá kia như bọt khí biến mất trong hư không, chỉ nhìn thấy một vùng hỏa diễm, mà tại trung tâm đám hỏa diễm thì có ba người đứng đó, hỏa diễm như cái bàn nâng bọn họ lên.
Thấy một màn như vậy, đầu tiên là mọi người ngẩn ngơ, tiếp đó là bị hỏa diễm xông tới, hóa thành một đám xương khô, người ở xa có thời gian phản ứng, lập tức dùng pháp thuật hộ thân chạy trối chết.
Nhưng mà trong thành rất nhanh liền có đạo đạo quang hoa vọt lên, xông về phía hỏa diễm ở phòng đấu giá.
Mà tại chỗ trung tâm, sắc mặt Vương Trác có phần thay đổi, y tựa hồ không có đoán tới Lương Tu Nghi này đã thông Thiên nhân.
Đối diện một phiến lửa này, dù cho là y có tu vi nguyên thần cũng không dám coi nhẹ uy lực của nó.
Chỉ thấy thân thể y tung hướng bầu trời, hóa thành một đạo u quang, nhưng mà tại trong phiến lửa này đạo u quang đó tựa hồ vô pháp trong nháy mắt độn ra, đúng là tả xung hữu đột, nhất thời không thoát được.
Đột nhiên, hỏa diễm khắp trời kia hóa thành một cái hỏa diễm cự thủ chúp lấy đạo u quang vào trong tay. U quang trong nháy mắt vỡ đi, hiển lộ ra một người.
Chính là Vương Trác, chỉ thấy y bị cái hỏa diễm cự thủ kia chụp lấy, trên mặt lộ ra sự kinh hoảng.
"Hôm nay, ngươi chết rồi, vậy cũng là ngươi ngu xuẩn, giết người không nên giết." Lương Tu Nghi lạnh lùng nói ra.
Đúng lúc này, Vương Trác đột nhiên hô lớn: "Giáo chủ cứu ta."
Theo tiếng y la lên, trong bầu trời La Sát thành trong nháy mắt liền có mây đen xuất hiện. Mây đen cuồn cuộn sinh ra, phô thiên cái địa, che khuất toàn bộ La Sát thành, hóa thành một cái khuôn mặt do mây đen kết thành.
Trong nháy mắt mặt người bằng mây đen xuất hiện, liền có âm thanh vang lên: "Người của Côn Ngô Phái, đã lâu rồi."
Dứt lời, khuôn mặt do mây đen biến thành kia bay thẳng đến Lương Tu Nghi, táp xuống.
Vẻ mặt Lương Tu Nghi nghiêm trọng, tung người bay lên, hóa thành một phiến hỏa diễm ngập trời, đánh ngược lên phía bầu trời.
Mà Vương Trác thì nhân cơ hội thoát ra liệt diễm cự thủ, xông về phía Hắc Bạch song kiếm, hai tay vạch ra từng đạo quang hoa tím sậm, thành phiến đánh ra, như thác nước màu tím sậm.
Hắc Bạch song kiếm không có chút nào sợ hãi, bọn họ đều là người sắp ngưng hóa nguyên thần, hơn nữa bọn họ được xưng song kiếm là bởi vì hai người cùng nhau có thể diễn luyện một bộ pháp trận, uy lực to lớn.
Chỉ thấy trong tay mỗi người xuất hiện một thanh kiếm, tung người hướng lên không trung, mỗi người hóa thành một vệt hắc bạch quang hoa, hai vệt quang hoa đan xen vào nhau, xoắn vào trong hư không, hóa thành một cái kéo đen trắng thật lớn, cắt tới Vương Trác, đem phiến tử hoa như thác nước kia cắt vỡ.
Vương Trác dường như trở tay không kịp vậy, đánh ra một mảnh tử quang, tại bị cái kéo cắt vỡ, chớp mắt đó, cái kéo kia liền đã cắt đến thân, sắc mặt y hơi lộ ra vẻ kinh sợ, dốc sức xoay người, lật chuyển trong hư không, hóa thành một đạo u quang, chỉ là u quang lại bị cái kéo màu trắng đen kia cắt qua.
Chỉ thấy đạo quang hoa tím sẫm xoay chuyển một cái trong hư không, lại một lần nữa hóa thành một người, chỉ là trong mắt có vẻ kinh nghi.
Mà trong hư không, hắc bạch cự tiễn (kéo) kia căn bản không có đình chỉ chút nào, y nguyên hướng y cắt tới.
Hắc bạch cự tiễn như là có thể xuyên qua âm dương, trực tiếp xuất hiện tại trước mặt y, y không có chống lại chút nào, trực tiếp hóa thành một vệt sáng tím sẫm bỏ chạy.
Trong bầu trời, hỏa diễm thiêu đốt mây đen, không có người biết rõ người nào sẽ thắng, người nào sẽ thua, nhưng nhìn phiến mây đen kia đem hỏa diễm bao vây lại, có thể nhìn ra được là ai chiếm thượng phong.
Không có người chú ý tới, trên mặt đất có một viên hạt châu u ám lúc này đang rung động.
Đột nhiên, trên mặt viên châu u ám kia có một cái bóng càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng rõ, sau đó nổi ra tại mặt ngoài, giống như là phù điêu vậy. Đột nhiên, trong hạt châu chợt lóe, linh quang nổi lên, một người từ trong châu đi ra, theo sát sau đó chính là một nam tử xách theo một cái đầu người.
Nhìn khung cảnh hỗn loạn này, người kia nhặt lên hạt châu trên mặt đất, sau đó cũng không quay đầu lại hướng phía bên ngoài rời đi. Hắn độn tại trong âm dương, chợt lóe chợt tắt liền đã biến mất.
Mà người xách đầu người kia thì sải bước đuổi theo ở mặt sau. Gã không có trốn vào trong mặt đất, nơi đây vẫn còn trong La Sát thành, tại trong thành là vô pháp độn địa mà đi.
Chỉ nhìn bầu trời, Đồ Nguyên liền biết, đó là có người cực kỳ cường đại đang đấu pháp, không phải mình có thể tham dự, dù cho là ở gần nhìn xem cũng có khả năng trở thành cá trong chậu, cho nên hắn lập tức rời xa.
Đột nhiên, phía trước có một vệt u quang nổ tung trong hư vô, hiển lộ ra một người, chính là Vương Trác.
Tại ngay khi nhìn thấy y, Đồ Nguyên hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó liền cất bước bước vào hư không, lúc hiện ra thì Như Ý trong tay đã bao phủ thanh quang, hướng phía Vương Trác đánh đến.
Vương Trác thoáng sửng sốt, y không có nghĩ đến Đồ Nguyên vậy mà lại sẽ trực tiếp đánh tới y, lúc này y nhưng đã hiển lộ ra khí tức tu vi nguyên thần, còn Đồ Nguyên chẳng qua là kim đan tu sĩ mà thôi.
Y tiện tay vẫy ra một đạo tử quang như roi vụt tới.
"Ba..."
Đồ Nguyên chỉ cảm giác có một luồng linh lực cường đại quật xuống, trong nháy mắt Thất Bảo Như Ý chạm vào nó, dường như muốn thoát tay bay đi.
Hắn vội vàng xoay người, Như Ý trong tay lại bùng lên thanh quang, xoay thân liền trốn vào hư vô, nhưng cái roi tím kia vẫn y nguyên quật lên người hắn, quang hoa trên Thất Bảo Như Ý đúng là bị quất tan rồi, roi đánh lên trên người. Hắn từ trong hư vô rớt ra, nửa người nóng rát, chỗ vết roi như là bị lửa thiêu đốt qua, hơn nữa còn đáng sợ hơn cả hỏa diễm thiêu đốt, bởi vì đang hư thối.
Một cơn gió mạnh cuốn xuống, một cái kéo hai màu đen trắng thật lớn cắt xuống, Vương Trác không có quan tấm tới Đồ Nguyên nữa, lại muốn trốn vào hư không thì tựa hồ có phần chậm rồi, tay y vẫy ra một cái roi màu tím, đồng thời thân thể rất nhanh trốn vào hư không, chỉ thấy tại dưới cái kéo đen trắng lớn kia, roi tím trong nháy mắt vỡ tan, không có nửa điểm chậm chạp hướng phía tử quang hình thành do Vương Trác độn hóa cắt đến. Lúc này đây tựa hồ y đã trốn chạy chậm, lại một lần nữa bị cự tiễn cắt qua.
U tử quang hoa hóa thành hai đoạn, tại trong hư không xoay quanh kết vào nhau, hướng phía xa xa độn đi, đúng là không dám dừng lại khắc nào.
Hắc bạch cự tiễn cũng không có tiếp tục truy đuổi, linh quang hợp thành hắc bạch lưỡng đạo tiễn nhận tản ra, hóa thành hai người, chính là Hắc Bạch song kiếm, chích thấy bọn họ cũng là có chút thở hổn hển, tiêu hao thật lớn, dù sao đó là một cái nguyên thần tu sĩ, mà bọn họ chỉ là Thần Anh tu sĩ.
Bọn họ không có nhìn Đồ Nguyên, đối với bọn họ mà nói, lúc này cần quan tâm nhất chính là chiến đấu trên bầu trời. Bọn họ không có nghĩ đến giáo chủ của Thánh Linh giáo lại xuất hiện ở nơi này.
Mà Đồ Nguyên cũng không có thời gian để suy nghĩ, hắn đang dồn sức ổn định lại thần hồn đang không hợp thể. Một roi kia không chỉ khiến nhục thân hắn như bị tan nát, ngay cả thần hồn cũng như muốn ly thể, điều này còn là nhờ thông qua Thất Bảo Như Ý ngăn cản quá nửa uy lực.
Trong nháy mắt vừa rồi đó, hắn đã minh bạch nhất định là Vương Trác giam cấm mình. Tuy rằng vừa rồi từ trên người Vương Trác hắn cảm nhận được khí tức đáng sợ, nhưng mà hắn vẫn lựa chọn động thủ với y. Hắn chỉ muốn làm chậm bước của y mà thôi, cũng may dụng tâm của hắn không có uổng phí, Vương Trác bị hắc bạch cự tiễn kia cắt một cái, tất nhiên đã bị thương nặng.
Đồ Nguyên nhắm mắt lại, nỗ lực ổn định thần hồn của mình, ở bên cạnh, Xa Bỉ thi mị đứng ở đó, nhìn Đồ Nguyên nằm nghiêng trên mặt đất, trong mắt tựa hồ đang có suy tư.
Nó giống như nghĩ đến muốn giết chết Đồ Nguyên, nhưng tại thời điểm này con mắt Đồ Nguyên mở ra rồi, hắn nhìn Xa Bỉ thi mị, chỉ là đối diện, không có cất tiếng.
Xa Bỉ cũng nhìn hắn, một người một thi đối mắt nhau. Không có người biết rõ, nơi đây nếu là một bên hãi sợ, cũng sẽ có người mất đi tính mạng.
Cuối cùng Xa Bỉ thi mị chậm rãi xoay người sang chỗ khác, Đồ Nguyên âm thầm thở ra một hơi, bò đứng lên, bước chân có phần phập phù cất bước đi về phía trước.
Đồ Nguyên tại Xa Bỉ thi mị hộ vệ, một đường hướng phía thành ngoài rời đi. Trên đường có kẻ gặp gỡ Đồ Nguyên nảy sinh ý đồ, đều bị Xa Bỉ thi mị cầm đầu quỷ Dạ Xoa trong tay đánh giết rồi.
Hắn đi ra khỏi thành. Tại trong rừng núi âm u ngoài thành điều tức ba ngày mới tính là ổn định thương thế.
Nhưng tại trong cái thiên địa này lại phát sinh một sự kiện thật lớn, Côn Ngô Phái Lương Tu Nghi và giáo chủ Thánh Linh giáo đại chiến, cuối cùng không địch lại mà chạy, nhưng bản thân bị trọng thương, mắt thấy sẽ bị các loại tà ma từ trong La Sát thành tràn ra quấn giết thì Hắc Bạch song kiếm hóa thân thành Hắc bạch tiễn, giết địch vô số, tiêu hao thật lớn, đến lúc ngăn cản không được thì đột nhiên có một đạo cầu vồng xuất hiện tại trước mặt bọn họ.
Từ đỉnh núi Côn Ngô Phái xa xôi, có một cái cầu vồng kéo dài qua mấy châu, trực tiếp xuất hiện tại trước mặt Hắc Bạch song kiếm và Lương Tu Nghi.
Đó là pháp thuật Thải Hồng kim kiều (cầu vồng) nổi danh của Côn Ngô Phái, nghe nói có thể đến bất cứ nơi nào trong thiên địa, từ thiên ngoại thần vực cho tới nơi hỗn loạn nhất - Cửu U.
Theo Thải Hồng kim kiều xuất hiện, đồng thời có một thanh âm truyền đến: "Thánh Linh giáo giết môn đồ của ta, nuông chiều người, bản đạo cho ngươi chuẩn bị một tháng, sau một tháng, bần đạo sẽ chính tay lấy tính mạng ngươi."
Âm thanh này vang khắp thiên địa, tựa hồ mỗi một cái ngóc ngách trong thiên hạ đều nghe được. Xa xa có một đám mây đen từ trong hư vô diễn sinh ra, đồng dạng có thanh âm chấn động: "Thiên Côn Tử, ngươi cho là đạo pháp của ngươi thiên hạ đệ nhất, bản tọa trái lại muốn xem ngươi có thủ đoạn gì."
Không có người nói nữa, Hắc Bạch song kiếm và Lương Tu Nghi đã bước lên Thải Hồng kim kiều, theo Thải Hồng kim kiều trong nháy mắt nhảy vượt mấy châu, trở lại Côn Ngô sơn.
Côn Ngô Phái từ trước đến nay đều là đại phái trong thiên hạ đại phái, mà chưởng môn Thiên Côn Tử của nó càng là người đại thần thông trong thiên địa, với cường giả như bọn họ, ngoại nhân là vô pháp phân biệt cao thấp.
Cho nên có người xưng ông ta là thiên hạ đệ nhất nhân, nhưng cũng có người cảm thấy chí ít còn có mấy người có tu vi không chênh lệch ông ta lắm, mà giáo chủ Thánh Linh giáo là một trong số đó.
Loại cường giả như bọn họ đã có thể vượt nhảy thần vực, chém giết thần linh rồi.
Chiến đấu giữa bọn họ, đối với Đồ Nguyên mà nói là giống như nhật nguyệt trong bầu trời tranh nhau phát sáng, có thể vọng mà không thể đạt.
Vốn bởi vì kết đan mà sinh ra phần tự mãn tự ngạo tức thì biến mất, hắn phát hiện trên đời này, trong những đại phái kia còn có bao nhiêu là thần thông pháp thuật cường đại, chỉ nói tới Hắc Bạch song kiếm, đều là Thần Anh tu sĩ, nhưng lại có thể làm cho Vương Trác bị thương nặng, có thể khiến y không có sức hoàn thủ.
Sau khi Vương Trác hiển lộ ra hình dáng và thực lực, tự nhiên là có người bàn luận thân phận của y, tự nhiên cũng có người nói ra thân phận y là tông chủ của Tà Linh tông Thánh Linh giáo.
Y có thể được vị trí tông chủ này, là bởi vì sử dụng Hoa Nuy thuật giết chết đạo trưởng Lương Khánh Hồng của Côn Ngô Phái, từ đó mới được ngôi vị tông chủ.