Theo Trần Vô Tuyệt đi tới Long Hổ Tịch Diệt tự, đầu tiên là dẫn đi gặp sự phụ Khô Trúc pháp sư của hắn. Khí tức trên người Khô Trúc pháp sư rất giống hòa thượng trên địa cầu tại kiếp trước của Đồ Nguyên, chỉ là không phải đầu trọc, mà là tóc ngắn, người khoác áo bào trắng.
Khác với những tu sĩ cường đại khác chính là thân thể ông ta giống như là củi đốt vậy, không có chút tươi sáng của vật sống có nước, cũng như vậy, nhãn thần cũng không lợi hại giống như tu sĩ khác, mà là rất mờ đục, phi thường vô thần.
Ông ta nhìn thấy Đồ Nguyên, chỉ là hỏi tên Đồ Nguyên một cái, sau đó cảm tạ Đồ Nguyên tại trong biển cát đã cứu đệ tử của ông ta rồi nói đệ tử Trần Vô Tuyệt của mình dẫn Đồ Nguyên rời đi.
Từ chỗ Trần Vô Tuyệt, biết sư phụ của hắn tu chính là Thịch Diệt thiền công trong Long Hổ Tịch Diệt tự, từ thể xác và tinh thần tịch diệt kia tìm về một tia quang minh.
Nhưng Trần Vô Tuyệt cũng không tu Tịch Diệt thiền công, hắn tu là Long Hổ thiền công, khi tu vi cao rồi, một rồng một hổ chiếm giữ tại thân, cường đại vô cùng.
Long Hổ Tịch Diệt tự tính là môn phái cường đại trên Vạn Thánh sơn. Trần Vô Tuyệt dẫn Đồ Nguyên đi tới trước một tòa tháp, đầu tiên là một mình hắn tiến vào, sau một lát, Trần Vô Tuyệt dẫn Đồ Nguyên vào, sau đó đi thẳng vào một cái tĩnh thất, bên trong chỉ có một cái bàn thấp, một cái ghế.
Sau khi Đồ Nguyên vào đến nơi đây, có một thiếu niên bưng nước trà đến, lại đốt lên đàn hương nâng cao tinh thần, sau đó liền đứng ở ngoài tịnh thất.
Trần Vô Tuyệt rời đi, không qua bao lâu liền ôm vào tới năm quyển sách, có dày có mòng.
"Trong tự của chúng ta, sách về phương diện phương diện tu hành kia đều tại nơi đây, ngươi an tâm ở đây xem đi." Trần Vô Tuyệt nói.
"Có phải ngươi phải đi bế quan?" Đồ Nguyên hỏi.
"Đúng vậy."
"Được, ngươi đi đi, ta ở lại chỗ này cho đến khi xem hết sẽ đi." Đồ Nguyên nói ra.
"Ừ, như vậy là tốt nhất." Sau đó lại chỉ thiếu niên ngoài cửa, nói: "Hắn gọi là Vô Tâm, nếu có chuyện gì thì cứ phân phó hắn đi làm. Còn có, tòa tháp này gọi là Tàng kinh tháp, là nơi chuyên để cất dấu điển tịch trọng yếu. Ngươi không phải là đệ tử bản môn, vốn là không thể vào. Bất quá ta đã nói với Pháp Quyền sư thúc về ngươi rồi, nếu có muốn xem cái gì, có thể nói với Vô Tâm, Vô Tâm sẽ đi nói cho Pháp Quyền sư thúc."
Đồ Nguyên phi thường cảm tạ, hắn biết rõ, mỗi một cái môn phái, nơi tàng kinh trọng địa như vậy đều không phải ngoại nhân có thể dễ dàng tiến vào. Vốn lúc đó hắn cứu Trần Vô Tuyệt cũng không có nghĩ tới cần hắn ta báo đáp mình cái gì, hôm nay lại có được hồi báo như vậy.
Trần Vô Tuyệt dặn dò xong những điều này, liền đi bế quan. Đồ Nguyên biết rõ, khi gặp lại hắn thì có lẽ hắn đã kết được đan rồi, hoặc là thất bại.
Nếu kết đan thất bại thì tinh khí thần sẽ tiêu hao rất lớn, muốn bổ trở lại thì cần thời gian rất dài, cần phải ăn một ít thiên tài địa bảo.
Đồ Nguyên uống một ngụm trà, sau đó ngồi xuống, tập trung tinh thần bắt đầu xem sách trên bàn.
Thân thể kết đan là như chế thuốc vậy, cần có chủ tài(tài liệu chính) cùng phô tài(tài liệu phụ). Trong đó chủ tài là tinh khí thần trên thân thể dung hợp với linh khí những năm qua đã thu vào trong thân thể. Mà phô tài thì là cần phải tại những thời điểm khác nhau trong lúc kết đan thu vào linh khí bất đồng, cuối cùng kết thành đan.
Mỗi một loại phương pháp kết đan đều là có các bước rõ ràng, mỗi một thời gian thu vào bao nhiêu phân lượng hỏa linh khí, hoặc là thu vào ngôi sao tinh hoa, hoặc là cần thu vào bao nhiêu sấm sét chi khí, những điều này đều cần phải thể hiện rõ, cũng là hỏa hầu mà người luyện đan nói tới.
Mà một đạo Vạn Pháp Âm Dương phù kết trong đan điền Đồ Nguyên này, hắn không biết cụ thể phải như thế nào mới có thể kết thành đan, thất bại một lần hai lần cũng được đi, nhưng nếu nhiều thì chỉ sợ là tiêu hao hết bản mạng linh khí của mình.
Hắn ở trong cái tịnh thất nho nhỏ này xem sách thoáng cái đã hơn nửa tháng, hắn xem phi thường chậm, có lúc xem qua rồi còn sẽ lật xem lại.
...
"Tuyên Tử tỷ tỷ. Chân nhân còn chưa có trở về a."
Tại trước Thượng Thanh nhà gỗ, có một thiếu niên hỏi Phạm Tuyên Tử. Phạm Tuyên Tử tại nơi đó luyện kiếm, kiếm của nàng lúc nhanh lúc chậm. Chậm thì như đẩy mài, nhanh thì thì như là lấy kiếm thi phù.
Thiếu niên kia chính là người con trai xém một chút thì chết của Triệu Đồng, hắn tên là Lý Truyền Tinh.
"Tuyên Tử tỉ, chúng ta đi đùa đi."
Phạm Tuyên Tử luyện kiếm, không có lý hắn, từ ngày kia, khi hắn gặp lại Phạm Tuyên Tử cùng Đồ Nguyên, tại sau khi Đồ Nguyên tiến nhập Long Hổ Tịch Diệt tự thì ngày hôm sau Triệu Đồng mang theo hắn tới, không có gặp được Đồ Nguyên, trái lại Lý Truyền Tinh tựa hồ cùng Phạm Tuyên Tử có chút hợp ý, mẫu thân của hắn tại nơi đó bán pháp bào, mà hắn thì là tới tìm Phạm Tuyên Tử chơi đùa.
"Sư phụ không tại, ta phải trông nhà."
Phạm Tuyên Tử vừa luyện kiếm vừa nói. Tại quanh thân nàng có một cổ hơi mây tụ tập, mà thỉnh thoảng tại lúc mũi kiếm rất nhanh đâm ra thì sẽ phát ra tiếng xích xích. Gió tại Thượng Thanh nhà gỗ đều như là chuyển động theo kiếm của nàng, chỉ là gió đã trở lạnh, trong lúc mơ hồ hình như có hoa tuyết, mà mây thì như băng vân.
"Tuyên Tử tỉ, chỗ của ngươi chỉ có ba gian nhà gỗ, cũng không có gì khác, mu6ón trộm cũng không có thứ gì để trộm." Lý Truyền Tinh nói ra.
"Tiểu hài tử không biết không nên nói lung tung, trong nhà chúng ta thế nhưng là có bảo bối." Phạm Tuyên Tử nói ra.
Lý Truyền Tinh nhưng không tin, hắn bĩu môi, quay đầu lại nhìn nhìn nhà gỗ, hắn không tin nơi như vậy sẽ có bảo bối gì. Vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy một cái người, tức thì trong lòng sinh ra khủng hoảng.
"Tuyên Tử tỷ tỷ, hắn tới rồi, thực nhân quỷ(quỷ ăn người)..." Lý Truyền Tinh kinh hoảng kêu to.
Phạm Tuyên Tử nghe giọng hắn không thích hợp, không giống như là giỡn chơi, lập tức thu kiếm, quay qua nhìn lên trên sườn núi, chỉ thấy có một người đang đi lên sườn núi chỗ Thượng Thanh nhà gỗ.
Vừa thấy đến người này, Phạm Tuyên Tử cả kinh. Nàng có ấn tượng khá sâu với người này, y chính là một người tại trong biển cát lúc đó, đã thi pháp lên người Lý Truyền Tinh, hại chết phụ thân A Tư Nhĩ của Lý Truyền Tinh.
Mấy năm trôi qua rồi, tướng mạo y không có chút biến hóa nào, chỉ là nhãn thần càng thêm u tối, cổ tà khí trên người kia cũng càng nặng rồi.
Trong lòng Phạm Tuyên Tử cũng là cả kinh, người này nhưng không dễ đối phó, năm đó là chạy thoát khỏi tay Ngân Giáp thi mị. Mấy năm trôi qua rồi, cũng không biết có luyện thành bản lĩnh gì đặc biệt hay không.
"Tuyên Tử tỉ, làm sao bây giờ, Tuyên Tử tỉ, làm sao bây giờ." Triệu Truyền Tinh kinh hoảng : "Hay là chúng ta chạy đi."
Phạm Tuyên Tử lắc đầu, nói ra: "Ngươi vào trong nhà đi."
Lý Truyền Tinh lập tức trốn đến sau cửa phòng, nhìn ra phía ngoài.
"Ngươi còn dám đến nơi đây." Phạm Tuyên Tử rất quát hỏi: "Sư phụ ta cùng phụ thân của Đồng a di đang tìm ngươi khắp nơi, ngươi đúng là đưa lên tới cửa, tự tìm tử lộ."
"Hắc hắc, tiểu cô nương, ngươi cũng không cần phô trương thanh thế rồi, ta biết rõ, sư phụ của ngươi đã xuất môn rồi, rất nhiều ngày không ở nhà."
"Hừ, ngu xuẩn, ngươi lâu như vậy không lộ diện, như thế nào mới có thể khiến ngươi lộ diện chứ? Đương nhiên là phải giả bộ là ly khai, bây giờ, nếu ngươi đã tới rồi, vậy thì đừng nghĩ rời đi." Phạm Tuyên Tử lạnh lùng nói ra.
Kiếm trong tay nàng tản ra hàn quang, Lý Truyền Tinh ở phía sau cửa kinh hỉ hỏi: "Thật là như vậy sao, Tuyên Tử tỉ."