Trong yến hội, Ngọc chân nhân nhìn khuôn mặt Đồ Nguyên nói: "Mới mấy năm thời gian, khuôn mặt đạo hữu trái lại đã nhiễm lên phong sương năm tháng rồi."
"Đúng vậy, tại dưới Thiên ngoại cương phong kia, vạn linh héo rũ." Đồ Nguyên nói ra.
Hồng Thần nhìn Đồ Nguyên, nói: "Đạo huynh hà tất đến nơi hung hiểm hoang vắng như vậy, cảm ngộ thiên địa, gửi gắm tình cảm sơn thủy, khắp nơi non sông trong thiên hạ này đều có thể đến, đi địa phương như vậy không chỉ tổn hại dung nhan, hao tổn tinh thần, không đáng."
Ở bên cạnh, Vạn Dương gật gật đầu, biểu thị tán đồng.
Đồ Nguyên cũng không có giải thích cái gì, chỉ là cười nói "Hai vị đạo hữu nói chính phải." Dù sao hắn không có quen thuộc bọn họ.
Bất quá, Đồ Nguyên không có giải thích, nhưng Ngọc chân nhân thì giải thích: "Nếu như ta không có nghĩ sai thì Đồ đạo hữu hẳn phải là muốn cảm thụ cái loại mai một chi ý kia, loại pháp ý như vậy, sơn thủy phong quang trong khắp thiên hạ này nhưng không chỗ có thể xem."
"Thế nhưng là, mới nghe nói, nhục thân của Đồ đạo hữu có tổn hại, như vậy chung quy là ảnh hưởng tới thọ nguyên." Hồng Thần nói ra.
"Ha hả, nếu như có cơ hội thể ngộ thiên địa đại đạo, chỉ là hơn mười năm thọ nguyên có được tính là gì." Nói lên tới, Ngọc chân nhân còn là rất ước ao như Đồ Nguyên vậy muốn đi nơi nào liền đến nơi đó.
Ông ta ước ao nhưng chính ông ta lại một mực không hạ được quyết định đi ra ngoài, cho nên ngày qua ngày, năm lại năm cứ ở trong quan, sau đó nhìn Đồ Nguyên tới lại đi, đi lại về, mỗi một lần đi về tại trong mắt ông ta đều là có biến hóa rất lớn. Ông ta tận mắt nhìn thấy Đồ Nguyên kết đan, thế nhưng là hiện tại ông ta có thể rõ ràng cảm thụ được khí tức trên người Đồ Nguyên đã cường đại hơn mình.
Trong lòng ông ta vừa ước ao vừa đố kị, ông ta muốn như Đồ Nguyên, đi tới các nơi trong thiên hạ. Có lúc ông ta nghĩ, bây giờ trong thiên hạ này Đồ Nguyên chưa có danh tiếng, có lẽ có một ngày, mình sẽ nghe đến tên của hắn, nương theo một đại sự nào đó mà nghe đến tên của hắn, chỉ cần trong quá trình đó hắn không bị đi. Cho nên, ông ta rất lý giải những gì Đồ Nguyên đã làm, bởi vì đó cũng chính là điều ông ta muốn làm.
Hồng Thần không có nói tiếp, Bạch Thanh Ngôn đã mở miệng: "Hôm nay không nói chuyện những chuyện này, chỉ luận phong hoa tuyết nguyệt."
"Đồ đạo hữu, ngươi là dự định trở lại trên núi này định cư, hay là vẫn cứ dẫn hai vị đệ tử đồng thời du tẩu thiên hạ?" Bạch Thanh Ngôn hỏi.
"Chuyện này chờ khi gặp lại hai vị đệ tử của ta rồi mới có thể xác định." Đồ Nguyên đáp.
"Nhìn đạo hữu như vậy, hẳn là sắp hóa sinh Thần Anh rồi đi?" Ngọc chân nhân hỏi.
"Đại khái cũng sắp rồi." Đồ Nguyên trả lời.
"Ai, thực sự là nhanh." Ngọc chân nhân cảm thán.
Bạch Thanh Ngôn cũng là cảm thán nói: "Đúng vậy, nghĩ lúc đó, khi chúng ta quen biết thì chỉ là kết Phù tu sĩ, hiện tại đã là Thần Anh ngay trước mắt rồi."
"Ngươi ta cũng phải nỗ lực rồi, nếu không, thì sẽ bị bỏ ra quá xa, bỗng dưng ném đi mặt mặt của sư tôn hai nhà chúng ta. Chúng ta đều có sư tôn dạy bảo, lại bị một tán tu siêu việt, điều này là không được." Ngọc chân nhân nói ra.
Bạch Thanh Ngôn cười đáp phải, Đồ Nguyên cười to: "Nếu như cần ta đợi thì ta đây trước tiên không hóa anh rồi, ở chỗ này chờ các ngươi mười năm tám năm."
Ngọc chân nhân chỉ vào Đồ Nguyên, cười nói: "Trái lại không nhìn ra được, thì ra ngươi cũng là người dạng này."
Một ngày này bọn họ phi thường hài lòng, tại Đồ Nguyên nói chuyện cũ, lại quen biết bằng hữu mới, nếu như không có chuyện phát sinh sau đó thì chính là hoàn mỹ rồi.
Bởi vì tại lúc sắp kết thúc thì đột nhiên có người đến.
Bạch Thanh Ngôn dù sao cũng là xuất thân từ Lôi Vân động thiên, người tới nhìn thấy ấn khắc Lôi Vân động thiên, trái lại cũng không có xông thằng vào. Đệ tử của Bạch Thanh Ngôn thông báo nói bên ngoài có ba người, nói những lời bất thiện vân vân.
Đồ Nguyên nghe đệ tử của Bạch Thanh Ngôn miêu tả, liền biết rõ là ai, lập tức nói ra có thể là người mình không hiểu ra sao va chạm ở trong Ngục Hải Ma Vực. Hắn liền kể lại chuyện tại lúc mình đi ra thì đột nhiên bị người ngăn cản, đại chiến một trận, đoạt một cái ngọc ấn.
Qua lời kể này của hắn, Hồng Thần và Ngô Dương nói chỉ là đoạt một cái ấn của người ta mà thôi, không có gì ghê gớm, lại không có giết chết người, lại nói tiếp, tại tình huống như vậy, là chính hắn không phân rõ ràng đã động thủ, coi như là bị đạo hữu giết chết cũng không có gì.
Nhưng mà ở bên kia, Ngọc chân nhân nghe Đồ Nguyên miêu tả, trong lòng ông ta đã minh bạch người kia là ai, cảm khái nói ra: "Nếu như ta không có đoán sai thì người này hẳn là Bạch Kinh Thiên, là người của Thái Huyền Môn, Thần Anh tu vi. Nghĩ không ra, đường đường là Thần Anh tu sĩ, cũng bị đạo hữu đoạt lấy pháp bảo. Tu vi của đạo hữu quả nhiên là sâu không lường được rồi."
Ngọc chân nhân vừa nói như vậy, Hồng Thần và Ngô Dương tức thì trợn mắt há mồm nhìn Đồ Nguyên, bọn họ còn tưởng rằng nhiều nhất là kết đan tu sĩ bị Đồ Nguyên đoạt lấy pháp bảo, bây giờ tụ tập môn đồ tìm tới cửa, không nghĩ tới vậy mà lại là Thần Anh tu sĩ.
Tới cùng Bạch Kinh Thiên là hai vị đan đạo tu sĩ.
Bọn họ đi vào trong phủ của Bạch Thanh Ngôn, nhìn thấy mọi người đang ngồi tại đây, sắc mặt Bạch Kinh Thiên có phần bất thiện, lão ta cũng không muốn chuyện của mình đều bị mọi người biết rõ, nhưng mà hiện tại nhìn ánh mắt những người đang ngồi ở đây, lão ta cảm thấy mọi người đều đã biết rồi. Điều này làm cho lòng lão ta rất phẫn nộ.
Vì vậy lão ta chỉ vào Đồ Nguyên nói: "Tại trong Ngục Hải, ngươi không chỉ ám toán ta, còn lấy nhiều người chiến mình ta, không chỉ đoạt pháp bảo của ta, còn muốn giết người diệt khẩu, bây giờ ngươi còn có lời gì để nói."
Đồ Nguyên có phần ngạc nhiên nhìn lão, sau đó lấy ra một khối ngọc nói ra: "Vậy trả cái ngọc ấn này lại cho ngươi."
Đối với việc Đồ Nguyên rất trực tiếp lấy ngọc ấn ra trả cho mình, Bạch Kinh Thiên hiển nhiên không có nghĩ tới, trợn mắt há mồm đứng ở nơi đó, giống như dốc sức đánh ra một quyền lại đánh vào trong khoảng không.
Mọi người đều đang nhìn, Bạch Kinh Thiên nhìn nhìn mọi người đang ngồi, tuy rằng lão ta không nhận biết, nhưng lại có thể thấy được khí vũ bất phàm, mặc trên người đều không vật gì là bình thường, lão ta có thể nhìn ra được, sư môn của những người này đều hẳn là không tệ, phía sau có người nhẹ nhàng ho một tiếng, như nhắc nhở lão cái gì.
Bạch Kinh Thiên nắm tay ở một bên, cũng nhẹ nhàng khụ một tiếng, sau đó nói ra: "Đã vậy thì việc này bỏ qua, lần sau nếu còn làm loại việc như vậy, thì chớ có trách ta không nói tình cảm."
Dứt lời, lão ta vung tay lên thu ngọc ấn kia trở về, sau đó xoay người liền đi, nửa khắc cũng không có dừng lại.
Tại sau khi bọn lão đi ra, trong động phủ Bạch Thanh Ngôn vốn đang im ắng đột nhiên bùng lên tiếng cười to, thật lâu không nghỉ.
Trong tiếng cười, Hồng Thần nói: "Kỳ thực dù cho Đồ đạo hữu không trả lại ngọc ấn kia, lão ta cũng không có thể làm được gì ngươi. Thái Huyền Môn mặc dù còn không tệ, nhưng bọn ta còn chưa từng có đề nó vào trong mắt. Toàn bộ Thái Huyền Môn, ngoại trừ lão ta ra, cũng chỉ có sư huynh của lão là Thần Anh tu sĩ mà thôi, không đủ để sợ hãi."
Vạn Dương thì nói: "Đồ đạo hữu đại khái là không muốn có tranh đấu vô vị đi."
Đồ Nguyên gật đầu, nói ra: "Một cái ngọc ấn mà thôi, trả thì trả đi, cũng không có gì ghê gớm."
"Ngọc ấn trái lại không có gì, chỉ là tại nơi đó đầu tiên là lão ta có sát tâm, muốn giết ngươi, ngươi cứ như vậy bỏ qua?" Ngọc chân nhân hỏi.
"Vậy phải như thế nào? Lại chiến một trận? Nhưng không giết được, hà tất làm ra vẻ, đã như vậy, chi bằng trả cho lão. Nếu lão lại tới tìm ta, có thể đoạt pháp bảo của lão một lần, ta tự nhiên có thể lại đoạt lần thứ hai." Đồ Nguyên nói ra.
Ngọc chân nhân không khỏi cảm thán, nói: "Ta là nghĩ, giết địch cần phải giết hết, không thể lưu cừu địch tại thế gian. Nghĩ như thế là sợ sẽ có người tìm đến mình báo thù. Đạo hữu nghĩ như thế, là không sợ người đến, tâm tình và tự tin như vậy, thảo nào trong thời gian ngắn liền sắp nhập Thần Anh chi cảnh rồi."
Đồ Nguyên là thật sự không hãi sợ, đồng thời cũng là không có cảm giác được trên thân lão ta có sát ý gì. Lão ta tại nơi đây nói những lời đó, chẳng qua cũng chỉ vì thể diện bản thân mà thôi. Đồ Nguyên không quan tâm, cũng không có đi lột mặt người ta làm gì.
Sau một ngày đó, hắn lại đi Long Hổ Tịch Diệt tự một chuyến. Lần này, Trần Vô Tuyệt có mặt, hắn rất cao hứng, tại Long Hổ Tịch Diệt tự ở lại ba ngày, sau đó mới hạ sơn, đi tới An Nhạc thành.
Một đường đi tới An Nhạc thành, gặp Khúc Nguyên Tuyền. Ở lại An Nhạc thành, dạy bảo Khúc Nguyên Tuyền tu hành, sau đó hắn lại rời đi. Khúc Nguyên Tuyền cũng không có đi theo, nó còn cần chiếu cố mẫu thân đã càng ngày càng già. Tại lúc hắn ở tại nhà Khúc Nguyên Tuyền, kiểm tra dạy dỗ Khúc Nguyên Tuyền tu vi, Vương gia trái lại tới mời Đồ Nguyên mấy lần. Đồ Nguyên nghĩ Khúc Nguyên Tuyền còn cần ở lại trong thành này không ít năm, liền đồng ý lời mời đi tới Vương gia.
Vương gia bày một bàn tiệc thịnh soạn, mời mấy vị tu sĩ tham dự ăn mừng, đồng thời, coi như là xin lỗi về việc Bích Ba Hồ quân năm đó. Qua một phen hỏi thăm, Đồ Nguyên biết được, thì ra Bích Ba Hồ quân đã chết rồi.
Đến đêm, Vương gia có người biểu diễn pháp thuật trợ hứng, Đồ Nguyên cũng thuận thế biểu diễn một phần pháp thuật, bất quá, pháp thuật của hắn từ trước đến nay đều là thực dụng, cho nên hắn ném Như Ý tại hư không, nói cái Như Ý này của ta không dính pháp, mọi người có thể dùng đủ mọi pháp thuật thử xem.
Lập tức, trong số tu sĩ Vương gia mời tới dự tiệc có người trong lòng không phục, liền từng người đi thử, nhưng mà không có pháp thuật của người nào có thể áp sát tầng quang hoa trong cùng trong ba tầng quang hoa của Như Ý. Mỗi người sắc mặt có phần thay đổi.
Vốn Đồ Nguyên không muốn hiển lộ pháp, nhưng nghĩ tới đệ tử của mình tại nơi đây, liền cũng thể hiển một lần, tránh cho người khác khinh bạc đệ tử của mình.
Khúc Nguyên Tuyền phi thường cao hứng. Vốn một ít người của Vương gia không coi trọng sư phụ của Khúc Nguyên Tuyền, sau khi thấy một màn như vậy thì ánh mắt chớp động. Đến đêm liền có người của Vương gia nói muốn bái Đồ Nguyên làm sư. Đồ Nguyên cũng không quản có phải là Vương gia an bài hay là thật sự có con cháu Vương gia muốn cùng mình học pháp, hắn liền cự tuyệt rồi.
Với hai đệ tử này hắn đã cảm thấy có phần chiếu cố không nổi, thế nào nguyện ý tiếp tục thu đệ tử.
Vài ngày sau, hắn rời An Nhạc thành. Sau đó tiến về phía một đệ tử khác của mình. Một đường lại lần nữa trải qua những con đường kia, chỉ là lúc này đây hắn đi rất nhanh, tại ngoài Tổ Linh sơn hơi dừng lại một chút thời gian ra, hắn chỉ tốn nửa tháng liền đi tới thị trấn có Phạm Tuyên Tử.
Chỉ là khi hắn đi vào trấn, tìm đến nhà Phạm Tuyên Tử thì lại không có gặp được nàng, chỉ gặp em dâu và cháu trai của nàng. Các nàng trông thấy Đồ Nguyên, tuy rằng ban đầu không có nhận ra, nhưng tại sau khi Đồ Nguyên mở lời, nàng lập tức kinh hỉ, theo đó vội vã nói Phạm Tuyên Tử đã một mình đi Sơn Thủy tông.
Hỏi nàng đi Sơn Thủy tông làm cái gì, nàng ta nói là đi vào trong đó giết người, nói là muốn tiêu diệt Sơn Thủy tông.
Đồ Nguyên sửng sốt, dựa vào một mình nàng muốn tiêu diệt Sơn Thủy tông, thế nào có thể. Sơn Thủy tông tuy là tiểu môn tiểu hộ, nhưng cũng là có đan đạo tu sĩ, dựa vào nàng nào đi được.
Lập tức Đồ Nguyên hỏi nàng ta Sơn Thủy tông ở đâu, rồi lập tức chạy đi.
Một đường nôn nóng độn đi, đi tới một chỗ dựa núi gần nước, nhìn thấy trên núi có một quần thể kiến trúc, nhưng bầu không khí bình tĩnh, không thấy có tranh đấu gì.
Hắn đi tới trước sơn môn gõ cổng, lập tức có đệ tử xuất hiện hỏi.
Đồ Nguyên nói mình có đệ tử tên là Phạm Tuyên Tử, hỏi gã có từng tới nơi này hay không. Vị đệ tử kia nhìn khuôn mặt Đồ Nguyên, vẻ mặt kinh nghi. Từ sắc mặt gã, Đồ Nguyên có thể nhận ra, Phạm Tuyên Tử nhất định đã tới.
"Nàng giết chết đệ tử của Sơn Thủy tông chúng ta, đã bị giam giữ tại trong cấm lao. Ít ngày nữa sẽ tế điện cho đệ tử Sơn Thủy tông chúng ta đã chết ở trên tay nàng." Vị đệ tử kia nói ra.
Đồ Nguyên nhướng mày, hỏi: "Vậy không biết tông chủ các ngươi có tại đây?"
"Tông chủ tất nhiên là có tại, nhưng không biết ngươi là tới Sơn Thủy tông trả thù hay làm cái gì?" Đệ tử kia hỏi.
"Ta tới nơi này làm cái gì, tự sẽ nói với tông chủ các ngươi, ngươi hỏi nhiều làm cái gì?" Đồ Nguyên hỏi ngược lại.
"Ngươi không nói, ta có thể nào để ngươi lên núi." Đệ tử kia trái lại cũng quật cường, Đồ Nguyên không để ý tới gã nữa, trực tiếp vung tay lên đem gã hất sang một bên, tự mình sải bước hướng Sơn Thủy tông trên núi mà đi. Chỉ là khi hắn đi được hơn mười bước thì có người hô lớn: "Có người xông sơn môn."
Theo cái này thanh âm hô lên, tự kia đỉnh núi liền có lũ quét cuồn cuộn mà xuống, như là sơn thể đất lỡ, nước bùn hòn đá, cuồn cuộn trứ, hướng phía Đồ Nguyên lăn xuống tới, Đồ Nguyên trong tay xuất ra Thất Bảo Như Ý.
Trên Như Ý tỏa ra thanh quang, tại ngay khi lũ quét cuồn cuộn xuống kia đến bên người thì hắn khua Như Ý đánh ra. Cơn lũ kia đúng là tại Thất Bảo Như Ý khua đánh liền trực tiếp tan đi, một cái hạt châu lộ ra, rơi tại bậc thang trên núi.
Đây là pháp trận trên núi, chỉ là một hạt châu, dung hợp với trận trong núi liền có uy thế như vậy, nếu không phải Đồ Nguyên đem pháp ý đánh tan, muốn chống lại pháp ý cuồn cuộn tràn xuống đó sẽ không dễ dàng.
Hắn sải bước đi về phía trước, trong tai đột nhiên truyền đến tiếng chim, có hai con chim bay ra, chỉ thấy chim kia càng bay càng lớn, nguyên bản là chim nhỏ biến đổi trờ nên dữ tợn đáng sợ. Trong đó có một con mỏ nhọn biến thành như lợi kiếm màu đen vậy, móng nó như móc, vồ tới Đồ Nguyên. Một con chim khác thì miệng cong như móc câu, sắc bén vô cùng.
Hai con chim khổng lồ kẻ trước người sau bay tới Đồ Nguyên, gió mạnh tràn ra hai bên núi.
Đồ Nguyên vẫn là cầm Thất Bảo Như Ý trong tay khua đánh, các cú đánh đều trúng, hai con chim tại sau khi Thất Bảo Như Ý đánh trúng, linh quang trên thân bay tán, trong nháy mắt hóa thành hai con chim phổ thông.
Hắn y nguyên đi về phía trước. Đột nhiên, một pho tượng đá lớn hình người ở bên sơn đạo bỗng sống lại, một quyền đập hướng Đồ Nguyên.
...
"Khởi bẩm tông chủ, dưới núi có một đạo nhân tới, tự xưng là sư phụ của Phạm Tuyên Tử kia, đã một đường phá trận, đến sườn núi rồi."
Tại trong đại điện của Sơn Thủy tông, có đệ tử bẩm báo với tông chủ của họ.
Trong đó có một vị tu sĩ chắp tay sau lưng đứng nhìn phương hướng dưới núi, sắc mặt nghiêm trọng.