• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sương Kha vừa bước vào cửa quán bar, đã bị cái không khí ở đây làm cho choáng váng, ánh đèn mờ ảo cùng âm thanh inh tai nhức óc, thật sự khiến cô đau đầu, chỉ muốn nhanh chóng tìm được người rồi ra khỏi nơi này.



"Quý khách có cần giúp gì không ạ?" Thấy vị khách nữ mới tới, hình như đang muốn tìm bạn, nhân viên phục vụ đi lại gần lên tiếng hỏi.



Cô không biết Trạch Hoắc Hàn hiện giờ đang ở chỗ nào, vừa đi vừa tìm kiếm bóng dáng anh ở các bàn, nhìn xa giống như một cô gái thôn quê ngơ ngác mới lên phố vậy, trước mặt có một người mặc đồng phục đi tới, Sương Kha như vớ được chiếc phao cứu hộ vội vàng nói:



"Làm phiền anh, tôi muốn tìm Trạch Hoắc Hàn."



"Dạ, Trạch tổng đang ngồi ở quầy bar."



Trạch Hoắc Hàn này đúng là người ăn chơi, vừa nghe tới tên anh ta, phục vụ đã nhiệt tình chỉ chỗ cho cô. Sương Kha bĩu môi thế mà cô còn lo lắng anh ta đêm nay không có chỗ ngủ đấy, cô đúng là ngốc mà, làm gì có chỗ nào lại bỏ mặc một vị khách vip như anh ta chứ.



Theo lời chỉ dẫn của người phục vụ, cô hướng phía quầy bar đi đến, mắt cô bình thường đã không được tốt cho lắm, dưới độ chớp mạnh của ánh đèn càng khiến cô khó khăn trong việc nhận diện người quen.



Trong này dường như khuôn mặt nào cũng giống nhau vậy, Sương Kha quét qua một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một người đang gục mặt xuống bàn, an tĩnh ngồi yên mặc kệ mọi người xung quanh nhún nhảy vui vẻ.



"Trạch Hoắc Hàn, Trạch Hoắc Hàn." Cô tới gần đặt tay lên vai anh lay mạnh, không biết anh đã uống bao nhiêu? Mà cho dù cô có gọi đến thế nào đi nữa, đáp lại chỉ là những tiếng nói ậm ừ vô thức của anh.



"Anh ấy đã uống rất nhiều, sẽ khó mà tỉnh lại ngay được."



"Cảm ơn."



Sương Kha gật đầu cảm ơn nhân viên phục vụ, không còn cách nào khác, đành cúi người xuống đặt cánh tay Trạch Hoắc Hàn lên vai mình, khó khăn đỡ lấy anh đứng dậy, chậm chạp đi từng bước ra khỏi quán bar.



Lúc cả cơ thể Trạch Hoắc Hàn dựa sát vào người Sương Kha, trên khóe môi khẽ nở nụ cười vừa ý, bàn tay thừa cơ hội đưa lên ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô.



"Trạch Hoắc Hàn lần sau tôi sẽ mặc kệ anh đấy." Sương Kha thở không ra hơi, không còn hơi sức để ý tới mình vừa bị người khác chiếm lời, bực bội liếc mắt nhìn qua gương mặt kề sát bên cổ mình.



Cực khổ lắm mới đưa được Trạch Hoắc Hàn ra khỏi quán bar, đứng trên vỉa hè một tay ôm chặt lấy cơ thể nặng gần gấp đôi mình, một tay vẫy xe.



Quen anh lâu đến thế, lúc này Sương Kha mới nhận thấy ngoài nơi làm việc của anh ra, cô chẳng biết cái gì nữa cả, giờ nên đưa Trạch Hoắc Hàn tới đâu đây? Bọn họ giờ đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, không thể đưa anh về nhà cô được, để anh qua đêm ở khách sạn vậy, coi như cô cũng trọn nghĩa rồi.



Sau vài phút cũng có một chiếc xe đỗ lại trước mặt, Sương Kha vất vả lôi kéo Trạch Hoắc Hàn vào bên trong, ngay khi cô vừa đặt mông ngồi xuống đã bị người bên cạnh ôm chặt vào lòng, hơi thở mang theo mùi rượu ấm nóng phả vào cổ cô.



Sương Kha đẩy người Trạch Hoắc Hàn sang một bên, nhích người kéo dãn khoảng cách với anh, nói với tài xế:



"Cho tôi tới khách sạn gần đây đi!"



Trạch Hoắc Hàn sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này được, chưa rời ra được mấy giây đã mon men tiến lại gần phía cô, mặc kệ phía trước là tài xế lái xe, dùng hai tay trói buộc cô sát vào người mình, giọng lẩn bẩm: "Sương Kha, anh nhớ em."



"Trạch Hoắc Hàn đừng có mượn rượu làm bừa." Trong cái không gian chật hẹp này, đâu có đường để cô trốn chạy, giằng co muốn thoát khỏi cũng vô ích.



Trạch Hoắc Hàn he hé mắt ra nhìn khuôn mặt Sương Kha, vì tức giận mà trở nên ửng hồng, trong lòng càng thêm phần vui vẻ, cô gái này ngoài miệng thì lạnh lùng luôn nói không muốn quan tâm tới anh, nhưng anh biết trái tim cô rất lương thiện, cứng rắn không được thì mềm mỏng vậy, cô bị anh ngắm trúng rồi, cả đời này đã định chỉ có thể ở bên anh, sao có thể để cô thoát được.



"Cho tôi thuê một phòng."



"Chìa khóa phòng của quý khách."



Cầm lấy chìa khóa phòng từ tay lễ tân, Sương Kha ngượng ngùng đỡ Trạch Hoắc Hàn tới thang máy, lúc cửa sắp đóng vào cô thoáng thấy ánh mắt dò xét của nhân viên lễ tân vẫn đặt ở trên người mình, giống như cô ta nghĩ cô là loại phụ nữ không tốt đẹp gì bỏ thuốc lừa tình đàn ông vậy.



Nhìn lại quần áo trên người, rồi lại quay sang nhìn Trạch Hoắc Hàn, âu phục ngoài vài vết nhăn nhúm ra thì rất sạch sẽ gọn gàng còn cô thì sao, mặc cái gì ra ngoài đường thế này? Chẳng phải là bộ đồ ngủ ở nhà à, đầu óc cô để đâu không biết? Nghĩ lại lúc ở trong quán bar tới giờ bao nhiêu người nhìn thấy rồi, giờ có cái hố để chui xuống thì tốt biết bao.



Chẳng trách từ lúc bước vào khách sạn đến giờ nhiều ánh mắt nhìn cô tới vậy, hóa ra không phải người ta nghĩ cô lừa trai, mà là đang khinh bỉ thân phận của cô.



"Trạch Hoắc Hàn, anh còn làm bừa tôi cho anh ngủ ngoài cửa luôn đấy."



Đã vừa phải đỡ anh ta vừa phải mở khóa cửa thì chớ, anh ta còn không yên phận, ở trên cổ cô hết hôn rồi cắn, bị màn xấu hổ vừa rồi cộng thêm hành động này của anh nữa, thành công khiến lửa giận trong lòng Sương Kha bộc phát, ngực phập phồng thở gấp, giống như chỉ cần Trạch Hoắc Hàn có thêm một hành động nào nữa sẽ bị vứt bỏ ngay tại đây.



Lời nói cứng rắn của Sương Kha thành công khiến người đàn ông không yên phận Trạch Hoắc Hàn yên lặng, dừng lại mọi động tác của mình, người chưa vào cửa đã chạy mất, mọi cố gắng trước đây của anh đều trở nên vô dụng.



Trạch Hoắc Hàn muốn có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh Sương Kha, vì vậy không dám đánh cược, đêm còn rất dài sau cánh cửa kia đâu thiếu những cơ hội dành cho anh gần gũi cô ấy, đâu nhất thiết phải vì tham lam nhất thời khiến mình rơi vào bế tắc.



"Tạch."



Căn phòng vốn đang tối đen như mực, chỉ một thao tác bật công tắc điện, đã sáng trưng hẳn lên.



Sương Kha muốn đặt Trạch Hoắc Hàn nằm xuống giường, nhưng tự nhiên lại bị mất đà làm cả người mình cũng theo đó mà ngã xuống, lúc muốn đứng dậy lại bị người nào đó ôm chặt vào ngực.



Càng nghĩ lại thấy có cái gì đó không đúng lắm, từ lúc lại gần anh ta cô đã cảm thấy mùi nguy hiểm rồi, giờ cảm giác đó lại càng tăng thêm vài phần nữa, Sương Kha mở to mắt nhìn vào Trạch Hoắc Hàn.



"Anh giả bộ lừa tôi?"



Đáp lại câu mà Sương Kha hỏi, ngoài tiếng hơi thở gấp gáp của Trạch Hoắc Hàn ra không còn âm thanh nào khác, cô nhíu mày người đàn ông này cũng giỏi đóng kịch quá đi.



Nhưng đâu phải cô chưa bao giờ thấy người say bao giờ, biểu hiện mà anh trưng ra cho cô thấy, khó mà làm Sương Kha buông bỏ cảnh giác, cách an toàn tốt nhất là mau chóng ra xa Trạch Hoắc Hàn, ở gần anh chỉ có nguy hiểm mà thôi.



Cô dùng sức cố gắng thoát khỏi móng vuốt trên người, sau một hồi vật lộn Trạch Hoắc Hàn không nhịn được mà hiện nguyên hình, đè Sương Kha yếu ớt dưới thân mình.



"Trạch Hoắc Hàn tôi biết ngay mà." Đôi mắt thâm tình, cùng nụ cười được cho là ấm áp của Trạch Hoắc Hàn hiện tại, không thể lọt vào lòng Sương Kha được nữa, giờ trong cô khuôn mặt rạng rỡ đó lóa mắt đến khó coi, nhìn đi nhìn lại đều thấy bực bội.



"Sương Kha anh nhớ em tới mức trái tim tan vỡ, uống bao nhiêu rượu vào trong người cũng không thể quên đi được bóng hình khắc sâu mà em tạo ra trong tim anh được." Tay Trạch Hoắc Hàn giữ chặt tay Sương Kha trên đỉnh đầu, dùng giọng nói ấm áp kèm theo tia nhớ nhung nói với Sương Kha.



Lời nói vừa dứt liền cúi xuống hôn lên đôi môi mà anh nhớ nhung bao ngày qua, điên cuồng đòi hỏi lấy tất thảy ngọt ngào từ nó.



Những từ ngữ sến sẩm đó, Sương Kha khó mà nghĩ ra được, nó lại từ miệng của một người đàn ông như Trạch Hoắc Hàn nói ra.



Đang say đắm hôn, trên môi Trạch Hoắc Hàn tự nhiên truyền tới cảm giác đau nhói, ánh mắt ngờ vực nhìn người dưới thân.



"Nếu em không ngoan, anh sẽ dùng biện pháp mạnh hơn."



Sương Kha uất ức: "Trạch Hoắc Hàn trêu đùa tôi anh thấy vui lắm à? Chúng ta đã kết thúc rồi, anh đi tìm người khác mà chơi."



"Sương Kha anh thật lòng với em, chỉ muốn cùng em trải qua khoảnh khắc ngọt ngào như bao đôi nam nữ khác, em không thể tiếp nhận tình cảm này của anh được sao?"



Người phụ nữ này quật cường đến mức làm anh đau nhói, như những người khác trong hoàn cảnh này có lẽ đã khóc lớn rồi, nhưng cô thì khác ngoài đôi mắt có chút ửng đỏ ra mọi thứ đều được cất giấu trong lòng.



Trạch Hoắc Hàn buông cô ra ngồi ngay ngắn dậy, đầu óc nhẹ tâng chẳng còn nghĩ được thêm điều gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK