Trạch Hoắc Hàn vốn dĩ muốn tổ chức linh đình, khách mời dự tính lên đến 500 mâm, nhưng Sương Kha mang thai tới tuần thứ 8 thì thường xuyên nôn ói, cả người giống như vô lực đi lại cũng cảm thấy lười biếng. Sau cùng quyết định tối giảm, nhanh chóng tổ chức cho xong hôn lễ để vợ được thỏa mái nghỉ ngơi.
Sương Kha ngồi trong phòng thay đồ, nhìn mặt khó coi mới nôn xong một trận của mình trong gương, lúc này đây cô rất hối hận biết thế này đợi sinh đứa nhỏ ra rồi mới tổ chức hôn lễ. Làm gì có cô dâu nào mặt chán đời như cô chứ, chiếc váy cưới trên người đính đá lấp lánh cũng không che đi được dáng vẻ khó nhìn của cô.
"Sương Kha cậu ổn không?" Tiếu Tiếu từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm theo cốc nước ấm đưa cho Sương Kha uống.
"Mình rất muốn nằm." Sương Kha cầm lấy cốc nước uống vài ngụm, giọng thì thào.
Tháng đầu tiên qua đi cũng gọi là êm đẹp, cô cứ nghĩ số mình may mắn không giống như người khác bị tình trạng nôn nghén hành hạ, ngờ đâu bước sang tháng thứ hai một cái biết mặt nhau ngay.
"Ông à, chưa tới giờ sao?" Trạch Hoắc Hàn trong bộ quần áo chú rể, lâu lâu lại nâng tay xem đồng hồ.
"Cái thằng nôn nóng cái gì, bao nhiêu năm vẫn chờ được, giờ có vài phút lại không được sao." Ông cụ Trạch cốc đầu cháu trai, việc đại sự trăm năm chứ đâu phải trò đùa, cái gì cũng phải đúng giờ mới tiến hành được.
Trạch Hoắc Hàn nhỏ giọng: "Con thì có thể, nhưng Sương Kha cô ấy khó chịu."
Trạch phu nhân ở bên cạnh tiếp khách, ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng lại chẳng vui vẻ chút nào, đứa con dâu bà không vừa mắt, hôn lễ cũng như vậy, chẳng có cái gì vừa lòng cả, nếu không phải vì sĩ diện nhà họ Trạch cho cho kiệu đến đón bà cũng nhất quyết không đi.
"Dựa vào anh." Trạch Hoắc Hàn ôm eo đỡ Sương Kha bước dần vào sân khấu chính, ra hiệu cho người chủ trì hôn lễ nói nhanh vào vấn đề chính, không thì tới luôn màn trao nhẫn là tốt nhất.
Người chủ trì dưới đôi mắt hung giữ của Trạch Hoắc Hàn, trên trán đổ mồ hôi, đọc còn nhanh hơn cả rapper theo như ý nguyện nhân vật chính kết thúc buổi lễ.
"Lâm Viên con không tới dự hôn lễ cậu Trạch sao?" Bà Trịnh trở về nhà thấy con gái ngồi ngoài cửa ngơ ngác, đau lòng tới bên cạnh con khẽ hỏi.
"Con không." Trịnh Lâm Viên ánh mắt buồn bã nhìn lên trời cao, sao có có thể đi được đây, nhìn người mà mình yêu kết hôn với người phụ nữ khác, đau đớn biết bao nhiêu.
"Lâm Viên con người có duyên có số cả, quên cậu ấy đi, con sẽ tìm được người phù hợp với mình." Bà Trịnh ôm con gái an ủi, tình cảm đâu thể cưỡng cầu, con gái bà rất tài giỏi nhất định sẽ tìm được người toàn tâm toàn ý yêu thương mình.
Trịnh Lâm Viên dựa đầu vào vai mẹ, nước mắt thấm ướt mảng áo của bà. Có thể sao? Cô cũng hy vọng như vậy quên đi anh, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cuối cùng cũng kết thúc buổi lễ, Sương Kha chẳng quan tâm gì cả, váy cưới trên người còn không muốn cởi, cứ thế nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Thay váy xong rồi hãy ngủ?" Trạch Hoắc Hàn ngả người xuống nằm bên cạnh, ôn nhu vuốt ve mái tóc Sương Kha.
Anh mà biết cô ấy mang thai cực khổ như này, đã không đổi thuốc trong lọ mà cô ấy thường dùng rồi, chờ kết hôn xong hưởng thụ thế giới hai người vài năm, giờ đến hôn lễ cũng không đâu vào đâu, đi tuần trăng mật cũng không luôn. Còn cái quan trọng hơn nữa anh lại phải nhịn mấy tháng trời nữa, đây gọi là gậy ông đập lưng ông sao?
"Em không có sức đứng lên nữa rồi." Sương Kha nhắm mắt thì thào.
"Anh thay giúp em." Hai mắt Trạch Hoắc Hàn sáng lên, lời nói kèm theo hành động, lập tức động chạm trên người Sương Kha, cái kia không được thì tìm chút gì đó an ủi bản thân vậy.
"Trạch Hoắc Hàn anh có thấy mình bỉ ổi không? Còn sờ nữa em chặt tay anh đấy." Sương Kha dở khóc, lúc anh muốn giúp cô thay đồ cô nên biết trước rồi, người đời nói đàn ông đúng là chỉ suy nghĩ bằng thân dưới cấm có sai.
"Vợ à em chặt tay anh đi rồi, sau này ai ôm em?" Trạch Hoắc Hàn mặt dày cười híp mắt cúi xuống phủ lên đôi môi khô cằn của Sương Kha.
Cái hôn nhẹ này thấm vào đâu được, lòng Trạch Hoắc Hàn dâng trào những cảm xúc khó tả, sau này ai hỏi anh về ngày động phòng thế nào, anh lấy đâu ra dữ liệu để trả lời?
"Lúc em còn ở trong phòng thay đồ Đường Khiên có tới, nhờ anh đưa cho em thứ này rồi đi." Trạch Hoắc Hàn chợt nhớ ra đồ vật trong túi áo, lấy ra đưa cho Sương Kha.1
Anh đang tiếp khách ngoài cửa thì thấy ông ta thập thò phía xa, nghĩ lão già đó lại định kiếm chuyện với cô, nên anh đi tới muốn đuổi ông ta đi, không ngờ ông ta chỉ đến để tặng quà cưới.
"Của ông ta?" Sương Kha mở ra xem bên trong là chiếc lắc tay bằng vàng. Cô từ lâu đã không còn coi ông ta như người thân, hôn lễ bên nhà nội không mời một ai cả, không ngờ ông ta cũng biết mà tìm tới. Nhưng tặng quà cho cô thì thật bất ngờ, xưa nay ông ta có bao giờ xem cô như con ruột.1
"Theo như anh biết, Đường Khiên làm ăn thua lỗ nhà cửa đất đai bán hết rồi, vợ chồng ly hôn." Cách kinh doanh của Đường Khiên không sớm thì muộn cũng phá sản, tham lam nhanh chóng kiếm lợi sao có thể trụ được lâu, hiện giờ ông ta đang sống ở mảnh đất ông bà nội Sương Kha để lại, giống như những người dân quê bình thường trồng rau nuôi gà.
Sương Kha nhìn chiếc vòng khẽ thở dài, giờ mới biết nghĩ tới đứa con gái này đã muộn rồi, tuy cô không còn hận ông ta nữa, nhưng không có cách nào coi như chưa từng xảy ra việc gì mà đối tốt với ông ta, thà cứ nghĩ cha mình đã chết rồi còn dễ chịu hơn.
"Những chuyện không vui trước kia hãy vứt bỏ lại phía sau, anh và con sẽ luôn ở bên em." Ngón tay thon dài Trạch Hoắc Hàn luồn tóc Sương Kha, hơn nâng người cô lên nhu tình nói.
Sương Kha cười dịu dàng, hai tay vòng qua cổ anh, chủ động hôn người đàn ông của mình.
Nếu như năm đó không có những chuyển kia liệu rằng bọn họ vẫn gặp được nhau? Ông trời thật ra cũng rất công bằng, cướp đi thứ này sẽ trả lại một thứ khác tốt hơn.
Tia nắng mặt trời soi vào căn phòng, chiếc nhẫn cưới trên tay đôi nam nữ thân mật ôm lấy nhau, tỏa ra thứ ánh sáng khiến người khác ao ước.
***
Hoàn
Sau bao nhiêu lâu lười biếng, cuối cùng cũng đã đến lúc nói lời chia tay.
Cảm ơn mọi người suốt thời gian qua đã luôn theo dõi và ủng hộ truyện. Hy vọng sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ của mọi người trong những bộ truyện tiếp theo nhé.