"Ting…Ting".
Máy điện thoại của Sương Kha đồng loạt báo tin nhắn tới, cô đưa tay lục lấy điện thoại trong túi xách, cần lên đọc "Sương Kha hôm qua anh/ mình bận quá không thấy cuộc gọi nhớ của em/cậu..."
Cô đọc tin nhắn xong nhếch miệng cười, giờ mới thức dậy sao, cũng thật là hợp ý nhau nhắn tin giống như vậy, không biết có phải rủ nhau cùng soạn tin hay không, cô tưởng tượng ra thái độ của đôi nam nữ đó lúc cùng thấy cuộc gọi nhỡ của cô mà buồn nôn.
Khi con người ta đã từng trải qua một lần đau đớn, thì những lần sau đó sẽ khác biết cách tạo ra lớp áo giáp tự bảo vệ chính bản thân mình, còn gì đau hơn chính người mà mình tin tưởng phản bội chứ, Đường Khiên trong lòng cô đã từng là một người cha tuyệt vời, cô luôn muốn làm ông ta tự hào, nhìn thấy nụ cười vui vẻ của ông ta, được ông ta ôm vào lòng khen ngợi. Một đứa bé đã mang tổn thương bị cha vứt bỏ mà lớn lên như cô, sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ đây.
"Kha Kha con đã chuẩn bị tiền xong chưa" Đường Khiên nóng lòng gọi điện cho Sương Kha, hỏi về số tiền ông ta mượn cô.
Sương Kha ngồi ở bàn trang điểm, đưa tay vuốt ve tấm ảnh cô và mẹ chụp chung, giọng không cảm xúc nói "Ông Đường yên tâm, không phải hạn vẫn chưa hết sao".
"Kha Kha vậy ba yên tâm rồi".
Cô thấy ông ta đạt được mục đích liền tắt máy, bàn tay nắm chặt điện thoại, cả năm mới gọi được một lần, mở miệng ra đều là vụ lợi, Có người cha như ông ta, cô thật là có phúc.
Trạch Hoắc Hàn kia bảo cô suy nghĩ xong tới tìm anh ta, là bảo cô tới công ty tìm, hay tới khách sạn, không nói địa chủ cụ thể cô biết đi đâu tìm anh ta.
....
"Trạch tổng đây là những gì tôi điều tra được" Trần Hạo đặt tập hồ sơ lên bàn Trạch Hoắc Hàn.
Trạch Hoắc Hàn nhìn vào tập hồ sơ đưa tay cầm lấy, mở ra xem, tay lật nhanh từng trang tài liệu, nhìn những thông tin ghi trên mỉm cười hài lòng "Được rồi cậu ra ngoài đi"
Không phải có câu biết người biết ta sao, anh sẽ không cùng một cô gái thân mật mà không biết một chút thông tin nào về cô ta được, trên bàn ảnh một cô gái tóc xõa hai bên, nở nụ cười trong trẻo trong tập tài liệu, khiến Trạch Hoắc Hàn bất giác có chút mong đợi, liếc nhìn điện thoại của mình.
"Chắc không phải cô gái đó về nhà suy nghĩ lại rồi chứ?" Anh có chút hối hận, hôm qua Sương Kha đưa ra lời đề nghị anh lên đồng ý luôn mới phải, tính cách cô gái đó thật không đồng nhất, lời nói ra nhưng sau vài giây đã thấy hối hận rồi chăng. Trạch Hoắc Hàn cảm thấy khó chịu đưa tay nới lỏng nút áo trên cổ ra, cả buổi chờ đợi, trong lúc làm việc, mắt chốc chốc lại nhìn về điện thoại.
"ting ting ting."
Thấy chuông điện thoại reo lên, Trạch Hoắc Hàn nghĩ là Sương Kha gọi đến, nhanh tay cầm lấy điện thoại đưa lên tai nghe.
"Hoắc Hàn tới quán bar lần trước đi, hôm nay đảm bảo sẽ khiến cậu vui." Cận Viễn Đông hí hửng nói.
Trạch Hoắc Hàn nhận ra giọng Cận Viễn Đông vẻ mặt mong chờ vừa rồi vụt tắt: "Cậu đi mình đi, tôi không có hứng." Nói xong không do dự tắt mắt, tự nhiên nghĩ tới các cô gái son son phấn phấn kia anh lại thấy chán ghé, nhìn đồng hồ trên tay đã 5 giờ chiều rồi, Trạch Hoắc Hàn gập máy tính lại, đứng dậy cầm lấy áo khoác chuẩn bị tan ca.
"Tôi về trước đây." Sương Kha chào công nhân xây dựng ra về, hôm nay cô tới Cao Ốc Vân Dương để giám sát công trình, mải làm đến khi ra ngoài mới biết là trời đã sẩm tối, nhìn đường phố ngoài kia người qua lại vội vã, ai cũng muốn sớm trở về với gia đình mình, trong lòng cô liền dâng lên cảm giác chạnh lòng, đã rất lâu rồi cô chưa từng được ăn bữa cơm gia đình trọn vẹn. Cô hít thật sâu tự an ủi chính mình, đưa tay vẫy xe trở về căn hộ trống trải kia.
Trên đường đi, Sương Kha gọi điện thoại cho Trạch Hoắc Hàn, muốn hỏi anh ta xem cô có thể tới đâu để gặp mặt, nhưng sau hồi chuông kéo dài bên kia vẫn không nhấc máy. Sương Kha chán nản hạ điện thoại xuống, ngả người ra sau ghế nhắm mắt lại quên đi mọi thứ xung quanh mình.
Trạch Hoắc Hàn từ phòng tắm đi ra, cầm lấy điện thoại lên xem thử, thì thấy cuộc gọi nhỡ của Sương Kha, trên môi nở nụ cười vui vẻ, nhấn nút gọi lại: "Cô Sương hẳn cô đã nghĩ xong, cô đang bên ngoài sao?" Anh nghe thấy tiếng còi xe qua lại, đoán cô ấy giờ mới tan tầm.
"Tôi có thể tới đâu tìm anh." Sương Kha không muốn nói nhiều lời, chỉ hỏi địa chỉ của Trạch Hoắc Hàn.
Trạch Hoắc Hàn ngẫm nghĩ một lúc: "Tới nhà cô đi".
"Anh điên à?" Sương Kha không ngờ anh ta lại nói muốn đến nhà cô làm chuyện đó, lớn tiếng nói, thấy tài xế quay lại nhìn mình mới nhanh chóng hạ giọng "Chỗ khác đi, chỗ nào cũng được miễn không phải nhà tôi".
"Tôi không thích mỗi lần gặp mặt lại phải đặt phòng khách sạn." Trạch Hoắc Hàn không cảm thấy đến nhà cô là đương nhiên.
Sương Kha khó chịu, anh ta không thích tới khách sạn, còn cô lại không thích cùng người khác ở trong nhà mình, làm chuyện không đứng đắn.
"Nếu cô không thích thì thôi, mai là hạn cuối trả số nợ của Đường Khiên rồi, cô mang 50 tỷ tới cho tôi, hoặc tôi giúp cô tiễn ông ta." Trạch Hoắc Hàn thấy Sương Kha im lặng không lên tiếng, biết cô không bằng lòng để anh tới nhà, xưa nay anh chỉ thích người khác làm theo ý mình, chứ không thích lằng nhằng.
"Số nhà 501, khu căn hộ chung cư đường z" Sương Kha cắn môi rồi nhỏ giọng lên tiếng, đúng là cô đang cầu anh ta mà, sao có quyền lựa chọn muốn hay không chứ, sau khi trả hết món nợ kia bán đi mua căn mới là được.
Trạch Hoắc Hàn nở nụ cười hài lòng, ghi nhớ địa chỉ cô vừa đọc.
Sương Kha đặt điện thoại xuống, không hiểu sao tự nhiên trong người dâng lên cảm giác ngượng ngùng, tự nhiên lại rơi vào tình cảnh bán mình trả nợ này, số phận cô quá bi đát rồi.
Tắm xong cô thật sự không biết nên mặc gì, bình thường sẽ mặc bộ quần áo ngủ, hoặc váy ngủ, nhưng hôm nay cô nhìn đống đồ ngủ kia trong tủ, cái nào cũng thấy hở hang như vậy, bàn tay do dự, cuối cùng quyết định mặc áo phông với quần lỡ nhìn lại mình trong gương cảm giác rất kín đáo mới hài lòng đi ra ngoài phòng khách.
"Kính coong."
"Sao anh ta tới nhanh vậy chứ?" Sương Kha lẩm bẩm không nguyện ý đi ra mở cửa.
"Anh vào đi." Sương Kha mở cửa ra thấy Trạch Hoắc Hàn đang nhìn cô, với vẻ mặt không hài lòng, cô cũng cần quan tâm anh ta có hài lòng hay không, đứng nép sang một bên để chỗ cho anh ta đi vào.
"Cô có chắc đây là thái độ của người muốn lên giường với tôi?" Tự nhiên nhìn Sương Kha lúc này anh không hề có hứng thú. . đam mỹ hài
Bắt cô uốn éo, chủ động như các cô gái phấn hoa kia, thật cô không làm được: "Trạch tổng tôi cũng coi như là người mới vào nghề, anh muốn như thế nào có thể nói với tôi".
Mí mắt Trạch Hoắc Hàn giật giật, bình thường các cô gái khác đều ra sức lấy lòng, muốn leo lên giường cùng anh, chưa gặp qua trường hợp như Sương Kha bao giờ, thái độ lạnh lùng như cô muốn câu dẫn đàn ông sao không khiến người ta tăng xông là may rồi "Thay đổi thái độ của cô đi, đây là thái độ muốn cầu người khác sao".
"Tôi sẽ từ từ sửa đổi." Sương Kha hạ giọng cố cho mình bình thường nhất có thể "Chuyện tình nhân gì đó, anh có soạn hợp đồng không tôi muốn số nợ của Đường Khiên nợ anh chuyển thành ông ta nợ tôi".
"Không có soạn, tôi cảm thấy không cần thiết phải có bản hợp đồng kia, tôi với cô tự hiểu là được rồi, yên tâm Trạch Hoắc Hàn chưa bao giờ khiến phụ nữ phải thiệt thòi, còn số nợ cô nói được thôi mai tôi bảo thư ký chuyển lại". Xưa nay anh chưa từng muốn cùng một người phụ nữ nào ràng buộc cả, đến đi đều phụ thuộc vào anh.
Sương Kha nhìn anh ta thái độ như vương giả, nói như anh ta thì mọi điều khoản, hay thời gian đều do anh ta quyết định, vậy cô biết bao giờ mình mới không cần mang cái thân phận kia chứ.
"Yên tâm tôi không muốn cùng một người phụ nữ qua lại trong thời gian dài cả, nếu nửa tháng tôi hết hứng thú với cô, thì vẫn tính theo thỏa thuận ban đầu."
"Vậy theo như lời anh nói, quan hệ của chúng ta kết thúc hay không đều do anh quyết định, Trạch tổng tôi thích rõ ràng, nếu anh kết hôn rồi mà vẫn muốn tìm tôi thì sao?"
"Nếu tôi kết hôn, chúng ta sẽ chấm dứt, còn nếu quá 3 năm mà tôi vẫn còn muốn cùng cô vậy tôi sẽ cưới cô." Trạch Hoắc Hàn tin rằng đối với cô, cùng lắm 2 năm anh sẽ hết hứng thú, ngoài kia cả một rừng hoa sao anh có thể vì một cô gái mà bỏ qua những khóm hoa khác chứ.
"Được rồi." Sương Kha đồng ý với những gì anh ta nói, anh ta nói như vậy đồng nghĩa với việc trước 3 năm đó anh ta sẽ cùng cô chấm dứt quan hệ không rõ ràng kia, thời gian cũng không quá dài.
"Cô Sương cô nghỉ ngơi đi, khế ước của chúng ta hôm nay coi như bắt đầu, hôm khác gặp." Trạch Hoắc Hàn đứng dậy nhìn Sương Kha thở dài, lúc này anh thực sự không có cái cảm giác kia.
Sương Kha nhìn Trạch Hoắc Hàn rời đi, thật khác xa so với dự tính ban đầu của cô, người đàn ông này tâm tư thật khó đoán.