Bên cửa sổ hạt mưa nhỏ bay theo những cơn gió, đi lạc vào bên trong căn phòng ngập tràn hơi thở ám muội. Đôi nam nữ trên chiếc giường chật hẹp mải miết tìm kiếm hơi ấm từ đối phương, xung quanh bọn họ lúc này tất cả đều trở nên mờ nhạt.
Trạch Hoắc Hàn lâu ngày ăn chay đêm nay giống như chú cá trên sa mạc khô cằn bỗng nhiên được bơi ra biển lớn, hết lần này tới lần khác tham lam đòi hỏi không chịu buông tha cho người phụ nữ dưới thân mình.
Trên chiếc cổ mảnh mai trắng nõn những dấu hôn đỏ ửng chi chít nổi bật, Sương Kha cắn môi cố gắng không cho tiếng kêu xấu hổ phát ra, trong đầu cô lúc này cực kì hối hận, khi đã mềm lòng để con sói hoang dã này ở lại nhà mình đêm nay.
Người đàn ông này không phải vừa mới xuất viện sao, tối hôm qua đến đi lại còn khó khăn, mà lúc này lại dồi dào tinh lực tới vậy, suốt cả đêm hành hạ cô không biết mệt mỏi là gì.
Hai chân Sương Kha mỏi nhừ, chỉ muốn ngất đi luôn để đỡ phải chịu đựng dày vò này của Trạch Hoắc Hàn. Ngày mai cô còn phải đi làm, cứ cái đà này liệu sáng thức dậy cô còn có thể xuống giường được hay không?
"Hoắc Hàn dừng lại đi, em mệt quá." Sương Kha đưa tay vỗ lên bờ vai rắn chắc nhễ nhại mồ hôi của Trạch Hoắc Hàn, mong anh thương xót mà tha cho mình.
"Mấy tháng nay một mình anh cô đơn trên chiếc giường lạnh lẽo rất khổ sở, Sương Kha là em nợ anh." Trạch Hoắc Hàn trong bóng tối đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, hơi thở mang theo dục vọng hổn hển lên tiếng.
Nghe được những lời này, Sương Kha thật sự rất muốn khóc, chẳng lẽ anh ấy định đòi tất cả nợ lần với cô trong một đêm?
"Trạch Hoắc Hàn anh mà không dừng lại, ngày mai đừng tới đây nữa."
"Nốt lần này nữa thôi." Trạch Hoắc Hàn đưa tay lên dịu dàng vuốt lọn tóc ướt đẫm mồ hôi vương trên khuôn mặt Sương Kha, cúi đầu ở bên tai cô nỉ non.
Dù sao tương lai phía trước còn rất dài, bọn họ còn rất nhiều rất nhiều thời gian bên nhau, sau này bất kỳ chuyện gì xảy ra anh cũng không bao giờ để Sương Kha thêm một lần nào nữa trốn chạy khỏi vòng tay mình.
Sau khi tất cả những ân ái ngọt ngào qua đi, Trạch Hoắc Hàn ôm chặt Sương Kha vào lòng, trên môi nở nụ cười thỏa mãn, khẽ thì thầm:
"Ngủ ngon."
Tiếng thở nhè nhẹ hòa vào bóng đêm, khoảnh khắc hai trái tim cùng chung một nhịp đập, giống như một bản tình ngọt ngào.
Tại sao cứ phải chạy theo những thứ xa hoa hào nhoáng vô thực ở ngoài kia, mà làm tổn thương con tim của mình. Hạnh phúc đôi khi rất đơn giản, ngay kề trước mắt, một chữ duyên đâu dễ dàng mà có được, nhưng trong hàng vạn hàng tỉ người ngoài kia, người đến người đi đều hơn kém nhau ở một chữ phận.
Trạch Hoắc Hàn cảm thấy cuộc đời mình rất may mắn, gặp được Sương Kha ở khoảng thời gian vừa đủ để có thể tự tin chăm sóc, cho người phụ nữ mình yêu một cuộc sống tốt đẹp.
Sáng sớm Sương Kha tỉnh dậy trong tình trạng cả cơ thể đau nhức khó chịu, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt điển trai cùng nụ cười ấm áp của Trạch Hoắc Hàn. Cô đưa tay đặt lên phác họa từng đường nét trên gương mặt anh, ở bên anh lúc này cô mới nhận ra chính mình đã nhớ mong khoảnh khắc này đến nhường nào.
"Anh xin nghỉ làm cho em rồi, em ngủ thêm chút nữa đi." Trạch Hoắc Hàn cúi xuống đặt vào môi Sương Kha một nụ hôn.
Sương Kha lắc đầu, không xem giờ cô cũng đoán ra được, bây giờ ít nhất cũng phải gần tới giờ cơm trưa rồi, cô mà ngủ thêm sợ cái bụng này lại lên tiếng phản đối.
"Em đói quá." Giọng cô có chút làm nũng.
"Chờ anh một lát." Bộ dáng đáng yêu này của Sương Kha, như một dòng suối mát lạnh chạy vào tim Trạch Hoắc Hàn, làm anh nhìn tới thất thần, một lát sau mới nhớ ra việc mình cần làm, mới vội vàng bước xuống giường.
Sương Kha nghe tiếng bước chân xa dần, cả gương mặt ngập tràn trong niềm hạnh phúc. Mọi chuyện có lẽ không khó khăn như cô nghĩ, vì anh cô chấp nhận đương đầu với những sóng gió phía trước, một lần cố gắng hết mình sau này dù có ra sao cũng không hối hận.
Mùi thơm thức ăn lan tỏa khắp căn phòng, Sương Kha xoa xoa cái bụng bằng phẳng, rời giường đi ra ngoài.
Trạch Hoắc Hàn trên người mặc bộ đồ ở nhà thỏa mái xào nấu thức ăn, nhìn anh bận rộn vì mình, Sương Kha xúc động lại gần từ phía sau ôm lấy anh.
Trạch Hoắc Hàn nhìn bàn tay trên eo mình, khẽ cười: "Nhớ anh rồi à?"
"Sao anh biết chỗ em để."
Quần áo của anh ở nhà cô, sau khi hai người kết thúc cô đã mang hết những thứ thuộc về anh cất đi chỗ khác, thế mà Trạch Hoắc Hàn lại có thể tìm được, cô thắc mắc hỏi.
Trạch Hoắc Hàn nhoẻn miệng: "Đấy gọi là tâm tư tương thông đấy."
Sương Kha nghe xong chỉ biết nhăn mặt, cô buông tay khỏi Trạch eo Hoắc Hàn đi lại bàn ăn ngồi xuống, ở gần anh thêm lúc nữa, cô sợ tai mình không chịu đựng được những câu nói sến sẩm của anh.
Trạch Hoắc Hàn bê thức ăn đã chuẩn bị xong ra bàn, ánh mắt anh hiện lên tia khó nói, ngập ngừng một lúc mới lên tiếng: "Anh rất muốn dẫn em tới gặp một người, em đi cùng anh nhé!"
"Dạ." Sương Kha nhìn vào mắt anh gật đầu đồng ý, nghe anh nói hẳn người đó đối với anh rất quan trọng, hiện tại cô không có lý do gì để lùi bước cả, chỉ có không ngừng cố gắng sánh cùng bên anh.