Lại một tuần nữa trôi qua.Nhưng tuần này sẽ không biết sẽ đi về đâu khi lễ kết hôn của Lục Diệp Bằng và Dương Tiểu Vy lại sắp diễn ra vào cuối tuần này.
Cuối cùng Lục Diệp Bằng có thể ở bên cạnh Lam Lam mà không còn sợ cô sẽ phát hiện ra anh nữa.Giây phút đêm hôm đó cả hai lưu luyến nhau không rời, anh đã cũng tưởng tượng được cuộc sống sau này của hai người chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Một nhà ba người sẽ tạo ra một cuộc sống mà anh đã từng hằng mơ ước.
Buổi sáng, khi Lục Diệp Bằng vẫn còn nằm trên giường thì người nằm bên cạnh anh đã bỗng dưng biến mất.
Anh giựt mình ngồi dậy ngay lập tức. Đôi mắt nheo lại đảo quanh một vòng trong phòng.
Vẫn không thấy bóng dáng Lam Lam, trong lòng bất chợt lo lắng. Anh bước xuống giường lập tức đi tìm cô, ngay lúc anh dự định lên tiếng kêu cô thì cánh cửa phòng vệ sinh tự động mở ra.
Lam Lam xuất hiện trên tay vẫn còn cầm cây gậy dẫn đường.
Lục Diệp Bằng nhìn thấy cô, anh đứng bất động ra vài giây. Rồi sau đó, anh lại di chuyển bước chân rất nhanh chạy về phía cô, anh giang hai tay ra ôm chặt cô vào lòng. Giọng điệu nghẹn ngào có phần sợ hãi vang lên.
"Em đi đâu vậy? Sau này anh không cho phép, không có lệnh của anh, em không được thức trước anh nữa… Em nghe rõ không? "
Trong lòng anh đang sợ cô sẽ bỏ anh đi như lần trước. Buổi sáng hôm đó tỉnh dậy không thấy cô đâu mà chỉ còn thấy những tin tức tiêu cực về hai người. Anh như chết lặng vào phút giây ấy, anh không thể chịu nổi khi cô sẽ rời xa anh một lần nữa.
Thấy Lam Lam không lên tiếng, Lục Diệp Bằng có chút sợ hãi liền kéo cô ra, anh nhìn vào gương mặt cô hỏi nhanh.
"Em sao vậy…? Có nghe anh nói gì không? "
Lam Lam mím môi, suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời anh bằng một âm điệu đầy sự lưu luyến.
“Sau này chúng ta còn cơ hội nằm cạnh nhau nữa sao? Có lẽ chỉ vài ngày thôi, thói quen của anh sẽ thay đổi”.
Đôi lông mày của Lục Diệp Bằng lúc này nhíu chặt lại, ánh mắt chợt tối nhìn cô.
" Em nói vậy là có ý gì? "
Lam Lam buông anh ra, cô từ từ lần lần đi đến chiếc bàn trang điểm gần đó. Đôi mắt không nhìn thấy khiến cô hơi bất tiện tìm kiếm vật gì đó hộp tủ.
Lục Diệp Bằng hiếu kỳ cũng đi theo phía sau cô.
Một lúc sau, cuối cùng Lam Lam cũng tìm ra một chiếc hộp nhỏ.Cô khẽ xoay đầu lại gọi tên anh.
"Diệp Bằng! "
"Anh đây! " Lục Diệp Bằng rất nhanh liền lên tiếng.
“Anh hãy đưa tay ra”. Cô đề nghị.
Lục Diệp Bằng không hiểu cô đang định làm gì? Nhưng anh cũng rất nghe lời đưa tay ra cho cô.
Lam Lam từ từ nắm lấy tay anh, cô để chiếc hộp nhỏ vào tay anh,âm thanh nhỏ dần khẽ vang nhẹ.
“Đây là quà đám cưới, em tặng nó cho anh.Em đã từng làm hư sợi dây chuyền quan trọng của anh. Bây giờ xem như em tặng lại cho anh như là món quà cưới.Em…”
" Nói đủ chưa? "Lục Diệp Bằng lạnh lùng cắt ngang lời cô.
Giọng nói của anh khiến Lam Lam có chút lo lắng.
Lam Lam buông tay xuống, nét mặt đau lòng hiện lên trước gương mặt giá lạnh của anh.
Lục Diệp Bằng chau mày, đưa tay kéo mạnh chiếc eo nhỏ nhắn của cô về phía anh, nghiến răng nói.
"Có phải khối u trong đầu đã làm cho em mất đi nhận thức rồi không? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi! Anh và cô ta không hề có gì với nhau. Hành động của em ngày hôm nay có phải muốn chọc tức anh không? "
Khi anh vừa nghe câu nói của cô, trái tim anh chợt nhói lên. Anh đau lòng, thương xót cho người con gái này vô cùng. Đến bây giờ cô vẫn nghĩ người anh yêu là Dương Tiểu Vy sao?
Lam Lam đưa tay chạm vào khuôn mặt của anh. Cô biết anh đang giận,nên khẽ vuốt lông mày của anh cho giãn ra một chút.
"Anh đừng tức giận. Em chỉ là không thể đến được,nên bây giờ mới lấy ra tặng cho anh. Không lẽ món quà này không đáng giá với sợi dây chuyền trước đó sao? " Cô lờ đi, cố gắng làm như không hiểu những gì anh vừa mới nói.
“Không có cái nào đáng giá hết” Lục Diệp Bằng nghiêm mặt.
Ánh mắt anh lạnh đi,Lục Diệp Bằng ghì chặt cơ thể bé nhỏ của cô vào lòng.
"Vì thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh. Thì anh đang ôm trong lòng rồi …! " Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, buông ra một câu. “Anh không cưới cô ta, hôn lễ này sẽ bị hủy bỏ”
"Diệp Bằng! " Lam Lam cũng đưa tay lên ôm chặt lấy anh.
"Hửm… "
Nét mặt Lam Lam tràn đầy sự nghi hoặc. Cô khẽ ngửa cổ ra ngẩng đầu lên.
"Anh định làm gì? "
Cô có một linh cảm rất xấu sẽ xảy ra, cô không biết giờ đây trong đầu người đàn ông này đang toan tính chuyện gì? Những lời nói mập mờ của anh khiến cô luôn nghi ngờ. Có lẽ anh đang làm một chuyện gì đó rất lớp sẽ xảy ra trong thời gian sắp tới.
Hình ảnh cô ngẩng đầu lên lại làm cho Lục Diệp Bằng nhớ lại lúc cô rượt con mèo Bu Bu chạy vào phòng của anh vào ngày hôm đó. Lúc đó, người con gái này cũng đã biệt tích mấy ngày liền cũng khiến anh lo sốt vó lên. Rồi khi anh nhìn thấy cô, hai người trong bộ dạng như lúc này ôm lấy nhau. Cô ngẩng đầu lên, anh thì lại cúi đầu xuống. Hai đôi môi vì thế lại chạm vào nhau.
Nghĩ đến đó, Lục Diệp Bằng không nhịn được liền cúi đầu xuống tiếp tục hôn lên đôi môi của cô.
Lam Lam nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của anh. Thật tình cô không muốn chúc phúc cho anh. Cô muốn trù ẻo anh. Cô không muốn anh và cô ta được hạnh phúc.
Rất lâu sau, Lục Diệp Bằng vẫn giữ tư thế ôm lấy cô, nghiên đầu nhìn cô rất lâu. Rồi buông nhẹ ra một câu.
“Trả thù cho em”.
" Sao… Trả thù."Lam Lam hoàn toàn kinh hãi "Lục Diệp Bằng!!! Anh nói rõ ra cho em nghe, anh đang định làm gì? "
Lam Lam liên tục nóng lòng đặt câu hỏi với Lục Diệp Bằng. Cô sợ anh lại đang làm chuyện gì điên rồ gì nữa.
Lục Diệp Bằng nâng mặt cô lên, Lam Lam lúc này không nhìn thấy, nên cô không biết ánh mắt của Lục Diệp Bằng giờ đây đã trở sắc lạnh,thâm độc đến cỡ nào.
“Giờ anh không thích nói”.
" Cái gì? Này… Lục Diệp Bằng! "Lam Lam giận dữ hét lên.
Cái tên này lại giở chứng nữa rồi!
Lục Diệp Bằng cong môi, anh dùng ánh mắt sắc bén lườm liếc cô.
" Quà của em, anh sẽ nhận… Nhưng sợi dây chuyền này anh xem như là quà sinh nhật của em dành tặng cho anh".
Lam Lam nghe xong liền tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Sinh nhật…! Sắp tới sinh nhật của anh rồi sao? "
Lục Diệp Bằng nghe cô nói, bất đắc dĩ phải lắc đầu.
“Lam Lam! Xem như chúng ta huề nhau nhé! Anh đã không biết sinh nhật của em, thì em cũng giống như anh không biết ngày sinh nhật của anh”.
" Vậy anh sinh ngày mấy! "Lam Lam hỏi thẳng.
Lục Diệp Bằng nở một nụ cười thật tươi. Anh khẽ đáp.
"Anh sinh là ngày mười bốn tháng hai ".
" Hả… Là ngày tình nhân sao? "Cô có nghe lầm không vậy?
Lục Diệp Bằng nhướng mày, ôm chặt cô kéo vào vách tường,đôi môi anh khẽ mân mê vành tai cô thì thầm.
" Ngày đó rất đặc biệt giữa chúng ta nữa. Anh muốn em tặng anh một món quà thiết thực hơn".
"Chẳng phải em cho anh sợi dây chuyền rồi sao? " Lam Lam rụt cổ lại, tránh né sự âu yếm của anh.
“Không… Không được….Bao nhiêu sao mà đủ bà xã!!!”.Lục Diệp Bằng ăn vạ, anh cứ lấy đầu ngọ ngoạy trước ngực cô.
" Anh muốn có quà sinh nhật giống như hôm đó anh tặng em một đêm ngoài trời lãng mạng đó"Vừa nói, bàn tay anh lại nhịn không được luồn vào trong chiếc váy của cô tìm kiếm nơi mẫn cảm nhất của cô chăm chọc.
Nét mặt Lam Lam liền đỏ ửng lên. Lời nói và hành động của anh,cô còn gì làm lạ. Đêm hôm đó, có lẽ chính là những ký ức hạnh phúc nhất cuộc đời của cô. Vừa có anh và cả đứa con gái bé bỏng của hai người.
Khi Lục Diệp Bằng đang tiến thêm bước nữa thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Lam Lam giựt mình, kéo bàn tay anh ra. Lục Diệp Bằng cũng thôi không chọc ghẹo cô vợ của mình nữa. Ngày hôm nay anh cũng phải tham gia buổi đấu thầu rất quan trọng nữa.
Lam Lam đưa tay lên vuốt quần áo mình lại, nhưng cô không biết bộ dạng của cô đang như thế nào. Cô bù xu quá không? Lỡ như người bên ngoài thấy những hình ảnh cô như vậy, thì có liên tưởng đến chuyện hai người vừa định làm hay không?
Đúng là ở bên cạnh Lục Diệp Bằng cô như luôn có chiếc bom bên cạnh. Không biết khi nào sẽ bị anh làm cho liên lụy nữa.
Rất lâu sau, người mở cửa vào phòng hai người chính là An Nhiên.
Cô bé vừa nhìn thấy mẹ liền chạy thật nhanh vào ôm chầm lấy cô. Giọng nói ngập tràn sự nức nở.
“Mẹ ơi! Mẹ đừng đi, mẹ không được bỏ con lại một mình”
Lam Lam giựt mình, tâm trạng trở nên lo lắng, cô sờ vào đầu con gái rồi từ từ ngồi xuống.
“Con sao vậy? Mẹ có đi đâu đâu”.
An Nhiên vẫn khóc lớn lắc đầu mạnh.
" Có đó! Mẹ sẽ đi, mẹ đi rất xa… Con không cho mẹ đi đâu ".
An Nhiên càng nói càng làm cho Lam Lam trở nên căng thẳng.
" Sao mẹ lại đi khi con gái của mẹ vẫn còn ở đây chứ! "
Lần đầu tiên Lục Diệp Bằng mới thấy An Nhiên nhõng nhẽo với người lớn như vậy. Nhìn con gái khóc, trong lòng anh cũng đau xót đến chừng nào.
Anh ngồi xuống bên cạnh hai mẹ con, đưa tay vuốt nước mắt trên gương mặt An Nhiên, khẽ hỏi.
"Tại sao con lại nói mẹ đi? Con nhìn thấy gì sao? "
An Nhiên nghe vậy liền gật đầu. Bàn tay vẫn ôm lấy chặt lấy mẹ của mình. Nhưng ánh mắt thì lại nhìn về phía ba của mình nhẹ nhàng trả lời.
“Con nằm mơ thấy mẹ sẽ rời xa con. Mẹ đi một nơi rất xa, ở đó không có con. Mẹ không cho con đi theo”.
Cả hai người nghe xong chợt im lặng vài giây.
Lúc trước nếu như Lam Lam không bị bệnh, không bị mù thì cô sẽ nghĩ đây chỉ là câu chuyện cười của một đứa con nít. Nhưng giờ đây câu nói của An Nhiên lại khiến cho cô suy nghĩ rất nhiều.
Không những Lam Lam, mà Lục Diệp Bằng cũng đang dần trở nên lo sợ. Trái tim vô thức thắc lại đau đớn.
Giọng Lam Lam run run. Cô tìm bàn tay Lục Diệp Bằng rồi để lên trên đầu của An Nhiên khẽ nói.
"Nếu đúng như vậy! Anh thay em chăm sóc cho con, nuôi con bé lớn lên giùm em! "
Lục Diệp Bằng nghe xong, trái tim càng đau đớn hơn,anh nhanh chóng ôm cả mẹ và con vào lòng. Âm thanh đè nén vang lên.
“Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu… Bằng mọi giá anh sẽ tìm các bác sĩ giỏi nhất thế giới để chữa trị cho em, cho dù phải tốn bao nhiêu tiền anh cũng sẽ cứu sống em. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi bà xã, anh và con luôn chờ em”.
Lam Lam chợt rơi lệ.
Sợi dây chuyền lúc nãy thật ra là cô tặng cho anh làm vật kỉ niệm.Nếu thật sự cô không thể qua khỏi thì anh cũng xem như đó là món quà giá trị mà cô để lại cho anh.
An Nhiên lần này đã khóc lớn. Nhõng nhẽo ôm chặt Lam Lam.
"Mẹ ơi! Hôm nay con không đi học nữa,con sẽ ở nhà với mẹ nha! Con không muốn xa mẹ vào lúc này đâu”Cô bé đang có một linh cảm rất xấu sẽ xảy ra.
Lam Lam suy nghĩ, rồi khẽ lắc đầu cố gắng khuyên nhủ con gái.
" Hôm nay chẳng phải,con phải thi múa văn nghệ sao? Con nghĩ rồi ai sẽ thay con biểu diễn".
" Nhưng mẹ ơi! "
“Ngoan con gái! Mẹ sẽ ngồi bên ngoài đợi con ra” Trong lòng cô không muốn phải cho con gái bận tâm đến sức khỏe của mình.
Lam Lam khẽ nắm tay Lục Diệp Bằng, cùng anh khuyên bảo con gái. Lục Diệp Bằng lập tức nghe theo. Anh nhìn An Nhiên với ánh mắt ngập tràn yêu thương.
“An Nhiên! Mẹ sẽ không sao đâu, ba luôn ở bên cạnh mẹ mà!”
An Nhiên nghe vậy liền suy nghĩ giây lát. Cuối cùng cũng gật đầu, rồi đưa ngón tay út ra muốn móc nghéo tay của anh.
“Vậy ba phải hứa chăm sóc mẹ khi con không có ở nhà”.
Lục Diệp Bằng liền bắt cười. Anh chấp thuận theo yêu cầu của cô công chúa nhỏ này, đưa ngón tay ra.
Danh Sách Chương: