Hạt Tiêu sải bước trên đôi chân nhỏ của mình, dốc hết sức chạy lên núi rác.
Ông nội không thể chết được.
Hạt Tiêu đã trở lại rồi.
Nửa giờ sau cuối cùng cô bé cũng chạy đến dưới chân núi rác, cả người ông lão đã nhuộm đầy máu tươi.
Nhìn thấy Hạt Tiêu đến, cơ thể ông lão không ngừng run lên, liều mạng lắc đầu.
Sau đó ông ấy hét to: "Hạt Tiêu đừng qua đây, đừng..."
Người của Đổng Quận Ngôn đã nhanh chóng phát hiện ra cô bé còn mau hơn cả ông ấy, sau đó lao về phía cô bé.
Đôi chân nhỏ của Hạt Tiêu hoàn toàn không thể chạy thoát nổi những người đàn ông lực lưỡng này.
Không biết ông lão lấy sức lực từ đầu ra, cơ thể gầy gò của ông ấy bổ nhào về phía cô bé rồi ôm lấy Hạt Tiêu vào lòng.
"Ông nội, ông, ông không sao chứ?”
Hạt Tiêu cất tiếng hỏi mà giọng nói đã khản đặc.
Ông lão ôm chặt lấy cô bé rồi thở hổn hển: “Đứa trẻ ngốc, ngốc nghếch...con đến đây làm gì cơ chứ?
Hạt Tiêu nhìn vết thương trên người ông nội, không ngừng dùng bàn tay nhỏ bé của mình cố gắng cầm máu trên người ông lão.
"Ông ơi, ông đừng sợ! Bố sẽ nhanh chóng đến đây, bố sẽ bảo vệ chúng ta" "Ông nội ơi, ông nội ơi." "Ông ơi."
Nhưng Đổng Quân Ngôn lại không hề cho họ cơ hội, tự mình cầm lấy một ống thép bước tới.
"Đánh, đánh chết cho tao!"
“Bốp!
Tiếng bùm bụp không ngừng vang lên, tất cả đều là âm thanh của những ống thép đánh liên tiếp lên cơ thể gầy gò của ông lão.
"Còn không buông ra!"
"Còn muốn bảo vệ nó!"
"Vậy thì ông hãy xuống địa ngục đi!"
Trong cơn mưa bão, giọng nói giận dữ của Đổng Quân Ngôn xen lẫn với tiếng mưa, mà máu của ông lão đã nhuộm đầy bùn đất.
Cuối cùng ông cụ cũng không thể chống đỡ nổi nữa.
Ông ấy ôm chặt lấy Hạt Tiêu rồi dùng hết sức lực cuối cùng nói: "Hạt Tiêu, bố con rất yêu con. Sau này con nhất định phải sống cho tốt... ông nội cũng yêu con nữa”
Cô bé khó chịu đến mức trái tim như bị bóp nghẹt.
"Ông nội ơi, ông đừng chết, đừng có chết..."
"Aaa, ông nội!"
"Ai đến cứu ông nội cháu với!"
Tại thành phố Ninh Hạ, bên ngoài nhà họ Phương.
Chuông điện thoại của Phương Hy Văn vang lên.
Tiếng cười như ma quỷ của Đổng Quân Ngôn truyền đến từ trong điện thoại.
“Alo, xin chào, tôi là Phương Hy Văn” Cô cẩn thận nhận cuộc gọi.
Đổng Quân Ngôn vẫn chưa mở miệng, nhưng tiếng hét đầy thê lương của Hạt Tiêu đã vang lên trước.
"Ông nội, ông nội, ông đừng chết mà.. hu hu hu..”
Cả người Phương Hy Văn trong nháy mắt trở nên mềm nhũn.
Đổng Quân Ngôn đã đến núi Rác rồi.
Ông lão người đã bảo vệ họ năm năm kia hoàn toàn vô tội.
Sao ông ta lại ra tay với ông ấy chứ?
"Đổng gia, Đổng gia.. nếu như ông có bất cứ điều kiện gì thì cứ nói với tôi, đừng làm khó xử họ, cứ nhằm về phía tôi." Phương Hy Văn cuống cuồng lên tiếng.
Khóe miệng Đồng Quân Ngôn nở nụ cười: "Phương Hy Văn, lão già kia đã bị chúng tôi đánh chết rồi. Tôi cho các người thời gian và đảm bảo rằng sẽ không để con gái cô chết cho đến trước khi trời sáng... nhưng tôi sẽ tra tấn nó, tra tấn con bé từng chút một”
Cả người Phương Hy Văn như thể bị rút cạn sức lực, suýt chút nữa thì ngất đi.
Đổng Quân Ngôn đến trả thù cho Đổng Anh Duy.
Cô đang định trả lời thì ông ta đã cúp điện thoại.
Không hề có bất cứ cơ hội để trao đổi nào cả.
Trận chiến lớn vừa chạm vào đã nổ!
Trần Hạo Hiên nhìn Phương Hy Văn nhận điện thoại, sau đó mới hỏi: “Hy Văn, có chuyện gì vậy?”
Nước mắt cô tuôn rơi như mưa rồi khẽ hét lên: “Trần Hạo Hiên, tất cả đều là chuyện tốt do
anh gây ra! Anh có biết rốt cuộc bố của Đông Anh Duy là ai không? A! Bây giờ thì tốt rồi, Đổng Quận Ngôn đã tìm đến núi rác! Anh đã hại chết ân nhân của chúng tôi! Anh còn muốn hại chết tôi và Hạt Tiêu!"
Trong lúc kêu gào khóc lóc, Phương Hy Văn cào mạnh những vết sẹo trên người.
Năm năm qua những vết thương đó vẫn chưa hề phai mờ.
Trong năm năm ấy cô đều chịu đựng vượt qua.
Nhưng một người phụ nữ chân yếu tay mềm như cô, làm sao có thể chống lại Ma vương của thế giới ngầm như Đổng Quân Ngôn chứ.
Cô chỉ có thể cùng chết với Hạt Tiêu mà thôi.
Trần Hạo Hiên nhìn Phương Hy Văn mà vô cùng đau lòng, anh mở miệng đảm bảo: "Hy Văn, đừng lo lắng... tôi sẽ giải quyết chuyện của con gái, dưới bầu trời này không ai có thể làm tổn thương đến hai người."
Trong đôi mắt cô lúc này dường như hiện lên một tia sáng yếu ớt.
Cô bắt lấy cánh tay của Trần Hạo Hiên rồi nói: "Đúng rồi, Hạo Hiên... anh có thể cầu xin Hạ Cơ Uyển, bây giờ cô ta có địa vị rất cao ở Ninh Hạ, nếu như cô ta đứng ra xin Đổng Quân Ngôn thì có lẽ vẫn còn một cơ hội xoay chuyển”
Hạ Cơ Uyển là người phụ nữ mà Phương Hy Văn hận nhất, làm sao cô lại không biết lòng dạ độc ác của cô ta chứ.
Cô biết những chuyện xảy ra trước đây đều là do một tay người bạn tốt Hạ Cơ Uyển này của mình gây ra.
Nhưng vì con gái, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Cho dù có phải thừa nhận trong hôn lễ, hay chịu đựng miệng lưỡi mắng chửi của người đời trên lưng.
“Cho dù cô ta muốn tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra lúc trước, tôi đều đồng ý, hãy nhờ cô ta giúp tôi đi mà”
Cả người Trần Hạo Hiên run lên, linh hồn như thể bị người đập mạnh.
Nhờ vả Hạ Cơ Uyển sao?
Không thể nào.
Anh càng không cần.
Một người phụ nữ như Hạ Cơ Uyển còn chưa đủ tư cách để anh phải nhờ vả.
Trần Hạo Hiên lắc đầu nói: “Không cần phải nhờ ai, tôi có thể tự mình giải quyết”
Phương Hy Văn nhìn vào ánh mắt lạnh nhạt của anh, rồi thở dài cười nói: “Ha ha... Sao anh sẽ đi cầu xin cô ta vì tội chứ? Anh không đi thì tôi tự mình đi.”
Sau đó cô chậm chạp rời khỏi, hoàn toàn không nghe Trần Hạo Hiện giải thích.
Anh cũng không định giải thích, chuyện cứu con gái vô cùng cấp bách, không thể chậm trễ.
Đúng lúc này Hồng Thanh Vũ cũng vội vàng chạy tới.
“Trần gia, tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Bố của Đông Anh Duy là Đổng Quân Ngôn. Thể lực của ông ta trải rộng khắp thành phố Ninh Hạ. Ông ta cũng là người đứng đầu tổ chức Hắc Ảnh Đàm của thế giới ngầm trước kia. Bây giờ tổ chức đó đang được xây dựng lại, cho nên có rất nhiều người đã đổ về Ninh Hạ”
Trần Hạo Hiên nắm chặt tay thành quyền: “Có bao nhiêu người?”
Hồng Thanh Vũ tính toán sơ qua: “Riêng người nhà họ Đồng đã lên đến ngàn người. Tổ chức Hắc Ảnh Đàm được xây dựng lại, số lượng chưa thể nắm rõ”.
Trần Hạo Hiên siết chặt nắm tay tạo nên những tiếng 'rắc, rắc.
Dám bắt con gái của anh,
Đổng Quận Ngôn đang chạm vào điều cấm kỵ.
Cho dù lên tới hàng nghìn người hay hàng chục nghìn người đi chăng nữa, anh cũng không hề sợ hãi.
Giọng nói của Trần Hạo Hiên hét lên như sẩm: “Thắp sáng Phong hỏa!”
Cơ thể của Hồng Thanh Vũ đột ngột run khi nghe thấy lời này.
Anh ta vội vàng quỳ xuống: “Trần gia, anh không thể thắp Phong hỏa được! Một khi Phong hỏa được châm lên, sẽ gọi tới tất cả người của Thiên Đao...”
Trần Hạo Hiên không chút do dự nói: “Thắp!”
Hồng Thanh Vũ không dám cãi lệnh.
Anh ta lấy điện thoại ra rồi gọi cho chiến bộ.
“Trần gia hạ lệnh thắp sáng Phong hỏa đài ở Ninh Hạ!”
Những người trong Chiến bộ đều vô cùng bàng hoàng khi nhận được tin tức này.
Tay họ đang run.
Ninh Hạ là khu vực trung tâm, Phong hỏa đài ở đây đã không được sử dụng trong suốt một thế kỷ.
Chẳng lẽ chuẩn bị xảy ra chuyện lớn?
Những người trong Chiến bộ không dám trái lệnh, thắp sáng Phong hỏa đài.
Khắp Ninh Hạ khói lửa bốc lên xung quanh, ánh lửa ngập trời, màn đêm bỗng sáng rực như ban ngày.
Dưới Phong hỏa đài, tất cả cảnh sát bảo vệ thành phố Ninh Hạ đều giật mình thức giấc.
“Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tất cả mọi người chuẩn bị!”
“Thông báo cho mọi người, tất cả hành động”
Chiến bộ của Ninh Hạ đã có những thay đổi nghiêng trời lật đất.
Dòng máu nóng đang sôi trào.
Đêm dài gầm thét.
Cơn thịnh nộ của vương giả âm thầm trào dâng.
Một thảm họa sắp xảy ra.