Dưới núi Rác toàn là mảnh thuỷ tinh, định, bê tông.
Hết lần này đến lần khác, cứa vào người của Đông Anh Duy.
Cơn đau khiển Đông Anh Duy phát điện, hai mắt đỏ ngầu, toàn là tơ máu.
Không biết qua bao lâu thì Đông Anh Duy mới tỉnh lại.
Điều đầu tiên anh ta thấy là Trần Hạo Hiện đang bôi thuốc cho mình.
“Anh tỉnh rồi à? Đúng lúc lắm!”
Trần Hạo Hiên thu lại chai thuốc đỏ trong tay, anh là Trần Thái Cực, bác sĩ số một thế giới, có khả năng đi ngược lại với trời.
Anh không muốn anh ta chết. Anh muốn anh ta phải tận hưởng tất cả đau khổ của thế giới này!
Trần Hạo Hiên lôi Đông Anh Duy tới cần trục trên núi rác lần nữa.
Âm!
Lại một tiếng vang lớn, cả người Đông Anh Duy sắp ngã quỵ.
Ý thức của anh ta dần tan rã.
Tiếp theo lại bôi thuốc.
Thuốc phát huy hiệu quả cực nhanh, Đông Anh Duy không kịp tuyệt vọng.
Sau vô số lần, thần kinh của Đông Anh Duy đã ở bên bờ vực sụp đổ.
Cuối cùng, anh ta nhân lúc còn chút ý thức, van xin Trần Hạo Hiên: “Trần gia, tha, tha cho tôi đi... Xin anh, chỉ cần anh tha cho tôi, chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh”
Gương mặt Trần Hạo Hiên không thay đổi, ma quỷ mà cũng muốn bàn điều kiện với mình ư?
Anh chỉ lạnh lùng hỏi: “Anh từng tha cho con gái tôi chưa? Nếu tôi không quay lại, anh có nghĩ tới chuyện tha cho Phương Hy Văn không?”
Đông Anh Duy dùng chút sức lực cuối cùng nói: “Nếu anh không muốn tha cho tôi, vậy xin anh giết tôi để có được không? Xin anh, tôi thật sự không chịu nổi sự giày vò này đầu, như vậy còn khó chịu hơn cả chết nữa!”
Muốn chết?
Đâu có dễ vậy!
Trần Hạo Hiên lấy điện thoại gọi cho Hồng Thanh Vũ.
“Hồng Thanh Vũ, bây giờ tới núi Rác, tôi có một nhiệm vụ quan trọng giao cho cậu!”
Hồng Thanh Vũ nghe tin thì vội chạy đến, nhìn thấy một vũng máu trên núi Rác, Hồng Thanh Vũ vô cùng sửng sốt.
“Kéo anh ta lên rồi đẩy xuống đó cho tôi!”
“Không được dừng, đẩy liên tục!”
Liên tục, liên tục ...
Nỗi đau vô tận này chắc chắn không thể ngừng được.
Mãi tới khi dưới đất tạo thành hình cái hổ.
Anh muốn để tên xấu xa này biết cái gì mới gọi là tuyệt vọng thật sự.
Hồng Thanh Vũ cắn răng, anh ta chưa từng thấy vua của Thiên Đạo lại phẫn nộ như vậy!
Cả thành phố Ninh Hạ nhất định phải hứng chịu một trận tai ương rồi.
Nhưng chuyện mà anh ta không ngờ tới lại xảy ra rồi!
Trần Hạo Hiên giận dữ nói, chấn động trời đất.
Hồng Thanh Vũ, lập tức gửi tin về, nói cho mọi người biết tôi muốn huy bỏ tiệc ăn mừng, đổi thành tổ chức ở thành phố Ninh Hạ! Nói với họ, con gái tôi bị đẩy từ trên cao xuống, xém chút là ngã chết!”
Hồng Thanh Vũ run lẩy bẩy.
Tiệc mừng công của Thiên Đạo có ý nghĩa gì?
Trần Hạo Hiên là người đầu tiên có bia đá ở Bắc Giới.
Vô số người vì muốn gặp mặt anh mà có thể bất chấp mọi hậu quả.
Thiên thần nổi giận, Bát Hoang gặp nạn.
Tin này được gửi đi, không chỉ làm cho toàn thành phố Ninh Hạ chấn động mà còn làm rung chuyển toàn bộ Bắc Giới và thế giới.
Anh ở ngoài Bắc Giới, không màng sống chết, rong ruổi sa trường, chiến sĩ Long Hoa có nạn, anh lại ở xa, bảy ngày không ăn không uống đi tới đó.
Anh vì bảo vệ đất nước này, trải qua biết bao lần sống chết nhưng lại chưa bao giờ oán thán. nửa lời.
Mà lúc này, con gái anh lại bị tên này ngược đãi.
Thế giới này, không công bằng!
Thế giới này, cần phải chịu cơn thịnh nộ của anh.
Hồng Thanh Vũ gật đầu, gửi tin này đi.
Tin được gửi đi khắp Bắc Giới.
Cả trong và ngoài thành phố đều nhận được tin.
Bắc Giới Thiên Đạo là người kinh ngạc đầu tiên: “Thái Cực Hoàng Bào Trần Thái Cực, triệu tập chúng ta chuẩn bị tiệc mừng công tại thành phố Ninh Hạ”.
Trần Thái Cực là tên của Trần Hạo Hiên ở Bắc Giới. Anh khoác bộ Thái Cực Hoàng Bào lên
người, dù là diêm vương thấy anh cũng phải nhường đường.
Diêm vương muốn người chết canh ba, anh dám giữ người tới canh năm.
Dược Vương Điện cũng nhận được tin, nhiều bác sĩ từ từ xuống núi: “Trần Thái Cực không huỷ bỏ tiệc mừng công mà là chuyển sang tổ chức ở thành phố Ninh Hạ”
Tổ chức sát thủ nước ngoài - sát thủ Đồ Long, cũng nhận được tin ngay lập tức: “Trần Thái Cực rời khỏi Bắc Giới, đến thành phố Ninh Hạ!”
Nhiều tổ chức lính đánh thuế và thế giới ngầm, cũng như đại lão các giới từ từ lên đường.
“Đã tìm thấy hình của Hạt Tiêu, là một đứa trẻ đáng yêu, đám người xấu xa kia lại có thể làm ra chuyện này”.
“Mau tới thành phố Ninh Hạ, đây có lẽ là thời cơ tốt nhất xin Trần Thái Cực khám bệnh”
“Ông cụ nhà chúng ta được cứu rồi, Trần Thái Cực xuất hiện tại thành phố Ninh Hạ”
“Lần này người tới thành phố Ninh Hạ chắc sẽ đông như mưa phùn. Trần Thái Cực đã huỷ tiệc mừng công. Hôm nay lại tổ chức ở thành phố Ninh Hạ, chắc chắn có nguyên nhân khác. Mọi người nhanh chóng điều tra rõ, Trần Thái Cực rốt cuộc có kẻ thù nào, đã xảy ra chuyện gì. Một khi Trần Thái Cực cần thì chúng ta cần phải lập tức ra tay”
“Hạt Tiêu đừng sợ, chú Lý Chiến Vương, chú Định, chú Chư Cát đang chạy tới thành phố Ninh Hạ”
“Hạt Tiêu đừng sợ, dì Giang nhà giàu nhất, dì Hoa Hồng là sát thủ quốc tế đang tới thành phố Ninh Hạ”
“Hạt Tiêu, con phải kiên trì nha!”
Nhiều người đều biết rõ, Trần Thái Cực là người trong tình cảm đến mức nào.
Có thể nhận được cơ hội chữa bệnh của Trần Thái Cực thì cũng tương đương với việc tăng thêm tuổi thọ vậy.
Đáng tiếc là mãi cho tới giờ, Trần Thái Cực chỉ ở Bắc Giới, trước giờ không ra khỏi núi.
Đồng thời, ngay cả nội bộ Tỉnh Tâm Hợp cùng kinh ngạc.
“Trần Thái Cực sao đột nhiên lại về thành phố Ninh Hạ?”
Sở Thần Nhạc là Tây Vương lại đập bàn tại hội trường ở Tỉnh Tâm Hợp.
“Không biết, anh ta huỷ tiệc mừng công ở Bắc Giới, đột nhiên tổ chức tại thành phố Ninh Hạ.”
Nam Vương cũng trách móc: “Càn quấy, bây giờ nhiều người đổ về thành phố Ninh Hạ, số lượng vẫn đang tăng lên, vé máy bay đến thành phố Ninh Hạ lại càng khó tìm, giao thông ở thành phố lân cận cũng bắt đầu tắc nghẽn!”
“Mau chóng điều tra, rốt cuộc Trần Thái Cực đang làm gì?
Tin tức nhanh chóng được truyền đến.
“Đã tra ra rồi. Lúc Trần Thái Cực ở thành phố Ninh Hạ có tên là Trần Hạo Hiên. Vì một lần ngoài ý muốn, anh ta và một người phụ nữ tên là Phương Hy Văn đã sinh một đứa trẻ. Năm năm nay, anh ta luôn không biết người phụ nữ mình làm hại ban đầu là Phương Hy Văn. Hôm nay là lần đầu tiên Trần Thái Cực gặp con gái yêu dấu của mình.”
“Nhưng con gái của anh ta bị người ta đẩy xuống, xém chút là chết”
Toàn bộ phòng họp im lặng một lúc, yên lặng đến đáng sợ ...