Thậm chí có người còn cười ngã lăn ra đất.
“Ha ha? Phương Hy Văn mà đòi làm nữ hoàng ư? Cả thành phố Ninh Hạ có ai không biết cô ả là đồ đàn bà không biết xấu hổ đâu”
“Cả thành phố Ninh Hạ này, ai chẳng biết Hạ Cơ Uyển mới chân chính là nữ hoàng cao quý”.
“Cả thành phố Ninh Hạ này, kiếm đâu ra người có thể khiến Hạ Cơ Uyển trả giá đắt cơ chứ?”
Phương Hy Văn thật sự không nghe nổi bọn họ khích bác thêm nữa, cô kéo Trần Hạo Hiên ra ngoài cửa trốn tránh.
Đúng là cô và Hạ Cơ Uyển cách biệt một trời một vực.
Toàn bộ tin tức về Hạ Cơ Uyển ở Ninh Hạ này đều là ca ngợi. Nữ doanh nhân thành đạt, dùng một phương thuốc lập tức có thể thay đổi cuộc sống của phụ nữ toàn thế giới...
Mà chỉ cần là tin liên quan đến Phương Hy Văn đều khiến người ta chửi rủa, nhục mạ, người sau dùng từ quá đáng hơn người trước.
Cô thậm chí không dám ra cửa thì lấy gì để so với Hạ Cơ Uyển.
Mà toàn bộ những chuyện này đều bắt nguồn từ việc năm năm trước cô bị chú rể của Hạ Cơ Uyển cưỡng hiếp ngay trong đám cưới.
Trần Hạo Hiên không dịch một li, Phương Hy Văn tức giận nói: “Còn không ngại bề mặt sao?”
Sau đó Phương Hy Văn và Trần Hạo Hiên chật vật rời khỏi nhà họ Phương trong tiếng cười nhạo của đám người.
Ra đến cửa cô mới buông tay anh ra.
Đây là lần đầu Trần Hạo Hiên nắm tay cô, cảm giác thật khó diễn tả.
Anh nhìn Phương Hy Văn bằng ánh mắt nồng nàn tình cảm, định lên tiếng giải thích: “Phương Hy Văn, chuyện năm năm trước..”
Cô đưa mắt nhìn thẳng anh, lạnh lùng trào phúng: “Trần Hạo Hiên, anh tới nhà họ Phương để xem trò cười sao, xem đủ chưa?”
Anh đang định giải thích rằng không phải mình đến xem trò cười, Phương Hy Văn bỗng lấy di động ra nhìn, gương mặt tái nhợt đi.
Trên di động, một tin tức đang xôn xao cả thành phố Ninh Hạ, thông tin cực kỳ bùng nổ.
Đông Anh Duy đã chết.
Bị người ta ném từ trên núi Rác xuống, lặp đi lặp lại, sống sờ sờ bị hành hạ đến chết.
Tay Phương Hy Văn run lên.
Cô có thể đoán được ai làm chuyện này.
“Anh đẩy Đồng Anh Duy xuống ư?”.
Ánh mắt Phương Hy Văn không giấu nổi sự sợ hãi.
Cô không thể tưởng tượng được Đổng Quận Ngôn sẽ trả thù như thế nào.
Trần Hạo Hiên gật đầu như không có chuyện gì xảy ra: “Đáng đời anh ta!”
Phương Hy Văn tức giận dậm chân.
Cô không nhịn được giơ tay tát một cái lên mặt Trần Hạo Hiên, hét to: “Anh làm như thế không phải giúp mẹ con tôi mà là muốn hại chết chúng tôi!”
Từ nay về sau, chẳng còn chỗ nào trong thành phố Ninh Hạ to lớn này dùng được cô nữa.
Trần Hạo Hiên ghé sát Phương Hy Văn, ôm lấy cô từ sau lưng.
“Yên tâm, dù trời sập xuống cũng có tôi đỡ cho em”
Phương Hy Văn sao có thể yên tâm, cô trực tiếp chạy đến bệnh viện quân khu.
Cho dù nhà họ Đổng định làm gì thì cô cũng phải bảo vệ con gái của mình.
Sau khi nói chuyện với Hạ Cơ Uyển, Đổng Quân Ngôn cực kỳ đắc chí. Ông ta cảm thấy mình nhận được một vụ làm ăn hời.
Chỉ cần giúp Hạ Cơ Uyển xử lý một người đàn ông thì cô ta sẽ giao toàn bộ nghiệp vụ ở thành phố Ninh Hạ cho ông ta.
Nhà họ Đổng ông ta đúng là có đủ thế lực ở thế giới ngầm, nhưng giờ Đổng Quân Ngôn đang muốn dần tẩy trắng thế lực của mình.
Cơ hội lần này vô cùng tốt.
Sau khi cúp máy, Đổng Quân Ngôn chợt cau mày.
Hôm nay con trai ông ta vẫn chưa về nhà à?
Ông ta ngẩng đầu nhìn người hầu nhà họ Đồng đứng xung quanh, nghiêm túc hỏi: “Đổng Anh Duy đầu, nó vẫn chưa về sao? Không phải nói đi tìm Phương Hy Văn à, nó sẽ không giết chết người ta chứ?”
Người hầu nhà họ Đổng gật đầu nói: “Có thể là giết chết thật, bình thường cậu chủ ra tay luôn không để ý nặng nhẹ. Nhưng loại đàn bà không biết xấu hổ đó, bị người nhốt lồng heo thả xuống nước như cô ta, chết thì chết thôi.”
Đổng Quận Ngôn cũng cảm thấy như thế.
Ông ta đang định đứng dậy thì chợt có một người xông vào. Là lái xe của Đông Anh Duy.
Lúc này, lái xe sợ đến tê dại cả da đầu, toàn thân ướt sũng mồ hôi.
Ông ta quỳ phịch xuống đất, dập đầu liên tục.
“Ông chủ, ông chủ... Cậu chủ, cậu ấy... Cậu ấy...”
Đổng Quân Ngôn không coi ra gì: “Giúp nó xử lý cho sạch sẽ, tìm một chỗ chôn hai mẹ con
kia là được.”
Ông ta cho rằng Phương Hy Văn đã chết.
Nhưng lái xe của Đổng Quận Ngôn sợ đái ra quần rồi, lắc đầu liên tục.
“Không phải... Là cậu chủ... Cậu ấy bị người ta đẩy từ cần trục xuống! Ngã xuống dưới xong lại cứu khỏi, cứu chữa xong lại đẩy xuống, mười lần, năm mươi lần. Hơn trăm lần! Cậu chủ... chết rồi.”
Mắt Đổng Quân Ngôn co rụt lại, toàn thân run lên.
Con trai ông ta bị người ta đẩy ngã từ cần trục xuống ư?
“Ai làm?”
Đổng Quân Ngôn tức giận hét to.
Lái xe cúi gằm mặt xuống, sợ bị ông ta giết chết nên vội nói: “Dạ, là bố của con bé Hạt Tiêu kia”.
Mắt Đổng Quân Ngôn long lên sòng sọc, cơ thể loạng choạng.
Trong khoảnh khắc, tóc ông ta như bạc đi, trong đôi mắt giận dữ tràn ngập tơ máu, điên cuồng đập nát bàn ghế xung quanh.
Chén trà rơi xuống đất, mảnh vỡ văng khắp nơi.
Đổng Quận Ngôn phát tiết xong, quay đầu dữ tợn hét lên: “Điều động toàn bộ người nhà họ Đổng, tìm bằng được thằng đó cho tôi! Tôi phải bằm xác nó thành nghìn mảnh!”
Hơn một nghìn người nhà họ Đổng mặc tẩy trang đen có in chữ "Đổng" sau lưng rào rạt xuất động.
Cả nghìn người thế tới hung mãnh như mây đen che trên bầu trời thành phố này, kín không kẽ hở, bao trùm cả thành phố.
Đổng Quân Ngôn còn cảm thấy không đủ, ông ta lấy điện thoại ra bấm gọi cho mấy dãy số đã lâu chưa liên lạc.
Ông ta gọi cho người từng đứng đầu thế giới ngầm Hà Bảo, thành viên của Hắc Ảnh Đàm.
“Em hai đấy à, lâu rồi không gặp, anh vốn không định gọi cho mọi người trước khi Hắc Ảnh. Đàm của chúng ta tái xuất. Nhưng hôm nay con trai anh bị người chơi chết rồi! Anh cần các cậu ngay bây giờ”.
Tại Tỉnh Hà Bảo, thành phố Giang Châu, Răng Nanh vừa nhận cuộc gọi này bèn siết chặt nắm tay.
Răng Nanh là người đứng đầu sàn đấm bốc ngầm ở thành phố Giang Châu, là nắm đấm đen tàn nhẫn khét tiếng.
Trong thế giới ngầm, cái tên Răng Nanh này cũng đủ khiến người vừa nghe đã sợ vỡ mật.
Lúc nhận được điện thoại, Răng Nanh đang đứng trên sàn đấu, đeo đai vàng của mình trên người.
Ánh mắt ông ta như muốn ăn thịt người.