Trên người anh toàn là gỉ sắt từ cánh cửa.
“Anh là ai vậy?”
Một tên bác sĩ trong đó quay đầu hỏi.
Một cái “bốc” vang lên.
Trần Hạo Hiên không hề do dự mà tát thẳng lên mặt anh ta.
“Tại sao không cứu con bé?”
Trần Hạo Hiên thấp giọng rống lên, giọng nói vang vọng khắp bệnh viện,
Bác sĩ chau mày, rõ ràng là nhận ra Trần Hạo Hiên, anh ta nói: “Anh ... anh không phải là chồng chưa cưới của tổng giám đốc Hạ của tập đoàn Vạn Nam sao?”
“Khặc khặc, sao vậy, đứa trẻ này là con của anh hả?"
“Chẳng trách cô bé vẫn luôn bị gọi là com hoàng, thì ra là không có ai lo”
Đôi mắt Trần Hạo Hiên như muốn phun lửa, túm khuy măng sét của anh ta.
Nâng anh ta lên không trung như gà con vậy.
Ầm!
Một tiếng động lớn ném người xuống đất vang lên, Trần Hạo Hiện cơ bản không thèm giải thích.
Anh nhanh chóng đi tới cứu Hạt Tiêu.
Mấy tên đàn ông này đều không đáng sống!
Trần Hạo Hiên tung nắm đấm ra, hét lên với Hồng Thanh Vũ bên cạnh: “Hồng Thanh Vũ, phong toả bệnh viện! Tôi phải cứu con gái mình! Ngoài ra, mấy người này... đều đáng chết!”
Hồng Thanh Vũ thấy Hạt Tiêu máu me đầy người thì đau lòng không thôi, tay anh ta siết chặt thành nắm đấm.
“Tôi hiểu rồi!”.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
Trần Hạo Hiên lao tới ôm lấy Hạt Tiêu và nói: “Đừng sợ, bố tới rồi! Hạt Tiêu ngoan, bổ nhất định sẽ cứu con”
Tay của Trần Hạo Hiện run rẩy lấy ra một hộp châm bạc.
Mười bảy cái xương đều bị gãy, trên người còn vô số mảnh thủy tinh, có dấu vết bị người ta đánh.
Ở ngoài, anh là thần y Trần Thái Cực, hành y cứu thế, cho dù là trời có sụp xuống thì anh cũng sẽ không hoảng sợ.
Nhưng lúc này anh lại sợ hãi.
Anh sợ chỉ có một chút sai sót sẽ không cứu được con gái mình.
Anh sợ độ sâu của mũi kim không ổn định sẽ làm con gái anh đau.
Châm bạc vừa rút ra, mây đen trên bầu trời run lên từng mảng.
Người mà Trần Hạo Hiên muốn cứu, ngay cả diêm vương cũng không dám cản!
Năm năm trước, Trần Hạo Hiên quả thật là chồng chưa cưới của Hạ Cơ Uyển.
Năm năm nay, anh cũng luôn cho là người phụ nữ tối hôm đó bị hại là Hạ Cơ Uyển. Vì bù đắp sự áy náy trong lòng mình, anh đành để lại đơn thuốc quý báu nhất lại thành phố Ninh Hạ.
Mà người phụ nữ Hạ Cơ Uyển này, thủ đoạn độc ác.
Cô ta không chỉ giả mang thai, còn lừa mình tới Bắc Giới.
Đáng nói là trong năm năm nay, cô ta làm đủ mọi cách để ép chết Phương Hy Văn, người mà anh thật sự xâm hại.
Cô ta có sự huy hoàng của tập đoàn Vạn Nam mang lại, vậy mà vẫn không buông tha cho người phụ nữ số khổ sống trong bụi bặm ấy.
Cuối cùng, nửa tiếng sau Trần Hạo Hiên cũng thi châm xong.
Anh lau mồ hôi, nhẹ nhàng xoa trán Hạt Tiêu.
Không hổ là con gái của mình, cả quá trình cũng không kêu đau tiếng nào.
Hạt Tiêu từ từ mở mắt, nhìn thấy bố thì rơi nước mắt.
“Bố, thật sự là bố sao?”
Trần Hạo Hiên vội vàng gật đầu, sợ Hạt Tiêu không nghe thấy: “Là bố, bố đã về rồi! Đừng sợ, bố sẽ chữa lành cho con, bố sẽ bảo vệ hai mẹ con con. Bổ hứa..”.
Đột nhiên, ánh mắt của Trần Hạo Hiên nhìn vào bàn tay nhỏ bé đang siết chặt của Hạt Tiêu.
Giây đầu tiên Hạt Tiêu mở mắt thì đã đưa bàn tay nhỏ bé cho Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên nhẹ nhàng mở bàn tay nhỏ bé ra, bên trong là bức hoạ nhăn nhúm.
Khi mở ra xem, cả người anh run lẩy bẩy.
Trên bức hoạ có ba người.
Bố, mẹ, Hạt Tiêu.
Nhìn bức tranh cả nhà ba người hạnh phúc, nhưng anh lại không có mặt.
Trần Hạo Hiên nghẹn ngào hỏi: “Con học ở nhà trẻ hả?”
Hạt Tiêu lắc đầu rồi nói: “Là mẹ dạy con. Hạt Tiêu không đi nhà trẻ”
Thời gian năm năm, Thiên Đạo giết địch vô số, cứu vô số người, vang danh thiên hạ, khiến bao nhiêu kẻ địch ngoài thành mất hồn mất vía.
Là người có võ công cao nhất của Thiên Đạo mà con gái anh lại bị ức hiếp như vậy.
Bên ngoài bệnh viện đen.
Đám binh sĩ của Thiên Đạo đã đi tới, nghe tiếng gầm giận dữ của Trần Hạo Hiên, mọi người bên ngoài đều nghiêm chỉnh đứng phắt dậy, chỉ nghe tiếng bước đi nghiêm, vang rền như sấm dưới núi Rác!