Lục Ngạn cũng chẳng phải người thích hóng hớt chuyện tình cảm của người khác nên nhanh chóng kéo lại lí trí, nở một nụ cười xã giao.
"Khẩu vị của Nghị Đình Quân thật khiến người ta khâm phục, xem ra cô Hà quả không tầm thường!"
"Quá khen!" Nghị Đình Quân dửng dưng.
Huỳnh Thanh Hà liếc nhìn Lục Ngạn nụ cười cô gượng gạo, méo mó. Cô lại liếc nhìn Trần Di, gương mặt của cô ta u ám, sắt khí tỏa ra từ người cô ta khiến Huỳnh Thanh bất giác rùng mình.
Tối nay Lục Ngạn mặc bộ vest màu xanh nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, tóc được vuốt gọn gàng ra sau. Lục Ngạn đang dựa người vào bức tường trắng xóa ở đấy, nhìn cặp đôi tình tứ đó mà khoé môi giật giật.
"Hai người… cứ tự nhiên, tôi cũng nên đi tìm thú vui của mình rồi!"
Lục Ngạn nhấp một ngụm rượu, anh nói câu đấy xong liền rời đi.
Lục Ngạn đi rồi, nhưng Trần Di không phục, cô ta nào cho phép nữ nhân đến gần Nghị Đình Quân? Huỳnh Thanh Hà bị Trần Di chiếu tướng đến nỗi người cô như muốn nổ tung.
"Cô ta có gì tốt chứ? Người thì gầy gò ốm yếu, chẳng có chỗ nào ưa nhìn cả. Quân thích con cái kiểu đó sao?"
Dựa vào tính cố chấp và độ ghen tuông của Trần tiểu thư, chắc chắn cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Hùynh Thanh Hà. Vậy là ngày tháng tươi đẹp còn chưa thấy đâu, Hùynh Thanh Hà đã tự mình chuốc thêm họa vào thân nữa rồi.
Trần Di kế bên bất giác bật cười, cô ta nhìn nhìn ly rượu trên tay mình, lắc nhẹ. Tiếp đến, cô ta tiến lên trước mặt Nghị Đình Quân, giọng ngọt lịm, nũng nịu: "Quân anh đừng có mới nới cũ như thế chứ? Em sẽ rất ghen tị với cô ta đấy."
"Vậy sao?" Nghị Định Quân ghét bỏ.
Huỳnh Thanh Hà nghe giọng nói không bỉ ấy của Nghị Đình Quân thôi mà đã cảm thấy ngán ngẩm. Thật không hiểu người đàn ông này có chỗ nào tốt mà ai cũng muốn bám theo.2049285_2_25,60Huỳnh Thanh Hà nghĩ xấu người ta không chớp mắt, nhưng cô lại quên rằng, bản thân cũng đang lên một kế hoạch để chinh phục trái tim của người đàn ông ấy.
Trần Đi vẫn mãi không chịu rời Nghị Đình Quân nửa bước, cô đưa ly rượu trên tay cho anh, nói: "Quân, vậy em có thể kính anh một ly?"
Huỳnh Thanh Hà nhanh trí đứng ra che chắn cho Nghị Đình Quân, cô nở một nụ cười lấy lệ.
"Tửu lượng của anh ấy không tốt lắm, chuyện công việc vẫn còn chưa bàn bạc xong, tôi… tôi uống thay anh ấy được chứ?"
Ánh mắt Trần Di sắc bén liếc nhìn Huỳnh Thanh Hà như muốn xuyên chết cô tới nơi, nhưng cô đâu để tâm, ngó lơ ánh mắt ấy, cô đưa tay ra định lấy ly rượu đáng ghét trên tay Trần Di kia thì Trần Di lại né tay của Huỳnh Thanh Hà, cười như không cười với cô.
Cô ta lại quay sang Nghị Đình Quân, giọng và người đều uốn éo chẳng khác nào con giun đất.
"Quân như vậy sao được chứ, người ta cất công chuẩn bị ly rượu đặc biệt này chỉ để cho anh thôi đấy!"
"Đặc biệt?" Huỳnh Thanh Hà cau mày, cảm thấy như có chút không đúng.
Trần Di thoáng khựng lại, nhưng rồi lại mỉm cười nói nói: "Ở, là đặc biệt chuẩn bị cho anh ấy đấy. Vậy nên Cô Hà có thể từng tranh giành với Quân nữa không?"
Huỳnh Thanh Hà tận đáy lòng cảm thấy kinh tởm và khinh thường người phụ nữ chẳng khác gì hồ ly tinh này, cô còn không hiểu cô ta muốn nói gì hay sao. Bằng trí thông minh và độ suy diễn của Huỳnh Thanh Hà, ý cô ta muốn nói chính là, đừng tranh giành đàn ông với tôi nữa có được không?
Cô mới không thèm tranh giành đàn ông với cô ta.
Tuy vậy Huỳnh Thanh Hà nghĩ một đằng làm một nẻo, cô giả bộ thích thú và tò mò: "Nếu đã đặc biệt đến như vậy, tôi cũng muốn uống thử!"
"Không được!"
"Tại sao chứ? Tôi là người phụ nữ của anh ấy, có chuyện gì lại không thể?" Huỳnh Thành Hà mạnh miệng.
Trần Di tức giận, cũng bàng hoàng: "Cô vừa nói cái gì cơ?"
Huỳnh Thanh Hà bĩu môi, huých vào tay nghị Đình Quân: "Tiêu chuẩn chọn tình nhân của anh kém thật đấy, anh xem, khoảng cách gần như vậy mà cô ta cũng không nghe thấy rõ lời em vừa nói, chậc chậc!"
Nghị Đình Quân sầm mặt lại, nửa đen nửa trắng. Huỳnh Thanh Hà dám nói mắt nhìn người của anh có vấn đề? Tuy Trần Di không phải tình nhân của anh, nhưng bị người khác nói vậy, huống hồ anh còn là một con người luôn kiêu ngạo, sao mà chịu nổi cơ chứ.
Sắc mặt của Trần Di càng đáng sợ hơn, cô ta tưởng chừng như muốn nuốt chửng lấy Huỳnh Thanh Hà tới nơi.
Tuy vậy, Trần Di không mấy để tâm, mà câu khiến cô ta phẫn nộ nhất lại chính là câu Huỳnh Thanh Hà nói trước đó. Huỳnh Thanh Hà và Nghị Đình Quân thật sự đang hẹn hò? Đó là điều mà Trần Di muốn biết nhất lúc này.
Trần Di hỏi: "Quân, lời cô ta nói là thật sao? Chỉ cần anh không thừa nhận, em sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Nghị Đình Quân chẳng nói chẳng rằng, vươn tay ra cầm lấy ly rượu trên tay Trần Di.
"Cô ta muốn uống đến như vậy thì cứ để cô ấy uống đi, dù sao tôi cũng sẽ chẳng bao giờ uống đồ của người khác, nhất là của cô."
Bất ngờ bị anh đổ rượu trực tiếp vào miệng, Huỳnh Thanh Hà không uống cũng không xong, cô nhắm chặt mắt lại, uống ừng ực hết nửa ly. Lúc này Nghị Đình Quân mới buông ra, Huỳnh Thanh Hà ho khù khụ, đỏ mặt tía tai.
Trần Di siết chặt gấu áo, tay run run, tức đến phát khóc, giậm chân sau đó đành giận dỗi bỏ đi.
Nghị Đình Quân cười khẩy: "Xem ra cô cũng không đến nỗi quá vô dụng."
Huỳnh Thanh Hà ưỡn ngực: "Ai nói tôi vô dụng? Đúng rồi, Nghị tổng nhớ thăng lượng đấy nhé!"
Nghị Đình Quân rõ ràng đang rất khó chịu, anh tiện tay đưa ly rượu trên tay lên miệng, tu một ngụm hết sạch. Huỳnh Thanh Hà trố mắt: "Cái… cái đó tôi uống rồi…"
Cô vừa nói vừa nhìn chiếc ly bằng thủy tinh trống không trên tay anh. Không phải khi nãy còn nói không uống đồ của người khác hay sao? Còn nữa, cái này cô cũng đã uống qua rồi!
"Mẹ kiếp!" Nghị Đình Quân chửi thề một câu.
Huỳnh Thanh Hà nhận thấy hỏa khí từ người Nghị Đình Quân bốc lên ngùn ngụt như muốn thiêu cháy đối phương tới nơi. Theo phản xạ, cô lùi ra sau hai bước.
"Hình như cô Hà khi nãy nói mắt nhìn người của tôi có vấn đề?"
Cô trợn mắt, có cần phải nhỏ nhen vậy không? Cũng tính toán chi li quá rồi. Còn không phải cô đang giúp anh đuổi người đấy sao?
Huỳnh Thanh Hà đổ mồ hôi lạnh, Nghị Đình Quân thì mặt mày u ám: "Tôi cho cô nói lại câu kia lần nữa đấy!"
"Tôi là đang giúp anh đuổi người đấy Nghị tổng. Sao? Đuổi được cô ta rồi cũng muốn đuổi luôn tôi phải không? Tôi nói có hơi quá, nhưng cũng vì thế mà cô ta mới buông tha cho anh đấy thôi!"
Huỳnh Thanh Hà vô cùng bất mãn, cô thẹn quá hóa giận, cả gan lớn tiếng với anh chốn đông người. Bao ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi hướng vào cô, bởi ai cũng biết Nghị tổng Nghị Đình Quân nào dễ đắc tội.
Đây cũng chẳng phải lần đầu Huỳnh Thanh Hà cãi lại anh, chỉ cần lý do ấy có lý, cô sẽ chẳng bao giờ để bản thân phải chịu uất ức hay thiệt thòi.
Nghị Đình Quân hừ lạnh một tiếng. Huỳnh Thanh Hà cãi xong mới hoàn hồn, nhắm chặt mắt chờ đợi cơn thịnh nộ đến từ Nghị tổng, song cũng chẳng có động tĩnh gì hơn, lục này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Huỳnh Thanh Hà ngồi xuống, nhưng chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn với uống nữa.
Cô cảm thấy cơ thể mình có chút khác thường, nhiệt độ như nóng dần lên, cảm giác đầu óc mụ mị, lâng lâng, bứt rứt khó chịu. Huỳnh Thanh Hà chưa từng trải qua cái cảm giác kì quái này, cư nhiên không biết rốt cuộc mình đang xảy ra chuyện gì.