Nghị Đình Quân đang nhìn người con gái trong hình, mắt khẽ nheo lại. Trên tay cô ấy đeo một chiếc vòng, anh chăm chú nhìn chiếc vòng đó, căn bản chẳng nghe Vương Mặc Tiêu nói gì.
Sau lần bị ám sát, Nghị Đình Quân quay lại nơi đó một lần nữa, tình cờ nhặt được một chiếc vòng tay cạnh chỗ anh nằm lúc ấy. Chiếc vòng đeo tay đính những hạt cườm màu tím nhàn nhạt rất đẹp, còn có một hình trái tim, trong đấy khắc ảnh của một cô gái rất xinh đẹp có đôi phần giống Huỳnh Thanh Hà.
Bất chợt trong đầu Nghị Đình Quân lại hiện lên hình bóng của Huỳnh Thanh Hà lúc ấy. Trong đôi mắt cô chỉ có sự kinh tởm và sợ hãi. Cô lạnh lùng bỏ đi thật vội, chỉ mong cách thật xa thật xa anh. Nghĩ đến đây, đáy mắt Nghị Đình Quân sắc lạnh, u ám, anh cảm thấy rất không thích người con gái này. Nhưng mà… Thật là cô đã quay lại cứu anh sao?
"Quân?" Vương Mặc Tiêu đập vai Nghị Đình Quân khi thấy anh không trả lời mình mà cứ nhìn hình của Huỳnh Thanh Hà trên máy tính mãi. Nghị Đình Quân được Vương Mặc Tiêu kéo trở về hiện thực, chau mày nhìn Vương Mặc Tiêu. Truyện Mỹ Thực
"Chuyện gì?"
Vương Mặc Tiêu tức giận: "Nãy giờ tôi nói anh không nghe gì hết sao?"
Nghị Đình Quân nhíu chân mày, có chút mất kiên nhẫn: "Nói lại."
"Vụ tai nạn hôm trước, anh nghĩ sao?" Vương Mặc Tiêu không cau có hay vòng vo mà vào thẳng luôn vấn đề.
"Hồ Mặc Sương, chắc chắn là hắn." Ánh mắt Nghị Đình Quân lạnh lẽo.
Vương Mặc Tiêu tức giận đấm mạnh vào thành ghế, buột miệng chửi thề: "Shit, muốn thì cứ nhằm vào tôi đây này. Không đúng, không phải họ luôn gây khó dễ với anh sao, sao bây giờ mục tiêu lại là cô Hà?"
Nghị Đình Quân thản nhiên trả lời: "Còn không phải cô ta cứ bám riết lấy tôi đấy sao."
"Anh bám người không rời thì đúng hơn ấy." Vương Mặc Tiêu bĩu môi.
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi!" Nghị Đình Quân coi đó là điều đương nhiên, thản nhiên tuyên bố với thiên hạ. Vương Mặc Tiêu há hốc mồm sửng sốt, Huỳnh Thanh Hà được đặt chân vào căn biệt thự này đã khiến anh nể phục lắm rồi. Hai người có thể đang yêu, khả năng này anh cũng đã nghĩ đến. Tuy nhiên Nghị Đình Quân trực tiếp thừa nhận Huỳnh Thanh Hà là người phụ nữ của hắn, kể cả ông trời cũng khó tin.
Thật ra, sau lần sự cố xảy ra ở bữa tiệc khi hai người công tác ở nước ngoài đó, Nghị Đình Quân lạnh nhạt với Huỳnh Thanh Hà là vậy, nhưng không thể nói không chút dao động khi chạm vào cơ thể cô. Con dã thú trong người anh đã bị cô thức tỉnh, nhiều lúc anh còn có những suy nghĩ vớ vẩn về cô và anh của sau này.
Khóe môi Nghị Đình Quân khẽ cong nhẹ, anh đứng dậy, bỏ tay vào túi quần thong thả bước ra ngoài. Đuôi mắt Vương Mặc Tiêu ẩn hiện ý cười, nói: "Quân, đừng nói anh thích cô gái này thật nhé?"
"Thích hay không sau này sẽ rõ." Anh cất tiếng lạnh lùng bá đạo.
Trước mặt, bức tường cứng nhắc lạnh lẽo bỗng tách làm đôi, mở ra một lối đi ra ngoài, hai thân ảnh cao lớn bước ra khỏi mật thất. Vương Mặc Tiêu nhận được nhiệm vụ mới nên phải nhanh chóng quay về.
Nghị Đình Quân về phòng, kéo ngăn kéo gỗ nhỏ dưới góc bàn cạnh đầu giường lấy ra một chiếc vòng tay nhỏ, giống y hệt cái Huỳnh Thanh Hà đeo trong màn hình vi tính khi nãy. Anh cầm lấy nó rồi đi ra đến phòng Huỳnh Thanh Hà nhưng không thấy người nên đành quay về.
Anh vừa đi vừa vân vê hình trái tim nho nhỏ trên chiếc vòng. Bỗng thấy một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc thấp thoáng dưới vườn hoa sau nhà. Anh khẽ nhếch mép, đi thẳng đến chiếc bàn tròn cách đó khá gần và ngồi xuống dõi theo cô gái xinh đẹp kiều diễm kia đến ngây ngốc.
Huỳnh Thanh Hà mải hái hoa bắt bướm chẳng quan tâm trời đất, đến lúc ngờ ngợ cảm thấy giống như bị theo dõi thì mới ngơ ngác nhìn quanh tìm kiếm.
Ánh nắng ấm áp đắp xuống, đùa nghịch với những đóa hoa lung linh sắc màu. Thân ảnh ai kia đang chăm chú nhìn về phía này, thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ như hoa đang tươi cười nâng niu từng đóa Thạch thảo tím.
Có thể là hoa mắt, cô nhìn thấy khóe môi kẻ lạnh lùng đó như đang cười.
Anh ta vậy mà cũng biết cười? Huỳnh Thanh Hà cảm thấy thật khó tin. Vẫn là gương mặt điển trai không tì vết đầy mị hoặc ấy, anh ta tuy đáng ghét, nhưng khi lại gần vẫn không tránh khỏi đỏ mặt.
Tia nắng hắt lên gương mặt của Nghị Đình Quân. Mặt anh có chút gầy, nhưng da lại rất trắng, người anh cũng hơi gầy, nhưng lại rất săn chắc. Một cơn gió đi qua, cánh hoa đào xinh đẹp bay theo gió, nhẹ nhàng đậu trên chóp mũi anh. Huỳnh Thanh Hà bật cười, từ tốn đi về phía anh.
"Quân, anh ra đây làm gì thế? Bạn của anh đi rồi sao?" Huỳnh Thanh Hà nhỏ nhẹ hỏi.
"Đi rồi!" Anh nói, mắt cứ dán vào cổ tay nhỏ bé của cô.
Huỳnh Thanh Hà nhìn theo ánh mắt của Nghị Đình Quân sau đó cũng dừng lại trên cánh tay trắng nõn của mình, cô khó hiểu hỏi anh: "Tay em có vấn đề gì sao?"
Anh không trả lời, yết hầu khẽ chuyển động. Lòng bàn tay to lớn của anh nắm trọn chiếc vòng nhỏ, ngón tay cái xoa xoa lên những hạt cườm. Huỳnh Thanh Hà bỗng cứng đờ người, vật nhỏ đó...rất giống đồ của cô…
Huỳnh Thanh Hà: "..."
Nghị Đình Quân chẳng buồn nhìn Huỳnh Thanh Hà, anh đưa chiếc vòng ra trước mặt tò mò ngắm nghía, rõ ràng là đang cố tình muốn thu hút sự chú ý của cô. Đúng là Huỳnh Thanh Hà đã bị vật nhỏ đó thu hút, nó thật sự rất giống chiếc vòng của cô. Hình trái tim nhỏ trên chiếc vòng cũng có hình một cô gái, nhưng do khoảng cách nên cô không nhìn rõ hình ảnh nhỏ đó.
Huỳnh Thanh Hà ngập ngừng nói: "Có… Có thể…"
"Hửm?" Nghị Đình Quân nhướng mày khiến Huỳnh Thanh Hà im bặt. Anh thấy thế thì rũ mi mắt nhìn chằm chằm chiếc vòng, "Cô có cảm thấy nó rất quen mắt?"
"Quả thật rất giống một chiếc vòng em đã đánh mất." Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Có thể cho em xem một lát không?"
"Lại đây." Anh vẫy tay. Huỳnh Thanh Hà ngoan ngoãn lại gần anh, thấy anh đưa vòng tay đó ra, cô cầm lấy sau đó thì nghẹn họng, chiếc vòng này đúng là của cô.
"Tại sao cái vòng này lại ở chỗ anh vậy? Trước khi đánh rơi nó em và anh chưa từng gặp nhau."
"Thật sự là chưa từng gặp?" Nghị Đình Quân cao giọng hỏi.
Huỳnh Thanh Hà chột dạ, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: "Chưa từng!"
Nghe vậy nụ cười trên môi anh lạnh đi mấy phần, đôi mắt phượng u tối sâu thẳm toát lên sự chết chóc khiến người kế bên sởn gai góc. Anh nhìn thẳng vào mắt cô lạnh lùng nói: "Cô thử nói lại một lần nữa xem!"
Huỳnh Thanh Hà ngậm miệng, cắn chặt môi dưới. Cô cũng đâu phải quá ngu ngốc, với tình thế như lúc này có đánh chết cô cũng sẽ không hé răng nói thêm lời nào nữa. Đang định tìm lý do đối phó nhưng lại nghe thấy anh thở dài, cô ngước mắt nhìn anh đầy mụ mị, vẫn không hiểu tại sao anh lại thở dài.
"Quân, anh sao thế?" Huỳnh Thanh Hà ngốc nghếch hỏi.
Nghị Đình Quân không nói không rằng kéo cô ngồi vào lòng mình, đưa tay lên sờ sờ tấm vải trắng buộc trên trán cô. Giọng anh bỗng dịu dàng đến lạ: "Còn đau lắm không?"
Hành động đột ngột của anh khiến cô phát hoảng, suýt thì hét toáng lên. Tay anh vốn chẳng quen nhẹ nhàng nên đụng trúng miệng vết thương khiến cô la oai oái.
Anh ngơ ngác, sau đó lo lắng: "Xin lỗi. Đau lắm sao?"
Hai con mắt to tròn của Huỳnh Thanh Hà ngân ngấn nước mắt, cô ủy khuất gật đầu: "Đau, anh đừng sờ nữa."
Nghị Đình Quân chau mày, song lại vỗ về: "Vài ngày nữa là khỏi thôi, gắng chịu đi."
Ngữ khí của anh khá ôn hòa, khác hẳn với những lần nói chuyện với cô trước đây. Cô được sủng mà ôm lòng lo sợ. Tuy nhiên cô vẫn chẳng bị lời ngon ngọt ấy làm động lòng mà quên việc chính.
"Anh cho em xin lại chiếc vòng tay này nhé. Đồ vật nhỏ này rất quan trọng với em."
Giọng nói nhẹ như gió lại rất dịu dàng của Huỳnh Thanh Hà khiến anh chấn động. Khóe môi Nghị Đình Quân giật giật, nhưng chợt sắc mặt anh tối sầm, thô bạo cướp lấy vòng từ tay cô lại.
"Rất quan trọng? Là ai đã tặng nó cho em?"
Huỳnh Thanh Hà sững sờ trước phản ứng của anh, sau đó thì cười cười: "Anh đoán xem."
Chẳng hiểu tại sao người Nghị Đình Quân liền hừng hực sát khí, anh đứng phắt dậy bỏ đi. Huỳnh Thanh Hà tay nhanh hơn não kéo mạnh anh lại, nhướng chân đặt lên đôi môi mỏng lành lạnh của anh một nụ hôn.
Người Nghị Đình Quân đột nhiên cứng đờ, cơ thể như căng ra. Khóe miệng Huỳnh Thanh Hà khẽ nhếch lên, không ngờ đến nước này mà anh vẫn không đẩy cô ra. Bàn tay nhỏ của cô đã ôm trọn chiếc vòng vào lòng bàn tay. Rời bờ môi ấy, cô cười khanh khách.
"Là chị gái em tặng, cảm ơn anh." Cảm ơn anh vì đã để em lấy lại được chiếc vòng tay một cách dễ dàng.
Đến khi Nghị Đình Quân định thần lại, bóng dáng nhỏ nhắn nào đó đã lao đi mất. Đôi chân nhỏ kia không nghe lời, vấp phải đá khiến thân hình bé nhỏ mất thăng bằng sắp ngã. Anh nhìn theo hướng cô vừa khuất, tay sờ sờ bờ môi mềm, cổ họng bỗng bật lên một nụ khe khẽ.