Huỳnh Thanh Hà tắm rửa xong, chọn trong tủ đồ chiếc áo váy mỏng trễ vai. Nhìn chiếc cổ trắng nõn nà trong gương, Huỳnh Thanh Hà bất giác lại nhớ đến những dấu hôn kinh tởm từng xuất hiện trên đó. Dù thế nào đi nữa, cô cũng đã không còn trong sạch nữa rồi. Cô ý thức được mình đã làm nên một việc vô cùng tệ hại, là cô có lỗi với Vũ Vĩnh Thiên.
Trên đường đi đến bệnh viện, Huỳnh Thanh Hà cảm thấy bồn chồn lo lắng. Có lẽ là giác quan thứ 6 của phụ nữ, trực giác cô mách bảo rằng, sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.
Tuy lúc này đã là 5 giờ chiều, cái nắng không còn gay gắt như lúc ban trưa nữa, nhưng hai lòng bàn tay của Huỳnh Thanh Hà lại thẫm đẫm mồ hôi lạnh.
Chiều tối, những bệnh nhân được người chăm sóc đưa đi dạo chơi trong khuôn viên. Có những ông lão tóc bạc phơ, mặt mày nhợt nhạt, tuổi đã già mà lại phải chịu những căn bệnh hiểm nghèo, nghĩ đến đây, lòng cô lại quặn thắt. Phải rồi, người mà cô yêu thương nhất cũng đang phải đấu tranh với căn bệnh chết tiệt kia…
Tiếng giày cao gót kêu lộc cộc trên sàn nhà. Huỳnh Thanh Hà nhẹ nhàng mở cửa. Cánh cửa mở ra, mùi thuốc và cả mùi khử trùng bên trong phòng xộc vào mũi khiến cô bất giác nhíu mày.
Vũ Vĩnh Thiên đang nằm ngủ bất động trên chiếc giường bệnh trắng phau. Huỳnh Thanh Hà nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, ngồi xuống, nắm lấy bàn tay lành lạnh kia.
Bị chặm vào người, Vũ Vĩnh Thiên đang mơ màng bất giác động chân mày. Anh từ từ mở mắt, lờ mờ nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Huỳnh Thanh Hà.
"Thanh Hà?"
Huỳnh Thanh Hà thấy anh tỉnh rồi thì nhoẻn miệng cười: "Thiên, là em."
Ánh mắt của Vũ Vĩnh Thiên có chút khác lạ khiến Huỳnh Thanh Hà ngơ ngác. Chẳng lẽ trong thời gian cô không ở đây đã xảy ra chuyện gì rồi chăng? Phải, đúng là đã xảy ra chuyện thật rồi, thậm chí còn quá sức tưởng tượng của cô.
"Có chuyện gì sao, Thiên?"2049293_2_25,60Mới đây cô vẫn còn cảm nhận được sự mừng rỡ khi anh thấy cô, vậy mà bây giờ cô lại cảm thấy ánh mắt đó lạ lùng xa cách. Vũ Vĩnh Thiên nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, Huỳnh Thanh Hà Ngỡ ngàng trước hành động của Vũ Vĩnh Thiên.
"Thiên…"
Cô đang định hỏi tại sao anh lại có thái độ như vậy thì vài tấm ảnh từ trên đầu giường rơi xuống sàn nhà, bay tung tóe. Tổng cộng có tất cả ba tấm, một tấm rơi xuống dưới gầm giường, một tấm úp xuống trên sàn nhà, tấm còn lại thì phơi bày ngay trước mặt, đập thẳng vào mắt Huỳnh Thanh Hà.
Nhìn tấm ảnh đang nằm ngay ngắn dưới đất, Huỳnh Thanh Hà như đông đá. Cô bằng hoàng, cúi xuống nhặt tấm ảnh kia lên. Thần trí loạn xạ, cuống quít, tay cô run rẩy cầm tấm ảnh. Cô vội vàng nhặt lên hai tấm còn lại.
Sở dĩ Huỳnh Thanh Hà có phản ứng mạnh mẽ đến như vậy là vì, cô gái trên tấm ảnh đó và Huỳnh Thanh Hà trông giống nhau đến lạ, chẳng khác nào hai giọt nước vậy.
"Đây… Đây là…"
Vũ Vĩnh Thiên quay mặt đi nơi khác, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt kia.
Ba tấm hình Huỳnh Thanh Hà đang cầm trên tay là hai thân ảnh trần truồng, đang quấn quýt lấy nhau. Tuy phần thân dưới đã được làm khảm, chỉnh sửa, xóa đi cẩn thận, nhưng gương hai mặt kia phần rõ rành rành.
Chỉ cần lướt qua có thể nhận ra ngay, người trên ảnh nếu không phải Huỳnh Thanh Hà thì cũng là em song sinh cùng trứng, nhưng Huỳnh Thanh Hà nào có chị hay em song sinh?
Cô gái đó với Huỳnh Thanh Hà đúng là giống nhau đến chói mắt. Nhưng người đàn ông và cả căn phòng lạ lẫm đó, Huỳnh thanh Hà có nhìn cả vạn lần cũng không biết người đàn ông đó, rốt cuộc là ai, và căn phòng lạ rốt cuộc là ở đâu. Không! Người này chắc chắn không phải là cô.
"Thiên, sao anh lại mấy tấm ảnh này? Là ai đã đưa nó cho anh vậy?"
Vũ Vĩnh Thiên không trả lời. Đáp lại Huỳnh Thanh Hà chỉ là tiếng kêu tích tắc của chiếc đồng hồ đeo tay. Chiếc đồng hồ này, chính là chiếc mà cô đã mua ở nước ngoài, chiếc còn lại cô vẫn luôn đem theo bên mình, định sẽ tặng nó cho Vũ Vĩnh Thiên. Nhưng trong tình cảnhpp này, cô đâu còn bận tâm đến chuyện quà cáp gì nữa.
Nhận thấy sự hờ hững của anh, Huỳnh Thanh Hà cụp mắt, cắn nhẹ môi, dưới im lặng hồi lâu.
Lát sau, Huỳnh Thanh Hà ngước mắt lên, đúng lúc Vũ Vĩnh Thiên đang nhìn cô, hai mắt chạm nhau. Hốc mắt Huỳnh Thanh Hà đo đỏ trông thật đáng thương. Dù gì cũng không thể lừa dối anh, Huỳnh Thanh Hà hạ quyết tâm, quyết định nói ra sự thật.
"Thiên… Em xin lỗi. Quả thật là em đã qua lại với người đàn ông khác, nhưng đó là chuyện ngoài ý muốn…"
Vũ Vĩnh Thiên thoáng sững sờ. Huỳnh Thanh Hà cúi gằm mặt, cô không đủ can đảm nhìn xem thái độ anh lúc này thế nào.
Cô nói tiếp: "Trong đợt đi công tác này, em bị người ta chuốc thuốc, trong lúc hỗn loạn đã xảy ra chuyện… Em cũng không còn cách nào khác. Thiên, em không muốn lừa dối anh, nhưng người trong hình ảnh này… Không phải là em, người đàn ông này em càng không biết là ai. Anh… Tin tưởng em chứ? Mọi chuyện đều là ngoài ý muốn… Em cũng không muốn như vậy… Nhưng…"
"Người đàn ông trong hình này cô không quen? Vậy người cô đã ngủ cùng là người quen của cô?"
"Là… Là Nghị tổng" Cô cắn chặt môi.
Vũ Vĩnh Thiên lạnh lùng, ngay cả cách xưng hô cũng trở nên xa cách. Huỳnh Thanh Hà đưa tay ra, định nắm lấy bàn tay anh nhưng lại bị anh né tránh. Cổ họng cô nghẹn đắng, cô không ngờ mình sẽ có ngày rơi vào tình thế này.
Có phải anh rất kinh tởm cô không? Có phải anh đang cảm thấy cô là đã phản bội anh không? Anh có nghĩ cô là loại đàn bà hư hỏng như cái tên Nghị Đình Quân kia từng nói. Cô không muốn anh nghĩ rằng, vì anh bị bệnh mà cô đã nhẫn tâm đâm anh một nhát sau lưng. Cô thật sự không muốn anh hiểu lầm mình. Nhưng vậy thì đã sao chứ, đã là lúc nào rồi, cô cũng đã ngủ với người đàn ông khác rồi, có thể thay đổi được hiện thực này sao?
Ngồi dựa vào thành giường, Vũ Vĩnh Thiên cụp mắt, anh không muốn nhìn thấy người phụ nữ này nữa.
"Huỳnh Thanh Hà, cô còn nhớ tôi đã nói gì không?"
Huỳnh Thanh Hà gật gật đầu.
"Nhớ, đương nhiên là em nhớ…"
"Nhưng giờ cô đã không còn quá quan trọng với tôi nữa. Cô biết rồi đấy, tôi chỉ cần một cô gái còn trinh!" Vũ Vĩnh Thiên không tiếc lời nói những câu mỉa mai, gân xanh trên trán anh nổi lên, mồ hôi đổ xuống.
Huỳnh Thanh Hà chết sững, lời anh nói như sét đánh ngang tai. Cô cầm lấy tay anh thật chặt, bờ vai run lên, trong lòng nỗi sợ hãi bao chùm. Cô cuống cuồng cả lên, lắp bắp, nói năng lộn xộn. Mãi mới nói được thành lời.
"Thiên, anh đừng… Đừng như vậy mà, đừng bỏ em. Em biết anh không thích những người con gái đã bị vấy bẩn… Em… Em không cần anh phải yêu em, bệnh… Bệnh của anh… Xin anh… Cho em ở bên cạnh, chăm sóc cho anh được không? Em không cần gì cả. Thật đấy, chỉ cần cho em cơ hội được chăm sóc anh thôi là đủ rồi. Có được không?"
Vũ Vĩnh Thiên không thể chịu nổi nữa, anh dứt khoát buông một câu: "Cô đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Còn bệnh của tôi… Ha, tôi sắp được chưa khỏi rồi, không cần cô phải bận tâm. Tốt nhất biến đi càng xa càng tốt!"
"Thiên, anh nhẫn tâm vậy sao?"
Hai hàng nước mắt Huỳnh Thanh Hà lan dài trên má. Họ yêu nhau bốn năm đại học, nhưng chưa lần nào Vũ Vĩnh Thiên nặng lời với cô. Trong trí nhớ của cô, Huỳnh Thanh Hà, Vũ Vĩnh Thiên luôn là mẫu người lí tưởng nhất. Nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Anh, khác xưa rồi. Đều tại cô mà mọi chuyện mới trở nên như vậy, Huỳnh Thanh Hà không thể tha thứ cho bản thân.
Cánh cửa phòng lại mở, một cô bác sĩ bước vào. Cô ta nhìn Huỳnh Thanh Hà với ánh mắt kì lạ rồi nói: "Cô Hà, đến thời gian tiêm và thay thuốc rồi, phiền cô ra ngoài đợi được không?"