Huỳnh Thanh Hà vừa gặm đùi gà vừa lẩm bẩm: "Ngày gì mà xui xẻo thế không biết." Nghị Đình Quân đang lái xe, nghe cô than thở, quay đầu sang nhìn. Sâu trong mắt anh ánh lên một sự ôn nhu dịu dàng hiếm hoi.
"Anh có muốn ăn thử không?" Huỳnh Thanh Hà lựa một chiếc đùi gà to nhất đưa sang. Thấy anh nhăn mặt, cô liền thu tay lại.
"Không ăn thì thôi vậy, tôi tự ăn."
Ngấu nghiến chiếc đùi gà, đôi mắt nhìn phía trước vẻ đăm chiêu. Hình ảnh người cô gái kiều diễm xinh đẹp lại xuất hiện trong suy nghĩ của Huỳnh Thanh Hà. Quả thực người phụ nữ này cũng rất xinh xắn, tuy vậy Huỳnh Thanh Hà vẫn không mấy có thiện cảm với cô ta.
Cô chống cằm, nói: "Đó thật sự là em gái của anh à?"
Nghị Đình Quân nghe vậy thì hừ lạnh, Huỳnh Thanh Hà đợi nửa ngày vẫn chẳng thấy anh nói thêm lời nào. Cô cau mày, quay sang quan sát sắc mặt của anh, còn tay vẫn đưa đều đều miếng đùi gà nướng lên miệng.
"Sao tôi chưa nghe qua anh nói có em gái nhỉ?" Huỳnh Thanh Hà thắc mắc.
Nghị Đình Quân mặt lặng như nước: "Cô ta không có tư cách là em gái của tôi."
"Ý anh là sao?"
"Cô ta là con riêng của bà mẹ kế tôi. Hừ, toàn những thứ vô dụng." Anh cười khẩy, giọng điệu đầy miệt thị.
Nói với cô một thôi một hồi, Nghị Đình Quân mới cảm thấy có gì đó không đúng. Phải rồi, tại sao anh phải nói mấy chuyện vớ vẩn này với cô ta làm gì chứ, thật phí thời gian.
Đang nghe say sưa thì bỗng bị dừng lại, Huỳnh Thanh Hà không chịu, muốn bắt anh kể tiếp. Cô chính là thích hóng chuyện vui, thích nghe người khác kể lể mấy chuyện thị phi. Cô vì đi theo anh nên mặt cô mới thành ra như vậy, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này cô cũng không được biết?
Mặc cho Huỳnh Thanh Hà mặt nặng mày nhẹ, Nghị Đình Quân chẳng buồn kể tiếp nữa. Anh cảm thấy mấy người này không đáng để anh phải nhắc đến, cô gái này lại cằng không có tư cách để nghe.2049291_2_25,60Nhận thấy sự khinh thường trong ánh mắt anh, Huỳnh Thanh Hà phẫn nộ: "Được lắm. Không kể thì không kể, anh nhìn người khác với ánh mắt đó mà được hả?"
Cơn giận dồn lên não, anh thật sự mất kiên nhẫn khi luôn phải nghe những lời qua tiếng lại của cô gái này. Trước nay người dám mắng chửi anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, giờ anh nào chịu được khi luôn phải nghe cô chất vấn?
"Tôi sẽ không phiền nếu vứt cô ở lại đây." Giọng Nghị Đình Quân lạnh lẽo, sát khí bao trùm lấy cả chiếc xe con.
Lời đã đến cửa miệng nhưng đành phải ngậm ngùi nuốt vào. Huỳnh Thanh Hà biết là lại chọc giận Nghị tổng khó tính kia rồi, nên cô đành ngoan ngoãn ngồi im phăng phắc, không nói thêm một lời nào nữa. Cô cảm thấy càng ngày mình càng to gan rồi, ngay cả đến Nghị tổng cũng dám to tiếng với. Chỉ là cô nhất thời hồ đồ, nhưng mặc dù biết thì đã sao, cô vẫn không thể kiềm chế nổi cảm xúc khi ở gần với anh ta.
Ở một nơi nào đó, Lý Kỳ Hân mặt vẫn còn trắng bệch, tay run run. Cô vừa lo vừa sợ. Vừa nhìn thấy mặt Trần Di, cô lại càng thêm khó chịu.
"Chị đã làm cá gì vậy hả?" Cô to tiếng chất vấn.
Đột nhiên bị Lý Kỳ Hân quay sang xả giận, Trần Di không kịp trở mặt. Còn chưa hoàn hồn thì Lý Kỳ Hân lại nói tiếp:
"Chị có biết hành động vừa rồi của chị là đã đắc tội với anh Quân rồi không. Ha, đừng tưởng vậy là hay, nếu chị vẫn cứ như vậy, chỉ càng khiến anh ấy chán ghét chị mà thôi."
Đối với một cô tiểu thư luôn được nuông chiều như Trần Di, việc bị người khác mắng chửi là rất ít, huống hồ, đây lại là một người kém hơn cô những ba tuổi. Trần Di nuốt cục tức vào trong, giận chó đánh mèo.
"Đều tại người đàn bà thối tha đó, chắc chắn cô ta đã quyến rũ Quân." Trần Di nghiến răng nghiến lợi. "Không được, tôi phải đi trị cô ta, cho cô ta biết hậu quả của việc dám quyến rũ người đàn ông của tôi."
Trần Di quay phát người đi thì bị Lý Kỳ Hân túm tay giữ lại.
"Chị đừng có hồ đồ vậy nữa có được không? Khi nãy chị đã đánh người ta rồi, chị không thấy anh Quân đã tức giận đến cỡ nào sao? Nếu bây giờ chị còn đi gây chuyện, tôi mặc xác chị đấy. Đến lúc không thể cứu vãn, đừng đến đây khóc lóc với tôi."
Chịu đả kích, Trần Di sầm mặt. Người dám mắng chửi cô chỉ có cha mẹ, và người phụ nữ đáng ghét đó. Từ lúc nào mà Lý Kỳ Hân cũng đã dám lên mặt dạy đời cô?
Khóc lóc cầu xin ư? Chẳng qua lần đó cô thật sự hết cách, nên mới chạy đến nhờ sự giúp đỡ của Lý Kỳ Hân. Lúc đó cha cô muốn hủy hôn, từ đầu cha cô đã không có thiện cảm với Nghị Đình Quân, bởi tính anh quá cao ngạo, chỉ thích hành sự theo ý mình. Lý Kỳ Hân lại là người được lòng cha cô nhất, thậm chí còn yêu chiều cô hơn cả con gái ruột của mình. Bởi vậy, Trần Di mới chạy đến tìm Lý Kỳ Hân nói giúp. Chỉ chút chuyện cỏn con đó mà Lý Kỳ Hân vẫn luôn canh cánh giữ trong lòng? Còn mang ra làm cớ uy hiếp cô?
"Cô thì biết cái gì chứ? Chuyện của tôi không phiền cô quản." Trần Di nổi cáu, hùng hổ, bộc lộ rõ bản chất thật không chút kiêng dè trước một ai.
"Được thôi, tôi sẽ chống mắt lên xem, không có sự trợ giúp của tôi, chị sẽ làm ra cái trò quỷ gì."
Bình thường Lý Kỳ Hân đã chẳng thích Trần Di, nay khó khăn lắm mới kéo được anh trai ra khỏi nhà, nhưng lại bị Trần Di phá hỏng, còn khiến cho Nghị Đình Quân nổi giận. Xem ra sau này sẽ càng khó để làm hòa với vị anh trai này rồi. Nếu không phải Lý phu nhân, mẹ cô cứ bắt ép cô phải giúp đỡ, để mắt đến Trần Di thì cô cũng sẽ chẳng thèm lại gần gì đến người phụ nữ này.
Trần Di mặt biến sắc: "Cô… cô được lắm."
"Chẳng hiểu tại sao mẹ tôi lại nhìn trúng cô. Trần gia cũng đâu có gì là đặc biệt." Lý Kỳ Hân khoanh tay trước ngực, giọng điệu đầy mỉa mai, khinh bỉ.
Cho dù đã rất cố gắng, nhưng Trần Di rốt cuộc cũng đã không chịu nổi nữa. Bị chạm đến chỗ đau, Trần Di tức tối, mặt đỏ phừng phừng, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Ở cách chỗ đó không xa, có một chiếc xe đỗ tại một góc khuất. Trong xe, cô gái mặt mày hớn hở, thích thú thưởng thức chuyện vui phía bên kia. Tất nhiên, hai cô gái đó không hề biết, cuộc ẩu đả của mình đã bị người không nên nhìn nhìn thấy mất rồi.
Bên kia, Trần Di đã xù lông như con gà mái đang bảo vệ đàn con, nhưng thực chất thì chẳng có đàn gà con nào cả.
"Lý Kỳ Hân, cô đừng có quá đáng. Tôi đã làm gì sai? Cô ta rõ rằng đáng bị đánh vì tội dms quyến rũ người đàn ông của tôi. Khi nãy là tôi đã quá lúc động, nhưng đâu thể để cô ta cứ thế vênh váo. Tôi làm vậy sai sao?"
"Chị làm vậy không sai. Nhưng, chị khiến anh Quân nổi giận là sai, hơn nữa còn là tức giận với tôi, lại càng sai."
Mạnh miệng với ai chứ? Cũng chỉ là một cô nhóc còn hôi sữa mẹ thôi mà. Trần Di cười khẩy: "Cô đừng quên, cô cũng chỉ là một đứa con riêng chẳng cùng huyết thống với Nghị gia. Ngay cả đến họ Nghị cô cũng không có tư cánh mang. Tôi chẳng cần một nhóc con dạy đời tôi."
"Được thôi, vậy chị cứ tự nhiên."
Nói rồi Lý Kỳ Hân nhếch mép, xoay người bỏ đi. Trần Di sầm mặt, nhưng sau đó lại bất giác bật cười chế nhạo. Cô hớt tóc trước ngực ra sau, quay gót đi thẳng về hướng ngược hai. Hai cô gái, mỗi người đều mang trên mình một sự u ám, đi về mỗi người một ngả.
"Đi rồi? Vậy là xong rồi sao?" Huỳnh Thanh Hà hơi nhướn cổ về phía trước, chớp chớp mắt. "Cứ tưởng sẽ đánh nhau một trận chứ. Tiếc thật đấy."
Người nào đó bên cạnh liếc xéo cô một cái. Lúc này, Huỳnh Thanh Hà mới nhớ đến sự tồn tại của anh ta.
"Vô vị", Nghị Đình Quân hừ lạnh, không chút hứng thú với mấy chuyện này.
Khi đi qua đây, họ vô tình bắt gặp cảnh tượng khi nãy. Huỳnh Thanh Hà một mực muốn xem, Nghị Đình Quân không rõ bị chậm mạnh hay đứt dây thần kinh nào rồi mà lại đồng ý cái yêu cầu này của cô. Nhưng lúc này anh đã hối hận rồi, anh cảm thấy bản thân mình đang bị cô gái này dắt mũi!
Người nào đó vẫn còn ngó nghiêng, tiếc rẻ vì chuyện vui mới kia mà đã kết thúc, không hề để ý đến cục băng đang dần mất kiên nhẫn ở đàng này.
"Thật chẳng đã tí nào. Nếu hai người phụ nữ mà cắn xé nhau giữa đường thì đã hay rồi."
"Cô Hà có vẻ rất hứng thú với chuyện này nhỉ?"
"Tất nhiên…" Cô bật lại theo phản xạ, sau mới ngờ ngợ nhận ra, giọng nói này, có chút không đúng.
Quay mặt lại, Huỳnh Thanh Hà thấy gương mặt không cảm xúc của Nghị Đình Quân liền giật thót. Nhưng cô chưa làm chuyện gì quá đáng đâu mà, sợ gì chứ. Huỳnh Thanh Hà lắc đầu, cười cười lấy lòng.
"Hì hì, nãy thì hứng thú, giờ hết rồi."
Nhìn bên má sưng vù lên của cô, anh buông một câu: "Đáng đời cô!"