Đáy Biển là một cuốn tiểu thuyết tình cảm.
Thế nên yếu tố tình yêu có thể hiện diện ở mọi nơi, kể cả ở trong những tình huống chẳng ai ngờ đến.
Chẳng biết từ khi nào, tôi thức dậy vào buổi sáng và có thể thản nhiên bỏ qua vài phút xác định xem mình có còn ở Windermere như ngày trước nữa.
Có lẽ trong tiềm thức, tôi đã dần chấp nhận chuyện bản thân mình thực sự là "Estelle", chứ không còn là một linh hồn vất vưởng sống nhờ trong thân xác của người khác nữa.
Có khi nào tôi sẽ tỉnh dậy vào một buổi sáng bình thường, và mất sạch những ký ức khi còn là "Mei" không?
Mà, cũng may là mình đã kịp ghi lại cốt truyện.
"Tớ không biết nữa, nhưng tớ không muốn dây dưa gì đến đám người quý tộc đó đâu."
Tôi giơ cả hai tay lên tỏ ý đầu hàng khi bị Aurelia thẩm vấn suốt cả buổi sáng, cô bé cứ liên tục dò hỏi về chuyện xảy ra trong vũ hội hoàng gia lần đó, và tôi đã giải thích hết tất cả rồi đấy chứ.
À, phần lớn sự việc xảy ra, không phải tất cả.
Đáy Biển chỉ xoay quanh tuyến tình cảm của hai nhân vật chính, cốt truyện xây dựng khá lỏng lẻo và nhiều chỗ bất hợp lý, điển hình là việc tất cả các nam phụ đều phải lòng nữ chính một cách rất gượng ép vậy.
Gia tộc Klaine, Đại thần quan Lewis Cattle hay Đại tướng quân Sebastian Sanchez, dù là những tuyến nhân vật quan trọng, thì cũng chỉ được khắc họa qua loa như là một bộ trang sức hay cây kiểng làm nền cho nhân vật chính.
Vậy nên tôi không có nhiều dữ kiện về Dylan Klaine, con thứ của công tước Klaine, để mà xác định chắc chắn rằng gã này đang âm mưu chuyện gì. Chính vì thế, tôi nghĩ rằng tốt nhất là mình nên tránh xa mấy người đó thì hơn.
"Phải."–Aurelia gật đầu như đang nhiệt liệt đồng ý với quyết định của tôi, cô bé nói bằng giọng cảnh giác–"Nghe nói người nhà Klaine đều kiêu căng ngạo mạn, dù đẹp mã đi chăng nữa, chúng ta không thể biết được liệu cậu con thứ nhà đó muốn tìm cậu có phải là để bắt cậu làm người hầu rửa chân cho anh ta hay không đâu."
"Biết đâu anh ta trúng tiếng sét ái tình với tớ nên mới lật tung cả cái thủ đô để tìm tớ thì sao?"–Tôi bật cười rồi đùa một câi, cảm thấy hơi khó hiểu.
Aurelia chắc chắn chưa từng gặp qua bất kỳ người nào của gia tộc Klaine, có lẽ lần duy nhất cậu ấy nhìn thấy bọn họ là ở trong vũ hội hoàng gia, mà khi đó ba người nhà Klaine đều không có vẻ gì là tỏ ra kiêu căng tự phụ cả. Hơn nữa Aurelia cũng chẳng phải người tùy tiện đánh giá xấu về người khác, nhất là về một gia tộc được nhiều người kính trọng như thế.
Cậu ấy đã nghe ai nói xấu về gia đình công tước Klaine nhỉ?
Không phải tôi, thật đấy.
Cũng chẳng phải Sebastian hay bất kỳ đứa trẻ nào, kể cả cô Wellstone luôn.
"Một vị thần quan ở đền thờ đã kể cho mình."–Aurelia lên tiếng giải đáp thắc mắc sau khi đã gõ cho tôi một cái vào trán–"Ngài ấy vốn là người quen cũ của tiểu công tước nhà Klaine, cái người đó đã từng đuổi việc đầu bếp vì nấu thịt bò quá tay, thậm chí còn sai người chặt ba đốt ngón tay của thợ may vì trang phục bị nhàu nát!"
"Thần quan đó có tóc màu trắng phải không?"
"Ừ, sao cậu biết? Tên của ngài ấy là Lewis Cattle thì phải."
À, nếu vậy thì chẳng còn phải băn khoăn về tính đúng sai của câu chuyện đó nữa.
Đền thờ thủ đô tồn tại được đến tận bây giờ là nhờ sự tài trợ từ công tước Gilford Klaine, vì phu nhân công tước khá mê tín. Và nhờ tài ăn nói nịnh bợ của mình, Lewis Cattle đúng thật là đã từng thân quen với Dietrich Klaine. Nhưng tình đồng chí đó đã kết thúc khi Lewis Cattle nhiều lần ngỏ ý muốn mượn thế lực của gia tộc Klaine để thuận lợi trèo lên ghế Đại thần quan, và dĩ nhiên là Dietrich Klaine đâu có khờ đến nỗi đồng ý làm vậy.
Ăn không được thì đạp đổ, xấu tính như vậy mà cũng đi làm thần quan giúp việc cho Thần thánh cơ đấy.
"Nếu là Lewis Cattle thì, Aurelia à, đừng tin quá nhiều vào lời tên đó nói."–Tôi đưa tay xoa xoa mái tóc vàng lấp lánh của Aurelia–"Em trai anh ta thì tớ không rõ, nhưng Dietrich Klaine không phải kiểu người cặn bã như vậy đâu."
Bias của tôi chắc chắn là người tuyệt vời nhất trần đời, tuyệt vời đến độ tôi đã dành hơn một tiếng để vẽ banner cổ vũ cho ảnh.
Dietrich Klaine được miêu tả là người có tính tình mềm mỏng, hiền lành y như vẻ bề ngoài. Vì dính phải lời nguyền hắc ám của gia tộc nên từ nhỏ sức khỏe anh ta đã yếu ớt, không thể tham gia tập luyện kiếm thuật giống như những người bạn cùng trang lứa mà chỉ có thể quẩn quanh bàn giấy giải quyết công chuyện cho cha mình.
Dietrich thân thiết với Caelum nên một lòng trung thành trợ giúp bạn của mình khi cậu ta lên chức Thái tử. Cũng chính vì vậy mà anh trở thành kẻ thù cần loại bỏ trong mắt nam chính. Mà bạn biết rồi đấy, làm kẻ thù của nhân vật chính thì chỉ có con đường chết.
Dietrich Klaine không chết vì bị Mikael xử tử, anh ta chết vì lời nguyền của gia tộc-thứ đáng lẽ có thể hóa giải bằng sức mạnh của nữ chính Charlotte -người sở hữu Thần lực mạnh hơn cả Thánh nữ Aurelia.
Nhưng dĩ nhiên là Mikael đời nào để cho tình yêu đời mình tiếp xúc với người tuyệt vời như Dietrich Klaine, thế nên công cuộc chữa trị chỉ được nửa vời và bias của tôi cuối cùng đã chết trong sự dày vò của lời nguyền hắc ám.
Vậy nên, ngoài Aurelia, Dietrich Klaine cũng là người mà tôi muốn cứu khỏi guồng quay của cái thứ tình yêu méo mó kia.
Danh Sách Chương: