Bạn có tin rằng những ước nguyện trước pháo hoa sẽ trở thành sự thật vào một ngày nào đó không?
"Không biết ngọn gió nào đã đưa ngài tới cái nơi tụ tập của đám dân đen này ạ?"
Tôi quyết định lên tiếng vì có vẻ Dylan Klaine sẽ nhất quyết không chịu mở miệng nếu như tôi không bắt đầu trước. Và tôi thì không thể chịu được cái chuyện anh ta cứ dùng ánh mắt đó để nhìn mình đâu.
"Ôi, đừng tỏ vẻ xa cách như vậy chứ, tiểu thư Transylvania."– Dylan Klaine bỏ mũ áo xuống, để lộ ra mái tóc bạch kim lấp lánh trong ánh đèn đường–"Và "dân đen" là một từ ngữ nặng nề, ta nghĩ chúng ta không nên để nó xen vào cuộc hội thoại dễ thương này đâu."
Dễ thương cái đinh gì vậy.
"Xin hãy thứ lỗi cho vốn từ nghèo nàn của tôi, thưa ngài."–Tôi sắp phát mệt với cái kiểu nói chuyện màu mè này, nhưng có vẻ Dylan Klaine thấy rằng tôi đang cố đua với anh ta trong cuộc thi Ai Lịch Sự Hơn nên cũng không có ý định dừng lại. Mà dĩ nhiên đời nào tôi để mình thua cuộc–"Và xin ngài đừng nhấn mạnh chữ "Transylvania" như thế nữa ạ."
Dylan Klaine nở nụ cười PS ba tác dụng, rồi lại đưa tay xoa cằm như thể đang suy tư gì đó sâu sắc lắm–"Vậy tiểu thư Transylvania đây sống ở ngoại ô nhỉ? Ta không nghĩ là mình đã nghe cái tên này ở thủ đô trước đây."
"Ngài biết thừa là chẳng có cái họ nào như thế tồn tại trên đời mà."–Tôi ghét bị đem ra chế giễu và cái người này thì đang làm chính xác điều đó. Nhưng mà tôi có cay cú thì cũng chẳng làm gì được anh ta, nên đành giơ tay đầu hàng_"Xin lỗi vì đã để ngài phải nghe thấy lời nói dối dở tệ đó ạ."
"Ồ, ta nghĩ đó là một cái tên rất hay đó chứ."–Dylan Klaine lại cười, anh ta chống tay và nhảy một cái ngon ơ lên cái bệ sứ của đài phun nước rồi vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình để ra hiệu cho tôi–"Lên đây nào Estelle, chỗ này có thể nhìn thấy pháo hoa đấy."
Tôi định nói rằng mình và anh ta chưa đủ thân thiết tới nỗi gọi thẳng tên nhau như thế, nhưng rồi chợt nhớ ra rằng mình làm quái có họ hay tên đệm để mà thay thế đâu.
"Ngài có nghĩ chúng ta nên mua chút đồ nhắm để vừa ăn vừa xem pháo hoa không?"
Dylan Klaine bày tỏ rằng mình không có ý kiến gì về đề xuất đó, nên chúng tôi lại loay hoay trèo xuống khỏi chỗ ngồi rồi hòa vào đám đông nhộn nhịp đang hò reo vì màn biểu diễn thổi ra lửa của một thành viên đoàn xiếc.
"Đây là lần đầu tiên tôi được đi chợ đêm đấy."–Tôi nói, mắt vẫn nhìn theo mấy người của đoàn xiếc đang loay hoay chuẩn bị sân khấu trong tiếng cổ vũ của đám trẻ con, và Dylan Klaine bày tỏ rằng anh ta cũng thế–"Trông vui thật ha.
"Chúng ta có nên nhờ anh ta thổi lửa nướng thịt không?"–Tôi đã nghĩ Dylan Klaine đang suy nghĩ chuyện gì to lớn lắm, như thể tính toán âm mưu cho tới khi anh ta nói rồi chỉ tay vào cái người vừa biểu diễn thổi ra lửa kia.
"Vậy tôi sẽ đi mua nguyên liệu làm vài xiên thịt nướng, ngài phụ trách thương lượng với anh ta nhé."–Tôi bật cười đáp lại. Chẳng là nãy giờ chúng tôi đang xoay sở tìm một quán bán xiên thịt nướng mà đi vài vòng chẳng thấy đâu. Nhưng bù lại hai đứa cũng đã mua được kha khá đồ nhắm, cụ thể là hiện tại Dylan Klaine đang xách một túi to đùng toàn đồ ăn vặt còn tôi thì cầm quạt giấy vừa đi vừa quạt cho cả hai.
Đúng là đồ ăn có thể kết nối hai trái tim xa lạ với nhau mà.
Rốt cuộc thì tôi và Dylan Klaine trở lại chỗ ngồi khi tháp chuông ở nhà thờ vang lên một tiếng báo hiệu mười một giờ, và màn bắn pháo hoa thì đã qua được một nửa.
"Cái này đỡ cay hơn nè."– Tôi tăng âm lượng hơn bình thường vì tiếng pháo hoa rõ là to có nguy cơ sẽ át hết giọng của tôi rồi chia cho cái người đang chăm chăm dõi theo hành động của mình vài xiên thịt nướng không có sốt cay–"Ăn đi và đừng có nhìn tôi chằm chằm như thế nữa."
Cứ như đang chăm đứa em nhỏ ngây thơ vô tội vậy. Đam Mỹ Cổ Đại
"Biết gì không Estelle?"–Dylan Klaine nhận lấy xiên thịt nướng rồi lên tiếng –"Mẹ sẽ giáo huấn ta cả ngày nếu biết ta ăn uống bậy bạ ở ngoài đường như thế này."
"À phải, hẳn là phu nhân yêu thương con trai của mình lắm."–Tôi gật gù đáp lại, trong truyện cũng có nói, phu nhân Klaine thường xuyên tới đền thờ là để cầu nguyện cho bệnh của con trai trưởng Dietrich nhanh khỏi. Nhưng rốt cuộc thì những cố gắng của bà cuối cùng chẳng có ý nghĩa gì cả.
"Có người từng nói, pháo hoa cũng giống như sao băng vậy."–Dylan Klaine trầm ngâm–"Nếu như nó cũng có thể biến điều ước thành sự thật thì hay biết mấy. Vì ta chẳng biết mình có thể đợi đến lúc sao băng xuất hiện lần nữa hay không."
"Vậy là sao băng đã từng tới một lần rồi sao ạ?"
"Ừ, mưa sao băng xuất hiện mười năm một lần. Lần đầu tiên ta được thấy nó là năm năm trước, khi ta mười tuổi." –Dylan Klaine đáp lại. Vậy là anh ta bằng tuổi tôi, à bằng tuổi Estelle–"Sao băng làm sáng cả một khoảng trời, cứ như là phép thuật vậy. Vậy mà lúc ấy ta lại phí phạm cơ hội đó để ước một điều vô nghĩa cho bản thân."
Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa khiến tôi nhìn rõ màu xanh lấp lánh trong đôi mắt xa xăm của người bên cạnh.
Năm năm sau có biết bao nhiêu biến cố, và đúng thật là tôi cũng chẳng biết Dylan Klaine, hay chính mình, có còn được bình yên ngồi ngắm bầu trời như hôm nay không nữa.
Khoảnh khắc này đã trở thành một mảnh vỡ chìm vào sâu thẳm trong tiềm thức của tôi.
Cho đến rất lâu sau này, điều duy nhất mà tôi muốn hỏi Dylan Klaine vẫn là về kí ức của ngày hôm nay.
Dylan, liệu rằng lúc ấy, khi ngắm những chùm pháo hoa nở trên bầu trời đầy sao, anh đã nghĩ về điều gì vậy?
Danh Sách Chương: