Ngày X tháng X năm XXXX
Ngồi trong phòng và ngắm nhìn ngoài kia giông bão đang kéo tới.
Tôi thích mưa lắm.
Hồi nhỏ tôi từng viết nhật ký, một cuốn sổ nhỏ bằng cỡ giấy A5 màu xanh biển dịu dàng mà bà ngoại đã tặng nhân dịp sinh nhật tròn tám tuổi của tôi. Khi đó chữ tôi xấu lắm.
Đám bạn xấu tính ở trường tiểu học đã lấy trộm cuốn sổ, ném qua ném lại cho nhau giống như đang tung hứng một quả bóng, cười rộ lên khi một đứa trong đám tụi nó đọc to từng dòng chữ mà tôi đã cố gắng nắn nót ghi vào đó.
Lúc ấy, tôi đã khóc rất to.
Đã nhiều năm trôi qua rồi, tôi vẫn thích viết nhật ký, dù cái thói quen ấy có lẽ đã bị xem là lỗi thời.
Nhưng mà tôi vẫn cứ viết thôi.
Bạn chẳng cần phải để ý tới ánh mắt của bất kỳ ai khi làm những điều nhỏ nhặt mà mình thích cả.
Nói là vậy, nhưng thực ra nguyên nhân mà ngày hôm nay tôi ngồi đây, để viết những dòng này, chẳng phải vì niềm yêu thích mãnh liệt gì cả.
Bà của tôi nói rằng hoang tưởng là một chứng bệnh đáng yêu.
Ừ thì cũng đúng, khi mà chẳng ai có thể nhận ra rằng tôi là một đứa tâm thần, tất cả những triệu chứng của bệnh cũng chỉ là việc bạn có thêm một kho tàng những suy nghĩ tiêu cực đang trực chờ bùng nổ, những cơn đau đầu và thi thoảng mất ngủ vài đêm. Mà những thứ ấy thì tôi hoàn toàn có thể chịu đựng được, nên thành ra căn bệnh này cũng chẳng ảnh hưởng được gì nhiều tới tôi.
Tôi hoàn toàn ổn, thật đấy.
Thế nhưng mà, tôi nghĩ rằng bệnh của tôi đang trở nặng hơn rồi.
Không phải là tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ chết đi vào một ngày nào đó rồi xuyên không tới thế giới khác, chỉ là điều đó thật hư cấu, và cái lối suy nghĩ bi quan của chính tôi không cho phép bản thân mơ mộng về điều ấy.
Tôi vừa trải qua một tai nạn giao thông thảm khốc, khi ánh sáng biến mất khỏi thế giới mênh mông và hơi thở cuối cùng trút ra, tôi đã nghĩ rằng đó là kết thúc của mình rồi.
Thế nhưng mà, tôi vẫn còn sống, và đang ngồi ở đây, trong một căn phòng nhỏ xa lạ, tuy đơn sơ nhưng tràn ngập mùi hoa cỏ.
Trong hình hài một đứa trẻ mười tuổi.
Và viết những dòng này.
Tôi không biết đây là đâu nữa.
Chẳng phải thiên đàng, cũng chẳng tăm tối lạnh giá như những gì người ta nói về địa ngục. Tôi thấy mình đang sống, mọi giác quan đều trở nên chân thực.
Nhưng sẽ ra sao nếu như tất cả những gì mà tôi đang thấy đều là tác phẩm của căn bệnh hoang tưởng đã đeo bám tôi bao lâu nay nhỉ?
Liệu đến khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ này, tôi có còn nhớ về nó nữa không? Hay những ảo cảnh này rồi cũng sẽ tan biến như bao giấc mộng dài khác?
Nhưng mà, làm sao để tỉnh dậy?
Nếu như tôi cố gắng làm cách nào đó để cơ thể này chết đi, liệu có thể chắc chắn hoàn toàn rằng tôi sẽ được trở về nhà không? Và đứa trẻ mười tuổi này sẽ ra sao? Linh hồn của nó đã đi về đâu rồi?
À mà, nếu như tôi thực sự đã chết trong vụ tai nạn giao thông kia, vậy thì linh hồn của tôi sẽ ra sao nhỉ? Sẽ được quay trở lại cải tử hoàn sinh hay là vĩnh viễn chìm ở một thế giới vô định nào đó?
Bây giờ mình nên làm gì nhỉ?
Tôi không biết nữa.
Viết bút mực bằng bàn tay nhỏ xíu này thật là khó khăn.
Tôi là Mei, một bệnh nhân mắc chứng tâm thần hoang tưởng.
Tôi mười chín tuổi.
Danh Sách Chương: