• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A tỷ ở bờ thành cứu được một nam nhân, tỷ đưa nam nhân ấy về nhà, tận tâm chăm sóc.

Sau này vị hôn thê của hắn tìm đến trước nhà, một kiếm gi ch a tỷ.

Nàng ta nói, a tỷ thân phận thấp hèn, không xứng làm ân nhân cứu mạng của Tấn Vương. Phần ân tình này do nàng ta thay thế.

Sau này, nàng ta dùng ân cứu mạng gả vào Tấn Vương phủ, trở thành Tấn Vương phi người người ngưỡng mộ.

Còn ta trở thành một tiểu thiếp thấp hèn nhất của Tấn Vương phủ.
———

1.

Ngày mà a tỷ ch thảm, ta đã bán mình vào thanh lâu.

Năm đó, ta 9 tuổi.

Nhưng tú bà ở thanh lâu chê ta tuổi còn nhỏ, không cần ta.

Nhưng sau khi nhìn rõ dung mạo của ta thì bà liền đổi ý.

Ta nói với bà ta đưa cho ta 10 lượng bạc thì ta có thể ký khế ước tử* .

*Khế ước tử: khế ước bán mạng.

Bà ta có chút kinh ngạc, hỏi ta rằng có biết gì là khế ước tử không.

"Một khi đã ký thì không còn là người nữa, mạng của ngươi sẽ không khác gì so với chó mèo ngoài phố, tùy người đánh mắng, sống ch không người hỏi han"

Nhưng a tỷ của ta đâu có ký khế ước, cái ch của tỷ ấy so với chó mèo cũng đâu khác biệt.

"A tỷ của ta ch rồi, ta cần tiền mua quan tài"

Đại nương cách vách nói, thi thể không vào quan tài, sau khi ch hồn phách không thể luân hồi, đời đời kiếp kiếp chỉ có thể ở nhân gian chịu khổ.

Đời này tỷ đã chịu khổ đủ rồi, ta không thể khiến tỷ ấy ch rồi mà vẫn phải chịu khổ.

Tú bà nghe xong chẳng có chút gì tội nghiệp ngược lại còn che miệng cười lớn.

"Người như ngươi quả nhiên là trời sinh thuộc về nơi này rồi"

Bà ta cẩn thận đánh giá ta một lượt, vừa ý mà gật đầu rồi cười.

Ta cũng rất vừa ý.

Đời này của ta, thần may mắn chiếu rọi ta hai lần.

Lần thứ nhất, chính là khiến ta gặp được a tỷ, lần còn lại đó chính là cho ta gương mặt này, gương mặt đủ đẹp.

Cứ như thế, mười lượng bạc, ta trở thành kỹ nữ thấp hèn nhất trong thanh lâu này.

Năm thứ 6 sau khi a tỷ ch, một vị khách quý đến thanh lâu, chỉ đích danh muốn cô nương đắt nhất thanh lâu.

Ta trở nên nổi bật từ trong đám hoa khôi bước ra, cởi bỏ váy vải tinh xảo đi, thay lên một bộ bạch y gõ cửa phòng vị khách quý ấy.

Đêm này, ta dùng dung mạo có ba phần tương tự với người khác, dùng tất cả những gì mà đời này học được, nằm dưới thân nam nhân ấy uyển chuyển mà trầm ngâm.

Xong việc, hắn ma sát vòng eo của ta, ánh mắt thâm sâu,
“Chọn ngươi đi”

Ta sợ hãi mà lắc đầu, “Nô gia đã ký khế ước tử, dựa theo luật pháp thì tử khế không thể chuộc thân.”

“Khế ước tử?”

Nam nhân khẽ cười một tiếng, vừa ý với sự ôn thuận của ta, “Kể từ bây giờ, ngươi không còn như thế nữa rồi.”

Cách hôm, một hàng kiệu nhỏ đi đến, ta trở thành thiếp thất thấp kém nhất trong Tấn Vương phủ.

Ngày đầu tiên ta vào Vương phủ, Vương phi dùng một bình trà nóng đổ lên người ta từ đầu đến đuôi.

“Ngươi là cái thá gì mà xứng để ta uống trà của ngươi?”

Nước trà nóng hổi chảy trên da đầu của ta, ta bị nóng đến nổi toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cắn chặt răng chịu đựng không dám lên tiếng.

Người người trong kinh thành đều biết, Tấn Vương Cố Cẩn và Vương phi Tạ Lãnh Tuyết cầm sắt hòa minh, tình cảm sâu nặng.

Chỉ vì một câu nói của Vương phi mà Tấn vương đã đặt ra lời hưa một đời một kiếp một đôi người.

Các quý nữ tiểu thư đều ngưỡng mộ Tạ Lãnh Tuyết tốt số, nhưng hiện tại lời hứa này lại bị một nữ tử thanh lâu phá vỡ.

Tạ Lãnh Tuyết trần đầy căm hận, tất nhiên sữ không dễ dàng mà bỏ qua cho ta.

“Thẩm di nương, nếu như chủ mẫu của ngươi không uống trà của thiếp thất vậy thì ngươi không được xem là di nương chính thức rồi, vậy thì cũng không khác biệt gì so với hạ nhân trong phủ cả.”

Lâm ma ma đắc lực nhất bên cạnh Tạ Lãnh Tuyết lên tiếng.

“Có điều cho dù là hạ nhân của Tấn vương phủ thì cũng phải là con nhà đàng hoàng trong sạch, ngươi xuất thân thấp kém, nên cần phải xua đuổi đi vận xui.”

Lâm ma ma phủi phủi tay, người hầu trong phủ sớm đã đợi hầu lâu, vừa nghe nói xong đã liền ùa vào.

“Dù là cung nữ hay thái giám, mỗi người một bạt tai đuổi vận xui cho cô ta!”

Vừa dứt lời, ta không nhịn được mà toàn thân run rẩy.

Tạ Lanh Tuyết ý thích xa hoa, nên người hầu trong phủ có hơn hai trăm người, mỗi người một bạt tai, gương mặt này của e là phế đi mất.

Nhưng không đợi ta xin tha, Lâm ma ma sớm đã có dự tính, kêu người đè ta chặt xuống sẵn tiện nhét đồ vào miệng ta phòng ngừa ta la lên.

Tiếng bạt tai vang lên dứt khoát, nước mắt của ta từng giọt mà rơi xuống, lúc đau đến cực điểm không nhịn được mà nhớ đến a tỷ.

2.

Từ nhỏ, ta đã là đứa trẻ bị phụ mẫu ghét bỏ.

Bởi vì lúc mà ta ra đời, đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ, giống hệt một con hồ ly tinh.

Trong thôn có người nói, đuôi mắt có nốt ruồi chính là hồ ly tinh chuyển thế, là tai tinh trời sinh.

Nhưng khăng khăng ta sinh đẹp đẽ hồng hào.

Cha hận ta dung mạo tuyệt vời, nhưng lại không thể vui mừng vì tướng mạo thanh tao mà ngược lại sinh ra một gương mặt như hồ ly.

Nương ta thì hiểu rõ đạo lý phu xướng phụ tùy cho từ lúc còn nhỏ bà vì làm cha vui lòng, cứ như thế mà trói ta lên từng bạt tai liên tiếp tát vào mặt ta.

Cho đến khi mặt ta bị đánh đến chỗ xanh chỗ tím sưng lên, bà mới cảm thấy vừa lòng khi trừng phạt con hồ ly tinh như ta.

Sự ghét bỏ của họ cứ theo ta lớn mà càng ngày càng sâu đậm, cha ta tin rằng toàn bộ phúc phần của ông ấy đều bị con hồ ly tinh như ta chặn lại.

Vì thế , vào một ngày tuyết bay đầy trời, họ đánh ta đến nổi không bò dậy nổi, sau đó đem ta khỏi nhà vứt ở một nơi rất xa.

Tuyết rơi đầy che lấp cơ thể của ta, cha nói, như vậy có thể rửa sạch tội nghiệt của ta.

Nhưng một đứa trẻ vừa tròn sáu tuổi như ta thì có tội gì chứ.

Hôm đó, ta cho rằng mình sắp chết rồi. Thế nhưng a tỷ phát hiện ra ta và cứu lấy ta.

Tỷ đưa ta về nhà, nuôi dưỡng ta ba năm.

A tỷ không phải là tỷ tỷ ruột nhưng tỷ lại là người yêu quý ta hơn bất kì ai.

Lúc đó ta còn rất ngây thơ, cho rằng những ngày tháng như vậy còn rất dài rất dài.

Cho đến khi tỷ ấy ch thảm, thân xác bị vứt đến bãi tha ma cho chó hoang cắn xé.

Ta mới sựt tỉnh, có lẽ phụ mẫu nói đúng.

Ta, chính là tai tinh trời sinh.

Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của ta, cho đến khi toàn bộ tỳ nữ thái giám trong phủ đánh xong thì mặt của ta đã không còn nguyên vẹn nữa.

Đến việc mở mắt cũng thấy đau đến tê tâm liệt phế.
Thế nhưng vẫn chưa kết thúc.

Tên đầy tớ ngoài viện sớm đã chuẩn bị động tay.

Vào khoảnh khắc cái tát rơi xuống, ánh mắt ta tràn đầy khẩn cầu.

Nhưng với tính tình kiêu căng của Tạ Lãnh Tuyết làm sao có thể tha cho ta?

Vào thời khắc quan trọng thì Cố Cẩn cũng xuất hiện rồi.

“Dừng tay!”

Khoảnh khắc mà âm thanh vang lên, cuối cùng ta cũng yên tâm mà nhắm mắt rồi ngất đi.

Trận đòn này cũng coi như là không uổng phí.

Cửa ải vào vương phủ xem như đã qua rồi.

“Nàng ta dù gì cũng là thiếp thất trong vương phủ, ngoại nam tiếp xúc có chút không thỏa.”- Lúc nửa tỉnh nửa mơ ta nghe thấy tiếng nói bất lực của Tấn vương Cố Cẩn.

“Có phải chàng đã thích nàng ta rồi không ? Thiếp biết ngay mà! Chàng sớm đã chán chường thiếp rồi phải không?”

“Lãnh Tuyết, nàng yên tâm, trong lòng ta chỉ có mình nàng.”

“Nạp nàng ta làm thiếp cũng chỉ là vì đứa nhỏ.”

“Đợi nàng ta sinh đứa nhỏ ra... nàng yên tâm, nàng ta sẽ không làm chướng mắt nàng.”

Cố Cẩn vẫn chưa nói hết nhưng ta đã hiểu rõ.

Hắn và Lãnh Tuyết thành thân sáu năm nhưng vẫn chưa có con cái.

Thái y trong cung chẩn đoán, Tạ Lãnh Tuyết những năm trước cơ thể chịu hàn, sợ rằng cả đời này khó có con cái.

Hoàng hậu trong cung biết được chuyện này nổi trận lôi đình, ra lệnh cho Cố Cẩn một là nạp thiếp hai là hưu thê.

Cố Cẩn vốn đã không đồng ý, nhưng không thể cãi lại vì hoàng hậu lấy ch để uy hiếp.

Vì thế nên mới có ta.

Hắn muốn mượn bụng ta sinh cho Lãnh Tuyết một đứa con trai.

Đợi ta mở mắt ra, Cố Cẩn đang đứng bên cạnh giường của ta.

“Chuyện hôm nay, những gì nên nói và không nên nói không cần bổn vương dạy ngươi nữa chứ.”

Trong mắt hắn là một mảng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn ta như là nhìn một người ch vậy.

Đúng vậy, hắn là Tấn vương cao cao tại thượng làm sao có thể để ý tới sống chết của ta chứ.

Hắn cứu ta chẳng qua là sợ chuyện hôm nay truyền ra ngoài gây bất lợi đối với Tạ Lãnh Tuyết mà thôi.

“Thiếp mới vào vương phủ không hiểu chuyện, vương phi chỉ là tốt bụng dạy dỗ quy tắc cho thiếp thôi.”

Ta thuận theo ý của Cố Cẩn mà ngoan ngoãn đáp.

“Ngươi cũng rất hiểu chuyện đó”

Ta một thân bạch y, thân hình yếu ớt, khóe miệng còn chút sưng đỏ, nhưng ngước mắt lên, nơi đáy mắt tràn đầy ái mộ mà không giấu được, “Thiếp chỉ muồn vương gia vui lòng.”

Tạ Lãnh Tuyết thích nhất là mặc váy đỏ, nhưng ta cứ muốn dùng gương mặt có ba phần giống cô ta mặc một thân áo trắng.

Quả nhiên, ta nhìn thấy sự hứng thú vụt qua trong mắt Cố Cẩn.

Nhưng đêm đến, hắn vẫn đi đến viện của Tạ Lãnh Tuyết.

Không sao cả.

Ta sờ vào vết sưng trên mặt.

Ma ma trong thanh lâu đã nói, thứ càng không có được thì càng nhung nhớ.

3.

Ngày thứ hai, Cố Cẩn lấy lý do ta bất kính với vương phi phạt ta cấm túc một tháng.

Sau đó, hắn giống như hoàn toàn quên đi ta vậy.

Người hầu trong phủ gió chiều nào xuôi chiều đó, những đồ đưa tới đều là cơm thừa canh cặn.

Tình trạng như vậy tiếp tục diễn ra cho đến một tháng sau, Cố Cẩn dẫn đại phu đến bắt mạch cho ta.

“Thế nào?” Tạ Lãnh Tuyết gấp rút hỏi.

Đại phu vuốt râu trầm ngâm chốc lát rồi nuối tiếc lắc đầu.

“Tiểu phu nhân thân thể khỏe mạnh.”

Đây có nghĩa là cái thai đã không còn nữa.

Nhất thời, trên mặt mọi người đều không thể giấu được thất vọng.

Tạ Lãnh Tuyết sắc mặt đen ngay lập tức, tàn ác mà tát ta một cái.

“Đúng là đồ vô dụng!”

Ta sợ hãi mà quỳ xuống xin tha, nhưng trong lòng sớm đã có dự đoán.

Từ trước khi Cố Cẩn sủng hạnh ta ở thanh lâu, ta đã lén lút uống thuốc tránh thai.

Ta sẽ sinh con của Cố Cẩn nhưng không phải lúc này.

Sau khi đại phu đi, liên tuc nửa tháng Cố Cẩn đều nghỉ lại ở phòng của ta.

Thật sự xem ta là một công cụ để sinh đẻ.

Đêm này Cố Cẩn lại đến phòng của ta.

Hắn bắt buộc phải có một đứa con để hóa giải hoàn cảnh không con của Tạ Lãnh Tuyết.

Nhưng Tạ Lãnh Tuyết vẫn cứ ghen tuông không cho phép hắn sủng hạnh nữ nhân khác.

Cố Cẩn làm xong chuyện liền đi chứ không ở lại qua đêm.

Ta mặc y phục mỏng manh tựa vào cửa rồi nhìn bóng lưng hắn, xem tình hình chắc là lại đến viện của Tạ Lãnh Tuyết.

“Quả nhiên là tình cảm sâu đậm...”

Ta nhìn nơi chính viện đèn đuốc sáng rực ấy, trong mắt có chút châm chọc.

Chính là thứ tình ý phu thê hòa hợp của bọn họ hại ch a tỷ của ta.

Sau khi Cố Cẩn đi, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ ta lại mơ thấy trước đây.

Năm mà ta sáu tuổi, ta bị phụ mẫu thân sinh vứt bỏ, tuyết lớn bay đầy trời, ta ngã trong tuyết, máu tươi tuông ra nhiễm đỏ cả đất tuyết.

Vô số người đi ngang qua ta, có thể họ không nhìn thấy ta cũng có thể họ nhìn thấy nhưng lại không quan tâm.

Trong thời loạn thế này thì người ch là một chuyện quá bình thường.

Một con nhóc mà thôi chẳng ai sẽ quan tâm cả.

Ngoại trừ a tỷ.

Tỷ ôm ta lên từ trong gió tuyết, từ đó, ta và tỷ dựa vào nhau mà sống.

A tỷ tốt bụng lại là nữ y, đối xử với mọi người ôn nhu hiền lành.

Thường có thôn dân đến mới a tỷ trị bệnh, sau khi khỏi bệnh lại không trả tiền khám thì a tỷ cũng chỉ cười rồi cho qua không hề để bụng.

Tỷ cứ nói sinh trong loạn thế, bách tính vốn đã số khổ cần gì phải tính toán chút tiền này chứ.

Ta nhớ rằng lúc a tỷ nói câu này thì dáng vẻ ôn nhu đó tựa như tiên nữ xinh đẹp nhân từ nhất trong thoại bản vậy.

Những việc làm tuy như thánh mẫu của a tỷ nhưng ta trước giờ đều không nói.

Dù gì thì ta cũng nhờ vào thiện ý của trở mà mới sống sót thì làm sao có thể căn cản hay phủ định thiện ý của tỷ chứ.

Nếu như có thể, ta càng bằng lòng bảo vệ thiện ý của tỷ ấy.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ta và tỷ dựa vào nhau mà sống những ngày tháng hạnh phúc bình an.

Vào lúc ta cho rằng cứ như vậy sống mãi thì năm thứ sáu sống chung với tỷ ấy, tỷ ở bờ thành cứu được một nam nhân.

Tỷ đem nam nhân này về nhà, vì hắn mà trị thương, tận tâm chăm sóc.

A tỷ tốt bụng, chuyện như vậy thường hay xảy ra.

Chỉ là lần này ta lại có chút bất an.

Đồ vật trên người nam nhân này nhìn như không chói mắt nhưng thực chất lại là gấm Tô nổi tiếng quý giá, thân phận không giàu có thì cũng quý tộc.

A tỷ nuôi hắn trong nhà lỡ như bị kẻ thù của hắn phát hiện...

Ta đem những gì lo lắng nói cho a tỷ nghe nhưng tỷ ấy không hề để tâm.
Tỷ ôm ta lên đùi nói:”Ta là y giả, hành y trị bệnh, đây vốn là chức trách phải làm.”

“Những thứ khác không quan trọng.”

A tỷ tiếng nói nhẹ nhàng lại cười ôn nhu.

Tỷ thật sự là y giả tốt nhất mà ta từng gặp.

Hành y trị bệnh, cứu người bị thương, nhưng tỷ ấy ch rồi.

Còn ch trong tay vị hôn thê của nam nhân đó.

Hôm đó, một vị nữ tử áo gấm che mặt đến thôn cầm một bức họa tượng, gặp người liền hỏi có từng gặp nam nhân trong bức họa không.

A tỷ cảm thấy không đúng nhưng chỉ kịp giấu ta vào trong vại đựng gạo.

Xoay người lần nữa thì một thanh trường kiếm xuyên qua mệnh mạch của tỷ ấy.

A tỷ cứ như vậy mà ngã xuống, không mở mắt ra nữa.

Ta nghe thấy nữ tử đó lạnh lùng nói:”Chỉ là một tiện dân cũng dám trèo cao với đương kim Tấn vương.”

“Ân cứu mạng của nhà ngươi để ta nhận thay ngươi vậy.”

Nàng ta gi ch a tỷ rồi đưa nam nhân đang hôn mê đi mất.

Sau đó ta mới biết được, nàng ta là trưởng nữ của Tạ gia- Tạ Lãnh Tuyết.

4.

Ngày thứ hai, Tạ Lãnh Tuyết tay cầm roi dài xông vào cửa phòng ta.

“Nam nhân của ta mà ngươi cũng dám đụng đến?”

Lửa giận đang thiêu đốt trong mắt Tạ Lãnh Tuyết, nàng ta phát hiện ra vết hôn mà ta lưu lại trên cổ của Cố Cẩn.

Đối với nàng ta, vết hôn này chính là sự khiêu khích trắng trợn của ta đối với nàng.

Vì thế, vị đại tiểu thư tôn quý của Tạ gia lần đầu bước vào phòng của ta.

Vừa gặp mặt nàng ta đã cầm roi quất tới.

“A!”

Tiếng gió ác liệt vang lên, dây roi rơi xuống ngay cánh tay, lưu lại một vệt máu, ta kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.

“Vương phi ... thiếp tự biết thân phận hèn mọn, không dám cầu xin vương gia yêu thích, chỉ mong có thể hầu hạ bên cạnh vương gia, thiếp đã mãn nguyện rồi..”

Một roi nối tiếp một roi rơi xuống, ta bị đánh đến nỗi lăn ra đất, cũng không quên vừa kêu thảm vừa kích thích Tạ Lãnh Tuyết.

Không ngoài dự tính, nghe thấy lời này nàng ta càng tức giận, mỗi một roi quất xuống đều dùng hết sức lực.

Vào lúc nàng ta đang đánh hăng hái thì một giọng nói uy nghiêm vang lên.

“Tấn vương phi, ngươi đang làm gì vậy?”

Là hoàng hậu.

“Thân là chính thất mà ngươi lại quản lý hậu viện như vậy sao ?”

Sắc mặt hoàng hậu âm trầm.

Bà xuất cung lễ Phật, ngang qua Tấn vương phủ nên vào ngồi chốc lát, không ngờ rằng lại bắt gặp tình cảnh như thế này.

Bà vốn đã không thích Tạ Lãnh Tuyết, lần này lại tận mắt nhìn thấy nàng ta trách phạt thiếp thất, lúc này, sự chán ghét đối với Tạ Lãnh Tuyết đạt đến đỉnh điểm.

Tạ Lãnh Tuyết đối diện với chất vấn của hoàng hậu liền hoảng loạn tay chân, nàng ta vứt đi roi dài muốn giải thích nhưng cứ ấp úng nói không nên lời.

“Mẫu hậu, Lãnh Tuyết chỉ là...”

Cố Cẩn gấp gáp mà chạy đến, lập tức chắn trước mặt Tạ Lãnh Tuyết thay nàng ta cầu tình.

Nhứng hắn lại không biết rằng, chính vì thái độ của hắn làm cho sự căm ghét của hoàng hậu đối với Tạ Lãnh Tuyết càng thêm sâu đậm.

“Con im miệng!”

Hoàng hậu quát một tiếng rồi quay đầu nhìn ta với sắc mặt nhẹ nhàng hơn.

“Ngươi nói xem chuyện này là sao?”

Hoàng hậu ngữ khí ôn nhu, nhưng trong ánh mắt nhìn ta có chút ghét bỏ vụt qua.

Cố Cẩn cần có con cái, có cô nương nhà lành bằng lòng dâng hiến tấm thân, nhưng hắn lại khăng khăng chọn một người thấp hèn như ta, là để cố tình xa cách với hoàng hậu.

Vì thế hoàng hậu tuyệt đối không thể nào thích ta, chỉ là so với ta thì bà càng ghét Tạ Lãnh Tuyết hơn.

Ta nương theo tì nữ đỡ mà đứng dậy, đau đến mức toàn thân run rẩy.

Tùy theo động tác của ta mà có thể cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo dán chặt trên lưng ta.

Là Cố Cẩn.

Trong ánh mắt hắn nhìn ta là một sát ý không chút che đậy.

“Đứa trẻ ngoan , đừng sợ”

Ta thu lại ánh mắt, quỳ mạnh xuống dập đầu nhận tội, “Là do thiếp thân không hiểu quy tắc, chọc giận vương phi trước, vương phi chỉ là dạy dỗ quy tắc cho thiếp thân”

Ta đem toàn bộ tội lỗi ôm vào mình, ngậm miệng không nhắc tới Tạ Lãnh Tuyết.

Lần này Cố Cẩn có chút kinh ngạc.

Hoàng hậu nhìn ta người toàn vết máu xem xét, “Thật sự chỉ là dạy dỗ quy tắc?”

“Vâng.” Ta trả lời chắc như đinh đóng cột.

Hoàng hậu gật đầu, trong mắt không rõ là ý gì, “Nếu là không hiểu quy tắc vậy thì bổn cung ban cho ngươi hai ma ma để dạy dỗ.”

Trong lòng ta bỗng sợ hãi, đây không phải là lấy danh nghĩa dạy dỗ ta nhúng tay vào hậu viện của Cố Cẩn rồi sao.

Nhưng có điều, cái hậu viện này càng loạn càng tốt.

Ta cúi người xuống, dập đầu một cái thật mạnh, “Tạ ân điển của hoàng hậu nương nương.”

Sau khi hoàng hậu đi, sắc mặt của Cố Cẩn phức tạp mà nhìn ta một hồi lâu.

“Tại sao lại nhận tội vào mình?”

Ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nghi hoặc và phán xét của hắn.

“Tại sao?”

Ta im lặng nên hắn hỏi một lần nữa.

“Thiếp muốn điện hạ thấy vui.”

Giọng nói của ta mềm mỏng nhỏ nhẹ, “Người thích vương phi, nếu vương phi chịu phạt nhất định ngài sẽ đau lòng.”

“Nhưng ta thì khác, ta xuất thân thấp hèn, chịu chút khổ cũng chẳng sao cả.”

Ta lấy hết dũng khí ôm vào lòng hắn.

“Thiếp biết rõ điện hạ yêu vương phi, không dám so sánh với vương phi, chỉ mong có thể hầu hạ hầu hạ bên cạnh điện hạ thôi.”

Cả người Cố Cẩn bỗng nhiên cứng đờ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đầy tình ý của ta cuối cùng cũng không nhẫn tâm đẩy ta ra.”

“Chỉ cần nàng an phận thủ thường, bổn vương sẽ không bạc đãi nàng.”

Hắn thấm sâu nhìn ta một cái, vứt lại câu nói này rồi bỏ đi.

5.

Từ sau ngày hôm đó, có lẽ là cố ý lạnh nhạt Tạ Lãnh Tuyết, Cố Cẩn thay đổi tác phong hàng ngày, đặc biệt sủng ái ta.

Cho đến mừng thọ của lão thái quân ở phủ Quốc công, Cố Cẩn cũng đưa ta theo.

Trên bữa tiệc, ta sửa soạn thật đẹp, nốt ruồi son nơi đuôi mắt rạng rỡ như được uống máu vậy, vô cùng yêu khí.

Lại phối với bộ áo gấm quý giá, nói thẳng ra chẳng khác nào một con hồ ly hoang dại.

Cho đến Cố Cẩn nhìn thấy cũng ngơ ra một hồi, hắn đã quen nhìn bộ dạng ta mặc thường phục, đây là lần đầu hắn thấy ta mặc hoa phục, trong mắt bất giác có chút kinh diễm vụt qua.

“Không làm cho điện hạ mất mặt chứ?”

Ta vờ như đang cảm thấy thích thú, nhấc váy lên xoay một vòng trước mặt hắn.

Hắn lấy lại tinh thần, nhướng mày hỏi,”Theo ta dự yến tiệc vui đến vậy sao?”

Ta vờ như không hiểu thâm ý trong lời nói của hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn cười, “Chỉ cần bên cạnh điện thì từng giây từng phút đều thấy thích.”

Hắn ngỡ ngàng, trở tay nắm lấy tay ta.

Theo sự xuất hiện của ta mà vô số ánh mắt đều nằm trên người ta, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của ta xong thì đa số đều tỏ vẻ khinh thường.

Tiệc thọ ở phủ Quốc công, Cố Cẩn đưa thiếp thất đến, như đang tát vào mặt Tạ Lãnh Tuyết.

Mọi người đều cảm thán ta được sủng nhưng đồng thời cũng chờ xem kịch hay.

“Đúng là chả ra làm sao.”

Có người thấp giọng mắng, ta chỉ xem như không nghe thấy, từng bước đi theo sau Cố Cẩn, diễn tốt vai diễn của ngày hôm nay.

Một người dung mạo quyến rũ đắc sủng bước ra.

“Ngươi chính là thiếp của Tấn vương phủ sao?”

Yến tiệc được một nửa thì một bóng người dừng trước mặt ta.

Ta ngước lên nhìn, là người ngồi ghế chủ phía đông trên buổi tiệc, thiếu phu nhân của Quốc công phủ- Từ Yên Nhiên.

Đó cũng bạn thân của Tạ Lãnh Tuyết.

Nàng ta đánh giá ta một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt khinh miệt, “Dung mạo dáng vóc này không hổ là đứng đầu hoa lâu.”

Nàng ta cười nhẹ một tiếng, giây sau đã làm khó ta, “Người đâu! Đuổi cái thứ dơ bẩn này ra ngoài cho ta!”

“Một nữ tử thanh lâu mà cũng xứng vào Quốc công phủ?”

Dứt lời, nô bộc xung quanh chuẩn bị hành động.

Nhưng lại kiêng dè Cố Cẩn đứng bên cạnh ta nên không lập tức ra tay.

Dưới ánh nhìn của mọi người, ta uất ức đến đỏ mắt, “Thân phận của ta thấp bé, thiếu phu nhân coi thường ta cũng là chuyện bình thường..”

“Nhưng nếu ta đã đứng ở đây có nghĩa là nữ quyến của Tấn vương phủ.”

“Thiếu phu nhân muốn đuổi ta đi là coi thường ta hay là coi thường Tấn vương phủ đây?”

Nói xong ta yếu đuối mà nép sau lưng Cố Cẩn, nắm chặt tay áo của hắn.

“Điện hạ, đây chính là đạo đãi khách của phủ Quốc công sao?”

Ta trốn sau lưng Cố Cẩn cố tình hỏi.

Hắn nhíu mày, trong mắt có vài phần không vui, “Thiếp của bổn vương không đến lượt thiếu phu nhân quản giáo.”

Cố Cẩn nhẹ nhàng nói một câu, khiến cho Từ Yên Nhiên không thể tin nổi.

“Nàng ta quản không được còn ta thì sao ?”

Giọng nữ vang dội cất lên, ta mới nhìn thấy Tạ Lãnh Tuyết sau cửa.

Nàng ta dĩ nhiên đã nghe thấy những lời ban nãy, đáy mắt lúc này có ánh lệ hiện lên nhưng vẫn ngẩng cao đầu như cũ, quật cường không để nước mắt rơi xuống.

“A Cẩn, chàng đem ả ta đến dự tiệc, chàng có còn nhớ ta mới là thê tử của chàng không?”

Tạ Lãnh Tuyết giận dữ hỏi, không chút để tâm đến sắc mặt Cố Cẩn.

Nhiều năm độc sủng khiến nàng ta quên rằng Cố Cẩn dù cho nuông chiều nàng ta nhưng cũng biết cáu kỉnh.

Trong thời đại nam tôn nữ ti như vậy, giữa chốn đông người bị chỉ thẳng mặt chất vấn, ngay cả nam nhân bình thường còn chịu không nổi huống chi là đứa con được cưng chiều từ bé trong hoàng thất.”

“Tấn vương điện hạ, người sủng ai thiếp thất có đáng với một tấm tình si của Lãnh Tuyết không?”

Từ Yên Nhiên nói câu này khiến Cố Cẩn không dằn nổi lửa giận, đối với Tạ Lãnh Tuyết hắn còn có nhẫn nại, nhưng một phu nhân của thần tử lại dám chất vấn hắn?”

“Người đâu ! Từ thiếu phu nhân dĩ hạ phạm thượng, lôi ra Chiêu Vũ môn quỳ ở đó!”

Từ Yên Nhiên hoang mang, nàng ta cho rằng Cố Cẩn rất yêu Tạ Lãnh Tuyết, nên nể mặt Tạ Lãnh Tuyết Cố Cẩn nhất định không làm khó mình.

Nhưng không ngờ rằng...

“Điện hạ ! Thần phụ nhất thời lỡ lời, mạo phạm điện hạ...”

Nàng ta vừa hoảng hốt nhìn sang Tạ Lãnh Tuyết, “Lãnh Tuyết, điện hạ trước giờ thích phu nhân nhất, phu nhân giúp ta với....”

Chưa nói dứt lời, nàng ta đã bị bụm miệng lôi đi.

Còn Tạ Lãnh Tuyết được nàng ta gửi gắm hy vọng thì đang ngơ ngác nhìn Cố Cẩn.

“A Cẩn..”

Lời vẫn chưa nói thì nước mắt đã rơi xuống.

“Huynh thật sự muốn bảo vệ nàng ta sao?”

Một trận gió lạnh thổi tới, xua tan đi không khí nóng trong phòng.

Ta đột nhiên cảm thấy, không biết từ lúc nào bên ngoài đã có tuyết rơi.

Hoa tuyết bay đầy trời, Tạ Lãnh Tuyết nghẹn ngào lên tiếng, “Chàng đã quên rồi sao, năm đó chàng trọng thương ngã xuống giữa trời tuyết, cũng là ngày tuyết rơi như hôm nay, là ta từng bước từng bước cõng chàng xuống núi.”

“Ngày đó sau khi chàng tỉnh dậy đã hứa với ta, ân nghĩa cứu mạng suốt đời không quên...”

Một câu nói đã khiến Cố Cẩn mềm lòng.

Tay của hắn động nhẹ, không nhịn được mà muốn keo Tạ Lãnh Tuyết vào lòng an ủi, nhưng lại nhớ đến gì đó liền dừng lại động tác.

Ngược lại kéo ta về phía sau.

“Yên nương là thiếp của ta, nàng thân là chính thê thì không nên đố kỵ.”

Cố Cẩn hạ quyết tâm nói với Tạ Lãnh Tuyết.

Hành động của hắn rất khác thường, giống như là đang diễn cho ai xem vậy.

Vậy cho ai xem?

“Chàng gi ch nàng ta đi! Vậy ta không cản chàng nạp thiếp nữa, chàng muốn nạp ai cũng được! Nhưng nàng ta thì không thể được!”

Tạ Lãnh Tuyết khóc rồi gào lên câu này, ngay lúc đó, một ánh sáng lạnh lẽo chói mắt hiện lên, đại sảnh chớp mắt trở nên hỗn loạn.

“Có thích khách!”

“Bảo vệ vương gia!”

Hộ vệ la lên, trong đám hỗn loạn, một hàng người im lặng mà tiến đến Tạ Lãnh Tuyết, đến lúc mọi người cảm thấy có chút không đúng, đoản đao trong tay người đó đã đâm tới Tạ Lãnh Tuyết.

“A Cẩn cứu ta!”

“Lãnh Tuyết!”

Tình huống gấp gáp, Cố Cẩn có chút do dự, Vứt đi trường kiếm trong tay chặn lấy đoản đao trong tay thích khách.

Binh khí chạm nhau phát ra một tiếng coong, người trong lòng đã không sao, Cố Cẩn thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay người, ánh kiếm sắc bén đã ở trước mặt.

Cố Cẩn liền phản ứng rút đao ra đỡ, nhưng nhấc tay mới thấy kinh ngạc, kiếm trong tay hắn sớm đã vứt đi rồi.

Trúng kế rồi.

Cố Cẩn chửi thầm một tiếng, hắn muốn tránh nhưng đã không kịp nữa, mắt thấy mũi nhọn sắp đâm xuyên da thịt hắn chấp nhận mà nhắm mắt lại, một lát sau, không cảm nhận được đau đớn trong tưởng tượng.

Hắn mở mắt ra nhìn thấy chính là hình ảnh ta ngã xuống trong vũng máu.

Trong lúc gấp gáp, ta đẩy Cố Cẩn ra, chắn ngay trước mặt hắn, thay hắn đỡ một đao.

Trên vai truyền đến đau đớn kịch liệt, ta đau đến mặt trắng bệch, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng trước mắt lại tối òm, trước khi nhắm mắt nhìn thấy gương mặt ngỡ ngàng của Cố Cẩn.

Khóe miệng giật nhẹ, ta dùng chút sức lực cuối cùng nắm tay hắn, “...Chỉ cần ngài không sao là được.”

Cuối cùng hắn mới phản ứng được, sắc mặt gấp gáp la lớn, “Thái y! Truyền thái y!”

6.

Đến lúc ta tỉnh lại trong mắt là một đám cung nhân quỳ đầy đất.

Thị nữ đứng đầu cười chúc mừng ta, “Phúc khí của tiểu phu nhân còn ở sau này kìa.”

”Phúc khí sao?”
�Ta kìm nén lại nụ cười trên môi.

“Vương gia đâu?”

Cố Cẩn biết được ta tỉnh lại liền vội vã chạy đến, đáy mắt phức tạp giữa cắn rứt và cảm động.

Hắn chắc là đang cắn rứt.

Hắn sớm đã biết thích khách của nước địch vào kinh, nên đã sớm cho phòng ngừa, thậm chí còn cố ý lạnh nhạt Tạ Lãnh Tuyết, khiến nàng ta mờ nhạt giữa đám đông để bảo vệ nàng ta.

Ngược lại chuyển sang sủng ái ta, chẳng qua là muốn đem ta ra làm cái bia đỡ, dẫn sự chú ý của thích khách lên người ta.

Hắn xem ta là bia đỡ mũi tên, mà ta lại vì có thể bên cạnh hắn mà vui vẻ không ngớt.

Thậm chí vào lúc nguy cấp còn lao ra thay hắn đỡ đao.

“Đao kiếm không có mắt, tiểu cô nương như ngươi gan cũng lớn thật.”

“Cũng may bị thương không nặng, không ảnh hưởng đến đứa nhỏ.”

Hắn nhẹ nhàng sờ vào bụng ta, trong mắt biết bao là nhu tình.

Ta cũng đơ ra.

Qua một hồi, ta cũng sờ sờ bụng, có chút không chắc mà lặp lại, “Ta... có con rồi sao?”

“Người đã lớn như vậy rồi, đến bản thân có con cũng không biết sao.”

Mắt ta bỗng nhiên trào ra nước mắt, khóc rồi nhào vào lòng Cố Cẩn.

“Điện hạ ... chúng ta cuối cùng cũng có con rồi... là con của chúng ta.”

“Ừm, con của chúng ta.”

Cố Cẩn đành cười, tảng băng trong mắt dường như có chút tan chảy rồi.

Nhìn xem, ơn cứu mạng đối với hắn quả nhiên là có tác dụng.

Năm đó hắn vì ơn cứu mạng mà cưới Tạ Lãnh Tuyết, hiện nay cũng có thể vì ơn cứu mạng mà động tình với ta.

“Nàng cứu ta một mạng lại đang mang thai, đợi vết thương khỏi rồi ta phong nàng làm trắc phi.”

Đợi tâm trạng ta ổn định lại, Cố Cẩn đột nhiên nói.

“Vương phi liệu có đồng ý không ?”

Nhắc đến Tạ Lãnh Tuyết, mặt hắn lạnh đi vài phần.

Hắn vốn đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng Tạ Lãnh Tuyết lúc đó lại gây sự chú ý cho thích khách, hắn vì cứu Tạ Lãnh Tuyết mà vứt đi vũ khí bảo mạng, mới lâm vào cảnh nguy hiểm.

Nhưng sau khi Tạ Lãnh Tuyết được cứu liền chạy không thèm quay đầu nhìn.

Nếu không phải Yên nương, sợ rằng hắn đã mất mạng nơi suối vàng rồi.

Nghĩ đến đây, trong mắt Cố Cẩn đầy lạnh lẽo.

“Kinh thành có nam nhân nào mà không thê thiếp đầy đàn, ta thân là hoàng tử mà những năm nay chỉ có một mình nàng ấy, hiện nay chỉ lập một trắc phi không đến lượt nàng ấy đồng ý.”

Cố Cẩn từ từ mà nói.

Đôi phu thê nhiều năm ân ái này, cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn nứt.

Tin tức ta mang thai truyền ra ngoài, thánh thượng và hoàng hậu đều vui mừng, chưa được nửa ngày, ban thưởng vào vương phủ như là nước chảy.

Tạ Lãnh Tuyết sau khi biết chuyện liền tìm đến Cố Cẩn, muốn hắn bỏ mẹ giữ con.

“Đợi nàng ta sinh con xong, liền giết nàng ta đi!”

Đây chính là kế hoạch ban đầu của bọn họ.

Trên mặt Tạ Lãnh Tuyết nở nụ cười, dáng vẻ điên cuồng, nàng ta nghĩ rằng, sau khi ta ch, nàng ta và Cố Cẩn có thể trở nên ân ái như trước kia.

Nhưng Cố Cẩn im lặng không trả lời.

“Ta tính phong nàng ấy làm trắc phi.”

Một câu nói đã khiến cho Tạ Lãnh Tuyết cảm thấy không thể tin.

“Dựa vào đâu? Nàng ta chỉ là một con điếm? Làm sao có thể đảm đương vị trí trắc phi?”

Trắc phi và tiện thiếp không chỉ là thân phận một trời một vực, mà quan trọng đó là trắc phi là vào được hoàng gia, có tư cách nuôi dưỡng đứa con mình sinh ra.

Đợi lâu như vậy, mà hiện tại lại trở nên công cốc, Tạ Lãnh Tuyết tức đến sắp phát điên rồi.

Đối diện với sự tức giận của Tạ Lãnh Tuyết, Cố Cẩn có chút phiền phức, hắn thử muốn giải thích, “Hôm đó rất nhiều quan viên có mặt ở hiện trường, chuyện Yên nương vì ta mà đỡ kiếm mọi người đều biết, xem như là vì danh tiếng của vương phủ, cũng không thể bạc đãi đối với cô ấy được.”

Nhưng Tạ Lãnh Tuyết đang tức điên lên làm sao có thể nghe lọt những lời đó, đối với nàng ta những lời giải thích này đều là do Cố Cẩn đang thiên vị con tiện nhân đó, tức đến cực điểm nàng ta thậm chí nhào đến đánh vào người Cố Cẩn.

“Chàng đã hứa chỉ yêu mỗi mình ta! Chàng lừa ta!”

Cố Cẩn ban đầu còn có thế nhịn, nhưng Tạ Lãnh Tuyết không chút nhượng bộ, lửa giận nổi lên, nàng ta thậm chí rút ra trường kiếm,

“Ta phải giết chết con tiện nhân đó!”

Cố Cẩn không thể nhịn nữa, đẩy mạnh nàng ta, “Đủ rồi!”

Hai người cãi nhau một trận thật lớn, cuối cùng kết thúc bằng sự rời đi của Cố Cẩn.

7.

Trận cãi nhau kết thúc, hai người hoàn toàn rơi vào chiến tranh lạnh, ai cũng không chịu cúi đầu, cứ như vậy nửa năm trôi qua.

Trong nửa năm này, Cố Cẩn không hề bước vào phòng của Tạ Lãnh Tuyết nữa, ngược lại vì có đứa bé mà ngày nào cũng ở bên cạnh ta.

Một cơ hội thật tốt, ta đương nhiên không thể lãng phí.

“Nàng đó, đúng thật là yêu tinh trời sinh.”

Đó là chuyện đương nhiên, trừ bộ mặt thanh tú và dáng vóc mềm mại của ta ra còn có những gì mà ma ma trong thanh lâu dạy ta.

Ta nhướng mày rồi cười với hắn.

“Vậy điện hạ có thích hay không?”

“Vô cùng thích.”

Đến cuối thai kì, bụng cũng đã lớn, không tiện chuyện giường chiếu, nên ta đã đi con đường tình cảm.

Những lúc rãnh rỗi, ta thường lôi hắn làm những quần áo nhỏ cho con hoặc là bám theo hắn đòi hắn dọc sách cho con nghe.

Cũng như bây giờ vậy, ta ngồi trên giường dựa vào người hắn thêu nón đầu hổ, còn Cố Cẩn thì ngồi cạnh cầm sách không ngừng đọc lên.

Có lúc còn sờ bụng ta mong chờ đứa trẻ hoạt động.

Đứa bé đã tám tháng, thai động đã rất rõ ràng.

Lúc Cố Cẩn lần đầu cảm nhận được đứa bé nhúc nhích, kinh ngạc đến mức rơi cả quyển sách trong tay.

Sau khi kinh ngạc thì chẳng kìm được mà đỏ mắt.

“Yên nương, đây chính là con của chúng ta.”

Ta nhìn vào tình ý sâu đậm bất tri bất giác tỏa ra từ trong mắt hắn, cười nói, “Đúng vậy, con của chúng ta.”

Bốn mắt nhìn nhau, tỏa ra tình ý nồng nàn.

Hắn không nhịn được mà hôn lên trán ta một cái.

Nhưng không khí bình yên như vậy đột nhiên bị phá vỡ.

“Vương gia, cầu xin người đến xem vương phi của chúng ta đi!”

Tiếng khóc thê thảm bên ngoài cửa vang lên, là Lâm ma ma bên cạnh Tạ Lãnh Tuyết.

“Tạ Lãnh Tuyết bị làm sao?”

Cố Cẩn nhíu mày.

“Vương phi ngất xỉu rồi, còn nôn ra rất nhiều máu.” Lâm ma ma khóc đến chảy nước mắt nước mũi.

“Cái gì?”

Cố Cẩn liền phản ứng xông ra ngoài, nhưng lại nhớ ra gì đó, hắn lại ngưng bước đứng im.

Qua một lát, hắn cười lạnh một tiếng, “Nàng ấy cho rằng giả bệnh thì bổn vương sẽ tin hay sao?”

Hăắn đã hạ quyết tâm, giật lấy ngọc bội trên eo đưa cho cung nhân.

“Có bệnhh thì đi mời thái y, bổn vương cũng đâu biết trị bệnh.”

“Điện hạ, xin người hãy đến xem vương phi đi...”

Lâm ma ma vẫn còn muốn van xin, Cố Cẩn vẫy tay, cung nhân bên ngoài lập tức lôi bà ta ra ngoài.

Cố Cẩn tuy là ở lại nhưng lại thơ thẩn không tập trung.

“Điện hạ, cầm sách ngược rồi.”

Cố Cẩn hoàn hồn, nhưng trông mắt không giấu được sự lo lắng.

Hắn vẫn chưa buông bỏ được Tạ Lãnh Tuyết.

Ta thở dài một tiếng, lấy ra áo choàng khoác lên người hắn.

“Nếu đã không yên tâm vậy thì đi xem thử đi.”

Cố Cẩn có chút động dung, “Yên nương ....”

Nhưng giây lát hắn phát hiện ra không đúng, xoay người chỉ nhìn thấy ta đỏ mắt.

“Nàng đừng khóc, ta không đi là được rồi.” Hắn lau đi giọt lệ nơi đuôi mắt rồi ôm ta vào lòng.

Ta lắc đầu, “Ta chỉ là cảm thấy buồn.”

“Nàng ấy là thê tử của chàng, cùng chàng sánh vai.”

“Còn ta vĩnh viễn không thể nào đứng bên cạnh chàng được.”

Ta cứ nói nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.

Nhưng tay lại đẩy hắn ra khỏi cửa, “Đi đi, vương phi còn đang đợi chàng đó.”

Cố Cẩn im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn nắm tay ta, “Yên nương, ta đi gặp nàg ấy lần cuối cùng, đợi ta trở về, sau này chỉ ở bên nàng và con thôi.”

Ta nuốt nước mắt gật đầu, nhưng lúc mở cửa ra, một bóng người xông vào.

“Hồ ly tinh! Ta phải giết ngươi.”

Lâm ma ma va vào bụng ta một cái thật mạnh, chuyện đến bất ngờ, đợi mọi người bình tĩnh lại thì ta đã ngã xuống đất kêu la.

Còn hạ thân ta, máu tươi tuôn ra.

“Bụng của ta đau quá, con ta, điện hạ ... cứu lấy con của chúng ta...”

Cố Cẩn hoang mang, hắn ôm ta lên, “Thái y!”

“Điện hạ, xin người hãy đến xem vương phi của chúng tôi đi!”

Lâm ma ma vẫn còn đang khóc la.

Cố Cẩn bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt vương tơ máu trở nên ác độc khác thường, “Lôi xuống đánh cho đến ch.”

Bên ngoài phòng sinh, từng chậu máu bưng ra ngoài theo tiếng la của ta, thái y đưa ra kết luận.

“Điện hạ thứ tội, tình huống nguy cấp, trắc phu nhân và đứa bé chỉ có thể giứ lại một.”

Mặt Cố Cẩn trầm xuống, gân xanh trên tay nổi lên, đáng sợ lạ thường.

Thái y toàn thân run rẫy, hành lễ một cái thật sâu.

“Đứa bé trong bụng trắc phu nhân vị trí không ngay, không thể sống lâu, dù cho là Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu, trừ phi...”

“Trừ phi cái gì?” Người Cố Cẩn hơi ngã về phía trước, đỏ mắt nắm lấy thái y mà hét.

“Trừ phi có thiên sơn tuyết liên, thì có thể miễn cưỡng thử một lần.”

Thiên sơn tuyết liên, chính là linh đơn diệu dược trong truyền thuyết, có thể cứu người ch.

Thế gian khó tìm vô cùng quý giá.

Nhưng Cố Cẩn lại mừng rỡ, thiên sơn tuyết liên, vừa hay trong quốc khố có một cây.

“Yên Nhi, nàng được cứu rồi!”

Cố Cẩn không chút do dự, lập tức cưỡi ngựa vào cung.

Sau khi hắn đi, chỉ còn mình ta ở lại phòng sinh cực khổ vật vã...

Đến hiện tại thì ta đã vào phòng sinh được ba canh giờ rồi.

Đau đớn như bị xé toạc ra ở hạ thân nói với ta rằng, nếu như đứa bé còn không ra e rằng ta sẽ ch tại nơi đây.

Nhưng ta lại chẳng có cách nào.

Ta đã tính toán hết nữa đời người, duy chỉ có chuyện sinh sản, ta chỉ có thể nghe theo ý trời.

Nhưng ông trời dường như không đứng về phía ta.

Ánh sáng trước mắt lúc sáng lúc tối, ta nghe thấy tiếng la kinh hoàng của ma ma đỡ đẻ, bà ấy khiến ta tỉnh táo, kêu ta dùng sức.

Nhưng ta quá mệt.

Trước lúc ý thức mơ hồ, ta nghe thấy một trận huyên náo vang lên trước cửa phòng.

Là Tạ Lãnh Tuyết quỳ dưới đất, một thân thường phục, từng tiếng van xin.

“A Cẩn, cầu xin chàng cứu lấy phụ thân ta đi!”

Nàng ta cầu xin, chính là cây thiên sơn tuyết liên mà Cố Cẩn đang ôm trong lòng.

Tạ thái phó tối qua đột phát bệnh tim, đến hôm nay thì bệnh nặng nguy kịch, thái y viện đều bó tay hết cách.

Chỉ có thiên sơn tuyết liên thì thể thử.

“Xin chàng nể tình năm đó ta cứu huynh một mạng, đưa thuốc cho ta đi.”

“A Cẩn, xin huynh đó.”

Nàng ta liên tục dập đầu, máu tươi từ trán tuôn ra, cũng dập đi tình nghĩa phu thê nhiều năm.

“Năm đó chàng bị truy sát, tuyết rơi đầy núi, ta cõng chàng từng bước từng bước ra khỏi nơi núi hoang, kinh thành người người chê cười ta không con, nhưng mà A Cẩn ...”

Tạ Lãnh Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ.

“Ta không thể có thai, chính là vì trận tuyết dày lấp núi đó, ta đi trong gió tuyết một ngày một đêm, tổn thương thân thể, nên cả đời này cũng không thể làm mẹ.”

“A Cẩn, xem như ta xin chàng.”

Cố Cẩn tay nắm chặt rồi lại buông, buông lại nắm.

Lúc này trời cũng đã sắp tối, ánh nến tối mờ làm cho cái bóng của hắn kéo rất dài.

Hắn nói, “Nàng đối với ta có ơn, ta nhớ rõ.”

“Nếu là thứ khác, ta tất nhiên sẽ đồng ý.”

“Nhưng duy nhất thứ này thì không thể.”

8.

“Bây giờ nữ nhân đang vất vã trong phòng sinh chính là mẫu thân của con ta, nàng ấy vì ta sinh con đẻ cái, vì ta mà nguy hiểm tính mạng.”

“Nàng ấy vẫn đang đợi linh dược này cứu mạng”

Cố Cẩn đem thuốc giao cho thái y, mặc kệ tiếng khóc la tê tâm liệt phế sau lưng mình nữa.

Thiên sơn tuyết liên quả thật hữu dụng.

Nhưng hôm nay ta nhất định phải ch.

Uống vào không lâu, ta dần dần lấy lại ý thức, ma ma đỡ đẻ nhân lúc đó chỉnh lại thai vị cho ta.

Rất đau, khoảnh khắc đó, đau đến tận xương tủy, ta chỉ hận không thể lập tức ngất đi.

Nhưng mục đích của ta vẫn chưa đạt được.

Ta mặc kệ tất cả, gọi tên Cố Cẩn.

Mỗi một tiếng đều trở nên thê thảm, đến lúc hắn cũng mặc kệ quy tắc xông vào đây.

“Ta dường như đã ch rồi...”

Rất nhiều lần như vậy, ta cười với hắn.

“Xem như là vì ta và con, tiếp tục sống đi.”

Tiếng nói của hắn có chút nghẹn ngào.

Ta lắc đầu, run rẩy lấy ra miếng ngọc bội giấu trong ngực.

“Mười năm trước, lần đầu gặp ở núi Thương Minh, ta đã yêu chàng rồi.”

“A Cẩn, chăm sóc thật tốt cho con của chúng ta..”

Cố Cẩn nhận lấy ngọc bội, đúng là cái mà năm đó hắn bị truy sát.

Nhưng rõ ràng là trong lần truy sát đó... ngọc bội bị mất rồi mà.

Cố Cẩn đang ngơ ra, lại đột nhiên phản ứng, “Là nàng...”

“Mười năm trước, người cứu ta là nàng!”

“Chăm sóc thật tốt con của chúng ta.”Ta cũng nắm chặt lấy tay hắn lặp lại lần nữa.

Hắn đột nhiên hoàn hồn, nhưng lại nhìn thấy ta từ từ nhắm mắt lại.

“Yên nương!”

Đồng thời lúc này, tiếng khóc của trẻ con vang lên.

“Vương gia, là một tiểu công tử.”

Ma ma ôm đứa bé vừa được sinh ra, vui vẻ mà chúc mừng Cố Cẩn.

Bọn họ đều vì đứa bé mới sinh ra mà chúc mừng.

Chỉ có Cố Cẩn, ôm lấy thi thể của ta mà rơi lệ.

Hắn không nhìn lấy đứa bé một cái, ngược lại nắm chặt ngọc bội hoa văn rồng trong tay.

“Tạ Lãnh Tuyết!”

“Ngươi lừa ta cũng thật khổ sở.”

Hắn nhẹ nhàng nói ra những từ này, trong mắt là hận ý ngút trời.

Trùng hợp lúc này có cung nhân đến báo, Tạ thái phó chết rồi.

Tạ Lãnh Tuyết biết được phụ thân qua đời, kêu thảm một tiếng rồi ngất đi.

Tạ gia rớt đài, kết cục của nàng ta không cần nghĩ cũng biết.

Cố Cẩn tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.

Vốn dĩ theo suy nghĩ của ta là nên mượn việc khó sinh giả ch thoát thân.

Nhưng không ngờ rằng Cố Cẩn cũng rất có tiềm năng điên loạn, sau khi ta ch được bảy ngày, cố chấp ôm thi thể ta cùng ăn cùng ở.

Mặc kệ người khác khuyên nhủ thế nào cũng không chịu cho ta nhập quan.

Thấy thuốc giả ch sắp hết tác dụng, trong lòng ta gấp không chịu được.

Lỡ như bị lộ ra, chẳng phải ta sẽ toi đời hay sao.

Cũng may, ngày thứ tám hắn đột nhiên đổi tính, đồng ý cho ta nhập quan hạ táng.

Ta thở phào một cái, cùng lúc đó kêu người tìm một thi thể trong nhà lao đổi vào quan tài.

Trước khi đi, ta nhân lúc trời tối chạy vào phòng nhìn đứa nhỏ một lần.

Nó là cốt nhục do ta mang thai mười tháng.

Giây phút ôm nó trong lòng, đứa nhỏ đột nhiên mở mắt, cười với ta.

Thật đáng yêu.

Nhưng ta vẫn đặt nó xuống.

Ở lại nơi này, nó sẽ là đứa con duy nhất của Cố Cẩn.

Sớm từ lúc có thai, ta đã âm thầm hạ thuốc triệt sản cho hắn uống.

Tất nhiên sau này Cố Cẩn chỉ tra là do Tạ Lãnh Tuyết Làm.

“Em bé ngoan wu~, con phải ngoan ngoãn lớn lên, a nương yêu con.”

Ta dỗ đứa nhỏ ngủ đi, nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Con cháu của hoàng thất vẫn sẽ tốt hơn là đi lang thang với ta.

Khoảnh khắc mở cửa, ta dường như nhìn thấy một bóng người đứng sau rèm, hình như là Cố Cẩn.

Ta đơ ra phút chốc, nhưng vẫn dứt khoát quay đi không ngoảnh lại.
Những ngày tháng sau này, ta đại khái sẽ làm một đại phu, du sơn ngoạn thủy, hành y trị bệnh.

Giống như a tỷ vậy.

-Kết thúc-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK