• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưởng tỷ và thư sinh nghèo lén lút hẹn gặp riêng, rồi nhiễm phải bệnh hoa liễu.

Ta cảm thấy đau lòng nên đã đem chuyện này nói cho song thân biết, trưởng tỷ lập tức được đưa về quê tránh điều tiếng.

Còn tên công tử phóng đãng đó lại bôi nhọ danh tiết của trưởng tỷ ở khắp nơi, sau đó đã bị cha ta hạ lệnh x.ử t.ử.

Sau khi trưởng tỷ biết chuyện, tính kế hại ch cha nương.

Ta thì bị tỷ ấy ném vào hoa lâu làm kỹ nữ, cuối cùng bị nhiễm bệnh đau đớn mà ch.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, thấy mình đã được sống lại vào ngày mà trưởng tỷ và tên thư sinh nghèo đó hẹn gặp riêng.

Lần này ta sẽ không ngăn cản trưởng tỷ lén lút hẹn gặp riêng hắn nữa, cứ để tỷ ấy và tên thư sinh nghèo đó thối rữa cùng nhau đi!
————

01.

Sau khi bị trưởng tỷ bán vào hoa lâu, ta đã bị ép tiếp khách không kể ngày đêm, không lâu sau thì liền bị nhiễm thứ bệnh dơ bẩn đó.

Cả người nổi đầy vết lở loét, thân dưới cũng chảy máu không ngừng.

Ta dùng tay nắm chặt lấy tay áo của tú bà, khẩn cầu bà ấy cứu giúp ta.

Tú bà chê bai đá ta ra, xoay người nhốt ta vào trong phòng chứa củi.

Ta ngất lịm đi, lúc mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt cay nghiệt của trưởng tỷ.

Ta run rẩy gọi tỷ tỷ, chỉ mong tỷ ấy niệm tình tỷ muội mà cứu lấy ta.

Tỷ ấy ghét bỏ bụm chặtmiệng mũi:

“Ta đương nhiên sẽ cứu muội rồi, muội muội tốt của ta à~”

Ta thở phào một hơi, nhưng giây tiếp theo tỷ ấy lại dùng một khối than gỗ ấn vào vết thương trên người ta.

Ta ngẩng đầu lên nhìn trưởng tỷ, trong mắt là vẻ không thể tin được.

Trong tiếng kêu la thảm thiết của ta, trưởng tỷ cười đến mặt cũng méo mó.

Trưởng tỷ cười lạnh một tiếng, tay lại tiếp tục dùng thêm sức.

Cho đến khi tỏa ra một mùi cháy khét trưởng tỷ mới từ từ buông tay.

Ta dùng giọng nói yếu ớt chất vấn tỷ ấy:

“Tại sao?”

Trưởng tỷ vứt than gỗ đi, lạnh lùng nhìn kẻ sắp chết là ta:

“Nghiệt do ngươi tạo ra, đáng đời ngươi phải nhận lấy nhân quả.”

Ta cười lạnh chảy ra huyết lệ, nhân quả gì chứ, chẳng qua chỉ là tỷ ấy lấy oán trả ân mà thôi.

Trước đây trưởng tỷ muốn lén lút hẹn gặp người khác trong đêm, nhưng đã bị ta phát hiện kịp thời ngăn cản.

Nương tra ra người đó là một tên phong lưu vô lại, nên đã quát tháo ra lệnh cho trưởng tỷ và hắn cắt đứt qua lại.
Trưởng tỷ lập tức được đưa về quê để tránh điều tiếng, ta cũng đi theo cùng tỷ ấy.

Còn tên thư sinh đó khi không còn nhận được ngân lượng cứu tế của trưởng tỷ nữa liền đi rêu rao khắp nơi, làm ô uế danh tiết của trưởng tỷ, hại tỷ ấy xém chút nữa bị dìm lồng heo.

Cha ta nổi cơn thịnh nộ, phái người di trừ khử hắn.

Sau khi trưởng tỷ biết tin hắn đã ch, liền viết giấy tố cáo cha ta lên công đường, nói người lạm dụng chức quyền tàn hại dân lành.

Sau đó cha ta bị lột mất quan phục, nhốt vào lao ngục.

Như thế trưởng tỷ vẫn còn cảm thấy không đủ, lại mua chuộc người kể chuyện vu khống sự trong sạch của cha ta, ép người phải t.ự v.ẫ.n ở trong lao ngục.

Thi thể được đưa về phủ, nương gắng gượng mà đốt tiền giấy cho cha ta.

Trưởng tỷ một thân hồng y xuất hiện, vỗ tay nói rằng người ch rồi thật tốt.

Nương tức đến ho ra một búng máu, bảo trưởng tỷ cút ra ngoài.

Trưởng tỷ dùng chân đá lật bàn thờ, muốn lập tức mở quan tài ra đem thi thể của người vứt cho chó ăn.

Nương ta dùng thân xác của người ngăn cản, trong lúc xô đẩy trán đã đụng phải quan tài, chết ngay tại chỗ.

Trong một thời gian ngắn nhà tan cửa nát, ta không thể tin được mà nhìn trưởng tỷ.

Ta vừa muốn kêu trưởng tỷ cút nhưng lại bị tỷ ấy ra lệnh cho người bắt giữ.

Trưởng tỷ nắm chặt cằm ta, móng tay bấu mạnh vào da thịt:

“Muội muội tốt, song thân đều đã mất, cũng đến lúc đến lượt của muội rồi.”

Ta bị tú bà lôi đi, trở thành thứ đồ chơi hạ tiện nhất.

Sau khi bị trưởng tỷ giày vò một trận, cuối cùng ta cũng trút hơi thở cuối rồi ch.

Cũng may ông trời có mắt, lại cho ta sống lại một đời.

Nếu tỷ ấy đã chấp ý muốn gả cho tên thư sinh đó, ta hà tất gì phải ngăn cản.

Vì thế khi ta nhìn thấy tỷ ấy nhảy qua cửa sổ trốn đi, ta chỉ đóng chặt cửa phòng lại mà không lên tiếng.

Lần này ta muốn xem xem, tỷ ỷ Liễu Vân Y của ta có thể có được tình yêu đích thực hay không!

02.

Nửa đêm ta la lên thất thanh làm kinh động cả Liễu phủ, nha hoàn lập tức qua đỡ ta.

“Mau đi gọi cha nương, trong phủ có trộm.”

Cha nương rất nhanh đã đến, đi theo còn có mười mấy gia đinh trong nhà.

Nha hoàn giúp ta chỉnh đốn lại trang phục, sau đó cho người vào phòng lục soát.

Hạ nhân không tìm thấy gì, cha nương thở phào nhẹ nhõm an ủi ta.
Ta đang rúc vào trong lòng nương thở hổn hển, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:

“Nương, còn chỗ của trưởng tỷ nữa.”

Sau khi được ta nhắc nhở, cha nương liền kéo ta đi đến phòng của Liễu Vân Y.

Ta nhìn sân viện quen thuộc trước mặt này, khóe môi cong nhẹ lên.

Thật ra cũng không có trộm gì, chỉ là ta muốn đi xem xem chuyện xấu của Liễu Vân Y có giấu giếm được hay không.

Hạ nhân ở bên ngoài cửa gọi mấy tiếng, nhưng có như thế nào thì Liễu Vân Y vẫn sống ch không chịu mở cửa.

Nương thường ngày vẫn luôn nuông chiều Liễu Vân Y, nên tính không gọi nữa.

Ta lập tức nói thêm một câu:

“Không lẽ trộm đã lẻn vào trong rồi?”

Ngay lập tức cha nương không dám qua loa, liền cho người mở cửa ra.

Nha hoàn nhỏ tiếng gọi Liễu Vân Y, người ở trên giường vẫn che mặt không chịu ngồi dậy.

Cha nương nhìn nhau một cái, ta biết trong lòng họ đã nảy sinh nghi ngờ.

“Đi xem xem tiểu thư có chuyện gì?”

Một ma ma đi đến giật chăn ra, ngay lập tức giật mình kêu thất thanh hai tiếng.

Người nằm trên giường không phải là Liễu Vân Y, mà Tiểu Đào nha hoàn thân cận bên người của trưởng tỷ.

Sắc mặt cha liền thay đổi, lập tức sai người lôi Tiểu Đào xuống.

Tiểu Đào trung thành nên mồm miệng kín kẽ không khai báo, nhưng lại không chịu được mấy bạt tai của ma ma:

“Là tiểu thư ép nô tì phải đổi quần áo với người, thay tiểu thư nằm ở đây.”

“Tiểu thư đi đâu rồi?”

Tiểu Đào do dự một lúc, sau đó tìm một cái cớ:

“Tiểu thư nói mình ngủ không được nên ra ngoài tản bộ một lát.”

Vừa nghe thấy đã biết đây là nói dối, cha ta dứt khoát ngồi xuống:

“Đi lục soát cho ta, ta muốn xem xem nghiệt chướng đó đã đi đâu.”

Hạ nhân rà soát trong ngoài một lượt, cũng không tìm thấy bóng dáng của Liễu Vân Y đâu.

Cha ta đang tính cho người ra ngoài phủ tìm thì Liễu Vân Y đã tự về.

Tỷ ấy nhảy từ bên ngoài cửa sổ vào, giật mình khi nhìn thấy trong phòng đầy người.

Liễu Vân Y nhanh chóng chỉnh lại quần áo trên người, nở nụ cười lấy lòng:

“Cha, nương, sao mọi người nửa đêm rồi vẫn còn chưa ngủ lại đem theo nhiều người như vậy đến phòng của con?”

Cha ta kìm nén tức giận nói;

“Không phải con nửa đêm cũng không ngủ chạy lung tung khắp nơi hay sao.”

Trưởng tỷ cười khan hai tiếng:

“Nhi nữ chỉ là không ngủ được nên mới đi ra ngoài cho khuây khỏa chút thôi.”

Cha liền nói một câu vạch trần lời nói dối của tỷ ấy:

“Con muốn di ra ngoài cho khuây khỏa tại sao phải mặc quần áo của nha hoàn!”

Trưởng tỷ ấp úng không nói được lý do, chỉ đành quay qua làm nũng với nương.

Nương ta thương nhi nữ, vén tóc mai tán loạn của trưởng tỷ rồi nói:

“Nhi nữ ngoan, con mau thành thật nói với cha con đi, có được không?”

Trưởng tỷ vẫn cứ giả ngốc, cha ta ngồi một bên cười lạnh ra tiếng.

“Ta đoán tám phần là con xuất phủ để lén lún hẹn gặp riêng với người khác rồi.”

Trường tỷ cắn môi dưới lắc đầu:

“Nữ nhi vốn không có ra ngoài, cha làm sao có thể vu khống con như vậy được.”

Nói xong còn dùng khăn tay lau lau khóe mắt, cha ta càng tức giận:

“Nghiệt chướng! Con còn dám nói láo, mau đưa Tiểu Đào lên đây.”

Đợi đến khi Tiểu Đào một thân thương tích bị đưa lên, cuối cùng trưởng tỷ mới bắt đầu hoảng sợ.

Cha ta gằn giọng nói:

“Ngươi mau thành thật khai báo, tiểu thư rốt cuộc đã đi đâu.”

Tiểu Đào ngước mắt nhìn trưởng tỷ một cái, cúi đầu không nói một lời.

Cha ta đập bàn một tiếng vang dội:

“Ngươi nhìn tiểu thư làm gì! Nếu dám nói dối, ta sẽ đem ngươi bán cho bọn môi giới.”

Tiểu Đào mặc quần áo của trưởng tỷ, bị dọa cho toàn thân run rẩy lẩy bẩy:

“Tiểu thư, người khai thật đi, nô tì thật sự bị đánh cho sợ rồi.”

Trưởng tỷ đánh một quyền vào miệng của Tiểu Đào, xoay người kéo chặt tay áo của cha nương:

“Cha, nương, Tiểu Đào nhất định là trúng tà rồi nên mới nói bậy, hai người đừng tin lời Tiểu Đào nói.”

Cha ta đẩy trưởng tỷ ra:

“Nếu như con vẫn cố chấp nói dối vậy thì đừng trách ta.”

Hai ma ma lập tức trói trưởng tỷ lại, trong lúc giằng co, quần áo của trưởng tỷ đã tán loạn, đã để lộ ra những điểm nhỏ hoa mai trên người.

Cha ta nhìn thấy thì tức đến đỏ mắt, mặc kệ nương ngăn cản liền sai người nghiệm thân cho trưởng tỷ.

Trưởng tỷ lớn tiếng xin tha, nhưng lại bị hạ nhân chặn miệng lại lôi ra sau rèm.

Không lâu sau thì không nghe thấy tiếng của trưởng tỷ nữa, ma ma từ sau rèm bước ra, mặt ái ngại mà lắc đầu.

Nương ta dường như không thể chấp nhận nổi liền nói:

“Bà có chắc không ?”

“Nô cũng sợ có sai sót nên đã kiểm nghiệm nhiều lần, đại cô nương quả thật đã không còn trong trắng.”

Nương nghe xong mặt trắng bệch, ngã ngồi lên ghế.

Trưởng tỷ kéo lại áo đi ra khỏi rèm, đỏ mắt oán hận nói với phụ thân:

“Cha xỉ nhục nữ nhi đến mức này đã vừa lòng chưa?”

Cha ta vừa định nổi giận thì nương hiếm khi lên tiếng nói:

“Vân Y! Con im miệng!”

Nương hít sâu một hơi, muốn tỷ ấy khai ra gian phu là ai.

Liễu Vân Y cũng biết không thể che giấu được nữa nên dứt khoát lau nước mắt không giả vờ nữa:

“Dù sao con cũng đã bị phá thân rồi, muốn đánh muốn gi thì tùy ý mọi người.”

Cha ta ôm chặt ngực, ngẩng đầu thở dài:

“Tại sao ta lại nuôi được nữ nhi hạ tiện như ngươi, người đâu! Đem đại tiểu thư nhốt vào trong từ đường!”

Cha ta xua tay, lập tức sai người nhốt Liễu Vân Y vào từ đường.

03.

Cha nương cả đêm không ngủ, vừa sáng sớm đã đi đến từ đường thẩm vấn Liễu Vân Y.

Cuối cùng vẫn niệm tình người một nhà, nên khi cha vừa mở miệng đã hỏi Liễu Vân Y có phải bị người khác cưỡng ép không.

Nếu Liễu Vân Y chịu thừa nhận thì mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.

Nhưng Liễu Vân Y lại cứng đầu không chịu xuống nước:

“Nữ nhi và huynh ấy tình đầu ý hợp, tất cả là do con tự nguyện.”

“Con có biết chưa qua mai mối mà đã xảy ra chuyện này có kết cục gì không!”

Theo luật và nghị định của triều đình, phàm là ăn cơm trước kẻng thì nam hay nữ đều bị nhốt vào lồng heo.

Liễu Vân Y ngậm chặt miệng, tỏ ra vẻ kiên trung bất khuất.

Làm cho ta tức đến xoay vòng, chỉ vào mũi tỷ ấy mắng ngu ngốc.

Liễu Vân Y vẫn cứng cổ mặt không khuất phục:

“Nữ nhi tuy ngu xuẩn nhưng không ngốc, nếu nói ra là ai, liệu cha có tha cho huynh ấy không?”

Cha ta ra lệnh cho Liễu Vân Y đóng cửa hối lỗi, tỷ ấy dứt khoát tuyệt thực.

Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Liễu Vân Y, nương lo lắng đến hỏi ý kiến của ta.

Ta đàm định uống hớp trà, nói ra suy nghĩ của mình:

“Nếu trưởng tỷ đã cùng người đó tâm ý tương thông, chi bằng cứ gả tỷ ấy cho người đó đi?”

Liễu Vân Y không phải cả hai kiếp đều không thể quên được hắn sao! Vậy ta giúp tỷ một tay.

Cha ta vốn kiên quyết phản đối, nhưng đã được ta khuyên giải đủ đường cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Mẹ nói cho Liễu Vân Y, tỷ ấy vui đến mức ngốc luôn rồi.

Ta nhanh chóng đỡ tỷ ấy đứng dậy, bảo tỷ ấy mau viết thư cho tình lang mau đến đề hôn.

Liễu Vân Y cảm kích ta vô cùng, gọi ta là muội muội tốt.

Ba ngày sau là ngày hoàng đạo thích hợp để cưới gả, cả nhà ta đã dậy từ sớm để đợi tình lang của Liễu Vân Y đến đề hôn thú.

Nhưng cho đến giờ ngọ, người đó mới ung dung đến trễ, sắc mặt của cha nương sớm đã không vui.

Người đó toàn thân đều là mùi rượu, y phục mặc trên người không chỉnh tề, rõ ràng là vừa từ hoa lâu bò ra:

“Vãn bối Đỗ Tuấn, bái kiến bá phụ bá mẫu.”

Đỗ Tuấn vừa vào cửa liền hành lễ với cha nương, ánh mắt nhìn khắp nơi đánh giá.

Nhìn thấy trong nhà bày biện xa hoa, mắt nhìn sắp rớt ra rồi.

Còn chưa đợi cha ta kêu đứng dậy hắn đã tự chơi đùa với đồ trang trí rồi:

“Đồ tốt, đồ tốt, đúng thật là đồ tốt.”

Đỗ Tuấn chẳng những nhìn không đủ mà còn trực tiếp cất vào lòng mình.

Mặt cha ta xanh tái lại, trách mắng hắn quá hỗn xược.

Liễu Vân Y gấp không chịu được mà nhào vào lòng hắn, hờn trách nhìn cha ta.

Hai người họ ôm lấy nhau, hai cái miệng sắp dính lại với nhau.

Cho đến khi cha ta tức giận đập chén trà, hai người họ mới vội vã buông ra.

Cha ta nhìn hắn hai bàn tay trắng đến đề hôn mà tức giận vô cùng:

“Đề hôn là chuyện đại sự như vậy, mà phụ mẫu của ngươi cũng không đến sao.”

“Chuyện nhỏ như vậy cần gì phải làm phiền đến cha nương ta, hơn nữa, ta và Vân Y sớm đã động phòng, cũng coi như là phu thê rồi.”

Câu nói của Đỗ Tuấn đã trực tiếp phơi bày ra chuyện có tư tình với Liễu Vân Y, mọi người trong phòng đều mắt tròn mắt dẹt.

Liễu Vân Y không nhịn được mà giải thích cho tình lang:

“Cha, con sớm đã gặp phụ mẫu của Đỗ lang rồi.”

Cha ta tức đến trợn mắt, nhưng vì nữ nhi nên vẫn phải nhẫn nhịn.

Nhưng Đỗ Tuấn lại rất thản nhiên tự đắc, còn dám lên tiếng đòi của hồi môn:

“Không biết bá phụ bá mẫu định cho Vân Y của hồi môn gồm những gì?”

“Ngươi muốn cái gì?”

Đỗ Tuấn lôi ra một danh sách dài, bên trên viết kín chữ.

Hạ nhân nhận lấy danh sách, cha ta nhìn một cái, tức đến đập bàn.

Ta cũng vội vã nhìn một cái bị tức đến cười, Đỗ Tuấn đơn giản chỉ là một con sư tử đang há miệng.

Hắn không những muốn một trăm lẻ tám thứ của hồi môn, mà còn muốn thêm một tòa tứ hợp viện trong thành.

Hai mươi tám cái điền trang, hai mươi tám cái mặt tiền, tám mươi tám người hầu và nha hoàn, cùng với hai ngàn ngân lượng.

Những thứ như vậy, hận không thể moi sạch hơn nửa của cải của Liễu gia.

Lần này người trong phòng đều hiểu được, Đỗ Tuấn tính lấy Liễu Vân Y mà không bỏ ra một đồng, nhưng lại muốn của hồi môn đồ sộ của Liễu Vân Y.

Cha ta hít một hơi sâu, nói của hồi môn tất nhiên là phải có vậy hắn có thể cho sính lễ gì.

Đỗ Tuấn nghe thấy liền xanh mặt:

“Vân Y cũng đâu phải tiểu thư khuê các gì, một cái kiệu khiêng qua cửa là được rồi.”

Cha ta thật sự không nhịn được nữa:

“Ngươi xem trưởng nữ Liễu gia ta là cái gì! Đừng nói núi vàng núi bạc, dù cho là hoàng kim vạn lượng cũng có thể sánh ngang.”

Đỗ Tuấn tức thời thay đổi sắc mặt, đứng dậy chuẩn bị trốn về:

“Đỗ gia ta gia môn trong sạch, không thể chứa được nữ tử vật chất như nàng được.”

Liễu Vân Y khổ cực cầu xin hồi lâu, Đỗ Tuấn mới miễn cưỡng ngồi xuống.

“Cha là mệnh quan triều đình, hà tất gì phải ham hư vinh như vậy.”

Liễu Vân Y hỏi ngược lại như thế làm cha ta tức đến cười.

Đỗ Tuấn còn chưa nói gì, Liễu Vân Y lại gấp gáp đứng dậy trước:

“Lại hà tất phải để ý đến những thứ hư vinh này, chi bằng cha đổi thành ngân lượng cho Vân Y đem đi, sau này Đỗ lang đọc sách cần phải dùng đến rất nhiều tiền.”

Cha ta tức đến trợn mắt, hai ba câu đã kết thúc cuộc đối thoại.

Liễu Vân Y thích đến mức muốn tặng cho Đỗ Tuấn, cha ta mặt nghiêm túc gọi tỷ ấy:

“Con thật sự muốn gả cho hắn?”

Ta hiểu được đây là cơ hội cuối cùng cha ta dành cho Liễu Vân Y.

Liễu Vân Y thẹn thùng nép vào lòng Đỗ Tuấn nói:

“Con đương nhiên muốn, không phải Đỗ lang thì con không gả.”

Cha nghe thấy câu trả lời của trưởng tỷ, mặt đầy thất vọng lắc đầu:

“Vậy bây giờ con hãy cút ra ngoài cùng hắn đi.”

04.

“Cha.”

“Liễu lão gia.”

Liễu Vân Y và Đỗ Tuấn không còn bình tĩnh được nữa.

Ta trốn ở phía sau rèm, cũng bị làm cho giật mình hít vào một hơi.

Ta vốn chỉ muốn để cha nương nhìn thấy bộ mặt thật của Liễu Vân Y, nhưng không ngờ họ lại hoàn toàn thất vọng về Liễu Vân Y.

“Liễu lão gia e rằng không phải muốn giở trò không cho của hồi môn đó chứ?”

Đỗ Tuấn gấp gáp xông đến chỗ người ngồi nhưng lại bị hạ nhân ngăn lại.

Cha ta mặt không biểu tình:

“Của hồi môn? Một xu ngươi cũng đừng hòng lấy được từ chỗ của ta.”

“Cha đúng thật là nhẫn tâm, đuổi nữ nhi đi thì nữ nhi đi cho người xem!”

Liễu Vân Y kéo Đỗ Tuấn, bị hắn xô ngã xuống đất.

“Nàng đến của hồi môn cũng không có, ta còn lấy nàng để làm gì.”

Đỗ Tuấn phất tay áo rời đi, Liễu Vân Y chỉ có thể ôm lấy đùi hắn.

Khi thấy Đỗ Tuấn thật sự muốn vứt bỏ Liễu Vân Y, ta vội vã chạy ra.

Lỡ Liễu Vân Y không gả đi được, ở lại trong phủ sẽ càng tai họa.

“Cha nương, không thể như vậy được.”

“Nhược nhi! Quay lại! Chuyện này không liên quan đến con.”

Ta lờ đi vẻ mặt đen lại của cha nương, tiếp tục nói:

“Trưởng tỷ dù gì cũng là đại tiểu thư của Liễu phủ, nên của hồi môn phải nhiều một chút, cha nương cũng đừng có thấy làm lạ.”

Đỗ Tuấn cũng biết cơ hội được đằng chân lân đằng đầu:

“Đúng vậy, đúng vậy, trên đời này làm gì có phụ mẫu nào ác như vậy, lại đem nữ nhi của mình đuổi ra ngoài.”

Cha ta chỉ vào Đỗ Tuấn bắt đầu mắng, hoàn toàn mất đi phong độ của văn thần:

“Ngươi xem xem hắn là cái đức tính gì, nói thẳng ra chỉ là tên côn đồ vô lại.”

“Nhưng trong lòng trưởng tỷ có người đó, chúng ta sao có thể chia rẽ uyên ương.”

Nói xong, ta còn cố ý lau khóe mắt, tỏ vẻ đau lòng vô cùng.

Cha nương nhìn thấy ta như vậy, cũng không thể nói thêm được gì, nói một câu tự lo cho mình rồi rời đi.

Liễu Vân Y lập tức nắm chặt tay ta:

“Nhược nhi, vẫn may còn có muội, cha đích thị không muốn thấy con sống tốt.”

Trong lòng ta mắng một câu ngu xuẩn, trên mặt vẫn cười như cũ:

“Trưởng tỷ nói bậy gì vậy! Tỷ có thể tìm được lang quân như ý, cha nương vui mừng thay tỷ còn không kịp nữa là.”

Đỗ Tuấn cũng sáp lại, ánh mắt dán lên người ta đánh giá.

Ta cố nhịn sự ghê tởm cúi người, khách sáo sai hạ nhân tiễn khách.

Liễu Vân Y sai người đưa đến cửa, quyến luyến không nỡ cáo biệt với Đỗ Tuấn.

Đỗ Tuấn nắm lấy cánh tay Liễu Vân Y, nhân lúc tỷ ấy thẹn thùng thuần thục lấy đi túi tiền trên người của tỷ ấy.

Ta cạn lời liếc mắt, đem theo nha hoàn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.

Cha nương trong lòng tức giận nên đã đem của hồi môn đã được chuẩn bị sẵn của Liễu Vân Y giảm đi một nửa.

Còn hạ lệnh không được trang trí trong phủ, cũng không được đãi khách.

Cho đến ngày Liễu Vân Y xuất giá, trong phủ đến một mảnh giấy đỏ cũng không có.

Liễu Vân Y quỳ trên đất, hai tay dâng ly trà.

Cha ta nghiêng đầu, nương ta cũng không nhận.

“Phu quân là do con tự chọn, sau này nếu bị giày vò uất ức đều là lỗi con, đừng bao giờ mong nhà này ra mặt dùm con.”

Cha ta nói ra lời này muốn vạch rõ giới hạn với Liễu Vân Y, mấy nha hoàn ma ma ở đó đều nhìn nhau.

Liễu Vân Y nhìn sang nương, hy vọng người mềm lòng:

“Nương.”

Nương ta cũng nghoảnh mặt, không thèm nhìn Liễu Vân Y.

Liễu Vân Y tháo khăn trùm đầu ra, gương mặt đỏ bừng.

“Cha nương phải vô tình như vậy sao? Sau này Đỗ lang thi đỗ cao mọi người cũng đừng trách nữ nhi vô tình.”

Truỏng tỷ vứt chén trà kính phụ mẫu xuống, xoay người rời đi.

Ta cúi đầu thở dài, nhìn sang nương đã tức đến ngất đi.

Ba bốn đại phu được mời đến, vừa uống thuốc vừa châm cứu, mới khiến nương ta tỉnh lại.

“Phu nhân can khí ứ động, sau này không nên tức giận thì tốt hơn.”

Nằm đến ba tháng, bệnh tình của người mới có chuyển biến tốt.
Trong lúc đó Liễu Vân Y không hỏi han một câu, đến ba ngày về lại mặt cũng không về.

Sau khi nương biết được, tức giận mắng tỷ ấy là con sói mắt trắng.

Ta vừa muốn an ủi vài câu thì hạ nhân vội vàng đến báo:

“Đại tiểu thư quay về rồi.”

“Nó quay về làm gì?”

Hạ nhân ấp a ấp úng chuyển lời của trưởng tỷ:

“Tiểu thư nói người về lại mặt.”

05.

Ta và nương nhìn nhau, người hừ lạnh một tiếng, vứt lại một câu bảo Liễu Vân Y đợi ở đó.

Trên mặt của hạ nhân lộ ra vẻ khó xử.

Ta vừa định hỏi nguyên do thì nghe thấy tiếng của Liễu Vân Y truyền đến.

“Nương, Nhược nhi, con quay về rồi.”

Nhân lúc ta và nương còn chưa kịp phản ứng thì tỷ ấy đã lập tức tiến đến ôm lấy cánh tay của người:

“Nữ nhi sớm đã biết nương bị bệnh nên đau lòng không thôi, nhưng chỉ mới tân hôn nên rất bận, không thể phân thân ra được.”

Vừa nói vừa giả bộ tỏ vẻ đau lòng, nhưng trong mắt lại toàn là toan tính.

Nương đẩy tay tỷ ấy ra, đứng cách xa:

“Xem ra Đỗ phủ gia nghiệp to lớn, đứa con dâu lớn như con quản lý nhà rất cực khổ.”

Liễu Vân Y gượng gạo mà cười khan vài tiếng, sờ lên trâm cài trên tóc.

Ta mới phát hiện y phục và trang sức của Liễu Vân Y nhìn trông rất xa hoa nhưng thật ra đều là những thứ đồ cũ không đáng tiền.

Nếu đổi lại là trước đây, đến nhìn tỷ ấy còn không thèm nhìn chúng, xem ra những ngày tháng sau khi thành hôn của Liễu Vân Y cũng chẳng dễ dàng.

Nương hiển nhiên cũng phát hiện rồi:

“Sao thế? Đỗ phủ hết tiền rồi, nên để con ăn mặc như ăn mày vậy sao.”

Người hầu nghe thấy cũng cúi đầu cười, làm cho Liễu Vân Y tức đến cắn răng.

Nương cũng cảm thấy mệt rồi, mở lời bảo tỷ ấy không có việc gì thì về đi.

Liễu Vân Y nhanh chóng đưa cái hộp ở trong tay lên:

“Nương, người mau xem xem đồ mà nữ nhu đem về cho người này, đây là nhân sâm ngàn năm mà Đỗ lang cố tình biếu người đó.”

Tỷ ấy lấy ra một cái hộp gấm, xem ra rất có giá trị, nghĩ lại thì để lấy lòng cha nương tỷ ấy cũng đã phí không ít công sức.

Người hầu mở chiếc hộp ra xem xem, bên trong làm gì có nhân sâm ngàn năm, rõ ràng chỉ là cành cây có rễ khô mà thôi.

Xem xong nương càng thêm không chào đón Liễu Vân Y:

“Làm phiền con rồi, cho dù là chó nhà ta cũng không thèm ăn thứ này.”

Liễu Vân Y dường như cũng không ngờ đến, nhưng vẫn cứng đầu giải thích giùm cho Đỗ Tuấn.

Tỷ ấy cũng không thấy gượng gạo mà tiếp tục đeo bám nương.

Tỷ ấy tiến lên một bước, nương liền lui xuống một bước.

Liễu Vân Y ở lì không chịu đi, nương cũng không thể nói đuổi là đuổi được, cứ như thế đợi cha ta hồi phủ.

Nhìn thấy Liễu Vân Y ngồi bên cạnh bàn ăn, bước chân của cha ta khựng lại:

“Sao hôm nay có khách đến cũng không ai nói với ta một tiếng, sớm biết vậy ta đã không về nhà rồi.”

Liễu Vân Y liền đứng dậy, uất ức gọi một tiếng:

”Cha.”

Cha ta chỉ lo lau tay không thèm ngó ngàng đến Liễu Vân Y, tỷ ấy ngồi cũng không được chỉ đành đứng đó.

Tỷ ấy đứng chắn ngay đường trên hành lang, người hầu cũng chỉ đành đi vòng qua người để hầu hạ cơm nước.

Cha ta nhìn thấy thế thật không lễ độ, nên chỉ đành thở dài bảo tỷ ấy ngồi vào bàn.

Liễu Vân Y vui vẻ vào ngồi, nhìn thấy món ăn trên bàn liền oán trách nói:

“Cha nương cả ngày ăn sơn hào hải vị, hoàn toàn không quan tâm đến nữ nhi phải sống ngày tháng cực khổ.”

Cha ta đặt chén thật mạnh xuống bàn, dọa cho Liễu Vân Y ngừng ngay khóc lóc:

“Ngươi còn có mặt mũi khóc lóc, ban đầu là ngươi quyết tâm gả cho hắn, bây giờ chịu khổ cũng đáng đời ngươi.”

Ta mím chặt môi, sợ bị người khác nhìn thấy ta đang cười trộm.

Liễu Vân Y cắn chặt môi dưới, nhàu chặt khăn tay của mình:

“Cha, nữ nhi lần này quay về là muốn...”

Tỷ ấy còn chưa nói hết một câu đã bị cha ta đưa tay chặn lại.

“Không cần phải nói, nếu con đã gả cho người khác làm thê tử, có chuyện thì tất nhiên phải thương lượng cùng phu quân, không liên quan gì đến Liễu phủ ta.”

Liễu Vân Y từ lúc về phủ đã không được chào đón, tỷ ấy không chịu được uất ức, nên giọng có chút nghẹn ngào:

“Cha không chào đón nữ nhi như vậy sao?”

Đổi lại là trước đây, cha ta làm sao nỡ để tỷ ấy chịu uất ức, nhưng bây giờ lại không có chút kiên nhẫn nào:

“Nếu biết bản thân bị người khác ghét còn không mau cút về nhà đi.”

Cha ta nói xong liền kéo nương đi, tỏ ra không nhìn thấy sẽ yên tĩnh hơn.

Ta chậm một bước, bị Liễu Vân Y bám lấy.

Tỷ ấy kéo ta qua một bên, nói thầm bên tai ta:

“Nhược nhi, trong tay muội có tiền dư hay không?”

06.

Trong lòng ta liền hiểu được, mục đích thật sự mà Liễu Vân Y quay về.

Nhưng ta vẫn vờ như không hiểu, mơ hồ mà nhìn tỷ ấy:

“Trưởng tỷ hỏi cái này để làm gì?”

Liễu Vân Y dù gì cũng là đại tiểu thư, vẫn không muốn mất mặt đòi tiền muội muội như ta.

Tỷ ấy nắm chặt khăn tay, nở ra một nụ cười:

“Có thể cho tỷ mượn trước một ít được không.”

“Được chứ.”

Ta cười lấy ra hà bao, lấy từ trong ra một ngân lượng để lên tay của tỷ ấy.

Liễu Vân Y nhìn số bạc ít ỏi trên tay, trên mặt giật mấy cái:

“Chỉ nhiêu đây thôi sao?”

“Đúng vậy, a tỷ, tiền mỗi tháng của muội đều tiêu sạch rồi, nếu như tỷ đến muộn một chút, e rằng chút này cũng không có.”

Liễu Vân Y có chút không vui:

“Sao muội lại tiêu xài hoang phí như vậy, sau này nếu gả đi không sợ nhà người trách mắng hay sao.”

Ta giả vờ tỏ ra nghi hoặc:

“Tỷ tỷ bình thường ở trong phủ không phải cũng như vậy sao?”

Câu nói của ta đã chọt trúng tâm sự của Liễu Vân Y, sắc mặt của tỷ ấy trở nên khó coi:

“ Bên phía tỷ phu muội cần dùng tiền, muội có thể xoay một ít tiền không.”

Ta có chút kinh ngạc:

“Tỷ phu cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”

Tuy hôm đó cha nương không thỏa mãn yêu cầu của Đỗ Tuấn nhưng cho của hồi môn cũng rất nhiều.

Chỉ mới qua ba tháng, lại có thể tiêu hết số tiền bằng người bình thường tiêu mười năm?

“Muội cũng biết tỷ phu muội là người đọc sách, khó trách sẽ phải giao thiệp qua lại.”

Liễu Vân Y nhìn ra ta không tin tưởng, hạ quyết tâm nói ra sự thật.

Thì ra Đỗ Tuấn bị nghiện cờ bạc, chỉ mười ngày liền thua sạch hết của hồi môn của Liễu Vân Y.

Nhưng hắn cũng không biết hối cải, nợ tiền cược hẳn một ngàn lượng.

Liễu Vân Y hờn trách xong cũng vẫn không quên giải thích thay cho Đỗ Tuấn:

“Tỷ phu muội cũng không phải cố ý, đều tại đám bằng hữu xấu xa của huynh ấy.”

“Nhưng muội nghe nói người thích cờ bạc không thể bỏ được.”

“Muội hiểu gì chứ? Đỗ lang nói rồi, chỉ cần lần này ta thay huynh ấy trả nợ, sau này huynh ấy sẽ sống thật tốt với ta.”

Ta bị những lời ngu xuẩn của Liễu Vân Y làm cho kinh ngạc, Liễu Vân Y thấy ta không có tiền liền từ bỏ.

Ta vừa trở về viện, liền bảo nha hoàn gọi Tiểu Đào đến.

Ban đầu Tiểu Đào vốn phải bị bán đi, là do ta lấy danh tiếng của mình trong phủ giữ nàng ta lại.

Liễu Vân Y chỉ lo tức giận với cha nương, căn bản không hề quan tâm đến sống ch của Tiểu Đào.

Vẫn là do ta bỏ tiền ra mời đại phu cho nàng ta, sau khi Tiểu Đào hết bệnh liền thề thốt muốn đi theo ta.

Ta bảo nàng ta ở lại viện của Liễu Vân Y, chính là để đề phòng tỷ ấy đột nhiên quay về.

Tiểu Đào đến, sau đó liền hành lễ với ta.

“Ta muốn ngươi theo dõi hành động của trưởng tỷ, sau đó hàng ngày bẩm báo lại với ta.”

Tiểu Đào rất nhanh liền đến bẩm báo, nói trưởng tỷ rà soát khắp nơi trong phòng mình đem đồ đi bán:

“Tiểu thư, đại tiểu thư còn còn bảo ta nghe ngóng đồ trong viện của phu nhân, ta thấy phần lớn là đại tiểu thư không có ý tốt gì.”

Ta mím môi, cho Tiểu Đào tiền thưởng rồi bảo nàng ta lui xuống.

Trong viện của nương ta có rất nhiều thứ đồ chơi do hoàng gia ban tặng, tùy tiện lấy một món cũng có thể trả được món nợ của Đỗ Tuấn, chắc tỷ ấy có ý định này.

Sau khi Tiểu Đào đi, Tình nhi nha hoàn bên cạnh ta đi đến:

“Tiểu thư, chuyện này có cần phải bẩm báo cho phu nhân biết không.”

Ta lắc đầu.

Chuyện trộm đồ này, tất nhiên là phải bắt được cả người lẫn vật.

Ta nói với nương nên mời vài vị phu nhân đại thần đến chơi, người nghe xong liền nói được.

Rất nhanh trong phủ liền bày tiệc đãi khách, mấy vị phu nhân theo hẹn mà đến.

Nương còn đặc biệt hạ lệnh không cho Liễu Vân Y đến gần, có điều tỷ ấy đang bận trộm đồ nên không có thời gian quan tâm đến những thứ này.

Nương và các phu nhân nói chuyện rất vui vẻ, nhất thời nổi hứng gọi nha hoàn:

“Đem bộ ấm làm từ gốm mà hoàng gia ngự ban cho ta ra đây.”

07.

Nha hoàn rất nhanh liền đi đến nhà kho lấy đồ, các phu nhân đều rất cung kính với nương:

“Vẫn là Liễu phu nhân có bản lĩnh, trong phủ chứa toàn đồ tốt.”

“Đó còn không phải là do Liễu phu nhân có phúc khí sao, có thể hưởng thụ những thứ quý giá này.”

“Đúng vậy, Liễu phu nhân có gia thất tốt, lại có một tướng công tài giỏi, con cái cũng hiếu thuận hoạt bát.”

Vị phu nhân này dường như không biết sự thật, phát hiện chỉ có mình ta liền hỏi đến Liễu Vân Y:

“Sao lại không thấy trưởng nữ của nhà tỷ?”

Nghe đến Liễu Vân Y, nương không nhịn được nhíu mày lại.

Những người khác cũng biết biết chút ít, nên nhanh chóng cười đùa mà che giấu cho qua chuyện.

Không lâu sau nha hoàn chạy đến, gấp gáp đến quên hành lễ.

Nương vốn muốn nhắc nhở vài câu, nhưng không ngờ lại nghe thấy đồ đã bị mất.

Làm mất đồ hoàng thất ngự ban không phải là chuyện nhỏ, nhẹ thì là bất kính đối với hoàng thất, nặng thì có thể bị cách chức điều tra.

“Ngươi nói bậy gì đấy, không phải bảo các người để ở trong nhà kho sao.”

Nha hoàn cũng biết khó thể tránh tội, bị dọa đến toàn thân run rẩy:

“Nô tài là cất giữ theo lời người dặn dò, nhưng không biết tại sao lại tìm không thấy nữa.”

Nương lần này thật sự lo lắng, dứt khoát tự mình đi tìm, nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy.

“Đồ đã cất kỹ sao lại không tìm thấy, chẳng lẽ là...”

Vị phu nhân đó còn chưa nói hết, nhưng những người ngồi đó đều hiểu được, e là đã bị người khác trộm rồi.

Ánh mắt nương nhìn nha hoàn trở nên sắc bén:

“Thành thật khai ra, gần đây có những ai đến gần nhà kho.”

Nha hoàn nghĩ cả nửa ngày, đột nhiên nhớ ra gì đó, nhưng muốn nói lại thôi.

Nương lại nói:

“Cứ nói đi không sao, nếu có che giấu, ta hỏi tội ngươi.”

“Ngày thường không ai dám đến gần nhà kho cả, nhưng vài ngày trước đại tiểu thư có đến.”

Giọng của nha hoàn càng ngày càng nhỏ, sắc mặt của nương ta càng ngày càng tối lại.

Vài vị phu nhân chen vào, nói khẳng định là không liên quan đến Liễu Vân Y.

Chỉ có nương là im lặng, trong lòng nổi lên hoài nghi với tỷ ấy.

“Nếu như quý phủ có việc, vậy bọn ta đành cáo từ trước vậy.”

Lúc các phu nhân chuẩn bị rời đi, Tiểu Đào hoảng hốt mà chạy vào.

Nàng ta vừa vào liền quỳ xuống trước mặt nương:

“Phu nhân! Không ổn rồi! Đại tiểu thư trộm lấy đồ gốm của người muốn đem bán.”

Các phu nhân đều nhìn nhau, nương đột nhiên đập bàn một cái:

“Ngươi đang nói bậy gì đó.”

Tiểu Đào cũng không sợ hãi, dập đầu với người một cái thật mạnh:

“Đây là do nô tài tận mắt nhìn thấy, nếu phu nhân không tin, bây giờ có thể đến cửa sau điều tra cho rõ, nếu nô tài nói bậy, phu nhân có thể đem bán nô tài đi ngay.”

“Được, đây là do ngươi nói, vậy bổn phu nhân đi ngay bây giờ.”

Người đưa theo một đám người nhanh bước đến cửa sau, ta gật đầu với Tiểu Đào rồi liền đi theo.

Cách từ xa liền nhìn thấy hai người, nữ tử cầm một cái túi nhét vào lòng của người nam nhân.

Bọn ta từ từ tiến đến, liền nghe Liễu Vân Y nói.

“Huynh đem cái này đi bán, nhất định có thể trả nợ.”

“Ngươi đang làm cái gì!“

Nương hét lên một tiếng, dọa hai người toàn thân run rẩy, lập tức giấu đi cái túi trong tay.

Nhưng mà túi to như thế làm sao có thể giấu đi được.

Nương đánh ánh mắt, ma ma bên cạnh bà liền giật cái túi về.

Ma ma mở ra một góc của cái túi, bộ ấm đó đang ở bên trong.

“Ai cho phép con động vào những thứ này.”

Đỗ Tuấn nhìn thấy mất đồ rồi, gấp gáp nói không lựa lời:

“Lấy một ít đồ của người thì đã sao, đợi người ch rồi thì cũng đều cho Vân Y hết thôi.”

“Sống ch của bổn phu nhân cùng với đồ ở trong phủ thuộc về ai không đến lượt một người ngoài như ngươi tính toán. Ngươi không hỏi mà tự lấy chính là trộm, người đâu! Bắt lấy cho ta, báo quan.”

Hạ nhân lập tức muốn bắt lấy Đỗ Tuấn, Đỗ Tuấn bị dọa liền bỏ lại Liễu Vân Y mà chạy.

Liễu Vân Y không những không giận mà còn chặn trước mặt khiến hạ nhân không thể truy bắt:

“Huynh đi mau đi.”

Đợi Đỗ Tuấn chạy đi không thấy bóng dáng, bản thân tỷ ấy lại cười nói:

“Nương, con...”

Chưa nói hết câu, nương đã tát tỷ ấy một bạt tai.

Liễu Vân Y liền trở nên uất ức:

“Nương, con không phải lấy chút đồ của người thôi sao, người có cần phải đánh con trước mặt nhiều người như vậy không, sau này con trả lại cho người là được chứ gì.”

Nương hít một hơi sâu lại tát thêm một bạt tai:

“Trả? Con lấy gì để trả. Tự ý đem bán đồ của hoàng thất là tội ch, con làm như vậy là muốn hại ch cả nhà này.”

Ta giả vờ ngăn người lại, thừa cơ nói nói cho nương biết chuyện mà Đỗ Tuấn cờ bạc bị thiếu nợ.

Nương bị tức đến cười, sắc mặt dần trở nên bình tĩnh lại:

“Bỏ đi, bỏ đi, xem như ta chưa từng sinh ra nữ nhi này.”

Liễu Vân Y lần này thật sự sợ rồi, mặt tỷ ấy đầy nước mắt nước mũi khẩn cầu người:

“Nương, đều trách nữ nhi không biết, người tha lỗi cho con có được không, lần sau con sẽ không tái phạm nữa.”

“Người đâu! Đưa kẻ trộm này đuổi ra khỏi Liễu phủ, sau này không cho nàng ta đến gần Liễu phủ một bước.”

08.

Hai ma ma nắm chặt cánh tay của Liễu Vân Y kéo tỷ ấy ra ngoài, rồi đem vứt ở ngoài đường.

Liễu Vân Y nằm ra đất, dùng tay đập cửa:

“Nương, người không thể đối xử với con như vậy.”

Liễu Vân Y khóc mệt rồi, liền bắt đầu chửi rủa.

Tiếng chửi mắng của tỷ ấy lại rất vang dội, hấp dẫn ánh mắt của người qua đường.

Ta nhìn hạ nhân không thèm ngăn cản:

“Các người cứ thế để tỷ ấy làm loạn?”

Hạ nhân cúi đầu xuống, họ nói dù sao tỷ ấy cũng là tiểu thư trong phủ.

Ta cười lạnh một tiếng:

“Nương đã không nhận rồi, tỷ ấy còn là tiểu thư gì chứ.”

Hạ nhân hiểu được lời của ta, một thùng nước bẩn tạt ra ngoài.

Liễu Vân Y tức đến lớn tiếng chửi mắng, nhìn thấy gia đinh hung hăng thì lại sợ hãi:

“Các ngươi đợi đó, sau này Đỗ lang có quan chức thì các người đừng đến cầu xin ta.”

Nhưng đợi khi tỷ ấy về nhà, mới biết được còn có chuyện đáng sợ hơn đang đợi mình.

Tiền nợ Đỗ Tuấn thật sự không trả nổi, muốn đem bán Liễu Vân Y đến kỹ viện.

Liễu Vân Y kéo tay áo của Đỗ Tuấn không buông, Đỗ Tuấn dứt khoát cắt đứt tay áo.

“Đỗ lang, huynh không thể đối xử với ta như vậy! Ta là thê tử của huynh đó.”

“Vậy nàng nhẫn tâm nhìn ta bị bọn họ ép ch sao?”

Liễu Vân Y mềm lòng, mặc cho bọn họ kéo bản thân đi.

Nhưng tỷ ấy không phục, vừa đi vừa mắng.

Liễu Vân Y mắng một câu, dây thừng nới lỏng ra, đầu của tỷ ấy liền bị nhúng xuống nước.

Cho đến khi tỷ ấy bị sặc ba bốn lần, mới thành thật mà ngậm miệng lại.

Chỉ có miệng là thành thật nhưng ánh mắt vẫn còn sắc bén lắm.

Ai đến gần tỷ ấy, tỷ ấy liền trừng đôi mắt bò ra, làm ai cũng thấy sợ.

Nhưng tú bà không phải người bình thường, bà ta có rất nhiều cách thức.

Nếu như Liễu Vân Y tính tình cao ngạo, tú bà dứt khoát sắp xếp cho tỷ ấy hầu hạ vị khách có sở thích đặc biệt.

Theo cách nói của bà ta, dù cho xương cứng đến đâu dùng roi đánh một trận, dùng nến bỏng một lần cũng phải mềm lại thôi.

Ba ngày ngắn ngủi, Liễu Vân Y đã tiếp bảy người khách.

Miệng cắn, tay xé, roi đánh, kim châm, đều là những giày vò mà Liễu Vân Y không ngờ tới.

Mới đầu tỷ ấy còn kêu gào, nhưng sau cùng cũng học được phối hợp cầu xin.

Tú bà vừa cho rằng tỷ ấy đã chấp nhận, thì Liễu Vân Y đã gây ra chuyện.

Tỷ ấy nhân lúc khách ngủ, liền cắn của quý của khách.

Mấy tên du côn lột sạch y phục của Liễu Vân Y, lôi tỷ ấy ra giữa đường.

Bọn họ đá từng cái vào bụng của Liễu Vân Y, đau đến mức tỷ ấy lăn lê bò toàn.

Cho đến khi Liễu Vân Y ngất đi, mấy tên đó mới lôi tỷ ấy trở về.

Trên tửu lâu gần đó, ta cho Tiểu Đào một thỏi bạc:

“Thưởng cho ngươi và ca ca của ngươi đó, hắn làm rất tốt.”

Ca ca của Tiểu Đào là ma cô của kỹ viện, là ta đã bảo hắn đưa ra chủ ý bán thê tử trả nợ cho Đỗ Tuấn.

Đau khổ mà kiếp trước Liễu Vân Y đặt lên người ta, kiếp này ta phải cho tỷ ấy nếm hết tất cả.

Không qua bao lâu ca ca của Tiểu Đào liền đến, hắn nói Liễu Vân Y bị nhiễm bệnh lậu:

“Tiểu thư có cần mời đại phu xem cho nàng ta không?”

Ta dùng khăn ta lau tay, thuận tay vứt khăn tay bị bẩn vào chậu lửa:

“Cũng đâu phải chuyện to tát gì, dùng lửa than bỏng chút là được rồi.”

Ca ca của Tiểu Đào rùng mình một cái, nhận lệnh lập tức rời đi.

Ta hỏi Tiểu Đào có thấy ta tàn nhẫn không? Tiểu Đào ngơ ra, sau đó dùng sức lắc đầu.

Ta không bận tâm cười cười, đây còn chẳng bằng một phần vạn của ta kiếp trước.

09.

Lại qua vài ngày, Liễu Vân Y điên rồi.

Tỷ ấy cả ngày cười khúc khích dọa người, trong miệng lẩm bẩm:

“Ta là Đại tiểu thư Liễu phủ, ta phải gi các người.”

Người ngoài nếu nhìn vào tỷ ấy, Liễu Vân Y la hét xông lên đòi móc mắt người ta.

Thậm chí đến đi vệ sinh cũng quên, thường hay đi trên người.

Tú bà thật sự chê bai tỷ ấy, dứt khoát đuổi ra ngoài.

Tỷ ấy vừa ra khỏi cửa liền lập tức chạy ra ngoài, cho đến khi bị ta chặn lại giữa đường.

Tỷ ấy người đầy dơ bẩn lộn xộn, còn tỏa ra mùi hôi thối, vừa thấy ta liền bắt đầu cầu xin:

“Muội muội, muội giúp tỷ đi có được không.”

Ta bụm mũi lùi lại phía sau:

“Ta chính là đến giúp đỡ tỷ đó, tỷ tỷ.”

Ta mời tỷ ấy lên xe ngựa, Liễu Vân Y vừa ngồi lên xe ngựa liền bắt đầu khóc lóc.

Tỷ ấy đem tất cả mọi chuyện mấy hôn nay kể cho ta nghe một lượt.

Tuy nhiên ta đã biết hết rồi, nhưng từ miệng tỷ ấy nói ra khiến ta sảng khoái vô cùng.

Có điều ta không thể hiện ra, ngược lại còn phối hợp thương hại tỷ ấy.

Ta rót cho tỷ ấy một ly trà nóng, Liễu Vân Y một ngụm uống hết:

“Muội muội, đợi ta hồi phủ, nhất định sẽ đa tạ muội thật tốt.”

Ta nhìn bộ dạng đơn thuần của tỷ ấy, không nhịn được cười ra tiếng:

“Tỷ tỷ tỷ không về được đâu.”

Mặt của Liễu Vân Y liền trầm xuống:

“Muội đang nói bậy gì thế, ta là đại tiểu thư của Liễu phủ, ai dám không cho ta quay về.”

“Tỷ tỷ tỷ có thể không biết, là ta để cha nương phát hiện tỷ lén lút đi ra ngoài gặp tình lang, cũng là người lừa Đỗ Tuấn đi cờ bạc, còn để Đỗ Tuấn bán tỷ vào kỹ viện, cũng là ta đưa ra chủ ý.”

Mặt của Liễu Vân Y chỉ chớp mắt trở nên khó coi, so với kiếp trước còn tệ hơn.

Tỷ ấy hét lên nhào vào ta, bị ta một chân đá xuống xe ngựa.

Thương thế của Liễu Vân Y quá nặng, nằm ở trên đất không thể dậy nổi.

Ta một chân đạp lên mặt tỷ ấy, chân dùng sức đè xuống:

“Liễu Vân Y, nếu tỷ không muốn làm đại tiểu thư của Liễu phủ, sau này Liễu phủ chỉ có một mình ta là tiểu thư, sự yêu chiều của cha nương cũng chỉ có mình ta hưởng thụ. Còn về ngươi, ngươi cứ sống trong địa ngục trần gian mà từ từ sám hối đi.”

Ta đưa tay ra nắm đầu tỷ ấy, ánh mắt hận thù lại sợ hãi của tỷ ấy khiến ta cảm thấy vui vài phần:

“Gõ cửa, để Đỗ Tuấn nhìn rõ thê tử của hắn, nếu không ta sẽ cáo tội hắn bán thê tử.”

Liễu Vân Y không phải thích Đỗ Tuấn lắm sao, vậy ta phải để họ mãi không xa rời.

Làm xong tất cả, ta sửa soạn bản thân sạch sẽ trở về nhà, cha nương sớm đã chuẩn bị cơm nước đợi ta về.

Ta đổi thành bộ mặt ngây thơ, cười rồi nhào vào lòng họ.

Cha nương an ủi sờ đầu ta:

“Cũng may chúng ta còn có nữ nhi ngoan như con.”

Ta nép trong lòng cha nương, không chút để ý mà nhõng nhẽo:

“Cha, nương con đói rồi.”

“Được, chúng ta ăn cơm thôi.”

Sau này có người đi ngang Đỗ gia, muốn xin chén nước uống, kết quả bị quái vật người đầy máu ở trong viện dọa cho sợ.

Người đó đi khắp nơi nói với mọi người là Đỗ gia có quỷ, trong miệng còn lầm bầm:” Cứu ta với.”

Ta nghe thấy chuyện này chỉ cười lạnh một tiếng, biết được tỷ ấy sống không bằng ch ta liền cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Không còn ai nhìn thấy Liễu Vân Y nữa, còn Đỗ Tuấn dựa vào tiền bán thân của tỷ ấy mà cưới thê tử mới.

Ta trở thành tiểu thư duy nhất của Liễu phủ, hưởng thụ sủng ái của cha nương.

Còn về Liễu Vân Y, sống ch của tỷ ấy sớm đã không liên quan gì đến bọn ta nữa.

(Hết)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK