• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưởng tỷ từ nhỏ đã có phẩm chất lễ tiết cao thượng.

Tỷ ấy đã vứt màn thầu bị tẩm độc cho tên ăn mày.

Tên ăn mày bị độc ch, tỷ ấy lại ghét bỏ nói: “Có tay có chân nhưng mà lại phải ăn những của bố thí này, đáng đời!”

Lúc quân địch phá thành, tỷ ấy đã hạ độc trên dưới cả nhà.

Sau đó có được mỹ danh là thà ch chứ m không khuất phục.

Mấy mươi mạng người trong nhà đều bị tỷ ấy độc ch, ta và ấu đệ ham chơi nên may mắn trốn được một kiếp nạn, cùng với tỷ ấy bị đưa đến trước mặt của chủ soái địch quốc.

Ta vì để cho ấu đệ mới ba tuổi được sống, nên đã bò lên giường của chủ soái địch quốc, chủ động cầu tình.

Trưởng tỷ tóc dài như thác, một thân áo mỏng, tức không nói lên lời: “Được sống đối với ngươi quan trọng như vậy sao? Ngươi chính là nỗi ô nhục của Tần gia cả nhà trung liệt!”

Dáng vẻ thà ch chứ không khuất phục của tỷ ấy đã hấp dẫn chủ soái địch quốc, bị hắn nạp làm thiếp.

Tỷ ấy cơm no áo ấm, hầu hạ dưới thân của kẻ địch, nhưng lại sai người ném ta vào thanh lâu.

“Ta và ngươi không giống nhau, ta là không có sự lựa chọn là bị ép buộc, nhưng người trời sinh hạ tiện, thích câu dẫn nam nhân.”

“Thứ muội, muội có ngày hôm nay đều là do tự mình chuốc lấy.”

Ta nhiễm bệnh rồi tuyệt vọng mà ch đi.

Mở mắt ra lần nữa, ta đã được sống lại vào ngày mà trưởng tỷ hạ độc cả nhà.
——

01.

“Tần gia chúng ta thề ch hiếu trung với bệ hạ, mọi người cùng nhau cạn ly rượu này.”

Trưởng tỷ Tần Vãn Nguyệt nâng ly rượu lên, nói rất hùng hồn.

Tỷ ấy mặc một bộ váy dài màu vàng tơ, thân hình gầy yếu nhưng lại đầy sức sống.

Ai mà ngờ tới, trưởng tỷ thường ngày luôn được phụ thân xem là niềm tự hào, được bách tính xem là nữ anh hùng, được các binh sĩ yêu mến lại đi hạ độc trong ly rượu.

Trưởng tỷ từ nhỏ đã có phẩm chất lễ tiết cao thượng.

Kiếp trước, tỷ ấy đã cố ý vứt chiếc màn thầu bị tẩm độc cho tên ăn mày ở ngoài thành.

Vào ngay năm nạn đói, tên ăn mày đã ròng rã ba ngày chưa được ăn cơm, nhưng hắn vẫn cảm kích rơi nước mắt mà dập đầu với tỷ ấy mấy cái trước, rồi sau đó mới bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Vào lúc hắn phát độc mà ch, trong mắt còn hiện lên sự khó hiểu.

Trưởng tỷ nhìn thi thể mặt dính đầy máu của hắn, lấy khăn tay bụm mũi rồi ghét bỏ nói: “Ăn mày thì đã sao, hắn có tay có chân lại cứ muốn ăn những thứ của bố thí này, rơi vào kết cục này không phải là đáng đời hay sao?”

Sau này quân địch tấn công thành.

Tần gia chúng ta thề ch bảo vệ cổng thành, không biết ai đã lan truyền câu nói “Đầu hàng còn có thể nhặt được cái mạng” làm cho dao động lòng quân.

Trưởng tỷ cười cười không nói gì, buổi chiều mua về hẳn hai vò rượu, nói một tràng ý chí hùng hồn.

Ta bởi vì không thích uống rượu nên đã kéo ấu đệ ra ngoài để tránh phải uống rượu.

Lúc quay về, trước mặt ta là thi thể nằm ngang dọc khắp phủ.

Trưởng tỷ mặc một bộ váy dài màu trắng, ở trên váy dính đầy máu tươi, tỷ ấy kiên định nói: “Tiên sinh từ nhỏ đã dạy ta phải có phẩm chất và lễ tiết, thề ch bảo vệ nước nhà, bảo vệ bách tính, một nữ nhi như ta còn biết đạo lý này, bọn nam nhân như họ lại không hiểu, lại muốn đầu hàng.”

“Bây giờ bọn họ đã ch, có được danh tiếng là thà ch chứ không khuất phục, cũng tốt hơn là bị bắt giữ.”

Nhưng mà, nếu như cha và bọn họ còn sống, có lẽ chúng ta còn có thể gắng gượng đến khi viện binh đến, có lẽ bách tính của cả thành sẽ không phải gặp vận hạn này.

Quân địch phá thành, trước tiên là đến phủ bắt giữ ta và trưởng tỷ còn có ấu đệ.

Ta vì nhi tử độc đinh duy nhất của Tần gia, mà nhẫn nhịn tủi nhục trèo lên giường của chủ soái quân địch.

Đêm đó ta không mặc gì, tuyệt vọng mà chờ đợi vận mệnh thuộc về ta.

Sau khi chuyện đã xong, ta gắng gượng nở một nụ cười, ít nhất ấu đệ còn có thể được sống.

Nhưng mà, trưởng tỷ đến rồi, tất cả đều đã thay đổi.

Tỷ ấy tóc dài như thác, một thân áo mỏng manh, chỉ vào ta mắng: “Tần Hòa An, ngươi khiến ta thật ghê tởm, vì tham sống sợ ch mà lại bò lên giường của kẻ địch.”

“Cha ở dưới cửu tuyền nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, nhất định sẽ không yên nghỉ.”

Tỷ ấy vô cùng đau lòng cắt đi y phục của mình, một mảng da trắng như tuyết lộ ra, tỷ ấy không phát hiện ra gì cả mà vứt y phục bên chân ta: “Ngươi nhớ kỹ, hôm nay ta và ngươi cắt áo đoạn nghĩa, từ nay về sau ngươi không còn là muội muội của Tần Vãn Nguyệt ta nữa, cũng không phải là con cái của Tần gia!”

Dáng vẻ kiên quyết thà ch chứ không chịu khuất phục của tỷ ấy lại hấp dẫn được chủ soái quân địch.

Chủ soái cưỡng ép nạp tỷ ấy làm thiếp.

Vốn dĩ ta cũng bị giữ lại làm thiếp, nhưng trưởng tỷ lại hừ lạnh một tiếng: “Ta sẽ không thờ chung một phu quân với Tần Hòa An.”

Chủ soái vì làm tỷ ấy vui lòng, đã ném ta vào thanh lâu.

Lúc ta bị vạn người chà đạp thì đích tỷ lại đến.

Tỷ ấy mặc trên người tơ lụa thịnh hành nhất lúc đó, tô điểm đẹp nhất, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn ta: “Ta và ngươi không giống nhau, ta là bị ép buộc không có sự lựa chọn, nhưng ngươi trời sinh hạ tiện, thích câu dẫn nam nhân.”

“Thứ muội, muội có ngày hôm nay đều là do tự mình chuốc lấy .”

Ta nhiễm bệnh tuyệt vọng mà ch đi.

Mở mắt ra lần nữa, ta đã sống lại vào ngày mà trưởng tỷ hạ độc cả nhà.

02.

Mọi người đều bị những lời chí khí hùng hồn của trưởng tỷ cổ vũ, nâng ly rượu lên chuẩn bị uống cạn.

Lúc này, ta ra tay ngăn cản.

“Khoan đã”

Nụ cười nơi khóe miệng của trưởng tỷ cứng lại, ta cầm ly rượu chậm rãi nói: “A tỷ, tại sao của bọn ta toàn là rượu, chỉ có một mình tỷ là trà vậy? Lẽ nào giữa trà và rượu này có gì đó khác nhau sao?”

Ta cố ý nói: “Chắc không phải vì lời nói đùa của ca ca lúc sáng nay mà trưởng tỷ lại muốn độc ch cả nhà chúng ta đó chứ?”

Vừa nói ra lời này, mọi người lúc này mới phát hiện trong ly của trưởng tỷ lại là trà, nhất thời mọi người thì thầm với nhau.

Trong lòng ca ca cũng nổi lên nghi vấn, lập tức nói: “A tỷ, rượu này không có gì đó chứ?”

Trưởng tỷ nghe xong, hai hàng nước mắt chảy xuống, tỷ ấy quật cường lau đi: “Ta tự nhận là đối xử bình đẳng với mọi người, yêu thương huynh đệ tỷ muội, sao lại để trong lòng một câu nói đùa của đệ đệ chứ, a muội nghĩ về ta như vậy, thật là làm ta khó xử.”

“Ta thật sự không biết ngày thường đã đắc tội muội chỗ nào, xin a muội hãy nói ra.”

Tỷ ấy cắn môi, bộ dạng vô cùng đáng thương lại kiên cường đó thật khiến người ta cảm thấy thương xót.

Ta xua tay: “A tỷ nói gì vậy, ta chẳng qua là nói đùa thôi, a tỷ đừng xem là thật, bây giờ địch ở trước mắt, cả nhà chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới đúng.”

Trưởng tỷ thở ra một hơi, vừa định nâng ly lên thì ta lại nói: “Chi bằng, chúng ta đổi một chút đi, ta ghét nhất là uống rượu đó.”

Trưởng tỷ nhíu mày, nhất thời không đáp lại.

“Vãn Nguyệt, Hòa An muốn uống, con nhường cho nó đi, không phải con rộng lượng nhất hay sao?”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên, ta ngạc nhiên nhìn về phía cha.

Sau đó không rõ vui buồn.

Cha trước giờ luôn thích trưởng tỷ hơn ta, người cho rằng con cái của Tần gia đều nên học tập theo trưởng tỷ, vì thế nên thường hay trách mắng ta.

Nếu đổi lại là ngày thường, người nhất định sẽ dạy dỗ ta không hiểu quy tắc, nhưng sao hôm nay, người lại đứng về phía ta?

Ta dằn lại sự nghi ngờ trong lòng, thong thả mà nhìn trưởng tỷ.

Trưởng tỷ trước giờ phẩm chất và lễ tiết cao thượng, nhất là rộng lượng.

Lúc nhỏ, cha đem về hai hộp bánh phù dung, ca ca dỗ dành ta, đem điểm tâm nhường cho người nhỏ tuổi nhất là ta.

Trưởng tỷ rõ ràng cũng muốn ăn, nhưng lại cố ý tỏ ra dáng vẻ không để tâm trước mặt cha.

“A muội thích bánh phù dung nhất, vậy chúng ta cả năm không ăn cũng chẳng sao cả, là nữ nhi thì phải được nuông chiều một chút, chỉ cần a muội thấy vui là được.”

Nhưng rõ ràng tỷ ấy đã ăn cả hộp rồi.

Cha thấy thương trưởng tỷ, nên bảo ta chia cho tỷ ấy một nửa bánh phù dung, ta tuổi còn nhỏ, không hiểu được tại sao trưởng tỷ đã ăn rồi mà còn muốn ăn của ta, chỉ khóc la lên không muốn.

Cha tức giận, giựt lấy bánh phù dung trên tay ta đưa cho trưởng tỷ.

“Tần Hòa An, chỉ vài miếng bánh ngọt mà con đa nhỏ mọn như vậy rồi, sao con lại không thể học được một chút phong độ của a tỷ con?”

“Tự tư tự lợi như vậy, thật không phải là phẩm tính mà nữ nhi Tần gia nên có, hôm nay cha phải phạt con vào từ đường quỳ, để hối lỗi thật tốt.”

Ta không được ăn bánh ngọt mà mình thích, lại còn mang tiếng là tự tư tự lợi.

Trưởng tỷ được ăn cả hai hộp bánh ngọt, lại được khen là hiểu chuyện, thần tiên hạ phàm.

Nghĩ về chuyện này, ta nhìn trưởng tỷ liên tục cười lạnh.

Trưởng tỷ không nhẫn tâm phá vỡ hình tượng của tỷ ấy, chỉ đành cắn răng đồng ý.

Ta bưng lấy chén trà lên nói: “A tỷ, vừa rồi nghe lời tỷ nói, muội muội cảm thấy rất áy náy, lập lời thề phải trung quân ái quốc, phải học tập theo trưởng tỷ!”

Sau đó ta liền uống cạn chén trà, sau đó nhướng mày nhìn tỷ ấy: “Ta lấy trà thay rượu, không biết a tỷ có chịu cho ta chút mặt mũi không, nếu như a tỷ không uống, thì chính là vì chuyện vừa rồi mà không chịu tha thứ cho ta.”

Ta nhìn cha, sau đó liền hiểu được ý của ta, người nhìn về phía trưởng tỷ, giọng nói có vài phần uy nghiêm: “Vãn Nguyệt.”

Trưởng tỷ đáp một tiếng, cười khổ cầm lấy ly rượu: “A muội nói lời gì thế.”

Tỷ ấy cúi đầu nhìn ly rượu, ta ở bên cạnh xem kịch hay.

Đột nhiên

Trưởng tỷ ngất lịm đi.

Ta nhìn thấy tỷ ấy như nhành liễu theo gió mà ngất đi, thậm chí đến góc độ cũng đã tìm rồi, góc nghiêng tuyệt đẹp lộ ra trước mặt mọi người.

“Đại tiểu thư!”

Có nô tỳ hô lên.

Mọi người lập tức vây lại xem.

Vào lúc này ta nhân lúc mọi người không để ý, đi đến trước mặt cha nhắc nhở người.

“Cha, rượu này”

Cha ấn chặt tay ta, gật đầu với ta, lại lắc đầu, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của ta mà uống cạn ly rượu.

Thoáng chốc, ta hiểu được, cha cũng được sống lại rồi.

Cho nên ông ấy mới đứng về phía của ta, cha sớm đã đổi rượu, cho nên rượu này không có độc.

Ta thở phào một hơi, nếu như cha cũng được sống lại, vậy thì chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều rồi.

Ta lặng lẽ trở về chỗ ngồi, nhìn trưởng tỷ diễn kịch.

Quả nhiên, một lát sau trưởng tỷ dần tỉnh lại, tỷ ấy đỡ đầu, xin lỗi mà nhìn mọi người: “Các vị, ta cũng không biết là bị gì nữa, đầu óc choáng vô cùng, hôm nay có lẽ là không uống được rượu này rồi, mong mọi người thứ lỗi.”

Mọi người đều hiểu cho trưởng tỷ, không nói một lời phất tay cười nói không sao.

Ta chỉ im lặng mà nhìn, không nói một lời.

Trưởng tỷ tốt của ta, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

03.

“Cha, người sống lại từ khi nào?”

Ăn cơm xong rảnh rỗi, ta liền đến thư phòng của cha.

Cha quay người lại nhìn ta, thở dài một tiếng rủ rỉ nói: ”Hòa An, trước khi Vãn Nguyệt mua rượu, trong đầu cha đột nhiên hiện lên một đoạn kí ức, trong kí ức, thế giới mà chúng ta sống là một bộ tiểu thuyết tên là “Vãn Nguyệt Truyện”, tỷ tỷ con là một nữ chính phẩm chất và lễ tiết cao thượng, còn con lại bị gọi là nữ phụ ác độc gì đó.”

“Uống rượu lần này rất quan trọng, trong rượu có độc, cả nhà chúng ta đều ch thảm, còn con may mắn trốn thoát, sau này vì đứa nhi tử độc đích duy nhất của Tần gia, không thể không hy sinh thân mình, cuối cùng lại rơi vào kết cục ch thảm.”

“Vãn Nguyệt cuối cùng làm mẫu nghi thiên hạ, trở thành một hoàng hậu truyền kỳ, ta sợ đây là thật, cho nên điều tra rượu mà nó chuẩn bị, nhưng lại không ngờ rằng, rượu đó thật sự có độc.”

Lời này nói ra, khiến ta rơi vào ngạc nhiên.

Cái gì?

Thế giới mà chúng ta sống lại là một bộ tiểu thuyết sao?

Hơn nữa những gì cha nói cùng với những gì ta trải qua ở kiếp trước y hệt nhau.

Nghĩ đến cuối cùng trưởng tỷ trở thành hoàng hậu, trong lòng ta tràn đầy sự châm biếm.

Thì ra cả nhà bọn ta đều là làm nền cho tỷ ấy, chẳng qua chỉ là một phần tùy tiện ngắt ra trong cuộc đời đặc sắc của trưởng tỷ.

Trong lòng ta có vô vàn suy nghĩ:” Cha, bây giờ hiện thực không có xảy ra như những gì trong tiểu thuyết, sau đó chúng ta nên làm như thế nào?”

Nếu như thật sự là thế giới tiểu thuyết, trưởng tỷ là nữ chính, chủ soái quân địch là nam chính, vậy thì bọn ta chắc chắn sẽ không giữ được tòa thành này.

Cũng chính là nói, chúng ta định sẵn sẽ thất bại, bởi vì chúng ta đấu không lại trời.

Ta cân nhắc nói: “Cha, chi bằng chúng ta nghĩ ra cách khác, thuận thế mà làm.”

Lời còn chưa nói hết, cha ta đã tức trợn tròn mắt, kịch liệt quát mắng ta: “Không được!”

Ông ấy nhìn xa xăm, đôi mắt đã vẩn đục thêm vài phần kiên định: “Ta chỉ biết rằng, ta phải thề ch bảo vệ thành, bảo vệ người ta yêu thương.”

04.

Bởi vì nội dung câu chuyện xảy ra thay đổi, cha thống lĩnh binh sĩ bảo vệ thành, chớp mắt rơi vào thế giằng co.

Quân địch kiêng dè uy nghiêm của cha, không dám công thành, nhưng lại không chịu từ bỏ, dứt khoát đóng quân ở cách đó không xa, muốn vây khốn bọn ta, đợi đến lúc tiêu hao hết lương thảo thì diệt gọn một mẻ.

Bách tính ra khỏi thành mua lương thảo đều sẽ bị gi ch.

Nhất thời lòng người hoang mang.

Ta ở nhà gấp đến đầu toàn mồ hôi, không nghĩ ra đối sách.

Tì nữ Tiểu Cúc vội vã chạy vào.

“Nhị tiểu thư, người mau đi xem xem, Đại tiểu thư phái người không ngừng vận chuyển lương thực ra ngoài!”

Ta nghe xong lập tức đi đến, nhìn thấy không ít người đàn ông trong phủ đang vác lương thực đi ra ngoài.

Tiểu Cúc ngăn bọn họ lại, lo lắng đến dậm chân: ”Các người đang làm gì đấy, đây là lương thực của phủ chúng ta mà!”

Người đàn ông đó nghe xong liền cười ha ha: “Vị cô nương này, bọn ta là phụng lệnh của Tần Đại tiểu thư Tần Vãn Nguyệt, phải đi cứu tế bách tính.”

Trưởng tỷ đúng là biết tính toán, dùng lương thực trong phủ duy trì hình tượng người tốt của tỷ ấy.

Tiểu cúc lắc góc áo ta : “Nhị tiểu thư, người mau ngăn cản bọn họ lại, cứ tiếp tục như vậy, lương thực trong phủ sẽ bị họ chuyển đi hết đó.”

Ta suy nghĩ chốc lát, phất tay ngắt lời Tiểu Cúc, để bọn họ tiếp tục chuyển, sau đó bảo Tiểu Cúc đi đến phòng trưởng tỷ lấy hai cây trâm ngọc mà tỷ ấy yêu thích nhất.

Ta gọi một người đàn ông trong đó lại, đem tất cả trâm ngọc nhét cho ông ta: “Vị đại ca này, a tỷ sớm đã nói với ta việc lương thực, là tì nữ của ta không biết, nên mới gây ra hiểu lầm này, a tỷ còn căn dặn ta, nhất định phải đáp tạ huynh thật tốt, cât trâm này là do tỷ ấy chuẩn bị cho huynh đó.”

Người đó miệng thì nói thật ngại quá, nhưng tay thì lại nắm chặt cây trâm ngọc đó.

Những người khác đang vận chuyển lương thực đều nhìn thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm, lộ ra vẻ tham lam.

Ta cao giọng nói: “Mọi người đừng lo lắng, tất cả mọi người có mặt đều có phần, a tỷ ta là người như thế nào mọi người biết rõ nhất, tỷ ấy không quan tâm những vật ngoài thân này, chỉ cần mọi người cùng ta đi về phía trước nhất định sẽ có thưởng.”

Mọi người lập tức hoang hô mà đi đến thành Tây.

05.

Trên đường, ta và Tiểu Cúc thì thầm vài câu.

Trưởng tỷ không phải thích giả vờ rộng lượng sao? Vậy ta sẽ giúp tỷ ấy thực sự trở nên rộng lượng.

Lúc bọn ta đến được thành Tây, bách tính đã xếp thành một hàng dài.

Mọi người đều vui vẻ vô cùng mà cảm khái.

“Đại nữ nhi Tần gia Tần Vãn Nguyệt đúng là bồ tát sống chuyển thế mà, thà rằng bản thân không ăn cũng phải phát lương thực cho chúng ta.”

“Ai nói không phải chứ, Tần tiểu thư từ nhỏ đã rộng lượng hiểu chuyện, trong phủ có người nào mà không khen ngợi nàng ấy, có bách tính nào mà không yêu mến chứ?”

“Còn về Tần Nhị tiểu thư đó thì kém xa, nghe nói nàng ta ngang ngược vô lý, quen được nuông chiều, chẳng ra gì, Tần Đại tiểu thư chịu không ít ấm ức ở chỗ nàng ta, nhưng vẫn lấy đức báo oán, yêu thương muội muội của mình.”

Lúc nhắc đến ta, mọi người đều tạch lưỡi lắc đầu.

Ta không hề thấy buồn, bởi vì ta biết bách tính chẳng qua là bị che mờ mắt mà thôi.

Ta đi đến trước mặt bọn họ, ta nhìn thấy một nồi màn thầu lớn và một nồi cháo trắng, thậm chí còn có đùi gà và thịt heo.

Trưởng tỷ đang từng muôi từng muôi múc cháo, miệng cứ nói vô cùng đắc chí:

“Mọi người không đủ cứ đến lấy nữa, không giới hạn số lượng, Tần gia bọn ta chính là vì bảo vệ mọi người.”

Trưởng tỷ đúng là hào phóng với người khác cho đến tột cùng mà.

Ta và Tiểu Cúc nhìn nhau một cái, nàng lập tức hiểu ý, bất mãn nói: “Đại tiểu thư thật sự là tỏ ra hết sự uy phong, cầm lương thực của nhà mình đi tiếp tế người khác, bản thân ăn cái gì đây?”

Đượi Tiểu Cúc nói hết, ta mới không nhanh không chậm mà trách mắng: “Tiểu Cúc, không được nói bậy.”

Trưởng tỷ nghe xong liền buông cái muôi xuống, sắc mặt có chút khó coi: “Hòa An, muội dạy dỗ người bên cạnh mình như vậy sao?”

“Không có bách tính thì sẽ không có cái gọi là tướng quân, chúng ta càng sẽ không được ăn no mặc ấm như hôm nay, chúng ta có thể thiếu ăn nhưng bách tính thì không thể, bản thân có khổ nhưng không thể làm khổ mọi người.”

“Huống chi, lương thực có thể dùng tiền để mua, có thể dùng tiền mua được chính là vật ngoài thân, vật ngoài thân thì cần gì phải xem trọng đến như vậy.”

Tỷ ấy có từng nghĩ rằng, chiến sĩ thủ thành lao lực cả ngày cũng chưa chắc được uống một chén canh thịt, tổ mẫu tuổi tác đã cao, cả ngày hao tâm tổn sức, không có lương thực rồi bà phải làm sao?

Bách tính đều hô lớn tên của trưởng tỷ.

Ta cúi đầu xuống, áy náy nói: “A tỷ dạy dỗ đúng.”

Qua một hồi, một đám người ngang nhiên mà tiến đến.

Nhìn kỹ một chút, rõ ràng là những người vận chuyển lương thực.

Bọn họ buông lương thực xuống, xin chỉ thị: “Đại tiểu thư, lương thực chuyển xong rồi.”

Hắn nói to: “Mọi người hoàn toàn có thể tin tưởng Tần Đại tiểu thư, nàng ấy không có một chút lòng riêng, những thứ này đều là nàng ấy chuẩn bị cho mọi người đó.”

Trưởng tỷ vươn dài cổ ra, thanh nhã như là một con thiên nga vậy.

Giây tiếp theo.

“Cho đến cây trâm trên tay của ta cũng là do Tần Đại tiểu thư thưởng đó!”

Hai cây trâm lục bích trong suốt long lanh dưới ánh nắng.

Trưởng tỷ nhìn thấy liền hoang mang, tỷ ấy đột nhiên nhìn ta, chất vấn nói: “Ta thưởng từ lúc nào chứ?”

Ta bĩu môi : “A tỷ từ nhỏ đã dạy ta, bản thân mình khổ chứ không thể làm khổ người khác, những đại ca này vận chuyển lương thực đã tốn không ít sức lực. Lẽ nào ta không nên cảm tạ bọn họ sao?”

“Vật ngoài thân mà thôi, a tỷ cần gì phải xem trọng như vậy chứ.”

Trưởng tỷ nhìn ta chằm chằm, môi run rẩy không nói lời nào.

Còn có những người khác đang đòi được thưởng với trưởng tỷ, tỷ ấy chỉ cười khổ một cái: “Hôm khác ngươi đến chỗ ta...”

“Không cần ngày khác.”

Ta vỗ tay mấy cái, lập tức có hạ nhân bưng đến một rương chứa đầy trang sức tiến tới.

“A tỷ, ta thay tỷ đem đến rồi.”

Mắt trưởng tỷ nổ đom đóm, suýt chút nữa đã ngất đi.

Ta nhàu khăn tay: “Chẳng lẽ ta đã hiểu sai ý của trưởng tỷ rồi, a tỷ không muốn cảm tạ những đại ca này.”

Ta giơ tay ra với vị hán tử cường tráng ban đầu muốn đòi lại đồ, có chút bất lực nói: “Vị đại ca này, ta hiểu sai ý của trường tỷ rồi, huynh trả đồ lại đi.”

Người đó nghe xong liền thay đổi sắc mặt.

Trưởng tỷ lập tức ngăn cản, dường như là từ răng nhả ra mấy chữ:” A muội nói lời gì thế, làm như thế rất là thỏa đáng.”

Tiếp theo ta và Tiểu Cúc nhìn nhau mà cười, nhìn trưởng tỷ cắn răng phân phát trang sức của tỷ ấy.

Cuối cùng.

Ta hắng giọng nói với bách tính: “Mội người không cần phải lo lắng cũng không cần hoảng loạn, a tỷ nói rồi, lương thực trong phủ của bọn ta đều là của mọi người, ăn hết cũng không cần lo lắng, a tỷ ít ngày nữa sẽ xuất thành mua thức ăn!”

Trưởng tỷ nghe xong lồng ngực liền kịch liệt nảy lên:” Ta nói lời như vậy lúc nào chứ?”

Ta bĩu môi: “Lẽ nào ta lại hiểu sai ý của a tỷ? Việc xuất thành nguy hiểm như vậy, lẽ nào a tỷ muốn để bách tính đi làm?”

“Ta còn tưởng a tỷ lo nghĩ cho bách tính đủ chỗ chứ.”

Trưởng tỷ cắn răng, cười khổ gật đầu đồng ý.

Nhờ phúc của trưởng tỷ, ta cũng có phẩm chất và lễ tiết cao thượng, hào phóng mà quyên góp một khoản.

06.

Cha nghe nói tác phong của ta hôm nay, liền gọi ta đến thư phòng để mà hỏi chuyện.

Hồi lâu, ta nghe thấy tiếng của chính mình, bình tĩnh như vậy:” Cha, nếu là ”Vãn Nguyệt truyện”, vậy chi bằng ta giúp a tỷ một tay.”

“Có điều, kế hoạch này vẫn cần ta đến khởi động trước.”

Cha dường như đã hiểu được kế hoạch của ta, nhìn ta một cái thâm sâu.

Ta hiểu được ý muốn của người, hành động này lại càng khó thêm.

Nhưng con cái Tần gia ta có sợ hãi bao giờ.

“Hiện tại cách duy nhất của chúng ta chính là tranh thủ thời gian đợi viện quân đến.”

“Không nhập cục, làm sao phá cục?”

07.

Khoảng cách đến ngày a tỷ xuất thành càng ngày càng gần.

Ta cố ý nói với Tiểu Cúc: “A tỷ xuất thành nhất định sẽ bị quân địch chặn lại, theo tính cách của quân địch nhất định sẽ dùng loạn kiếm gi ch, ta xem đến lúc đó ta xem còn ai có thể chặn trước đầu ngọn gió của ta.”

“Từ nay về sau, Đại tiểu thư của Tần gia chính là ta rồi.”

Ta cười ha ha không ngừng.

Cho đến khi bóng dáng sau lưng không thấy nữa, nụ cười nơi khóe môi của ta lập tức biến mất.

Quả nhiên là thế.

Buổi tối trước ngày xuất thành, trưởng tỷ đem một hũ rượu đến phòng của ta.

“A muội, a tỷ có rất nhiều lời muốn nói với muội, xin cạn ly trước.”

Ta ngoan ngoãn nghe lời nuốt xuống.

Qua một lát, bóng dáng của trưởng tỷ lắc lư trước mặt ta, ta dường như nhìn thấy hàng nghìn trưởng tỷ đang cười dữ tợn.

Tỷ ấy hung hăng nói: “Tần Hòa An, ta cho rằng ngươi thông minh lắm, không muốn kiêu ngạo như vậy, cho rằng ta sẽ không còn cách khác sao?”

“Ta nói cho ngươi biết, trưởng nữ Tần gia, người được khen ngợi trong miệng mọi người chỉ có thể là ta.”

Ý thức dần dần mất đi.

Lúc ta tỉnh dậy, ta và Tiểu Cúc đã bị trói cùng nhau, kiệu cứ lắc lư ngã về phía trước.

Ta lấy ra lưỡi dao đã chuẩn bị sẵn cắt đứt dây thừng, rồi vỗ nhẹ mặt của Tiểu Cúc.

Nàng ta mới từ từ tỉnh dậy.

Tiểu Cúc vén rèm lên kinh hô: “Tiểu thư, dự tính của người quả không sai, chung ta quả nhiên bị tráo rồi.”

Vừa mới dứt lời.

Một âm thanh ốn ào truyền đến.

“Vây bọn chúng lại cho ta!”

Rèm được vén lên, một gương mặt không tức giận vẫn có uy nghiêm hiện ra trước mặt ta, hắn cẩn thận đánh giá ta.

Ta rùng mình một cái, chớp mắt lông tơ dựng đứng lên.

Ta đã quá rõ gương mặt này rồi, kiếp trước chính là hắn đã hạ lệnh vứt ta vào thanh lâu.

Hắn chính là thống soái quân địch Lương Hành.

Lương Hành sai người áp giải ta và Tiểu Cúc ra ngoài.

Hắn lại trèo lên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống bọn ta.

Những người ở đây đều biết nhìn thấy địch quân đáng sợ đến mức nào, liên tục quỳ xuống xin tha.

Chỉ có ta, đứng thẳng người lạnh lẽo nhìn hắn.

Cố gắng bắt chước dáng vẻ cứng rắn của trưởng tỷ.

Nhưng Lương Hành chỉ dùng biểu cảm nhìn người ch mà nhìn ta vài cái, sau đó mặt không cảm xúc mà nhả ra một chữ: “Gi.”

Đao treo trên cổ, sau đó lại giương lên cao.

Gió thu cuốn đi lá cây vang lên xào xạc.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta hét ra tiếng: “Lương thái tử không muốn biết tại sao ta biết được các người sẽ đến mà lại còn đi tìm ch sao?”

Lương Hành là thái tử Lương quốc.

Hắn đích thân dẫn binh chinh chiến là vì muốn rèn luyện, sau đó có thể theo lý mà kế thừa đế vị.

Nghe cha nói, kiếp trước đích tỷ đã làm hoàng hậu của hắn.

Lương Hành lên tiếng bảo dừng:” Khoan đã.”

Ta thầm thở phào một hơi, nhưng không lộ ra mặt.

“Cho cô một lý do hợp lý, nếu không cô sẽ lột da của người.”

08.

“Ta đến là để nương nhờ điện hạ, giúp đỡ điện hạ lấy được Tuyên thành mà không tốn một binh một tốt.”

Lương Hành dường như đang nghĩ về độ đáng tin của lời ta nói.

“Điện hạ có thể nghe ngóng một chút, ta vẫn luôn bị trưởng tỷ Tần Vãn Nguyệt chèn ép, cha thích tỷ ấy, bách tính yêu mến tỷ ấy, đến cả lần này ra ngoài cũng là tỷ ấy đổi với ta.”

“Ta đã chịu đủ cuộc sống như vậy rồi, muốn tìm một con đường ra cho bản thân mình.”

Lương hành không nói gì, lại hắn lại đưa ta và Tiểu Cúc quay về.

Trên đường, ta sờ sau lưng đã bị mồ hôi làm cho ướt sủng, toàn thân dường không còn sức lực.

Hào quang của nam nữ chính từ đầu đến cuối đều tăng lên, ta còn vọng tưởng thông qua việc bắt chước trưởng tỷ sẽ có được sự yêu thích của Lương Hành nhưng dường như không có khả năng, cũng may vừa rồi ta đã thay đổi ý định.

Cục diện khó đối phó hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.

09.

Đến được quân doanh của quân địch, ta âm thầm quan sát cấu tạo bố cục của bọn họ, chỉ nhìn được mấy cái, Lương Hành phái người tống ta vào đại lao.

Cho đến ngày thứ ba, hắn mới giải ta đến trước mặt hắn.

“Cô đóng quân hàng ngày, không mấy ngày nữa lương thảo của các ngươi sẽ tiêu hao đến hết, ngươi nói xem cô giữ ngươi lại có tác dụng gì?”

Lương Hành vẫn là không tin ta, chẳng qua là muốn lừa gạt ta mà thôi.

Ta ngẩng đầu, trong lòng có tính toán:

“Nếu như tình hình thật sự là như thế, thì điện hạ sẽ không tìm ta đến, trực tiếp giết chết ta, đem vứt cái đầu của ta đi càng đỡ phiền hơn.”

“Chắc hẳn điện hạ đã tung ra tin tức ta đang ở chỗ của ngài, nhưng kết quả như thế nào, có phải là không có phản ứng gì không ?”

“Ta đoán vị trưởng tỷ phẩm chất và lễ tiết cao thượng đó của ta nhất định sẽ khóc lóc nói ta vì nước quên mình, nói ta ch có ý nghĩa, bách tính trong thành đều sẽ tưởng niệm ta.”

Lương Hành không có biểu hiện gì, ta liền biết được, ta đoán đúng rồi.

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng Lương Hành:

“Khoan nói vài ngày nữa viện quân sẽ đến, chỉ nói về việc lương thảo, Tần gia cũng không có gì phải sợ, nếu không tin điện hạ cứ việc tra xem, bách tính trong thành ngày ngày ăn thịt uống canh.”

Lương Hành chơi đùa với chủy thủ nạm ngọc trong tay, bình tĩnh mà nói:” Tiếp tục nói.”

“Điện hạ muốn lấy được tòa thành nhanh nhất mà không tốn một binh một tốt, cách tốt nhất chính là để cho bọn họ lục đục nội bộ, cổng thành mở toang.”

“Ta chính là màn dạo đầu, nếu như nữ nhi của chủ soái một thành làm phản, ngài nói xem liệu bách tính có nghi ngờ chủ soái đó hay không? Lúc đó ngài cố ý tung ra tin tức, một bên là ch, một bên là giữ lại con đường sống, ngài nói bọn họ sẽ chọn cái nào?”

“Chỉ là trưởng tỷ đó của ta trung quân ái quốc, là chướng ngại lớn nhất, điện hạ phải nghĩ cách xử lý nàng ta.”

Cách này cũng là do trưởng tỷ gợi ý cho ta.

Kiếp trước nếu không phải tỷ ấy hạ độc cả nhà bọn ta, thì sao lại mở toang cổng thành, Lương Hành cứ thế dễ dàng giành được cứ điểm quan trọng, sau đó một đường nam hạ tiến thẳng tới kinh đô.

“Phải làm phiền điện hạ diễn với ta một vở kịch rồi.”

10.

Hôm đó quân doanh của quân địch truyền ra một tin tức.

“Lương Hành gặp Nhị tiểu thư Tần gia, đã yêu thương, đặc biệt cho phép ngày ngày bên cạnh.”

Ta cả ngày ở bên cạnh của Lương Hành, dùng hết toàn bộ chút tâm tư nhỏ của ta.

Ta giả bộ không cẩn thận lấy nhầm hộp thức ăn, sau đó lại dí dỏm mà lè lưỡi với Lương Hành.

Cũng sẽ vô tình mà lộ ra tài cán và bản lĩnh của ta, sẽ vào lúc mà Lương Hành sát phạt quả đoán mà lộ ra ánh mắt sùng bái của một cô nương còn nhỏ.

Lúc hai tay chạm nhau, ta sẽ như điện giật mà rút tay về.

Dù cho trong lòng hắn chỉ có một chút buông lõng thôi thì cũng tốt.

Lần mà chí mạng nhất, Tiểu Cúc hỏi ta có phải là ta thật sự nương nhờ Lương Hành không.

Ta nâng cằm, lẩm bẩm nửa ngày: “Tiểu Cúc, ta hình như đã thích Lương Hành rồi.”

Sau lưng, bóng dáng Lương Hành dần dần rời đi.

Lương Hành người này tính tình đa nghi, dù cho ta đã làm đến mức này rồi, hắn vẫn sai người đeo còng chân cho ta.

Bây giờ tuy hắn không nói thêm gì nhiều, nhưng điều này cho thấy trái tim hắn bắt đầu nới lỏng rồi.

11.

Vài ngày sau, hai quân đối đầu.

Ta thân mặc áo gấm, khép nép trước mặt Lương Hành.

Trên thành lâu, cha ta một thân khôi giáp, trưởng tỷ mặc váy dài màu xanh sẫm, tóc bay lượn theo gió.

Binh sĩ tướng lĩnh nhìn thấy ta đều kinh ngạc, xì xầm với nhau: “Đó không phải là Nhị tiểu thư sao? Nàng ấy sao lại ở chung với quân địch, lại còn thân mật như vậy nữa?”

“Chẳng lẽ Nhị tiểu thư đã phản bội đầu quân cho địch rồi?!”

“Khẳng định là vậy, ngươi xem bộ dạng của nàng ta kìa.”

Trưởng tỷ tỏ ra dáng vẻ vô cùng đau lòng: “Tần Hòa An, ban đầu người chỉ để lại một bức thư, thay thế ta xuất thành, vốn ta cho rằng ngươi hiểu được đại nghĩa, không ngờ ngươi lại là”

“Ngươi lại phản bội đầu quân cho địch!”

“Ngươi làm như vậy có xứng với liệt tổ liệt tông của Tần gia, xứng với cha, xứng với bách tính toàn thành hay không?”

“Một nữ nhi sẵn sàng hạ mình như ngươi, làm sao xứng làm con cái của Tần gia ta!”

Cha ta lửa giận thiêu đốt : “Tần Hòa An!”

Ta đỡ lấy trâm tóc, cười mơn trớn: “Cha, a tỷ, viện quân của Lương thái tử sắp đến rồi, còn triều ta thì sao? Đến lúc đại quân phá vỡ thành trì, thì đã muộn rồi, chi bằng bây giờ mọi người đầu hàng, thái tử bảo đảm sẽ tha cho mọi người một mạng.”

“Thái tử đã hứa cho con vị trí trắc phi của thái tử, lẽ nào mọi người không tin con sao?”

Lương Hành sờ lấy vai ta, rồi mở lời: “Cô cho Hòa An làm trắc phi, cũng sẽ cho các người một con đường sống.”

Ta nhìn thấy trên tường thành, thân hình của trưởng tỷ đã lay động.

12.

Cha chỉ vào ta lớn tiếng mắng: “Tần Hòa An, ta dạy con trung hiếu tiết nghĩa, con đã vứt ở đâu hết rồi? Tần Tùng Lâm ta sao lại có một nữ nhi như con?”

Lương Hành dường như đã thấy phiền, phất phất tay, thủ hạ liền áp giải lên mấy người.

Tất nhiên là những tùy tùng ngày hôm đó bị bắt chung với ta.

Tùy tùng run sợ mà quỳ trên đất, không ngừng cầu xin: “Đại tiểu thư, Tần tướng quân, cứu ta!”

“Cứ một giờ không mở cổng thành, ta sẽ gi một người.”

Bị phán tử hình, thời gian bị kéo dài ra.

Tên tùy tùng đó bị dọa đến sợ vãi đái.

Cuối cùng, kết thúc thời gian đếm ngược.

Lương Hành vừa định hạ lệnh thì trưởng tỷ hét lớn: “Chờ đã, ta đến đổi với ngươi!”

“Dùng một mình ta để đổi hai bọn họ, ngươi xem có đáng hay không?”

Ta hơi cong môi, trưởng tỷ cuối cùng cũng cắn câu rồi.

13.

Địa lao.

Trưởng tỷ bị trói trên một cái cột, nghe thấy tiếng bước chân, tỷ ấy từ từ mở mắt ra.

Ta không có bỏ lỡ, lúc tỷ ấy nhìn thấy Lương Hành đáy mắt vụt lên chút vui mừng.

Trưởng tỷ cố tình lộ ra gương mặt yếu đuối lại xinh đẹp của tỷ ấy, giọng nói nhẹ như hơi thở: “Được sống đối với ngươi quan trọng như vậy sau? Ngươi chính là nỗi nhục của cả Tần gia.”

“Có bản lĩnh thì các người gi ta đi!”

Ta nghiêng đầu, nhìn thấy Lương Hành hô hấp trì trệ, dùng ánh mắt mà ta chưa từng thấy nhìn vào trưởng tỷ.

Ta biết, “thế giới tiểu thuyết” lại phát huy tác dụng rồi.

Quyển tiểu thuyết này mang tên “Vãn Nguyệt Truyện”, có nghĩa là trưởng tỷ Tần Vãn Nguyệt là nữ chính duy nhất, nam chính sẽ tự động tình với tỷ ấy.

Ta nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng, mới miễn cưỡng có được một tí tín nhiệm trong lòng của Lương Hành, dùng hết mọi thủ đoạn mới có thể có được một sợi cảm tình trong lòng Lương Hành.

Trưởng tỷ vừa xuất hiện, đã dễ dàng phá bỏ đi tất cả.

Cũng như kiếp trước, ta chủ động làm tình, ta cởi sạch đồ trên người, chỉ giữ lại một mảnh áo lót, chịu nhục mà quỳ bên chân Lương Hành cầu xin hắn tha cho ấu đệ của ta.

Hắn nói thế nào?

“Xem tâm trạng của cô đã.”

Đêm đó ta đánh mất toàn bộ tôn nghiêm, dùng hết mọi thứ có thể để lấy lòng hắn, làm cho hắn vui.

Sau này trưởng tỷ xuất hiện, dù cho là nói lời bất kính, thì vẫn hấp dẫn sự chú ý của Lương Hành.

Lương Hành lập tức vứt bỏ ta, vì đểtrưởng tỷ vui lòng, đem vứt ta vào thanh lâu.

Ngươi xem, giữa người với người lại có khác biệt lớn như vậy, vượt qua khó khăn khó như lên trời.

14.

Lương Hành không hề dụng hình với trưởng tỷ tí nào, để tỷ ấy ở bên cạnh ta.

Đưa tỷ ấy đến chỗ ở của ta xong.

Ta lập tức đóng cửa lại, nắm lấy tay tỷ ấy khóc lóc nói: “A tỷ, a muội thật sự không có cố ý, cũng không có ý đầu hàng địch phản quốc, thật sự là vì có thể sống gặp được mọi người nên không thể không khuất phục với kẻ địch.”

Trưởng tỷ vẫn là bộ dạng phẩm chất đức độ đó.

“Ngươi như vậy còn không bằng đi ch đi!”

“Người sống ở đời vội vã, ch chính là chốn về cuối cùng, sớm một chút hay muộn một chút thì có gì khác biệt?”

Trong lòng ta liên tục cười lạnh.

Trên mặt lại không ngừng gật đầu, nước mắt lã chã:” Đúng, a tỷ ta sai rồi.”

Trưởng tỷ vỗ vỗ vai ta :” Biết sai vẫn còn có thể sửa đổi, tuy thể xác của muội đã bẩn rồi, nhưng chỉ cần trái tim vẫn trong sạch là được.”

15.

Mấy ngày tiếp theo, trưởng tỷ cũng không có sắc mặt tốt với Lương Hành.

Chỉ là.

Ta thường hay nhìn thấy trưởng tỷ dường như vô tình hay cố ý sờ ngón cái của Lương Hành.

Tóc của tỷ ấy bị gió thổi bay sượt qua mặt của hắn.

Tỷ ấy lúc cúi đầu vô tình lộ ra sắc xuân kiều diễm.

Đều có thể thu hút ánh nhìn của Lương Hành.

Nhưng lúc tiếp xúc với ánh mắt của Lương Hành, tỷ ấy lại tỏ vẻ cao ngạo, như đóa hoa sen thuần khiết không thể xâm phạm.

“Chi bằng ngươi gi ta đi.”

Đây là câu nói mà tỷ ấy thường hay nói.

Cho đến một ngày.

Ta cố ý cho trưởng tỷ thấy voan mỏng và roi ở dưới gối nằm của ta.

Tỷ ấy nổi giận đùng đùng :” Tần Hòa An, đây là cái gì?”

Ta thật lòng nói: “A tỷ, tỷ cho rằng làm sao mà Lương Hành lại hứa cho ta vị trí trắc phi của thái tử, chính là dựa vào thứ này.”

Lương Hành thích nhất là nữ tử mặc vải mỏng nhảy múa, vào lúc làm chuyện đó, hắn thích nhất là trói hai tay ta lại, tỷ xem”

Ta đưa vết hằn trên cổ tay cho tỷ ấy xem.

Trưởng tỷ như có suy nghĩ mà chớp chớp mắt.

Giấy tiếp theo, đôi mắt đó lại trở thành dáng vẻ quật cường của ngày xưa.

Trưởng tỷ lấy ra vải mỏng và roi đó ra: “Tần Hòa An, ngươi sỉ nhục bản thân như vậy, rốt cục là vì cái gì?”

“Ngươi chưa thành hôn đã dây dưa với nam nhân khác, còn làm ra nhiều trò như vậy, đúng là làm nhục gia phong.”

“Hai thứ này ta vứt đi giùm muội,nếu như Lương Hành cưỡng ép muội, thì muội hãy từ chối.”

Trưởng tỷ đem hai món đồ đó đi.

Nhưng ta phát hiện tỷ ấy không có vứt đi, ngược lại còn nhét xuống dưới gối của mình.

...
16.

Vào một đêm nọ.

Ta nhìn thấy Lương Hành hơi men rượu, đi về hướng lều trại của trưởng tỷ.

Ta âm thầm đi theo.

Ánh nến vàng lắc lư.

Ta nhìn thấy trưởng tỷ mặc vào mảnh vải hôm đó lấy đi ở chỗ ta, trên tay còn cầm roi da.

Đôi chân vừa trắng vừa thẳng, dưới lớp vải mỏng đó có thể nhìn thấy được sắc xuân.

Trong mắt tỷ ấy là nhu tình mà ta chưa từng nhìn thấy.

“Lương thái tử ... ngài thích thứ muội muội ta như vậy sao?”

“Ta nói thật với ngài, thứ muội ta sớm đã không còn trong sạch nữa, trước đây muội ấy bị ta bắt gặp muội ấy không rõ ràng với tên chăn ngựa trong phủ, tên chăn ngựa đó đã đặt tay lên chỗ đó của muội ấy.”

“Cũng may bị ta bắt gặp, nói với cha, bọn họ mới không phá vỡ phòng tuyến cuối cùng.”

“Thứ muội ta từ trong cốt cách đã phóng đãng như vậy rồi, cho nên mới không kiêng kỵ gì hết, chi bằng thái tử nhìn xem ta.”

Ta cố nhịn đi ý cười.

Trưởng tỷ tốt của ta à, tỷ đúng là khiến ta nhìn bằng con mắt khác.

Tay của trưởng tỷ từ từ đặt lên vai của Lương Hành, đặt tay của hắn lên eo mình.

Nhưng giây tiếp theo.

Ta hét lên xông vào, xô ngã Lương Hành.

“Cẩn thận!”

Mũi tên từ cửa bay vào xuyên thấu cánh tay của ta, cơn đau lớn khiến ta không ngừng kêu la.

Từng giọt mồ hôi dần ngưng tụ lại, ý thức của ta bắt đầu biến mất.

Đến lúc cuối cùng, ta ngất đi trong lòng của Lương Hành:” Cẩn thận, trưởng tỷ của ta.”

Chỉ để lại một câu nói này.

Lúc tỉnh lại, mắt của Lương Hành như sương.

“Tần Hòa An, sao nàng lại phải như vậy ...?”

Ta cười khổ lắc đầu:” Ta cũng không biết tại sao lại như vậy, ban đầu ta chỉ muốn được sống, sau này ta phát hiện một hình bóng vẫn luôn ở trong đầu của ta đuổi mãi không đi, ta đứng cũng nhớ hắn, ngồi cũng nhớ hắn, rõ ràng hắn đang ở trước mặt ta, ta cũng nhớ hắn.”

“Ta sao lại không biết ta đầu hàng quân địch, cha từ nhỏ đã dạy ta, phải trung quân ái quốc, nhưng ông ấy cũng dạy ta phải đi theo trái tim của mình.”

“Hôm đó ta nhìn thấy a tỷ rón rén tiến vào phòng của ta, trộm lấy quần áo mà ta chuẩn bị, ta hoài nghi nên âm thầm đi theo tỷ ấy, nhìn thấy tỷ ấy gặp mặt một người, nói ngài thích tỷ ấy, tỷ nhất định sẽ tìm cơ hội gi ngài.”

“Đêm hôm đó, ta nhìn thấy ngài đi vào phòng của a tỷ, nhing thấy a tỷ vẫn luôn lạnh nhạt lại nhiệt tình như lửa, nhưng ta cũng nhìn thấy mũi tên lao đến, đợi đến lúc ta phản ứng lại, đã chắn ở trước mặt ngài rồi.”

Lương Hành có chút rung động, trong đôi mắt của hắn, ta tìm thấy một chút quen thuộc.

Đó là ánh mắt mà hắn từng nhìn trưởng tỷ.

Hắn thay ta đắp chăn lại, sai người đưa trưởng tỷ đến.

Trưởng tỷ vẫn còn đang mặc mảnh áo mỏng đó, ở trước mặt mọi người, tỷ ấy đổi sang bộ dạng tự cho mình là thanh cao: “Tần Hòa An, ngươi lại ngang nhiên cứu kẻ địch của mình?”

Tỷ ấy không hề để ý rằng, cục diện đã thay đổi rồi.

Lương Hành đầy hứng thú mà nhìn tỷ ấy: “Tần Vãn Nguyệt, vừa rồi là ai cầu xin ta nhìn đi xem nàng ấy, nhanh như vậy đã quên rồi sao?”

Lương Hành đem những lời đó nói ra, trưởng tỷ phút chốc ngạc nhiên, sau đó lại cắn răng chịu nhục.

Ta lập tức nói thay tỷ ấy: “A tỷ, ta biết đại nghĩa ở trong lòng tỷ, vì để gi Lương Hành, không tiếc để bản thân ăn mặc thành thế này, thậm chí còn đến nơi đây để tìm cơ hội truyền tình báo ra bên ngoài.”

Trưởng tỷ dường như đã tìm lại lập trường của mình, thản nhiên gật đầu thừa nhận:” Không sai, nếu không phải ngươi xuất hiện, ta sớm đã gi hắn rồi, Tần Hòa An, cốt khí của ngươi đâu?”

Tỷ ấy vẫn là bộ dạng thà ch chứ không chịu khuất phục đó.

Nếu đổi lại là kiếp trước, đổi lại là quãng thời gian trước, có lẽ còn có thể làm rung động Lương Hành.

Nhưng lần này không được rồi.

Ta tận mắt nhìn thấy mẫu hậu của Lương Hành gửi thư đến, trong kinh có người nhìn chằm chằm, ham muốn ngôi vị thái tử.

Lương Hành lần này cần phải thắng lợi, cần vị trí thái tử.

Kiếp trước, nam nữ chính yêu hận điên cuồng, dây dưa không ngừng, là điều kiện được đặt ra khi mà Lương Hành lấy được thành trì, ổn định vị trí thái tử, hắn mới có thể cùng trưởng tỷ nói chuyện yêu đương.

Nhưng bây giờ, phía trước như hổ như sói, phía sau thì đeo bám không nguôi.

Trong mắt của hắn, ta là người một lòng vì hắn, là nhân vật ngoan ngoãn mặc người sai khiến, trưởng tỷ quá khó khống chế, dường như vĩnh viễn không thể khom lưng trước hắn.

Lần duy nhất lại là vì muốn gi hắn.

Cảm tính và lý trí giao nhau, cuối cùng vẫn là bá nghiệp đế vương chiếm thượng phong.

“Chặt đứt ngón tay của cô ta vứt về Tuyên thành, nói với đám người ở trong đó, nếu như tiếp tục ngoan cố chống trả, thì mỗi ngày sẽ đưa đến cho bọn họ một món trên người của Đại tiểu thư.”

Lương Hành nói rõ từng câu từng chữ.

Lòng người dễ thay đổi, tên Lương Hành thâm sâu không thể đoán đó trở về rồi.

Trưởng tỷ không thể tin được mà nhìn hắn, nơi mi mắt đó viết đầy hai chữ “nghi hoặc”.

Ta như thế nào cũng không nghĩ đến, Lương Hành đột nhiên sao lại thay đổi thế.

17.

Nhưng vào lúc mà chạm với ánh mắt khiêu khích của ta, liền hiểu được tất cả.

Tỷ ấy bùng nổ hét lớn: “Tần Hòa An, ngươi hại ta?”

“Ngươi cố ý để cho ta nhìn thấy tấm áo mỏng đó, chắc chắn ta sẽ đi trộm nó, lại cố ý kích ta nói ra những lời vừa rồi, Tần Hòa An, ngươi sẽ không được ch tử tế!”

Lương Hành nhíu mày: “Ồn ào.”

Lập tức có thuộc hạ hiểu ý hắn, đao đã rời vỏ, từng bước ép sát trưởng tỷ.

Tỷ ấy cuối cùng hiểu được Lương Hành là nghiêm túc, ngón tay của tỷ ấy sẽ thật sự bị mất đi.

Vì thế cũng không thèm để tâm đến cái gọi là thể diện nữa, tỷ ấy bò đến bên chân của Lương Hành, không ngừng khẩn cầu: “Lương điện hạ, cầu xin ngài đừng.”

“Cái gì ta cũng có thể làm, Tần Hòa An có thể làm ta cũng có thể, cô ta không thể ta cũng có thể.” Nói xong cô ta liền bắt đầu cởi y phục của mình.

Ta cảm thấy thật nực cười.

Trưởng tỷ cả đời có trách nhiệm lại chính trực, lúc này lại mất hết tôn nghiêm.

Những thứ này lại làm Lương Hành càng thêm chán ghét.

“Các ngươi vẫn còn lề mề?”

Thuộc hạ liền gật đầu làm theo, giương đao lên, một ngón tay cái rơi xuống, trưởng tỷ kêu thảm không ngừng như là gi heo vậy.

Tỷ ấy nắm chặt ngón tay của mình, tuyệt vọng lầm bầm: “Sao lại thế được, rõ ràng trong sách đã viết, chỉ cần ta tạo ra hình ảnh một người phẩm chất lễ tiết cao thượng, Lương Hành sẽ mê mệt ta, cuối cùng ta sẽ trở thành hoàng hậu, sao lại như thế này, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?”

Trong lòng ta sóng lớn cuộn trào.

Trưởng tỷ lại cũng biết đến “sách”, hơn nữa nghe giọng điệu tỷ ấy mà nói, tất cả đều là do tỷ ấy cố ý.

Chả trách trưởng tỷ vừa rồi lại cầu xin như vậy, thì ra là thế.

Lương Hành sai người giải trưởng tỷ xuống.

Lúc ánh mắt nhìn đến ta, giọng điệu của hắn nhẹ lại: “Nàng đi nghỉ ngơi trước, ngày mai cô sẽ đến thăm nàng.”

Ta nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lắc đầu, không được, hắn chưa thể đi được.

Ta nắm lấy góc áo của Lương Hành: “Thái tử điện hạ, ta là thật lòng thích ngài, sau khi ngài thắng trận về kinh, có thể đưa ta theo không.”

“Dù cho là làm một nô tì bên cạnh ngài ta cũng đồng ý.”

Ta vừa bình tĩnh vừa nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Lương Hành hiếm thấy mà nắm lấy tay ta, ánh mắt có vài phần nghiêm túc:” Tần Hòa An, cô từng nói, cho nàng làm trắc phi của thái tử.”

“Tuyệt đối không nuốt lời.”

Trong lòng ta như dời sông lấp biển khó có thể bình tĩnh.

Trên mặt tỏ ra dáng vẻ cảm động.

“Là thật sao?”

Ta giơ tay ôm lấy eo hắn.

Bóng dáng trong lòng thoáng chốc cứng đờ, sau đó ngoan ngoãn phối hợp.

Ánh trăng chiếu rọi khắp phòng.

Giây tiếp theo, ta lấy cây trâm đã chuẩn bị sẵn ở trong tay áo, không chút do dự mà đâm vào lồng ngực của Lương Hành, sau đó đẩy hắn ta ra.

Bởi vì đã quá dùng lực, nơi bả vai của ta lại chảy máu, nổi đau lan ra, ta lại hoàn toàn không cảm nhận được.

Lương Hành vẫn chưa phản ứng lại, trên gương mặt dễ nhìn đó hiện lên nghi hoặc, khóe miệng trào ra máu tươi.

Ngoài cửa sổ, âm thanh ồn ào không ngừng vang lên, ánh lửa nổi lên liên tiếp.

Cha một thân khôi giáp tiến vào, lúc nhìn thấy ta liền đỏ mắt.

Từ đó, vây thành một vòng tròn.

Kế hoạch của ta cuối cùng cũng hoàn thành rồi.

18.

Lúc bắt đầu ta từng nghĩ sẽ từ bỏ, nhưng cha lại làm ta gạt bỏ đi ý nghĩ này.

Ta nghĩ, tại sao những nhân vật nhỏ bọn ta không thể thử một lần, vẽ ra một con đường sống.

Cha thu được mật báo, do đô thành cách nơi đây quá xa, viện quân nhanh nhất cũng cần hơn tháng mới có thể đến, nhưng Tuyên thành không thể chống đỡ được đến lúc đó, nếu như đại binh của quân địch áp sát, đến lúc đó thứ chờ đợi chúng ta chính là giết chóc.

Ta chỉ có thể liều thử một phen.

Lúc mà trưởng tỷ phái người vận chuyển lương thảo, một kế hoạch đã nảy mầm ở trong lòng ta.

Ta cố ý nói ra mấy lời khiến trưởng tỷ tìm lương thảo, lại cố ý nói như vậy với Tiểu Cúc, ta biết, ngoài thành rất nguy hiểm, trưởng tỷ nhất định sẽ không tự mình đi, đêm đó ta đợi trưởng tỷ đến.

Cố ý uống chén rượu đã bị hạ thuốc mê.

Ta sớm đã thương lượng với cha về kế hoạch này, cho nên ngày xuất thành không có bất kì ai ngăn cản.

Ta tính toán xem sau khi gặp được Lương Hành sẽ thể hiện bản thân như thế nào.

Ban đầu ta bắt chước trưởng tỷ, dự định sau khi lấy được sự yêu thích của Lương Hành, tìm cơ hội gi hắn, ít nhất có thể kéo dài đến lúc viện quân đến.

Sau này phát hiện cơ bản là không thể, cho nên đã thực hiện một kế hoạch khác.

Lấy lòng Lương Hành, cố ý biểu hiện sự yêu thích hắn, để hạt giống này gieo ở trong lòng hắn.

Sau này trưởng tỷ đã đến, không chút bất ngờ khi hắn bị hấp dẫn.

Nhưng mà, lúc này đã không giống khi xưa.

Đoạn tình cảm này đã hỗn tạp quá nhiều thứ.

Chuyện của đêm nay cũng là ta một tay sắp xếp.

Ta cố ý nói lời như thế, dám chắc trưởng tỷ sẽ trộm nó đi, người bắn cung cũng là ta và cha thương lượng sẵn.

Chỉ cần ta đưa ra ám hiệu, người đó sẽ bắn tên, hắn nhắm chuẩn bả vai của ta, cho nên ta sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

Đêm nay ta sẽ giữ Lương Hành lại, hắn nhất định không ngờ rằng sẽ có người tập kích, sẽ lập tức phát động đợt tập kích thứ hai.

Ánh trăng chiếu sáng đầy đất, chính là thời gian mà ta và cha đã hẹn sẵn.

19.

“Cha, tình hình bên ngoài sao rồi?”

Ta nắm lấy bả vai, vùng vẫy muốn xuống giường.

“Hòa An, tất cả đều nằm trong dự tính, chúng ta đã đánh bọn họ trở tay không kịp, bây giờ Lương Hành cũng sắp ch rồi, bọn họ mất đi trụ cột, nhất định sẽ rút quân.”

Cha có chút kích động:” Chúng ta thắng rồi!”

Ta cũng đã rơi lệ đầy mặt.

Nhiều ngày nay ta tính toán từng bước như đi tìm da hổ, ta thật sự có chút mệt mỏi.

Cũng may, kết cục rất tốt.

Vào lúc chúng ta định đi, một cánh tay nắm lấy ống quần ta.

Lương Hành nhìn ta: “Tần Hòa An, nàng có từng yêu ta không?”

Ta không chút do dự đáp : “Chưa từng.”

Ta yêu đất nước của ta, yêu bách tính của ta, yêu người nhà của ta, yêu ấu đệ của ta.

Duy nhất chưa từng yêu tướng lĩnh của quân địch.

20.

Sau khi xóa bỏ nguy cơ, mọi người đều biết được dụng tâm lương khổ của ta, cũng nhìn rõ cách làm người của trưởng tỷ.

Lúc mà viện quân đến, bình minh cũng vừa hiện lên.

Một ngày mới cũng đã đến.

Sự bất diệt của sinh mệnh có lẽ nằm ở sự ra đời của ký tích.

Nghịch thiên cải mệnh.

Ta chấp bút viết nên một khoảng trống của cuộc đời ta.

-Hết-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK